Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Tuệ Cương cũng không sợ đi theo đệ tử Thiếu Lâm trở về núi, dù sao cũng muốn đi, nhưng hiện tại y vẫn không thể đi.
- Vị sư huynh này, bần tăng có thể theo các ngươi trở về, nhưng đệ tử của Cái Bang lấn hiếp người ở chỗ này, có thể để cho bần tăng giải quyết xong chuyện nơi đây sẽ đi với các ngươi hay không?
- Ngươi chớ có kiếm cớ trì hoãn thời gian, dám giả mạo đệ tử Thiếu Lâm, phải biết sẽ có lúc bị phát hiện, mau theo chúng ta đi thôi...
Đệ tử hàng chữ Giác đang muốn tiến lên, đột nhiên phía sau đám người ồn ào huyên náo một trận.
- Giỏi, lại là một hòa thượng Thiếu Lâm giả mạo, lá gan thật đúng là không nhỏ, lần này nhất định phải dạy dỗ ngươi!
Đám người tách ra lần nữa, những đệ tử Cái Bang trốn chạy kia đã quay trở lại, sau lưng của bọn họ có một đám khất cái đi theo. Chính giữa bọn họ là một lão khất cái cụt một tay, cầm trong tay một cây gậy màu lục, đang nhìn chằm chằm Tuệ Cương với ánh mắt bất thiện.
Bang chủ Cái Bang tên là Mạnh Kỷ Thiên, cao thủ đỉnh cấp, đã từng làm thịt nhân vật vang danh trên giang hồ.
Khi đó Tiên Thiên hậu kỳ định phong đại biểu sức chiến đấu cao nhất giang hồ, tỷ như Dật Phong Lưu Vân Song Kiếm, tỷ như Tăng Đạo Ni, tỷ như Động Huyền Tử.
Bang chủ Cái Bang Mạnh Kỷ Thiên cũng là Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, chỉ bất quá Giáng Long Thập Bát Chưởng của lão luyện còn không quá thuần thục, Đả Cẩu Bổng pháp cũng không đạt được cảnh giới dung hội quán thông, cho nên tuy là hậu kỳ đỉnh phong nhưng cũng không oai phong như những người khác.
Bên trong Hồ Điệp cốc, lão bị Triệu Vô Cực đầu độc, liên thủ đối phó Đông Phương Tình. Vốn chuyện này là ăn chắc mười phần lại bị Hoắc Nguyên Chân quấy rối, trong trận chiến ấy lão mất đi một cánh tay, từ đó về sau trở lại Cái Bang đóng cửa không ra.
Bắt đầu từ ngày đó, danh hiệu của lão trên giang hồ cũng không còn có lực uy hiếp gì nữa, uy danh Cái Bang cũng giảm sút nghiêm trọng, không còn oai phong của đại bang đệ nhất thiên hạ như trước.
Ngược lại Tô Xán đại biểu thế lực tân hưng Cái Bang từ từ nắm giữ không ít quyền lợi, có hy vọng thay thế thế hệ trước.
Nhất là sau khi Tô Xán học tập Giáng Long Thập Bát chưởng mới ở chỗ Vô Danh, nhất cử đảm nhiệm Phó bang chủ Cái Bang, quyền lợi không nhỏ.
Nhưng lần này trong lúc Thiếu Lâm tổ chức miếu hội, đột nhiên Mạnh Kỳ Thiên tái xuất giang hồ, tới tham gia miếu hội Thiếu Lâm.
Thiếu Lâm phát thiếp mời cho các đại môn phái, tự nhiên không thể bỏ qua đại bang đệ nhất thiên hạ này. Cho dù là giữa hai bên không hòa thuận, nhưng vẫn phải giữ lễ, tránh cho người ngoài có cơ hội đàm tiếu.
Dĩ nhiên Hoắc Nguyên Chân cũng không trông cậy vào Mạnh Kỷ Thiên có thể tới Thiếu Lâm ủng hộ, lão có tới hay không, Hoắc Nguyên Chân thật sự không thèm trông đợi.
Cũng không ai cho rằng lão sẽ tới, nhưng hôm nay Mạnh Kỷ Thiên đã tới thật.
Ngày mai mới là bắt đầu miếu hội Thiếu Lâm, Mạnh Kỷ Thiên tới coi như muộn. Hôm nay còn chưa đi đến Thiếu Lâm, chẳng qua mới đi tới Khai Nguyên phụ cận Thiếu Lâm, lại đụng phải Tuệ Cương ở chỗ này.
Tuệ Cương không biết Mạnh Kỷ Thiên là người thế nào, nhưng Tuệ Kiếm lại biết. Y biết ân oán giữa Mạnh Kỷ Thiên cùng Nhất Giới, cho nên sau khi nhìn thấy Mạnh Kỷ Thiên, thậm chí Tuệ Kiếm đổi sắc mặt.
Không nghĩ tới Mạnh Kỷ Thiên bất ngờ xuất hiện, người này có thể nói là địch nhân của Thiếu Lâm, nhưng lâu nay không nghe chút phong thanh nào. Tuệ Kiếm thấy lão lập tức cảm thấy có hơi không ổn.
Cho dù là Mạnh Kỷ Thiên đã mất một cánh tay, cũng không phải là mình có thể ngăn cản.
Tuệ Kiếm nhìn đám văn tăng cùng hai đệ tử hàng chữ Giác phía sau, thấp giọng nói:
- Lát nữa các ngươi lập tức chạy ngược trở về, thớt ngựa chúng ta buộc ở cửa huyện thành, lập tức lấy ngựa trở về Thiếu Lâm thông báo tin tức Mạnh Kỷ Thiên đã tới, để cho phương trượng có chút chuẩn bị.
Hai tên đệ tử hàng chữ Giác có vẻ lo lắng, nói với Tuệ Kiếm:
- Sư thúc, hai người chúng ta đi rồi, sư thúc phải làm sao?
- Ta giữ chân lão Mạnh Kỷ Thiên này, lão đã mất đi một cánh tay, chắc chắn công lực sút giảm. Mặc dù ta không phải là đối thủ của lão, nhưng cầm cự một thời gian vẫn có thể được, sau khi các ngươi cỡi ngựa rời đi, lão sẽ không thể nào đuổi kịp.
Tuệ Kiếm nói như vậy, trong lòng cũng cũng không nắm chắc chút nào, mình có thể giữ chân được lão hay không khó mà nói được.
Mạnh Kỷ Thiên liếc mắt nhìn nhìn Tuệ Kiếm một cái, cười hắc hắc nói:
- Tiểu hòa thượng, muốn chạy rồi sao? Chỉ sợ là không còn kịp nữa, thực lực người chẳng ra gì trong mắt lão khiếu hóa này.
Tuệ Kiếm mặt không đổi sắc nói:
- Mạnh bang chủ, không thể nói như thế, chúng ta có cái gì phải chạy? Cái Bang các ngươi cũng không phải là cọp ăn thịt người.
Vừa nói chuyện, ánh mắt Tuệ Kiếm vừa lấm lét quan sát sau lưng Mạnh Kỷ Thiên.
Phía sau Mạnh Kỷ Thiên đứng một hàng trưởng lão Cái Bang, trên người đeo mấy túi cũng có, túi càng nhiều, đại biểu địa vị bên trong Cái Bang càng cao.
Nhưng trong những người này cũng không có Phó bang chủ Tô Xán.
Mạnh Kỷ Thiên nhìn thấu ý tứ Tuệ Kiếm, đột nhiên cười lớn một tiếng:
- Tiểu hòa thượng, người đang tìm Tô Xán hay sao?
Tuệ Kiếm ngẩn người một chút, không nghĩ tới Mạnh Kỷ Thiên lại nhìn thấu ý của mình.
Y chưa kịp phủ nhận, Mạnh Kỷ Thiên đã cười lạnh nói:
- Đừng cho rằng lão khiếu hóa không biết con lừa trọc Nhất Giới các ngươi giở trò mờ ám. Muốn cho một người nằm vùng ở Cái Bang ta, sau đó thông qua người này thực hiện mục đích nắm trong tay Cái Bang, để cho đại bang đệ nhất thiên hạ chúng ta phục vụ cho hắn.
- Thậm chí hắn cố ý đánh lão khiếu hóa cho thành bộ dáng như hôm nay, cũng không phải là mở đường cho Tô Xán sao? Để cho ta dù là bang chủ nhưng cũng không có năng lực gì, sau đó sẽ truyền thụ võ công cho Tô Xán, để cho Tô Xán từ từ thượng vị, hừ hừ... Tâm cơ sâu xa khiến cho lòng người sợ hãi.
Tô Xán nguyên chính là đệ tử tục gia Thiếu Lâm, sau khi bị Hoắc Nguyên Chân trục xuất sư môn gia nhập Cái Bang, lúc mới ban đầu còn không có ai nghi ngờ. Nhưng sau đó quyền lợi Tô Xán càng lúc càng lớn, cộng thêm Mạnh Kỷ Thiên đã không hỏi sự vụ trong bang, Tô Xán cũng có chút buông lỏng.
Theo y thấy ngày mình nhậm chức bang chủ đã không còn xa nữa, đã không cần quan tâm đến lão Mạnh Kỷ Thiên này. Bất quá chỉ là một lão nhân tàn phế mà thôi, lúc nào Giáng Long Thập Bát chưởng mình đại thành, chính là ngày hất lão xuống đài.
Nhưng không nghĩ tới Mạnh Kỳ Thiên lại có thể nhìn rõ hết thảy như lòng bàn tay.
Bây giờ Mạnh Kỷ Thiên xuất hiện ở nơi này, lại không nhìn thấy Tô Xán, lập tức biết chỉ sợ là Tô Xán đã có chuyện xảy ra.
Trong lòng Tuệ Kiếm càng ngày càng nóng nảy, không ngừng quan sát trên dưới Mạnh Kỷ Thiên, muốn xem thử rốt cục mình có sức đánh với lão một trận hay không.
Mạnh Kỷ Thiên cũng nhìn ra tâm tư Tuệ Kiếm, khóe miệng khẽ nhếch lên tỏ vẻ khinh thường:
- Con lừa trọc, không nên si tâm vọng tưởng, tên tiểu tử Tô Xán kia cũng không biết lấy được chân truyền của người nào, tốc độ công lực tiến bộ không thể tưởng tượng nổi. Chẳng những luyện thành Giáng Long Thập Bát Chưởng, hơn nữa còn tiến vào Tiên Thiên hậu kỳ, kết quả cũng phải thua dưới tay lão phu. Thực lực như ngươi đừng nên giở ra, chỉ tổ mất mặt xấu hổ.
Vừa nói chuyện, bên trong đôi mắt Mạnh Kỷ Thiên thoáng qua một vẻ ác độc:
- Con lừa trọc Nhất Giới hại ta mất đi một cánh tay, lần này lão khiếu hóa phải trả lại cho hắn gấp mười gấp trăm lần, hôm nay lấy mạng mấy tên tiểu hòa thượng các ngươi coi như thu trước chút lợi tức đi!
- Lão dám! Phương trượng sẽ không bỏ qua ngươi!
Một tiểu hòa thượng hàng chữ Giác có vẻ không nhịn được, mở miệng uy hiếp.
- Hắc hắc! Không buông tha ta? Ta còn không muốn bỏ qua cho hắn nữa là! Lần này Mạc giáo chủ tự mình xuất thủ, con lừa trọc Nhất Giới sắp đến ngày chết, còn có thể tạo nên uy hiếp gì đối với ta, lần này lão khiếu hóa muốn xem hắn chết như thế nào!
Mạnh Kỷ Thiên vừa nói chuyện, ánh mắt lại quét qua Tuệ Cương, tức giận nói:
- Con lừa trọc này cũng không biết từ nơi nào chui ra, lại dám đả thương đệ tử Cái Bang ta, lần này sẽ tiến các ngươi về Tây một lượt.
Theo lời Mạnh Kỷ Thiên, đệ tử của Cái Bang lập tức phân tán ra, mấy chục tên bao vây tầng tầng mấy đệ tử Thiếu Lâm vào trong, cũng bao gồm Tuệ Cương và A Dục Già trong đó.
Lúc này Tuệ Cương mới tìm được cơ hội nói chuyện, nói với Tuệ Kiếm:
- Vị sư huynh này, trước hết khoan nói bần tăng có phải là đệ tử Thiếu Lâm hay không, cho dù không phải, tựa hồ cục diện trước mắt chúng ta phải đồng lòng đối ngoại.
Tuệ Kiếm nhìn Tuệ Cương gật đầu một cái, hiển nhiên bây giờ bọn họ là cùng trận tuyến, Cái Bang Mạnh Kỷ Thiên mới là địch nhân.
Tuệ Cương thấy Tuệ Kiếm gật đầu, tiếp tục nói:
- Trước mắt chúng ta thế cô lực bạc, ta thấy thực lực lão khiếu này hóa rất mạnh, sợ rằng chúng ta không thể địch lại. Dù sao công phu của ta cũng mạnh hơn ngươi một chút, hiện tại ta sẽ giữ chân lão khiếu hóa này, sau đó người mang theo đồng môn rời đi...
- À, còn có sư đệ này của ta, y tên là A Dục Già, từ Thiên Trúc tới, là một người vô cùng quan trọng đối với phương trượng, cho nên bất kể thế nào các ngươi cũng phải bảo đảm an toàn của y.
Mặc dù Tuệ Kiếm có chút hoài nghi, nhưng y biết Hoắc Nguyên Chân đã từng đi Thiên Trúc một chuyến, nếu theo như lời hòa thượng trước mắt này là thật, như vậy thật sự là không thể để xảy ra chuyện gì cho A Dục Già.
Bất quá Tuệ Kiếm vẫn còn có chút hoài nghi nhìn Tuệ Cương:
- Ngươi nói lão khiếu hóa này khó đối phó ta thừa nhận, nhưng tựa hồ công lực của người cũng không kém.
Tuệ Cương gật đầu:
- Bần tăng đã đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong.
Trong mắt Tuệ Kiếm thoáng qua một tia kinh hãi, không nghĩ tới hòa thượng này lại có bản lĩnh cao siêu như vậy.
Nhưng Tuệ Cương lại lắc đầu cười khổ:
- Chút bản lãnh này cũng không đáng vào đâu, thực lực lão khiếu hóa này tuyệt đối còn vượt qua ta.
- Lão vượt qua ngươi! Không thể nào?
Tuệ Kiếm có chút không dám tưởng tượng
- Quả thật vượt qua ta, lão đã là một cao thủ chuẩn viên mãn, thật không dám tưởng tượng một lão nhân tàn phế lại còn có thể có phần công lực này!
Nghe thấy lời của Tuệ Cương, Tuệ Kiếm mới biết trước mắt Mạnh Kỷ Thiên là một cao thủ ở trình độ nào, lại là một chuẩn viên mãn, đó không phải là giống như Nhất Đăng sư thúc sao?!
Thực lực bậc này ở Thiếu Lâm chỉ có phương trượng, Vô Danh trưởng lão cùng thủ tọa Đạt Ma đường Nhất Đăng sư thúc có thể đối địch với lão, tất cả những người khác không phải là đối thủ.
Thực lực như vậy, mình ở lại chỗ này cũng chỉ có thể là liên lụy.
Y chưa kịp nói dẫn người rời đi, Mạnh Kỷ Thiên đã không nhịn được:
- Hai con lừa trọc, nói xong chưa vậy, còn có di ngôn gì cũng đừng nói nữa, giữ lại đến sau khi âm tào địa phủ sau hãy nói cùng Diêm Vương gia đi, hôm nay một người các ngươi cũng đừng mong chạy thoát!
Sau khi nói xong, Mạnh Kỷ Thiên cắm Đả Cẩu Bổng vào một cái bao sau lưng, sau đó dựng đứng đơn chưởng, nói với Tuệ Cương:
- Nhân lực con lừa trọc này cũng không tệ lắm, lại có thể nhìn ra lão khiếu hóa ta là chuẩn viên mãn. Nói cho ngươi biết cũng không sao, lão khiếu hóa ta đã thần công đại thành, thành tựu chuẩn viên mãn, nếu không làm sao có thể thu thập tiểu tử Tô Xán lòng lang dạ sói kia.
- Hôm nay ta tới đây là muốn cho Thiếu Lâm tự một bất ngờ, cho con lừa trọc Nhất Giới một bất ngờ. Hắc hắc, ngươi có thể chết dưới tay một chuẩn viên mãn, cũng coi như người may mắn. Được rồi, bây giờ bắt đầu, cầu cứu Phật tổ của các ngươi đi!
Sắc mặt Tuệ Cương ngưng trọng, đây là lần đầu tiên y đối mặt một cao thủ chuẩn viên mãn, từ Thiên Trúc lên đường đến bây giờ, y vẫn chưa gặp phải cao thủ nào có thực lực vượt qua mình. Không ngờ rằng mắt thấy sắp tới Thiếu Lâm tự, lại xuất hiện một trường đại nạn như vậy.
Nhưng lúc này y đã không có đường lui, A Dục Già nhất định không thể xảy ra chuyện gì, cũng không thể bất kể những đồng môn Thiếu Lâm kia, nếu không y cũng không còn mặt mũi lên núi Thiếu Thất gặp sư phụ.
Trên người dâng lên một tầng kim quang óng ánh, một thân công phu hoành luyện Tuệ Cương đã đạt đến hóa cảnh, hơn nữa lực mạnh vô cùng, nếu như lão khiếu hóa này tỷ thí chưởng pháp với mình, Tuệ Cương thật sự có lòng tin có thể đấu một trận.
Tuệ Kiếm cũng không khỏi nhắm mắt tiến lên, ngăn A Dục Già và những văn tăng ở kia phía sau. Nhưng khi nhìn thấy mấy chục tên đệ tử Cái Bang chung quanh, y vẫn cảm thấy dữ nhiều lành ít, lực bất tòng tâm.
Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc này, đột nhiên bên ngoài có thanh âm nữ nhân trong trẻo vang lên:
- Ủa! Đó không phải là Tuệ Cương Đại sư sao?
Ban đầu Tuệ Cương còn cho là ảo giác của mình, phải biết danh hiệu Tuệ Cương này là Nhất Giới đặt cho, ngoại trừ sư phụ cùng mình biết ra, cũng chỉ còn A Dục Già và một ít người Thiên Trúc biết, Thịnh Đường sẽ không có người nào nhận biết mình
Nhưng đột ngột có người hô lên pháp danh của y, khiến cho trong lúc nhất thời Tuệ Cương vô cùng sửng sốt.
Y và A Dục Già đều nhìn sang bên kia Mạnh Kỷ Thiên muốn động thủ cũng quay đầu nhìn lại, không biết lúc này lại có Trình Giảo Kim nào nửa đường xông ra.
Bên trong đám đông đang vây xem, có mấy ni cô mặc tăng bào màu xám vô cùng nổi bật.
Nhất là người ở giữa kia vóc người yểu điệu, tăng bào mũ ni màu xám không che giấu được thiên tư quốc sắc, mắt như làn thu thủy, má phấn môi hồng, môi anh đào khẽ mở, mới vừa rồi chính là nàng nói mấy chữ kia.
Nữ tử này nhìn qua không quá hai mươi tuổi, bên cạnh nàng còn một tiểu ni cô đang đứng, cũng có làn da trắng trẻo, ước chừng mười bảy mười tám tuổi. Hai tiểu ni cô đứng sóng vai, sau lưng còn có bốn năm ni cô lớn tuổi một chút.
Khác với hai tiểu ni cô trước mặt, hai tiểu ni cô này đều là để tóc tu hành. Rìa mép mũ ni của các nàng có vài sợi tóc lộ ra, mà mấy ni cô phía sau là hoàn toàn cạo đầu trọc, đầu mày cuối mắt lộ vẻ hết sức uy nghiêm.
Tuệ Cương thấy ni cô tiếu lệ kia ngẩn người một chút, sau đó mới có một ít ký ức, người này là nữ tử lúc trước sư phụ mang về từ Thiên Trúc, Từ Hàng Tĩnh Trai Hứa Tiêm Tiêm.