Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
- Chuyện trên đời này luôn luôn kỳ diệu như vậy, lão nói có thể dạy dỗ đệ tử Thiếu Lâm ta, nhưng trên thực tế đệ tử Thiếu Lâm ta bình yên vô sự, ngược lại Mạnh bang chủ lão mất đi trấn bang chi bảo. Lão coi như mở đầu nhưng không thể kết thúc, đây chính là người định không bằng trời định. Mạnh bang chủ, ông trời cũng không giúp lão, có thể thấy được lão khí số đã hết.
Vừa nói chuyện, Hoắc Nguyên Chân nói với Tuệ Kiếm:
- Tuệ Kiếm, chuẩn bị một bộ y phục, một hồi cho Mạnh bang chủ thay, lão cả đời không có mặc y phục ra hình ra dáng, cũng nên đổi mới rồi.
Mạnh Kỷ Thiên nghe vậy sửng sốt: - Giặc trọc Nhất Giới, ngươi có ý gì? Hoắc Nguyên Chân sắc mặt từ bi, từ trên cao nói:
- Lão đoán thử xem?
Đối mặt đối thủ cũ Nhất Giới này, Mạnh Kỳ Thiên vẫn rất là cẩn thận.
Hơn nữa hòa thượng này ở trên cao nói một hơi, càng mang đến cho Mạnh Kỷ Thiên một áp lực vô hình.
Mới vừa rồi đối chưởng mặc dù có nguyên nhân vì đối phương ở trên cao, nhưng Mạnh Kỷ Thiên cũng cảm giác được đối phương công lực thâm hậu, tựa hồ cũng không thua kém chi mình.
Dĩ nhiên lão cảm thấy, sợ rằng Nhất Giới vẫn còn kém mình một bậc. Khoảng thời gian này Mạnh Kỷ Thiên ở Cái Bang bế quan tìm hiểu Giáng Long Thập Bát chưởng, không biết nhiều lắm về sự tích giang hồ của Nhất Giới, còn không biết hòa thượng này đã là thực lực bực nào.
Huống chi cảnh giới chuẩn viên mãn đã đủ để cho Mạnh Kỷ Thiên tự hào, cho rằng mình có thể uy phong một chút trên giang hồ.
- Nhất Giới, ta cũng không so miệng lưỡi lợi hại với người làm gì nếu người đủ can đảm tới, vậy hôm nay chúng ta có ân báo ân, có cừu báo cừu. Lúc trước ngươi lấy đi một cánh tay của ta ở Hồ Điệp cốc, hôm nay chính là lúc người trả nợ. Không phải là nhà Phật các ngươi nói chuyện nhân quả hay sao, quả hôm nay chính là nhân người đã trồng khi trước.
- Nếu biết nhân quả, vậy lão cũng phải biết lão mất đi cánh tay chính là lúc trước hậu quả các ngươi lấy nhiều thắng ít, khi hiếp nữ tử, lão mới là tự chuốc ác quả. Mất đi cánh tay còn không biết hối cải, chẳng những tới đây ỷ lớn hiếp nhỏ đối phó đệ tử Thiếu Lâm ta cùng nữ lưu yếu ớt, còn có mặt mũi đến tìm bần tăng giải thích. Mạnh bang chủ, cuộc sống trên đời, rất nhiều thứ vẫn không thể không cần.
- Cái gì không thể không cần?
- Mặt mũi.
Hoắc Nguyên Chân khẽ mỉm cười, Mạnh Kỷ Thiên nhất thời đỏ mặt.
Đây là Hoắc Nguyên Chân giữ lại mặt mũi cho lão, dù sao cũng là ở trước mặt mọi người, Hoắc Nguyên Chân vẫn phải giữ thân phận, xuất khẩu không thể quá mức tùy ý, thân phận phương trượng này cũng bị hạn chế rất nhiều thứ.
- Giặc trọc Nhất Giới, đệ tử Thiếu Lâm các ngươi hạ thủ trước đối với đệ tử Cái Bang ta, chẳng lẽ ta không nên xuất thủ dạy dỗ sao?
Hoắc Nguyên Chân liếc mắt nhìn Tuệ Cương, sau đó nói:
- Mặc dù bần tăng tới hơi muộn một chút, nhưng cũng nhìn ra được đầu mối, xung quanh rất nhiều người nghị luận bần tăng cũng nghe thấy rõ ràng. Là đệ tử Cái Bang các ngươi lấn hiếp người trước, còn muốn dùng lời xảo quyệt ngụy biện, hiện tại là giữa ban ngày ban mặt, dưới mắt mọi người nhìn chằm chằm. Mạnh bang chủ, lão muốn điên đảo trắng đen còn kém một chút.
Mạnh Kỷ Thiên quay đầu lại liếc mắt nhìn, quả nhiên người chung quanh đều trợn mắt nhìn đệ tử Cái Bang, dù sao cũng là bọn họ đánh người trước, Tuệ Cương mới ra tay trừng phạt, đây là sự thật.
Huống chi hôm nay là phương trượng Thiếu Lâm ra mặt, nếu là Hoắc Nguyên Chân có lòng điên đảo trắng đen, vậy người chung quanh cũng tuyệt đối sẽ phối hợp với hắn. Dù sao hôm nay Hoắc Nguyên Chân cũng đã như Phật sống muôn nhà ở chỗ này.
Chỉ bất quá Hoắc Nguyên Chân sẽ không làm chuyện tự hủy danh tiếng như vậy, bất kể so đấu thế nào ở chỗ này, Mạnh Kỷ Thiên cũng không có cơ hội, không cần dùng thủ đoạn khác.
Mạnh Kỷ Thiên cũng không giỏi biện luận, huống chi là tranh luận với Hoắc Nguyên Chân, trong lúc nhất thời á khẩu nghẹn lời.
Thừa dịp này, Hoắc Nguyên Chân tiếp tục nói:
- Lão thân là bang chủ Cái Bang, không lo phát triển môn phái, lại một lòng giở âm mưu quỷ kế, lúc trước ở Hồ Điệp cốc đã là như vậy, sau khi trở lại càng là như vậy. Tô Xán là công thần của Cái Bang các ngươi, đã xuất ra rất nhiều sức lực phát triển Cái Bang, nhưng lão lại giở trò bắt nhốt y. Loại chuyện khiến cho người ta sinh lòng bất mãn như vậy, hẳn là bên trong Cái Bang cũng có rất ít người ủng hộ.
- Người biết ta nhốt Tô Xán ư?
- Chuyện bần tăng biết còn có rất nhiều, bần tăng còn biết lão âm thầm liên lạc Mạc Thiên Tà, chuẩn bị để cho Cái Bang gia nhập Ma giáo, Ma giáo vốn là địch với giang hồ chính đạo, mà Cái Bang lão là môn phái nhất đẳng Võ Lâm Minh, không ngờ rằng cũng giống như Không Động phái, bỏ sáng đầu tối, đi theo đường tà. Dù bần tăng không phải là người Cái Bang, nhưng phải lo cho thiên hạ thương sinh, cũng không thể nhìn lão đem mấy chục vạn đệ tử Cái Bang đi theo tà đạo!
Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân nói lời này, nhất thời Mạnh Kỷ Thiên có vẻ luống cuống.
Chuyện lão muốn đầu nhập Mạc Thiên Tà không phải là bí mật lớn lao gì, nhưng dù sao chuyện bực này không thể công khai, ít nhất bây giờ không thể công khai. Hiện tại Hoắc Nguyên Chân đang lớn tiếng tuyên bố, không thể nghi ngờ là đẩy lão ra đầu sóng ngọn gió.
- Ngươi... Con lừa trọc ngươi nói nhăng gì đó, bất kể Cái Bang chúng ta phát sinh chuyện gì, cũng không liên quan tới ngươi.
- Hừ, người trong thiên hạ quản chuyện thiên hạ, lão muốn đem Cái Bang theo đường tà, vậy bần tăng phải quản. Đệ tử Cái Bang đều là lớn lên trong khổ nạn, từ trước tới nay luôn hành sự quang minh chính đại, mới có được mỹ hiện đại bang đệ nhất thiên hạ. Lão muốn nắm Cái Bang trong tay, cũng phải xem người sáng suốt trong thiên hạ có đồng ý hay không.
- Bần tăng có thể câu thông cùng Phật tổ, chuyên xem nhân gian tật khổ, chuyên quản thế gian bất bình, muốn độ hóa thương sinh thoát khỏi tai kiếp, muốn hóa giải nghiệp của người đời. Bất kể là thiện tâm, Phật tâm, công tâm, bần tăng đều không cho phép lão làm như thế!
- Ngươi... Ngươi muốn thế nào?
Bị Hoắc Nguyên Chân một phen nghĩa chính từ nghiêm nói cho có chút kinh hoảng, trong lúc vô tình, trong lòng Mạnh Kỷ Thiên lại có chút khiếp hãi.
- Sao hả, bần tăng còn phải hỏi lão thế nào mới đúng. Nếu lão chấp mê không tỉnh như vậy, bần tăng cũng không thể ngồi yên không lý đến, nếu lão đã đi tới núi Thiếu Thất, vậy cũng không cần phải trở về. Tô Xán có đức, sẽ làm chủ Cái Bang, mà Mạnh Kỷ Thiên lão an tâm đi dưỡng lão đi.
- Nói bậy, hôm nay ta luyện thành Giáng Long Thập Bát Chưởng, đang vào lúc xuân thu cường thịnh, có thể nào đi dưỡng lão?!
- Bằng vào võ lực mà thắng được, vĩnh viễn không phục được lòng người, đáng tiếc Mạnh Kỷ Thiên lão một đống tuổi trên đầu vẫn không nhìn thấu đạo lý này, cuộc sống ngồi trên ngựa vung đao thương đánh thiên hạ đã một đi không trở lại.
- Hòa thượng người quả thật miệng đầy hồ ngôn loạn ngữ, chuyện trên giang hồ chính là người nào võ công cao người đó có lý.
- Cho dù là là miệng lưỡi ngươi sắc bén tới mức nào, nhưng ở trước mặt của lão khiếu hóa cũng là vô dụng, chỉ cần đánh ngươi nằm xuống, giày xéo dưới chân, còn ai nhớ ngươi mới vừa nói cái gì!
Hoắc Nguyên Chân liếc Mạnh Kỷ Thiên một cái:
- Thiện tai! Thiện tai! Nếu thí chủ chấp mê không tỉnh như vậy, bần tăng cũng không thể nói gì được, muốn dạy lão hướng thiện, nhưng đá tảng không chịu gật đầu. Như vậy bần tăng cũng chỉ có chọn lựa phương thức vu hồi, trước hết đánh cho khí thế lão không còn, sau đó hãy nói chuyện với lão.
Tuệ Cương sững sờ nhìn sư phụ, y có thể cảm giác được sư phụ muốn xuất thủ với Mạnh Kỷ Thiên này, nhưng nếu như là mình, trực tiếp xuất thủ đánh đối phương nằm xuống là được, cần gì nói chuyện dài dòng với lão như vậy?
So sánh với Tuệ Cương, ngược lại A Dục Già có thể nhìn ra tâm tư Hoắc Nguyên Chân. Thân là vương tử, y cũng hiểu biết nhiều chuyện hơn Tuệ Cương, hiểu Hoắc Nguyên Chân muốn tìm danh nghĩa xuất thủ hợp lý trước mặt mọi người.
Hắn dùng lời nói trêu đùa trêu lão khiếu hóa này, sau đó lấy được đạo nghĩa có thể yên tâm xuất thủ, chỉ sợ đây là mục đích của sư phó.
Về phần còn có đạo lý nào sâu xa hơn hay không, y cũng không biết.
Hoắc Nguyên Chân nói đến chỗ này, người chung quanh đều có vẻ căm phẫn ở bất bình.
Lão khiếu hóa này quả thật là không biết điều, phương trượng Đại sư chân thành khuyên lão nửa ngày trời, lão còn ở đó ra vẻ oai phong như vậy. May là tâm địa phương trượng tốt, đổi lại người khác đã xuất thủ thu thập lão từ lâu.
Hoắc Nguyên Chân cũng không bay từ trên cửa thành xuống, vẫn đứng yên ở đó, đầu trọc lấp lánh rực rỡ dưới ánh mặt trời
- Mạnh Kỷ Thiên, bần tăng cho lão một cơ hội, lão dùng chưởng hay là dùng binh khí?
Mạnh Kỷ Thiên bĩu môi một cái:
- Đối phó người dùng cái gì cũng như nhau, nhưng lão khiếu hóa cảm thấy, vẫn là dùng Đả Cẩu Bổng dạy dỗ ngươi sẽ thích hợp hơn.
Nói xong lão theo bản năng đưa tay ra sau lưng, kết quả sẽ không thấy gì, mới nhớ ra Đả Cẩu Bổng mình đã trở thành lịch sử.
Căm tức trợn mắt nhìn Hứa Tiêm Tiêm một cái, lão vẫy tay với đệ tử Cái Bang bên cạnh, một cây Đả Cẩu Bổng tương đối bình thường liền rơi vào trong tay lão.
- Hai môn võ học trấn bang của Cái Bang chúng ta là Giáng Long Thập Bát chưởng cùng Đả Cẩu Bổng pháp, hôm nay lão khiếu hóa ta cũng đã luyện thành. Hôm nay sẽ cho ngươi nếm mùi Đả Cẩu Bổng pháp, hy vọng giặc trọc ngươi sẽ chịu đựng được lâu một chút, không nên để cho tuyệt chiêu Thiên Hạ Vô Cẩu của lão khiếu hóa không kịp xuất ra.
Thiên Hạ Vô Cẩu là thức sau cùng của Đả Cẩu Bổng pháp, cũng là chiêu có uy lực mạnh nhất, Mạnh Kỷ Thiên nói như thế, xem ra là lòng tin tràn đầy.
Sau khi nói xong, thân thể lấy thế chuẩn bị xông lên trên tường thành.
Lão chưa kịp nhảy lên, Hoắc Nguyên Chân đột nhiên quát to một tiếng:
- Chậm đã!
Mạnh Kỷ Thiên nghi hoặc ngừng lại:
- Ngươi muốn làm gì?
- Chiêu nhảy lên tường này của lão cũng là một chiêu trong Đả Cẩu Bổng pháp hay sao?
- Không phải, đây chính là trực tiếp thi triển khinh công nhảy lên tường, có quan hệ gì cùng Đả Cẩu Bổng pháp?
Hoắc Nguyên Chân mỉm cười nói:
- Lão nói không quan hệ cũng vô ích, mọi người đều nhìn ra đây là một thức trong Đả Cẩu Bổng pháp, không tin lão cứ hỏi thử xem.
Mạnh Kỷ Thiên nghi ngờ quay đầu lại, nhìn vô số người xem cuộc chiến xung quanh.
Đầu óc lão cũng không nhanh nhạy cơ trí cho lắm, mà trong số người quan chiến xung quanh cũng không thiếu người thông minh, tỷ như Hứa Tiêm Tiêm.
Hứa Tiêm Tiêm bị thương rất nhẹ, sau khi uống vào Đại Hoàn Đan, trải qua điều tức ngắn ngủi đã khôi phục, bây giờ nghe lời của Hoắc Nguyên Chân, lập tức tâm lĩnh thần hội, nhanh chóng đứng ra nói:
- Lão khiếu hóa, chiêu Cẩu Cấp Khiêu Tường (chó gấp nhảy tường) của lão luyện không tệ lắm.
Người chung quanh cười ầm, phương trượng thật đúng là hài hước, trong lời nói bất giác thóa mạ lão khiếu hóa này, đáng tiếc lão còn không biết không hay.
Mạnh Kỷ Thiên nhất thời giận dữ, bởi vì không riêng người chung quanh cười, ở bên cạnh lão rất nhiều đệ tử Cái Bang cũng cười theo.
Người khác cười còn đỡ, người mình còn cười theo, Mạnh Kỷ Thiên không chịu nổi xấu hổ, tiến tới đạp cho tên đệ tử đang cười một cước, khiến cho tên này ngã lăn ra:
- Hỗn xược, lúc đối phó hai hòa thượng kia vô dụng như vậy, hiện tại còn dám cười ta, quả thật là muốn chết.
Hoắc Nguyên Chân đưa ánh mắt khích lệ nhìn về phía Hứa Tiêm Tiêm.
Hứa Tiêm Tiêm thấy ánh mắt của Hoắc Nguyên Chân, cảm thấy hắn đang khích lệ mình, cũng hiểu được ý hắn bèn tiếp tục nói:
- Ủa, chiêu này tên gì vậy, Thỏ Tử Cẩu Phanh (thỏ chết giết chó) sao? Thấy môn nhân đệ tử vô dụng lập tức đánh mắng, làm bang chủ như lão còn ai ủng hộ?
Bị Hứa Tiêm Tiêm nói như vậy, Mạnh Kỷ Thiên trong lòng cả kinh, quay đầu nhìn lại đệ tử Cái Bang chung quanh, quả nhiên thấy mặc dù mọi người đứng ở phía sau mình, nhưng trong mắt lại không che giấu được vẻ chán ghét.
Lo lắng quyền uy bị tổn thương, Mạnh Kỷ Thiên tức giận nói:
- Ai dám không phục tùng ta, bang quy xử trí!
Hứa Tiêm Tiêm lanh lợi tiếp tục nói:
- Ủa, chiêu này gọi là gì? Lang Tâm Cẩu Phế? Mạnh bang chủ, đây đều là tuyệt học bên trong Đả Cẩu Bổng của lão đó sao?
Mạnh Kỷ Thiên bị châm chọc liên tiếp, sắc mặt thoạt trắng thoạt xanh, cất tiếng rống giận với Hứa Tiêm Tiêm:
- Xú nha đầu kia, nếu còn nói hươu nói vượn, ta thu thập người trước!
Thanh âm khàn khàn, Mạnh Kỷ Thiên phải lo cả thù trong giặc ngoài, giờ phút này có vẻ chật vật.
- Hừ, thẹn quá hóa giận rồi, bộ dáng này của lão coi như là Cẩu Huyết Lâm Đầu phải không? Chiêu thức Đả Cẩu Bổng quả nhiên là phong phú.
Hoắc Nguyên Chân đứng ở cửa thành nhìn Hứa Tiêm Tiêm biểu diễn xuất sắc, miệng mỉm cười, nha đầu này hai năm không gặp, thật đúng là tiến bộ không ít.
Mạnh Kỷ Thiên bị Hứa Tiêm Tiêm mỉa mai liên tiếp, cảm thấy không chịu nổi. Hoắc Nguyên Chân trên của thành cười cợt càng làm cho lão cảm thấy không đất dung thân, lúc này bất chấp vừa rồi Hứa Tiêm Tiêm nói Cẩu Cấp Khiêu Tường, tung người nhảy lên thành tường, chạy thẳng tới Hoắc Nguyên Chân đánh tới.
Hoắc Nguyên Chân chắp hai tay sau lưng, bình tĩnh nhìn Mạnh Kỷ Thiên giương nanh múa vuốt nhào tới, mở miệng nói với phía dưới:
- Hứa chưởng môn, Cẩu Cấp Khiêu Tường đánh như thế nào?
- Trước đánh đầu chó, sau đánh đuôi chó!
Hứa Tiêm Tiêm hận thấu xương Mạnh Kỷ Thiên vừa rồi đả thương nàng, mở miệng không lưu tình, trực tiếp nói ra khẩu quyết mở đầu của Đả Cẩu Bổng pháp.
- Hay, trước đánh đầu chó!
Hoắc Nguyên Chân quát to một tiếng, khiến cho Mạnh Kỷ Thiên đang tới gần phải giật mình nhảy cẫng.
Đả Cẩu Bổng lão mới vừa vung lên, hai chân mới vừa rơi xuống đất, Hoắc Nguyên Chân đã thi triển Đại Na Di đến trước người lão, sau đó lại thi triển Bát Nhã thần chưởng, Song Phong Quán Nhĩ đánh mạnh vào huyệt Thái Dương hai bên Mạnh Kỷ Thiên.
Xuất chưởng hung ác, nếu như đánh trúng, chắc chắn sẽ đập bẹp đầu lão như quả dưa hấu.
Mạnh Kỷ Thiên cũng không còn kịp dùng Đả Cẩu Bổng công kích Hoắc Nguyên Chân nữa, vội vàng cúi đầu tránh né.