Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Lão mới vừa cúi đầu, Oa Tâm Cước Hoắc Nguyên Chân từ phía dưới đã quét tới.
Mạnh Kỷ Thiên vội vàng nhanh chóng hóp bụng chu mông, vừa đủ tránh thoát cước này, trên trán đã toát mồ hôi, hòa thượng này xuất thủ thật sự là sắc bén.
Bởi vì động tác chu mông này, thân trên lão cũng không tự chủ nghiêng về trước. Tay trái Hoắc Nguyên Chân nhanh chóng phát ra một chiêu Hạ Cầu Quyền, nhằm thẳng vào hạ bộ lão.
Mạnh Kỷ Thiên đang trong tư thế như vậy muốn tránh cũng không được, chỉ đành phải dùng một tay hoành ngang Đả Cẩu Bổng, hy vọng ngăn trở quyền này của Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân khẽ nhếch miệng cười, đồng thời ra quyền, chưởng phải lập tức quạt vào mặt Mạnh Kỷ Thiên.
Giờ phút này Mạnh Kỷ Thiên đang chu mông về phía sau, thân trên chồm ra trước, một tay hoành côn ngăn cản quyền Hoắc Nguyên Chân, mặt lão đưa ra giống như nghênh đón chưởng Hoắc Nguyên Chân, không thể tránh né cũng không thể ngăn cản.
Một tiếng bạt tại trong trẻo vang lên, Hoắc Nguyên Chân lực mạnh vô cùng, tát cho Mạnh Kỷ Thiên xoay tròn tại chỗ bốn năm vòng, cũng giống như bông vụ.
- Trước đánh đầu chó!
Hứa Tiêm Tiêm bên dưới cao hứng hoan hô, Lâm Di cũng kích động nhảy nhót theo, lão khiếu hóa kia thật là đáng ghét, hôm nay phương trượng trút giận thay Hứa Tiêm Tiêm, Lâm Di cũng vui lây.
Mạnh Kỷ Thiên đau choáng váng đầu óc, mắt nổ đom đóm, cũng không biết hòa thượng này xuất ra bao nhiêu khí lực, chưởng này giống như một chiếc búa nặng ngàn cân đánh thẳng vào mặt Mạnh Kỷ Thiên, khiến cho lão hoàn toàn hộ mê.
Thân thể không bị khống chế xoay tròn bốn năm vòng mới ngừng lại, Mạnh Kỷ Thiên đưa lưng về phía Hoắc Nguyên Chân.
- Sau đánh đuôi chó!
Hoắc Nguyên Chân xuất cước đá vào mông Mạnh Kỳ Thiên.
Nếu như nói chưởng mới vừa rồi Hoắc Nguyên Chân chỉ xuất ra ba phần công lực, như vậy cước này hắn đã dùng năm phần. Nếu như dốc hết toàn lực, Hoắc Nguyên Chân sợ đánh chết lão khiếu hóa này, giết người trước mặt mọi người cũng không phù hợp với thân phận và hình ảnh phương trượng của hắn từ trước tới nay.
Nhưng năm phần công lực cũng không phải là Mạnh Kỷ Thiên có thể chịu đựng được, lực sát thương của Hoắc Nguyên Chân quá hùng mạnh, xuất ra một cước đá Mạnh Kỷ Thiên bay ra xa bảy tám trượng choáng váng, không có động tác gì bảo vệ cho mình, sau khi rơi xuống đất đập mặt còn trượt đi xa năm sáu thước.
Mọi người hoan hô một trận, phương trượng thật là lợi hại, mới vừa rồi lão khiếu hóa kia còn giương nanh múa vuốt phách lối vô cùng, hiện tại xong rồi.
Hứa Tiêm Tiêm bên dưới hô to:
- Lão khiếu hóa, chiêu chó ăn cứt này của lão mới là tinh túy Đả Cẩu Bổng, luyện thật tốt!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hưng phấn đỏ bừng, hoàn toàn không còn hình ảnh uy nghiêm của chưởng môn Từ Hàng Tĩnh Trai.
Lúc này Mạnh Kỷ Thiên cũng hơi tỉnh lại, mặc dù bò dậy còn có chút khó khăn, nhưng lời của Hứa Tiêm Tiêm lại lọt vào tai rất rõ ràng.
Từ trước tới nay lão chưa từng chịu nhục như vậy.
Trên mặt của lão đầy vết máu cùng bụi đất, da mặt dày tới mức nào đập xuống đất mạnh như vậy cũng không chịu nổi. Trên mặt Mạnh Kỷ Thiên đau rát, trong đầu còn lùng bùng, bị chưởng đối phương đánh cho đích đáng.
So sánh với đau đớn trên thân thể, tâm linh Mạnh Kỷ Thiên bị đả kích lớn hơn.
Không phải là lão không đủ kiên cường, thân là bang chủ Cái Bang, rốt cuộc cũng là nhân vật trên giang hồ, lão biết mình đã thua, hơn nữa còn là thua vô cùng khó coi, thua không có sức đánh trả.
Sức chiến đấu của hòa thượng này hơn xa lão, đừng nói là lão, thậm chí Mạnh Kỷ Thiên nghi ngờ cho dù là Mạc Thiên Tà tới nơi này cũng chưa chắc đã thắng được hòa thượng này.
Nhưng dưới mắt mọi người, Mạnh Kỷ Thiên có thể nào chịu được uất ức như thé.
Đả Cẩu Bổng của lão đoán chừng là không đối phó được hòa thượng này, dù sao Đả Cẩu Bổng cũng là công phu tiểu xảo, không phải là sát chiêu cuối cùng, đòn mạnh nhất của lão chính là Giáng Long Thập Bát Chưởng.
Cho nên lão tính toán liều mạng một lần nữa, sử xuất Giáng Long Thập Bát chưởng mạnh nhất, liều với Hoắc Nguyên Chân lưới rách cá chết, ngọc đá cùng vỡ.
Một cánh tay chống thân thể ngồi dậy, Mạnh Kỳ Thiên lắc lắc đầu.
Hung hăng trừng mắt nhìn chằm chằm Hoắc Nguyên Chân, Mạnh Kỷ Thiên ngồi trên mặt đất, thanh âm cơ hồ là phát ra từ trong cổ họng.
- Giặc trọc Nhất Giới, lão phu thề không đội chung trời với ngươi, nhất định hôm nay phải phân ra sống chết.
Hoắc Nguyên Chân khinh thường nhìn Mạnh Kỷ Thiên:
- Mạnh bang chủ, câu chuyện “không như ý muốn” quả thật là dành riêng cho lão. Lão đã thấy rõ ràng chênh lệch giữa lý tưởng và thực tế chưa, lão là phàm phu tục tử, tiểu nhân ti tiện, làm sao có thể sánh ngang với người có thể cầu thông cùng Phật tổ như bần tăng, còn chuyện muốn làm cá chết thì tùy lão vậy.
- Lão phu không phục! Xem chưởng, Giáng Long Thập Bát Chưởng thức cuối cùng, Kim Long... Cái quái gì vậy?!
Rốt cục Mạnh Kỷ Thiên chưa kịp thi triển ra thức cuối cùng của Giáng Long Thập Bát Chưởng, chợt thấy Hoắc Nguyên Chân đứng ngoài xa hai tay tạo thành chữ thập, sau đó hơi mở ra, một chữ Vạn màu vàng to lớn từ lòng bàn tay của hắn nhẹ nhàng bay ra.
Chữ Vạn đi tới không trung, gặp gió hóa lớn, càng ngày càng lớn, sau khoảnh khắc liền biến thành một chữ Vạn rộng chừng một trượng, lăng không đè ép về phía Mạnh Kỷ Thiên.
- A Di Đà Phật! Trảm yêu trừ ma, Mạnh bang chủ ngoan cố cứng đầu, chấp mê không tỉnh, bần tăng chỉ có thể thi triển thần thông bắt lão trước, tránh cho lão tiếp tục gây họa nhân gian, giác ngộ đi!
Hoắc Nguyên Chân miệng lẩm bẩm, sau gáy Phật quang thoáng hiện, tạo thành vòng sáng ngũ sắc đỏ cam vàng lục xanh, sau lưng càng có Đông Lai Phật tổ (Di Lặc Phật) xuất hiện, bụng to bao dung hết thảy, miệng cười tươi tắn, dường như đang châm biếm Mạnh Kỷ Thiên trước mặt không biết tự lượng sức mình.
Mạnh Kỷ Thiên đã đến gần điên cuồng cũng không bị Phật Quang Pháp Tướng sau lưng Hoắc Nguyên Chân hù dọa, ngược lại chữ Vạn màu vàng kia mang cho lão áp lực vô biên.
Tóc xõa phất phơ, mặt đầy vết thương chậm rãi đứng vững, dựng đơn chưởng lên, Mạnh Kỷ Thiên phát ra một chiêu phách không chưởng cực mạnh, đánh về phía chữ Vạn kia.
Một tiếng nổ đinh tại nhức óc vang lên, chữ Vạn kia bất quá chỉ khẽ run rẩy, ánh sáng hơi mờ đi, nhưng vẫn tiếp tục ép mạnh về phía Mạnh Kỷ Thiên.
Thân thể Mạnh Kỳ Thiên bị lực phản chấn trọng thương, ngã lăn ra lần nữa.
Đòn chữ Vạn của Hoắc Nguyên Chân có thể sánh ngang công kích của Tiên Thiên viên mãn, không phải là Mạnh Kỷ Thiên vừa mới tiến vào chuẩn viên mãn có thể chống đỡ.
Thân thể Mạnh Kỷ Thiên ngã xuống đất, đang nằm tựa hồ còn muốn tiếp tục xuất chưởng chống đỡ, đột nhiên Hoắc Nguyên Chân mở miệng nhìn về phía Mạnh Kỷ Thiên nói:
- Bỏ xuống đồ đao! Lập địa thành Phật!
Phạm âm chợt công kích về phía lão, hàm chứa thần thông Sư Tử Hống trong đó, mang theo lực sát thương cực lớn.
Mạnh Kỷ Thiên liên tục gặp đả kích, tâm thần đại loạn, bị Phạm âm Hoắc Nguyên Chân xung kích lập tức chững lại, thân thể run lên, đơn chưởng bất giác ngừng lại.
Lão vừa dừng lại một chút, chữ Vạn kia lập tức ép mạnh xuống.
Ầm!