Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Tường thành dường như đang lay động, thân thể Mạnh Kỷ Thiên bị đánh bay lên rồi rơi xuống, hộc máu không ít, toàn thân mềm nhũn, đa số xương cốt đã bị đập gẫy chấn vỡ.
Mặc dù công lực của lão vẫn còn đó, nhưng rất nhiều xương cốt gãy lìa đã biến lão gần như trở thành phế nhân, phế nhân không còn nội lực.
Đạt tới cảnh giới chuẩn viên mãn, lòng bị cừu hận tràn đầy, mới vừa có lòng tin tái xuất giang hồ, lại bị cừu nhân cũ đả kích nặng nề, trở thành phế nhân, giờ phút này Mạnh Kỷ Thiên đã tâm như tro tàn.
Hoắc Nguyên Chân không nhìn lão nữa, mà là đưa mắt nhìn xuống tường thành.
Cửa Đông thành đã có một mảng người quỳ rạp xuống, đó là những người bị Phật quang Pháp Tướng và thần thông chữ Vạn của Hoắc Nguyên Chân chấn nhiếp, đang ở đó thành kính tụng kinh, ca ngợi người có thể câu thông cùng Phật tổ này.
Cũng chỉ có người có thể câu thông cùng Phật tổ, cũng chỉ có phương trường mới có thể sáng tạo ra chuyện thần kỳ như thế.
Hoắc Nguyên Chân lại nhìn về phía những đệ tử Cái Bang kia, ánh mắt như đuốc quét qua, những đệ tử Cái Bang liền này run lẩy bẩy.
- A Di Đà Phật! Các người nghe đây, hôm nay Mạnh Kỷ Thiên đã bị bần tăng phế bỏ võ công, cũng không thể đảm nhiệm bang chủ Cái Bang được nữa. Tô Xán tài đức gồm đủ, đủ để đảm đương trách nhiệm nặng nề này, chẳng qua là y hôm nay bị Mạnh Kỷ Thiên nhốt, sau khi các ngươi trở về có thể thả Tô Xán ra, đảm nhiệm chức bang chủ, có ai dị nghị gì không?
Đa số trưởng lão Cái Bang đều có mặt ở đây, mặc dù Hoắc Nguyên Chân trực tiếp bổ nhiệm bang chủ Cái Bang có vẻ hơi nực cười, nhưng giờ phút này không ai dám nói một chữ không.
Theo đuổi Mạnh Kỷ Thiên đã không thể nào, Cái Bang cũng không có người nào khác có tư cách đảm nhiệm chức bang chủ, cũng chỉ có Tô Xán có thể.
Các trưởng lão Cái Bang liếc nhìn lẫn nhau, rối rít gật đầu.
- Vậy thì tốt, sau khi Tô Xán đảm nhiệm chức bang chủ, Cái Bang vẫn là môn phái nhất đẳng Võ Lâm Minh, vĩnh viễn là đồng minh cùng Thiếu Lâm tự.
Hoắc Nguyên Chân gánh vác cả chuyện Võ Lâm Minh, hiện tại không có Đông Phương Tình ở đây, mùng Chín tháng Chín là ngày đại tuyển Minh chủ, đến lúc đó nhiều chuyện cũng sẽ được định.
Vài ba lời đã quyết định chuyện của Cái Bang, Hoắc Nguyên Chân lại nhìn về phía A Dục Già cùng Tuệ Cương:
- Hai người các ngươi một hồi lên ngựa, không cho dừng chân, cần phải chạy tới Thiếu Lâm tự trước khi trời sáng, không được sai lầm.
- Đệ tử cần tuân sư phụ dạy bảo!
Tuệ Cương cùng A Dục Già cùng kêu lên đáp ứng, bọn họ cũng không có can đảm vi phạm lời của Hoắc Nguyên Chân.
Các nàng Hứa Tiêm Tiêm cùng Lâm Di không đợi Hoắc Nguyên Chân lên tiếng, nói thẳng:
- Bọn ta tự nhiên sẽ đi Thiếu Lâm, không cần phương trượng quan tâm.
- Như vậy rất tốt.
Hoắc Nguyên Chân từ đầu đến cuối đều không rời đi thành tường, thấy chuyện bên này đã xong, liền chuẩn bị rời đi.
Hắn đưa tay khẽ vẫy, Kim Nhãn Điêu từ trên trời giáng xuống, Hoắc Nguyên Chân tung mình lên lưng điệu, dường như nhớ lại chuyện gì bèn nói:
- Trời cao có đức hiếu sinh, lão khiếu hóa này bị thương không nhẹ, mặc dù phế bỏ võ công, nhưng bần tăng cũng sẽ làm cho thân thể lão khỏe mạnh.
Nói xong giơ tay lên, trực tiếp dùng Hấp Tinh đại pháp hút Mạnh Kỷ Thiên lên, sau đó trực tiếp bay lên không đi.
Người phía dưới đều không ngừng cảm thán, tâm địa phương trượng thật là tốt, đối với địch nhân cũng từ bi như vậy.
- -------------------------------------------------
Hoắc Nguyên Chân mang theo Mạnh Kỳ Thiên rời đi, bay thẳng về Thiếu Lâm tự.
Từ khi nhìn thấy Mạnh Kỷ Thiên, Hoắc Nguyên Chân lập tức thoáng động trong lòng. Người này là địch nhân, mình hút lấy công lực của lão không có bất kỳ áp lực nào, phải biết đây chính là cao thủ chuẩn viên mãn, có trợ giúp vô cùng lớn đối với Hoắc Nguyên Chân gia tăng công lực.
Trước hết đánh gục lão, để cho người ta cho rằng người này đã mất đi công lực, sau đó mang đi, lại chữa khỏi thương thế của lão, bất quá công lực của lão thật sự không còn, đây chính là kế hoạch của Hoắc Nguyên Chân.
Hôm nay là Thất Tịch, ngày mai sẽ phải đối mặt Mạc Thiên Tà, thêm một phần công lực là thêm một phần bảo đảm, trước mặt Hoắc Nguyên Chân còn thiếu chính là nội lực.
Cho nên nhất định không thể bỏ qua cao thủ chuẩn viên mãn này.
Sau khi trở lại Thiếu Lâm tự, Hoắc Nguyên Chân trực tiếp trở về Phương Trượng viện.
Đầu tiên là cho Mạnh Kỷ Thiên uống một viên Đại Hoàn Đan, thương thế xương cốt của lão có thể trị hết, chỉ bất quá cần một thời gian.
Cảm thụ nội lực bên trong Đan Điền Mạnh Kỷ Thiên, Hoắc Nguyên Chân mừng rỡ vô cùng. Từ trước tới nay hắn chưa từng hấp thu nội lực chuẩn viên mãn, trước kia hấp thu Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong đã hết sức không dễ dàng, trợ giúp rất lớn cho gia tăng công lực của mình, chuẩn viên mãn này nhất định sẽ giúp cho công lực mình tiến thêm một bước dài.
Việc này không nên chậm trễ, Hoắc Nguyên Chân trực tiếp thi triển Hấp Tinh đại pháp hấp thu toàn bộ nội lực Mạnh Kỷ Thiên, không có lưu lại cho lão một chút nào. Hơn nữa còn thuận tay phá hư Khí Hải Đan Điền Mạnh Kỷ Thiên, để cho lão không còn khả năng tu luyện, vĩnh viễn không thể mang đến uy hiếp cho mình.
Sau khi hấp thu xong, Hoắc Nguyên Chân ra lệnh cho Tuệ Long trông chừng bên ngoài đem Mạnh Kỷ Thiên đi, giao cho một ít tiểu hòa thượng chiếu cố, chờ thương thế lão chuyển biến tốt để cho lão rời đi là được.
Người này đã hoàn thành sứ mạng của lão, cũng không có bất kỳ tác dụng cùng uy hiếp nào nữa.
Làm xong những chuyện này, Hoắc Nguyên Chân bắt đầu yên lặng cảm thụ nội lực trong cơ thể gia tăng mạnh mẽ.
Sau khi Bắc Minh thần công hấp thu nội lực chuẩn viên mãn của Mạnh Kỷ Thiên, giống như được uống đại bổ hoàn, bắt đầu bành trướng. Từ kém một chút nữa đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ nhảy vọt thẳng gần tới Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong.
Đây là tiến bộ về chất, Bắc Minh thần công hiện tại là thần công hùng mạnh nhất của Hoắc Nguyên Chân.
Bắc Minh đến gần hậu kỳ đỉnh phong, Cửu Dương trung kỳ đỉnh phong, Đồng Tử Công trung kỳ đỉnh phong, đây chính là toàn bộ nội lực trước mắt của Hoắc Nguyên Chân.
Tam Phân Âm Dương Khí khuếch trương lần nữa, đã đạt tới đường kính ba thước.
Hoắc Nguyên Chân vẫn chưa từng phóng xuất toàn bộ Tam Phân Âm Dương Khí của mình, đây tuyệt đối là đại sát chiêu.
Bây giờ hắn biết nội lực của mình đã vượt xa chuẩn viên mãn bình thường, cách Tiên Thiên viên mãn đã không phải là rất xa nữa.
Nếu như quay trúng Cửu Dương quyển cuối cùng, nội lực của hắn cũng đã đủ đạt tới Tiên Thiên viên mãn, nếu như tu luyện Đồng Tử Công tới Tiên Thiên hậu kỳ, như vậy cũng là hết sức đến gần Tiên Thiên viên mãn.
Nếu có thể hấp thu thêm nội lực của một Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, như vậy nội lực Bắc Minh cũng sẽ đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong.
Về phần Bắc Minh nếu muốn đột phá, vậy cần hấp thu chuẩn viên mãn lần nữa, thậm chí là nội lực của Tiên Thiên viên mãn.
Sau khi thực lực có tiến bộ một bước dài, Hoắc Nguyên Chân lại lấy ra bí tịch Bắc Minh thần công.
Trang cuối cùng của Bắc Minh thần công lần trước Hoắc Nguyên Chân chỉ nhìn lướt qua, không thể nhìn được rõ ràng. Đến hiện tại hắn vẫn còn nghi ngờ ánh mắt của mình, không biết rốt cục mình có nhìn lầm không.
Cho nên hắn còn phải xác nhận lại một lần nữa.
Lật đến trang cuối cùng, vẫn là trang giấy trắng không thấy chữ nào. Hoắc Nguyên Chân tập trung nội lực vào đôi mắt, chăm chú quan sát cẩn thận.
Vận chuyển một hồi nội lực không thấy rõ, Hoắc Nguyên Chân lại khởi động Thiên Nhãn.
Cuối cùng trên trang giấy trống không lại xuất hiện chữ viết mơ hồ, lần này Hoắc Nguyên Chân nhìn rõ ràng hơn, rốt cục cũng xác nhận điều mình đã nhìn thấy lần trước.
Đã có thể phân biệt được năm chữ mờ mờ trên đó, Hoắc Nguyên Chân nhìn năm chữ này cũng cảm thấy trong lòng kích động.
Quả nhiên Giác Viễn là phúc tinh của mình, có môn công phu này, mình sẽ có lòng tin lớn hơn đối với tương lai.
Sau khi tập trung toàn bộ nội lực vào mắt, trang giấy cũng bắt đầu xuất hiện những hàng chữ nhỏ mờ mờ, không to bằng năm chữ tiêu đề. Đây chính là phương pháp tu luyện môn thần công này, chỉ bất quá với nội lực hiện tại của Hoắc Nguyễn Chân vẫn không thể hoàn toàn nhìn rõ, không có cách nào chân chính tu luyện.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng không gấp, theo thực lực của mình không ngừng gia tăng, dần dần cũng có thể thấy được phương pháp tu luyện môn võ công này.
Chỉ cần có nội lực Tiên Thiên viên mãn sẽ có thể hoàn toàn đọc được phương pháp tu luyện môn võ công này, khi đó chính là lúc Hoắc Nguyên Chân áp dụng kế hoạch của mình.
Nhìn một hồi không thấy được gì, Hoắc Nguyên Chân thu bí tịch Bắc Minh thần công vào.
Hôm nay đã có rất nhiều người tới Thiếu Lâm tự, chưởng môn các môn các phái đều có, nhưng người chân chính đáng để Hoắc Nguyên Chân tiếp kiến đã không nhiều lắm. Hắn cũng vui được thanh nhàn, ngồi tĩnh tọa tu luyện trong Phương Trượng viện.
Tốc độ tu luyện gấp mười bảy lần, cộng thêm tư chất Hoắc Nguyên Chân hôm nay, tu luyện mỗi ngày đều có thu hoạch to lớn. Tu luyện một mạch đến tối, thậm chí Hoắc Nguyên Chân cảm thấy Đồng Tử Công Tiên Thiên trung kỳ đỉnh phong của mình có dấu hiệu giãn ra. Nếu như tu luyện thêm năm ba ngày nữa, có lẽ sẽ đột phá đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ.
Buổi tối Tuệ Long bên ngoài báo lại, nói là người của Ma giáo đã đến Lục Dã trấn, Mạc Thiên Tà tự mình dẫn đội tới.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu đáp ứng, cũng không có thi triển Thiên Nhãn theo dõi Mạc Thiên Tà, Mạc Thiên Tà cũng không có theo dõi Thiếu Lâm, song phương đều duy trì giằng co khắc chế, chờ đợi ngày mai quyết chiến trên miếu hội.
Tin tức này đã truyền ra ngoài, người trên giang hồ đều biết ngày mai Nhất Giới quyết chiến cùng Mạc Thiên Tà.
Bất quá lời đồn bên ngoài lại không coi trọng Nhất Giới.
Rốt cuộc Mạc Thiên Tà chính là Tiên Thiên viên mãn, cho tới bây giờ không có người nào không phải là Tiên Thiên viên mãn có thể chống lại cùng viên mãn chân chính, cho dù là những thiên tài kinh tài tuyệt diễm những năm gần đây nhất suy đoán cũng không thể nào phá vỡ định luật này.
Thậm chí rất nhiều người mở sòng bạc đánh cuộc bên ngoài, xác suất Nhất Giới chiến thắng là một ăn ba mươi, Mạc Thiên Tà là một ăn một.
Cho dù như vậy, cũng không có người nào đặt Nhất Giới thắng lợi, đánh cuộc hấp dẫn hơn chính là Nhất Giới có thể kiên trì trong thời gian bao lâu.
Chuyện này khiến cho Hoắc Nguyên Chân vốn đang thiếu tiền cũng phải động lòng. Nếu không phải là chiến đấu cùng Mạc Thiên Tà quan hệ trọng đại, quan hệ đến Huyết Ma tàn đồ cuối cùng thuộc về ai, thậm chí hắn cũng muốn đánh cuộc, sau đó dứt khoát thua cho Mạc Thiên Tà, kiếm lấy chút tiền cho Thiếu Lâm tự.
Những dính đến Huyết Ma tàn đồ, Hoắc Nguyên Chân nhất định phải tranh thủ thắng lợi, cho nên dù hắn có đánh cuộc cũng sẽ đặt mình thắng lợi.
Bất quá bây giờ vẫn không thể đường đột xuất thủ đánh cuộc, mặc dù hiện tại công lực hắn đã có tiến bộ không ít, nhưng vẫn chưa nắm chắc tuyệt đối đối phó Mạc Thiên Tà, hắn còn phải chờ đợi A Dục Già cùng Tuệ Cương đến.
Mặc dù đã gặp được A Dục Già, nhưng Hệ Thống quy định muốn hoàn thành nhiệm vụ thỉnh kinh, chính là phải đợi đến khi A Dục Già đi tới Thiếu Lâm, sau đó nhận lấy kinh Phật mới coi như hoàn thành.
Hoắc Nguyên Chân đã căn dặn xong xuôi, kinh thư bên trong Tàng Kinh các cũng đã được chỉnh lý sẵn sàng. Trải qua tích lũy trong thời gian dài như vậy, kinh thư đã đạt tới một quy mô tương đối, đủ cho lần thỉnh kinh này.
Hiện tại Hoắc Nguyên Chân tranh thủ hoàn thành nhiệm vụ thỉnh kinh trước khi khai chiến với Mạc Thiên Tà. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hắn sẽ xem thử Hệ Thống thưởng cái gì, sau đó sẽ lập tức đi đánh cuộc.
- ----------
Mồng Tám tháng Bảy, trời quang mây tạnh, trời vừa sáng, chuông Thiếu Lâm tự đã vang lên, lần đầu tiên gõ vang một trăm lẻ tám tiếng.
Từ xa nhìn lại, hai ngọn tháp của Thiếu Lâm cao vút trong mây, kiến trúc mọc như rừng, cây xanh thành bụi. Âm Mã hồ ở hậu sơn sóng gợn lăn tăn, tự viện rộng rãi lộ ra vẻ thâm sơn cổ kính.
Thần chung vang lên, tẩy rửa tâm linh mọi người, vô số tín đồ ở bên ngoài thành kính dâng hương tụng kinh, chờ đợi thánh địa trong lòng bọn họ mở ra với bọn họ.
Các tăng lữ đều khoác vào tăng bào mới, hòa thượng hàng chữ Tuệ đều mặc áo cà sa, hẻm mộc nhân hôm nay cũng phá lệ phong bế, hôm nay Thiếu Lâm không nhận người ngoài tới khiêu chiến.
Các hòa thượng đẩy sơn môn kêu lên ken két, tín đồ chờ đã nhiều ngày bên ngoài trật tự tiến vào. Mọi người vẫn chưa tỉnh táo lại khỏi hiệu quả tịnh hóa tâm linh của tiếng chuông, cho nên tiến vào vô cùng trật tự, bất quá bước chân hơi nhanh một chút, dù sao cũng phải tranh vị trí hàng đầu.
Người bên ngoài chân có mấy ngàn, nuối đuôi mà vào, trong đó xen lẫn không ít người trong giang hồ.
Địa điểm tỷ võ giữa Nhất Giới và Mạc Thiên Tà nằm ở khu vực thứ ba, diễn võ trường thuộc nội viện Thiếu Lâm tự.
Người giang hồ không dâng hương đều đi tới đó, hương khách mạnh ai nấy đi tới Phật điện mình thích để thắp hương bái Phật.
Thịnh cảnh như vậy, những tự viện khác chưa từng đạt tới.
Nhưng mọi người cũng rất ít thấy hòa thượng người mặc áo cà sa, bởi vì hôm nay Hoắc Nguyên Chân đã tuyên bố thật sớm, tất cả đệ tử hàng chữ Tuệ trở lên đều phải đến tập hợp trong Phương Trượng viện.
Hai người A Dục Già cùng Tuệ Cương cũng chờ ở ngoài cửa đã lâu, bây giờ cũng đi theo dòng người tiến vào Thiếu Lâm.
Sớm đã có tiểu hòa thượng chờ đợi ở cửa, sau khi thấy A Dục Già cùng Tuệ Cương vào tới, lập tức dẫn bọn họ đi Phương Trượng viện.
Dọc trên đường đi, ánh mắt của A Dục Già nhìn không kịp, hỏi đủ chuyện với tiểu hòa thượng dẫn đường.
- Vị tiểu sư phó này xưng hô như thế nào?
- Bần tăng Giác Linh, ra mắt A Dục Gia sư thúc.
- Không cần khách sáo, con người của sư thúc không hề quan tâm lễ tiết thế tục, chỉ bất quá đây là lần đầu tiên ta tới Thiếu Lâm, người giới thiệu cho sư thúc một chút đi.
Lần đầu tiên trong đời làm sư thúc, A Dục Già cũng bất giác ưỡn ngực thẳng người, bày ra uy nghiêm của một vị sư thúc.