Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Nhìn như hỏi thăm, thực ra chính là Hoắc Nguyên Chân ra lệnh, A Dục Già không dám không tuân theo, cùng Tuệ Cương ngoan ngoãn đi tắm rửa sạch sẽ.
A Dục Già mang tích trượng chín vòng, cẩm lan cà sa, bình bát tử kim đầy đủ. Sau đó đi cùng Tuệ Cương, được Giác Linh tiểu hòa thượng dẫn đường, ôm tâm trạng triều bái đi về phía nơi ở của Hoắc Nguyên Chân, Phương Trượng viện.
- Xin sư thúc xem thử, nơi này là Thiên Vương điện, Thiên Vương điện ở sau lầu chuông và lầu trống, cũng là khu vực thứ nhất của Thiếu Lâm, bên Đông Lai Phật tổ, cũng chính là tục xưng Di Lặc Phật.
Dưới sự chỉ dẫn của Giác Linh, A Dục Già cùng Tuệ Cương đi tới trước Thiên Vương điện, ba quỳ chín lạy dâng hương.
Đi qua Thiên Vương điện, đã vượt qua khu vực thứ nhất Thiếu Lâm. Khu vực thứ hai Phật điện mọc như rừng, Dược Sư điện, Quan Âm điện, Địa Tạng điện, Văn Thù điện, Phổ Hiền điện, Linh Cát điện, Vi Đà điện, cùng với thập điện luân hồi cảnh báo người đời vân vân.
A Dục Già cùng Tuệ Cương giống như gà mổ thóc, tham bái từng Phật điện, cho đến cuối cùng đi tới trước mặt Đại Hùng Bảo Điện, tham bái Tam Thế Phật.
Giác Linh dẫn theo bọn họ tiếp tục đi tới, đi tới Vạn Phật tháp, xá một lần từ tầng một đến tầng bảy, bận rộn một hồi đã qua hơn hai canh giờ.
Nhưng những chuyện này đều là trình tự quy định, là không thể bỏ qua, bái Phật xong, Giác Linh mới dẫn theo hai người đi tới Phương Trượng viện.
Trên đường đi La Hán đường, Bồ Đề đường, Bát Nhã đường, Đạt Ma đường cùng Giới Luật viện cũng khiến cho A Dục Già nhìn hoa cả mắt. Cho đến khi đi tới trước Phương Trượng viện, y vẫn chưa biết rõ tình huống, cho rằng nơi này cũng là điện tường tập võ.
Cho đến lúc thấy ba chữ to Phương Trượng viện, A Dục Già mới hiểu rõ đã đi tới chỗ mấu chốt nhất, vội vàng sửa sang lại áo quần, có chút khẩn trương bảo Tuệ Cương giúp một tay xem thử mình có chỗ nào không ổn, có địa phương nào thất lễ hay không.
Tâm tư Tuệ Cương đang đặt hết vào Đạt Ma đường. Y không giống với A Dục Già, sau khi A Dục Già thỉnh kinh xong phải trở về Thiên Trúc, nhưng y phải tiếp tục ở lại Thiếu Lâm, một lòng muốn sớm tiến vào Đạt Ma đường tu luyện, cho nên chỉ đáp ứng qua loa mấy tiếng.
A Dục Già bất đắc dĩ nhìn Tuệ Cương một chút, biết không trông cậy được, không thể làm gì khác hơn là tự mình sửa sang lại một chút, mới cất bước tiến vào Phương Trượng viện.
Địa phương trong Phương Trượng viện cũng rất lớn, chính điện Hoắc Nguyên Chân tiếp khách bình thời cũng sẽ không mở ra. Chỉ có đến lúc hội họp mới thỉnh thoảng sử dụng một chút, bình thời tiếp khách đều là ở sương phòng hoặc là bên ở trong phòng ngủ của hắn.
Hôm nay cửa chính điện tiếp khách mở ra, tất cả hòa thượng hàng chữ Nhất đều ngồi, hòa thượng hàng chữ Tuệ chia ra đứng hai bên.
Hòa thượng hàng chữ Tuệ khoác cà sa toàn một màu đỏ sẫm, hai hàng đầu trọc sáng chói, khí thế bất phàm, ánh mắt đều tập trung vào người A Dục Già cùng Tuệ Cương bên ngoài đi tới.
Hòa thượng hàng chữ Nhất ngồi trên mấy chiếc ghế.
Bên trái theo thứ tự là Nhất Đăng, Nhất Trần, bên phải theo thứ tự là Nhất Không, Nhất Tịnh.
Hoắc Nguyên Chân ngồi ở đài sen cao nhất, đây vốn là đài sen hắn sử dụng tu luyện, trước kia đặt trong phòng ngủ, hiện tại cũng đã dời ra.
Bốn người Nhất Đăng thân khoác cà sa đại hồng, duy chỉ có Hoắc Nguyên Chân một thân tăng bào màu vàng nhạt, lộ vẻ bất đồng với những người khác.
Chỉ bất quá mọi người không biết, tăng bào xinh đẹp này tối hôm qua Ninh Uyển Quân cùng La Thái Y đã may suốt đêm, kịp thời sử dụng cho tình cảnh hoành tráng hôm nay.
Hoắc Nguyên Chân nở một nụ cười nhìn A Dục Già và Tuệ Cương tiến vào, không nói lời nào.
A Dục Già cùng Tuệ Cương hôm nay hết sức thành kính quỳ lạy sát đất, đầu tiên là lễ bái, sau khi lễ bái xong, A Dục Già mở miệng trước:
- Đệ tử A Dục Già phụng pháp chỉ sư phụ, từ Thiên Trúc tới Thịnh Đường cầu thỉnh chân kinh, đi trên đường trải qua hai năm lẻ ba tháng, hành trình mười vạn tám ngàn dặm, hôm nay mới vừa tới Thịnh Đường. Đi tới Thiếu Lâm tự chỗ sư phụ, hy vọng sư phụ tâm niệm chúng sinh Thiên Trúc, ban cho tam tạng Đại Thừa Phật pháp, cứu vạn dân trong cơn nước lửa, hóa giải ngu độn của người đời.
Hoắc Nguyên Chân không lên tiếng nói, ánh mắt người trong điện đều tập trung vào A Dục Già, ngoại trừ Tuệ Kiếm ra, tất cả những người còn lại là lần đầu tiên thấy A Dục Già.
Thậm chí rất nhiều người đều chưa từng thấy qua người ngoại quốc. Thấy diện mục A Dục Già có chỗ bất đồng cùng người Thịnh Đường, cũng đều cảm thấy lạ lẫm.
Hoắc Nguyên Chân mim cười nhìn về phía mọi người hỏi:
- Các ngươi có biết đây là người phương nào chăng?
Chúng tăng rối rít lắc đầu tỏ vẻ không biết.
- Đây là con của quốc vương Thiên Trúc, cũng là Thái tử Thiên Trúc, A Dục Già điện hạ.
Mọi người chắc lưỡi ngợi khen, phương trượng quả thật là có bản lĩnh, có thể làm cho Thái tử Thiên Trúc lặn lội đường xa đi tới Thịnh Đường thỉnh kinh, phần bản lãnh này có thể nói là trước không có ai, sau cũng không có ai.
Thiên Trúc chính là nơi bắt nguồn của Phật giáo, bất quá hiện tại Phật giáo ở Thiên Trúc đã xuống dốc, ngược lại hưng khởi ở Thịnh Đường, hết thảy đều phải quy công lao cho vị phương trượng trẻ tuổi này.
Hoắc Nguyên Chân coi như không thấy ánh mắt khâm phục của mọi người, chẳng qua là bình thản nói:
- Ban đầu ta đi Thiên Trúc cũng là vì Phật học Thiên Trúc không còn, thế lực Bà La môn hoành hành, nơi đó thậm chí ngay cả tiểu thừa Phật pháp cũng không kiện toàn, kinh Phật càng là khó gặp. Ta cảm niệm nơi bắt nguồn của Phật giáo luân lạc đến nông nỗi này, cảm thấy không đành lòng, lúc này mới đi khắp Thiên Trúc, tìm kiếm người thỉnh kinh.
Ánh mắt quét qua một vòng, Phật quang sau gáy Hoắc Nguyên Chân bắt đầu chớp tắt như ẩn như hiện, sau đó dần dần trở nên rõ ràng. Chúng tăng xung quanh đều lộ vẻ sùng kính, thành kính nhìn vị phương trượng biết phát sáng này.
- Ta cực khổ tìm nhiều ngày, rốt cục tìm được A Dục Già, người này có tính tình chân thật, quan trọng hơn là có Phật tính rất cao, chỉ bất quá y cần thừa kế Thiên Trúc vương vị, cũng không thích hợp tiến vào Phật môn ta, nhưng không tránh được trách nhiệm hoằng dương Phật pháp. Cho nên bần tăng mới lệnh cho y từ Thiên Trúc đi tới Thịnh Đường, cầu thỉnh chân kinh. Thứ nhất có thể khảo nghiệm lòng thành kính, thứ hai cùng để cho chúng sinh Thiên Trúc biết được Đại Thừa Phật pháp có được không dễ.
- Phương trượng suy nghĩ chu toàn, bọn ta ngàn vạn lần không theo kịp.
Bên cạnh Nhất Không vuốt một câu, Hoắc Nguyên Chân không trả lời y.
- Đồng thời ở Thiên Trúc, ta cũng thu được một đệ tử, chính là Tuệ Cương phía dưới. Hẳn các ngươi cũng đã biết được Phật môn ta chỉ định có Bát Bộ Hộ Giáo Thiên Long, Tuệ Cương chính là Ma Hầu La Già trong đó, hôm nay trợ giúp người thỉnh kinh đi thỉnh chân kinh tới nơi, trên đường hộ tống cũng coi là công đức viên mãn.
Sau khi nói xong, Hoắc Nguyên Chân nhìn Tuệ Cương:
- Ma Hầu La Già, con đã hoàn thành sứ mạng của con, hôm nay trở lại Thiếu Lâm ta cũng là tu thành chính quả, sư phụ chấp thuận cho con chính thức trở lại Thiếu Lâm, trở thành đệ tử thân truyền của ta. Hiện tại con đứng lên đi, đứng chung với các sư huynh đệ con.
Tuệ Cương mắt đầy lệ nóng, lễ bái Hoắc Nguyên Chân lần nữa, sau đó nhìn bên cạnh một chút, lập tức liền nhìn ra mình nên ở vị trí nào.
Phía dưới những hòa thượng hàng chữ Tuệ này, hai bên trái phải mỗi bên có ba người đứng.
Mà đầu dưới ba người này có hai chỗ trống.
Bên trái ba người, theo thứ tự là Thiên Vương Tuệ Thiên, A Tu La Tuệ Tĩnh, Khẩn Na La Tuệ Đạo.
Bên phải ba người, theo thứ tự là Long Vương Tuệ Long, Già Lâu La Tuệ Minh, Dạ Xoa Tuệ Nguyên.
Bên trái còn có một chỗ trống, hẳn là của mình, Ma Hầu La Già Tuệ Cương.
Mà một chỗ trống bên phải chính là dành cho người thiếu duy nhất trong Thiên Long Bát Bộ, Càn Thát Bà.
Giữa Thiên Long Bát Bộ cũng có cảm ứng, rất nhanh Tuệ Cương tìm được vị trí của mình, mừng rỡ đứng vào.
Bên cạnh có tiểu hòa thượng đưa tới áo cà sa, Tuệ Cương vui vẻ khoác lên, sau đó liếc mắt nhìn lên, chỉ thấy ánh mắt lấp lánh của sư phụ đang nhìn mình. Y lập tức thu hồi nụ cười, ưỡn ngực ngẩng đầu đứng ở nơi đó, sắc mặt nghiêm túc, nhìn A Dục Già phía dưới còn quỳ.
- A Dục Già, con từ Thiên Trúc đường xa tới, chịu hết muôn vàn gian khổ, một hồi có thể theo môn hạ đệ tử ta đi Tàng Kinh các thỉnh kinh.
- Đệ tử đa tạ sư phụ thành toàn!
Ánh mắt Hoắc Nguyên Chân lại quét qua người chung quanh:
- Hiện tại A Dục Già đã là đệ tử tục gia Thiếu Lâm ta, sau khi trở lại Thiên Trúc còn phải thừa kế vương vị, hơn nữa hoằng dương Phật giáo, hoành đại Phật môn, đây là thịnh sự của Phật giáo ta, công đức vạn thế.
- A Di Đà Phật!
Chúng tăng nhất tề tuyên Phật hiệu, hai tay tạo thành chữ thập, thanh thế hùng tráng.
Hoắc Nguyên Chân lại nói với A Dục Già:
- Sau khi con trở về Thiên Trúc phải chăm chỉ cố gắng, khổ tâm tổ chức. Phật giáo ta có thể có được cục diện hôm nay là không dễ dàng gì, nhất định không thể trở thành tội nhân của Phật giáo.
- Đệ tử nhớ kỹ lời dạy của sư phụ.
- Ở Thiên Trúc, hiện tại Bố Kim tự Đạo Nguyên Đại sư đã đảm nhiệm Quốc sư Thiên Trúc, sau khi con lấy được tam tạng Đại Thừa Phật pháp, hãy giao kinh thư cho lão bảo quản, người này có thể gánh vác trọng trách chấn hưng Phật giáo.
Trước khi Hoắc Nguyên Chân đi, đã lệnh cho Tuệ Cương giao chức Quốc sư lại cho phương trượng Đạo Nguyên Bố Kim tự đức cao vọng trọng, lần này A Dục Già trở về Thiên Trúc, Đạo Nguyên thiền sư sẽ có đất dụng võ.
A Dục Già lễ bái tạ ơn lần nữa.
Ánh mắt Hoắc Nguyên Chân dừng lại ở hai người Tuệ Minh, Tuệ Hiền trong đám văn tăng hàng chữ Tuệ:
- Lát nữa hai người các người dẫn A Dục Gia sư đệ đi Tàng Kinh các, cầu thỉnh chân kinh với Vô Danh trưởng lão
- Đệ tử đã hiểu.
- Hôm nay tất cả đệ tử hàng chữ Tuệ trở lên Thiếu Lâm ta đều ở chỗ này, lần này tổng cộng cho Thiên Trúc thỉnh bao nhiêu quyển kinh, có bao nhiêu kinh, hai người các ngươi báo lên trước đi.
Tuệ Minh cùng Tuệ Hiền gật đầu đáp ứng, sau đó bước ra khỏi đám người.
Trong tay của bọn họ đều cầm một tập hồ sơ, trên đó đã ghi sẵn cho Thiên Trúc bao nhiêu quyển kinh thư, cũng đã làm xong cả đêm qua.
Tuệ Minh mở miệng trước:
- Đệ tử phụng pháp chỉ phương trượng, đã chuẩn bị xong kinh thư cho Thiên Trúc thỉnh, ghi lại rõ ràng, hiện tại thỉnh phương trượng và các vị đồng môn chỉ giáo.
- Khụ khụ...
Đầu tiên là ho khan hai tiếng, lên giọng một cái, Tuệ Minh nói:
- Đại Khổng Tước Kinh hai mươi cuốn. Tuệ Hiền lập tức tiếp lời nói: - Địa Tạng Kinh ba mươi lăm cuốn!
- Phật Bản Hành Kinh mười sáu cuốn!
- Trường A Hàm Kinh mười hai cuốn!
- Kim Cương Kinh mười hai cuốn!
- Bồ Tát Giới Bản hai mươi cuốn!
- Minh Vương Kinh hai mươi hai cuốn!
- Tam Tạng Chân Kinh bốn mươi lăm cuốn!
Từng tiếng đọc tụng vang vọng trong Thiếu Lâm tự, mặc dù là hai văn tăng, nhưng vì lần này tạo nên danh tiếng, bọn họ cũng đã chuẩn bị cực kỳ lâu, lúc này đọc thanh âm hùng hồn vang vọng. Xung quanh Phương Trượng viện cũng có không ít du khách, lúc này đều bị hấp dẫn xúm lại quan sát.
Chỉ bất quá trước cửa Phương Trượng viện có tiểu hòa thượng trông chừng, cấm chỉ ngoại nhân tiến vào, một số người cũng không biết bên trong xảy ra chuyện gì, rối rít hỏi thăm những người chung quanh.
Những tiểu hòa thượng kia đã được phương trượng dặn dò từ trước, bèn kể cho mọi người nghe chuyện vương tử Thiên Trúc lặn lội đường xa đi tới Thiếu Lâm thỉnh kinh.
Mọi người đều là tín đồ Phật giáo, nghe thấy Thiếu Lâm lập nên công lao như vậy càng sinh lòng khâm phục như nhìn lên núi cao, rối rít luôn miệng tán tụng, khen ngợi công đức khoáng thế của phương trượng Nhất Giới, làm ra cống hiến vô thượng đối với Phật môn.
Càng ngày càng nhiều người xúm lại, có người thậm chí tự giác ngộ tụng kinh, tạo thành một cảnh tượng hiếm thấy ở xung quanh Phương Trượng viện Thiếu Lâm.
- ----------
Ở một chỗ dân cư Lục Dã trấn, đã trở thành địa điểm người Ma giáo chiếm cứ trước mắt.
Mạc Thiên Tà ngồi trên ghế tre trong phòng khách, tâm thần không yên.
Nguyên nhân làm lão không yên lòng không phải là quyết chiến với Hoắc Nguyên Chân sắp sửa bắt đầu. Chuyện này chưa đủ làm cho lão bất an, theo suy nghĩ của lão, cuộc chiến này là không cần suy nghĩ, chắc chắn Nhất Giới không phải là đối thủ của mình.
Chuyện chân chính làm cho lão lo lắng chính là Đông Phương Thiếu Bạch đang đứng bên cạnh.
Thời gian này biểu hiện của Đông Phương Thiếu Bạch có vẻ khác thường, lúc trước trong Đại Tuyết cốc, Mạc Thiên Tà hạ bí pháp cho Đông Phương Thiếu Bạch, đó là bí pháp bất truyền của Ma giáo, chỉ có giáo chủ mới có thể nắm giữ.
Loại bí pháp này khiến cho thần trí Đông Phương Thiếu Bạch mất khống chế, vốn thần trí Đông Phương Thiếu Bạch không nên đạt tới trình độ này. Cho dù không có lĩnh ngộ, truyền thừa Hóa Huyết Ma công cũng không thể làm Đông Phương Thiếu Bạch hoàn toàn biến thành một người si ngốc. Bởi vì có nội lực tám đại cao thủ hộ trì, tối đa y chỉ hóa thành một kẻ tinh thần không bình thường, nhưng tuyệt đối không phải là ngu ngốc.
Cho nên kết quả này, chính là do Mạc Thiên Tà động tay chân bên trong.
Đông Phương Thiếu Bạch hoàn toàn thành con rối của mình, muốn y làm gì y sẽ làm cái đó, đây chính là kết quả Mạc Thiên Tà mong muốn. Quả thật lão cũng đã thành công hơn nữa bằng vào uy lực Đông Phương Thiếu Bạch chiếm lại vị trí giáo chủ Ma giáo thành công, lại còn nhất cử thu phục bọn Lý Dật Phong.
Nhưng thời gian gần đây, biểu hiện của Đông Phương Thiếu Bạch có vẻ khác thường.
Có thời điểm Mạc Thiên Tà gọi y, Đông Phương Thiếu Bạch ngây dại sững sờ, bất tri bất giác thi hành mệnh lệnh Mạc Thiên Tà chậm lại, thậm chí có một lần Mạc Thiên Tà liên tục kêu y ba lần, y mới bất đắc dĩ đi tới.
Cặp mắt đỏ như màu máu kia có lúc không tự chủ lóe lên, đó là chỉ có tình huống Đông Phương Thiếu Bạch nổi giận mới có, nhưng hiện tại bình thời cũng lóe lên, tình huống như thế không bình thường.
Còn có một điểm, chính là thỉnh thoảng Đông Phương Thiếu Bạch trong lúc không hay không biết ra ngoài, cũng không biết y muốn đi chỗ nào. Thậm chí có một lần ra khỏi đại môn Ma giáo, Mạc Thiên Tà tìm rất lâu mới tìm được.