Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Kiếm quang như rắn độc va chạm với bàn tay màu vàng giữa không trung, phát ra thanh âm kinh thiên động địa, mặt đất vốn đã tả tơi hiện tại lại xuất hiện thêm một khe nứt.
Thậm chí có người mải mê quan chiến rơi xuống khỏi chỗ ngồi lăn tròn dưới đất.
Đối công như vậy, kẻ chấn động lớn nhất không là ai khác, mà là Vô Danh.
Bởi vì chỉ có Vô Danh mới hiểu được, Hoắc Nguyên Chân có thể phát ra công kích trình độ như vậy có ý nghĩa như thế nào.
Ý nghĩa là phương trượng trẻ tuổi này đã có đủ thực lực đối kháng với Tiên Thiên viên mãn. Mà hiện tại bản thân hắn vẫn chưa phải là Tiên Thiên viên mãn, thậm chí hắn chủ tu Đồng Tử Công chỉ mới đạt tới Tiên Thiên trung kỳ đỉnh phong.
Nếu để cho Đồng Tử Công hắn tiến vào Tiên Thiên viên mãn, không biết thực lực còn cao tới mức nào nữa.
Vô Danh kích động tới mức đôi môi run run. Thiếu Lâm đại hưng, Thiếu Lâm sắp đại hưng rồi...
Những màn biểu diễn đầy chấn động của Hoắc Nguyên Chân vẫn chưa kết thúc.
Sau khi đổi công với Mạc Thiên Tà một chiêu, Hoắc Nguyên Chân lui về phía sau năm bước, Mạc Thiên Tà lui ba bước, dù sao hiện tại trình độ nội lực Hoắc Nguyên Chân còn chưa bằng được Mạc Thiên Tà.
Trong lòng Mạc Thiên Tà mới vừa thở phào nhẹ nhõm, cho rằng đã hiểu rõ thực lực Hoắc Nguyên Chân, chợt Hoắc Nguyên Chân công kích lần nữa.
Từ đầu trọc của hắn dường như bạo phát ra hào quang như ánh mặt trời, sáng chói tới mức Mạc Thiên Tà không thể nào mở mắt.
Không chỉ Mạc Thiên Tà không nhìn thấy, tất cả mọi người trong trường bị cái đầu giống như một ngọn đèn sáng chói của Hoắc Nguyên Chân làm cho hoa mắt. Chỉ thấy bên trong diễn võ trường ánh sáng ngời ngời, bóng người thấp thoáng, nhưng không thấy động tác người bên trong.
Cảm giác nhạy bén của Tiên Thiên viên mãn đã cứu Mạc Thiên Tà. Lúc đầu trọc Hoắc Nguyên Chân bắt đầu sáng lên, Mạc Thiên Tà chợt cảm thấy một nguy cơ cực lớn đang tới, dường như đối phương đang thi triển một chiêu thức còn hùng mạnh hơn cả một chưởng vừa rồi. Nếu như mình không tránh né được, như vậy trận này sẽ thất bại.
Vào thời khắc mấu chốt, Mạc Thiên Tà không sử dụng mắt để nhìn, mà là bằng vào thính giác cùng trực giác bén nhạy, nắm bắt được động tác Hoắc Nguyên Chân.
Đó là một chưởng đẩy ngang, chưởng còn chưa tới, chưởng phong đã lay động xé rách y phục Mạc Thiên Tà, cơ hồ muốn bay khỏi thân thể. Râu tóc bạc trắng của lão bay ra phía sau thành một đường thẳng tắp.
Mạc Thiên Tà cắn môi thật chặt, lão biết mới vừa rồi hai người đối chiêu, dưới chân đã xuất hiện một cái khe, mặt đất đã hơi lún xuống một chút.
Dưới chân, sau lưng Mạc Thiên Tà cũng nằm trong phạm vi lún xuống này.
Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, Mạc Thiên Tà nữa cũng không kịp nhớ ngạnh kháng chính diện một chưởng sắc bén của Hoắc Nguyên Chân, mà là sử dụng một chiêu số cơ hồ từ trước tới nay không có ích lợi gì với lão.
Loạn Cung Thiết Bản Kiều!
Một chân cắm xuống đất, thân thể Mạc Thiên Tà nhanh chóng ngửa về phía sau, tay trái cầm kiếm đâm xuống mặt đất một cái, chống đỡ thân thể không để ngã hẳn xuống đất, nhưng thân thể lão cũng đã dán gần sát đất.
Dường như có một chiếc xe lửa gào thét lao ngang qua, một chưởng của Hoắc Nguyên Chân bay ngang qua trước mắt Mạc Thiên Tà.
Không có bất kỳ chiêu thức gì ngăn trở, không có bất kỳ vật gì có thể ngăn trở, một chưởng này bay thẳng ra ngoài sân.
Thật may là phương hướng một chưởng này đánh ra là cửa sau diễn võ trường, cũng không có ai vây xem ở chỗ này. Dấu chưởng màu vàng bay ra khỏi vùng ánh sáng chói chang, đánh mạnh vào cửa sau.
Ầm!
Cửa sau sụp xuống, lập tức bị một chưởng này phá hủy, hơn nữa còn chưa thể ngăn cản thế lao tới của một chưởng này, dấu chưởng màu vàng vẫn còn đang lao nhanh tới trước.
Phương hướng cửa sau diễn võ trường là một mảnh đất trống, cách đó trăm thước là dãy thiền phòng của Thiếu Lâm.
Dấu chưởng màu vàng kia bay nhanh tới vách thiền phòng dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người.
Lại một tiếng nổ đinh tại nhức óc vang lên, thiền phòng lắc lư mấy cái, một dấu bàn tay to đánh cho vách thiền phòng thủng một lỗ, có thể nhìn thấy năm ngón tay hết sức rõ ràng, từ tường trước tới tường sau là một dấu bàn tay đối xứng.
May nhờ bây giờ là thời gian miếu hội, dãy thiền phòng này không có ai, nếu không đây đúng là một sự kiện thương vong thảm trọng.
Mặc dù không biết sau khi chưởng này đánh tan thiền phòng còn thế nào nữa, nhưng thanh âm cây gãy sau đó càng làm thần kinh của mọi người căng thẳng đến cực hạn.
Không dám tin tưởng! Quả thật là làm cho người ta không dám tin tưởng!
Phương trượng Thiếu Lâm không phải là Tiên Thiên viên mãn, lại có thể phát ra một chưởng kinh thiên động địa như vậy, mặc dù không đánh trúng Mạc Thiên Tà, nhưng uy lực một đòn này đã đủ truyền lưu trên giang hồ nhiều năm.
Mọi người bên trong sân khôi phục lại từ trong kim quang chói mắt, muốn xem thử phương trượng Thiếu Lâm sáng lập một chưởng như kỳ tích, xem thử rốt cục người này có phải là người hay không.
Nhưng chuyện càng làm cho người ta kinh hãi hơn xảy ra.
Bên trong sân chỉ có Mạc Thiên Tà cong hai chân, thân thể ngửa về phía sau, dùng Phúc Vũ kiếm chống đỡ thân thể, cơ hồ là ngửa mặt nằm trên đất, lại không có tung tích Hoắc Nguyên Chân.
Mới vừa rồi kim quang kia lóe lên, rốt cục đã xảy ra chuyện gì, vì sao không thấy phương trượng Thiếu Lâm đâu nữa?
Không người nào có thể đưa ra đáp án, chỉ có Vô Danh dường như có điều phát giác, chợt liếc mắt nhìn lên trời.
Mạc Thiên Tà cũng sợ ngây người, toát mồ hôi lạnh toàn thân, ướt đẫm khó chịu.
Bất quá lão đã không quan tâm tới cảm giác khó chịu này, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng may mắn. May là mình kịp thời có động tác tránh né, tránh được một đòn chí mạng này.
Không sai, chính là một đòn chí mạng. Mạc Thiên Tà thân là Tiên Thiên viên mãn, lão có thể cảm nhận được rất rõ ràng, uy lực của một chưởng này đã vượt qua một đòn toàn lực của mình. Nếu lúc nãy mình không tránh né kịp thời, như vậy bây giờ không chết cũng phải bị thương nặng.
Giỏi cho một hòa thượng hèn hạ, lại dùng đầu phát sáng làm cho mình hoa mắt, dưới tình huống này sử dụng một đòn toàn lực, đây rõ ràng là cố ý lấy mạng mình.
Bất quá hắn đã sử dụng một đòn mạnh như vậy, hẳn là không còn nội lực nữa, kế tiếp hẳn là đến phiên mình biểu diễn.
Mạc Thiên Tà dùng bảo kiếm chống đỡ thân thể đứng lên, lại đột nhiên phát hiện xung quanh đã không thấy tung tích Hoắc Nguyên Chân.
Lão tỏ ra hoang mang ngơ ngác nhìn bốn phía, chỉ thấy vẻ mặt những người xung quanh đều tỏ ra chấn động khó hiểu, hiển nhiên không ai biết Nhất Giới đi địa phương nào.
Phúc Vũ kiếm trong tay vô ý thức rung động mấy cái, Mạc Thiên Tà quay một vòng lần nữa, vẫn không thấy tung tích Hoắc Nguyên Chân đầu.
- Hòa thượng kia đâu?
Ánh mắt Mạc Thiên Tà dừng lại trên người Vô Danh, chỉ thấy trong mắt Vô Danh lóe lên tinh quang nhìn mình chằm chằm, tựa hồ biết chuyện gì đó.
Nhưng hiển nhiên Vô Danh sẽ không cho Mạc Thiên Tà bất kỳ câu trả lời nào, lão bèn dừng ánh mắt lại trên người Đông Phương Thiếu Bạch.