Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Công lực Đông Phương Thiếu Bạch tương đương Vô Danh, nếu như Vô Danh phát hiện Nhất Giới đi đâu, không có lý nào Đông Phương Thiếu Bạch không phát hiện.
Vừa nhìn Đông Phương Thiếu Bạch, Mạc Thiên Tà nhất thời sợ hết hồn.
Đông Phương Thiếu Bạch đầu đầy tóc bạc bay lượn, hai mắt nhắm nghiền, hai tay nắm quyền, tư thế như vậy Mạc Thiên Tà quá quen thuộc, đó là động tác lúc Đông Phương Thiếu Bạch cảm thấy uy hiếp hùng mạnh mới có.
Không ngờ rằng khiến cho Đông Phương Thiếu Bạch cũng phải cảm thấy uy hiếp, có chuyện gì vậy?
Ánh mắt Mạc Thiên Tà lại rơi vào người Vô Danh, nhưng lại không nhìn thấy Vô Danh có vẻ gì là muốn xuất thủ.
Không phải là Vô Danh muốn xuất thủ, vậy vì sao Đông Phương Thiếu Bạch lại có dáng vẻ như vậy, ở đây còn ai có năng lực uy hiếp được Đông Phương Thiếu Bạch?
Hòa thượng Thiếu Lâm muốn hợp nhau tấn công sao?
Ánh mắt Mạc Thiên Tà lại quét qua đám hòa thượng Thiếu Lâm, những người này đều tỏ ra hoang mang ngơ ngác, hiển nhiên không biết gì nhiều hơn mình, xem ra không phải là bọn họ có dị động gì.
Vậy sẽ là ai? Nhất Giới đã đi đâu?
Mạc Thiên Tà cũng không cho rằng Nhất Giới đã tan thành tro bụi sau một đòn của mình, nhất định là trong này có nguyên nhân mà mình không biết.
Nhưng xung quanh rõ ràng không có bóng của Nhất Giới.
Chậm đã...
Chẳng lẽ là...!
Mạc Thiên Tà đột nhiên ý thức được một vấn đề đáng sợ, hai chân lại có vẻ không tự chủ sợ run lên.
- Ngươi ở nơi nào!
Hai tay Mạc Thiên Tà nắm chặt chuôi Phúc Vũ kiếm, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Lão không biết Hoắc Nguyên Chân làm thế nào đi lên, không ngờ rằng có thể bay lên cao mấy chục trượng. Độ cao như vậy cộng thêm Phật quang mới vừa rồi sáng chói mắt người, quả thật khiến cho người ta không ngờ tới hắn ở trên trời.
Rất hiển nhiên, bên trong sân ngoại trừ Vô Danh nhận ra được Hoắc Nguyên Chân đi về đâu, còn có Đông Phương Thiếu Bạch, lão là người thứ ba phát giác.
Bất quá lão là vì cảm thấy áp lực hùng mạnh bên trên mới phát giác, mà không phải là giống như hai người kia, sau khi Hoắc Nguyên Chân bay lên không bọn họ đã phát hiện.
Đây là cảm giác giống như trời sập, Mạc Thiên Tà cảm thấy bầu trời trên đầu mình dường như đang đè xuống, như muốn ép cho tan tác thân thể mình, ép vỡ vụn xương cốt toàn thân mình, hai chân lão không nhịn được cong đi.
Chuôi Phúc Vũ kiếm trong tay đã trở nên ướt đẫm, toàn là mồ hôi của lão, hai tay lão càng siết chặt hơn, đầu vừa ngẩng lên lại hơi cúi xuống.
Lão không biết vì sao hòa thượng này lại lợi hại đến trình độ này, cũng không biết đây là môn chưởng pháp gì.
Chưởng vừa rồi chính là một đòn mạnh nhất, không ngờ rằng Nhất Giới này còn có đòn mạnh hơn chưa thi triển ra.
Xem ra Nhất Giới là tính toán một đòn định thắng bại.
Một chưởng từ trên đánh xuống này rất rõ ràng chính là tuyệt chiêu cuối cùng của Nhất Giới, đây cũng là chỗ dựa khiến cho hắn thản nhiên tiếp nhận mình khiêu chiến.
Nếu đón đỡ được một đòn này, như vậy Mạc Thiên Tà sẽ thắng, nếu không đỡ được, vậy lão sẽ thất bại. Hơn nữa còn là lấy thân phận Tiên Thiên viên mãn đi khiêu chiến một người không phải là viên mãn, kết quả còn thua, sợ là từ đó về sau cũng không còn mặt mũi tiếp tục gặp người trên giang hồ.
Đến lúc này, Mạc Thiên Tà cũng không có ý định tránh né nữa. Mặc dù lão có thể cảm giác được uy lực một đòn cuối cùng của Nhất Giới càng sâu hơn hai chưởng trước, nhưng lão cũng không phải là không có tuyệt chiêu.
Bạo Vũ kiếm của lão bao trùm một diện tích cực lớn, đó là chiêu số một hóa mười, mười hóa trăm, trăm hóa ngàn vạn. Nhưng nếu đi ngược lại, ngàn vạn kiếm lần nữa hóa thành một kiếm, cũng sẽ bộc phát ra lực sát thương mạnh nhất. Nếu bàn về lực sát thương, đây mới là một đòn mạnh nhất, cũng là tuyệt chiêu Mạc Thiên Tà giấu dưới đáy rương.
Trên trời, Nhất Giới bày ra tư thế đầu dưới chân trên, chắp tay trước ngực, hai mắt khép hờ, bắt đầu bay thẳng xuống.
Tư thế giống như rơi tự do như vậy hiển nhiên là tính toán một đòn định thắng bại. Trong đôi mắt của Mạc Thiên Tà cũng cháy lên chiến ý bừng bừng.
- Giỏi lắm Nhất Giới, người giỏi lắm!
Mạc Thiên Tà là thiên tài, là thiên tài chân chính. Vượt qua Đinh Bất Nhị chính là lý tưởng của lão, hơn nữa lão cũng một mực cố gắng vì mục tiêu này.
Hai sư tỷ của lão, Lý Thanh Hoa và Đông Phương Tình, mặc dù hiện tại lão chưa nắm chắc thắng được bất cứ người nào, nhưng lão thủy chung tin tưởng, một ngày nào đó hai người sư tỷ sẽ bị mình bỏ rơi lại phía sau, chỉ có Mạc Thiên Tà mới là đệ nhất nhân tương lai, vĩnh viễn được người đời ghi nhớ.
Lão có lòng quyết chí trở thành cường giả, lão có được hết thảy điều kiện bên ngoài để trở thành cường giả, hơn nữa từ trước tới nay lão chưa từng sợ hãi chiến đấu, hơn nữa là chiến đấu chân chính.
Vốn lần này là chuyện rất dễ dàng, không ngờ rằng Nhất Giới cường hãn ngoài dự liệu, tới mức đã có năng lực làm tổn thương Mạc Thiên Tà.
Đối mặt Nhất Giới uy hiếp, ngạo khí trong xương Mạc Thiên Tà cũng bị đốt cháy bừng bừng. Lão biết nếu hôm nay mình tránh né công kích của Nhất Giới một lần nữa, e rằng sau này không thể nào tiến bộ thêm, cho dù là thắng cũng sẽ sống trong bóng ma ám ảnh của Nhất Giới.
Cho nên hai tay Mạc Thiên Tà nắm kiếm trong tay, chậm rãi giơ lên.
- Sư phụ!
Miệng Mạc Thiên Tà gọi sư phụ của lão, cũng chính là đệ nhất mỹ nữ trăm năm trước Nhiễm Đông Dạ.
- Sư phụ, lúc trước người cho đệ tử thanh Phúc Vũ kiếm này cùng một bộ Phúc Vũ kiếm pháp, rốt cục hôm nay đệ tử đã tìm hiểu Phúc Vũ kiếm tới mức đại thành, hơn nữa cắt đứt tình cha con mới tiến vào Tiên Thiên viên mãn.
- Người đối xử đệ tử chưa hề có trách nhiệm, cũng chưa từng chân chính dạy qua đệ tử cái gì. Hơn nữa người cho rằng hai sư tỷ của đệ tử mạnh hơn đệ tử, trong lòng đệ tử không phục, một mực không phục!
Nhìn Nhất Giới từ trên trời giáng xuống, càng ngày càng gần, Mạc Thiên Tà cũng không có lập tức khởi động, mà là tiếp tục chậm rãi nâng kiếm lên, miệng oán trách Nhiễm Đông Dạ.
- Bây giờ đệ tử sẽ để cho sư phụ xem thử, ba đồ đệ mà người xem thường nhất có phải là không gánh vác được chuyện lớn như trong tưởng tượng của người không, Nhất Giới trước mắt này chính là đá thử vàng của đệ tử.
Hai tay giơ Phúc Vũ kiếm qua đỉnh đầu, Mạc Thiên Tà đột nhiên hét lớn một tiếng, giơ lên kiếm đánh xuống, sau đó đột ngột bay vọt lên. Toàn thân theo một kiếm này bay thẳng lên không, từ dưới lên trên mang theo một đạo cầu vồng, nghênh đón Nhất Giới từ trên trời giáng xuống.
Tất cả mọi người ngẩng đầu lên, nhìn hai bóng người nhanh chóng tiếp cận trên không trung.
Ánh mắt Mạc Thiên Tà đã đỏ ngầu, lão cảm nhận được áp lực của Nhất Giới, biết lần này hung hiểm, rốt cục sử dụng một đòn mạnh nhất bình sinh phát ra, thề phải phân cao thấp cùng Nhất Giới.
Mà lúc này Hoắc Nguyên Chân cũng cảm thấy Mạc Thiên Tà tiến lên đón.
- Đây là một đòn cuối cùng, Mạc Thiên Tà!
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân một mảnh không minh, hai tay tạo thành chữ thập chợt biến thành đơn chưởng dựng đứng trước ngực, tay còn lại nhẹ nhàng mở ra, từ từ đẩy ra ngoài.
Bầu trời vốn bình tĩnh chợt phong vân đột biến, một chưởng Hoắc Nguyên Chân mang theo cường phong vô tận.
Một dấu bàn tay màu vàng, chính là bàn tay mới vừa biến mất lại xuất hiện một lần nữa, hơn nữa còn phóng đại gấp mấy lần vừa rồi.
Thái Sơn Áp Đỉnh, đại khái cũng chỉ là như vậy.
Theo Hoắc Nguyên Chân đẩy ra một chưởng, dấu bàn tay màu vàng mang theo tiếng sấm ùng hàng, nhanh như điện chớp đập xuống đầu Mạc Thiên Tà.
Nhưng Mạc Thiên Tà cũng không hàm hồ, chuyện nằm trong dự liệu của lão. Đòn cuối cùng này của Nhất Giới tuyệt đối là không phải tầm thường, chiến ý kềm nén bấy lâu của Mạc Thiên Tà đã hoàn toàn bị thiêu đốt. Phúc Vũ kiếm của lão dựng đứng lên, bắn một đạo hàn quang về phía ngực Hoắc Nguyên Chân nhanh như điện chớp.
Giống như sao băng trong đêm tối kéo ra một cái đuôi thật dài, Mạc Thiên Tà xuất thủ một kiếm cực nhanh, nhắm thẳng vào trung tâm dấu bàn tay màu vàng của Hoắc Nguyên Chân.
Dấu bàn tay khổng lồ và kiếm quang như sao xẹt va chạm vào nhau, bất ngờ không phát ra thanh âm nào. Dường như kiếm quang kia đã xuyên qua trung tâm bàn tay, bay thẳng tới ngực Hoắc Nguyên Chân.
Mà dấu bàn tay của Hoắc Nguyên Chân cũng không bị kiếm quang kia phá, vẫn ùng ùng đập mạnh xuống đầu Mạc Thiên Tà như trước.
Không ai nghĩ tới kết quả như vậy.
Bùng!
Sau một tiếng nổ rung trời, dấu bàn tay nện mạnh xuống đất.
Mặt đất vốn đã bị tàn phá, bị một chưởng này đánh nát như bột. Một dấu bàn tay giống như thiên thạch rơi xuống đất, giống như vòng tròn bí ẩn trên ruộng lúa, giống như dấu chân người tuyết trong thâm sơn, cứ như vậy vỗ mạnh xuống mặt đất, tạo ra dấu vết rộng vài trượng.
Mà ở trung tâm dấu vết này, Mạc Thiên Tà nằm ngửa mặt lên trời, râu tóc bạc phơ bê bết máu, máu tươi không ngừng trào ra theo khóe miệng, mắt thấy thương thế không nhẹ.
- Thắng rồi!
Các hòa thượng Thiếu Lâm thấy tình huống Mạc Thiên Tà, nhất thời vui mừng hộ to lên. Phương trượng quá thần kỳ, không ngờ rằng đánh bại cả Tiên Thiên viên mãn.
- Không nên cao hứng quá sớm, còn chưa...
Vô Danh đột nhiên nói một câu, làm cho người chung quanh nhất thời im bặt.
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, một điểm hàn quang đang biến mất trong tầm mắt, giống như ngôi sao trên trời.
Trên con đường hàn quang đi qua chính là thân thể Hoắc Nguyên Chân.
Hàn quang bay đi, chứng tỏ nó đã xuyên thấu ngực Hoắc Nguyên Chân.
Một đóa hoa màu đỏ máu nở rộ giữa không trung, địa điểm nở hoa chính là ngực Hoắc Nguyên Chân.
Mạc Thiên Tà bị một chưởng của hắn từ trên trời đập xuống, đập lún vào đất thương thế rất nặng. Mà Hoắc Nguyên Chân cũng chẳng tốt lành gì hơn, một kiếm cuối cùng của Mạc Thiên Tà cũng đã đâm xuyên qua ngực hắn.
Máu tươi từ khóe miệng trào ra, ý thức Hoắc Nguyên Chân có hơi trở nên mơ hồ.
Rốt cục cũng còn kém một chút.
Nếu không phải hắn dùng đấu pháp liều mạng cùng Mạc Thiên Tà, nếu không phải Mạc Thiên Tà là một giáo chủ, là một kẻ coi trọng mặt mũi, nếu đổi lại là những Tiên Thiên viên mãn khác, rất có thể kết quả không phải là như vậy.
Chỉ cần đối phương kiên nhẫn một chút, trầm ổn một chút, bằng vào ưu thế về nội lực đấu dây dưa với hắn, như vậy nhất định người thất bại cuối cùng là hắn, chắc chắn là như vậy.
Nhưng thế sự vô thường, dù công lực hắn yếu hơn Mạc Thiên Tà, nhưng đổi lại được kết quả lưỡng lại câu thương, tính ra phải nói là hắn thắng.
Bị Mạc Thiên Tà đâm một kiếm thủng ngực, đánh cho thân thể dừng lại một chút trên không trung, Hoắc Nguyên Chân mới từ bầu trời rơi xuống.
Đệ tử Thiếu Lâm kêu lên một tiếng, rất nhiều người muốn tiến lên đón phương trượng.
- Mọi người cũng không nên tới!
Vô Danh quả quyết ngăn cản người muốn tiếp lấy Hoắc Nguyên Chân, lão biết lúc này mới thật sự là thời điểm phân thắng bại. Nhất định phải để mặc cho Hoắc Nguyên Chân từ bầu trời rơi xuống, bất kể kết quả hắn như thế nào, chỉ cần không kém hơn Mạc Thiên Tà là được.
Chỉ cần Hoắc Nguyên Chân còn có một chút ý thức, chỉ cần còn có thể nói chuyện hoặc là cử động, như vậy cuộc chiến này là Hoắc Nguyên Chân thắng.
Vô Danh biết rõ điểm này, cho nên mới ngăn cản đệ tử Thiếu Lâm muốn động thủ, trơ mắt nhìn Hoắc Nguyên Chân từ trên trời rơi xuống, té xuống đất thật mạnh.
Mạc Thiên Tà đã không thể động, thậm chí không thể nói chuyện, không nhúc nhích nằm ở nơi đó, mí mắt cùng đôi môi run rẩy.
Lúc này, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào người Hoắc Nguyên Chân.
Ninh Uyển Quân ôm mặt, nước mắt tuôn rơi lã chã, hận không thể lập tức tới xem Hoắc Nguyên Chân thế nào. Bất quá La Thái Y lớn tuổi hơn nàng một chút, lôi kéo không để cho nàng khinh cử vọng động.
Mí mắt Hoắc Nguyên Chân chớp động mấy cái, sau đó chậm rãi mở mắt.
Ngón tay hắn giật giật mấy cái, sau đó cũng khẽ giơ lên.
Ngón trỏ tay trái chi minh Huyết Ma tàn đồ trên ghế Mạc Thiên Tà, ngón trỏ tay phải chỉ vào đấu lại trên ghế mình.
Hoắc Nguyên Chấn nhẹ nhàng mở miệng, phát ra thanh âm khe khẽ:
- Thu cất những thứ này cho ta, ta đã thắng...
Sau khi nói xong, ngoéo đầu sang bên, Hoắc Nguyên Chân cũng ngất đi.
- -------------------------------------------------
Mỗi một ngày đều có người ôm lý tưởng trong lòng, muốn nổi danh lập vạn tiến vào giang hồ đầy chém giết, mỗi một ngày cũng có người chết đi trong chốn giang hồ đầy loạn lạc này.
Nơi này tuân thủ luật rừng, mạnh sống yếu chết. Cho dù là trước đây một khắc ngươi là anh hùng uy chấn thiên hạ, nhưng nếu người thua, như vậy hào quang trên người người sẽ dần dần phai đi, sẽ phải rơi đài.
Không ai có thể thắng mãi không thua trên chốn giang hồ.
Hiện tại đã qua gần một tháng từ sau trận chiến núi Thiếu Thất, nhưng trên giang hồ bàn tán về trận chiến ấy không hề giảm sút, ngược lại vẫn còn đang nóng bỏng sôi trào.
Miếu hội Thiếu Lâm không phải là rất viên mãn, mặc dù Phật tháp kia cũng sáng lên, mặc dù người tới cũng đông đúc, nhưng thời khắc tối hậu phương trượng Nhất Giới vắng mặt, khiến cho người ta không khỏi tiếc nuối.
Nhưng chuyện này so sánh cùng chiến đấu giữa Nhất Giới cùng Mạc Thiên Tà cũng không đáng kể gì. Kẻ thất vọng bất quá chỉ là những đệ tử Phật môn, tín đồ Phật giáo, người giang hồ chân chính lại vô cùng vui vẻ, kích động.
Nhất Giới bất ngờ đánh bại Mạc Thiên Tà trong chiến đấu chính diện với ưu thế nhìn hơn một chút, đây là chuyện hết thảy mọi người đều không ngờ tới.
Mặc dù Nhất Giới cũng vì vậy thân bị thương nặng, nhưng không thể phủ nhận Mạc Thiên Tà ngất đi trước, Nhất Giới vẫn còn tỉnh. Chỉ bằng vào điểm này, Nhất Giới đã đủ chen chân vào hàng ngũ cao thủ đệ nhất thiên hạ, cũng giống như mấy vị Tiên Thiên viên mãn hiện nay trên giang hồ.
Dĩ nhiên cũng có một ít thanh âm bất đồng, có vài người cho rằng nếu dưới tình huống không có ai xem cuộc chiến, Mạc Thiên Tà có thể bất chấp mặt mũi đấu dây dưa, mà không phải lựa chọn cùng cứng đối cứng Nhất Giới, như vậy có lẽ kết cục cuối cùng sẽ không giống.
Trên thế giới không có nếu như, sự thật chính là sự thật, sự thật chính là Nhất Giới thắng với ưu thế dù là yếu ớt, bấy nhiêu là đủ rồi.
Hôm nay người giang hồ đều biết, Huyết Ma tàn đồ do Đinh Bất Nhị lưu truyền xuống đã đến tay phương trượng Thiếu Lâm.