Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Hoắc Nguyên Chân hành sự rất có định lực, sau khi Huyết Ma tàn đồ tới tay hắn cũng không có lập xem tức, mà là lựa chọn tu luyện trước, để cho sau khi mình đột phá mới xem, chính là lo lắng thấy chuyện gì trọng đại sẽ ảnh hưởng tâm cảnh của mình.
Hôm nay hắn đã có thực lực viên mãn, cũng đã đến lúc nghiên cứu một chút.
Hắn lấy trong hộc bí mật Phương Trượng viện ra tất cả Huyết Ma tàn đồ, hợp lại thành một tấm bản đồ hoàn chỉnh.
Tàn đồ trăm năm trước lưu lại, cho tới bây giờ cũng bất quá chỉ hơi ngả vàng mà thôi, không có tổn hại chút nào, có thể thấy được tàn đồ này được chế tạo tinh xảo, sử dụng tài liệu rất tốt.
Trước đây Hoắc Nguyên Chân cũng không phải là không có nghiên cứu qua Huyết Ma tàn đồ, nhưng vì thiếu mảnh ở trung tâm cho nên không biết tàn đồ này muốn về cái gì.
Hắn chỉ biết là tám mảnh chung quanh một vòng đều về dãy núi, nhưng cũng không nhìn ra là dãy núi ở địa phương nào.
Hôm nay đã có bản vẽ hoàn chỉnh, Hoắc Nguyên Chân vừa nhìn qua lập tức ngẩn người.
Thần sắc hắn tỏ ra ngưng trọng quan sát cẩn thận, tra xét kỹ lưỡng hình vẽ trên ở đó, càng nhìn Hoắc Nguyên Chân càng lộ vẻ kinh hãi.
Đây là một tấm bản đồ, trên đó ghi chú một địa điểm. Nếu như chỉ có mảnh ở giữa cũng sẽ không biết nơi này là địa phương nào, nhưng hôm nay ráp thành bản đồ hoàn chỉnh, rất nhanh Hoắc Nguyên Chân đã biết đó là địa phương nào.
Là Quan Ngoại, ở địa khu Đông Bắc.
Trong lòng nhớ lại lời Thiên Cơ lão nhân đã nói với mình, Thất Tinh Liên Châu xảy ra sẽ có kiếp nạn, sẽ có đại hung nhân xuất thế, địa điểm không phải là Tây Bắc chính là Đông Bắc.
Mà địa điểm vẽ trên bản đồ này chính là ở hướng Đông Bắc.
Đông Bắc... Không phải là chỗ của Thần Long giáo kia sao?
Hoắc Nguyên Chân loáng thoáng nhớ tới chuyện khoảng thời gian này người của Thần Long giáo không ngừng tới Thiếu Lâm quấy rầy, chẳng lẽ Đinh Bất Nhị lưu lại bản đồ này có quan hệ gì với Thần Long giáo sao?
Trong lúc hắn còn đang suy tư, bên ngoài chợt có tiếng bước chân truyền tới.
Hoắc Nguyên Chân không cần nhìn, cũng biết là đệ tử Tuệ Thiên của mình đã tới.
Hắn đã căn dặn không có chuyện gì quan trọng không được tới quấy rầy, bất quá đồ đệ cũng nhớ lời dặn của mình nhưng vẫn tới, chắc là đã xảy ra chuyện gì rồi.
Hoắc Nguyên Chấn thu thập tâm trạng, bảo Tuệ Thiên ngoài cửa đi vào.
Tuệ Thiên vào trong phòng, có chút lo lắng nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Sư phụ, không xong, Giác Viễn... Giác Viễn phản bội sư môn! Y chạy rồi!
Nghe thấy lời của Tuệ Thiên, Hoắc Nguyên Chân nhất thời sửng sốt, ý niệm đầu tiên sinh ra trong đầu là làm sao có thể như vậy được?
Dĩ nhiên Tuệ Thiên không thể nào lừa gạt mình chuyện như vậy, chỉ cần mình điều tra sẽ lập tức biết rõ, cho nên y nói như thế hắn chuyện này là thật.
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
- Sư phụ, là như vậy, vào buổi sáng hôm nay có một ít người của Thần Long giáo tới sơn môn, lại tới xông vào hẻm mộc nhân. Kết quả vẫn giống như trước kia, bị bọn Tuệ Nhất đánh bại, nhưng lần này những người này không có lập tức rời đi, sau khi xông hẻm mộc nhận thất bại bèn chạy tới sơn môn nói chuyện với Giác Viễn.
Hoắc Nguyên Chân khẽ cau mày, Giác Viễn không phải là người không biết sâu cạn, mặc dù thân là đệ tử đời thứ ba, nhưng đây là do y chủ động yêu cầu. Mình cũng muốn tạo nên thể diện bên ngoài cho Thiếu Lâm, cho nên để Giác Viễn làm Tri Khách tăng.
Có thể nói Giáo Viễn còn chín chắn hơn cả đa số đệ tử đời thứ hai, thậm chí cho dù là người hàng chữ Nhất cũng chưa chắc có tư chất cùng giác ngộ như Giác Viễn.
Nhưng y lại nói chuyện với người Thần Long giáo vốn nhiều lần tới khiêu khích Thiếu Lâm, chuyện này nghe qua có vẻ kỳ quặc.
- Sau đó thì sao?
- Sau đó bọn họ nói chuyện với nhau một trận, cuối cùng Giác Viễn bất ngờ đi tới cửa vào hẻm mộc nhân, nói cho bọn Tuệ Nhất biết y muốn rời khỏi Thiếu Lâm gia nhập Thần Long giáo, bảo bọn Tuệ Nhất bảo trọng.
Hoắc Nguyên Chấn khó có thể tin trợn to hai mắt, vì sao Giác Viễn lại làm như thế?
- Đương nhiên các sư đệ bọn Tuệ Nhất sẽ không cho phép loại chuyện như vậy phát sinh, muốn đi ra ngoài hẻm mộc nhân ngăn cản. Kết quả người của Thần Long giáo mai phục ở bên ngoài rất nhiều, bọn Tuệ Nhất đường đột vọt ra khỏi hẻm mộc nhân, hai bên liền xảy ra chiến đấu.
- Trong hỗn chiến, bọn Tuệ Nhất cũng không có chiếm được tiện nghi, Giác Viễn thừa cơ hỗn loạn bỏ trốn. Thậm chí trước khi trốn đi, y còn giao thủ một phen với Tuệ Thất, Tuệ Thập Nhất, đả thương Tuệ Thập Nhất.
Hoắc Nguyên Chân không nói gì, chẳng qua là cảm thấy chuyện này rất quái dị. Giác Viễn phản bội rồi, còn đả thương sư thúc đồng môn.
- Bởi vì là Giác Viễn, cho nên bọn Tuệ Thập Nhất cũng không có kết trận công kích y. Sư phụ cũng biết Giác Viễn đã là Tiên Thiên hậu kỳ, tự nhiên bọn Tuệ Thập Nhất không phải là đối thủ, nếu không kết trận, thua Giác Viễn là rất bình thường.
- Vậy người Thần Long giáo thì sao?
- Người của Thần Long giáo chuẩn bị rất đầy đủ, người tới sau tiếp ứng cũng không ít, đã chạy mất trước khi người của ta từ trong chùa chạy ra tăng viện.
- Bọn Thập Bát La Hán liên thủ, chuẩn viên mãn cũng không phải là đối thủ, không ngờ rằng người của Thần Long giáo lại có thể ung dung rút lui, có thể thấy được đối phương có chuẩn bị mà đến.
Hoắc Nguyên Chân nói đôi câu, đột nhiên ý thức được một vấn đề, bèn hỏi Tuệ Thiên:
- Chuyện này xảy ra đã bao lâu?
- Chừng nửa canh giờ.
- Nửa canh giờ...
Hoắc Nguyên Chân trầm ngâm một chút, nhìn Tuệ Thiên gật đầu một cái:
- Con đi xuống đi, chuyện này ta đã biết.
Tuệ Thiên đã nói xong chuyện, nghe vậy bèn đứng dậy cáo lui.
Sau khi Tuệ Thiên đi rồi, Hoắc Nguyên Chân lại lập tức dùng Phạm âm liên lạc với Vô Danh.
- Trưởng lão, lão có biết chuyện phát sinh ở trước cửa chùa nửa canh giờ trước hay không?
Vô Danh tựa hồ ngẩn người một chút, truyền âm cho Hoắc Nguyên Chân:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Nghe thấy Vô Danh nghi ngờ hỏi ngược lại, Hoắc Nguyên Chân kinh hãi trong lòng, không ngờ rằng Vô Danh không biết tình huống phát sinh trước cửa chùa, như vậy xem ra chuyện này có vẻ nghiêm trọng.
- Nếu trưởng lão không biết, vậy thì thôi.
Hoắc Nguyên Chân ngưng đối thoại cùng Vô Danh, nghĩ sao cũng không giải thích được chuyện này.
Giác Viễn rất trung thành với Thiếu Lâm, Hoắc Nguyên Chân một mực tin chắc điểm này, vốn cũng tính toán chờ sau khi quay trúng quyển Cửu Dương cuối cùng, sẽ truyền thụ toàn bộ Cửu Dương chân kinh cho Giáo Viễn.
Nhưng y lại đả thương đồng môn sau đó phản bội Thiếu Lâm, đây là chuyện bất kể thế nào Hoắc Nguyên Chân cũng không nghĩ tới.
Càng quỷ dị hơn chính là, Vô Danh sở trường tình trộm lại không biết chuyện đã xảy ra ở cửa chùa. Đây tuyệt đối không phải là Vô Danh cải tà quy chính, mà là có người cố ý cản trở Tiên Thiên viên mãn theo dõi.
Có thể làm được trình độ này tuyệt đối không phải là người bình thường, ít nhất cũng là siêu cấp cao thủ không thấp hơn Vô Danh, mới có thể hoàn toàn ngăn trở Vô Danh theo dõi.
Căn cứ Hoắc Nguyên Chân biết, người có thể so với Vô Danh quá ít, Đông Phương Thiếu Bạch coi như là một.
Nhưng Đông Phương Thiếu Bạch vốn thần trí không rõ, có thể chạy tới đây làm chuyện như vậy sao, hiển nhiên là không phải.
Trừ Đông Phương Thiếu Bạch ra, người có thực lực chân chính không sai biệt lăm cùng Vô Danh, hoặc là nói vượt qua Vô Danh, e rằng cũng chỉ có nàng.
Nghĩ đến đây, Hoắc Nguyên Chân như hiểu ra được chuyện gì, nếu như là nàng, nếu như nàng chính là Nhiễm Đông Dạ, như vậy nàng cũng chính là sư phụ Giác Viễn.
Phải chăng là Giác Viễn nghe theo mệnh lệnh của nàng, mới phản bội Thiếu Lâm như vậy?
Nếu là như vậy, vì sao nàng phải làm như thế?
Hoắc Nguyên Chân tự cảm thấy mình chưa từng đắc tội với nàng, mặc dù khoảng thời gian này mình đóng cửa không ra, nhưng nàng cũng không có tới tìm mình. Nàng để lại đấu lại cho mình, đến nay mình vẫn cất giữ cẩn thận như bảo vật, hy vọng có ngày gặp lại sẽ trả đấu lạp cho nàng.
Nhưng nàng lại bảo Giác Viễn phản bội Thiếu Lâm, Hoắc Nguyên Chân không thể nào hiểu được.
Dĩ nhiên hết thảy chỉ là Hoắc Nguyên Chân suy đoán mà thôi, cụ thể xảy ra chuyện gì, hắn cũng không rõ ràng lắm, hắn còn cần điều tra một chút.
Xảy ra loại chuyện như vậy, tạm thời cũng không có tâm tư tu luyện, Hoắc Nguyên Chân đứng dậy rời đi Phương Trượng viện, đi tới cửa Thiếu Lâm tự.
Tuệ Thập Nhất bị thương không phải là nặng, nhưng cũng không phải là nhẹ, chính là tổn thương do Cửu Dương chân kinh mang tới, chính là Giác Viễn xuất thủ, bọn Tuệ Nhất cũng có thể làm chứng.
Chuyện này đại khái giống như Tuệ Thiên đã kể lại, người Thần Long giáo tới, sau khi xông vào hẻm mộc nhân thất bại bèn trở ra nói chuyện với Giác Viễn. Không ai biết rõ bọn họ nói với nhau những gì, nhưng Giác Viễn bỏ đi đã là sự thật.
Điều tra một lần cũng không có tiến triển gì mang tính đột phá, ngược lại bọn Tuệ Nhất nhao nhao đòi rời khỏi Thiếu Lâm, đi ra giang hồ tìm kiếm Giác Viễn, bắt y trở về sư môn.
Hoắc Nguyên Chân không đồng ý thỉnh cầu của bọn Tuệ Nhất, mười tám người bọn họ cùng đi ra ngoài mục tiêu quá lớn, người ta nhìn thấy bọn họ chắc chắn sẽ chạy càng xa càng tốt, không làm được chuyện gì.
Nếu bọn họ phân tán ra, sức chiến đấu sẽ giảm xuống rất nhiều, cũng sẽ không bắt được Giác Viễn.
Nếu thật sự muốn bắt Giác Viễn trở lại để hỏi cho rõ ràng, chỉ sợ cũng cần mấy đại đệ tử mình xuất thủ mới được.
Có chút buồn buồn không vui trở lại Phương Trượng viện, Hoắc Nguyên Chân đang suy tư nên phải người nào đi ra ngoài bắt Giác Viễn trở về núi, đột nhiên bên trong đầu vang lên một thanh âm:
- Bên này thiền viện xây dựng không tệ, bây giờ vẫn chưa có người nào, ngươi không tới xem thử sao?
Thanh âm vẫn êm ái uyển chuyển như trước, nhưng hôm nay lọt vào tai Hoắc Nguyên Chân có vẻ khác thường.
Rốt cục nàng lại xuất hiện, quả nhiên nàng vẫn còn ở nơi này, xem ra nhất định là Giác Viễn bị nàng lệnh cho rời đi không thể nghi ngờ, bởi vì nàng là sư phụ Giác Viễn, nhất định Giác Viễn chỉ nghe lời của nàng.
Nàng còn tìm mình làm gì, muốn thị uy với mình sao?
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân có chút không thích, nhưng phong thái phương trượng ổn trọng khiến cho hắn không để lộ ra ngoài.
Thiền viện trên đầu kia đỉnh núi đã xây dựng xong ba ngày trước, nơi đó cũng có mấy pho tượng Phật, nhưng cũng không coi là Phật tự, là để an trí những nữ tử không có nhà để về. Tỷ như người trong Lạc Hoa thần giáo Lý Thanh Hoa, tỷ như Linh Tiểu cung An Như Huyễn, còn có Thiên Nhai Hải Các An Như Sương.
Chẳng qua là mấy môn phái này muốn hoàn toàn chỉnh hợp xong tới Thiếu Lâm cũng không phải chuyện đơn giản, cước trình của các nàng không nhanh như vậy. Cho nên sau khi thiền viện xây dựng xong, hiện tại vẫn đang để trống, bởi vì là chỗ ở tương lai của nữ tử, cho nên người Thiếu Lâm cũng không có ở đó canh chừng.
Không ngờ rằng nàng đi tới thiền viện đó, hơn nữa còn bảo mình tới đó gặp mặt.
Hoắc Nguyên Chân bình ổn bất mãn trong lòng, mở miệng trả lời một câu:
- Ta sẽ đi ngay.
Đeo đấu lại của nàng lên lưng, Hoắc Nguyên Chân rời đi Thiếu Lâm tự.
Kim Nhãn Điêu đã từ Thiên Trúc trở lại, A Dục Già cũng đã mang theo kinh thư trở về, nhưng Hoắc Nguyên Chân không có ngồi Kim Nhãn Điêu, mà là trực tiếp thị triển khinh công Trường Hồng Quán Nhật, sau khi trồi lên hụp xuống mười mấy cái cũng đã tới thiền viện bên kia đỉnh núi.
Thiền viện sach sẽ thanh nhã, giữa đám cây cối có mấy pho tượng Bồ Tát, từng dãy phòng sạch sẽ ngay ngắn, từng tiểu viện chỉnh tề, thậm chí còn có giả sơn, dòng suối, giống như một sơn trang xa lánh bụi trần.
Chi phí xây nên thiền viện này là của hồi môn của Ninh Uyển Quân. Lần trước Hoắc Nguyên Chân chiến đấu với Mạc Thiên Tà, bởi vì đặt mình thắng lợi cho nên kiếm được một khoản khá lớn, đã đem tiền trả lại cho Uyển Quân.
Nhưng Uyển Quân cũng không có lập tức dời tới ở, nàng là một nữ tử tinh tế, biết nơi này tương lai sẽ có rất nhiều nữ tử tới ở, cũng không muốn tự xưng thân phận là người tới trước. Mà nàng chuẩn bị chờ lúc các nữ tử khác tới đây, sẽ cùng La Thái Y đi đến thiền viện này.
Cho nên bây giờ Ninh Uyển Quân vẫn ở chỗ cũ hậu sơn Thiếu Lâm, nơi này vẫn không có ai.
Hoắc Nguyên Chân vào thiền viện, bước chậm trên đường đầy bóng cây mát mẻ, chậm rãi đi về phía nữ tử, vừa đi vừa suy tính xem lát nữa nên nói chuyện với nàng thế nào.
Đi được một hồi, Hoắc Nguyên Chân đi tới dưới một cây đại thụ.
Đây là một gốc cây thùy dương liệu cao lớn, từ những địa phương khác di dời tới, dưới cây liệu có một chiếc bàn đá, bên cạnh có mấy thạch độn. Trên bàn đá còn có vẽ hình bàn cờ, là địa phương chuẩn bị cho các nữ tử sau này tới đánh cờ.
Đây là lần thứ ba Hoắc Nguyên Chân gặp nữ tử bào trắng này, hôm nay nàng ăn mặc khác rất nhiều so với lần trước.
Mặc dù vẫn là màu trắng, nhưng lần này là một bộ trường quần màu trắng, hơn nữa vòng eo thu lại rõ ràng, làm lộ ra thân hình hoàn mỹ của nữ tử.
Trên đầu nàng có thêm một món trang sức nho nhỏ, là một sợi dây buộc tóc màu vàng nhạt, buộc gọn gàng mái tóc dài của nàng, thả xuống tới thắt lưng, một tay chống cằm đang ngồi xuất thần ở bàn đá.
Nữ nhân hoàn mỹ.
Hoắc Nguyên Chân hít sâu một hơi, dường như là nàng có trang điểm qua, không phải là tùy ý như hai lần trước, lần này nàng xinh đẹp làm cho người ta trông thấy phải ngạt thở.
Nếu như có thể, Hoắc Nguyên Chân không muốn có bất kỳ mâu thuẫn xung đột nào với nữ tử này.
Nhưng chuyện đã xảy ra hôm nay, trừ nàng ra, Hoắc Nguyên Chân không nghĩ ra bất cứ kẻ nào có thể làm được điểm này. Chỉ bằng vào một điểm này, Hoắc Nguyên Chân đã có lý để bất mãn, hơn nữa sẽ không bởi vì nàng tuyệt thế xinh đẹp mà sinh ra những ý nghĩ khác.
Cất bước đi tới trước mặt nữ tử, Hoắc Nguyên Chân trực tiếp ngồi vào đối diện với nàng, nhìn chăm chú vào gương mặt xinh đẹp khiến cho người ta phải thất thần của nàng.
Nữ tử đang xuất thần ở chỗ này, thấy Hoắc Nguyên Chân đột nhiên đi tới nhìn mình, ánh mắt chợt sinh ra vẻ hốt hoảng trong nháy mắt, gương mặt trắng nõn xuất hiện một vệt đỏ.
Hoắc Nguyên Chân cười lạnh một tiếng trong lòng, nàng cũng biết chột dạ sao?