Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Cảm giác của nữ tử vô cùng bén nhạy, mặc dù nữ tử bào trắng trước mặt không giống như rất nhiều người, nhưng nàng cũng là nữ tử.
Hoắc Nguyên Chân ngồi xuống, nữ tử bào trắng cũng cảm giác được có vẻ khác thường, dường như tâm trạng vị phương trượng trẻ tuổi trước mặt này không tốt lắm.
Nhưng nàng cũng không giỏi an ủi người khác, cũng không muốn hỏi thăm tâm sự người khác, cũng không có mở miệng hỏi gì, mà là bình thản nói:
- Ngươi đã đến rồi.
- Ừm.
Hoắc Nguyên Chân ngồi xuống, liếc nhìn nữ tử bào trắng trước mặt một cái, cũng không vội vàng nói ra mối nghi hoặc trong lòng mình, mà là mở miệng hỏi:
- Chúng ta đã một tháng không gặp rồi phải không?
- Đúng vậy, khoảng thời gian này ta có một số việc, hôm nay mới vừa trở lại.
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ, nhất định là nữ nhân này đi Quan Ngoại, đi Thần Long giáo, thời gian vừa khéo trùng hợp. Chỉ là động tác của nàng có hơi nóng nảy, vừa trở lại đã lập tức sách động Giác Viễn phản bội Thiếu Lâm.
Nhưng đây vẫn chỉ là suy đoán của Hoắc Nguyên Chân, cho nên hắn không có lập tức đặt câu hỏi, mà là lấy đấu lại sau lưng ra đặt lên trên bàn đá:
- Đấu lạp này để ở chỗ ta đã một thời gian, đã đến lúc trả lại cho nàng.
Đôi mắt đẹp của nữ tử liếc nhìn đấu lại một cái, do dự một chút:
- Ngươi thu cất trước đi.
Hoắc Nguyên Chân không có lên tiếng, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ bàn đá, trong lòng suy tư nên làm thế nào thử dò xét một chút.
Nữ tử không để ý động tác Hoắc Nguyên Chân, mà chỉ nói:
- Ngươi làm rất tốt, không ngờ rằng có thể đánh bại Mạc Thiên Tà, ta nên chúc mừng ngươi.
Nói đến đề tài này, đột nhiên Hoắc Nguyên Chân nhớ lại một chuyện:
- Ngày đó vốn ta nhảy lên cao một chút, sau đó xuất chưởng đối với Mạc Thiên Tà là có thể xuất kỳ bất ý. Nhưng ta không có năng lực nhảy cao như vậy, giữa đường thình lình một hòn đá bay tới, vừa đúng rơi vào vị trí dưới chân ta, để cho ta có thể mượn lực trên không phải chăng đó là do nàng làm?
Nữ tử khẽ gật đầu một cái:
- Không sai.
- Vì sao nàng làm như vậy?
Nữ tử do dự một chút:
- Ta cũng không biết, nhưng ta hy vọng ngươi có thể thắng.
Nữ tử dứt lời bèn đứng dậy khỏi thạch đôn, chậm rãi đi trên con đường nhỏ đầy bóng cây.
Hoắc Nguyên Chân trầm mặc đi theo bên cạnh, nhìn vóc người chập chờn tuyệt vời cùng trường quần trắng muốt của nữ tử kia.
Mái tóc đen nhánh được buộc lại buông xuống, lộ ra gò má cong cong hoàn mỹ của nàng. Đôi tai nhỏ nhắn dưới ánh mặt trời trở nên hơi trong suốt, trên đó không xỏ lỗ tai như các nữ tử thông thường khác.
Nữ tử cảm thấy ánh mắt Hoắc Nguyên Chân, hơi nghiêng đầu nói với hắn:
- Phương trượng, sắp tới Trung Thu rồi.
- Đúng vậy, thời gian trôi qua là thật mau, đảo mắt lại là Thu đến, là thời gian hợp gia đoàn tụ.
- Người có nhớ nhà không?
Hoắc Nguyên Chân nghe thấy nữ tử hỏi ngẩn người một chút, trong lòng lại không tự chủ có chút căng thẳng, bởi vì từ ngữ nhớ nhà này là nỗi đau trong lòng Hoắc Nguyên Chân, là chuyện hắn không dám hy vọng xa vời.
Đi tới thế giới này cố nhiên có rất nhiều chỗ tốt, nhưng ngược lại hắn cũng mất đi đường về nhà, sẽ không còn được gặp lại cố hương, không còn nghe thấy được thanh âm của cố hương.
Hơn nữa đây cũng là bí mật lớn nhất của Hoắc Nguyên Chân, tự nhiên không thể tiết lộ với người ngoài. Hiện tại nghe hắn nói như vậy, tự nhiên Hoắc Nguyên Chân có hơi chột dạ, hỏi một câu:
- Ý của nàng là...
Nữ tử có vẻ không hiểu nhìn Hoắc Nguyên Chân:
- Chẳng lẽ trước khi người xuất gia cũng không có thân nhân hay sao? Lúc này Hoắc Nguyên Chân mới chợt hiểu ra:
- À, thuở nhỏ bần tăng lớn lên ở Thiếu Lâm tự, trong ấn tượng không có thân nhân, Thiếu Lâm tự chính là nhà ta.
Ánh mắt nữ tử ngơ ngác quay lại, nhìn sang hoa cỏ cây cối xung quanh.
- Đêm Trung Thu có thể ngắm trăng, nhưng ban ngày, sợ rằng không thấy được ánh mặt trời.
- Cái gì? Chẳng lẽ Trung Thu là ngày tiết trời u ám, sau đó lại mưa? Không ngờ rằng cô nương có thể xem hiểu thiên tượng biến hóa, quả thật không đơn giản.
Nữ tử hơi lắc đầu, không giải thích lời của mình, mà là nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Ngươi có rất nhiều chuyện, tiến bộ cũng thật nhanh, ta có thể nhìn ra được ngươi là một người rất không đơn giản, sau lưng của người nhất định có một chuyện không ai biết.
Hoắc Nguyên Chân không phủ nhận, cũng không thừa nhận điều gì, nữ tử này không nói nhiều lại càng có vẻ sâu không lường được, ngàn vạn lần không thể nói lung tung, để tránh tiết lộ gì đó.
Nữ tử tựa hồ cũng không trông cậy Hoắc Nguyên Chân trả lời, tiếp tục nói:
- Có vài người nhất định là bất đồng, tỷ như ngươi, tỷ như ta, lại tỷ như người kia, có lẽ chúng ta mới là người cùng loại.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân mới lên tiếng nói:
- Nàng nói người kia, có phải Bạch Phát Huyết Ma Đinh Bất Nhị hay không?
- Ngươi đã đoán đúng.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân dừng bước, đối mặt chính diện nữ tử bào trắng. Nữ tử cũng cảm thấy hắn muốn hỏi gì, cũng ngừng lại đối mặt với hắn, hai người đứng giữa con đường rợp bóng cây, bốn mắt nhìn nhau.
Mùi thơm hoa lan thanh đạm bay tới, mùa này đã không có hoa lan nữa, đó là mùi của nữ tử, rất đạm nhã, rất dễ ngửi.
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân không khỏi có chút xao động, cúi đầu nhìn vào mắt nữ tử, chợt hỏi:
- Mạc Thiên Tà là đồ đệ của nàng?
- Không sai.
Lần này nữ tử thừa nhận rất dứt khoát.
Mặc dù Hoắc Nguyên Chân đã sớm đoán được đáp án này, nhưng còn phải chính miệng xác nhận một cái. Hôm nay xác nhận, trong lòng ngược lại có cảm giác như buồn bã mất mát, dường như hắn cũng không hy vọng lấy được đáp án này.
- Vậy Giác Viễn cũng là đồ đệ của nàng?
Nàng là sư phụ Mạc Thiên Tà, vậy nàng chính là Nhiễm Đông Dạ. Nhiễm Đông Dạ có bốn đồ đệ, Lý Thanh Hoa, Đông Phương Tình, Mạc Thiên Tà, Giác Viễn, đây là sự thật, Hoắc Nguyên Chân nói chuyện này cũng là hợp tình hợp lý.
Nhưng làm cho hắn cảm thấy bất ngờ chính là nữ tử chợt ngẩn người ra một chút:
- Giác Viễn?
Khóe miệng Hoắc Nguyên Chân lộ ra một nụ cười khẽ giễu cợt:
- Không sai, Giác Viễn, à đúng rồi, y ở Thiếu Lâm tự pháp danh gọi là Giác Viễn, lúc làm đồ đệ của nàng, y gọi là Chư Viễn.
Tựa hồ lúc này nữ tử mới phản ứng được:
- Không sai, Chư Viễn là đồ đệ thứ tư của ta.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái:
- Tốt lắm, hiện tại chúng ta gọi y là Chư Viễn, nếu là đồ đệ của nàng, như vậy hắn nàng cũng biết thật ra con người Chư Viễn rất trung thành. Sau khi y rời khỏi môn hạ nàng đã gia nhập Thiếu Lâm tự chúng ta, chuyện này nàng có trách y hay không?
Nhiễm Đông Dạ lắc đầu một cái:
- Ta không có trách bất cứ người nào trong số bọn chúng. Thật ra chúng cũng không hẳn là đồ đệ của ta, nói chính xác hơn là ta đã cho chúng một ít đồ vật, thành tựu cùng tương lai của chúng không có liên quan gì với ta.
- Nhưng nàng không phủ nhận Chư Viễn trung thành.
- Ta không phủ nhận, phẩm tính Chư Viễn trong bốn người bọn chúng coi như là tốt nhất, cho tới bây giờ không thích tranh đoạt cái gì, cũng không so đo.
- Tính tình Chư Viễn rất tốt, nhưng tâm cơ ba người còn lại coi như thâm trầm hơn, Thanh Hoa cũng vậy, Tình nhi cũng vậy, cũng như nhau cả.
- Đúng vậy, bần tăng cũng cảm thấy như vậy, ta cũng đã tiếp xúc không ít với bốn tên đồ đệ của nàng...
Hoắc Nguyên Chân nói tới chỗ này đột nhiên dừng một chút, bởi vì có mấy lời không phải dễ nói ra như vậy, nhất là Lý Thanh Hoa cùng Đông Phương Tình.
Không ngờ Nhiễm Đông Dạ lại đột nhiên cười một tiếng:
- Ta biết, Thanh Hoa cùng Tình nhi đều là cô nương xinh đẹp, ta cũng biết một ít chuyện giữa người cùng các nàng.
Hoắc Nguyên Chân hơi có vẻ lúng túng, muốn giải thích cái gì cũng không biết mở miệng từ đâu, trong lòng chỉ có thể âm thầm cảnh tỉnh mình. Nhiễm Đông Dạ này là người làm cho Giác Viễn xa rời Thiếu Lâm, nhất định là nàng mang dạ bất lương, ngàn vạn lần không nên lộ vẻ khiếp sợ, cũng không thể khinh thường.
Hoắc Nguyên Chân cố gắng không nhìn tới dung nhan xinh đẹp khiến cho bất cứ nam nhân nào tim đập thình thịch, nghiêm mặt nói:
- Tạm thời không nói Lý Thanh Hoa cùng Đông Phương Tình, tranh chấp giữa Mạc Thiên Tà cùng ta...
Nhiễm Đông Dạ cắt đứt lời của Hoắc Nguyên Chân lần nữa: - Ừ, Ninh Uyển Quân, ta biết. Sắc mặt Hoắc Nguyên Chân ửng đỏ, ho khan hai tiếng:
- Được rồi, cũng không nói đến nàng, hãy nói Giác Viễn. Chắc nàng cũng biết, sau khi Giác Viễn gia nhập Thiếu Lâm ta vẫn một dạ trung thành với Thiếu Lâm tự, coi Thiếu Lâm như nhà mình. Ta tin rằng người bình thường, chuyện bình thường sẽ không đủ để đánh động lòng của Giác Viễn, để cho y làm ra chuyện phản bội Thiếu Lâm.
Lần này Nhiễm Đông Dạ không có nói nhiều, khẽ gật đầu, bày tỏ tán thành quan điểm Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân tiếp tục nói:
- Nhưng ngay buổi sáng hôm nay, Giác Viễn đã phản bội Thiếu Lâm, hơn nữa đả thương sư thúc đồng môn, chạy đi Thần Long giáo.
Nhiễm Đông Dạ ngẩn người một chút:
- Ngươi nói gì? Giác Viễn phản bội Thiếu Lâm rồi sao?
Hoắc Nguyên Chân nhìn chằm chằm vào mắt Nhiễm Đông Dạ, hắn đã chuẩn bị Nhiễm Đông Dạ sẽ có biểu lộ như vậy. Hắn cho rằng từ đầu đến cuối Nhiễm Đông Dạ là đang diễn trò, nàng đang giả bộ làm ra dáng vẻ vô tội, mặc dù Hoắc Ngyên Chân không biết vì sao nàng làm như vậy, nhưng trong lòng hắn đã sớm nhận định.
Bởi vì chuyện này chỉ có Nhiễm Đông Dạ có thể làm được.
Có thể làm cho Giác Viễn phản, có thể ngăn cản Vô Danh theo dõi, trừ nàng ra không có người thứ hai.
Mặc dù tâm trạng Nhiễm Đông Dạ nhìn qua tương đối đơn thuần, nhưng nàng là nhân vật đã sống hơn trăm tuổi, thuần túy lão giang hồ, không thể bị bề ngoài của nàng che mắt.
Quả nhiên lúc Hoắc Nguyên Chân nhìn Nhiễm Đông Dạ, Nhiễm Đông Dạ cũng đang hơi cau mày, bởi vì nàng thấy trong mắt Hoắc Nguyên Chân vẻ không tín nhiệm.
Ánh mắt vốn có hơi vui vẻ của nàng bao phủ một tầng băng sương, sắc mặt của nàng trở nên ảm đạm.
Ngón tay út của nàng đang nhẹ nhàng quấn quanh tóc của mình, giờ khắc này Hoắc Nguyên Chân bén nhạy nhận ra được, tóc của nàng đang căng thẳng vì bị ngón út lôi kéo.
Diễn trò có thể đạt đến trình độ này, nếu thời này có giải Oscar, nàng sẽ giành giải nữ diễn viên chính.
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ, ánh mắt lại không rời đi Nhiễm Đông Dạ, mà là tiếp tục nói:
- Chẳng những Giác Viễn phản bội Thiếu Lâm, hơn nữa nàng phải biết, có người sử dụng phương pháp che đậy ngăn trở trưởng lão Tiên Thiên viên mãn bên trong Thiếu Lâm ta theo dõi.
Nhiễm Đông Dạ tỏ vẻ kinh ngạc, cái miệng nhỏ nhắn đỏ thắm hơi mở ra, không biết nghĩ tới điều gì.
- Trưởng lão Thiếu Lâm ta công lực cao thâm, đã đạt đến kế dưới cảnh giới Ngự. Trình độ này, ta không nghĩ tới trên giang hồ còn có ai có thể động tay chân trước mặt lão mà không bị phát hiện, hơn nữa nàng cũng đã nói, Giáo Viễn là tuyệt đối trung thành.
Ánh mắt Nhiễm Đông Dạ trở nên lạnh lùng, hơi quay mặt đi không nhìn vào ánh mắt Hoắc Nguyên Chân, chỉ thản nhiên hỏi:
- Ngươi nghi ngờ là ta làm chuyện này ư?
Ánh mặt trời xuyên qua cành lá chiếu xuống, rơi vào giữa mặt nàng loang lổ. Hoắc Nguyên Chân có cảm giác dường như niềm vui của nàng nháy mắt đã bay ra khỏi chín tầng mây, không khí ấm áp xung quanh dường như cũng đã ngưng đọng lạii.
Trong nháy mắt, Hoắc Nguyên Chân lại có cảm giác hối hận.
Tuy rằng giọng điệu của Nhiễm Đông Dạ đang hỏi, nhưng nàng đã xác định phương trượng trước mắt này đang nghi ngờ mình, hơn nữa tựa hồ là nghi ngờ rất sâu.
Hoắc Nguyên Chân thấy ánh mắt Nhiễm Đông Dạ từ hết sức dịu dàng trở nên lạnh lùng. Chỉ là biến hóa của ánh mắt, khí chất toàn thân nàng cũng thay đổi theo, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng cảm giác lạnh nhạt từ chối người từ ngoài ngàn dặm của nàng.
Dường như dáng vẻ này mới là con người thật của nàng, không thích tiếp xúc với người khác, không thích tán gẫu, trao đổi với người khác.
Mới vừa nàng đã thoáng lộ ra chút vui vẻ, nhưng niềm vui ấy cũng giống như hoa đàm vừa hiện đã tàn, theo sự nghi ngờ của hắn mà tan thành mây khói, dường như từ trước tới nay chưa từng xuất hiện qua.
Lòng kiên định của Hoắc Nguyên Chân lúc này cũng phải sinh ra chút dao động, có lẽ chuyện này thật sự không liên quan tới nàng.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân không tìm được lý lẽ thuyết phục mình, có lẽ này thiên hạ còn có cao thủ khác đạt tới cảnh giới Ngự, nhưng mình không quen biết.
Người ngăn Vô Danh theo dõi nhất định là một cao thủ cảnh giới Ngự, đây là không thể nghi ngờ. Nhưng dù có một cao thủ khác đi tới Thiếu Lâm, kẻ đó cũng không có năng lực vài ba lời thuyết phục Chư Viễn phản bội, điểm này không phải là dựa vào công lực có thể đạt tới.
Bất kể là phương diện tình cảm hay công lực, hay là thời gian, chỉ có một mình Nhiễm Đông Dạ khớp với hết thảy, Hoắc Nguyên Chân rất khó tin tưởng đây chỉ là một sự trùng hợp.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân vẫn muốn nghe xem Nhiễm Đông Dạ giải thích chuyện này thế nào. Tuy rằng hắn nghi ngờ, nhưng trong lòng hắn lại thật sự hy vọng Nhiễm Đông Dạ không liên quan tới chuyện này.
Bởi vì hắn còn có một chút hy vọng, chính là Nhiễm Đông Dạ không có đạo lý làm như thế. Mặc dù mình và nàng chưa gặp mặt được mấy lần nhưng cũng không có ân oán gì, ngược lại còn có tình cảm mâu thuẫn phức tạp khó lòng diễn tả.
Những kết quả đã làm cho Hoắc Nguyên Chân thất vọng, Nhiễm Đông Dạ không thừa nhận cũng không phủ nhận, thậm chí cũng không giải thích. Trong đôi mắt trong như nước hồ thu dường như ngưng kết một tầng sương lạnh, không nhìn ra chút tình cảm nào khác. Ánh nhìn của nàng dường như đang nhìn mặt đường đá xanh dưới chân, dường như cũng không hề nhìn gì cả.
Hoắc Nguyên Chân cũng yên lặng đứng ở bên cạnh nàng, vẫn còn kiên nhẫn chờ đợi.
Qua thật lâu, Nhiễm Đông Dạ mới chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt từ quét qua trên người Hoắc Nguyên Chân, sau đó lại nhìn sang chỗ khác:
- Trong lòng người đã có kết luận, ta không biết nên nói như thế nào.
Hoắc Nguyên Chân không nghĩ tới Nhiễm Đông Dạ chỉ nói với mình như vậy, nàng không chịu giải thích gì.
Nói như vậy có thể coi như là giải thích sao? Có lẽ như vậy, nhưng nàng không giải thích gì cả.
- Nhiễm Đông Dạ...