Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
- Sai cũng không sao, nói ta nghe thử một chút.
- Là như vậy, khoảng thời gian này chúng ta dựa theo phương trượng căn dặn, toàn lực điều tra chuyện của Thần Long giáo. Môn phái này thành lập ở Tái Ngoại đã gần trăm năm, sào huyệt bọn họ ở núi Bạch Đầu vùng Tái Ngoại.
- Người của Tái Ngoại tin phụng Thần Long giáo cũng không phải rất nhiều, bọn họ thu nhận tín đồ cũng là vô cùng nghiêm khắc, hơn nữa rất chú trọng tư chất. Có thể nói bên trong Thần Long giáo không có mấy kẻ tầm thường, tổng đàn được thiết lập trên Thiên Thủy hồ.
- Đệ nói cái gì, tổng đàn bọn họ trên Thiên Thủy hồ sao?
Hoắc Nguyên Chân ngẩn người một chút, trong lòng chợt nhớ lại một chuyện, thì ra là Thiên Thủy hồ! Nơi đó chẳng phải là...
- Đúng vậy, là trên Thiên Thủy hồ. Nhân số môn phái này không nhiều không ít, hẳn là gần hai ngàn, trong đó có một Trưởng Lão đoàn chính là tập thể lãnh đạo tối cao bọn họ.
- Tập thể lãnh đạo tối cao là một đoàn đội ư, rất nhiều người sao?
- Nhân số cụ thể còn không biết rõ, nhưng hiện tại đã biết hai người Hiên Viên Ngân cùng Phan Thanh Phong, đều là trưởng lão Trưởng Lão đoàn. Những trưởng lão này đều có cùng chung một đặc điểm, chính là tin chắc thần long Thánh Vương của bọn họ sẽ tái xuất giang hồ trong thời gian gần đây. Nhất là sau khi xảy ra ở nhật thực, bọn họ càng tỏ ra vui mừng hơn trước.
Nghe Vô Danh kể, ngón tay Hoắc Nguyên Chân nhẹ nhàng gõ trên đùi.
- Môn phái lánh đời trăm năm có một Trưởng Lão đoàn, đã biết hai tên viên mãn đều là thành viên Trưởng Lão đoàn, xem ra trưởng lão Trưởng Lão đoàn này đều có thực lực viên mãn, như vậy xem ra chúng ta cũng hết sức bị động.
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân còn có một nỗi lo, chính là cái gọi là thần long Thánh Vương có lẽ là cái tên làm cho lòng người run sợ kia. Bất quá đây vẫn chỉ là suy đoán, bây giờ cũng không thể nói ra được, nếu không sợ rằng sẽ làm cho lòng người bàng hoàng.
- Đúng vậy, bọn họ lại có hai tên Tiên Thiên viên mãn gia nhập, cứ như vậy đổi phương đã có bốn tên cao thủ viên mãn, nếu là toàn lực tới công, chỉ sợ chúng ta cũng phải trả giá không nhỏ.
Lúc này Nhất Tịnh bên cạnh lên tiếng nói một câu:
- Vì sao đối phương lại có nhiều Tiên Thiên viên mãn như vậy, phải biết muốn đột phá Tiên Thiên viên mãn cần lãnh ngộ tâm cảnh và võ học mới được, chẳng lẽ Thần Long giáo bọn họ có bí pháp gì sao?
Nghe thấy Nhất Tịnh nghi vấn, Nhất Đăng có vẻ do dự nói:
- Dường như có một truyền thuyết liên quan tới chuyện này, thần long trong Thiên Thủy hồ cách mỗi mười năm hiện thân một lần, mỗi một lần thần long hiện thân đều sẽ có một người của Thần Long giáo tiến vào Thiên Thủy hồ. Một tháng sau rời khỏi hồ, sau đó công lực tiến nhanh, trở thành người có thực lực cao nhất trong Thần Long giáo, cũng không biết chuyện này là thật hay giả.
- Hẳn là thật.
Hoắc Nguyên Chân lên tiếng:
- Nếu như không phải là như vậy, sẽ không cách nào giải thích vì sao Thần Long giáo lại có những cao thủ viên mãn này tồn tại, nhất định là bên trong Thiên Thủy hồ có bí mật rất lớn.
Lúc này Nhất Tịnh đột nhiên trợn to hai mắt:
- Nhất Đăng sư huynh, huynh nói mười năm có một người của Thần Long giáo tiến vào Thiên Thủy hồ sau đó công lực tiến nhanh. Nếu là như vậy, Thần Long giáo đã tồn tại trăm năm, đây chẳng phải có nghĩa là...
Nhất Đăng gật đầu có vẻ lo lắng:
- Không sai biệt lắm, nếu như truyền thuyết này là thật, như vậy suy đoán Thần Long giáo đã có chín tên cao thủ Tiên Thiên viên mãn, thậm chí là mười tên!
Lời này vừa ra, trong cả Phương Trượng viện xôn xao một mảnh.
Lại có mười tên cao thủ viên mãn, nếu như chuyện này là thật, trên giang hồ còn có người nào có thể chống lại cùng Thần Long giáo?
Ngay cả Hoắc Nguyên Chân cũng hơi biến sắc, nếu là như vậy, phiền phức sẽ là rất lớn.
Thấy cao tầng Thiếu Lâm xung quanh có vẻ bối rối, Hoắc Nguyên Chân không thể không trầm giọng nói:
- Không cần lo lắng quá mức, đầu tiên chuyện này thật giả vẫn chưa biết được, hơn nữa cho dù đối phương thật sự có mười tên cao thủ viên mãn, cũng chưa chắc sẽ kéo hết tới Thiếu Lâm ta. Chỉ cần bọn chúng có điều khinh địch, vậy cơ hội của chúng ta đã tới.
Lời của Hoắc Nguyên Chân đem lại cho mọi người một ít lòng tin. Đúng vậy, chỉ cần đối phương có điều khinh địch, trong lần công kích đầu tiên không có đem ra hết toàn lực, như vậy chỉ cần Thiếu Lâm sát thương số địch nhân tới xâm phạm, lực lượng hai bên kẻ mạnh lên người yếu đi, Thần Long giáo cũng chưa chắc làm gì được Thiếu Lâm.
Nhưng vấn đề là, bây giờ Thần Long giáo sẽ xuất động ra bao nhiêu lực lượng đối phó Thiếu Lâm, trong đó còn có ẩn giấu hậu thủ gì hay không?
Vấn đề này không ai có thể đưa ra được đáp án, mọi người thương nghị một trận cũng không có kết quả gì, Hoắc Nguyên Chân phất tay ra hiệu cho mọi người tranh thủ trở về tu luyện chuẩn bị. Dựa theo tốc độ Thần Long giáo đi tới, ba ngày sau là có thể tới Thiếu Lâm, khi đó sẽ phải phân sống chết.
Sau khi mọi người rời đi, một mình Hoắc Nguyên Chân rơi vào trầm tư. Tính toán có hơi sai lầm, sự thể nghiêm trọng trước đó chưa từng có, có lẽ mình nên suy nghĩ tìm kiếm thêm viện binh.
Nhưng vào lúc này, còn có ai có thể tới Thiếu Lâm giúp một tay đây?
- -------------------------------------------------
Trên quan đạo từ Lạc Dương dẫn tới Đăng Phong huyện, một đội nhân mã chậm rãi đi về phía trước.
Đội ngũ chừng hơn hai trăm người, cát vàng trên y phục đã bay mất hết. Sau khi nghỉ ngơi một hôm ở Lạc Dương, những người này tinh thần phấn chấn, ai nấy cưỡi một con tuấn mã cao lớn tiếp tục lên đường, uy phong lẫm lẫm.
Những người này nhìn qua hơi khác với nhân sĩ Trung Nguyên, thân hình cao lớn, nếu trà trộn vào đám đông người Trung Nguyên chắc chắn sẽ nổi bật lên.
Trước đội ngũ có bốn con ngựa đi song song.
Không giống như đội ngũ thông thường là do lâu la đi trước mở đường, bốn người chạy trước này ai nấy thần quang nội liếm, chuyện trò vui vẻ. Bất quá trong lúc chớp mắt thỉnh thoảng lóe lên tinh quang sáng chói, khiến cho người ta phải khiếp hãi.
- Tứ ca, huynh nói tình huống Thiếu Lâm hiện tại thế nào?
Một đại hán trong đó một thân y phục màu lửa đỏ lên tiếng nói, mục tiêu hỏi thăm là một nam tử áo xanh.
Nam tử áo xanh là người gầy hiếm có trong đám người, nghe thấy đại hán áo đỏ hỏi thăm cất tiếng cười ha hả:
- Có lẽ để cho là bọn chúng đang chạy trốn náo loạn phải không?
- Chẳng lẽ không đúng sao?
- Đệ quá xem thường Thiếu Lâm rồi, trong mấy năm qua thực lực Thiếu Lâm đột nhiên tăng mạnh, cuồng vọng vô cùng. Bọn họ biết được tin tức chúng ta muốn tiến công chẳng những không chạy trốn, ngược lại là nghiêm trận mà đợi, chuẩn bị nhờ vào địa thế Thiếu Lâm tự quyết một trận tử chiến cùng chúng ta!
Bên cạnh một đại hán áo đen hỏi:
- Tứ ca, tin tức này của huynh chuẩn xác không?
- Dĩ nhiên chính xác, tin tức truyền về ngày hôm qua.
- Tứ ca, để thấy tin tức này chưa chắc chính xác, sau khi Thiếu Lâm nhận được tin tức chúng ta tiến công, đại khái chỉ biết sự tồn tại của hai người huynh cùng Ngũ ca. Nếu như biết đệ cùng lão Cửu cũng đến, bọn họ còn không chạy trối chết sao? Đệ không tin!
Nam tử áo xanh gọi Tứ ca quay đầu lại nhìn đại hán áo đen cùng đại hán áo đỏ:
- Lão Bát lão Cửu, Thiếu Lâm là môn phái mạnh nhất võ lâm Trung Nguyên, ngàn vạn lần không nên coi thường năng lực trinh sát cùng thu thập tình báo của bọn họ. Chúng ta muốn tiến công Thiếu Lâm, chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ còn bọn họ không tra rõ sao?
- Ta nghĩ tiểu phương trượng đó đã biết hai người các ngươi tới, nhưng bọn họ vẫn không bỏ chạy cũng là sự thật. Cho nên chúng ta ngàn vạn không thể khinh thường, cẩn thận lật thuyền trong mương.
Nam tử áo xanh chính là Thần Long giáo Hiên Viên Ngân, ở bên cạnh y còn có một hán tử một thân áo vàng, chính là Phan Thanh Phong trước đây đã cùng y tới Trung Nguyên trước.
Hai đại hán kia gọi Hiên Viên Ngân là Tứ ca, gọi Phan Thanh Phong là Ngũ ca, mà bọn Hiên Viên Ngân lại gọi bọn họ là lão Bát lão Cửu, tựa hồ là quan hệ huynh đệ với nhau.
Lão Bát có vẻ khó lòng tin được nói:
- Tứ ca, Thiếu Lâm không có bản lĩnh lớn như vậy, chúng ta đã điều tra xong lai lịch của chúng, ngoại trừ trưởng lão Vô Danh và phương trượng Nhất Giới ra, không còn cao thủ nào có thể xuất thủ nữa. Cho dù thủ tọa Đạt Ma đường Nhất Đăng là chuẩn viên mãn, nhưng ở trước mặt chúng ta cũng không đáng kể gì.
- Cho nên ta mới nói tin tức của các ngươi lạc hậu, có lẽ các ngươi vẫn không biết vào hai ngày trước, nữ nhân Lý Thanh Hoa kia đã tới Thiếu Lâm, đệ đã nghe qua cái tên này chưa?
Lão Bát lão Cửu đều biến sắc mặt, đồng thanh nói: - Lý Thanh Hoa mà huynh nói phải chăng là Lý Thanh Hoa sử phi đao?
- Chẳng lẽ các ngươi cho rằng trong thiên hạ còn có Lý Thanh Hoa thứ hai đáng cho ta coi trọng như vậy hay sao?
Lời của Hiên Viên Ngân làm cho lão Bát lão Cửu phải biến sắc.
Danh tiếng Lý Thanh Hoa quả thật khá lớn, cho dù là bọn họ quanh năm ở ngoài Tái Ngoại, nhưng cũng nghe tên nữ nhân này như sấm động bên tai. Tuyệt kỹ phi đao uy chấn giang hồ, hơn nữa nàng cũng là Tiên Thiên viên mãn.
Tiên Thiên viên mãn không sợ chiến đấu cùng đối thủ ngang hàng, bởi vì mọi người đều là viên mãn, cho dù đánh không lại, chỉ cần thực lực không phải là cách xa quá mức vẫn có thể chạy trốn.
Nhưng nếu phải chọn một đối thủ mà bọn họ không muốn đối mặt nhất trong số Tiên Thiên viên mãn, như vậy không nghi ngờ chút nào Lý Thanh Hoa có thể nằm trong ba người đứng đầu.
Nguyên nhân không vì gì khác, tuyệt kỹ phi đao của nàng quá mức kinh người, đủ để nháy mắt giết chết đối thủ ngang hàng không ai muốn đối mặt. Cho nên sau khi nghe thấy danh hiệu Lý Thanh Hoa, lão Bát lão Cửu đều có vẻ sững sờ.
Hiên Viên Ngân thấy dáng vẻ lão Bát lão Cửu, không quên nhân cơ hội cảnh cáo:
- Cho nên ta mới nói đối mặt Thiếu Lâm ngàn vạn lần không thể khinh thường, Vô Danh cùng Nhất Giới cũng đủ để cuốn lấy hai người ta và Thanh Phong, vậy ai sẽ đối phó Lý Thanh Hoa đây? Là đệ hay là đệ?
Nghe thấy lời của Hiên Viên Ngân. Lão Bát lão Cửu nhìn nhau không nói, không ai muốn đối mặt Lý Thanh Hoa. Phương pháp đi tìm chết có rất nhiều, chết dưới phi đao một nữ nhân thật sự là chuyện không thể tiếp nhận, bọn họ sẽ không làm.
Hồi lâu lão Cửu mới nói:
- Tứ ca, đối phương có Lý Thanh Hoa, chúng ta muốn tiến công Thiếu Lâm không bỏ ra một cái giá tương đối là không thể nào, hơn nữa nhân số của Thiếu Lâm cũng không ít, làm không tốt rất dễ xảy ra chuyện bất ngờ.
Hiên Viên Ngân khẽ gật đầu:
- Nói không sai, quả thật Lý Thanh Hoa khó đối phó, nếu là chỉ bằng vào bốn người chúng ta, e rằng thật sự rất khó khăn, cho nên chúng ta còn chuẩn bị thêm một chút...
Lúc này, Phan Thanh Phong một mực trầm mặc tiếp lời nói:
- Chuẩn bị thêm cũng chính là phải gia tăng thực lực phe chúng ta. Nhưng chiến đấu bậc này, người bình thường đã không cách nào nhúng tay, trừ phi là người tổng đàn chạy tới.
Hiên Viên Ngân gật đầu một cái:
- Chính là người tổng đàn tới. Ta đã hồi báo tình huống Thiếu Lâm với tổng đàn, có lẽ vào lúc này Nhị ca đã lên đường. Chỉ cần huynh ấy tới nơi này, như vậy chiến đấu lần này mười phần chắc đến tám chín.
- Nhị ca sẽ tới sao?
Ba người nhất tề nhìn về phía Hiên Viên Ngân, trong ánh mắt lộ vẻ vui mừng.
- Không tệ, Đại ca trường kỳ trấn thủ tổng đàn, không thể dễ dàng ra cửa, tâm ca hôm nay có chuyện bên ngoài, cũng không thể tới được. Nhưng đối phó nhân vật như Lý Thanh Hoa, ngoại trừ ba người bọn họ ra cũng không còn ai có thể, cho nên lần này nhất định là Nhị ca đích thân tới.
Ba người đều thở ra một hơi thật dài:
- Nếu là Nhị ca đích thân tới, vậy dĩ nhiên là vạn vô nhất thất, cho dù là phi đao Lý Thanh Hoa lợi hại hơn nữa, muốn giết Nhị ca sợ rằng còn kém một chút, phải biết tuyệt chiêu của Nhị ca chính là...
Mấy người đều bật cười hắc hắc, làm như đại thế đã định.
Hiên Viên Ngân cũng nở nụ cười:
- Nhị ca đã sớm muốn gặp Lý Thanh Hoa một lần, cho nên huynh ấy nhất định sẽ tới. Nhưng chúng ta không thể chuẩn bị chỉ có bấy nhiêu, ta còn có một chuẩn bị khác.
- Còn có chuẩn bị khác ư? Chẳng lẽ lão Lục lão Thất cũng sẽ tới sao? Bọn họ không phải là làm bạn với Đại ca ở tổng đàn xử lý giáo vụ sao?
- Không, không phải là lão Lục lão Thất, bọn họ muốn ra được cũng không dễ dàng, lão Ngũ, đệ còn nhớ chiến đấu ở Thiên Sơn Ma giáo hay không?
- Chỉ mới cách đây mấy ngày, đương nhiên còn nhớ.
- Vậy chẳng lẽ để không nhận ra, trận chiến ấy chúng ta thắng rất dễ dàng sao? Năng lẽ không nhìn ra một ít chuyện gì sao?
Phan Thanh Phong ngẩn người một chút, chợt hiểu ra:
- Tứ ca, để hiểu rồi, huynh muốn nói...
- Hiểu là tốt rồi, ở đây nhiều người phức tạp, không cần nói nhiều.
Hiên Viên Ngân phất tay ngắn lời Phan Thanh Phong, sau đó nhìn đội ngũ sau lưng mình.
Sau lưng bọn họ, hơn hai trăm đệ tử Thần Long giáo thống nhất mặc đồng phục, trước ngực có thêu một con rồng đang giương nanh múa vuốt.
Tiên Thiên hậu kỳ đi ở phía trước, sau đó là cao thủ Tiên Thiên trung kỳ, lui về phía sau nữa là đại quân cảnh giới Tiên Thiên, về phần cảnh giới Tiên Thiên trở xuống, nơi này không có người nào.
Một đội ngũ như vậy, dù là quan binh nhìn thấy cũng phải đi vòng. Mà trên thực tế bọn họ cũng không quan tâm tới quan binh, cho dù là thiên quân vạn mã cũng đừng mơ tưởng làm gì được bọn họ.
Thần Long giáo phân chia cấp bậc chế độ rõ ràng, phân chia thực lực cũng vô cùng rõ ràng, cho dù là đám Tiên Thiên viên mãn bọn họ cũng có giới hạn. Trong bốn người bọn họ, rõ ràng là Hiên Viên Ngân cầm đầu, Phan Thanh Phong thứ hai, lão Bát lão Cửu chỉ là đi theo, tỏ ra hết sức tôn kính đối với hai người kia.
Hơn nữa xét theo tuổi tác, tướng mạo, bọn họ cũng hết sức khác nhau. Nhìn tuổi Hiên Viên Ngân lớn hơn Phan Thanh Phong một chút, ước chừng hơn sáu mươi tuổi, mà Phan Thanh Phong nhìn qua lại là người hơn năm mươi tuổi.
Về phần lão Bát lão Cửu nhìn qua còn là người tuổi trẻ, hơn nữa lão Cửu cảm giác cũng chỉ là chừng hai mươi, nhưng lại là Tiên Thiên viên mãn. Nếu như chuyện này truyền ra trên giang hồ, nhất định sẽ không có ai tin tưởng.