Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Hoắc Nguyên Chân cũng là lần đầu tiên có cảm giác vô lực, bởi vì hắn luôn cảm thấy, sợ rằng Thần Long giáo không chỉ đơn giản bộc lộ thực lực ra ngoài như vậy, nếu còn có hậu chiêu gì khác, Thiếu Lâm sẽ thật sự nguy hiểm.
Đến lúc này, chiến thuật đã định không sai biệt lắm, Nhất Bách Linh Bát La Hán đại trận làm chủ, nhiệm vụ chính là phải vây khốn tên cao thủ cảnh giới Ngự đối phương, điểm này là trọng yếu nhất, nếu không làm được vậy thì hỏng chuyện.
Trừ đại trận này ra còn có Thập Bát La Hán Trận, hiện tại Thập Bát Đồng Nhân thực lực tiến nhanh, đã có thể chống lại cùng Tiên Thiên viên mãn. Nhiệm vụ của bọn họ chính là vây khốn một tên viên mãn đối phương, điểm này cũng rất quan trọng.
Còn có An gia tỷ muội, hai người bọn họ phụ trách giữ chân một người trong lão Bát hoặc là lão Cửu đối phương, bởi vì hai viên mãn này là thực lực thấp nhất bên trong Thần Long giáo, An gia tỷ muội đối phó một trong bọn họ cũng sẽ không có nguy hiểm gì.
Trừ đi ba người này, đối phương còn có hai người Hiên Viên Ngân cùng Phan Thanh Phong, mà Thiếu Lâm tự còn có ba người Hoắc Nguyên Chân, Vô Danh cùng Lý Thanh Hoa.
Kế hoạch Hoắc Nguyên Chân là mình cuốn lấy một người, Vô Danh đối phó một người, để cho Lý Thanh Hoa được rảnh tay.
Nhiệm vụ chủ yếu Lý Thanh Hoa chính là chờ cơ hội thích hợp phát ra một đòn mạnh nhất của nàng, một đòn định thắng bại.
Chỉ cần Lý Thanh Hoa có thể giải quyết một người, bên mình sẽ chiếm cứ ưu thế tuyệt đối.
Ngoài ra Lý Thanh Hoa còn có một nhiệm vụ, chính là giám thị đối phương có thể còn có hậu thủ nào khác hay không, coi như là một quân cờ dự bị.
Dĩ nhiên đây là tính toán của phe Thiếu Lâm, đến lúc đó chiến cuộc phát triển thể nào, còn phải xem tình huống cụ thể mà định.
Chiến trường chính quyết định ở trước cửa chùa, kiên quyết ngăn chặn địch nhân ở bên ngoài Thiếu Lâm tự, không thể để chiến hỏa thiêu hủy bên trong chùa.
Hiện tại tăng lữ Thiếu Lâm ở bên ngoài đã chuẩn bị xong, cũng đã làm xong một ít biện pháp phòng ngự cần thiết, chỉ còn chờ người Thần Long giáo kéo tới.
Thương nghị xong, thời gian đã từ từ gần tới buổi trưa, phía ngoài tiếng Nhất Bách Linh Bát La Hán đại trận thao luyện truyền tới từng trận.
Lúc này Kim Nhãn Điêu cũng truyền tin tức về, đối phương đã đến Lục Dã trấn dưới chân núi.
Rốt cục Hoắc Nguyên Chân đứng lên, nói với bọn Vô Danh:
- Cũng đã đến lúc, chúng ta hãy ra ngoài, Thiếu Lâm ta sẽ thử xem Thần Long giáo có bao nhiêu phân lượng. Võ lâm Trung Nguyên hàng hay suy, phải trông vào trận chiến của chúng ta.
- ---------------------------------------------
Hiện tại là giữa Thu, hoa nở rực rỡ khắp núi, đoàn người Thần Long giáo dục theo đường núi chậm rãi đi về phía trước.
Lúc mới bắt đầu còn có một số nhân sĩ võ lâm đi theo xem náo nhiệt, nhưng sau khi chân chính đến sơn môn Thiếu Lâm, những người đi theo kia đã rối rít lui về phía sau. Trận chiến này không phải là dễ xem như vậy, ở gần quá khó tránh khỏi có nguy hiểm tánh mạng, vẫn nên ở lại phía sau, quan chiến từ xa là hơn.
Nhị trưởng lão đi ở phía trước, phía sau là Hiên Viên Ngân cùng Phan Thanh Phong, lui về phía sau nữa là lão Bát lão Cửu, cấp bậc chế độ rõ ràng.
Năm đại Tiên Thiên viên mãn, đây là lực lượng hùng mạnh tới mức nào, hiện tại đi tới Thiếu Lâm này cũng có hơi cẩn thận một chút.
Bởi vì Thiếu Lâm biểu hiện quá mức bình tĩnh, tưởng tượng thế nào cũng sẽ có một ít tăng lữ không chịu nổi không khí đại chiến này mà sợ hãi chạy trốn, nhưng trên thực tế Thiếu Lâm bình tĩnh đâu vào đấy, không có một người nào chạy trốn. Bất quá mấy ngày nay cấm chỉ hương khách tới dâng hương, là để chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến hôm nay.
Một chiếc lá đỏ từ ngọn cây phất phơ rơi xuống, Nhị trưởng lão khẽ vẫy tay, chiếc lá đứt làm hai rơi xuống đất.
- Có sát ngộ thiền cơ, mới hay sắc tướng vốn là không. Hừ, các ngươi thấy đôi liên sơn môn bọn họ không?
- Nhị ca, chúng ta đã thấy.
Hiên Viên Ngân ở phía sau trả lời.
- Những hòa thượng này suy nghĩ thật thoáng, vốn là không... Hôm nay chúng ta sẽ làm cho bọn họ hiểu, hết thảy phải thành lập trên căn bản thực lực, bằng không hết thảy chỉ là lâu đài trên cát, cũng là không.
- Đây là tự nhiên, bất quá Nhị ca, biểu hiện của Thiếu Lâm có chút khác thường, dường như bọn họ đã lập ra trận thế ở trước cửa chùa, xem ra là chuẩn bị tử chiến đến cùng với chúng ta.
- Ta hiểu, Thiếu Lâm biết rõ năm người chúng ta tới đây còn dám bày ra khí thế như vậy, xem ra cũng không hề sợ hãi. Mặc dù ta không hiểu rốt cục bọn họ dựa vào cái gì, nhưng chúng ta cũng phải cẩn thận.
- Nhị ca yên tâm, chúng ta đã chuẩn bị rất chu toàn, mặc dù tên hòa thượng Thiếu Lâm phản bội kia không cung cấp được tin tức gì hữu dụng, nhưng từ lời y nói chúng ta cũng biết thực lực Thiếu Lâm không tầm thường, cho nên chúng ta còn có chuẩn bị hậu thủ.
Nghe thấy Hiên Viên Ngân nhắc tới Giác Viễn phản bội Thiếu Lâm đi theo Thần Long giáo, Nhị trưởng lão hừ lạnh một tiếng:
- Người này hiện tại đã tới tổng đàn, nói chuyện cũng không tỉ mỉ rõ ràng, ta cũng không tin tưởng y lắm. Chúng ta không nói chuyện này nữa, đệ đã chuẩn bị hậu thủ xong chưa?
- Đã truyền âm liên lạc qua, đệ đã dặn bọn họ xuất hiện vào lúc chiến đấu kịch liệt, giáng một đòn quyết định toàn cuộc.
Nhị trưởng lão khẽ gật đầu:
- Như vậy cũng tốt, bại lộ ra ngoài sáng sẽ cho địch nhân có cơ hội chuẩn bị. Bất quá chúng ta cũng phải có chuẩn bị một chút, Thiếu Lâm đề phòng sâm nghiêm như vậy, một buổi chiều có thể hoàn toàn giải quyết hay không còn là một vấn đề, thật ra thì ta nghiêng về giải quyết bọn họ vào ban đêm.
Dừng một chút, Nhị trưởng lão tiếp tục nói:
- Bất quá đối phương nương theo chỗ hiểm mà thủ, ban đêm cũng không có bao nhiều ích lợi đối với chúng ta, nếu như có thể giải quyết ban ngày là tốt nhất.
- Nhị ca nói phải, chẳng qua là Lý Thanh Hoa kia...
- Lý Thanh Hoa không ngại, đến lúc đó tự nhiên sẽ có ta làm cho Lý Thanh Hoa không dám đường đột xuất thủ.
- Có những lời này của Nhị ca, chúng ta cũng yên lòng, thật ra thì chúng ta lo lắng nhất vẫn là phi đao của nàng, bất quá công lực Nhị ca ở trên nàng, hẳn phi đao của nàng cũng là vô dụng.
Nhị trưởng lão khoát tay áo một cái:
- Không cần trông cậy vào ta, ta sẽ phụ trách kiềm chế Lý Thanh Hoa, nhưng ta cũng không muốn đường đột thử xem có thể tiếp lấy phi đao nàng hay không. Các người chỉ cần phóng tay mà đánh, chỉ cần lấy được ưu thế trở lại giúp ta là tốt rồi.
Mấy người bọn họ vừa thảo luận với nhau vừa tiến về phía trước, một lúc sau đã đi tới quảng trường trước cửa Thiếu Lâm tự.
Bọn họ chỉ là đi tới bên mép quảng trường liền dừng bước, xa xa có thể nhìn thấy cửa chùa bên kia, nếu tiến thêm một chút về phía trước sẽ tiến vào khu vực chiến đấu.
Không phải là bọn họ không dám đi về phía trước, mà là biểu hiện của Thiếu Lâm quả thật rất khác thường.
Cửa Thiếu Lâm tự mở rộng ra, hơn nữa hai bên cửa bày hoa tươi, thậm chí dưới đất trải thảm đỏ, giống như đang nhiệt liệt hoan nghênh tân khách vậy.
Cảnh tượng Thiếu Lâm đề phòng sâm nghiêm như người Thần Long giáo tưởng tượng cũng không xuất hiện, cửa chùa vắng lặng không nhìn thấy một người nào.
Càng quỷ dị hơn nữa là trên tường rào xung quanh cửa chùa đã được chồng lên rất nhiều cọc gỗ thật cao, trên cọc được buộc tầng tầng lưới cá, độ cao có chừng mười trượng.
Độ cao này đã qua khỏi phạm vi khinh công thông thường có thể vượt qua. Cho dù là Tiên Thiên viên mãn không sở trường về khinh công, muốn nhảy một cái cao mười trượng cũng sẽ rất khó khăn.
Ý đồ Thiếu Lâm tự rất rõ ràng, là muốn cho những người này từ cửa chùa đi vào, muốn leo tường vào là không được.
Nhị trưởng lão chỉ những lưới cá thật cao kia bật cười:
- Xem đi xem đi, đám lừa trọc Thiếu Lâm này đối phó chúng ta quả thật là hao phí tâm cơ. Chẳng lẽ bọn họ thật sự cho rằng lưới cá này có thể ngăn cản chúng ta sao?
Phan Thanh Phong đi tới, có vẻ cẩn thận nói:
- Nhị ca, cũng không thể quá sơ ý. Nếu trước tiên chúng ta công kích phá hủy số lưới cá kia, khó bảo đảm đối phương sẽ không ở phía sau bắn tên, dường như đây là một cái bẫy...
Nhị trưởng lão tỏ vẻ không sao cả khoát tay áo:
- Đó là các ngươi, bởi vì các ngươi không nhảy một cái vượt qua được những lưới cá này, cho nên mới lâm vào trong nguy hiểm bị đối phương công kích, nhưng ta không có vấn đề, những lưới cá này không ngăn cản được ta. Được rồi, để ta xem thử đối phương có bố trí gì ở bên trong.
Vừa nói chuyện, Nhị trưởng lão mở ra Thiên Nhãn, không chút kiêng kỵ theo dõi bên trong Thiếu Lâm tự.
Nhưng mới vừa mở Thiên Nhãn ra, một luồng kim quang chói lọi đã ập vào mắt, Nhị trưởng lão lập tức cảm thấy hoa mắt, bất quá chỉ mơ hồ thấy hình người phát sáng, ngoài ra không còn thấy được gì cả.
- Hừ, hòa thượng Thiếu Lâm quả thật giảo hoạt, không ngờ rằng có thể làm nhiễu Thiên Nhãn của ta, quả thật không đơn giản.
Lão không biết, sau khi Hoắc Nguyên Chân học tập Như Lai Thần Chưởng thức thứ năm Phật Quang Phổ Chiếu, đặc biệt quấy nhiều Thiên Nhãn người khác theo dõi. Phật Quang Sơ Hiện có thể quấy nhiễu Tiên Thiên viên mãn theo dõi, mà một chiêu Phật Quang Phổ Chiếu này đã có thể ngăn trở cảnh giới Ngự theo dõi.
Sử dụng Thiên Nhãn theo dõi thất bại, Nhị trưởng lão có hơi mất mặt, nói với người phía sau:
- Rõ ràng Thiếu Lâm muốn chúng ta đi cửa chính, nhưng chúng ta cũng không thể cho bọn họ được như nguyện. Để ta qua trước xem thử thế nào, nếu như phía sau cửa có mai phục, trước tiên ta sẽ đánh loạn an bài của bọn họ. Khi nghe thanh âm của ta, các ngươi hãy theo cửa chính xông vào.
- Nhị ca, làm như vậy quá nguy hiểm!
- Có nguy hiểm gì? Đối với các ngươi là nguy hiểm, đối với ta chỉ như đi dạo trong sân mà thôi.
Nhị trưởng lão cũng là người tài cao gan lớn, không để ý đến bọn Hiên Viên Ngân khuyên can, thân thể bay lên trời ngự phong mà đi, bay vọt lên cao hơn mười trượng, lập tức tiến vào Thiếu Lâm tự.
Bọn Hiên Viên Ngân ở phía sau quan sát, chỉ thấy một đám mưa tên từ dưới đất bắn lên, giống như một đám mây đen dâng lên bắn thẳng về phía Nhị trưởng lão.
Quả nhiên có mai phục!
Nhị trưởng lão trên không trung cất tiếng cười to:
- Hơn một trăm cung tiễn thủ cũng muốn đối phó lão phu, quả thật là trò cười trong thiên hạ, lão phu sẽ tiêu diệt các ngươi.
Thân thể trên không trung cấp tốc hạ xuống, Nhị trưởng lão đón lấy những mũi tên kia, tay phất liên tục, vô số tên bị quét rơi xuống. Lão lại lấy thế Thương Ưng Phác Thố nhanh chóng hạ xuống tấn công đám cung tiễn thủ kia.
Bọn Hiên Viên Ngân phía sau nhanh chóng tiếp cận cửa Thiếu Lâm tự, chờ đợi Nhị trưởng lão diệt những cung tiễn thủ mai phục kia xong, sau đó sẽ xông vào.
Nhưng tiếng kêu thảm thiết liên tiếp trong tưởng tượng của bọn họ cũng không xuất hiện, ngược lại vang lên một tràng tiếng bước chân trật tự chỉnh tề, dồn dập, sau đó chợt một tiếng hô to vang lên:
- Vây!
Sau đó thanh âm của Nhị trưởng lão cũng vang lên:
- Trời ơi không ổn, đối phương bày trận, các ngươi mau xông vào!
Bọn Hiên Viên Ngân bên ngoài vừa nghe Nhị trưởng lão trúng kế, lập tức gia tăng tốc độ ùa vào cửa chùa.
Vào Thiếu Lâm tự liền phát hiện, ở trước cửa Thiên Vương điện có hơn một trăm hòa thượng đang xoay tròn thật nhanh giống như đèn kéo quân, cước bộ phức tạp mà không loạn, rất rõ ràng đây là một trận pháp cỡ lớn.
Mà lúc này đã không nhìn thấy Nhị trưởng lão đầu nữa, đoán chừng là đã bị vây chặt vào trong đại trận.
Những hòa thượng này đều có cảnh giới Tiên Thiên, công kích như nước thủy triều ngoài biển cả, hết đợt này tới đợt khác về phía trung ương, khiến cho bạn Hiên Viên Ngân nhìn thấy cũng phải tê dại da đầu.
- Mau mau cứu người!
Hiên Viên Ngân ra lệnh một tiếng, bốn người bọn họ lập tức xông lên, chuẩn bị phá Nhất Bách Linh Bát La Hán đại trận từ bên ngoài.
Nhưng bọn họ mới vừa xông tới, đối phương cũng có thật nhiều bóng người từ các nơi bắn ra, thi nhau ngăn chặn bọn họ.
Trước mặt của Hiên Viên Ngân, một lão hòa thượng áo bào xám xuất hiện ngăn cản đường đi của lão, vừa lên không nói hai lời, nhanh chóng vỗ ra một chưởng.
Một chưởng vỗ ra như rồng ngâm hổ gầm, một con trường long màu vàng giương nanh múa vuốt từ trong tay lão hòa thượng bay ra, uy thế làm cho Hiên Viên Ngân phải kinh hãi toát ra một thân mồ hôi lạnh, công lực lão hòa thượng này còn cao hơn mình!
Lão kinh hoàng vung tay phản kích, Phan Thanh Phong bên cạnh lão muốn tới tiếp viện cho Tứ ca mình, chợt thấy phương trượng Thiếu Lâm Nhất Giới cũng nhào tới, vung tay bắn ra mấy chục đạo chỉ phong. Sau đó song chưởng hắn phát ra kim quang lóe lên, sau gáy Phật quang ẩn hiện, bên người dị tượng bay lên, đủ các loại võ công đánh tới.
Phan Thanh Phong bị đối phương công kích liên miên bất tuyệt làm cho luống cuống tay chân, cũng không kịp nhớ đi cứu viện Hiên Viên Ngân, phất tay chống cự người lãnh đạo tối cao của Thiếu Lâm này.
Bên này giao chiến nhanh chóng, bên lão Bát lão Cửu cũng không được nhàn rỗi. An gia tỷ muội song kiếm hợp bích, Sinh Tử Phù bay tán loạn như mưa, U Minh Quỷ Trảo phảng phất như xé rách không gian, trong khoảnh khắc đã áp đảo lão Bát.
Chỉ có trước mặt của lão Cửu xuất hiện sáu hòa thượng Thiếu Lâm.
Vốn lão Cửu cho rằng sẽ có cao thủ xuất hiện đối phó mình, nhưng không nghĩ tới lại là hai Tiên Thiên hậu kỳ cộng thêm bốn Tiên Thiên trung kỳ.
Nhất thời lão Cửu cất tiếng cười to đắc ý:
- Thiếu Lâm không còn ai nữa sao, lại để cho các ngươi chống với ta, quả thật là tự tìm đường chết!
Y còn chưa dứt lời, sáu hòa thượng đối diện bất ngờ nhanh chóng xếp thành một hàng dọc, người sau đặt tay lên lưng người trước. Sau đó người đứng đầu hàng đẩy ra song chưởng, nhất thời một cỗ đại lực ập tới, nghênh đón một chưởng của lão Cửu mà không hề rơi xuống hạ phong, hoàn toàn ngăn lại đường tiến của lão Cửu.
Sau đó lại có mười hai hòa thượng vọt lên, mười tám người nhanh chóng tạo thành một vòng vây. Những người này nhất tề phát ra tiếng hô, tăng bào trên người tự động cách toạt, lộ ra da thịt màu vàng giống như bằng kim loại đúc thành.