Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Nhưng trong khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều không chú ý, Động Huyền Tử bị Hoắc Nguyên Chân đả thương trước đó đã lặng lẽ không tiếng động trở lại, từ mặt đất nhảy lên thình lình xuất hiện phía sau Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân cũng bởi vì quá mức đắc ý mà hơi sơ ý, hơn nữa Huyết Ảnh thần công của Động Huyền Tử tiềm hành quá mức lợi hại, Thiên Nhãn cũng không thể phát hiện, Vô Danh cũng không phát hiện, dĩ nhiên Hoắc Nguyên Chân cũng không phát hiện.
Sắc mặt Động Huyền Tử vô cùng nanh ác, đi tới sau lưng Hoắc Nguyên Chân không nói hai lời liền giơ tay lên, ấn mạnh một chưởng vào hậu tâm Hoắc Nguyên Chân.
Giờ khắc này không còn kỳ tích nào phát sinh, Hoắc Nguyên Chân cảm thấy chưởng phong gào thét sau lưng cũng biết tình huống không tốt, nhưng hắn đã sử dụng ba lần Đại Na Di, trong thời gian ngăn không thể dùng nữa. Lúc cảm giác được Động Huyền Tử đánh lén cũng đã chậm, chỉ có thể nhanh chóng vận khởi Kim Chung Tráo, đón đỡ một chưởng của Động Huyền Tử.
Kim Chung Tráo của hắn lập tức vỡ nát giống như đồ sứ, Kim Chung Tráo có thể ngăn cản chuẩn viên mãn lại không đỡ được Tiên Thiên viên mãn toàn lực đánh lén, chẳng qua chỉ có thể hóa giải được một chút, chưởng của Động Huyền Tử vẫn giáng trúng thật mạnh vào hậu tâm Hoắc Nguyên Chân.
Phụt!
Hoắc Nguyên Chân phun một ngụm máu tươi ra, thân thể nhanh chóng từ trên cao rơi xuống đất thật nhanh.
Mắt thấy sắp sửa ngã xuống đất, đầu óc Hoắc Nguyên Chân có hơi hôn mê, Tiên Thiên viên mãn toàn lực đánh lén không phải là dễ chịu đựng như vậy, hắn đã bị thương không nhẹ.
Nhưng hôm nay Thiếu Lâm sống chết trước mắt, Hoắc Nguyên Chân tuyệt đối không cho phép mình ngã xuống, hắn cảm thấy mình vẫn còn có thể duy trì được.
Răng hắn cắn đầu lưỡi thật mạnh, máu tươi chảy ra khiến cho đầu óc hắn trở nên tỉnh táo hơn một chút. Mắt thấy thân thể sắp chạm đất, một tay hắn chống đất, thân thể lăng không xoay tròn một cái, đứng vững trở lại.
Chỉ bất quá bước chân của hắn có hơi lảo đảo, thân thể hơi lay động.
Bỏ một viên Đại Hoàn Đan vào miệng, trong quần Hoắc Nguyên Chân cất giấu đan dược, giờ phút này đã phát sinh tác dụng.
Động Huyền Tử một đòn đắc thủ, lập tức quát to với Đông Phương Thiếu Bạch:
- Thiếu Bạch, hai chúng ta đồng loạt ra tay, hòa thượng này đã sắp xong đời!
Đông Phương Thiếu Bạch cũng không phải người ngu, mặc dù mới vừa rồi tóc y bị Hoắc Nguyên Chân bứt đứt, nhưng chuyện này cũng không có tổn thất gì lớn đối với thực lực của y. Chẳng qua là trong lòng có chút không tiếp thu nổi Hoắc Nguyên Chân thoát ra như vậy, bị một chút đả kích, bây giờ vừa thấy Hoắc Nguyên Chân bị thương, lập tức xông tới lần nữa.
Rốt cục Vô Danh ở gần Hoắc Nguyên Chân không nhịn được nữa, Đông Phương Thiếu Bạch cùng Động Huyền Tử liên thủ công kích, mình cũng không đỡ được, Hoắc Nguyên Chân lại có thể ngăn cản lâu như vậy, hơn nữa đánh cũng không kém. Nhưng lão biết chỉ sợ đây cũng đã là cực hạn của phương trượng, còn tiếp tục nữa sẽ vô cùng nguy hiểm.
Lão vỗ ra liên tục ba chưởng Giáng Long Thập Bát Chưởng, không tiếc hao phí nội lực cũng bức lui Hiên Viên Ngân một chút, sau đó nhanh chóng thoát ra, tranh trước Hoắc Nguyên Chân cản Đông Phương Thiếu Bạch lại.
Thấy Vô Danh tới cứu viện, Hoắc Nguyên Chân cũng lên tinh thần. Mặc dù thân thể của hắn bị thương nhưng nội lực tiêu hao cũng không phải là rất lớn, hắn còn có sức chiến đấu, lập tức vận chưởng xông tới đánh với Động Huyền Tử.
Nhưng Hiên Viên Ngân bên kia cũng không phải ngồi không, sau khi Vô Danh phát ra ba chưởng, lão cũng chỉ hơi lui về phía sau liền lập tức theo tới, cũng nhanh chóng gia nhập vào vòng chiến, ba người vây công hai người.
Vô Danh đột nhiên gia nhập, trợ giúp Hoắc Nguyên Chân hóa giải áp lực được một chút. Nhưng trong lòng hắn cũng biết rất rõ ràng, nếu còn tiếp tục đánh như vậy, mình và Vô Danh cũng khó tránh khỏi kết cục bị ba người vây công tới chết. Nếu như Vô Danh đơn độc đối mặt Hiên Viên Ngân còn có một chút ưu thế, nhưng nếu liên thủ cùng mình, vậy hoàn toàn là liệt thế.
Cho nên vừa mới thở dốc một cái, Hoắc Nguyên Chân liền nói với Vô Danh:
- Trưởng lão, không cần lo cho ta! Mau mau gia tăng thế công đối phó Hiên Viên Ngân, chỉ có lão hoặc là trận pháp bên kia có được đột phá, trận đánh này của chúng ta mới có hy vọng thắng lợi!
Vô Danh làm sao không hiểu lời của Hoắc Nguyên Chân, nhưng muốn thu thập Tứ trưởng lão Thần Long giáo nào có dễ dàng như vậy, cho dù là Nhất Bách Linh Bát La Hán đại trận hiện tại chỉ sợ cũng khó có thể lập công. Bởi vì bên trong đại trận có Càn Thát Bà vẫn chưa quen thuộc tình huống, đây là nhược điểm của Nhất Bách Linh Bát La Hán đại trận.
Hơn nữa bọn họ đang vây khốn Nhị trưởng lão Thần Long giáo, một cao thủ cảnh giới Ngự, nếu là Càn Thát Bà hoàn toàn quen thuộc trận pháp còn có hy vọng chiến thắng. Nhưng bây giờ có nhược điểm này cũng đã bị Nhị trưởng lão phát hiện, bây giờ đang lợi dụng nhược điểm này phá trận, Nhất Bách Linh Bát La Hán đại trận có thể kiên trì được cũng không dễ dàng gì.
Cho nên hy vọng nằm ở chỗ Vô Danh và Thập Bát La Hán Trận, chỉ có hai điểm này có được đột phá, phe Thiếu Lâm mới có hy vọng.
Nhưng hiện tại Hoắc Nguyên Chân đang đánh sinh tử với hai Tiên Thiên viên mãn, bất kể là Vô Danh hay Thập Bát Đồng Nhân cũng không thể thật sự yên lòng chiến đấu.
Không có lúc nào là không lo lắng an nguy phương trượng, nhưng như vậy cũng sẽ hết sức bất lợi cho chiến đấu của bọn họ.
Thấy thần sắc Vô Danh, Hoắc Nguyên Chân cũng ý thức được điểm này. Chỉ cần mình ở chỗ này lộ vẻ không chịu đựng được nữa, như vậy đệ tử Thiếu Lâm không có cách nào thẳng tay đánh một trận, bởi vì bọn họ quá mức quan tâm mình.
Trừ phi là mình không động thủ cùng hai người Đông Phương Thiếu Bạch và Động Huyền Tử ở nơi này, hoặc là đạt được thắng lợi.
Tình huống bây giờ đạt được thắng lợi là nằm mơ, Hoắc Nguyên Chân chỉ có một biện pháp duy nhất.
Hắn nghiến răng truyền âm với Vô Danh:
- Trưởng lão, lập tức đi đối phó Hiên Viên Ngân, không cần lo cho ta!
- Phương trượng!
- Lập tức đi mau! Chỉ cần lão còn xem ta là phương trượng, vậy hãy thi hành mệnh lệnh!
Hoắc Nguyên Chân cũng không kịp nhớ thân phận Vô Danh, cáu kỉnh hạ đạt mệnh lệnh.
Thấy Vô Danh tựa hồ còn có chút do dự, Hoắc Nguyên Chân tức đến nỗi gần hộc máu:
- Ta tự có biện pháp thoát thân, nếu lão còn không đi cũng không cần làm người Thiếu Lâm nữa!
Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân gằn giọng quát như vậy, rốt cục Vô Danh cũng gật đầu bất đắc dĩ, bỏ qua Đông Phương Thiếu Bạch, lại bắt đầu triển khai mãnh công Hiên Viên Ngân.
Mà Hoắc Nguyên Chân lại là liều mạng đánh ra hai chiêu Như Lai Thần Chưởng, cản Đông Phương Thiếu Bạch cùng Động Huyền Tử lại, sau đó thình lình tung người nhảy một cái, chạy thẳng về phía cửa chùa.
Đông Phương Thiếu Bạch cùng Động Huyền Tử vừa thấy Hoắc Nguyên Chân muốn chạy, làm sao có thể tha cho Hoắc Nguyên Chân chạy thoát. Hiện tại hắn đã bị thương như vậy, chỉ cần hai người bọn họ đánh thêm một chút, phương trượng trẻ tuổi tiền đồ vô khả hạn lượng này chắc chắn sẽ phải táng mạng đương trường.