Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Thân ảnh hai người hóa thành lưu quang, đuổi sát theo Hoắc Nguyên Chân.
Thấy hai người đuổi theo mình, Hoắc Nguyên Chân nở một nụ cười lạnh lẽo, nháy mắt đã vọt ra khỏi cửa Thiếu Lâm tự, mũi chân điểm xuống đất, nhảy một cái lên ngọn cây.
Trình độ khinh công như vậy đối với Tiên Thiên viên mãn không đáng kể gì. Động Huyền Tử và Đông Phương Thiếu Bạch không cho Hoắc Nguyên Chân chạy thoát, cũng bay lên cây đuổi theo.
Nhưng lần này bọn họ đã tính sai, không ngờ rằng khinh công của hòa thượng này cao minh đến mức này, nhảy một cái đã vượt qua khoảng cách ba bốn mươi trượng.
Lấy được khinh công tuyệt đỉnh Trường Hồng Quán Nhật từ Thánh Hỏa lệnh, giúp cho Hoắc Nguyên Chân vượt núi non giống như đi trên đất bằng, chân không chạm đất như đằng vân giá vũ, phiếu hốt bay nhanh về phía trước.
Công lực Đông Phương Thiếu Bạch vô cùng thâm hậu, tiến thêm một bước nữa chính là cảnh giới Ngự, Động Huyền Tử lại là thừa kế Huyết Ảnh thần công, công phu khinh thân đã độc bộ thiên hạ. Mặc dù tốc độ Hoắc Nguyên Chân rất nhanh, hai người bọn họ cũng không cho rằng có thể nhanh hơn bọn họ, không chút do dự đuổi theo, không giết chết Hoắc Nguyên Chân nhất định không chịu bỏ qua.
Hoắc Nguyên Chân tính toán rất kỹ, sau khi bỏ xa hai người đối phương một khoảng sẽ lợi dụng ưu thế phi hành của Kim Nhãn Điêu mang mình lên không bay vòng trở về Thiếu Lâm tự. Chỉ cần mình trở về, chiến cuộc sẽ nghịch chuyển, chỉ cần trong thời gian ngắn là có thể chuyển bại thành thắng, đến lúc đó Đông Phương Thiếu Bạch cùng Động Huyền Tử trở về cũng là vô ích.
Nhưng hắn quên mất một chuyện, chính là mình đã bị thương.
Thương thế sau lưng không nhẹ, Hoắc Nguyên Chân không có thời gian trị liệu, lúc này cũng chưa thể hoàn toàn hấp thu được lực Đại Hoàn Đan, phi hành càng nhanh thương thế càng gia tăng hơn trước.
Mắt thấy hai người sau lưng chẳng những không bị mình bỏ xa, ngược lại càng đuổi càng gần, hắn không có cả cơ hội gọi Kim Nhãn Điêu đón mình.
Tiếp tục như vậy sớm muộn cũng sẽ bị đuổi kịp, nhưng bất kể thế nào Hoắc Nguyên Chân cũng không thể để cho hai người kia trở lại Thiếu Lâm. Có lẽ nhân khoảng thời gian này, Thiếu Lâm có thể đạt được thắng lợi sau cùng, dù sao Vô Danh cùng Thập Bát Đồng Nhân vẫn còn đang chiếm ưu thế.
- Thôi được...
Hoắc Nguyên Chân mắt thấy trốn không thoát, liều mạng chạy ra mấy chục dặm chợt dừng bước. Hắn tính toán quyết một trận sinh tử với đối phương tại chỗ này, mình còn có thức thứ sáu Như Lai Thần Chưởng vẫn chưa thi triển, thế nào cũng phải kéo theo một tên bầu bạn.
Thấy rốt cục Hoắc Nguyên Chân không chạy nữa, Động Huyền Tử cùng Đông Phương Thiếu Bạch cũng chạy tới gần hắn bèn dừng bước lại.
Động Huyền Tử khẽ nhếch môi cười, vừa muốn nói câu gì đó giễu cợt, đột nhiên nơi xa truyền tới một thanh âm dễ nghe, hình như là tiếng nhạc khí gì đó.
Động Huyền Từ khẽ cau mày:
- Ủa, vì sao nơi hoang sơn dã lãnh này còn có người đàn tỳ bà, dường như thanh âm không lớn, chẳng lẽ là hồi âm?
Đông Phương Thiếu Bạch vốn không biểu lộ gì, nhưng lúc này đột nhiên ngẩn người một chút, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ngu xuẩn, đó không phải là tỳ bà!
Động Huyền Tử nghe vậy ngẩn ra, quay đầu lại nhìn về phía Đông Phương Thiếu Bạch:
- Không phải là tỳ bà vậy là gì? Chẳng lẽ là thanh âm thổi tiêu sao?
Đông Phương Thiếu Bạch chậm rãi nhắm hai mắt lại, không trả lời Động Huyền Tử, mà là yên lặng lắng nghe.
Sau một lát, lại là thanh âm leng keng truyền tới, lần này liên tục hơn trước.
Xung quanh là dãy núi mịt mờ, không thấy được người, thanh âm vang vọng trong núi tựa như cao sơn lưu thủy, khiến cho người ta tâm thần sảng khoái, nhưng không thể nghe ra là từ hướng nào truyền tới.
Đông Phương Thiếu Bạch hít sâu một hơi khí lạnh, sau đó mở mắt ra, trong đội mắt đỏ như máu toát ra cừu hận, dường như có vẻ do dự, nghiến răng một cái nói:
- Đó là đàn, có người đang gãy đàn!
Động Huyền Tử ngơ ngác nhìn quanh, nhưng xung quanh đồi núi chập chùng mênh mông bất tận, mặc dù thỉnh thoảng tiếng đàn vang lên nhưng hoàn toàn bị hồi âm che lấp, văng vẳng qua lại không thấy được người.
- Là người nào, đánh đàn ở địa phương nào?
- Người nào ư... Ta cũng không biết, lão tự tìm đi.
Đông Phương Thiếu Bạch khó nhọc nói những lời này, ánh mắt không ngừng lấp lóe, cũng muốn tìm ra xuất xứ của tiếng đàn.
Động Huyền Tử nhìn hồi lâu không tìm được người, dứt khoát thi triển Thiên Nhãn.
Phạm vi quan sát của Thiên Nhãn Tiên Thiên viên mãn vô cùng rộng lớn, phạm vi mấy chục dặm xung quanh đều nằm trong tầm quan sát của lão. Mặc dù không tìm được xuất xứ tiếng đàn kia, nhưng thế nào cũng ở trong phạm vi mấy chục dặm, Động Huyền Tử cũng không tin không tìm được người.
Không riêng gì lão, Đông Phương Thiếu Bạch cũng thi triển Thiên Nhãn bắt đầu tìm kiếm nguồn gốc tiếng đàn, thậm chí quên cả công kích Hoắc Nguyên Chân đối diện.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân đang nhắm nghiền hai mắt, thừa cơ hội tốt khó được này bắt đầu chuyên tâm hấp thu được lực Đại Hoàn Đan.
Lúc này không dễ chạy trốn, chạy cũng không thoát, thừa cơ hội này hấp thu dược lực nhiều một chút, dùng Cửu Dương chân kinh chữa thương mới là chính sự, một hồi chiến đấu cũng sẽ có nhiều cơ hội hơn.
Bất quá chữa thương thì chữa thương, thân thể Hoắc Nguyên Chân cũng hơi có phát run, cũng không biết là kích động hay là hưng phấn, tình huống này đối với Hoắc Nguyên Chân tâm trí kiên định là vô cùng khó thấy.
Trong miệng hắn thậm chí còn đang lẩm bẩm:
- Bần tăng thật là phúc lớn mạng lớn tạo hóa lớn, thiên đình đầy đặn địa các vuông vức, tích đức hành thiện mới nhiều lần có quý nhân che chở, nàng đối đãi a với ta như thế, bần tăng thật là... Xấu hổ!
Tuy rằng ngoài miệng Hoắc Nguyên Chân nói như vậy, thật ra trong lòng chột dạ không ít, hắn cũng thiếu nợ người này không ít.
Đông Phương Thiếu Bạch cùng Động Huyền Tử dùng Thiên Nhãn tra xét phạm vi mấy chục dặm xung quanh một lượt, nhưng lại không có chút thu hoạch nào.
Động Huyền Tử biết thực lực Đông Phương Thiếu Bạch ở trên mình, không nhịn được hỏi:
- Thiếu Bạch, người phát hiện cái gì?
- Không phát hiện được gì cả.
Tiếng đàn vẫn đang quanh quẩn, hơn nữa càng ngày càng rõ ràng, càng đến gần, từ từ tiếng đàn văng vẳng trở thành khúc nhạc.
Đây là khúc nhạc không biết tên, từ trước tới nay chưa có ai từng nghe qua. Khúc điệu bi ai uyển chuyển, lọt vào tai, trong lòng sẽ nghĩ tới thiếu nữ hoài xuân, đối mặt người yêu phản bội vứt bỏ, một mình lẻ loi cô phòng đêm vắng, nửa đêm tỉnh mộng lệ đẫm ướt gối. Nỗi lòng chua xót và đau khổ của thiếu nữ như vậy, ngay cả loại người thần trí không mấy thanh tĩnh như Đông Phương Thiểu Bạch cũng có thể cảm nhận được thật sâu.
Động Huyền Tử cũng cảm thấy như vậy, bất quá lão quan tâm là ai đang gảy đàn hơn, ngay cả lão cũng không thể phát hiện, chẳng phải là quá kinh khủng.
Lão nhìn Đông Phương Thiếu Bạch, thấy khuôn mặt đối phương như có điều suy nghĩ, khẳng định nói:
- Thiếu Bạch, chắc chắn ngươi biết là ai tới. Có đúng hay không, ngươi mau nói cho ta biết...
Đông Phương Thiếu Bạch cũng không xác định chính xác, nhưng y đột nhiên nhìn thấy sắc mặt Hoắc Nguyên Chân có vẻ hưng phấn pha lẫn chút xấu hổ, hết sức kỳ quái.
Y nói với Động Huyền Tử:
- Đạo trưởng, ta biết là ai tới, nếu lão hiểu rõ chuyện cũ của hòa thượng này, như vậy lão nhìn hắn sẽ hiểu.
Động Huyền Tử nghi ngờ nhìn về phía Hoắc Nguyên Chân, mới nhìn thấy hòa thượng kia đang điều tức tại chỗ, hơn nữa biểu lộ quái dị.
Động Huyền Tử suy nghĩ một chút cũng có chợt bừng tỉnh ngộ, lên tiếng nói:
- Ta biết là ai rồi...
Bất quá nói thì nói vậy, Động Huyền Tử cũng lộ vẻ lo lắng nói với Đông Phương Thiếu Bạch:
- Nếu như... Thật là người đó, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Rất rõ ràng, Động Huyền Tử cũng có hơi sợ hãi người sắp sửa xuất hiện.
Không riêng gì lão có vẻ sợ hãi, Đông Phương Thiếu Bạch cũng có vẻ sợ hãi, y suy nghĩ một chút mới nói:
- Nếu quả thật là người kia cũng không sao, hiện tại hai ta cũng không giống ngày xưa nữa, chúng ta đều là Tiên Thiên viên mãn, không cần sợ hãi bất cứ kẻ nào. À, hẳn là không địch nổi hai người chúng ta liên thủ.
Động Huyền Tử nghe thấy lời của Đông Phương Thiếu Bạch cũng miễn cưỡng gật đầu một cái, khắc chế sợ hãi trong lòng:
- Ngươi nói không sai, chẳng qua là ta còn có chút khó có thể tin, không phải nàng đã sớm chết rồi sao, vì sao còn xuất hiện trong hoang sơn dã lãnh này?
Thần trí Đông Phương Thiếu Bạch càng ngày càng tỉnh táo hơn, y chỉ chỉ Hoắc Nguyên Chân đối diện:
- Nàng không chết dễ dàng như vậy... Ta không tin thiên hạ còn có ai có thể khảy ra tiếng đàn như vậy, về phần bởi vì cái gì... Còn có thể là vì cái gì nữa, chỉ có thể là vì hòa thượng này.
Lúc này tiếng đàn kia đột nhiên trở nên dồn dập, không thấy ý cảnh cao sơn lưu thủy như trước nữa, ngược lại biến thành thanh âm sát phạt.
Giống như thiên quân vạn mã đang chạy chồm, dường như mấy người đang ở trên chiến trường, cảm giác kim qua thiết mà như ập vào mặt.
Tài đánh đàn của người này đã đạt tới mức siêu phàm nhập thánh.
Đông Phương Thiếu Bạch cùng Động Huyền Tử nghe có hơi kích động trong lòng, cảm giác được kia tiếng đàn tựa hồ càng ngày càng gần, hai người có lòng xuất thủ thu thập Hoắc Nguyên Chân, nhưng lại sợ người này đột nhiên xuất thủ đánh lén.
Hai người từ vai trò thợ săn biến thành con mồi, sợ hãi ngày xưa lưu lại trong lòng giờ phút này trỗi dậy, lưng tựa lưng đề phòng, nhìn rừng cây mịt mờ xung quanh, chú ý xem có thể từ địa phương nào đó đột ngột xuất hiện người mà bọn họ không muốn gặp lại hay không.
Giằng co như vậy một hồi, Động Huyền Tử nói:
- Thiếu Bạch, tiếp tục như vậy không được, nếu như thương thế hòa thượng kia hoàn toàn chuyển biến tốt, hai chúng ta muốn thắng lợi sẽ hết sức khó khăn. Nếu như là người kia, hẳn cũng sẽ chiếu cố ngươi đôi chút, có lẽ ngươi đột nhiên xuất thủ còn có cơ hội cũng không chừng.
- Nàng sẽ còn chiếu cố ta sao, nàng giết ta còn chưa đủ...
Mặc dù Đông Phương Thiếu Bạch miệng nói như vậy, nhưng nghe thấy lời của Động Huyền Tử cũng cảm thấy rất có lý. Bất quá y thật sự bị tiếng đàn kia chấn nhiếp, cho nên lần lữa không dám động thủ. Hiện tại ý thức được nếu còn kéo dài như vậy, tình huống sẽ càng ngày càng không ổn.
Nghĩ tới đây, mái tóc Đông Phương Thiếu Bạch thình lình phồng lên, thừa dịp Hoắc Nguyên Chân nhắm mắt lại, lặng lẽ không tiếng động quấn tới.
Bên cạnh y, Động Huyền Tử cũng đang tập trung toàn bộ tinh thần, rót hết nội lực vào song chưởng, chỉ chờ Đông Phương Thiếu Bạch đắc thủ lập tức xuất thủ, giáng cho Hoắc Nguyên Chân một đòn chí mạng.
Hoắc Nguyên Chân nhắm mắt lại, cũng không cảm giác được tóc dài Đông Phương Thiếu Bạch đến gần. Trong lúc hắn chữa thương đồng thời lòng tràn đầy hối hận, mình thật có lỗi với người đến, thậm chí Hoắc Nguyên Chân không biết làm thế nào đối mặt với nàng.
Mái tóc Đông Phương Thiếu Bạch lặng lẽ không tiếng động tới gần, mắt thấy chuẩn bị quấn quanh cổ Hoắc Nguyên Chân.
Keng!
Thình lình tiếng đàn như vang lên bên tai, một đạo sóng âm dường như từ thiên ngoại bay tới, đập mạnh vào tóc dài của Đông Phương Thiếu Bạch.
Mái tóc Đông Phương Thiếu Bạch lập tức đứt đoạn lần nữa, không ngờ rằng sóng âm kia sắc bén như đao, nhất tề cắt đứt, từng lọn tóc lớn rơi lả tả xuống mặt đất.
Đòn này khiến cho sắc mặt Đông Phương Thiếu Bạch trắng bệch, y sử dụng tóc dài công kích cũng không phải không trả giá chút nào, cũng cần nội lực thúc giục, bị cắt đứt đột ngột như vậy y cũng không chịu nổi, sắc mặt tái nhợt giận rống lên:
- Đông Phương Tình, ngươi là nữ nhân không có lương tâm! Có nam nhân cũng không cần nghĩa tử nữa, không ngờ rằng hạ thủ tàn nhẫn với ta như vậy.
Rốt cục Đông Phương Thiếu Bạch kêu lên, Động Huyền Tử cũng tỏ ra khẩn trương nhìn xung quanh, kể cả Hoắc Nguyên Chân giờ phút này cũng mở mắt ra, thấy tóc trắng bị đứt rơi dưới đất biết Đông Phương Tình mới vừa ra tay cứu mình.
Không ngờ rằng phân tâm dưới cục diện nguy hiểm như vậy, trong lòng Hoắc Nguyên Chân có chút hối hận, tập trung lực chú ý, quyết định sẽ không phạm sai lầm tương tự nữa, cũng nhìn xung quanh.
- Đông Phương Thiếu Bạch!
Thanh âm dịu dàng trong trẻo hồi âm lãng đãng giữa sơn cốc.
Thanh âm như tiếng trời của Đông Phương Tinh vang lên.
Giờ phút này Hoắc Nguyên Chân vui như mở cờ trong bụng, quả nhiên là Đông Phương Tình, rốt cuộc nàng đã tới!
- Tên lòng lang dạ sói như ngươi cũng tự xưng con ta không biết xấu hổ. Ta nuôi ngươi nhiều năm như vậy, lại đổi lấy ngươi nhiều lần hại ta, ta thật là hối hận cho ngươi theo họ Đông Phương...
Sắc mặt Đông Phương Thiếu Bạch trở nên âm lãnh, lông mày dựng đứng lên. Không ngờ rằng y không thể xác định vị trí của Đông Phương Tình, có thể thấy được công lực của nàng cũng tiến bộ, hẳn cũng không kém gì mình.
Phải biết công lực Đông Phương Thiếu Bạch là rất cao, trong thiên hạ có thể nói đứng hàng đầu kế dưới cảnh giới Ngự, không ngờ rằng công lực Đông Phương Tình cũng đã tiến bộ đến trình độ này.
Vừa xác định khoảng cách vị trí Đông Phương Tình, Đông Phương Thiếu Bạch vừa nói:
- Đông Phương Tình, nếu ngươi không niệm tình phụ tử... Mẫu tử, vậy chúng ta một đao lưỡng đoạn, hiện tại ta sẽ làm thịt hòa thượng này, xem ngươi còn dám ẩn nấp không ra nữa không.
Đông Phương Thiếu Bạch hiểu rất rõ võ công của Đông Phương Tình, mặc dù tiếng đàn vừa rồi sắc bén, nhưng vẫn còn có chút thiếu sót. Từ đó Đông Phương Thiếu Bạch có thể xác định, đàn trong tay Đông Phương Tình không phải là Thiên Ma Cầm.
Nếu không có Thiên Ma Cầm, như vậy sức chiến đấu Đông Phương Tình khó tránh khỏi giảm sút, chỉ dựa vào Quỳ Hoa Bảo Điển chưa chắc có thể thắng mình.
Cho nên mau chóng làm cho Đông Phương Tình hiện thân từ chỗ ẩn thận, đây mới là quan trọng nhất.
Dứt lời Động Huyền Tử cũng phối hợp với động tác Đông Phương Thiếu Bạch, hai người tiến đến gần Hoắc Nguyên Chân, nghĩ thầm Đông Phương Tình còn không lập tức xuất hiện.
Không nghĩ tới thanh âm của Đông Phương Tình chợt xa chợt gần lần nữa truyền tới:
- Cũng tốt, Nguyên Chân... Hòa thượng này cũng thật sự đáng ghét, các ngươi cứ việc động thủ đi!
Chẳng những Đông Phương Thiếu Bạch cùng Động Huyền Tử ngẩn người ra, trên đầu Hoắc Nguyên Chân cũng đổ mồ hôi, không phải vì sợ Đông Phương Thiếu Bạch cùng Động Huyền Tử, mà là bởi vì theo thái độ của Đông Phương Tình hiện tại, tựa hồ... Phiền phức không nhỏ!