Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Mắt thấy Đông Phương Thiếu Bạch sắp sửa không được, Động Huyền Tử biết chỉ còn mình lão tuyệt đối không có cách nào đối kháng Nhất Giới cùng Đông Phương Tình.
Nhưng lão không dám chạy trốn một mình, bởi vì lão và Đông Phương Thiếu Bạch muốn đi vậy nhất định phải cùng đi, nếu như lão chạy một mình, như vậy sau khi trở lại Thần Long giáo, chắc chắn lão cũng sẽ không tốt lành gì.
Mặc dù còn chưa chân chính đi tới Thần Long giáo, nhưng chuyện này là nhất định.
Lúc này cũng không thể cất giữ chút nào, thân thể Động Huyền Tử lay động một cái, mấy chục thân ảnh đồng thời xuất hiện, trong đó có một phần ba đánh về phía Hoắc Nguyên Chân, một phần ba đánh về phía Đông Phương Tình, còn có một phần ba là chạy về phía Đông Phương Thiếu Bạch.
Lão muốn dựa vào năng lực đặc thù của Huyết Ảnh thần công quấn chân hai đối thủ, tranh thủ cứu ra Đông Phương Thiếu Bạch.
Mặc dù huyết khí của Hóa Huyết Ma công bá đạo, nhưng Động Huyền Tử cũng không úy kỵ, bởi vì Huyết Ảnh thần công của lão và Hóa Huyết Ma công là xuất thân từ đồng môn, có rất nhiều chỗ giống nhau.
Đông Phương Tình thấy rất nhiều thân ảnh của Động Huyền Tử đánh tới, vung tay lên, vô số điểm hàn quang li ti bay ra, cơ hồ mỗi một Động Huyền Tử đều bị đâm trúng mười mấy châm.
Nếu không dễ phân biệt, vậy cũng không cần phân biệt, công kích hết thảy một lần là được.
Hoắc Nguyên Chân cũng không đơn giản, liên tục bắn ra Vô Tướng Kiếp Chỉ, đánh tan toàn bộ những ảo ảnh kia.
Lúc này hai người mới phát hiện, thì ra Động Huyền Tử chân chính đã chạy về phía Đông Phương Thiếu Bạch, tính toán cứu người.
Đông Phương Tình nào chịu để cho Động Huyền Tử dễ dàng đắc thủ, hiện tại đã chiếm hết ưu thế còn để cho người chạy hay sao, nàng khẽ vung tay, một mũi kim châm xuất hiện.
Chỉ cần châm này bay ra ngoài, Động Huyền Tử muốn chạy sợ rằng cũng hết sức khó khăn.
Nhưng vào lúc một châm Đông Phương Tình còn chưa xuất thủ, đột nhiên Hoắc Nguyên Chấn nảy sinh cảnh báo trong lòng, cảm giác được một nhàn nhạt giống như khói mù đang nhẹ nhàng lan tới đây.
Sương mù màu trắng mới vừa dâng lên, thân ảnh Động Huyền Tử cùng Đông Phương Thiếu Bạch đối diện liền trở nên mơ hồ, thậm chí Đông Phương Tình cũng sắp bị sương mù màu trắng này bao phủ vào trong.
Hoắc Nguyên Chân cảm giác không tốt, thân hình như điện bắn tới trước mặt Đông Phương Tình, phát ra Như Lai Thần Chưởng không chút do dự.
- Phật Quang Sơ Hiện!
Một đạo Phật quang màu vàng sáng lên giữa sương mù màu trắng, chiếu sáng thân hình Đông Phương Tình bên cạnh, đôi mắt đẹp đang nhìn hắn với vẻ oán trách.
- Ủa, Như Lai Thần Chưởng!
Một thanh âm trong sương mù màu trắng vang lên, dường như vô cùng kinh ngạc.
Mà lúc này, Hoắc Nguyên Chân cũng bật thốt lên một câu:
- Đây là Bạch Vân Yên sao?
Cỗ sương mù màu trắng kia khiến cho Hoắc Nguyên Chân dâng lên cảnh giác cực lớn trong lòng, bật thốt lên ba chữ Bạch Vân Yên tựa hồ là phát ra từ bản năng.
Đối diện Đông Phương Thiếu Bạch cùng Động Huyền Tử đã bị sương mù màu trắng bao phủ không thấy được tung tích, rất rõ ràng người thả ra sương mù màu trắng này chính là viện binh của bọn họ.
Đông Phương Tình khẽ cau mày liễu, nàng hết sức không cam lòng có người cứu đi Đông Phương Thiếu Bạch cùng Động Huyền Tử như vậy, nếu không ai cứu giúp, hôm nay chính là ngày chết của bọn Đông Phương Thiếu Bạch.
Nhưng trong sương mù màu trắng đối diện, xuất hiện một bóng người như ẩn như hiện, mặc dù nhìn qua không mấy rõ ràng, lại mang cho Đông Phương Tình áp lực cực lớn.
Chỉ còn một bước đạt tới cảnh giới Ngự, cảm giác của Đông Phương Tình còn bén nhạy hơn Hoắc Nguyên Chân, nàng có thể nhận ra được bóng người kia vô cùng nguy hiểm, cho nên cũng không động.
Lúc này bóng người kia lại lên tiếng nói, bất quá đối tượng nói chuyện là Hoắc Nguyên Chân:
- Không nghĩ tới thật sự có người luyện thành Như Lai Thần Chưởng, không biết tiểu hòa thượng người luyện thành mấy thức?
Hoắc Nguyên Chân không trả lời lời của hắn, hỏi ngược lại:
- Bần tăng cũng không nghĩ tới có người lại biết tuyệt học Hồn Thiên Bảo Giám, chẳng qua không biết ngươi luyện thành mấy thức?
- Ha ha! Tiểu hòa thượng nhãn lực không tệ, không ngờ rằng có thể nhìn ra võ công của lão phu là Hồn Thiên Bảo Giám, nếu ngươi cũng biết, lão phu cũng không giấu giếm. Hôm nay ta sẽ phải mang hai người kia rời đi, hẳn là người cùng tiểu cô nương bên cạnh người sẽ không có ý kiến gì chứ?
Bề ngoài Đông Phương Tình giống như thiếu nữ mười tám đôi mươi, nhưng thực tế tuổi tác cũng không phải là nhỏ, bị người gọi là tiểu cô nương còn có chút không quen, nói với bóng người kia:
- Lão là ai? Vì sao lại tới cứu hai tên kia?
Bóng người lại bật cười lần nữa:
- Nói cho các ngươi biết cũng không sao, lão phu chính là Đại trưởng lão Thần Long giáo. Thánh Vương quả nhiên là thần cơ diệu toán, lại có thể tính ra hành động lần này sẽ kết thúc thất bại, bất quá các ngươi yên tâm, lão phu tới nơi này chẳng qua là vì cứu người mà thôi.
Nói tới chỗ này Đại trưởng lão dừng lại một chút, tựa hồ có chút không cam lòng:
- Hôm nay coi như là các ngươi may mắn, Thánh Vương có lệnh chỉ có thể cứu người, không được đả thương người, nếu không hôm nay các ngươi cũng đừng mơ được sống!
Nghe thấy Đại trưởng lão này nói ra lời uy hiếp, Hoắc Nguyên Chân cũng bất mãn trong lòng, nói với lão:
- Lão cũng không cần cuồng vọng, bần tăng biết lão đạt tới cảnh giới Ngự, nhưng lão có tin hay không, nếu hôm nay lão dám giương oai ở chỗ này, ta cùng Tình nhi nhất định đánh cho lão dập đầu nhận thua!
- Cuồng vọng!
Đại Trưởng lão trong sương mù màu trắng có vẻ nổi giận:
- Tiểu hòa thượng khẩu khí không nhỏ, dám nói chuyện như thế cùng lão phu, ngươi vẫn là một trong những kẻ đứng đầu thiên hạ... Được rồi, mới vừa rồi không phải người hỏi Hồn Thiên Bảo Giám lão phu luyện tập đến tầng thứ mấy sao? Hôm nay lão phu sẽ cho ngươi câu trả lời chắc chắn.
Đại Trưởng lão vừa dứt lời, sương mù màu trắng xung quanh đột nhiên bay lên, trong nháy mắt chuyển đổi màu sắc, hào quang bảy sắc bao phủ toàn thân, thân ảnh cũng trở nên rõ ràng. Mặc dù cũng là một lão nhân râu bạc, nhưng nhìn qua giống như thần tiên.
Hoắc Nguyên Chân mặt không đổi sắc:
- Thì ra lão đã luyện thành tầng thứ hai Mân Hà Đãng, lão cho rằng bằng vào bấy nhiêu là đủ rồi sao?
Đại trưởng lão kia cười lạnh nói:
- Tiểu hòa thượng, mặc dù Thánh Vương quy định không cho sát thương các người, nhưng vẫn có thể dạy dỗ đôi chút, tuổi người còn trẻ mà ngông cuồng như vậy, trả giá đi thôi.
Dứt lời Đại Trưởng lão vung tay lên, một đạo hào quang màu vàng đất bắn ra, mục tiêu lại là mặt đất dưới chân Hoắc Nguyên Chân cùng Đông Phương Tình.
Đông Phương Tình có vẻ không hiểu chuyện gì, nhưng Hoắc Nguyên Chân ít nhiều gì cũng hiểu biết Hồn Thiên Bảo Giám đột nhiên biến sắc, quát to một tiếng:
- Thổ Côn Luân! Tình nhi mau lui lại!
Hai người đồng thời nhảy lên, đạo hào quang kia đánh trúng mặt đất, sau một tiếng nổ ầm kình khí chợt bắn ra bốn phía giống như đao cắt. Kình khí đi tới đâu, cỏ cây đứt phăng, cây cối gãy ngang tới đó, lực sát thương cường hãn kinh người.
Đối mặt cường địch trước đó chưa từng có, Hoắc Nguyên Chân cũng không thể nào để cho đối phương quá mức ngông cuồng, giơ tay lên xuất chưởng. Một bàn tay màu vàng hung hãn đánh ra, chính là thức thứ ba Như Lai Thần Chưởng Phật Động Sơn Hà.
Đại trưởng lão cất tiếng cười lạnh, thân thể không thèm tránh né, tiện tay công kích, một đạo hàn khí màu lục lập tức đánh tới lòng bàn tay màu vàng.
Tốc độ bàn tay chậm lại, dường như ngưng kết thành sương, sau đó dừng lại rồi tan rã, Phật Động Sơn Hà của Hoắc Nguyên Chân cứ như vậy bị người này phá đi.
- Bích Tuyết Băng!
Rốt cục Hoắc Nguyên Chân cũng động dung, không nghĩ tới Đại trưởng lão này lại luyện thành chiều thứ tư Hồn Thiên Bảo Giám Bích Tuyết Băng, thực lực như vậy mình muốn chống lại sợ là rất khó khăn.
Đông Phương Tình cũng không biết chiêu này của đối phương là cái gì, thấy Hoắc Nguyên Chân động thủ cùng đối phương cũng lập tức bắn kim châm ra ngoài.
Nàng cũng nhìn ra lão nhân này đạt tới cảnh giới Ngự, cho nên dứt khoát không dùng tới ngân châm, trực tiếp dùng kim châm công kích.
Kim quang nhanh như thiểm điện, hàn khí Bích Tuyết Băng của lão nhân lại không thể ngăn cản, trong nháy mắt xuyên phá, bắn thẳng tới cổ họng lão nhân.
Hoắc Nguyên Chân sửng sốt ngây dại, chẳng lẽ Đông Phương Tình thành công?
Sẽ không đơn giản như vậy, lão nhân kia nhìn qua rất cường hãn, có thể bị Đông Phương Tình công kích chế thắng sao?
Thân ảnh lão nhân đối diện có hơi mờ đi, dường như đã bị kim châm bắn trúng nhưng lại không có phản ứng gì, hào quang quanh thân lão lại biến ảo, từ bảy sắc hóa thành màu tím.
Màu tím cũng chẳng phải thuần túy, trong sương mù dường như thiên hà dốc ngược, quần tinh lấp lóe, ánh sao chiếu sáng. Thân ảnh lão nhân hiện ra trở lại, khẽ mỉm cười đồng thời trong tay còn nắm cây kim châm.
- Chiêu số rất lợi hại, nếu không phải gần đây lão phu luyện thành Tử Tinh Hà này, chỉ sợ vừa rồi đã trúng ám toán của nha đầu ngươi. Xem ra hai người các ngươi quả thật có chút tư cách cuồng ngạo, nhưng rất đáng tiếc, hôm nay lão phu nhất định phải mang hai người kia đi!
Lúc này, Hoắc Nguyên Chấn hít sâu một hơi khí lạnh, nói với Đông Phương Tình còn đang muốn tiếp tục động thủ:
- Tình nhi, chuyện hôm nay tới đây thôi, ngày sau còn dài, chúng ta còn có rất ở nhiều cơ hội.
Đông Phương Tình quay đầu lại nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái. Mặc dù nàng cho rằng hai người mình liên thủ vẫn có thể đánh một trận cùng lão nhân này, nhưng lúc này Hoắc Nguyên Chân nói chuyện với giọng nói êm ái, mơ hồ mang theo chút khẩn cầu, Đông Phương Tình cũng không đành lòng phản bác hắn quá mức, khẽ gật đầu:
- Ngươi là phương trượng Thiếu Lâm tự, chuyện hôm nay cũng là chuyện của Thiếu Lâm ngươi, ngươi muốn thế nào thì cứ làm như vậy.
Nghe thấy vẻ bất mãn trong giọng nói Đông Phương Tình, nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng không có để ý, mà là nói với Đại trưởng lão
- Nếu lão cố ý muốn đem hai người này trở lại Thần Long giáo, như vậy hãy mau rời đi thôi.
Đại trưởng lão nhìn Hoắc Nguyên Chân có vẻ cổ quái:
- Tiểu hòa thượng người nhãn lực không tệ, rất biết tiến thối, hơn nữa còn học được Như Lai Thần Chưởng. Mặc dù bây giờ nội lực vẫn chưa đủ, không đủ để hoàn toàn phát huy ra uy lực, nhưng tiền đồ bất khả hạn lượng, lão phu vô cùng mong đợi ngày giao thủ cùng ngươi lần nữa.
- Bần tăng nhất định sẽ thỏa mãn nguyện vọng này của lão, sớm muộn bần tăng sẽ đi Thần Long giáo một chuyến, hy vọng lão hãy gia tăng tốc độ tu luyện, đến lúc đó không nên để cho bần tăng thất vọng.
Từ trước tới nay ngoài miệng Hoắc Nguyên Chân đều không chịu phục bất luận kẻ nào, mặc dù công lực lão nhân này cao tới mức bình sinh mới thấy, nhưng hắn tin tưởng trong tương lai không xa, mình đủ để giày xéo lão nhân này dưới chân.
Đại trưởng lão cười mà không nói, khẽ khoát tay, tinh hà màu tím kia giống như cầu vồng bay vọt lên, phá không mà đi.
Đồng thời Đông Phương Thiếu Bạch cùng Động Huyền Tử vốn dừng lại ở tại chỗ cũng đã biến mất tung tích.
Trận chiến một mất một còn này đột nhiên bị Đại Trưởng lão xuất hiện can thiệp, rốt cục kết thúc như vậy.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân cũng không có thời gian ôn chuyện cũ với Đông Phương Tình, bởi vì bên kia Thiếu Lâm tự còn đang chiến đấu. Đại trưởng lão có thể xuất hiện ở nơi này cứu người, nói không chừng bên kia Thiếu Lâm tự cũng có hậu thủ đối phương, nhất định phải mau chóng chạy trở về xem thử tình huống.
- Tình nhi, hãy cùng ta trở về Thiếu Lâm trước, ta lo lắng tình huống nơi đó.
Hoắc Nguyên Chân kêu Đông Phương Tình muốn đi về, không nghĩ tới Đông Phương Tình lại không nhúc nhích, chẳng qua là lạnh lùng nói:
- Ngươi không cần phải lo lắng, Thiếu Lâm không có chuyện gì.
- Cái gì?
- Không nên hỏi gì nữa, nếu người muốn thì cứ việc trở về đi, dù sao ta sẽ không trở về cùng ngươi.
Nghe thấy Đông Phương Tình nói như thế, Hoắc Nguyên Chân mới hơi yên tâm một chút, Đông Phương Tình có thể xuất hiện ở chỗ này, chắc chắn sẽ không phải đơn giản ngẫu nhiên đi ngang qua như vậy. Nàng vì lo lắng cho mình nên mới chạy tới nơi này cứu mình, về phần Thiếu Lâm tự, hẳn cũng sẽ có người âm thầm trợ giúp.
Đã như vậy, Hoắc Nguyên Chân cũng sẽ không gấp gáp đi về.
Nhưng không nóng nảy, hắn lại có hơi không biết nên đối mặt Đông Phương Tình như thế nào.
Nhưng bất kể như thế nào, lời nên nói vẫn phải nói, Đông Phương Tình là người vô cùng quan trọng đối với mình, Hoắc Nguyên Chân không đành lòng để cho nàng chịu lép hay tổn thương, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt nói:
- Tình nhi, xem ra nàng cũng đã biết, lúc ta ở Tây Vực đã gặp sư tỷ của nàng...
- Không nên nói tới nữ nhân này, trên thế giới này có nàng sẽ không có ta, có ta sẽ không có nàng.
Giọng của Đông Phương Tình như chém định chặt sắt, không cho phép thương lượng chút nào, làm cho trong lòng Hoắc Nguyên Chân vô cùng căng thẳng, đây quả thật là một chuyện phiền phức.
Lúc trước đối mặt Lý Thanh Hoa, hắn không có năng lực đối phó nàng, mà bây giờ lại càng không thể hạ thủ đối với nàng, nhưng còn Đông Phương Tình phải làm sao bây giờ?
- Ta biết, trong khoảng thời gian này chắc chắn nàng chịu không ít khổ sở oan ức...
Hoắc Nguyên Chân tính toán lợi dụng thủ đoạn vu hồi, tỏ ra quan tâm tới nàng để mở đột phá khẩu, chỉ cần Đông Phương Tình cảm động, như vậy sẽ dễ nói chuyện hơn nhiều.
Những lời hắn còn chưa nói hết, Đông Phương Tình lại lạnh lùng cắt đứt:
- Nguyên Chân, ngươi không cần nhiều lời, ta bị khổ như vậy đều là xứng đáng, giữa ta cùng Lý Thanh Hoa cuối cùng chỉ có thể có một người sống, người phải có tâm tư chuẩn bị, là người cần ta hay là nàng ấy.
Chiếc cằm trắng nõn tinh xảo khẽ hất lên đầy cao ngạo, Đông Phương Tình cố gắng chớp mắt, không để cho lúc nói chuyện rơi lệ, dáng vẻ cố gắng kiên cường làm cho Hoắc Nguyên Chân đau lòng một trận, cũng không biết mở miệng trả lời như thế nào.
- Ngươi không cần vội vàng trả lời ta, mặc dù ngươi làm cho ta rất thất vọng, nhưng ta vẫn sẽ thực hiện cam kết với ngươi. Mùng Chín tháng Chín là ngày võ lâm đại tuyến Minh chủ, truyền nhân Mật tông sẽ cạnh tranh vị trí võ lâm Minh chủ cùng ngươi.