Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
- Đến lúc đó người đi tới đó, ta sẽ giúp ngươi, bất quá đến khi đó, nhất định người phải cho ta đáp án cuối cùng.
Đông Phương Tình vừa nói, giọng nói dần dần có chút kích động, đó là nội tâm nữ tử đè nén lâu ngày lúc này phát tiết ra. Nàng chậm rãi đi tới trước mặt Hoắc Nguyên Chân, đưa ra tay nhỏ bé nắm lấy tay Hoắc Nguyên Chân.
Khí trời cũng không lạnh, nhưng tay của nàng thật lạnh, hơn nữa còn có chút run rẩy.
- Nguyên Chân, nếu người lựa chọn nàng, như vậy Tình nhi cũng sẽ không nghĩ đến chuyện báo thù. Bởi vì ngươi bỏ ta rồi, ta cũng mất đi ý nghĩa sinh mạng, chắc chắn sẽ không sống tiếp làm gì nữa, có lẽ ngươi sẽ không để cho Tình nhi thất vọng, phải không?
- ----------------------------------------------
Hoắc Nguyên Chân không nhanh không chậm trở lại Thiếu Lâm tự, không phải là hắn không lo lắng tình huống Thiếu Lâm, mà là đã thông qua mắt Kim Nhãn Điêu thấy được tình huống Thiếu Lâm, chiến đấu nơi đó cũng đã kết thúc.
Chỉ bất quá hắn vẫn không biết rõ chi tiết chiến đấu, chẳng qua là biết Thiếu Lâm vô sự, hắn cũng sẽ không quá lo lắng, thậm chí không có ngồi Kim Nhãn Điêu, chẳng qua là đi bộ trở về núi.
Vừa đi, trong lòng vẫn còn nhớ lại trước lúc Đông Phương Tình rời đi.
Nàng có vẻ thất vọng, bởi vì mình không thể lập tức cho ra câu trả lời nàng muốn.
Nếu như Hoắc Nguyên Chân muốn dụ dỗ một người, sẽ có rất nhiều phương pháp, nhưng đối mặt câu hỏi trực diện của Đông Phương Tình, không cho hắn cơ hội viện lý do này nọ, trong lúc nhất thời nửa khắc hắn cũng không có cách nào, ấp úng mãi mà không thể nói.
Rốt cục Đông Phương Tình cũng rời đi, trở về Hồ Điệp cốc. Nàng cho Hoắc Nguyên Chân kỳ hạn, là sau khi chuyện võ lâm Minh chủ xong xuôi, nhất định phải cho nàng đáp án rõ ràng.
Chuyện này bây giờ cũng chỉ có thể kéo dài càng lâu càng tốt, Hoắc Nguyên Chân tin tưởng nhất định sẽ có biện pháp giải quyết.
Sau khi trở lại Thiếu Lâm tự, rốt cục Hoắc Nguyên Chân thấy rõ ràng tình huống cụ thể Thiếu Lâm.
Trận tỷ thí môn phái kinh thiên động địa này thật ra có thể coi như đầu voi đuôi chuột.
Bởi vì cũng không xuất hiện cục diện một bên bị diệt vong hoặc là lưỡng bại câu thương. Vào thời khắc tối hậu, Thần Long giáo chợt có người tới tiếp viện, thay đổi toàn bộ chiến cuộc, khiến cho người Thần Long giáo đã rơi vào hạ phong có thể ung dung thối lui.
Thiếu Lâm không dám ép quá mức, một điểm đầu tiên, Nhất Bách Linh Bát La Hán đại trận còn chưa đủ để hoàn toàn vây khốn Nhị trưởng lão.
Nhược điểm chính là vì Hoa Đóa, Càn Thát Bà gia nhập Thiếu Lâm thời gian quá ngắn, khiến cho đại trận vận chuyển không phải là lưu loát. Nếu như Nhị trưởng lão sử dụng thủ đoạn cường lực cá chết lưới rách, nhất định sẽ tạo ra cho đại trận này sát thương không nhỏ.
Dĩ nhiên người tới thời khắc tối hậu, cũng là người ra ngoài dự liệu của mọi người Thiếu Lâm.
Người đi tới Thiếu Lâm tự lại là phản đồ Thiếu Lâm Giác Viễn.
Càng khiến cho người ta giật mình hơn nữa, thời gian chưa bao lâu mà Giác Viễn đã trở thành Tiên Thiên viên mãn.
Ngay cả Vô Danh cũng bị rung động, tài nghệ Giác Viễn thế nào lão biết rất rõ ràng, thời gian tiến vào Tiên Thiên hậu kỳ cũng không phải là quá dài, chỉ một thời gian ngắn ngủi như vậy lại có thể thành tựu viên mãn, đây quả thật là chuyện khó lòng tin được.
Sau khi Giác Viễn tới Thiếu Lâm tự xưng là Thập trưởng lão Thần Long giáo, yêu cầu Thiếu Lâm cùng Thần Long giáo ngựng chiến.
Giác Viễn vô cùng quen thuộc Thiếu Lâm hết thảy, có một tên phản đồ như vậy, hơn nữa đạt tới viên mãn, trận này không thể nào đánh nữa, cuối cùng chỉ có thể ngưng chiến.
Sau khi mấy người Thần Long giáo rời khỏi trận pháp còn có lòng muốn phản công, nhưng sau khi Giác Viễn nói với bọn họ đây là mệnh lệnh của Thánh Vương, bọn Nhị trưởng lão cũng không dám không nghe, cuối cùng chỉ có thể tức tối theo Giác Viễn rời đi.
Một trường đại chiến kết thúc, chính là lúc kiểm lại tổn thất chiến đấu.
Trong cuộc chiến này, phe Thiếu Lâm chết mất mười lăm người, bị thương nặng nhẹ hơn sáu mươi người, toàn là tổn thất lúc hỗn chiến với đệ tử phổ thông Thần Long giáo.
Những nữ tử của thiền viện bên cạnh tốt hơn rất nhiều, các nàng tuân thủ một cách nghiêm chỉnh mệnh lệnh Hoắc Nguyên Chân, kiên quyết không tham công mạo tiến, cho nên cuộc chiến này cơ hồ không có bất kỳ tổn thất nào, duy nhất chỉ có một lão ni cô Từ Hàng Tĩnh Trai lúc đánh nhau dùng sức quá mạnh cho nên bị đau lưng.
Nhìn qua Thiếu Lâm tổn thất tựa hồ không nhỏ, nhưng phe Thần Long giáo tổn thất lớn hơn rất nhiều.
Khoan nói Đông Phương Thiếu Bạch bị bắn mù một mắt, hơn nữa còn mất đi Ngũ trưởng lão Phan Thanh Phong, dù là đệ tử phổ thông bọn họ cũng hao tổn đến gần trăm người, còn thừa lại cơ hồ là ai nấy mang thương rời đi.
Có thể nói, hành động lần này của Thần Long giáo kết thúc thất bại.
Khi Hoắc Nguyên Chân trở lại, người của Thiếu Lâm như kiến bò trên chảo, Hoắc Nguyên Chân đi vào, mọi người mới thở ra một hơi thật dài, chỉ cần phương trượng không có sao, vậy thì không còn gì tốt hơn.
Mọi người nói cho Hoắc Nguyên Chân biết chuyện của Giác Viễn, biểu hiện Hoắc Nguyên Chân cũng không có quá mức kích động, chẳng qua là khẽ cau mày gật đầu, tỏ vẻ hắn đã biết chuyện này.
Lý Thanh Hoa đã trở về tu dưỡng, chẳng qua là nàng tiêu hao tinh khí thần quá lớn, tu dưỡng hai ba ngày sẽ không thành vấn đề.
Những nữ tử bên thiền viện cũng trở về, ai nấy đều tinh thần phấn chấn, lần này Thiếu Lâm bảo vệ chiến thành công, các nàng cũng có xuất lực, đều có cảm giác thỏa mãn không gì sánh kịp.
Hoắc Nguyên Chân mỉm cười đưa những nữ tử này trở về, lại đặc biệt cảm tạ An gia tỷ muội. An Như Huyễn không có biểu hiện kiêu ngạo gì, thành thục chững chạc nói cho Hoắc Nguyên Chân không nên bởi vì Thiếu Lâm chịu tổn thất mà thương tâm, phải mau mau tiến vào trạng thái tu luyện, chuyện mùng Chín tháng Chín ở Hồ Điệp cốc mới là trọng điểm.
An Như Huyễn an ủi làm cho Hoắc Nguyên Chân cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, mỉm cười bày tỏ không sao, sau đó đưa các nàng trở về.
Dĩ nhiên Hoa Đóa ở lại Thiếu Lâm tự, trải qua lần này tỷ thí cùng cao thủ cảnh giới Ngự, khiếm khuyết của Nhất Bách Linh Bát La Hán đại trận cũng đã lộ ra hoàn toàn. Chuyện hiện tại Hoa Đóa phải làm chính là tiếp xúc nhiều hơn cùng những đệ tử khác của Bát Bộ Chúng, làm quen trận pháp vận chuyển, tranh thủ sớm ngày chân chính dung nhập vào trận pháp này.
Đệ tử Thiếu Lâm tử trận được an táng long trọng. Hoắc Nguyên Chân hạ lệnh thành lập rừng tháp ở hậu sơn, ngày sau bất kể đệ tử Thiếu Lâm tử trận hay tọa hóa mà chết, cũng sẽ có một chỗ trong rừng tháp này.
Hành động này được các đệ tử Thiếu Lâm nhiệt liệt hoan nghênh. Bởi vì như vậy, bọn họ mới càng thêm có cảm giác thuộc về Thiếu Lâm, người có tín ngưỡng không sợ hãi tử vong quá mức. Bọn họ cho rằng tử vong là một bắt đầu mới, nhất là vì bảo vệ Phật môn tử trận, sau khi chết nhất định có thể đi tới Niết Bàn, hưởng thụ thế giới Cực Lạc.
Sống ở Thiếu Lâm, sau khi chết cũng không rời đi Thiếu Lâm, trải qua chuyện lần này, Thiếu Lâm ngược lại càng thêm đoàn kết.
Dĩ nhiên những chuyện này Hoắc Nguyên Chân tạm thời là không liệu trước được. An bài xong xuôi những chuyện này, hắn lại lấy ra kim sang được cùng Tiểu Hoàn Đan, cho những đệ tử bị thương kịp thời cứu trị.
Bận rộn đến trời tối, bên trong Thiếu Lâm mới trở nên yên tĩnh lại một chút, Hoắc Nguyên Chân cũng có chút mệt mỏi quay trở về Phương Trượng viện.
Sau khi trở về, Hoắc Nguyên Chân đóng đại môn Phương Trượng viện, căn dặn hôm nay không tiếp bất cứ kẻ nào, hắn cần một mình yên tĩnh một chút. Trải qua cuộc chiến đấu này, Hoắc Nguyên Chân đã nhìn rõ con đường tương lai hơn một chút.
Hôm nay trên giang hồ, môn phái có thể thành đối thủ Thiếu Lâm đã ít vô cùng, cơ hồ chỉ có hai môn phái Thần Long giáo cùng Mật tông.
Vượt qua bọn họ, Thiếu Lâm chính là đệ nhất thiên hạ, nhiệm vụ đại phái đệ nhất thiên hạ coi như là hoàn thành.
Hôm nay Hoắc Nguyên Chân đã có manh mối cả ba nhiệm vụ Hệ Thống.
Trừ nhiệm vụ đại phái đệ nhất thiên hạ, Đồng Tử Công đại thành cũng không phải là chuyện xa vời như trước. Chỉ cần có thể tu luyện tới Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, Đồng Tử Công coi như là đại thành. Mặc dù muốn tiếp tục tu luyện tới chuẩn viên mãn hoặc là viên mãn cũng có thể, nhưng chỉ cần có thể đạt tới hậu kỳ đỉnh phong coi như hoàn thành yêu cầu của Hệ Thống.
Sau khi Đồng Tử Công tiến vào hậu kỳ đại thành, đã không còn bình cảnh tồn tại, cho dù có bình cảnh, đó cũng là bình cảnh tiến vào chuẩn viên mãn hoặc là viên mãn.
Cho nên hoàn thành nhiệm vụ này chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, nhiệm vụ khó khăn nhất lúc trước, sau khi có được tất cả trạng thái gia tốc tu luyện phụ trợ, đã trở thành nhiệm vụ đơn giản nhất.
Dĩ nhiên còn có một vấn đề tồn tại, chính là Hoắc Nguyên Chân nhất định phải tu luyện Đồng Tử Công tới đại thành trước tháng Tư sang năm. Bởi vì Thiên Cơ lão nhân coi cho hắn, hắn chỉ có thể sống một năm, nói cách khác hẳn chỉ có thể sống tối đa đến tháng Tư sang năm.
Nếu như trước tháng Tư có thể tu luyện Đồng Tử Công tới đại thành, có lẽ sẽ có cơ hội bảo vệ tánh mạng, nhưng nếu không thành, chỉ sợ cũng không cần tu luyện nữa.
Ngoài ra còn có nhiệm vụ Hệ Thống cuối cùng, đó chính là võ lâm Minh chủ.
Nhiệm vụ này có thể là hoàn thành trước hết, bởi vì ở Hồ Điệp cốc có Đông Phương Tình phụ trợ, Hoắc Nguyên Chân không tin truyền nhân Mật tông đó có thể thắng được mình.
Dựa theo tin tức Đông Phương Tình cho hắn biết, truyền nhân Mật tông là một Tiên Thiên viên mãn, lợi hại hơn Mạc Thiên Tà một chút. Nhưng Hoắc Nguyên Chân còn có một đòn sát thủ, đó chính là Cao Cấp Võ Học Tấn Cấp Đan vẫn chưa dùng tới.
Nếu thật là Tiên Thiên viên mãn, Hoắc Nguyên Chân sẽ dùng Tấn Cấp Đan cho Kim Chung Tráo, trực tiếp thăng cấp thành võ học siêu cấp dưới cảnh giới Ngự không thể phá, coi như là đứng vào thế bất bại.
Ngay cả phòng ngự cũng không thể phá, xem người làm thế nào có thể thắng được ta.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân chậm chạp không chịu dùng Tấn Cấp Đan, chính là bởi vì không biết nên lên cấp Kim Chung Tráo hay là Long Tượng Bát Nhã Công.
Long Tượng Bát Nhã Công là tuyệt học Mật tông, nếu như lên cấp thành công, vậy sẽ có cải biến từ chất thân thể. Xét về lâu dài, thậm chí càng thực dụng hơn cả Kim Chung Tráo, đây là nguyên nhân mà Hoắc Nguyên Chân do dự bấy lâu nay.
Cho nên hắn cần quan sát, đợi đến sau khi gặp truyền nhân Mật tông kia, lại căn cứ tình huống thực tế mà quyết định.
Thần Long giáo coi như là tạm thời lui đi, nhưng Hoắc Nguyên Chân càng cảnh giác về môn phái này hơn cả Mật tông.
Có lẽ Mật tông còn có khả năng giải hòa, nhưng Thần Long giáo tuyệt đối sẽ không.
Không nói chuyện của Giác Viễn phản bội, chủ yếu là Hoắc Nguyên Chân lấy được Huyết Ma tàn đồ, dường như chuyện này có quan hệ rất lớn với Thần Long giáo.
Chỉ bất quá Hoắc Nguyên Chân vẫn không thể xác định một ít chuyện, nhưng hắn đã hạ quyết tâm, chỉ cần thuận lợi chiếm được ngôi võ lâm Minh chủ, hơn nữa giải quyết tranh chấp giữa Lý Thanh Hoa cùng Đông Phương Tình, nhất định là hắn phải đi Thần Long giáo một lần.
Chưa trừ diệt Thần Long giáo, chẳng những giang hồ vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh, mình muốn hoàn tục cũng không thể yên tâm.
Ngoài ra còn có một chuyện, chính là tình huống liên quan tới Nhiễm Đông Dạ.
Hôm nay Đại trưởng lão Thần Long giáo đi tới Thiếu Lâm cứu người, theo như lời lão là phụng mệnh Thánh Vương không được tùy ý xuất thủ, nhưng Hoắc Nguyên Chân vẫn cảm thấy dường như lão đang cố kỵ chuyện gì.
Đại trưởng lão tu luyện Hồn Thiên Bảo Giám, công lực cạo tuyệt, nếu như lão cố ý động thủ, chỉ sợ mình nuốt Cao Cấp Võ Học Tấn Cấp Đan, lại liên thủ cùng Đông Phương Tình cũng khó mà chiến thắng. Dưới tình huống này, lão cũng không động thủ với mình, thật sự là bởi vì Thánh Vương ra lệnh sao?
Thánh Vương kia có tâm tư gì?
Phải chăng là bọn họ đang cố kỵ chuyện gì?
Nếu như nói cố kỵ, vậy trừ cao thủ tuyệt đỉnh Nhiễm Đông Dạ này ra, Hoắc Nguyên Chân không nghĩ tới bọn họ sẽ còn cố kỵ cái gì.
Chẳng qua là Nhiễm Đông Dạ tính tình cổ quái, khó có thể suy đoán, Hoắc Nguyên Chân cũng có chút không làm gì được.
Ngồi trên đài sen, Hoắc Nguyên Chân tu luyện không yên, trong lòng cứ suy đi nghĩ lại mấy chuyện.
Đang lúc suy nghĩ miên man, đột nhiên thanh âm nhắc nhở của Hệ Thống truyền tới:
- Đã đến giờ quay thưởng tháng Tám, có lập tức tiến hành quay thưởng hay không?
Lúc này Hoắc Nguyên Chân mới ý thức được, thì ra trong lúc không hay không biết đã tới Hai Mươi Tám tháng Tám.
Sau khi nghe thấy thanh âm nhắc nhở của Hệ Thống, Hoắc Nguyên Chân phấn chấn tinh thần, quay thưởng luôn luôn có thể làm cho lòng người khoái trá.
Sau khi lựa chọn quay thưởng, luân bàn Hệ Thống xuất hiện.
Thời gian gần đây Hoắc Nguyên Chân đã học được cách bỏ qua, những vật phẩm không phải là quan trọng hắn chỉ liếc mắt qua lập tức quên đi, ngay cả cụ thể là vật phẩm gì cũng không nhớ, chỉ chọn thứ mình cần, không chọn thứ trân quý.
Hôm nay hắn cũng muốn lướt qua những vật phẩm không qua quan trọng, nhưng ánh mắt vừa lướt qua được nửa chừng đã lập tức dừng lại.
Ánh mắt hắn tập trung vào hạng mục thảo mộc sinh linh.
Đã rất lâu Hoắc Nguyên Chân không chú ý tới hạng mục này, bởi vì rất nhiều thứ đối với hắn bây giờ đã không còn quan trọng, những thứ cần thiết đã có đủ, có thể nói đây là hạng mục gân gà.
Nhưng lần này, bên trong thảo mộc sinh linh bất ngờ xuất hiện một viên đan dược.
Thông thường mà nói, đan dược đều xuất hiện trong hạng mục pháp khí tạp vật, hơn nữa chỉ toàn là một thứ Tấn Cấp Đan, vì sao trong hạng mục thảo mộc sinh linh lại có đan dược?
Tra xét xong, Hoắc Nguyên Chân vui mừng không thôi!
Đan dược này lại là loại đan dược chuyên dụng!
Tấn Cấp Đan đặc biệt dùng cho Ngưu Ma Vương!
- Tấn Cấp Đan, chuyên dụng cho Ngưu Ma Vương, sau khi sử dụng gia tăng năng lực toàn diện.
Hệ thống giải thích chỉ có một câu như vậy, cũng không giải thích sau khi dùng sẽ lên tới trình độ thế nào. Bởi vì những động vật này cũng không có phân chia cấp bậc rõ ràng, Hoắc Nguyên Chân chỉ có thể căn cứ năng lực thực tế để phán đoán sức chiến đấu của chúng ước chừng ở trình độ nào.