Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
- Lực đạo cố nhiên quan trọng, nhưng cũng không phải là yếu tố quan trọng nhất quyết định thắng bại.
Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân nói như thế, trên mặt những đệ tử tục gia kia đều lộ ra vẻ nghi hoặc. Bởi vì bất kể là Nhất Tịnh dạy hay là Quan Sơn Nguyệt dạy, cùng với Tuệ Vô Đại sư vừa mới tới dạy, đều nói lên tầm quan trọng của lực đạo. Nhất là lúc nội lực không đủ mạnh, thường là lực lượng con người sẽ đưa đến yếu tố quyết định, đặc biệt là quyền pháp.
Kiếm pháp đao pháp còn khá hơn một chút, quyền pháp không có lực đạo chỉ là bình hoa mắc áo.
Nhưng hiện tại phương trượng lại nói lực đạo không phải là làm cho những người này có vẻ nghi ngờ, chẳng lẽ là bản thân phương trượng lực lượng không đủ mạnh cho nên mới nói như vậy?
Đương nhiên những kẻ có nghi ngờ trong lòng đều là đệ tử tục gia mới tới, bọn Hoàng Phi Hồng cùng Tô Xán tuyệt đối sẽ không nghi ngờ quyền uy của Hoắc Nguyên Chân.
Thấy vẻ nghi hoặc trong mắt mọi người, Hoắc Nguyên Chân cũng bất động thanh sắc, chợt đi tới bên cạnh. Bên cạnh diễn võ trường có một đống đá vụn, là đám người này dùng để luyện công.
- Chiêu thức không phân ra tốt xấu, lực lượng cùng tốc độ phải đầy đủ mới là quyền pháp hùng mạnh. Cho nên ta nói lực lượng không phải là yếu tố quyết định, chính là vì phòng ngừa các ngươi đi sai đường, hãy xem đây.
Hoắc Nguyên Chân nói xong, cầm lên một hòn đá lớn chừng miệng bát, tiện tay vung ra một quyền, trông hết sức nhẹ nhàng nhưng đã đánh cho tảng đá kia nát bấy.
Thấy cảnh tượng này, những đệ tử tục gia kia kinh ngạc há to miệng, trời ơi, phương trượng có được lực lượng quái dị gì vậy?
Chỉ sợ dù là Thiết Ngưu cũng không thể tùy ý đánh nát đá như vậy.
Những phương trượng có lực lượng như vậy, tại sao còn nói lực lượng vô dụng?
Hoắc Nguyên Chân lại cầm hai hòn đá lên, nhìn mọi người nói:
- Mới vừa rồi ta đánh hòn đá kia là cầm ở trong tay là vật chất, coi như không tính, các ngươi xem đây.
Nói xong Hoắc Nguyên Chân ném hai hòn đá này lên, sau đó phất tay đánh theo. Kết quả vì phương vị ném ra có hơi lệch, khiến cho một hòn cách xa không đánh tới, hòn còn lại gần hơn nhưng vẫn không thể đánh trúng ngay chính giữa, chỉ phớt qua bên cạnh mà thôi.
Sau khi đánh xong, Hoắc Nguyên Chân lại nói:
- Thấy chưa, không có lực lượng, kết quả đánh không trúng mục tiêu di chuyển, đây là vì nguyên nhân thiểu tốc độ và độ chính xác. Cho nên lúc các ngươi luyện công nhất định phải toàn diện phát triển, để tránh thiên lệch.
Mặc dù không biết phương trượng nói như vậy là có ý gì, nhưng những đệ tử này vẫn lãnh ngộ, rối rít vỗ tay rần rần.
Bọn họ cũng không cho rằng Hoắc Nguyên Chân không thể đánh trúng hai hòn đá kia, mà cho rằng hắn cố ý đánh trật cho bọn họ thấy, dụng tâm lương khổ, thật sự là người hết sức đáng kính.
Hoắc Nguyên Chân biểu diễn một lần, sau đó cũng không chịu xuất thủ nữa, cười híp mắt ở bên cạnh quan sát mọi người luyện quyền, nghĩ thầm may mà mình đã học vài chiêu dùng để đối phó những tình huống khẩn cấp.
Những đệ tử tục gia kia thấy phương trượng ở bên cạnh quan sát, ai nấy phấn chấn tinh thần, quát thét múa may, quyền cước vù vù.
Đúng vào lúc này, bên ngoài sơn môn đột nhiên vang lên thanh âm ồn ào huyên náo, bọn Hoắc Nguyên Chân xoay người nhìn lại, chỉ thấy ước chừng mười mấy tên quan sai cầm côn gỗ xích sắt, từ cửa chùa xông vào bên trong.
Đám đệ tử tục gia này đều là người Đăng Phong huyện, một người trong đó biết tên quan sai cầm đầu trong đám này, bèn quay đầu nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng, đệ tử quen biết đám quan sai này, để đệ tử ra hỏi thử.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu, tên đệ tử tục gia đó tiến ra nghênh đón, nói với quan sai dân đội râu ria rậm rạp trước mặt:
- Đây không phải là Vương bộ đầu ở huyện nha sao, tới Thiếu Lâm chúng ta làm gì?
- Bớt nói nhảm, ai là phương trượng đi ra cho ta! Huyện thái gia có lệnh, bắt phương trượng Thiếu Lâm tới huyện nha thẩm vấn!
Những này quan sai là người của Đăng Phong huyện nha, nhà cũng ở trong huyện, ngày thường mọi người đều quen biết với nhau, không nghĩ tới hôm nay chạy tới Thiếu Lâm tự bắt người, những đệ tử tục gia kia lại không đáp ứng.
- Này, Vương bộ đầu, ngươi dựa vào cái gì bắt phương trượng chúng ta?
- Nói cho đám quan sai các ngươi biết, chớ diễu võ giương oai ở chỗ này, có rất nhiều người cũng không phải là các ngươi có thể đắc tội.
- Muốn bắt người ư? Chờ xem gậy các ngươi lợi hại hay là quyền chúng ta lợi hại!
Không biết là người nào dẫn đầu, các đệ tử tục gia Thiếu Lâm nhất tề hét lớn một tiếng, thi nhau thủ thế, chỉ cần quan sai dám tiến lên một bước, bọn họ sẽ lập tác động thủ.
Vương bộ đầu kia cùng bọn nha dịch cũng sợ hết hồn, vội vàng lui về sau một bước.
Tuy rằng đám quan sai này diễu võ dương oai như vậy, nhưng trong thời gian qua cũng chỉ có thể hù dọa một ít dân chúng bình thường, người giang hồ cơ hồ không xem bọn chúng ra gì. Dù sao cũng không có vũ khí nóng, mọi người toàn là người cầm đao ta cầm kiếm, đều đứng trên cùng vạch xuất phát, người đánh không lại ta, dựa vào cái gì ta phải sợ người.
Bên này mười mấy tên quan sai, bên kia đệ tử tục gia cũng là mười mấy tên, mặc dù quan sai cầm trong tay gậy cùng xích sắt, nhưng nếu như thật sự động thủ, quả thật bọn chúng không phải là đối thủ của những đệ tử tục gia cả ngày luyện võ này.
Vương bộ đầu cũng không dám ngang ngược như vậy, lui về phía sau liếc mắt nhìn, vừa may thấy Hoắc Nguyên Chân đứng ở nơi đó, vội vàng nói:
- Phương trượng Nhất Giới, ta biết ngươi, ngươi chính là phương trượng, ngươi thấy chúng ta cũng là phụng mệnh hành sự, hay là người phối hợp một chút đi.
Không đợi Hoắc Nguyên Chân trả lời, Hoàng Phi Hồng bên cạnh đã nói:
- Phối hợp cái gì, các ngươi dựa vào cái gì tới bắt phương trượng chúng ta? Nếu hôm nay không nói cho rõ ràng, các ngươi đừng mơ xuống núi Thiếu Thất.
Bên này tiếng huyên náo vang lên, các đệ tử tục nơi xa gia cũng đều tụ tập tới đây.
Thiết Ngưu bây giờ cũng là đệ tử tục gia, lúc thân hình cao lêu nghêu gần hai thước ba của y xuất hiện, đám quan sai kia không khỏi run rẩy hai chân.
Rất nhanh đám quan sai liền bị vây lại, vị Vương bộ đầu kia nhìn quanh bốn phía một lượt, chỉ cảm thấy Thiếu Lâm này quả thật là chỗ không thích hợp ở lâu. Vạn nhất những tiểu tử luyện võ này nổi điên lên, e rằng mười mấy người mình rất có thể bị đánh chết vài người.
Nhìn tới nhìn lui, cũng chỉ có phương trượng nhìn qua hơi chững chạc một chút, tựa hồ có thể nói đạo lý, Vương bộ đầu bèn nói:
- Phương trượng, chúng ta đều là người Đăng Phong huyện, đều biết ngài có lòng từ bi, biết ngài là người tốt, nhưng ta cũng không có khả năng. Có người tố cáo ngài, nói ngài chứa chấp đào phạm, vốn là dựa theo luật là phải lập tức lục soát Thiếu Lâm. Nhưng Huyện thái gia nói ngài là cao tầng Thiếu Lâm cũng là Phật tự, không thích hợp đại động can qua, cho nên mới mời ngài tới huyện nha để nói rõ ràng tình huống.
- Người nào tố cáo bần tăng?
Hoắc Nguyên Chân cũng có hơi kỳ quái, tại sao có thể có người cáo mình chứa chấp đào phạm.
- Chuyện này tiểu nhân cũng không biết...
Vương bộ đầu đáp một câu cho qua chuyện.
- Nói!
Thiết Ngưu phía sau từ nãy tới giờ không hề nói chuyện đột nhiên có vẻ nổi giận, thình lình đưa tay chộp lấy cổ Vương bộ đầu, một tay giơ lên cao quá đỉnh đầu:
- Không nói ta sẽ bẻ gãy cổ ngươi.
Trong nháy mắt tròng mắt Vương bộ đầu trở nên trắng dã, tay chân múa may loạn xạ giữa không trung, không nói được nữa lời.
- Thiết Ngưu, người làm cái gì vậy, mau mau thả bộ đầu xuống.
Hoắc Nguyên Chân vội vàng lệnh cho Thiết Ngưu thả người, trong lòng có hơi khoái chí. Xem ra Thiết Ngưu đã dần dần thích Thiếu Lâm tự, thích phương trượng là mình, y tốt như vậy, nếu như có thể một dạ trung thành, thủ hạ mình lại có thêm một viên Đại tướng.
Nghe Hoắc Nguyên Chân ra lệnh, Thiết Ngưu buông lỏng tay, Vương bộ đầu rơi xuống liều mạng há mồm thở dốc, ánh mắt nhìn chằm chằm Thiết Ngưu giận mà không dám nói gì.
Hoắc Nguyên Chân nhìn Vương bộ đầu một cái:
- Vương bộ đầu, bần tăng tự cảm thấy mình không có làm ra chuyện gì vi pháp loạn kỷ. Nếu như người muốn bắt bần tăng lên quan, sẽ phải có một lý do thuyết phục, bằng không chắc chắn là bần tăng sẽ không đi theo ngươi.
Vương bộ đầu thở dốc hồi lâu mới khôi phục bình thường, suy nghĩ một chút, cắn răng nói:
- Thôi được, phương trượng, nói thật cho ngài biết, Trần Định Trần đại hiệp đã tố cáo ngài.
- Hừ y là đại hiệp cái rắm gì chứ, chỉ là một tên tiểu nhân hèn hạ!
Hoàng Phi Hồng bên cạnh lập tức nổi nóng.
- Dạ, dạ, là tiểu nhân hèn hạ, nhưng người ta có cáo trạng rằng có một tên cường đạo tên là Nhạc Sơn, hiếu dũng hiếu chiến, đã từng gây án ở nhiều địa phương, đánh chết đã thương hàng chục người, gây ra nợ máu không ít. Sau khi y tới Đăng Phong huyện, vốn Trần Định muốn bắt y giải lên quan, nhưng sau khi Nhạc Sơn đánh nhau với người khác lại chạy tới Thiếu Lâm trốn tránh, là được phương trượng Nhất Giới ngài che giấu. Có hơn ngàn người Đăng Phong huyện nhìn thấy, hẳn phương trượng ngài không có cách nào phủ nhận.
- Thì ra là như vậy.
Hoắc Nguyên Chân khẽ gật đầu, đây là Trần Định biết được Nhạc Sơn đi tới Thiếu Lâm, y không cách nào ứng phó với nghĩ ra thủ đoạn này. Cái gì đánh chết đả thương hàng chục người, chuyện này ở trên giang hồ đã đáng là gì.
Giang hồ vô cùng rộng lớn, mỗi ngày đều có vô số chiến đấu phát sinh, mỗi ngày đều có người chết đi, mỗi ngày đều có người nối đuôi tiến vào giang hồ, hy vọng gây dựng được danh tiếng.
Kẻ nào chưa từng đánh chết đả thương người, vậy không được coi là người giang hồ. Từ trước tới nay không cần quan phủ giải quyết chuyện này, mà quan phủ chỉ cần không có ai báo cáo, cho tới bây giờ cũng không quản tới chuyện trong chốn giang hồ.
Dù muốn quản cũng không quản được, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Nhưng bây giờ Trần Định lại lấy chuyện này làm cáo trạng, nói Nhạc Sơn đã thương người nào ở địa phương nào, đánh chết người nào ở địa phương nào. Nếu như vin vào cớ ấy muốn bắt, theo như luật pháp đương triều cũng không sai.
Nhưng trong lòng ai nấy đều hiểu hết sức rõ ràng, cũng là bởi vì Trần Định sợ mới liên thủ cùng người của huyện nha làm ra chuyện như vậy.
Mục đích không ngoài hai người, một là Nhạc Sơn, người kia là phương trượng Nhất Giới.
Nếu như bắt phương trượng Nhất Giới giam vào trong ngục, chỉ sợ Thiếu Lâm tự cũng sẽ tan rã lòng người, Đăng Phong lôi đài kế tiếp có lẽ không cần đánh cũng thua, bọn Trần Định dĩ nhiên là thắng.
Mục đích thứ hai chỉ cần bắt được Nhạc Sơn, lúc ấy bất kể giam Nhạc Sơn vào ngục cũng tốt, hoặc bọn Trần Định sẽ cứu y ra cũng được, đằng nào cũng có lợi.
Nhốt y lại, phe Thiếu Lâm sẽ mất đi chiến lực một cao thủ, nếu như bọn Trần Định nghĩ biện pháp cứu ra, như vậy tự nhiên Nhạc Sơn sẽ lần nữa trở về phe bọn Trần Định, lại càng có lợi.
Về tình về lý, bọn Trần Định coi như đã tính toán chu đáo.
Thấy người Thiếu Lâm bao vây đám người mình, Vương bộ đầu lại thêm một câu:
- Phương trượng, chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, chỉ xem ngài nghĩ thế nào. Nói thật cho ngài biết, hiện tại Tiết Độ Sứ đang đóng quân Trịnh Châu, một đội quân bốn ngàn nhân mã trú đóng ở ngoài núi Thiếu Thất năm mươi dặm. Lúc chúng ta tới đây, huyện nha đã dặn dò cánh quân này, nếu trong ba canh giờ chúng ta không thể trở về, xin mời quan quân tới núi Thiếu Thất bắt người, phương trượng, ngài liệu đó mà làm.
Sau khi nói xong, Vương bộ đầu liền ngậm miệng lại, lẳng lặng chờ Hoắc Nguyên Chân đáp lời. Y cũng đã tính toán rồi, chúng ta không có bản lĩnh bắt ngươi trở về nhưng quan quân có bản lĩnh này, ngươi không đi cũng không sao, ta sẽ chờ.
Nghe thấy tin tức này, các đệ tử tục gia này cũng không dám khinh cử vọng động, chờ chỉ thị của phương trượng.
Bọn nha dịch huyện nha không có gì đáng sợ, cùng là người Đăng Phong huyện, không quan tâm, nhưng quan quân thì không được.
Đây là quan quân, xuất động một lần có hàng ngàn người, Thiếu Lâm hùng mạnh thế nào cũng khó lòng chống cự với người ta.
Chỉ có Quan Sơn Nguyệt cau mày, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng, không cần phải lo lắng chuyện này, sư đệ có thể đi tìm tướng lãnh cầm quân, liệu bọn chúng cũng không dám làm gì.
Tướng lãnh quan quân ở Hà Nam đều là thủ hạ trực tiếp của Quan Thiên Chiếu. Quan Sơn Nguyệt cũng biết gần hết đám quan quân cao cấp, nếu như lão ra mặt quả thật có thể giải quyết vấn đề.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái:
- Chuyện này quả thật cần đệ ra mặt, không thể để cho quân đội tới phạm Thiếu Lâm ta.
Quan Sơn Nguyệt gật đầu đáp ứng.
Hoắc Nguyên Chân nhìn những quan sai này, cũng có hơi nổi giận:
- Con bà nó, tên khốn kiếp Trần Định này dám đâm sau lưng bần tăng, dùng quan phủ can thiệp chuyện trong chốn giang hồ, hành động như vậy cho dù là Phật tổ cũng nổi giận.
Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân nói lời bất nhã, Quan Sơn Nguyệt ngẩn người một chút, nói với hắn:
- Phương trượng, huynh nói lời thô tục như vậy, Phật tổ sẽ trách tội huynh.
Hoắc Nguyên Chân quay đầu lại nhìn Quan Sơn Nguyệt, lời nói thành khẩn:
- Nhất Trần, người xuất gia không nói lời hư dối, chắc đệ cũng biết chuyện này.
Quan Sơn Nguyệt gật đầu.
Hoắc Nguyên Chân lại nói:
- Đã như vậy, ta hỏi đệ hiện tại trong lòng để có muốn thóa mạ tên Trần Định cùng Lợi Huyên hay không, có muốn đánh đuổi đám quan sai này ra khỏi chùa chúng ta hay không?
Lần này Quan Sơn Nguyệt không do dự, nói thẳng:
- Dĩ nhiên là muốn, nhưng chúng ta là người xuất gia...
- Người xuất gia mới không thể nói láo, muốn mắng cứ mắng, muốn đánh cứ đánh, Thiếu Lâm ta há có thể để cho những tiểu nhân này ép tới cửa chùa như vậy được!
Thấy phương trượng nói những lời đại nghĩa hào hùng như vậy, Quan Sơn Nguyệt và đám đệ tử tục gia kia sinh ra cảm giác như đang nhìn lên ngọn núi cao, khâm phục trong lòng không bút nào tả xiết.
Thấy tâm tình của mọi người đã bị kích động, Hoắc Nguyên Chân lại lặng lẽ nói với Quan Sơn Nguyệt một câu:
- Chuyện quan quân do đệ giải quyết, vạn nhất đến tại Tri phủ, cũng là đệ đi giải quyết.