Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Hoắc Nguyên Chân cũng hít sâu một hơi khí lạnh, tên Đinh Bất Nhị này thật là tâm cơ thâm trầm.
Không phải là y không cho An Mộ Phong cơ hội, chỉ cần dựa theo thứ tự chính xác uống vào, An Mộ Phong sẽ được cứu. Những Đinh Bất Nhị đã sớm nhìn thấu lòng người, hết thảy đều nằm trong dự liệu của y. Chỉ cần trải qua thí nghiệm, lượng dược vật sẽ không còn đủ, cũng không cứu được nữa.
Mà y lại cố ý bày ra mê hồn trận, để cho người ta trải qua vô số suy tính cùng thí nghiệm, cuối cùng cho rằng đã tìm được phương pháp chính xác, trên thực tế cũng đã rơi vào bẫy.
- Làm sao Nhiễm tiền bối biết được chuyện này?
Rốt cục thần sắc Nhiễm Đông Dạ lộ ra vẻ căm phẫn và kích động:
- Định Bất Nhị quá giảo hoạt, sau khi uống hết những đan dược kia, trong hộp không còn được tính, bất ngờ xuất hiện một ngăn kép. Trong đó nói lên phương thức dùng đan dược và lời nhắn cuối cùng của y, những chuyện này là do y nói.
- Trong hộp còn có ngăn kép ư?
Hoắc Nguyên Chấn khó có thể tin nhìn Nhiễm Đông Dạ, không ngờ rằng mình cũng không phát hiện chuyện này.
- Cái hộp đó rất quỷ dị, bởi vì mấy viên đạn dược kia là không thể để lâu ở bên ngoài, nếu không được tính sẽ mất đi, điểm này là ai ai cũng biết, cho nên từ trước tới nay chúng ta cũng không nghĩ tới chuyện lấy đan dược ra khỏi hộp. Hơn nữa cầm cái hộp lên, cầm dược vật lên, còn phải cẩn thận nghiên cứu mấy câu nói kia của Đinh Bất Nhị, còn ai nghĩ tới chuyện tách rời đan dược và cái hộp chứ?
- Một khi được vật rời khỏi hộp sau ba ngày ba đêm, hộp đó không còn được tính, ngăn kép bên trong sẽ tự động mở ra, nhờ vậy chúng ta mới phát hiện. May nhờ ta xem kỹ lại, nếu không chỉ sợ vĩnh viễn chẳng hay biết gì.
Hoắc Nguyên Chân bất đắc dĩ gật đầu, quả thật không ai nghĩ tới trong hộp còn có huyền cơ, cũng không ai cố ý lấy đan dược ra ngoài. Mấy câu nói mà Đinh Bất Nhị lưu lại thật ra là để cho đan dược nằm trong hộp không bị lấy ra ngoài. Và như vậy trước khi uống đan dược vào, cũng sẽ không ai phát hiện ngăn kép bên trong hộp.
- Vậy hiện tại An tiền bối ra sao?
- Lúc ấy ma tính bị áp chế, đã sắp giải tán, nhưng đến thời khắc tối hậu bởi vì dược tính không đủ mà thất bại trong gang tấc. Sau khi trải qua lần này, ma tính càng trở nên mạnh mẽ hơn trước, bây giờ An Mộ Phong thỉnh thoảng phát tác ma tính, đã sắp biến thành con rối của Đinh Bất Nhị!
Nhiễm Động Da vừa nói chuyện, tay nhỏ bé siết thật chặt chén trà Hoắc Nguyên Chân đưa cho nàng, khớp xương có hơi trắng bệch. Tâm trạng này đối với loại người ưa đạm bạc như nàng là cực kỳ hiếm thấy, có thể thấy được lửa giận trong lòng cũng tích lũy đến một trình độ nhất định.
- Ta, Đinh Bất Nhị và An Mộ Phong đã quen biết nhau lúc còn rất nhỏ, có thể nói là mấy người quen thuộc nhất trên thế giới này. Hơn một trăm năm trôi qua, cho dù ta không thích bọn họ nhưng cũng rất quý trọng bọn họ, không nghĩ tới Đinh Bất Nhị tàn nhẫn như vậy, qua lâu như vậy còn nghĩ ra kế hoạch này hại An Mộ Phong, quả thật y quá độc ác!
- Nói như thế, An Mộ Phong đã sắp biến thành ma chủng của Đinh Bất Nhị?
- Không sai, cũng chính là vì như vậy, An Mộ Phong mới tăng nhanh tiến trình Thất Tinh Liên Châu, đây đều là bị ý thức Định Bất Nhị dẫn dắt. Có thể tưởng tượng, lần này sau khi Đinh Bất Nhị xuất thế, đồng thời chúng ta còn phải đối mặt An Mộ Phong, bởi vì đến lúc đó y đã hoàn toàn nghe lệnh của Đinh Bất Nhị.
Hoắc Nguyên Chân cũng cảm thấy nhức đầu từng trận. Một Đinh Bất Nhị đã làm cho người ta không dám tưởng tượng, thủ hạ của y còn có một đám Tiên Thiền viên mãn Thần Long giáo kia, trong đó đã có ba cao thủ cảnh giới Ngự. Hôm nay An Mộ Phong lại gia nhập phe y, kế hoạch Võ Lâm Minh phản công thật sự sẽ thành công sao? Liếc mắt nhìn Nhiễm Đông Dạ bên cạnh, Hoắc Nguyên Chân cảm thấy áp lực đồng thời cũng cảm thấy chút vui mừng, thật may là Nhiễm Đông Dạ không phải là đứng về phe bọn họ, nếu không sợ rằng trận chiến này thật sự không cần thiết đánh.
Hoắc Nguyên Chân hít sâu một hơi khí lạnh:
- Thật may là Nhiễm tiền bối không về phe bọn họ, nếu không bần tăng thật sự sợ rằng sẽ bởi vì tuyệt vọng mà bỏ cuộc.
Động tác Nhiễm Đông Dạ quấn tóc quanh ngón tay có hơi dừng lại:
- Ta... Vốn ta cũng chưa từng nghĩ như vậy, nhưng lần này trên đường tới Thiếu Lâm, ta mới làm ra quyết định này, đó là vì sao ta cũng không nói được, tóm lại ta không thích bọn họ phá hư hết thảy trên thế gian này.
Nghe lời của Nhiễm Đông Dạ, nhìn thần sắc của nàng, Hoắc Nguyên Chân cảm giác được tâm trạng của nàng có chút không ổn định.
Bây giờ bảo Hoắc Nguyên Chân phải nghĩ ra một phương pháp giải quyết vấn đề, hắn thật sự là không nghĩ ra được, chỉ có thể nói với Nhiễm Đông Dạ:
- Nhiễm tiền bối, ta thấy bây giờ tâm thần nàng không yên, bần tăng sẽ gõ mộc ngư cho nàng nghe một chút, rất có hiệu quả đối với ngưng thần.
Nhiễm Đông Dạ giương đôi mắt to ngơ ngác, có chút không dám tin tưởng lời của Hoắc Nguyên Chân.
- Xin theo bần tăng tới đây.
Hoắc Nguyên Chân đứng lên đầu tiên đi vào bên trong phòng ngủ của mình, hắn để mộc ngư trong đó.
Nhiễm Đông Dạ do dự một chút, cũng đứng lên đi theo Hoắc Nguyên Chân vào phòng ngủ.
Sau khi vào phòng, Hoắc Nguyên Chân ngồi lên bồ đoàn tu luyện trên giường mình, sau đó cầm lên mộc ngư bên cạnh.
Nhiễm Đông Dạ nhìn bốn phía một chút, trên ghế bên trong phòng ngủ để một ít đồ vật, nàng không thể làm gì khác hơn là ngồi lên mép giường Hoắc Nguyên Chân, hai người ngồi ở hai mép giường, bốn mắt nhìn nhau.
Hoắc Nguyên Chân tiến vào trạng thái phương trượng giả thần giả quỷ, đối mặt tiên nhan tuyệt thế của Nhiễm Đông Dạ cũng không có áp lực gì, mỉm cười nói:
- Lên giường bần tăng...
Tựa hồ nghe thấy thanh âm của Nhiễm Đông Dạ âm thầm nghiến răng, Hoắc Nguyên Chân vội vàng đổi lời nói:
- Đến chỗ bần tăng rồi, nàng chính là một thí chủ cần khai đạo. Bắt đầu từ bây giờ, bần tăng sẽ không gọi tiền bối nữa.
Nhiễm Đông Dạ nhẹ nhàng gật đầu, mặc dù chỉ là xưng họ không có vấn đề gì, nhưng nghe tiền bối mãi cũng có chút không được tự nhiên.
- Nhiễm cô nương, mộc ngư này của bần tăng chính là do Nam Hải Tử Trúc tạo nên, chức năng thần diệu, có thể hóa giải phiền loạn quấy nhiều lòng người. Hiện tại nàng hãy lắng lặng mà nghe, tự nhiên sẽ có hiệu quả ngưng thần tĩnh khí.
Nhiễm Đông Dạ cũng rất phối hợp với Hoắc Nguyên Chân, sống lưng thẳng tắp, bộ ngực cao vút nhô ra, dung nhan xinh đẹp trở nên tràn đầy thánh khiết, chờ đợi Hoắc Nguyên Chân gõ mộc ngư.
Thấy dáng vẻ xinh đẹp ngoan ngoãn của Nhiễm Đông Dạ, trong lòng Hoắc Nguyên Chân lại có cảm giác thành tựu biến thái.
Cầm mộc ngư trong tay lên, Hoắc Nguyên Chấn nhẹ nhàng gõ.
Đã có một thời gian rất dài Hoắc Nguyên Chân không gõ mộc ngư, theo Thiếu Lâm lớn mạnh, người bình thường muốn gặp được hắn một lần khó càng thêm khó. Dù sao chùa lớn người đông tín đồ cũng nhiều, nếu ai cũng gặp sợ rằng chia hắn ra thành trăm mảnh cũng không đủ dùng.