Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Giống như hai dòng nước lũ trào dâng đối lập nhau, giờ khắc này người võ lâm Trung Nguyên cùng người của Thần Long Giáo rốt cục hung hăng va chạm vào nhau.
Bạch Đầu sơn và Thiên Thủy Hồ vốn yên tĩnh bình hòa đã bị đánh vỡ hoàn toàn.
Đều là cao thủ đối công, vừa gặp nhau đã mang theo mưa máu đầy trời.
Không có ai có thể dễ dàng ứng đối, dù là công lực vượt qua đối thủ một ít, nhưng cũng không làm gì được. Đối phương còn có người thứ hai, người thứ ba, có khi vừa giết chết một đối thủ, kế tiếp cũng khó trốn số mạng bị giết chết.
Bảy trăm đối phó với năm trăm cũng không chiếm cứ nhiều ưu thế lắm, trong này còn phải tính cả hòa thượng của Nhật Bách Linh Bát La Hán đại trận Thiếu Lâm. Những người này đi theo phía sau đại quân, đang tìm một cơ hội thích hợp.
Hoắc Nguyên Chân đã chuẩn bị biện pháp, thứ nhất là mình tự đi tìm Đại trưởng lão, cắt đứt nghi thức của lão.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân vừa mới lao ra, Nhị trưởng lão đã điên cuồng đánh tới. Đối mặt cao thủ cảnh giới Ngự này, Hoắc Nguyên Chân cũng không khỏi không cẩn thận đối phó, nhất thời khó có thể thoát thân.
Sau khi Hoắc Nguyên Chân bị cuốn lấy, chuẩn bị thứ hai của hắn chính là người của Nhật Bách Linh Bát La Hán đại trận xông lên, đối phó Đại trưởng lão trên đài kia.
La Hán Đại Trận bây giờ đã vận chuyển thành thục, cho dù Đại trưởng lão công lực cao thâm huyền diệu, rơi vào trong trận muốn thoát thân dễ dàng cũng là không thể nào.
Một trăm tên đệ tử còn lại và Bát Bộ Chúng từ mặt bên vu hồi, cứ như vậy, sức chiến đấu của bảy so với năm đã biến thành sáu so với năm, trong đó còn sức chiến đấu của mấy tên Bát Bộ Chúng Thiếu Lâm cường hãn.
Mưa máu tung tóe đầy trời, thiếu chân, cụt tay có thể thấy được khắp nơi, không chú ý có thể giẫm lên đầu người trên mặt đất, mức độ của chiến đấu vô cùng thê thảm vượt quá tưởng tượng.
Dưới huyễn cảnh như vậy, thương vong trước tiên là lớn nhất, khoảnh khắc vừa gặp nhau, phe Trung Nguyên đã có hơn một trăm người ngã xuống, máu chảy thành sông.
Mà Thần Long Giáo cũng không có chiếm được thuận lợi gì, gần trăm người nhận thương vong cũng đủ làm cho bọn họ thương gân động cốt.
Thập Bát Đồng Nhân đã tìm được chỗ của Tam trưởng lão, giải phóng Tang Cách ra, sau đó mười tám người đã kết thành Thập Bát La Hán Trận giữa đám người, bao vây hoàn toàn cao thủ cảnh giới Ngự này ở bên trong.
Khả năng đây là điểm sáng duy nhất trong bố trí của Hoắc Nguyên Chân, những chỗ còn lại đã trở thành hỗn chiến.
Mấy tên trưởng lão cao thủ cấp Tiên Thiên viên mãn của Thần Long Giáo cùng cao thủ của phe Trung Nguyên đã đánh thành trạng thái hỗn chiến.
Sáu tên trưởng lão Thần Long Giáo bao gồm Giác Viễn, còn có hai người Đông Phương Thiếu Bạch cùng Động Huyền Tử, tổng cộng tám cao thủ cấp bậc viên mãn bao vây đám Tiên Thiên viên mãn Lý Thanh Hoa, Đông Phương Tình, An Gia tỷ muội, Vô Danh, chiến đấu của mười ba người đánh long trời lở đất.
Dưới tình huống này, phi đao của Lý Thanh Hoa cũng không dám phóng ra tùy tiện. Bởi vì phi đao vừa ra mặc dù nhất định có thể giết chết một người đối phương, thế nhưng sau đó Lý Thanh Hoa sẽ trở thành đối tượng tiến đánh trọng điểm của đối phương, nguy hiểm tăng nhiều.
Tám đối phó với năm, trong đó Hiên Viên Ngân cùng Đông Phương Thiếu Bạch cũng là viên mãn đỉnh phong, mà An Gia tỷ muội vừa mới tiến vào viên mãn không có bao lâu, hai vị trưởng lão Bát, Cửu của đối phương cũng đủ ứng phó với hai người, làm cho các nàng không thể thoát thân, cứ như vậy, bên Trung Nguyên lập tức sa vào thế bị động.
Quỳ Hoa Bảo Điển của Đông Phương Tình đã thi triển đến cực hạn, bóng dáng |mảnh khảnh giống như một trận gió mát, thỉnh thoảng có kim quang cùng ngân quang lóe lên, một mình nàng ngăn cản hai tên trưởng lão Lục, Thất của đối phương. Lúc này mới hóa giải áp lực của hai người Lý Thanh Hoa và Vô Danh một chút.
Song hai người Lý Thanh Hoa cùng Vô Danh chống lại Hiên Viên Ngân, Đông Phương Thiếu Bạch cùng Giác Viễn cũng là cực kỳ cật lực, chiến đấu một lần hiện ra trạng thái nguy hiểm cực độ, bức bách An Gia tỷ muội thậm chí thỉnh thoảng phải quay về cứu viện.
Chỉ có lúc Tang Cách được giải phóng nhanh chóng tới gia nhập vòng chiến bên này, cục diện mới được hóa giải, hai bên dần dần tiến vào giai đoạn giằng co.
So với chiến đấu của bên này, điểm sáng lớn nhất trên chiến trường chính là đôi dã thú tổ hợp Đại Thánh cùng Ngưu Ma Vương.
Hai con thú đồng thời được lên cấp, quả nhiên giờ phút này bộc lộ ra sức chiến đấu của dã thú cường hãn.
Bốn vó của Ngưu Ma Vương tựa như cột sắt, đạp trên mặt đất, thiết giáp mấy ngàn cân phủ trên thân thể thật dày, thật sự có khí thế đất rung núi chuyển, xông lên xung kích không ai có thể ngăn cản.
Có một ít kẻ có mắt không tròng vẫn mưu toan ngăn chặn, sừng trâu dài gần hai thước kia nhẹ nhàng hất lên, đối phương đụng phải sẽ chết ngay tức khắc.
Càng thêm đáng sợ là Đại Thánh. Đây là Đại tinh tinh sau khi đã uống Tấn Cấp Đan, chẳng những hình thể không có biến thành lớn, ngược lại là có hơi thu nhỏ lại, bắt đầu có chút dáng dấp của Tề Thiên Đại Thánh.
Toàn thân kim khối kim giáp uy phong lẫm liệt, đại côn màu vàng trong tay cơ hồ có thể coi như là binh khí mạnh nhất nhân gian, từng côn đánh ra mang theo trận trận tiếng sấm gió, từng đạo kim quang đoạt mệnh đánh cho tan tác những kẻ ngăn cản trên chiến trường.
Đừng nói những đệ tử Thần Long Giáo bình thường này, dù cho Tiên Thiên viên mãn phổ thông cũng tuyệt đối không chống lại được hai con dã thú này. Trước đây bản thân Đại Thánh đã đọ sức cùng Tang Cách, huống chi những Tiên Thiên hậu kỳ này.
Chiến đấu ở nơi nào sa vào trạng thái bất lợi đối với phe Võ Lâm Minh, chiến đấu ở nơi nào hiện ra tình huống giằng co, bọn Đại Thánh sẽ xuất hiện ở nơi đó.
Chính là một đôi liều mạng, nơi nào cần nơi đó có.
Trong chém giết đầy trời, trái lại bọn chúng đã thực sự trở thành nhân tố thay đổi chiến cuộc, khiến cán cân của thắng lợi chậm chạp nhưng kiên định bắt đầu nghiêng về phía phe Võ Lâm Minh.
Thế nhưng chiến đấu như vậy căn bản cũng không thể làm cho Hoắc Nguyên Chân hài lòng.
Bởi vì cứ tiếp tục như vậy, phe Võ Lâm Minh chắc chắn thất bại không thể nghi ngờ.
Tới lúc này Hoắc Nguyên Chân đã phát hiện nén hương kia, chỉ cần sau khi hương kia cháy hết, Đại trưởng lão của Thần Long Giáo sẽ kết thúc nghi thức.
Đến lúc đó không nói Đinh Bất Nhị có thể xuất thế hay không, nếu như tên Đại trưởng lão này gia nhập vào vòng chiến, như vậy đối với bên Võ Lâm Minh sẽ có tính chất hủy diệt.
Hoắc Nguyên Chân ít nhiều hiểu rõ một chút uy lực của Hồn Thiên Bảo Giám, mình dựa vào chín thức Như Lai Thần Chưởng trước mắt, suy đoán thắng lợi cũng không phải là lớn lắm. Hiện tại nhìn Đại trưởng lão xa xa trên đài cao, tựa hồ công lực lại có vẻ tinh tiến, chỉ cần lão xuất thủ, ngày cuối cùng của bên mình đã đến.
Thế nhưng những đệ tử phổ thông của Thần Long Giáo dường như dũng mãnh không sợ chết. Bọn chúng vào thời điểm chiến đấu làm như cố ý bắt đầu ngăn trở tốc độ tiến lên của Nhật Bách Linh Bát La Hán đại trận.
Dù là chỉ có một người có một cơ hội cũng sẽ không chút do dự xông lên ngăn trở, mặc dù ở trước mặt của Bát Bộ Chúng, ngăn trở của bọn chúng là bé nhỏ không đáng kể, thế nhưng trên thực tế hơn một trăm người này muốn tiếp cận đài cao quả thực khó khăn phi thường, ít nhất là vô cùng chậm chạp.
Mắt thấy nén hương sắp sửa cháy hết, Hoắc Nguyên Chân lòng như lửa đốt. Hắn dứt khoát không để bọn Đại Thánh tiếp tục chém giết giữa đám người, mà là hét lớn:
- Hai người các ngươi, xung kích đài cao kia cho ta!
Tiếng nói của hắn vừa dứt, bọn Đại Thành lập tức hiểu tâm ý của Hoắc Nguyên Chân.
Ngưu Ma Vương hú lên quái dị, phát ra một tiếng trâu hống rung trời, bốn vó tung ra, chấn mặt đất lay động, ầm ầm xung phong đến đài cao.
Ngăn cản Nhất Bách Linh Bát La Hán trận dễ dàng, bởi vì người nhiều, chỉ cần quấy rầy được mấy người, đối phương sẽ không thể không trở lại cứu viện.
Thế nhưng ngăn cản Ngưu Ma Vương cùng Đại Thánh lại không phải chuyện dễ dàng như vậy, ít nhất con trâu già này xung phong lên, dù cho cao thủ cảnh giới Ngự cũng không cách nào ngăn cản chính diện.
Mặc dù như thế, những đệ tử của Thần Long Giáo kia vẫn bỏ qua đối thủ của mỗi người, người trước ngã xuống, người sau tiến lên đánh về phía Ngưu Ma Vương cùng Đại Thánh.
Toàn là cao thủ Tiên Thiên trung kỳ, thậm chí hậu kỳ và chuẩn viên mãn, người nhiều, áp lực của Ngưu Ma Vương cũng lớn lên, đầu trâu lắc lư hất bay từng người, tốc độ xung phong cũng không phải nhanh như vậy.
Đại Thánh liều mạng vùng múa đại côn trong tay để bảo vệ hộ tống Ngưu Ma Vương, mặc dù chậm một chút, thế nhưng bọn họ vẫn kiên định chạy nhanh xung kích tới đài cao.
Hoắc Nguyên Chân bên này ứng phó công kích điên cuồng của Nhị trưởng lão, bên kia còn hạ lệnh cho Ngưu Ma Vương:
- Ngươi không cần lo tới người bên cạnh quấy rối, da thịt ngươi dày còn mặc thiết giáp, bị công kích mấy cái đã đáng gì? Cứ chuyên tâm xung kích đi cho ta!
Mắt thấy nén hương kia sắp cháy hết, suy đoán cũng chỉ là chuyện trong một phút, Hoắc Nguyên Chân đã không kịp đợi.
Ngưu Ma Vương nhận được chỉ lệnh lần hai của Hoắc Nguyên Chân, quả nhiên không để ý tới người bên cạnh, nhắm đôi mắt trâu của nó lại, đầu cúi thấp, sừng to lớn chỉ về phía đài cao xa xa, lại bắt đầu xung phong lần nữa.
Hiệu quả lần này quả nhiên là tốt hơn nhiều, mặc dù trên người không ngừng hứng chịu công kích đến từ xung quanh, nhưng Ngưu Ma Vương chịu nổi, đa số công kích đều bị Đại Thánh ngăn chặn.
Hoắc Nguyên Chân tận lực đối phó Nhị trưởng lão, trong lòng lặng lẽ tính toán khoảnh khắc nén hương cháy hết, còn có tốc độ xung phong của bọn Ngưu Ma Vương.
“Không thành vấn đề, hẳn là tới kịp, chỉ cần bọn Ngưu Ma Vương đụng vào, nhất định tòa đài cao này có thể bị phá hủy, nghi thức của Đại trưởng lão kia sẽ không kịp. Chỉ cần có thể phá hỏng lễ tế này, như vậy cho dù Đại trưởng lão thân ra chiến cũng có La Hán Đại Trận đối phó với lão, trận đánh này hy vọng thắng lợi rất lớn!”
Trong thời gian ngắn ngủi, Hoắc Nguyên Chân đã tính toán ra kết quả. Đây là thói quen tính toán của quay thưởng lâu ngày hình thành, độ chính xác vẫn tương đối cao.
Quả nhiên, vào thời điểm nén hương kia còn có ước chừng hai mươi giây sẽ cháy hết, cuối cùng đệ tử phổ thông của Thần Long Giáo không ngăn trở được Đại Thánh cùng Ngưu Ma Vương.
Ngưu Ma Vương ầm ầm vọt tới, đầu húc mạnh vào đài cao.
Loại đài cao này cũng không phải là loại đài đá đặc ruột, là do mấy cây cột và ván gỗ dựng nên, không thể chịu được Ngưu Ma Vương đụng vào.
Sau một tiếng ầm vang rất lớn, bụi mù nổi lên bốn phía, cột dựng phía dưới tòa đài cao kia bị Ngưu Ma Vương đụng liên tục gãy bảy tám cây, rốt cục không cách nào chống đỡ đài, cả tòa đài cao ầm ầm sụp đổ.
- Thành công rồi! Thật là hay quá!
Hoắc Nguyên Chân kêu lên một tiếng hưng phấn, kết quả lại trúng một chưởng của Nhị trưởng lão, khí huyết quay cuồng, không thể không chuyên tâm đối địch.
Nhưng ánh mắt của hắn thỉnh thoảng quét về phía đài cao, nhìn bụi mù kia tản đi, muốn nhìn xem Đại trưởng lão thất bại trong gang tấc tức tối như thế nào.
Nhưng sau khi bụi mù tản đi, Hoắc Nguyên Chân cũng không có phát hiện tung tích của Đại trưởng lão.
“Người đâu rồi? Chẳng lẽ đã bị đài cao sụp đổ đè chết? Không phải!”
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân đột nhiên dâng lên một cảm giác không ổn, chợt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Chỉ thấy trên bầu trời, Đại trưởng lão một tay bưng cái lư hương đó, vẫn còn đang nhảy loại vũ điệu cổ quái đó, cả người đang bước chậm giữa không trung.
Sau khi Hoắc Nguyên Chân thấy Đại trưởng lão lăng không bay lên, trong lòng lập tức lạnh như băng.
Hỏng bét rồi!
Hoắc Nguyên Chân quên mất chuyện cao thủ cảnh giới Ngự có thể phi hành. Đại trưởng lão chính là người xuất sắc trong cảnh giới Ngự, chẳng những lão có thể bay được, mà còn có thể đi lại giữa hư không như giẵm trên đất bằng, hủy đi đài cao đối với lão căn bản cũng không có ảnh hưởng gì.
Thậm chí có thể nói, lão bố trí đài cao này có thể chính là một thứ ngụy trang, làm cho sức chú ý của bên mình tập trung hết vào đài cao này. Khi người phe mình toàn lực ứng phó hủy đi đài cao, cuối cùng mới phát hiện đã làm một chuyện vô dụng, cũng để cho lão tranh thủ được thời gian.
Hoắc Nguyên Chân bất cần mạng Nhị trưởng lão dây dưa mình, thi triển tuyệt đỉnh khinh công Trường Hồng Quán Nhật nhảy lên một cái, thẳng tới Đại trưởng lão trên không.
Trong quá trình này, thậm chí Hoắc Nguyên Chân lại bị Nhị trưởng lão đánh một chưởng, thế nhưng hắn cũng bất chấp, thà chịu bị thương cũng phải xông lên cắt đứt nghi thức cuối cùng của Đại trưởng lão.
Những Đại trưởng lão đang ở giữa không trung, Trường Hồng Quán Nhật của Hoắc Nguyên Chân đã thi triển đến cực hạn, vẫn còn cách lão hơn mười trượng độ cao.
Hoắc Nguyên Chân vận khởi Tam Phân Âm Dương Khí trong Đan Điền, dưới tình huống trên không trung không có mượn lực Na Di một cái, thẳng tới Đại trưởng lão.
Đại trưởng lão cũng không thèm nhìn tới Hoắc Nguyên Chân phía dưới vọt tới, thân thể lại vọt lên cao lần nữa. Vào thời điểm Hoắc Nguyên Chân sắp tiếp cận, thân thể lại dâng lên lần nữa, bỏ lại Hoắc Nguyên Chân xuống phía dưới.
Hoắc Nguyên Chân không cam lòng lại lần nữa thi triển Na Di, kết quả thân thể Đại trưởng lão vẫn còn tiếp tục lên cao.
Hoắc Nguyên Chân không có thi triển Na Di lần thứ ba, bởi vì cho dù hắn thi triển cũng không đuổi kịp Đại trưởng lão. Hơn nữa lúc này nén hương đã cháy xong, Đại trưởng lão bỏ lư hương ra, trên cao nhìn xuống hắn bên dưới, trong mắt tràn đầy vui sướng cùng coi thường đối với Hoắc Nguyên Chân.
Thân thể vô lực rơi xuống, trong lòng Hoắc Nguyên Chân như đưa đám, cuối cùng vẫn không thể ngăn cản nghi thức của đối phương. Di động của Thất Diệu cuối cùng sắp xảy ra, thật sự không thể cản trở Thất Tinh Liên Châu.
Theo Hoắc Nguyên Chấn rơi xuống, thân thể của Đại trưởng lão cũng bắt đầu hạ xuống. Song lão không rơi xuống trực tiếp giống như Hoắc Nguyên Chân vậy, mà là nhìn qua nhẹ nhàng như bay, thật ra cũng đi xuống rất nhanh, cơ hồ là rơi xuống tới mặt đất đồng thời với Hoắc Nguyên Chân.