Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Lão đã không có tiếc nuối gì, nếu quả thật có Phật tổ tồn tại, giờ khắc này nhất định Vô Danh trưởng lão sẽ đi thế giới Cực Lạc.
- A Di Đà Phật! Trưởng lão lên đường mạnh giỏi, Tang Cách sẽ tới theo sau.
Tang Cách ngã xuống đất không dậy nổi. Sau khi phát ra Hàng Ma Xử, hắn cũng đã mất đi khí lực, nhìn Giác Viễn chậm rãi đi tới, Tang Cách nhắm hai mắt lại.
Trước đây Tang Cách đã từng tưởng tượng lúc tử vong là thế nào, nhưng lúc đó nghĩ đến, tử vong vẫn là một chuyện vô cùng đáng sợ.
Mặc dù hắn có tín ngưỡng, nhưng cũng không có nghĩa là tín ngưỡng thâm nhập cốt tủy của hắn, không thể thật sự không quan tâm tới tử vong sẽ đi thế giới Cực Lạc hư vô mờ mịt kia.
Nhưng hôm nay, thấy trưởng lão Giác Viễn đứng hàng cuối cùng của Thần Long Giáo đi tới, Tang Cách lại cười.
Chỉ là chết mà thôi, cái chết của Vô Danh theo Tang Cách thấy là oanh oanh liệt liệt như vậy, bi tráng như vậy.
- Phản đồ Thiếu Lâm Giác Viễn, cứ việc động thủ đi! Nếu Tang Cách ta nhíu mày một cái, cũng không coi là truyền nhân Mật Tông!
Tang Cách từ từ nhắm hai mắt lại, lẳng lặng chờ đợi tử vong đi tới.
Thần trí của hắn có chút không tỉnh táo lắm, tổn thương quá nặng, hắn cần nghi ngơi một chút.
Thế nhưng dường như tử vong không có tới nhanh như vậy, tựa hồ Giác Viễn nói một câu gì đó, Tang Cách không nghe rõ, nhưng cũng không mở mắt, cũng không biết rốt cục là mình có còn sống hay không.
- ------------------------------------------
Trong nháy mắt ngắn ngủi như vậy, hai bên đều tổn thất thảm trọng.
Bên phe võ lâm Trung Nguyên, Vô Danh tử trận, Tang Cách sống chết không biết, Lý Thanh Hoa cùng Đông Phương Tình cùng lúc đã mất đi sức chiến đấu ngồi ở chỗ đó. Bây giờ chỉ còn lại An Gia tỷ muội còn có sức chiến đấu.
Mà bên Thần Long Giáo càng thê thảm. Nhị trưởng lão bị Hoắc Nguyên Chân đả thương, Tam trưởng lão cùng Hiên Viên Ngân, hai trưởng lão Bát, Cửu đều chết hết, hai vị trưởng lão Lục, Thất cũng đã chết, tổn thất còn lớn hơn nhiều so với phe Trung Nguyên.
Thế nhưng mặc dù như vậy, bên Thần Long Giáo còn có Đông Phương Thiếu Bạch, còn có Động Huyền Tử cùng Giáo Vieexn.
Ba Tiên Thiên viên mãn này liên thủ đủ để đối phó An Gia tỷ muội vốn tiến vào viên mãn chưa lâu.
An Gia tỷ muội là tỷ muội song sinh, tâm hữu linh tế phối hợp sắc sảo ăn ý cũng không rơi xuống hạ phong ở trước mặt hai người Đông Phương Thiếu Bạch cùng Động Huyền Tử. Hai truyền nhân Huyết Ma này khổ chiến không bắt được hai nữ tử, nhìn tình hình chiến đấu vô cùng thể thảm xung quanh một cái, chỉ có Giác Viễn còn trạng thái nguyên vẹn, lập tức liền gọi Giác Vieexn:
- Chư Viễn trưởng lão! Mau tới trợ giúp hai người chúng ta thu thập hai tên tiện tỳ này. Thu thập xong hai người bọn họ, chúng ta có thể gấp rút đi tiếp viện Đại trưởng lão. Thắng lợi sẽ thuộc về Thần Long Giáo ta!
Giác Viễn tựa hồ do dự một chút, thế nhưng vẫn cất bước đi tới vòng chiến bên kia.
Trong lòng An Gia tỷ muội âm thầm kêu khổ, đối phó Đông Phương Thiếu Bạch cùng Động Huyền Tử đã vô cùng khó khăn, Giác Viên gia nhập vào, các nàng chắc chắn thất bại.
Các nàng thất bại ở đây, chỉ sợ chiến đấu này cũng phải sụp đổ.
Ba người Đông Phương Thiếu Bạch được rảnh tay sẽ đi trợ giúp Đại trưởng lão, tối thiểu ba người này có thể đối phó Đại Thánh cùng Ngưu Ma Vương. Đến lúc đó, Hoắc Nguyên Chân đơn độc đối mặt Đại trưởng lão, vậy thật đúng là cục diện cửu tử nhất sinh.
Đang lúc Giác Viễn muốn đi vào, đột nhiên trong bầu trời lại lần nữa phát sinh biến hóa.
Ven Thiên Thủy hồ vốn hiện tại đã giống như ngày tận thế, mây đen che lấp mặt trời, cuồng phong gào thét, sóng bắn ngập trời, bây giờ càng thêm kinh khủng.
Từng trận sấm sét giống như tiếng trống vang lên ở trên trời, dãy núi chấn động rung chuyển.
Kim xà cuồng vũ đầy trời, có lẽ từ khởi đầu loài người cho đến nay, cũng chưa có sấm chớp mưa bão như vậy.
Thật sự giống như đèn nháy trong vũ trường, sấm sét kia đầy trời khắp nơi, kèm theo tia sét giáng xuống, bốn phương tám hướng tiếng sấm ầm ầm vang dội.
Có một ít người xấu số đứng phía dưới của sấm sét, sau khi bị thiên lôi đánh trúng chết đi toàn thân nám đen.
Sấm sét răng rắc răng rắc giống như ngày tận thế. Chiến trường của thời đại vũ khí lạnh này đã biến thành một chiến trường hiện đại, khắp nơi đều là hố sâu do sấm sét bổ ra.
Người cầm vũ khí trong tay lúc này đều ném vũ khí đi, e sợ đặc tính kim loại của vũ khí này đưa thiên lôi tới, tự rước lấy họa vào thân.
Trước mặt của Giác Viễn một đạo sấm sét ầm ầm rơi xuống, chiếu rọi xung quanh giống như ban ngày.
Bước chân của Giác Viễn dừng một chút, đứng ở nơi đó.
Mặc dù Đông Phương Thiếu Bạch cũng sợ sấm sét, thế nhưng không thể bởi vì sợ hãi mà dừng chiến đấu lại. Mắt thấy thắng lợi trong tầm mắt, chỉ cần thêm một chút nữa coi như đại sự đã định.
- Giác Viễn trưởng lão, ngươi còn đang đợi cái gì?
Không đợi Giác Viễn trả lời, tiếng cười của Đại trưởng lão bên kia đột nhiên vang lên ở trong sấm sét đầy trời.
- Oa ha ha! Rốt cục đã thành! Thất Tinh Liên Châu rốt cục đã thành! Chúng ta rốt cục đã đợi được đến ngày này!
Theo tiếng hộ của Đại trưởng lão, mọi người ở chỗ này không hẹn mà cùng ngưng chiến đấu.
Trong cuồng phong sấm sét đầy trời, Thiên Thủy hồ dường như sôi trào, sóng lớn không ngừng bay lên không, điên cuồng vỗ lên bờ.
Giữa thiên địa một luồng không khí cực kỳ đè nén truyền tới. Mây đen cuồn cuộn đầy trời, vừa dày vừa nặng ép xuống tới đỉnh núi khiến người ta không thể nhìn rõ.
Nếu như cao thủ khinh công bay vọt từ đỉnh núi có thể trực tiếp đằng vân.
Dưới tình cảnh giống như ngày tận thế như vậy, mọi người đã mất đi tâm tư tranh đấu. Hoắc Nguyên Chân mang theo Đại Thánh cùng Ngưu Ma Vương lui trở về bên mình.
Bọn họ cùng An Gia tỷ muội cùng đi đến bên cạnh Lý Thanh Hoa và Đông Phương Tình, bảo vệ hai nữ tử tạm thời mất đi sức chiến đấu.
Lại khiêng Tang Cách cùng trở về, còn có thi thể của Vô Danh.
Sau khi Hoắc Nguyên Chân thấy thi thể của Vô Danh, từ chuyển kiếp cho tới bây giờ chưa từng có nước mắt chảy lần đầu tiên từ khóe mắt chảy xuống.
Vô Danh trưởng lão, hòn đá tảng của Thiếu Lâm, trong trận chiến này đã vĩnh viễn rời khỏi mọi người. Mặc dù rất có thể lão đến thế giới Cực Lạc, nhưng Hoắc Nguyên Chân thà mong muốn Vô Danh còn ở bên người.
Các đệ tử còn sống của Thiếu Lâm, còn có những nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên còn sống kia đều rối rít tụ họp tới đây, dưới hoàn cảnh như vậy, không ai có can đảm tiếp tục ở lại một mình.
Hoắc Nguyên Chân nhìn thoáng qua sơ lược, trong lòng đau buồn, lúc đầu tới hơn một ngàn người, bây giờ tính đâu ra đấy không tới bốn trăm người.
Hơn hai trăm đệ tử của Thiếu Lâm trải qua chiến đấu lần này cũng đã hao tổn không ít. Ngay cả đệ tử bố trí Nhất Bách Linh Bát La Hán đại trận cũng đã có thương vong nhiều, chuyện này cũng khiến cho Hoắc Nguyên Chân đau lòng.
Thật may là vận khí của Thập Bát Đồng Nhân không tệ, không có bị tổn thương gì. Ngược lại là đệ tử Bát Bộ Chúng ai nấy bị thương nặng không dậy nổi, trong thời gian ngắn cũng không có khả năng tác chiến nữa.
Mọi người tụ lại chung một chỗ, ánh mắt kinh hoàng đều nhìn về Hoắc Nguyên Chân. Giờ khắc này chỉ có Hoắc Nguyên Chân mới là người đáng tin cậy của mọi người, mọi người đều đang nhìn hắn, chờ hắn quyết định.
Từ khi chuyển kiếp đến bây giờ, lần đầu tiên Hoắc Nguyên Chân cảm giác có chút vô lực, mức độ nghiêm trọng của tình hình có chút vượt quá tưởng tượng của mình, cũng đã hoàn toàn thoát khỏi phạm vi khống chế của mình. Nếu như Đinh Bất Nhị xuất thế bây giờ, vậy tuyệt đối chính là một trường đại nạn.
Dưới tình huống không có Đinh Bất Nhị, bên mình đã khổ chiến đến trình độ này. Nếu như Huyết Ma này tái xuất, chỉ dựa vào những người này là không cách nào ngăn trở.
Ánh mắt của Hoắc Nguyên Chân nhìn xung quanh một chút, bốn vị Thời Luân tôn giả trong lòng mong đợi cũng không thấy xuất hiện.
Bốn lão già này đến lúc này còn chưa tới, khiến Hoắc Nguyên Chân có chút thất vọng
Song thật may là mặc dù bọn hắn tổn thất thảm trọng, bên Thần Long giáo cũng không khá hơn chút nào.
Hơn năm trăm đệ tử Thần Long Giáo bây giờ chỉ còn lại không tới một trăm người, trong đó phần lớn đệ tử phổ thông đều chết ở trong tay của Đại Thánh cùng Ngưu Ma Vương, còn có một ít người là mất mạng trong sấm chớp mưa bão.
Nhị trưởng lão bị thương cũng đã bò dậy, đi tới bên cạnh Đại trưởng lão, còn có Đông Phương Thiếu Bạch cùng Động Huyền Tử, cùng với Giáo Viễn vẻ mặt bất định kia.
Lúc này Đại trưởng lão căn bản không thèm nhìn nhận sĩ võ lâm Trung Nguyên phía trước, mà là có chút điên cuồng rống giận với trời.
- Rốt cuộc đã tới! Thánh Vương rốt cuộc đã tới, các đệ tử của Thần Long Giáo, chúng ta hoan hô đi! Hoan nghênh Thánh Vương quân làm nhân gian của chúng ta, từ nay nhất thống thiên hạ!
Mặc dù người của Thần Long Giáo tổn thất thảm trọng, nhưng giờ phút này tinh thần cũng còn hơn nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên, ai nấy gào thét khàn cả giọng, giống như bọn họ sắp thắng được hết thảy.
Ngay trong tiếng hoan hô của bọn họ, rốt cuộc Thiên Thủy hồ đã xảy ra dị biến.
Sóng lớn ngập trời giờ khắc này đã kích khởi một xoáy nước cực lớn, toàn bộ mặt hồ đều đang xoay tròn theo dòng nước. Sóng lớn không còn rít gào không có quy luật nữa, mà là từ từ hình thành một cái hố sâu hoắm.
Ánh mắt của mọi người kinh hoàng nhìn chằm chằm mặt hồ này, chẳng lẽ là Bạch Phát Huyết Ma Đinh Bất Nhị trong truyền thuyết rốt cuộc sắp sửa xuất hiện sao?
- Rầm!
Đột nhiên sau một tiếng sét, một cơn sóng lớn bay lên không, giống như có trái phá nổ mạnh trong nước, thẳng lên trời cao trăm trượng.
Ánh mắt của mọi người theo cơn sóng lớn nhìn lên bầu trời, còn tưởng rằng trên đỉnh sóng lớn sẽ xuất hiện một bóng người.
Nhưng phía trên sóng lớn cũng không có bóng người, mà là dâng lên rồi lại rơi xuống.
Trong lúc mọi người còn đang nghi ngờ, cơn sóng lớn kia lại phóng lên lần nữa.
Từng cơn sóng lớn giống như thủy triều lên cao rơi xuống, ước chừng sau hơn mười lần lên xuống, đột nhiên một cơn sóng nước đặc biệt lớn bay lên không.
Lần này tất cả mọi người nhìn rõ ràng, trong sóng lớn có thứ gì đó.
Ngay ở trong sóng lớn, một bóng đen cực lớn thoáng hiện trên bầu trời, sau khi nước của sóng lớn rơi xuống, vật này đã lộ ra một chút hình dáng.
Đó là một con rắn.
Một con rắn vô cùng lớn.
Không phải là Hoắc Nguyên Chân chưa thấy qua đại xà, thời điểm chiến đấu tranh đoạt võ lâm Minh chủ, đã có một con đại xà bị Kim Nhãn Điêu ăn sống.
Thế nhưng so với con này, con rắn đó chỉ có thể coi như là cháu chắt, căn bản không có bất kỳ tính chất nào có thể so sánh.
Chỉ riêng phần lộ ra trên mặt nước đã dài có chừng hơn hai mươi trượng, cũng không biết nếu như con rắn này lộ ra toàn bộ, sẽ là một con vật khổng lồ đến mức nào.
Hơn nữa trên đỉnh đầu của con rắn này còn có hai cái u thịt, xem ra giống như muốn mọc sừng.
Chẳng lẽ vật này thật có thể hóa rồng hay sao?
Sau khi thấy con đại xà, người của Thần Long Giáo gần như điên cuồng, ai nấy chỗ đó lộ vẻ điên cuồng gào thét lớn. Đây chính là tín ngưỡng của bọn họ, Thần Long Giáo của bọn họ chính là bởi vì con đại xà này mà đặt tên.
Đại trưởng lão cũng lộ vẻ điên cuồng:
- Thần Long hiện thân! Thần Long rốt cuộc đã hiện thân, các đệ tử của Thần Long Giáo, mau mau dập đầu bái lạy, chuẩn bị nghênh tiếp Thánh Vương xuất thế!
Toàn bộ mấy chục người của Thần Long Giáo phủ phục xuống đất, thành kính quỳ lạy con đại xà kia, thái độ còn cung kính hơn so với đối mặt tổ tông của bọn họ.
Mà đa số người của Trung Nguyên lại tỏ ra khẩn trương, một vật to lớn như vậy lại ẩn náu trong hồ kia. Đây coi như là sức chiến đấu của bọn họ sao?
Chiến đấu như vậy, có cần còn thiết đánh tiếp không?
Hoắc Nguyên Chân thở ra một hơi thật sâu, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm con đại xà đó. Vật ở trong hồ nước này là thứ gì? Là sủng vật của Đinh Bất Nhị sao?
Bạch Phát Huyết Ma, hơn một trăm năm, rốt cuộc ngươi sắp đi ra sao? Cũng tốt, để người tới từ thế giới khác là bần tăng gặp người một lần, chỉ có chiến đấu thôi, thắng làm vua thua làm giặc, xem thử giữa chúng ta ai mới là đệ nhất.
Con đại xà được gọi là Thần Long này vừa hiện thế, sóng gió cũng không lắng lại, vẫn là cảnh tượng của ngày tận thế.
Người ở đây không có ai biết rõ ràng nguyên lý của Thất Tinh Liên Châu. Đây là thành quả của An Mộ Phong nghiên cứu nhiều năm, cũng không biết là vì nguyên nhân gì có thể liên hệ với Đinh Bất Nhị, nhưng Hoắc Nguyên Chân cho rằng trong chuyện này nhất định có mối liên hệ thần bí nào đó.
Dường như thiên tượng kinh khủng như vậy không thể nào bao trùm trong phạm vi quá nhỏ, nhưng lại phát sinh trong Thiên Thủy hồ. Chuyện này đã nói lên nếu như Thất Tinh Liên Châu sinh ra lực lượng kinh khủng nào đó, như vậy chính là tác dụng ở chỗ này. Đây cũng chính là cơ hội xuất thế của Đinh Bất Nhị.
Cho nên Hoắc Nguyên Chân lẳng lặng chờ đợi, chờ Đinh Bất Nhị hiện thế, bất kể kết quả cuối cùng như thế nào, cũng phải trải qua chuyện này.
Người của Thần Long giáo quỳ rạp dưới đất, tham bái con đại xà kinh khủng kia.
Lạy cũng đã lạy, nói cũng đã nói, bất kể là người Trung Nguyên hay là người Thần Long giáo đều giương mắt nhìn chờ đợi Đinh Bất Nhị xuất thế.
Nhưng trong hồ nước này chỉ xuất hiện con đại xà này, bản thân Đinh Bất Nhị cũng không có hiện thân.
Nhưng qua một hồi vẫn không thấy Đinh Bất Nhị ra, rốt cục Đại trưởng lão đã không nhịn được, thế nhưng đại xà cũng không thể trả lời nghi vấn của lão, không thể làm gì khác hơn là hướng về một tên đệ tử Thần Long giáo bên cạnh nói:
- Thủy tính của ngươi tốt, bây giờ xuống dưới hồ xem thử, tại sao Thánh Vương còn chưa hiện thân?
Đệ tử kia có vẻ sợ hãi đại xà trước mắt, thế nhưng cũng không thể không nghe lời của Đại trưởng lão, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đi đến hồ nước.
Con mắt của đại xà như đèn lồng lạnh bằng nhìn chăm chú vào người tiếp cận thủy vực này, không có một chút tình cảm của loài người. Da đầu của tên đệ tử này bị nhìn đến nỗi tê dại, thế nhưng Đại trưởng lão đang ở phía sau thúc giục hắn, hắn không thể làm gì khác hơn là bước đi về phía hồ nước.