Hồng Tạp an bài quân cận vệ xong bèn chạy tới cung Khôn Ninh, bao vây toàn bộ cung này tạo thành vòng vây thứ nhất, khi cấm quân tới lại tạo thành vòng vây thứ hai. Nhưng đám cấm quân không có mệnh lệnh nên không dám vào, mà kế hoạch phản loạn của Hoàng hậu cũng vì Hồng Tạp và Mạc Lăng Dĩnh mà trở nên rối loạn, sắp không xong.
Hồng Tạp đánh bạc, dùng sinh mạng của mình và trượng phu, dùng toàn bộ mạng người trong hoàng cung Hán Thống này để đánh bạc. Nếu như nàng có thể kéo dài thời gian chờ Mạc Lăng Tiêu mang binh tới cứu viện, như vậy sẽ có cơ hội sống sót.
Hai bên giằng co đến tận khi trời tối, Hoàng hậu dường như không gấp. Người từng tập võ nghệ như bà ta cũng không cảm thấy cầm dao kề cổ Hoàng đế lâu như thế là việc gì mệt mỏi cả.
Chỉ không ngờ, bà ta tính toán tường tân, diệt trừ mọi chướng ngại vật trên đường, lại không hề chú ý tới nữ nhân Hồng Tạp này. Mũi tên đã lên dây, không thể không bắn. Hoàng thượng đã sắp không xong nhưng lại không chịu phong con bà ta làm thái tử. Nếu không phải như thế, bà ta cũng không vội vàng động binh.
Rốt cuộc là sinh mạng quan trọng hay ngôi vua qua trọng hơn đây?
“Hoàng hậu nương nương, bà không cần cưỡng ép hoàng thượng, bây giờ chúng ta không ra được, ngươi cũng không ra được đâu.” Hồng Tạp lại cười nói.
Hoàng hậu liếc nhìn nàng, tay cầm dao buông thõng xuống. Chính xác, hiện tại chẳng ai động ai, đều là con tin của nhau cả. Dù sao ở trong cung này, một mình bà ta cũng không đánh thắng được vợ chồng Hồng Tạp, mà bọn hắn cũng không dám động tới mình.
“Ta muốn biết Lăng Thần có thật sự trúng độc như ngươi nói hay không, có phải là độc không giải được không?” Hoàng hậu nói.
Sáng sớm nay Mạc Lăng Thần đã được Hoàng hậu an trí đưa ra khỏi cung, bà ta tất nhiên không tin tưởng lắm lời của Hồng Tạp. Móng tay biến thành màu đen thì đúng là dấu hiệu đầu tiên của trúng độc, nhưng cũng không nhất định là không có thuốc giải.
Hoàng hậu sai cấm quân ở vòng ngoài đi xác nhận tình trạng của Mạc Lăng Thần. Hồng Tạp ngồi ở bàn tròn, ăn bánh hoa quế, bộ dáng nhàn nhã như chính nàng là chủ nhân của cung điện này vậy.
Thời gian trôi qua từng phút từng giờ, đệ đệ của hoàng hậu là thống lĩnh của cấm quân ở bên ngoài càng lúc càng lo lắng. Khoảng cách giữa họ chỉ có hơn mười bước, vượt qua không phải quá đơn giản sao.
Mạc Lăng Dĩnh đi tới trước mặt cha mình, lão quốc vương không biết đã quá mệt mỏi hay thể chất kém mà đã lâm vào hôn mê. Mạc Lăng Dĩnh đỡ lão nằm lên giường mềm xong, đắp chăn cho lão mới lại ngồi xuống bên cạnh Hồng Tạp, nhìn nàng bằng ánh mắt thâm tình.
“Tướng công, nếu chúng ta chết ở chỗ này, chàng có sợ không?” Hồng Tạp cười ôn nhu với hắn.
Hắn cầm chặt tay nàng, lắc đầu: “Nếu chúng ta chết, kiếp sau nàng có muốn làm thê tử của ta nữa không?”
Hồng Tạp nhìn hắn, khóe mắt nàng rnwg rưng. Trượng phu của nàng không hề ngu ngốc chút nào, gương mặt hắn tuấn tú giống Mạc Lăng Tiêu, chỉ là thiếu đi một chút lạnh lùng và gai góc, nhưng lại hơn một phần dịu dàng, đại lượng. Trong mắt hắn luôn có một mảnh ấp áp, nhu tình.
Nàng cũng không biết ánh mắt ấm áp ấy, qua đêm nay, nàng còn có thể thấy được hay không?
Hoàng hậu ngồi một bên nhìn bọn hắn, bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng. Bạc bẽo nhất chính là gia đình đế vương, nữ nhân gả vào đây còn muốn mơ mộng cuộc sống dân thường hay sao?
Nữ nhân luôn truy cầu một người đàn ông hiểu và yêu thương mình, nhưng trong lòng nam nhân đâu có thể chỉ có một mình nữ nhân. Họ còn có nhà, quốc gia, còn có thiên hạ nữa.
Nam nhân là đế vương, trong lòng lại càng có nhiều dục niệm, tại sao có thể một đời chỉ yêu một người phụ nữ. Nữ nhân cuối cùng cũng chỉ có thể là nơi thỏa mãn dục vọng cho nam nhân mà thôi.
Hoàng hậu đi tới bên giường, nhìn gương mặt già nua của lão hoàng đế. Bà ta cũng đã từng dùng hết trái tim để yêu người đàn ông này, nhưng hắn ta chưa từng một lần quay đầu nhìn mình. Cho nên, bà ta dần dần hiểu ra rằng, tình yêu không đáng tin bằng quyền lợi, gả cho nhà đế vương rồi, nếu không tranh giành quyền lợi thì cả đời sẽ bị dẫm đạp rất thê thảm.
Đòi hỏi của một nữ nhân thực ra chẳng có nhiều, vậy mà nam nhân của họ chẳng bao giờ chịu cho.
Trời bắt đầu mưa, những tia chớp rạch ngang trời, tiếng sấm ầm ầm.
Sấm mùa xuân sao? Mùa xuân đã tới rồi ư?
Tiếng mưa rơi rất lớn, lộp bộp trên mặt đất, trên nóc nhà, vậy mà không khí lại càng yên tĩnh tới cô đặc. Thế giới này chỉ còn có tiếng mưa. Mưa như trút nước, giống như ông trời đang muốn gột sạch máu tanh trong hoàng cung này sao?
Hoàng hậu cúi đầu nhìn móng tay của mình càng lúc càng đen, bỗng nhiên nở nụ cười, thanh âm rất nhẹ, hòa vào tiếng mưa bên ngoài.
Sáng ngày thứ hai, cấm quân hồi báo, Ngũ điện hạ xác thực trúng độc, đại phu đang tìm cách giải, hy vọng sẽ tìm ra thuốc.
Hoàng hậu nghe xong mỉm cười hỏi Hồng Tạp: “Người hạ độc khi nào?” Những đồ ăn, nước uống của bà ta đều do thái giám, thị nữ nếm qua trước.
“Cũng giống cách của Hoàng hậu nương nương hạ độc Trần Thục Phi thôi.” Hồng Tạp dựa vào người Mạc Lăng Dĩnh, miễn cưỡng đáp lại. “Không phải là cách làm rất thông minh sao? Bình thường bọn thái giám đều nếm đồ ăn để thử độc, chỉ có thể tra ra những kiểu độc có dược lực mạnh, còn những loại độc có dược tính nhẹ, thật sự rất khó tra ra.”
Hoàng hậu sững sờ: “Độc tính yếu ư?”
“Phải, ta dùng một loại độc có độc tính rất yếu, không thể dùng phương pháp bình thường để kiểm tra được.” Hồng Tạp ngồi thẳng người dậy, cười nói: “Những chất độc đó sẽ ẩn núp trong người ngươi một thời gian dài, theo đồ ăn nước uống mỗi ngày của ngươi, trong không khí ngươi hít thở, chậm rãi hấp thu, tích tụ từng chút, từng chút một. Đến khi đã tích đến một lượng nhất định, độc tính mới phát tác. Nói như vậy, kỳ hạn phát tác sẽ là một tháng.”
“A, giống như bọt biển sao?” Hoàng hậu bắt đầu tỏ ra sợ hãi.
“Không khác gì là mấy.”
“Ngươi nói cho ta biết độc tính, không sợ có người giải được độc sao?”
“Không có chuyện đó đâu Hoàng hậu nương nương. Kỳ thật phương pháp giải độc rất dễ, nhưng mà…” Hồng Tạp nở nụ cười sáng lạn như ánh nắng mùa xuân: “Độc của Nam Cương ta, dược lý khác một trời một vực với Hán Thống, đại phu của Hán Thống sao có thể giải ra được? Mà cho dù là dược sư bình thường ở Nam Cương cũng sẽ khó mà giải được đấy.”
Hồng Tạp lấy cuốn sách của Hoàng hậu ở trên bàn lật lên xem, lại là một tập thơ. Nàng sững sờ, hoàng hậu còn có nhã hứng đọc thơ trong tình hình này sao?
…
Liếc qua bài thơ, nàng nhẹ nhàng thở dài, có lẽ hoàng hậu cũng không phải người vô tình, chỉ là trầm mê trong dục vọng, không kiềm chế được mình mà thôi.
Lại thêm một buổi chiều nữa, cấm quân thông báo, nói đại phu không giải được độc.
Hoàng hậu đứng dậy, nói với Hồng Tạp: “Ta hứa với ngươi, sẽ không giết các ngươi, ta chỉ cần ngôi vị hoàng đế.”
“Đưa bọn ta ra khỏi thành, ta sẽ nói cách giải độc.” Hồng Tập nghiêm túc nhìn bà ta.
Mạc Lăng Dĩnh không nói gì, đi đến bên giường, nâng Hoàng thượng dậy, bỗng thấy trong đôi mắt đục ngầu của cha mình rỉ xuống một giọt nước mắt.
“Phụ vương, chúng ta đi thôi.” Mạc Lăng Dĩnh khẽ nói.
Lão quốc vương nhẹ đẩy tay Mạc Lăng Dĩnh ra, nói: “Trẫm không đi.”
“Phụ vương?”
Lão quốc vương loạng choạng đứng lên, nhìn Hoàng hậu, cố gắng nở một nụ cười méo mó, trong ánh mắt đầy sự thẳng thắn, mở miệng hỏi: “Nàng làm nhiều chuyện như thế chỉ vì ngôi vị hoàng đế sao?”
Hồng Tạp và Mạc Lăng Dĩnh vội vàng đỡ lấy lão, chỉ sợ lão không trụ đước ẽ lại ngã xuống.
“Ngoại trừ cái đó, ta còn có thể có được cái gì chứ?” Hoàng hậu nắm chặt tay, cảm xúc hỗn loạn, không ngờ bà ta lại run lên.
“Thực xin lỗi, là trẫm phụ nàng!” Hoàng thượng thở dài một tiếng, dường như đã dùng hết sức lực cuối cùng để nhớ lại những ngày tháng xưa cũ, khi nàng ta bắt đầu gả vào nhà đế vương…
“Ngài chỉ xin lỗi một câu là có thể bù đắp được cả đời này cho ta hay sao?” Hoàng hậu cười khổ. “Ta chỉ tin chính mình, ta chỉ muốn thứ mà ta có thể cầm nắm được.”
“Trân Nhi…” Hoàng thượng gọi hẳn nhũ danh của Hoàng hậu làm cho bà ta toàn thân cứng đờ, không tài nào nhúc nhích, cứ thế đứng im tại chỗ.
Lão hoàng thượng ho ra một búng máu, nhuộm đỏ long bào, suy nhước ngã ra. Vợ chồng Mạc Lăng Dĩnh đưa lão trở về giường. Hồng Tạp bắt mạch cho lão, vẻ mặt lo lắng, lắc đầu nhìn Mạc Lăng Dĩnh.
Lão đang hấp hối rồi.
Bỗng nhiên ngoài cửa huyên náo một trận. Hồng Tạp mở cửa, thấy quân cận vệ đang ngăn trở một thiếu niên miệng la hét ầm ĩ, nhìn kỹ thì nhận ra đó là Mạc Lăng Thần.
“Cho hắn vào đi.” Hồng Tạp nói.
Ngay khi quân cận vệ né ra, Lăng Thần thấy vết máu trên người lão hoàng thượng thì xông tới, vẻ mặt đầy đau thương kêu lên: “Phụ vương!”
Lão hoàng đế cố hết sức mở mắt ra, duỗi cánh tay đang run rẩy, muốn vuốt ve Mạc Lăng Thần, nhưng cuối cùng vẫn không chạm tới được. Lăng Thần bắt lấy tay lão, nước mắt tràn mi: “Con tới muộn rồi, phụ vương!”
Hoàng thượng lắc đầu cười, không nói gì, mà lão cũng không còn đủ sức mà cất lời nữa.
Mạc Lăng Thần loạng choạng nhìn lão, kêu lên: “Phụ Vương! Phụ Vương!”
Mạc Lăng Dĩnh đứng ở bên cạnh nhắm mắt lại. Hồng Tạp nắm chặt tay hắn.
Đến chết, Hoàng thượng cũng không nói truyền ngôi vị hoàng đế cho ai.
Một cái ngai vàng khiến ngàn người đổ máu,d dến cuối cùng cũng chỉ là một nấm mồ ba thước đất mà thôi.
Hoàng hậu kéo Mạc Lăng Thần tới, sờ soạng một hồi, lau đi nước mắt của hắn, thở dài: “Đứa con ngốc này, tại sao lại tới đây?”
“Mẫu hậu, con không làm hoàng đế! Con chỉ muốn làm một người thường mà thôi.” Mạc Lăng Thần bắt lấy tay Hoàng hậu, muốn khuyên bà ta hồi tâm chuyển ý.
Hoàng hậu lắc đầu, ánh mắt quyết tuyệt: “Đã muộn rồi, đến nước này rồi, con không còn lựa chọn nào khác đâu.”
“Mẫu hậu!”
Hoàng hậu không để ý tới Mạc Lăng Thần nữa, nói với Hồng Tạp: “Tính mạng mẹ con chúng ta ở trong tay ngươi, mà mạng của vợ chồng các ngươi cũng ở trong tay ta, chúng ta trao đổi thế nào?”
Hồng Tạp nghiêm mặt nhắc lại: “Đưa vợ chồng bọn ta ra khỏi thành an toàn.”
Hoàng hậu lắc đầu: “Làm sao để ta tin được ngươi?”
“Bà chỉ có một con đường này mà thôi, nếu bà không tin ta, vậy giao dịch này bỏ đi.”
“Cho ta giải dược trước.” Hoàng hậu kiên quyết.
“Ta cũng không tin bà.” Hồng Tạp cười nhạt.
Hai người giằng co một hồi, cứ thế đứng đó, không ai nói lời nào.
Lúc Mạc Lăng Tiêu tiến vào thì gặp tình huống như thế. Hắn cạy ngói trên nóc đại điện, sau đó thả người nhảy xuống.
Hồng Tạp vừa thấy hắn thì lập tức vui vẻ, hắn lại làm như không có việc gì, vừa nhảy xuống đã cười nói: “Ở đây náo nhiệt quá!”
“Lăng Tiêu, sao đệ…” Ánh mắt Mạc Lăng Dĩnh cũng trở nên vui sướng, lại có một phần lo lắng.
Hoàng hậu cả kinh, sau đó cũng nở nụ cười: “Tốt, tốt, tốt! Ba mạng của các ngươi đổi lấy hai mạng, phải chăng lần này ta thu lãi lớn rồi.”
Lăng Tiêu nghe xong thì nhíu mày, đi tới trước mặt bà ta, nói: “Ta nghĩ bà sẽ cảm thấy rất kỳ quái, tại sao sát thủ bà phái tới giết ta lại cho ta thoát đúng không?”
“Tứ điện hạ quả nhiên dũng mãnh phi thường, vượt xa dự liệu của ta.” Hoàng hậu cũng cười, trong mắt tỏa ra vẻ ác liệt.
“Thế nhưng bà…” Lăng Tiêu cười sảng khoái, mặt cúi xuống nhìn Hoàng hậu. “Cái sai đầu tiên của bà là bỏ qua Hồng Tạp, cái sai thứ hai là dám không tính tới ta. Ta có thể tới đây, tất nhiên cũng có cách rời đi. Ở đây không ai có thể ngăn cả ta đâu. Không một ai!”
“Ngươi…” Hoàng hậu không khỏi lùi về sau một bước, sắc mặt tái nhợt. Vẻ mặt âm tàn của Mạc Lăng Tiêu này thật sự là lần đầu tiên bà ta được thấy, sao có thể làm người ta sợ hãi tới như vậy?
Mạc Lăng Thần vội vàng ngăn trở trước mặt Hoàng hậu.
“Tứ hoàng huynh, mong hãy tha cho mẫu hậu của đệ!”
Mạc Lăng Thần khẩn cầu nhìn hắn, hoàn toàn khác xa với vẻ ngang ngược của hoàng hậu. Mạc Lăng Tiêu nhìn hắn, dù là huynh đệ cùng cha khác mẹ nhưng bọn hắn rất ít khi gặp nhau, mà mỗi lần gặp mặt cũng chẳng nói với nhau được bao nhiêu câu.
Mạc Lăng Tiêu đang nghĩ xem phải làm như thế nào thì lại nghe một tiếng xé gió bên tai.
Mà cái này, chính là sai lầm thứ ba của hoàng hậu.
“Coi chừng!” Hắn đứng cách vợ chồng Mạc Lăng Dĩnh một khoảng nên không có cách nào cứu đại ca, đại tẩu của hắn được.
Mũi tên rậm rạp từ ngoài cửa sổ bắn vào, theo đó là tiếng hét thê thảm của thái giám, quân cận vệ ở bên ngoài. Mưa tên càng lúc càng dầy đặc, như muốn xuyên thủng cung Khôn Nghi.
Lúc mũi tên đầu tiên bắn tới, Mạc Lăng Dĩnh đã nhào lên người Hồng Tạp, hắn dùng thân thể của mình bảo hộ cho thê tử bên dưới. Chỉ nghe tiếng mũi tên cắm vào da thịt, nhưng hắn tuyệt nhiên không rên rỉ một tiếng. Sau đó Mạc Lăng Tiêu nhảy tới, vung kiếm ngăn trở làn mưa tên, dùng kiếm quang làm thành một mặt thuẫn bảo vệ.
Mà ở bên kia, Hoàng hậu cũng đẩy Mạc Lăng Thần vào góc tường, mưa tên không rơi tới được, nhưng sau lưng hoàng hậu cũng đã trúng ba mũi tên, một trên bả vai, một trên lưng, một trên đùi. Máu từ cơ thể bà ta tràn ra như nước thủy triều.
“Mẫu hậu!” Mạc Lăng Thần kêu lên đau đớn. Chẳng lẽ ngày hôm nay hắn phải nhìn hai người thân nhất của mình chết đi thế này sao?
Mưa tên rơi xuống trong thời gian một phần ba nén nhang mới dừng.
Trên tường, trên bàn, trên sàn nhà đầy những mũi tên, nhìn như một con nhím đày gai.
Mạc Lăng Tiêu hạ tay xuống, chết lặng nhìn người phía sau.
Trên lưng Mạc Lăng Dĩnh có năm mũi tên, Hồng Tạp ôm lấy hắn, không nói gì, chỉ có hai nàng nước mắt ròng ròng.
Hắn đã chết, trước khi chết chỉ nhẹ giọng hỏi nàng, kiếp sau còn có muốn làm tân nương của hắn không?
Mạc Lăng Tiêu giệt mình, tay trở nên run rẩy. Hắn nhìn bốn phía. Hoàng thượng nằm trên giường đã băng hà từ lâu, trên người đầy những mũi tên, máu từ trên người lão chảy xuống thành vũng quanh người, lại chảy xuống sàn từng giọt, từng giọt.
Hoàng hậu được Mạc Lăng Thần ôm trong lòng, trên người cắm ba mũi tên, cũng một thân đầy máu.
Thì ra máu đều có màu giống hệt nhau.
Tranh giành đoạt vị, không ngờ cuối cùng lại trở thành tràng diện như thế này.
Máu tươi ngập trong mắt Mạc Lăng Tiêu. Hắn ngửa cổ cười ha hả, sau đó vọt ra khỏi cửa, tiếng cười xuyên thẳng lên trời, quanh quẩn trong khắp hoàng cung.
Em ruột của Hoàng hậu là thống lĩnh cấm quân đang muốn làm ngư ông đắc lợi, sau khi không tìm thấy ngọc tỷ truyền quốc, mà hoàng hậu lại bị cưỡng ép không dám làm ra phản ứng gì, lão mới lệnh cho cung thủ bắn vào cung Khôn Nghi.
Hắn vội cái gì? Hắn sợ không chiếm được thiên hạ hay sao? Hắn ngu xuẩn như thế, sẽ phải dùng cả tính mạng của mình mà trả giá.
Nhiều năm về sau, đời nọ nối đời kia, đều lưu truyền rất nhiều câu chuyện về ngày hôm đó.
Có người nói đêm đó quỷ thần xuất hiện giúp Hán Thống dẹp loạn phản quân. Lại có người nói Mạc Lăng Tiêu một người giết hơn ngàn cấm quân. Càng có chuyện rằng Mạc Lăng Tiêu gọi ác ma từ địa ngục về, toàn thân tắm máu, như địa ngục Tu La.
Tóm lại, tình huống đêm hôm đó không ai biết rõ, bởi vì ngoài Mạc Lăng Thần và Hồng Tạp trong cung Khôn Nghi thì không một ai còn sống cả.
Về sau, người quét dọn cung Khôn Nghi nói rằng, máu chảy ra từ xác của ngàn người, đọng ở một chỗ, nhuộm mặt đất đỏ như một tấm thảm khổng lồ, bùn đất thẩm thấu cũng không nhanh bằng tốc độ đông lại thành băng của máu. Vì vậy nền đất trở nên đỏ sậm, cho dù là nhìn thấy ban ngày, đêm về cũng bị ác mộng quấn thân. Đến đêm khi trăng lên thì đừng nói sẽ trở thành cảnh tượng khủng khiếp như thế nào.
Chính xác mà nói, sau đêm hôm đó, cung Khôn Nghi trở thành trường Tu La mất rồi.
Vài thập niên sau, ở trong cung điện bỏ phế này cũng không mọc nổi một ngọn cỏ, chỉ có một loại hoa tường vi neo đậu khắp nơi, đỏ hồng như máu, bỏ ngổn ngang khắp sân, tường, thậm chí vẫn có thể ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc làm người ta hít thở không thông.
Hết quyển thứ nhất.