Thanh Hạp quan không hổ danh là cửa khẩu đẹp nhất thiên hạ, bao la hùng vĩ, phảng phất như đi lên tới đỉnh cao có thể duỗi tay chạm vào mây. Trữ Hạ đứng trước Thanh Hạp quan, không khỏi cảm khái sâu sắc.
“Đồ nhà quê!” Liệt phán một câu xanh rờn. Trữ Hạ trừng mắt lườm lại hắn.
Liệt giơ roi thúc ngựa đi vào quan. Trước khi qua, Lưu Tịch kéo cổ tay nàng, hỏi: “Nàng thật sự quyết định như thế?”
Trữ Hạ nhìn vào hai mắt đầy vẻ lo lắng của hắn, cười: “Vận khí của ta gần đây rất tốt, đánh bạc cũng không thua. Vạn nhất nếu có thua thì phiền ngươi giúp ta thu thập thi thể, dùng hỏa thiêu thành tro chứ đừng để thi thể ta mục nát nhé!”
Lưu Tịch chau mày, mặc cho nàng trước mặt hắn cười đùa vui vẻ, trăm mị ngàn kiều. (Trăm hấp dẫn, ngàn xinh đẹp)
“Trữ Hạ.” Hắn gọi nàng từ sau lưng.
“Cái gì?” Nàng ghìm ngựa lại, nhưng cũng không quay về.
Lưu Tịch nghĩ nghĩ, dường như có trăm ngàn lời muốn nói nhưng cuối cùng lại không biết phải nói cái gì.
“Khi cứu Liệt tướng quân, ta đã đánh cuộc là mình thua, cho nên, ta định… vì nàng…”
Trữ Hạ quay đầu lại, tóc đen theo gió lớn bay tung lên, rực rỡ dưới nền trời xanh thẳm, nụ cười của nàng tươi rói hòa tan vào trong ánh mặt trời.
Gió thật to, hắn nói gì nàng nghe không rõ lắm.
Nàng chỉ cười một tiếng, giơ roi tiến vào trong quan.
Hắn nói rằng: cho nên, ta muốn vì nàng xông pha khói lửa.
Lưu Tịch hoảng hốt, thoáng chốc mới nhận ra mình vừa nói cái gì. Lời này nghe cứ như một lời hẹn thề vậy.
Nhưng ngực hắn lại cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.
Vừa tiến vào quan, Long Mạt Cửu thấy Liệt thì kích động tiến lên ôm chầm lấy hắn, còn cẩn thận quan sát từng tấc da khối thịt trên người hắn.
Trữ Hạ ở phía sau cười lớn: “Long tướng quân, Liệt tướng quân không hao tổn gì cả đâu.”
Long Mạt Cửu không chú ý tới nàng, giờ vừa thấy thì sắc mặt trầm xuống. Hắn đưa mắt ra hiệu cho tên phó tướng bên cạnh, tướng sĩ xung quanh đều bắt lấy nàng.
Cũng đã nằm trong dự liệu nên Trữ Hạ không giãy dụa, chỉ nhìn Long Mạt Cửu, hỏi: “Long Tướng quân?”
Long Mạt Cửu lắc đầu bất đắc dĩ: “Đây là mệnh lệnh của Vương.”
“Mệnh lệnh của Vương?” Trữ Hạ cau mày, đã kinh động tới cả A Mộc Đồ rồi sao? Cũng có thể, Liệt bị Tiếu Lăng bắt, có lẽ A Mộc Đồ đã tra rõ rồi.
“Vương nói, nếu như thấy Chung Trữ Hạ thì lập tức mang về Đô Linh thành.” Long Mạt Cửu đưa mắt nhìn phó tướng, tay vung lên. Tên phó tướng lĩnh mệnh mà đi.
“Cửu ca…” Liệt hỏi. “Vì sự tình liên quan tới Mạc Lăng Tiêu sao?”
Long Mạt Cửu từ chối trả lời, chỉ cười.
Lưu Tịch trầm mặt, một tay cầm chặt kiếm trong tay. Liệt đi tới cạnh hắn, mạnh mẽ giữ chặt tay hắn, khẽ nói: “Không sao đâu, nếu đã đưa về thành Đô Linh thì ít nhất cũng là không giết.”
Lưu Tịch quay đầu nhìn hắn.
Liệt cười: “Dù thế nào thì hắn cũng đã cứu ta, nếu có nguy hiểm, ta cũng nhất định sẽ bảo vệ hắn.”
Ngưng chiến vốn là vì Nhị vương tử và Liệt. Nay cả hai đều đã chạy thoát nên cũng không có lý do để chần chờ nữa. Việc trao đổi tù binh nhanh chóng được diễn ra, khi Trữ Hạ về tới thành Đô Linh thì Long Mạt Cửu đã lại chuẩn bị khai chiến.
Trong một biệt viện ngay gần hoàng cung trong thành Đô Linh, Trữ Hạ bị đưa tới giam lỏng. Nhưng tới kinh thành được ba ngày rồi nàng cũng chưa từng gặp A Mộc Đồ ngoại trừ không thể ra khỏi cửa thì nàng muốn ăn gì, muốn làm gì cũng được. Thời gian bôn ba dài như thế, nàng đã mỏi mệt vô cùng, nếu trên đường chạy trốn ra khỏi Hán Thống không có Lưu Tịch săn sóc, có lẽ nàng cũng đổ bệnh rồi.
Sau giờ ngọ, Trữ Hạ đem ghế ra trước cửa sân nhỏ nằm dài, ánh mặt trời chênh chếch trên đầu làm cho đá cẩm thạch lạnh như băng cũng trở nên mát mẻ. Trữ Hạ đặt thảm nằm lên đó, nhắm mắt lại ngủ. Mùa xuân ở phương bắc thường tới chậm, lại không bị ánh nắng mặt trời làm cho nóng nực, nàng chỉ thấy cả người ấm áp như đang được ôm ấp vậy.
Khi A Mộc Đồ bước qua cửa, còn đang nghĩ xem phải chất vấn nàng như thế nào, không ngờ lại thấy gương mặt khi ngủ của Trữ Hạ, không khỏi bật cười.
Buổi trưa ấm áp, trong viện đầy ánh mặt trời và hương cỏ hoa, một gương mặt ngủ say, cuộn mình lại như một con mèo con. Trên gương mặt hắn tự nhiên xuất hiện nụ cười, tâm tình ngoài ý muốn đã bình ổn trở lại, nhưng sự tình khác đều muốn tạm buông xuôi để hưởng thụ giờ khắc an bình này.
A Mộc Đồ kéo một đầu thảm xuống đất, ngồi tựa ở bên ghế nằm của nàng đọc sách, thỉnh thoảng lại quay sang liếc nhìn nàng một cái, miệng không khỏi giương lên vui vẻ, ánh mắt dịu dàng tới nỗi hắn cũng không thể phát hiện ra. Dần dần, hắn mệt mỏi liền gục đầu sang bên cạnh mà ngủ, không còn nhớ rõ bao lâu mình không có một giấc ngủ yên lành.
Ánh mặt trời rọi xuống người, thật sự rất ấm áp.
Trữ Hạ tỉnh lại khi mặt trời chưa lặn, cả bầu trời phủ một mảnh màu hồng nhạt. Nàng ngáp một cái, lại phát hiện bên chân mình có một người đang gục ngủ, không ngờ lại là A Mộc Đồ.
Không khỏi vô cùng hoảng sợ, đường đường là vương của Khế Sa lại núp bên chân nàng mà ngủ, cái này có tính là tội lớn không đây? Vậy thì thật sự sẽ rất ứng nghiệm cho câu: Chung Trữ Hạ a, ngươi thật sự là một ngôi sao quả tạ, có cái mạng cũng không đền hết tội.
Đây là lần đầu tiên nàng thấy A Mộc Đồ ngủ, hoàn toàn không còn khí thế uy nghiêm của quân vương như trước, chỉ là một bộ ngoan ngoãn không có phòng bị gì.
Nàng chợt nhớ lại lời mà mẫu hậu từng nói với phụ vương: “Hạ Trữ này, lúc làm loạn ầm ĩ thì ta chỉ muốn bóp chết nó, nhưng nó ngủ rồi sao lại đáng yêu như thế chứ? Đứa nhỏ này tay chân đều nhỏ, mỗi một tấc da thịt đều là máu thịt trong người ta.”
Lúc mẫu hậu nói câu ấy, nàng đang giả vờ ngủ, vì đã có hẹn với Lôi Nhược Nguyệt và Xuyên Trữ đi dò xét tầng hầm ở hậu viên.
Nghĩ tới đây, vẻ tươi cười của nàng cũng trở nên cứng ngắc. Nàng đáng thương tới mức chỉ có thể nhớ lại những thứ này mà thôi.
Trữ Hạ lấy chăn lông đắp lên người A Mộc Đồ, sau đó rón ra rón rén đi tới phòng bếp, bắt đầu lu bù với việc làm vài món ăn.
Nịnh nọt vương của Khế Sa đôi khi cũng là một chuyện rất trọng yếu, đây còn có thể coi là một cơ hội tốt.
Khi A Mộc Đồ tỉnh lại thì mặt trời đã lặn, hắn duỗi lưng một cái, gần đây ngủ không được ngon nên chiều nay hắn mới ngủ sâu giấc tới vậy, ngay cả khi nàng đứng lên, đắp chăn cho mình mà hắn cũng không phát hiện ra.
A Mộc Đồ nhìn chăn lông trên tay, có chút thất thần. Đã bao lâu rồi không có người đắp chăn cho hắn? Thật lâu lắm rồi, từ lúc mẫu thân hắn không còn trên cõi đời này nữa.
Trong nội tâm dâng lên xúc động, nhất thời lại có thêm chút thất thố.
Một hương thơm truyền tới, hắn đứng hẳn lên, hướng ra phía ngoài mà đi.
Trữ Hạ đang bày bát đũa, thấy hắn tới thì thân mật kéo hắn tới, ấn hắn ngồi xuống, cười nói: “Nếm thử xem tay nghề của ta thế nào?”
A Mộc Đồ sợ run, biểu hiện của nàng làm hắn tự giác gật đầu. Liệt và Lạc Bình Xuyên ở cạnh hắn hơn mười năm cũng chưa từng thấy hắn bị câu thúc như thế bao giờ. Hắn nghĩ, nàng vốn nên như thế này, ở vị trí này, làm công việc này…
Còn có, nữ nhân này sao nhìn thấy hắn lại không hề thi lễ vậy?
Thật sự là gia hỏa không lễ phép chút nào.
Ho nhẹ một tiếng để xua đi vẻ ngây ngốc xấu hổ của mình, A Mộc Đồ cũng không biết nên biểu lộ như thế nào. Nếu lúc này dùng vẻ mặt nghiêm nghị, cứng nhắc nói chuyện cũng không quá hợp thời.
Trước cái nhìn soi mói của nàng, hắn gắp lên một miếng thịt bỏ tọt vào miệng, cảm giác vị cũng không tệ. Hoặc vì hắn đang rất đói nên lại ăn thêm một ít, lúc này mới lại phát hiện Trữ Hạ vẫn đang ngồi im nhìn hắn.
“Làm sao thế?” Hắn hỏi.
Đây là câu nói đầu tiên của hắn khi gặp lại nàng.
“Ăn ngon không?” Trữ Hạ nhìn hắn với vẻ mặt chờ mong.
A Mộc Đồ gật đầu cứng ngắc, lại “ừ” một tiếng.
Trữ Hạ cười vũ mị, dịu dàng nói: “Vương, ta hạ độc trong đồ ăn đó.”
Cả người A Mộc Đồ cứng lại. Ngày thường hắn cẩn thận như thế, sao lại phạm vào cái sai lầm chết người này? Lúc vừa rồi khi ăn, hắn lại chẳng nghĩ tới cái gì cả.
Đều tại cái chăn lông chết tiệt kia! Hôm nay tất cả cảm xúc kỳ quái xảy ra trong hắn đều tại cái chăn lông đó.
Trữ Hạ vì vẻ chần chờ của hắn mà cười càng tươi rói, lại bắt đầu làm càn: “Vương thân yêu, ngài vội vàng gọi ta về đây như vậy không phải vì muốn nuôi cho ta béo đấy chứ?”
A Mộc Đồ ngưng mắt, một mảnh xanh lá âm u, mang theo tức giận: “Ngươi và Mạc Lăng Tiêu có quan hệ gì? Ngươi đến Khế Sa có ý đồ gì? Vì sao tới Hán Thống rồi còn quay về Khế Sa? Còn cứu Liệt? Ngươi cho rằng làm thế ta cũng sẽ không hoài nghi sao?”
Trữ Hạ không cười, đáp: “Ngài thông minh như thế, sao lại không hiểu chuyện này? Cái ta muốn không phải là Hán Thống, cũng không phải Khế Sa!”
A Mộc Đồ kéo tóc Trữ Hạ, nàng cả kinh té ngã vào lòng hắn. Đôi mắt u lục nhìn nàng: “Ngươi muốn gì? Bang Thập sao? Chỉ bằng ngươi sao?”
Trữ Hạ cười tới lóa mắt, đôi mắt lấp lánh như chứa hết sao trời: “Ta chưa từng nghĩ muốn lấy lại Bang Thập, chỉ là ta thấy trong mắt ngài có một thứ.”
“Là gì?”
“Dã tâm.”
A Mộc Đồ sứng sờ, nở nụ cười: “Thế thì sao?”
“Cho nên, ta có giá trị lợi dụng với ngài, là cái cớ tiến công Bang Thập tốt nhất cho ngài, sẽ giúp ngài lung lạc dân tâm, thậm chí lung lạc quân tâm.” Trữ Hạ vẫn tươi cười, nhưng trong mắt lại có một tia đắng chát không dễ phát hiện ra.
“Ngươi lại có nhiều tác dụng như thế sao?” Hắn đùa bỡn tóc nàng, lại tỏ ra không hề quan tâm: “Ngươi có thể nhìn quốc gia của ngươi đổi chủ, còn mình thì không cần gì sao?”
“Ta chỉ muốn một người.” Trữ Hạ cứng cỏi đáp, trong lòng lại đau đớn vô cùng.
“Ai?” Đôi mày của A Mộc Đồ hơi nhíu lại.
“Lôi Nhược Nguyệt.”
Thì ra đều là lợi dụng, chăn lông cũng là lợi dụng, nấu cơm cho hắn cũng là lợi dụng.
Thì ra, nàng muốn Lôi Nhược Nguyệt.
A Mộc Đồ trầm tư, đã quên Trữ Hạ vẫn còn dựa vào ngực hắn với một tư thế vô cùng mập mờ. Mà Trữ Hạ một cử động nhỏ cũng không dám. Người ta nói gần vua như gần cọp, với lão có hổ âm tình bất định này thì nàng càng sợ hơn.
Thân thể dán chặt vào nhau, nếu nói không khẩn trương là giả dối, nhưng thấy hắn không có cử động gì khác nên nàng cũng dần trầm tĩnh lại. Bộ ngực của hắn vừa rồi vì bị kéo một cái mà cũng hơi hở ra, để lộ xương quai xanh và làn da màu đồng cổ.
Đường cong của xương quai xanh vô cùng ưu mỹ, làn da tinh tế không nhìn thấy cả lỗ chân lông. Mặt nàng dán trên ngực hắn, mỗi lần hô hấp đều có thể cảm nhận được cơ ngực chuyển động.
Khác với Lôi Nhược Nguyệt, da hắn đen hơn, dáng người cao hơn, hương vị trên làn da cũng không giống nhau, mà ngay cả cách ôm cũng khác.
Thời điểm này còn có thể nghĩ về Lôi Nhược Nguyệt, Trữ Hạ không khỏi thầm than trong lòng, lại có chút cảm giác xúc động muốn khóc.
Lơ đãng ngẩng đầu, lại phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm nàng. Mặt nàng đỏ bừng, muốn đẩy hắn ra.
A Mộc Đồ sao chịu buông tay, cười rất xấu xa: “Ngồi ở trên người bổn vương rất thích đúng không? Vưa rồi sắc nữ nhân nàng nhìn vào đâu vậy?”
“Cái này phải để ta nói, ôm bổn cô nương như thế, ngươi rất thích thú đúng không?” Trữ Hạ cực kỳ vô lại, dùng ngón tay chọc vào lồng ngực hắn.
Con ngươi của A Mộc Đồ sâu không thấy đáy, ngẩng đầu, cầm đũa lên: “Nàng nói đã hạ độc trong thức ăn, vậy Chung Trữ Hạ, nàng có nguyện chết cùng bổn vương không?”
Nói xong, kẹp một miếng thịt bò đưa lên miệng mình, sau đó dưới ánh mắt trừng lên của nàng, hắn nhét thức ăn qua miệng nàng.