Sáng hôm sau...
-Ưm...- Nó cố mở đôi mắt nặng trĩu ra, ngồi dậy- Ai da đau đầu quá
"Cạch"- Ơ Ice, mày dậy rồi à?- Alex bước vào, tay cầm tô cháo
-Sao tao lại ở đây?- Nó
-Mày ngất ở ngoài đường, tụi tao đi về thì thấy nên đưa mày về nhà luôn. Cái con này, đi dầm mưa thế nào mà để dẫn đến sốt cao là thế này hả?- Alex quát
-Không có gì- Nó cố lờ mặt đi chỗ khác
-Để coi- Alex đặt tô cháo xuống bàn, đi lại sờ lên trán nó- Vẫn còn nóng đây này
-Tụi nhỏ đi học rồi à?- Nó
-Chứ mày nghĩ giờ là mấy giờ mà tụi nó chưa đi học?- Alex
-Ừ- Nó
-Giờ thì ăn cháo, uống thuốc rồi nằm nghỉ đi- Alex
-Không! Tao còn chuyện phải làm- Nó bước xuống giường nhưng vừa bước được vài bước liền đứng không vững
-Thấy chưa? Tao đã nói rồi mà không chịu nghe! Ăn cháo và uống thuốc rồi nằm nghỉ đi- Alex lại đỡ nó
-Tao không thích- Nó
-Không thích cũng phải làm, mày không chịu tự ăn thì để tao giúp cho, nào há miệng ra- Alex
-Không, tao không còn sốt nữa- Nó nói
-Xạo! Mới hôm qua sốt cao đến hơn 39 độ mà làm sao khỏi ngay được chứ? Nhất là khi mày chẳng chịu ăn hay uống thuốc, vậy khỏi bằng niềm tin à? Ăn đi, coi như tao xin mày đấy- Alex
-Tao không còn là trẻ con 3 tuổi nữa, tao tự ăn được- Nó
-Vậy ăn nhanh đi, còn uống thuốc nữa- Alex
-Rồi rồi- Nó
-Này- Alex
-Gì?- Nó
-Tao có chuyện muốn nói- Alex
-Nói đi- Nó
-Thực ra cái cô Ngô Tú Anh đó là do pama cô ta bắt làm vậy để hòng cầu danh lợi từ Kelvin nên cô ta mới làm vậy- Alex
-Ừ- Nó
-Mày không ngạc nhiên sao?- Alex ngạc nhiên
-Có gì phải ngạc nhiên chứ?- Nó
-Hả?- Alex
-Tao nghĩ kĩ rồi, dù cho cô ta có là bạn gái hờ hay bạn gái thật của Kelvin đi chăng nữa thì anh ấy cũng chẳng nhớ gì về tao nên tao cũng chẳng quan tâm nữa, vả lại tao cũng quyết định rồi, tao sẽ về Mĩ- Nó
-Hả? Khi nào mày đi?- Alex
-Khi nào tao sắp xếp công việc bên này xong xuôi thì tao sẽ đi, sớm thôi- Nó
-Vậy mày định đi bao lâu?- Alex
-1 năm, 10 năm, có thể lâu hơn nữa và cũng có thể tao sẽ chẳng trở về Việt Nam nữa- Nó
-Thật sao? Vậy tụi tao có thể đi cùng mày mà- Alex
-Không! Tụi mày cứ ở đây, tao muốn đi 1 mình- Nó
-Thật à?- Alex
Nó im lặng, không nói gì, căn phòng trở nên im ắng
-Tao ăn xong rồi, thuốc cũng uống xong rồi đấy, giờ tao muốn nghỉ ngơi, mày ra ngoài đi- Nó
-Ok- Alex nói rồi ra ngoài luôn
-Alex vừa bước ra ngoài, nó liền lại bàn lấy máy tính ra, cùng với đống giấy tờ bên cạnh, nó lại làm việc
-Ưm...- Nó cố mở đôi mắt nặng trĩu ra, ngồi dậy- Ai da đau đầu quá
"Cạch"- Ơ Ice, mày dậy rồi à?- Alex bước vào, tay cầm tô cháo
-Sao tao lại ở đây?- Nó
-Mày ngất ở ngoài đường, tụi tao đi về thì thấy nên đưa mày về nhà luôn. Cái con này, đi dầm mưa thế nào mà để dẫn đến sốt cao là thế này hả?- Alex quát
-Không có gì- Nó cố lờ mặt đi chỗ khác
-Để coi- Alex đặt tô cháo xuống bàn, đi lại sờ lên trán nó- Vẫn còn nóng đây này
-Tụi nhỏ đi học rồi à?- Nó
-Chứ mày nghĩ giờ là mấy giờ mà tụi nó chưa đi học?- Alex
-Ừ- Nó
-Giờ thì ăn cháo, uống thuốc rồi nằm nghỉ đi- Alex
-Không! Tao còn chuyện phải làm- Nó bước xuống giường nhưng vừa bước được vài bước liền đứng không vững
-Thấy chưa? Tao đã nói rồi mà không chịu nghe! Ăn cháo và uống thuốc rồi nằm nghỉ đi- Alex lại đỡ nó
-Tao không thích- Nó
-Không thích cũng phải làm, mày không chịu tự ăn thì để tao giúp cho, nào há miệng ra- Alex
-Không, tao không còn sốt nữa- Nó nói
-Xạo! Mới hôm qua sốt cao đến hơn 39 độ mà làm sao khỏi ngay được chứ? Nhất là khi mày chẳng chịu ăn hay uống thuốc, vậy khỏi bằng niềm tin à? Ăn đi, coi như tao xin mày đấy- Alex
-Tao không còn là trẻ con 3 tuổi nữa, tao tự ăn được- Nó
-Vậy ăn nhanh đi, còn uống thuốc nữa- Alex
-Rồi rồi- Nó
-Này- Alex
-Gì?- Nó
-Tao có chuyện muốn nói- Alex
-Nói đi- Nó
-Thực ra cái cô Ngô Tú Anh đó là do pama cô ta bắt làm vậy để hòng cầu danh lợi từ Kelvin nên cô ta mới làm vậy- Alex
-Ừ- Nó
-Mày không ngạc nhiên sao?- Alex ngạc nhiên
-Có gì phải ngạc nhiên chứ?- Nó
-Hả?- Alex
-Tao nghĩ kĩ rồi, dù cho cô ta có là bạn gái hờ hay bạn gái thật của Kelvin đi chăng nữa thì anh ấy cũng chẳng nhớ gì về tao nên tao cũng chẳng quan tâm nữa, vả lại tao cũng quyết định rồi, tao sẽ về Mĩ- Nó
-Hả? Khi nào mày đi?- Alex
-Khi nào tao sắp xếp công việc bên này xong xuôi thì tao sẽ đi, sớm thôi- Nó
-Vậy mày định đi bao lâu?- Alex
-1 năm, 10 năm, có thể lâu hơn nữa và cũng có thể tao sẽ chẳng trở về Việt Nam nữa- Nó
-Thật sao? Vậy tụi tao có thể đi cùng mày mà- Alex
-Không! Tụi mày cứ ở đây, tao muốn đi 1 mình- Nó
-Thật à?- Alex
Nó im lặng, không nói gì, căn phòng trở nên im ắng
-Tao ăn xong rồi, thuốc cũng uống xong rồi đấy, giờ tao muốn nghỉ ngơi, mày ra ngoài đi- Nó
-Ok- Alex nói rồi ra ngoài luôn
-Alex vừa bước ra ngoài, nó liền lại bàn lấy máy tính ra, cùng với đống giấy tờ bên cạnh, nó lại làm việc