Đi chừng nửa canh giờ, không có gì bất thường, nhưng ta cảm nhận được sát khí tăng lên, trong lòng nổi lên sự đề phòng. Ta cảm nhận được thì không lý gì hắn lại không biết.
Vì ta đi phía sau nên thấy một kẻ đột nhiên xuất ra một thứ gì đó, chỉ kịp hét lên: “cẩn thận”
Mọi việc diễn ra với tốc độ chóng mặt, ta chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã có hai kẻ kéo ta tách ra. Ta vẫn còn nghe thấy tiếng hắn hỏi: “Thế này là có ý gì, các ngươi mạo danh người của hoàng thượng?”
Kẻ cầm đầu cười sằng sặc: “không chúng ta đích thị là người của hoàng thượng, nhưng cũng không ngại nói cho ngươi biết chúng ta cũng là người của Lục gia. Tiểu thiếu gia, người đã đi rồi thì không nên trở về làm ô danh Lục gia, cùng nữ nhân của hoàng thượng chạy trốn, tội danh này Lục gia không gánh được.”
“Đại ca sẽ không đối với ta như thế, khốn khiếp, ai sai các ngươi tới” khuôn mặt của hắn trở nên đáng sợ.
Hắn liền nhanh chóng rơi vào hỗn chiến, những người này có vẻ như được đào tạo bài bản để chống lại hắn, bọn chúng đều nhắm vào điểm yếu trong chiêu thức của hắn. Nhưng hắn cũng không phải kẻ dễ đối phó, vẫn chưa vào thế hạ phong. Hai kẻ đang kèm cặp ta thấy thế cục bất lợi liền muốn xông vào cuộc chiến, nhưng ta nhanh tay dùng mê hương khi chúng không để ý. Nhưng có một kẻ đã tránh được, liền điểm huyệt ta, lao vào trợ lực cho đồng đội.
Ta đờ đẫn nhìn theo bóng dáng nam nhân đang lộng kiếm phía xa, máu tươi theo đường kiếm của hắn bắn lên một vòng cung tuyệt đẹp, ta không biết lúc đó mình cảm thấy thế nào, mọi cảm xúc bị ngưng trệ. Nơi xa huyết nhục mơ hồ, máu thấm đẫm trên xiêm y thô sơ, không biết máu của địch nhân hay máu của hắn. Hắc y nhân từng kẻ gục xuống, hắn một đường chém giết. Một khắc lâu như trải qua vạn kiếp, lòng bất ngờ hoảng hốt, giờ khắc sinh tử lại không biết nổi hận nhiều hơn hay thương xót đau đớn nhiều hơn. Từng có một nam nhân hết lần này đến lần khác nói yêu thương ta, lại cũng hết lần này đến lần khác lừa dối ta, ta không phân biệt nổi đâu là giả đâu là thật nữa rồi.
“Lạc Nhi, chờ ta”_ta chờ.
“Lạc nhi, đại sự thành, nàng đồng ý gả ta sao” _ta đồng ý.
“lạc nhi, thật xin lỗi”
“lạc nhi, tha thứ cho ta được không”_ta tha thứ.
“hãy tin ta” ta tin
“lạc nhi, ta sẽ bảo vệ nàng cả đời”
“lạc nhi, chúng ta thành thân đi”_được
“lạc nhi, thật xin lỗi, phụ nàng, ta dùng mạng này để trả, nếu có kiếp sau... mà thôi, nào dám cầu kiếp sau”_ ta không tin kiếp sau, càng không cần hắn dùng mạng mình đổi để ta được sống.
Nước mắt bỗng nhòa đi, không còn kịp nhìn thấy một bóng dáng trơ trọi từ từ khụy xuống, một tay chống kiếm, mắt hướng về phía bên này, môi mấp máy gì đó không rõ. Ta muốn bật dậy chạy đến chỗ hắn, nhưng thân thể không còn cử động được, cảm giác tâm đã chết, chỉ muốn đến nghe rõ hắn nói câu kia. Hắn nhìn ta thoáng mỉm cười, khó nhọc đứng lên từng bước từng bước tiến đến phía ta, theo mỗi cử động của hắn, những vết thương ứa máu, thấm vào vạt áo, y phục hắn không còn màu sắc ban đầu, đã biến thành màu đỏ chói mắt tự bao giờ.
Hắn quỳ xuống bên cạnh ta, muốn chạm vào khuôn mặt ta nhưng có lẽ sợ bàn tay đã nhuốm máu của mình nhiễm bẩn khuôn mặt ta nên tay hắn dừng lại giữa không trung, vươn tay trái, nói:
“muộn rồi, nhưng..., sinh thần vui vẻ”
Cánh tay chợt buông lơi, một chiếc lắc tay đơn giản trượt ra, nhịp thở của nam nhân yếu dần rồi dừng lại. Tĩnh lặng. Như trên thế giới mọi thứ đều trở nên im lìm tắt tiếng. Chiếc lắc theo kẽ tay rơi xuống “đing” tiếng kêu rất nhỏ, nhưng lại như tiếng sấm đánh vào màng nhĩ, đau đớn. Ta bần thần nhìn chiếc lắc, bỗng muốn cười lớn:
“ha ha ha, đúng, đúng vậy, muộn rồi... muộn mất rồi”
Tiếng cười sầu thảm, thê lương, kéo dài vang vọng khắp khu rừng.
Hết phần 1
Ta biết đến hắn lúc ta tuổi, qua lời kể của tỷ tỷ, khi ấy tỷ tỷ tuổi, ta ngây ngô tưởng tưởng về một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, tưởng tượng về chuyện tình anh hùng giai nhân giữa tỷ tỷ và hắn, có lẽ hắn sẽ là một tỷ phu tốt.
Khi hắn rời đi, tỷ tỷ giam mình trong phòng suốt một ngày, ta cũng ngồi ngoài phòng nàng suốt một ngày, ai khuyên cũng không được. Cửa phòng mở ra, tỷ tỷ ôm ta: “Đứa trẻ ngốc“. Ta nhìn nàng, ta biết nàng không khóc, tỷ tỷ là người rất kiên cường, nàng nói hắn sẽ trở lại. Chúng ta lại sống những ngày tháng bình thường như hắn chưa từng xuất hiện, chỉ là trong lòng tỷ tỷ có thêm một người không bỏ xuống được.
Một lần chờ liền năm, niềm tin của tỷ tỷ vẫn vẹn nguyên như thế, năm tháng trôi qua, ta cũng không còn tin câu truyện anh hùng và giai nhân nữa. Ta nói tỷ tỷ đừng chờ nữa, năm, một thời gian đủ dài để quên, nàng chỉ nhìn ta cười: “muội không hiểu“. Đúng, ta không hiểu.
Nhưng trời không chiều lòng người, thánh chỉ giáng xuống, tỷ tỷ được sắc phong làm Tĩnh phi, ta chợt cảm thấy vui vẻ thay cho tỷ tỷ, ít nhất nàng đã có lý do để quên người kia. Khi ấy ta không hiểu hậu cung thâm sâu, lòng người không đáy.Nàng nói đoạn tình cảm kia đành chôn xuống đáy lòng.
Lần đầu tiên bước vào cung, nơi đó uy nghiêm, lộng lẫy, nhưng nó gây cho ta cảm giác sợ hãi, bức bối khó tả, có lẽ bốn bức tường cùng mảnh trời vuông này không hợp với ta. Khi ta gặp được tỷ tỷ dường như ta không còn nhận ra nàng nữa, nàng tiều tụy đi nhiều do sảy thai, nhưng điều thay đổi thực sự là ánh mắt nàng không còn thứ ánh sáng thuần khiết như xưa. Trong lòng bỗng chua xót, những gì tỷ tỷ phải trải qua ta vốn không thể tưởng tượng được. Nàng cầm tay ta, nhẹ cười: “Hãy cố sống một cuộc đời bình thường, đừng như tỷ“.
tuổi, lần đầu tiên ta gặp được người làm trái tim ta loạn nhịp, bữa tiệc hoàng gia nhộn nhịp đông đúc nhưng dường như ta chỉ nhìn thấy hắn, chưa hẳn là vừa gặp đã yêu, chỉ là giữa bao người chợt bắt gặp ánh mắt nhau, cảm thấy có gì đó hòa hợp ăn ý. Nữ nhân tìm được nơi nương tựa vững chắc, an ổn sống cả đời, như thế còn cầu mong gì hơn nữa, tình yêu ấy à, thứ đó đối với ta nó qua xa vời. Cứ ngỡ rằng những năm tháng tốt đẹp chỉ mới bắt đầu, nhưng ta không ngờ rằng từ bữa tiệc ấy mọi thứ đã thay đổi, vận mệnh dường như bước sang một trang đầy máu và nước mắt.
Hắn bước vào cuộc đời ta nhẹ nhàng như thế, ta và hắn tiến triển rất tốt, hai gia đình cũng môn đăng hậu đối, mọi chuyện diễn ra hết sức tự nhiên. Hắn là một nam nhân biết cách chăm sóc và quan tâm, ta không cần lo lắng bất cứ điều gì, khiến ta ngày càng dựa dẫm vào hắn. Tình cảm đối với hắn ngày càng lớn, không biết từ bao giờ ánh mắt ta luôn tìm bóng dáng hắn, cũng không biết từ bao giờ hắn đã chiếm một vị trí quan trọng trong cuộc sống của ta đến vậy.
Hắn luôn nói nam nhân sống phải có công danh, có bản lĩnh để lo cho phu nhân của mình có cuộc sống phú quý an nhàn, nên hắn muốn ta chờ đến lúc đại sự thành công sẽ mang sính lễ đến hỏi cưới ta. Ta không quan tâm đại sự của hắn là gì chỉ cần hắn vẫn ở đây, ở nơi ta có thể nhìn thấy hắn, đừng như người kia của tỷ tỷ, bảo ta chờ bao lâu ta liền chờ bấy lâu: “muội chờ huynh“.
Năm tháng trôi qua, ta và hắn vẫn hòa hợp như vậy, tưởng rằng có thể nắm tay nhau cả đời, tưởng rằng tóc bạc răng long, viễn cảnh tốt đẹp như thế không biết ta đã nghĩ đến bao nhiêu lần, nhưng đời bạc bẽo lắm, mọi thứ đâu như ta mong đợi.
Hắn dạo gần đây có chút kì lạ, rất hứng phấn, hay ngồi ngắm ta cười ngốc, những lúc như thế ta hay ôm mặt hắn xoa nắn cho nó vặn vẹo hết cỡ mới thôi, hắn cũng không tức giận, chỉ cầm tay ta: “nương tử, mọi chuyện sắp thành rồi”, hắn gọi ta như vậy khiến ta vừa xấu hổ vừa vui vẻ. giây phút vui vẻ ấy sao ngắn ngủi, có lẽ đó là những năm tháng tốt đẹp nhất trong cuộc đời ta.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đi chừng nửa canh giờ, không có gì bất thường, nhưng ta cảm nhận được sát khí tăng lên, trong lòng nổi lên sự đề phòng. Ta cảm nhận được thì không lý gì hắn lại không biết.
Vì ta đi phía sau nên thấy một kẻ đột nhiên xuất ra một thứ gì đó, chỉ kịp hét lên: “cẩn thận”
Mọi việc diễn ra với tốc độ chóng mặt, ta chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã có hai kẻ kéo ta tách ra. Ta vẫn còn nghe thấy tiếng hắn hỏi: “Thế này là có ý gì, các ngươi mạo danh người của hoàng thượng?”
Kẻ cầm đầu cười sằng sặc: “không chúng ta đích thị là người của hoàng thượng, nhưng cũng không ngại nói cho ngươi biết chúng ta cũng là người của Lục gia. Tiểu thiếu gia, người đã đi rồi thì không nên trở về làm ô danh Lục gia, cùng nữ nhân của hoàng thượng chạy trốn, tội danh này Lục gia không gánh được.”
“Đại ca sẽ không đối với ta như thế, khốn khiếp, ai sai các ngươi tới” khuôn mặt của hắn trở nên đáng sợ.
Hắn liền nhanh chóng rơi vào hỗn chiến, những người này có vẻ như được đào tạo bài bản để chống lại hắn, bọn chúng đều nhắm vào điểm yếu trong chiêu thức của hắn. Nhưng hắn cũng không phải kẻ dễ đối phó, vẫn chưa vào thế hạ phong. Hai kẻ đang kèm cặp ta thấy thế cục bất lợi liền muốn xông vào cuộc chiến, nhưng ta nhanh tay dùng mê hương khi chúng không để ý. Nhưng có một kẻ đã tránh được, liền điểm huyệt ta, lao vào trợ lực cho đồng đội.
Ta đờ đẫn nhìn theo bóng dáng nam nhân đang lộng kiếm phía xa, máu tươi theo đường kiếm của hắn bắn lên một vòng cung tuyệt đẹp, ta không biết lúc đó mình cảm thấy thế nào, mọi cảm xúc bị ngưng trệ. Nơi xa huyết nhục mơ hồ, máu thấm đẫm trên xiêm y thô sơ, không biết máu của địch nhân hay máu của hắn. Hắc y nhân từng kẻ gục xuống, hắn một đường chém giết. Một khắc lâu như trải qua vạn kiếp, lòng bất ngờ hoảng hốt, giờ khắc sinh tử lại không biết nổi hận nhiều hơn hay thương xót đau đớn nhiều hơn. Từng có một nam nhân hết lần này đến lần khác nói yêu thương ta, lại cũng hết lần này đến lần khác lừa dối ta, ta không phân biệt nổi đâu là giả đâu là thật nữa rồi.
“Lạc Nhi, chờ ta”_ta chờ.
“Lạc nhi, đại sự thành, nàng đồng ý gả ta sao” _ta đồng ý.
“lạc nhi, thật xin lỗi”
“lạc nhi, tha thứ cho ta được không”_ta tha thứ.
“hãy tin ta” ta tin
“lạc nhi, ta sẽ bảo vệ nàng cả đời”
“lạc nhi, chúng ta thành thân đi”_được
“lạc nhi, thật xin lỗi, phụ nàng, ta dùng mạng này để trả, nếu có kiếp sau... mà thôi, nào dám cầu kiếp sau”_ ta không tin kiếp sau, càng không cần hắn dùng mạng mình đổi để ta được sống.
Nước mắt bỗng nhòa đi, không còn kịp nhìn thấy một bóng dáng trơ trọi từ từ khụy xuống, một tay chống kiếm, mắt hướng về phía bên này, môi mấp máy gì đó không rõ. Ta muốn bật dậy chạy đến chỗ hắn, nhưng thân thể không còn cử động được, cảm giác tâm đã chết, chỉ muốn đến nghe rõ hắn nói câu kia. Hắn nhìn ta thoáng mỉm cười, khó nhọc đứng lên từng bước từng bước tiến đến phía ta, theo mỗi cử động của hắn, những vết thương ứa máu, thấm vào vạt áo, y phục hắn không còn màu sắc ban đầu, đã biến thành màu đỏ chói mắt tự bao giờ.
Hắn quỳ xuống bên cạnh ta, muốn chạm vào khuôn mặt ta nhưng có lẽ sợ bàn tay đã nhuốm máu của mình nhiễm bẩn khuôn mặt ta nên tay hắn dừng lại giữa không trung, vươn tay trái, nói:
“muộn rồi, nhưng..., sinh thần vui vẻ”
Cánh tay chợt buông lơi, một chiếc lắc tay đơn giản trượt ra, nhịp thở của nam nhân yếu dần rồi dừng lại. Tĩnh lặng. Như trên thế giới mọi thứ đều trở nên im lìm tắt tiếng. Chiếc lắc theo kẽ tay rơi xuống “đing” tiếng kêu rất nhỏ, nhưng lại như tiếng sấm đánh vào màng nhĩ, đau đớn. Ta bần thần nhìn chiếc lắc, bỗng muốn cười lớn:
“ha ha ha, đúng, đúng vậy, muộn rồi... muộn mất rồi”
Tiếng cười sầu thảm, thê lương, kéo dài vang vọng khắp khu rừng.