Editor: Lemon
Hiện tại Hứa Dữu tràn đầy hối hận.
Vô cùng hối hận.
Sau khi kết thúc, Hứa Dữu nằm liệt trên giường không muốn động đậy.
Đau thì không đau, chỉ là có hơi mệt.
Nào có người cắn một cái mà lại cọ xát lâu như vậy.
Quyến rũ trong mắt Hứa Dữu còn chưa tan đi, nhưng mà trong lòng vẫn không cam, Trình Uyên thực quá đáng, tay còn không an phận sờ mó mặt cô, Hứa Dữu bắt lấy, lại cắn lên vết thương cũ thêm cái nữa.
Biểu tình trên mặt Hứa Dữu hung dữ, hai con mắt trừng đến tròn tròn nhìn anh, giống một con mèo nhỏ bị giẫm phải đuôi.
Trình Uyên vẫn cợt nhả như cũ, Hứa Dữu căn bản là không dùng sức như vẻ ngoài.
Trình Uyên nhìn Hoa Nở đã ăn no uống đủ đang ngoan ngoãn nằm trong ổ “Chậc chậc, xem ra là anh đang nuôi tận hai bé mèo.”
Trình Uyên nói rồi lại dời ánh mắt nhìn về phía cô: “Bé mèo này rất không ngoan nha, nhưng mà không ngoan anh cũng vẫn thích.”
Trên môi Trình Uyên mang theo ánh nước, Hứa Dữu có thể là do mỏi mệt nên đầu óc cũng suy nghĩ chậm nửa nhịp, lúc cô nghĩ ra cái gì đó Trình Uyên cũng đã hôn lên môi cô một cái.
Hứa Dữu có một chút thói ở sạch, nhưng mà……
Trình Uyên cũng vậy, lại hôn chính mình một cái, cô cũng không thể ghét bỏ chính mình đi.
Nụ hôn này, vừa chạm vào đã rời khỏi.
Trình Uyên liếc nhìn khăn trải giường: “Chắc là em khát rồi, để anh đi rót nước cho em.”
Trình Uyên nhìn chằm chằm đôi mắt hạnh của cô, khóe miệng cong lên nụ cười.
Lần trước, cô khóc.
Lúc này không khóc, nhưng nước mắt đã đảo quanh hốc mắt, mũi ửng đỏ, gương mặt nhỏ trắng thuần, tổ hợp ở bên nhau lại giống như nhụy hoa đào tháng ba.
-
Lư Kiện Thạch nhíu mày, “Cô chắc chắn là ở đây à?”
Thích Linh Linh gật đầu, ngày kết thúc buổi họp lớp cô ta thấy Trình Uyên đối với Hứa Dữu không bình thường, khi đó Hứa Dữu say khướt ầm ĩ muốn về nhà.
Sau khi Trình Uyên cùng Hứa Dữu rời đi trước mặt mình, cô ta đầu tiên là sửng sốt trong chốc lát, sau đó liền ma xui quỷ khiến đi theo.
Thích Linh Linh còn nhớ rõ lúc đó Trình Uyên ngồi lên một chiếc Bentley, cô ta tất nhiên là không xe, cô ta gọi taxi.
Tài xế taxi vừa nghe đi theo chiếc Bentley phía trước, tài xế còn quay đầu lại dùng ánh mắt như nhìn đồ ngốc nhìn cô ta.
Lúc ấy Thích Linh Linh cũng là lòng có xúc động, nhưng vẫn muốn đuổi theo tới cùng, khi nào bị bỏ xa rồi nói.
Kết quả cả đường đều rất thuận lợi, không có bị bỏ xa.
Nguyên nhân chính là chiếc Bentley phía trước cả đường đều lái rất chậm, cho dù tới đường cao tốc Bentley cũng chạy ở tốc độ thấp nhất.
Cuối cùng chiếc Bentley kia lái vào Vân Thượng Cảnh Uyển, đây là một tiểu khu xa hoa, cô ta cũng vào không được, ở cách đó không xa đã kêu tài xế ngừng xe.
Cô ta dùng đầu ngón chân cũng biết đây là nơi Trình Uyên ở.
Thích Linh Linh nhớ rõ rành mạch, nhưng không nghĩ đến cô ta cùng Lư Kiện Thạch nằm vùng ở đây sắp một tuần rồi mà chưa từng nhìn thấy bóng dáng Trình Uyên đâu cả.
Lư Kiện Thạch rít mạnh một hơi thuốc lá, lúc nói chuyện lộ ra hàm răng vàng: “Được rồi, tôi tin cô thêm lần nữa, chờ thêm hai ngày mà không gặp được người thì cô tự xem mà làm đi.”
Thích Linh Linh run rẩy gật đầu, cô ta rõ ràng thấy Trình Uyên lái xe vào đây, nhưng sao canh một tuần rồi cũng không thấy người đâu, sau đó cô ta nghĩ tới một loại khả năng khác ——
Nơi này chỉ sợ không phải là nhà duy nhất của Trình Uyên, Trình Uyên muốn ở đâu còn không phải tùy anh sao.
Thích Linh Linh đem suy nghĩ trong lòng nói với Thạch ca, cô ta cho rằng Thạch ca sẽ hiểu rồi bỏ qua, sau đó sẽ cho cô ta vẻ mặt ôn hoà, đâu nghĩ tới hắn ngược lại giận tím mặt.
“Trước đó cô còn cam đoan nói mình biết Trình Uyên ở chỗ nào? Tôi mặc kệ, bây giờ cô nghĩ cách cho tôi, tôi đã tìm người rồi, còn mời bọn họ uống rượu ăn thịt, kết quả bởi vì cô làm việc không ra gì làm chậm trễ hết một tuần, cô biết tôi mất bao nhiêu tiền không?”
……
Trong video ghi hình, người đàn ông ngậm thuốc lá thái dương có vết sẹo nam nhân quát tháo hung dữ với người phụ nữ bên cạnh, Trình Uyên vừa thấy liền nhíu mày, anh chướng mắt loại đàn ông như vậy.
Trình Dĩ Ngưng cũng đứng bên cạnh Trình Uyên, biểu tình nghiền ngẫm: “Không phải chị nói cậu nha, em trai, sao cậu lại chọc phải tên côn đồ này vậy?”
Trình Uyên nhìn chằm chằm vết sẹo trên thái dương Lư Kiện Thạch, cũng chỉ là cười: “Ân oán cũ thôi.”
Vân Thượng Cảnh Uyển là tiểu khu xa hoa nổi tiếng nhất Cảnh Thành, công tác bảo an tất nhiên cũng rất tốt, Lư Kiện Thạch cùng Thích Linh Linh lảng vảng trước cửa tiểu khu nhiều ngày như vậy đã sớm bị chú ý tới.
Hơn nữa bảo vệ còn nghe thấy người đàn ông mắng người phụ nữ, trong miệng còn nhắc tới “Trình Uyên”, anh ta liền khẩn cấp báo cáo lên cấp trên.
Vân Thượng Cảnh Uyển xem như có một nửa là của chị anh Trình Dĩ Ngưng, cho nên sau khi về nước anh cũng lười tìm phòng ở, trực tiếp vào Vân Thượng Cảnh Uyển sống.
Căn hộ đó còn là chị gái cùng anh rể đưa.
Trình Dĩ Ngưng “chậc chậc” hai tiếng, cô cũng mặc kệ cái gì ân oán cũ, “Thằng nhóc phá hoại này, cậu mau xử lý tốt cho chị, một thằng đàn ông như cậu thì sao cũng được chị không quan tâm, đến lúc đó đừng liên luỵ đến em dâu nũng nịu của chị.”
Trình Uyên cong môi: “Chị yên tâm đi, chút trò vặt này em còn không để trong lòng.”
Trình Dĩ Ngưng thấy Trình Uyên có dáng vẻ này cũng không hề nói thêm.
Trong màn hình, Lư Kiện Thạch vừa lúc hút xong một điếu thuốc, lập tức từ trong túi móc ra hộp thuốc, nhanh nhẹn đốt thêm điếu khác.
Trình Dĩ Ngưng đột nhiên quay đầu nhìn Trình Uyên, “Đúng rồi, gần nhất sao chị không thấy cậu hút thuốc?”
Trình Uyên thuận miệng trả lời: “Cai lâu rồi.”
Trình Dĩ Ngưng nghi hoặc: “Thứ này nói cai là cai được à, sao chị thấy có rất nhiều người cai thuốc thất bại lum la.”
Trình Uyên: “Em với Quả Bưởi Nhỏ chuẩn bị có con.”
Trình Dĩ Ngưng: “???”
Trình Uyên vẻ mặt không thể nề hà, “Không còn cách nào, Quả Bưởi Nhỏ nhà em quá thích em, em ấy nói muốn sinh cho em một tiểu quả bưởi nữa, tuy rằng em không thích con nít lắm nhưng nếu em ấy đã thích như vậy thì sinh thôi.”
Hứa Dữu đang dọn dẹp nhà cửa đột nhiên hắt xì một cái.
Gần đây cô cũng không cảm lạnh, sao lại hắt xì nhỉ.
Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục dọn dẹp, cô mở tủ đầu giường ra…… Bên trong đầy một tủ áo mưa.
Chân cô đột nhiên mềm nhũn ngồi ở trên giường, mặt đỏ như quả táo, nửa ngày cũng không động.
Cô căn bản không dám nghĩ tới tên đại hỗn đản Trình Uyên này sao lại không biết xấu hổ một lần mua nhiều như vậy, vấn đề là bọn họ cũng dùng không hết aaaaa.
Cô móc di động ra muốn gửi tin nhắn cho Trình Uyên, chữ đã đánh xong lại xóa bỏ, cô ngượng hỏi.
Hỏi trước mặt anh thì càng ngượng ngùng, hơi vô ý chút liền sẽ bị anh cắn ngược trở lại, tử hình ngay tại chỗ.
Hứa Dữu bình tĩnh trong chốc lát, nhìn thấy thứ kia đầy một ngăn kéo lại cảm thấy thật ra cũng rất tốt.
Hai người bọn họ rất ăn ý không ai nhắc tới chuyện có con, Hứa Dữu cảm giác hiện tại cô cùng Trình Uyên ở chung như vậy là vui vẻ tự tại nhất.
Không có bất cứ trói buộc gì, cũng không có trở ngại.
Đối với con cái Hứa Dữu cảm giác bản thân cũng không biết nên làm thế nào mới có thể trở thành một người mẹ tốt.
Cô không biết người mẹ tốt thì nên làm cái gì, không nên làm cái gì.
Vì thế cô liền tránh cho chính mình nghĩ tới chiều hướng kia.
Nhưng loại chuyện này vừa dấy lên trong lòng liền vẫn luôn quanh quẩn, làm cả ngày cô đều suy nghĩ miên man.
“Anh muốn có con không?” Hứa Dữu đột nhiên hỏi anh.
Trình Uyên đang ở trải giường nghe vậy động tác trên tay dừng một chút, Trình Uyên nhanh chóng sửa sang lại, lúc này mới quay đầu cùng cô nói.
“Sao đột nhiên em lại hỏi cái này?”
Trình Uyên cảm thấy hai người bọn họ đang rất tốt, hơn nữa trước giờ hai người chưa từng nhắc qua đề tài này.
Hứa Dữu không biết nên nói vì sao “Em chỉ là đột nhiên nghĩ đến mà thôi.”
Hứa Dữu cũng không biết đối với chuyện có con nên có thái độ gì, bởi vì trước giờ cô chưa từng nghĩ qua, trước khi gặp được Trình Uyên cô nghĩ mình sẽ sống cô độc hết quãng đời còn lại.
Nhưng Trình Uyên không giống vậy, cô phải hỏi ý kiến của anh.
Hứa Dữu không dám nhìn anh, cô sợ đợi lát nữa anh nói ra mình khả năng trong lúc nhất thời không thể tiếp thu.
“Em lại suy nhĩ bậy bạ gì đó?”
Trình Uyên vén tóc Hứa Dữu ra sau tai “Hiện tại khẳng định không suy xét.”
Hứa Dữu: “A.”
Đối với con cái, Trình Uyên trước nay cũng không có suy nghĩ chính xác, chỉ là lúc anh cùng Hứa Dữu đi tám khám, anh cùng Chu Cánh Tư có nói chuyện riêng với nhau, Chu Cánh Tư chủ động nói với anh tạm thời không nên có con.
Sau khi trở về, Trình Uyên đối với căn bệnh này cũng hiểu biết nhiều hơn.
Trước khi chứng bệnh khủng hoảng xã hội được chữa khỏi, nếu sinh con rất dễ bị mắc bệnh trầm cảm sau sinh.
Anh không muốn mạo hiểm.
Trong lòng anh nghĩ…… nếu Hứa Dữu rất nhanh liền khỏi hẳn, hơn nữa lúc đó cô nói muốn có con, vậy thì sinh một đứa đi.
Nếu hai ba năm cô cũng chưa khỏi, vậy con không cần cũng được, đây đương nhiên chỉ là suy nghĩ của anh, anh không hề nói với ai.
Chủ yếu là nếu anh nói ra tiểu ngu ngốc trước mặt này chắc chắn sẽ suy nghĩ lung tung cho xem.
Hứa Dữu hỏi anh: “Là anh không thích có con hay là không thích cùng em có con?”
Trình Uyên: “?”
Trình Uyên: “Không có người khác.”
Anh bóp eo Hứa Dữu, đôi mắt đỏ đậm, “Có người khác hay không em còn không biết sao? Em nói như vậy anh sẽ giận thật đó.”
“Em……”
Trình Uyên tăng thêm lực, Hứa Dữu cảm giác được đau, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, đáng thương nhìn anh.
“Chậc.”
Trình Uyên niết gương mặt cô, “Em cái gì mà em, em còn dám bày ra bộ dạng uất ức nữa à? Anh mới là người uất ức đây.”
Trình Uyên bộ dáng hung dữ một tay kéo cổ tay trắng nõn của Hứa Dữu: “Hứa Dữu, anh thật muốn cắn em.”
Hứa Dữu muốn né tránh, nhưng mà Trình Uyên sức lực quá lớn, cô tránh không thoát.
Đương nhiên, Trình Uyên căn bản là không có cắn, chỉ cúi đầu hôn lên tay cô.
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn là không nỡ.
Thôi, đổi cách trừng phạt khác đi.
Hứa Dữu cũng biết mình như vậy là không đúng, nhưng có đôi khi cô cũng không ngăn được chính mình suy nghĩ bậy bạ, trước kia cô cũng như vậy, suy nghĩ nhiều quá mãi đến khi chịu không nổi mới bắt đầu uống thuốc bậy bạ.
Hứa Dữu há miệng, nhưng cũng không biết nên nói cái gì, thậm chí cô còn sợ lời nói vừa rồi sẽ làm anh tức giận.
Trình Uyên một bên nói một bên xoa loạn tóc cô: “Anh đoán là do em không có chuyện gì làm cho nên cả ngày mới suy nghĩ bậy bạ.”
Hứa Dữu gật đầu theo, hơn nữa trong lòng âm thầm tính toán, cô phải lên kế hoạch viết văn mới được, không thể để mình quá rảnh rỗi để rồi suy nghĩ lung tung.
Di động Trình Uyên đột nhiên vang lên, Trình Uyên tùy ý nhìn qua liền cúp máy.
Là lớp trưởng cấp ba Khổng Hiên Lý gọi, bây giờ cũng sắp giờ tối rồi mà còn gọi tới làm phiền người khác.
Trình Uyên làm bộ làm tịch ôm ngực.
Hứa Dữu hỏi: “Anh sao vậy?”
Trình Uyên giọng yếu ớt: “Anh bị thương, cần em an ủi.”
Hứa Dữu: “?”
Trình Uyên nắm lấy tay cô đặt lên ngực mình, nghiêm túc nói hươu nói vượn: “Do em anh mới bị thương đó, em không muốn phụ trách hả?”
Trình Uyên hiện tại nhìn qua là bộ dáng bất cần đời, nhưng Hứa Dữu nhìn anh liền nhớ tới vừa rồi hai mắt anh đỏ lên, biểu tình nghiêm túc.
Hứa Dữu giơ tay phải lên đầu, ngoan ngoãn xin lỗi: “Thực xin lỗi, em thề đây là lần cuối cùng đó, Trình Uyên, anh có thể tha lỗi cho em lần này được không.”
Trình Uyên ngược lại bật cười, dáng vẻ này của cô thật giống người bạn nhỏ đang tuyên thệ.
Trình Uyên bóp nhẹ mũi cô, “Đương nhiên là được, nhưng phải xem biểu hiện đêm nay của em đã.”
Qua hai giây, Trình Uyên lại bỏ thêm một câu: “Vừa rồi em mới gọi anh là gì?”.