Editor: Lemon
Hứa Dữu tỉnh lại trên giường nhà mình, đầu đau muốn nứt ra, nhưng hoàn cảnh quen thuộc làm cô an tâm không ít.
Bức màn mở một nửa, mặt trời giữa trưa lóa cả mắt.
Hứa Dữu bò dậy, cô nhìn thoáng qua thời gian đã giờ, có hai cuộc gọi nhỡ, đều là Từ Nhã Bạch gọi, còn có một cái tin nhắn cũng đến từ Từ Nhã Bạch.
【tớ đi làm trước, chờ tớ tan tầm về lại tìm cậu, có rất nhiều chuyện muốn hỏi cậu đấy! 】
Hứa Dữu tùy ý ném điện thoại lên giường, vào phòng tắm, nước lạnh băng thấm qua mỗi một lỗ chân lông cô mới cảm thấy mình tỉnh tảo lại.
Ngày hôm qua cô về thế nào? Cô nhìn chằm chằm áo ngủ mình trên người mình mới phản ứng lại ngày hôm qua có người thay quần áo cho cô, nhưng mà trên người cô không có bất cứ dấu vết gì.
Nhưng cô vẫn có cảm giác không thoải mái, không thể nói chỗ vấn đề ở chỗ nào, cô liền dùng bông tắm kỳ cọ đến da đỏ bừng.
Ngày hôm qua...
Từ Nhã Bạch uống say, sau đó cô muốn đưa Từ Nhã Bạch trở về, kết quả ngược lại bị Từ Nhã Bạch chuốc rượu, hình như cũng chỉ uống bảy tám ly, sau đó cô muốn đi WC, vì thế liền nhìn thấy Trình Uyên cùng Thích Linh Linh thường châm chọc cô vừa nói vừa cười.
Sau đó nữa...
Không nhớ rõ.
Vậy ai đưa cô về?
Ai thay quần áo cho cô???
Hứa Dữu nắm chặt nắm tay đến nổi móng tay cắm vào thịt, đau đớn khiến cô tỉnh táo một chút, chỉ là ký ức ngày hôm qua cô vẫn không thể nào nhớ nổi.
【 chuyện ngày hôm qua...!cậu còn nhớ không? 】
Cô gửi tin nhắn hỏi Từ Nhã Bạch, tuy rằng cô cảm thấy Từ Nhã Bạch không nhất định có thời gian trả lời cô.
Hứa Dữu gội sạch đầu, tóc ướt dầm dề cô chỉ đơn giản lau sơ qua đi liền trực tiếp nằm xuống, khăn trải giường bị nước trên tóc cô dính ướt.
Cô nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi, trong đầu xuất hiện một ít hình ảnh mơ hồ, có cô chỉ vào Trình Uyên mắng anh là đồ xấu xa, có lôi kéo tay Trình Uyên khóc mãi.
Trong lúc nhất thời cô cũng không phân rõ đây là nằm mơ hay là sự thật.
Cô thích sắp xếp cuộc sống của mình gọn gàng ngăn nắp, đột nhiên xuất hiện một vấn đề như cuộn chỉ rối làm trái tim cô cũng rối loạn theo.
Cô nhìn váy trắng hôm qua thay ra bị đặt trên ghế, càng nhìn càng không thoải mái, cô thay quần áo định ra cửa vứt cái váy này đi.
- ------
"Chị Hứa Dữu."
Hứa Dữu ở cầu thang gặp được Diệp Châu Linh, Diệp Châu Linh vừa thấy cô liền mở miệng gọi chị, trong giọng nói tràn ngập vẻ kệch cỡm.
Lúc bình thường Diệp Châu Linh có kêu cô cũng nhịn, nhưng hôm nay đột nhiên cô không muốn nhịn nữa, hình như là áp lực thật lâu, tìm được một chỗ xã ra.
"Cô đừng gọi tôi là chị."
Cầu thang trong khu chung cư vừa cũ vừa nhỏ hẹp, hai người đứng đã chặn hết đường đi, Hứa Dữu không lưu dấu vết dịch sang tường một tấc.
Diệp Châu Linh sửng sốt, đây là lần đầu tiên Diệp Châu Linh nhìn thấy Hứa Dữu tức giận, giống như đã thay đổi thành một người khác, cảm giác sắc bén rất giống người đàn ông đêm qua.
"...Đã biết, về sau không gọi."
Diệp Châu Linh đột nhiên bị Hứa Dữu nói như vậy tâm trạng tự nhiên không tốt lắm, nói xong câu đó liền xoay người đi.
Lúc hai người đi ngang qua nhau liền oán giận một câu, "Hừ, uổng công hôm qua tôi còn đổi quần áo giúp cô."
Hứa Dữu siết chặt túi trong tay, "Cô nói...!Cái gì?"
Cô ta thấy Hứa Dữu không biết gì, trong lòng nổi lên khoái ý.
"Cô nói với tôi người đàn ông đêm qua ngồi Bentley đưa cô về là ai trước đi."
"Ngồi Bentley...?"
Bỗng nhiên cô nhớ tới chiếc Bentley đậu gần khách sạn chiều qua, không phải là cùng một chiếc đó chứ.
Diệp Châu Linh gật đầu, "Đúng vậy, là ai? Là bạn trai cô?"
"Tôi...!Không có bạn trai."
Hứa Dữu tựa hồ trở lại bộ dáng tiểu bạch thỏ vô tội như bình thường.
"Cũng phải, tôi đoán cũng không có khả năng là bạn trai." Diệp Châu Linh khinh miệt liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, "Nếu anh ấy có gì với cô sao có thể để cô ở những chỗ như vầy."
Hứa Dữu không biết trả lời cái gì, cô hiện tại nghĩ Diệp Châu Linh ở trước mặt con trai Diệp Phong nói loại chuyện này thật sự tốt sao?
"Nếu không phải bạn trai vậy tôi theo đuổi anh ấy đấy, lúc đó cô đừng hối hận nga." Diệp Châu Linh buông tay đang nắm Diệp Phong ra, đưa tới trước mặt Hứa Dữu, "Cô đưa số điện thoại anh ấy đây."
Hứa Dữu lắc đầu, "Tôi không có."
Diệp Châu Linh sắc mặt trầm xuống, "Tôi thấy cô không muốn đưa thì đúng hơn, hoặc là cô cũng có ý với anh ấy?"
Hứa Dữu lắc đầu, "Tôi không có ý gì với anh ấy cả, chúng tôi chỉ là bạn học, ngày hôm qua hợp lớp anh ấy tiện đường đưa tôi về thôi, tôi không có số điện thoại của anh ấy."
Diệp Châu Linh nghe xong liền nói, "Đúng là nhàm chán."
Diệp Phong mới ba tuổi rưỡi tất nhiên nghe không hiểu lắm người lớn đang nói gì, nhưng Diệp Phong nhìn thấy Hứa Dữu liền rất kích động, bé rất thích Hứa Dữu, hai người lớn nói chuyện bé liền ở bên cạnh nhảy tới nhảy lui, thậm chí còn vỗ tay chúc mừng.
Lực chú ý của Hứa Dữu đều bị Diệp Phong hấp dẫn, cô cười với cậu bé.
"Tiểu Phong, chúng ta về nhà."
Diệp Phong lưu luyến nhìn Hứa Dữu, cuối cùng còn ngoan ngoãn phất tay với cô.
"Chị, hẹn gặp lại."
"Gặp lại."
Đột nhiên Diệp Phong rút tay khỏi tay mẹ, chạy đến trước mặt Hứa Dữu, ngẩng đầu nhẹ giọng nói, "Chị, ngày mai ba em sẽ tới đây."
"Ừm."
-
"Tiểu Dữu, ta ngày hôm qua không phải uống say sao? Sáng nay đi làm tớ cố gắng lắm mới bò dậy nổi đó."
Từ Nhã Bạch bộ dáng cầu khích lệ, tâm tình Hứa Dữu tốt hơn không ít.
Hứa Dữu cùng Từ Nhã Bạch hẹn gặp ở quán cà phê gần nhà Hứa Dữu, quán cà phê này nằm ở khu khai phá, vừa vặn đối diện cửa hàng của Diệp Châu Linh.
Đại khái là do cửa hàng này mới mở, trước cửa cửa hàng có thể giăng lưới bắt chim.
Bởi vì ít người, Hứa Dữu cũng thả lòng hơn chút, cô nhẹ nhàng vén tóc mái, tùy ý nói, " giờ tớ mới dậy."
"Tự chủ thời gian như cậu làm tớ hâm mộ quá đi."
Hứa Dữu cùng Từ Nhã Bạch tán gẫu, cô cũng không có quên hỏi Từ Nhã Bạch chuyện hôm qua.
Cô cắn cắn muỗng "Nhã nhã, chuyện hôm qua cậu còn nhớ không?"
"Ừm..." Từ Nhã Bạch chống cằm suy nghĩ, "Thật ra nhớ không rõ lắm, ừ, lúc ấy có người đưa tớ về, lúc đó tớ nghe người khác nói lớp trưởng tổ chức người không uống say đưa người uống say về."
Hứa Dữu mới nhớ tới hình như Từ Nhã Bạch nói trước khi hợp lớp phải ghi lại địa chỉ để chuẩn bị cho mấy tình huống như vầy.
Hứa Dữu cầm lấy cà phê nhấp một ngụm, ánh mắt không tự giác nhìn sang hướng khác.
Cô biết rội, nhất định là chủ nhân Bentley kia xui xẻo, đúng lúc phải đưa cô về nhà.
Vậy người kia là ai? Là Trình Uyên sao? Ngày hôm qua bạn học tới hợp lớp lái Bentley cô cũng chỉ có thể nghĩ đến Trình Uyên.
Cùng nghĩ đến ánh mắt bình tĩnh không chút cảm xúc của anh.
Buổi chiều Từ Nhã Bạch còn phải đi làm, hai người lại nói chuyện một lát Từ Nhã Bạch liền đi trước.
Hứa Dữu một mình chậm rì rì uống hết cà phê.
_
"Này, tiểu tử thúi Trình Uyên, cậu có nghe chị nói không đấy?"
Trình Uyên bưng cà phê lên, thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói, "Có."
Trình Dĩ Ngưng cùng em trai ngồi mặt đối mặt, cô luôn cảm giác em trai không phải nhìn cô, mà là lướt qua cô nhìn về chỗ chỗ nào đó phía sau.
Nhưng em trai nhà cô đúng là ranh ma, đa số thời gian đều nhìn chỗ nào đó sau lưng cô, nhưng lúc cô muốn hỏi liền phát hiện thật ra nó đang nhìn mình.
Trình Dĩ Ngưng tức, nhưng lại không thể làm gì em trai thúi nhà mình.
"Được rồi, nếu cậu nghe rõ vậy cậu lặp lại một lần cho chị nghe nào."
Trình Uyên bất đắc dĩ nói, "Chị, cũng không cần nghiêm túc như vậy đâu."
Trình Dĩ Ngưng xì mũi, "Cậu cũng đâu có nghiêm túc nghe chị nói chuyện."
Trình Dĩ Ngưng nói xong câu đó liền xoay người nhìn phía sau, phía sau cô có hai cái cái bàn, nhưng hai cái bàn đều không có người, nhưng có một bàn còn bày cà phê, chứng tỏ người ngồi đó mới vừa đi không lâu.
Trình Dĩ Ngưng đột nhiên có chút ảo não, sao vừa rồi cô không quay lại sớm chút chứ, quay lại nhìn sớm là có thể nhìn thấy người kia rồi.
Trình Dĩ Ngưng đột nhiên rối rắm, em trai thúi nhà cô rốt cuộc có nghiêm túc nghe cô nói chuyện không vậy, "Hiện tại cậu nói cho chị nghe vừa rồi cậu nhìn ai chị sẽ tha thứ cho cậu, vừa rồi cậu không hề nghe chị nói."
Trình Uyên vẻ mặt vô tội, "Em không nhìn ai cả."
Trình Dĩ Ngưng vẻ mặt không tin.
Trình Uyên nhún vai, "Vừa rồi em chỉ nhìn phía sau chị phát ngốc thôi."
Trình Dĩ Ngưng do dự, Trình Uyên nói cũng không phải không có khả năng, rốt cuộc hai hành động đó cũng không khác nhau mấy, "Vậy...!Cậu nghĩ cái gì?"
"Nhớ tới bạn gái cũ."
: Trong tiếng Trung nhớ và nghĩ đều cùng một từ.
Trình Dĩ Ngưng: "...!Không phải, Trình Uyên có phải là cậu tưởng tượng quá nhiều không vậy, cậu nói hai người chưa từng ở bên nhau, sao có thể gọi là bạn gái cũ?"
Hoặc là không chiếm được vĩnh viễn là tốt nhất, cho nên mới nhớ mãi không quên.
Về chuyện có phải bạn gái cũ hay không Trình Dĩ Ngưng cũng lười sửa đúng, hiện tại còn đang suy nghĩ...!trong lòng em trai nhà mình có người nào không?
Vì thế cô tiếp tục nói, "Cô bé đó có chồng chưa, có bạn trai chưa?"
"Chưa có."
"Ồ, biết rõ vậy à, hơn nữa trai chưa cưới nữ chưa gả, còn không chịu nỗ lực đi?"
Trình Uyên không nói lời nào, Trình Dĩ Ngưng cũng không biết Trình Uyên đang tính toán âm mưu gì.
Cô hắng giọng nói, "Nếu cậu không định theo đuổi lại bạn gái cũ, vậy hẹn xem mắt thứ ba tuần sau nhớ đừng đến trễ đó."
Thật ra Trình Dĩ Ngưng cũng chỉ đang thử Trình Uyên thôi, không nghĩ tới Trình Uyên một ánh mắt cũng không cho cô đã nói được.
Trình Dĩ Ngưng: "......"
Trình Dĩ Ngưng không muốn nói nữa, dù sao cô cũng không đoán được em trai nhà mình đang nghĩ gì.
"Chị, không có chuyện gì nữa em có thể đi tìm bật lửa của mình không?"
"Vậy cậu nhanh cút đi."
Trình Dĩ Ngưng phát hiện em trai nhà mình không thèm quan tâm nên cũng không muốn giữ lại nữa.
Chờ Trình Uyên đi rồi, Trình Dĩ Ngưng mới kịp phản ứng lại, không phải nó chỉ có một cái bật lửa thôi sao? Hơn nữa nó xem cái bật lửa kia như bảo bối sao có thể để lạc mất chứ? Mình lại bị nó lừa nữa rồi..