Editor: Lemon
Lúc Hứa Dữu tỉnh lại thì đã không thấy Trình Uyên đâu.
Hôm nay rõ ràng là thứ bảy, hơn nữa còn là sinh nhật cô, tên đại móng heo này Trình Uyên vậy mà không có ở nhà.
Hứa Dữu đang định tìm Trình Uyên, lại nhìn thấy trên tủ đầu giường có một lá thư.
Hứa Dữu sửng sốt một chút, lá thư này thật sự quá quen mắt.
Đầu nhỏ lập tức suy nghĩ cẩn thận.
Đây hẳn là thư tình Trình Uyên đưa cho cô, bao thư vẫn giống y như đúc, nhưng có điều sao nó lại mới hơn lá thư cũ.
Bây giờ đã là tháng bảy, hạ đi thu tới, vừa vươn tay ra khỏi chăn đã cảm thấy có chút lạnh.
Hứa Dữu nằm sát bên trong, cô phát hiện mình cố vươn tay cũng với không tới, Hứa Dữu liền nhồm người qua, lộ ra vai ngọc cùng bờ lưng, tấm lưng vốn trắng như ngọc lúc này lại lộ ra mấy vết hôn đỏ hồng.
Hứa Dữu mở thư ra xem.
【Gửi Quả Bưởi Nhỏ:
Cậu hẳn là ta cho phép tôi gọi cậu như vậy chứ? Tôi thích gói cậu như vậy, tôi cảm thấy cách xưng hô này rất thích hợp với cậu.
Lúc cậu nhận được lá thư này chứng tỏ cậu bị tôi thổ lộ.
Tôi tên Trình Uyên, bạn học cùng lớp với cậu, cậu hẳn là biết tôi chứ.
Tuy rằng bình thường tôi không được nghiêm túc, thường xuyên trốn học, không làm bài tập, đi học ngủ, thỉnh thoảng đánh nhau, nhưng tôi chưa từng có bạn gái, cũng chưa từng thích cô gái nào cả, rất nhiều người đưa thơ tình cho tôi, nhưng tôi chưa từng xem qua.
Trước đây luôn cảm thấy yêu đương không có ý nghĩa gì, người xung quanh cơ hồ đều đang yêu đương, nhưng tôi chưa bao giờ hâm mộ, đương nhiên đó đều là suy nghĩ trước khi gặp được cậu.
Sau khi gặp được cậu đột nhiên có chút hâm mấy anh em của tôi.
Chú ý tới cậu cũng chỉ xuất phát từ ngẫu nhiên, nhưng tôi dần phát hiện cậu không giống với những người khác, trong lòng thường sẽ nghĩ tới cậu, tôi nghĩ đó có thể là yêu nhỉ.
Tuy rằng cậu làm gì trông cũng rất ngốc, nhưng cũng may không có người nào chú ý tới.
Nhưng nếu cậu ở bên cạnh tôi, ừm, cho dù ngốc cỡ nào cũng không có người nào nói cậu cả, cậu cứ yên tâm.
Tôi biết cậu chính là học sinh ngoan trong lòng thầy cô giao, nếu cậu lo lắng chúng ta cũng có thể phát triển tình yêu ngầm.
Tôi, Trình Uyên tại đây viết xuống câu nói này, xem như là lời thề tôi dành cho cậu: Sau khi hai chúng ta ở bên nhau, tôi nhất định sẽ đối xử thật tốt với cậu.
Nếu cậu đồng ý tôi làm bạn trai, vậy mời cậu từ nay về sau tan học giữa trưa lên sân thượng gặp tôi.
Trình Uyên 】
Nội dung cũng giống nhau như đúc, chẳng qua Trình Uyên chép lại một lần nữa thôi, bất quá Hứa Dữu vẫn nhận ra nét bút của Trình Uyên trưởng thành.
Mười năm trước, chữ của Trình Uyên xiêu xiêu vẹo vẹo như chữ của học sinh tiểu học, mười năm sau nét bút cứng cáp có lực.
Giấy viết thư cũng vẫn là loại giấy đó, chỉ là một cái là mới, một cái là cũ.
Lá thư cũ cô nhớ rõ ràng ngày đó mình đặt trên bàn trà.
Tối hôm đó có chút binh hoang mã loạn, ngày hôm sau cô muốn cầm đi cất lại phát hiện không thấy đâu.
Lúc đó Hứa Dữu đã nghĩ đến là Trình Uyên lấy đi, nhưng sau đó lại quên hỏi.
Hứa Dữu vuốt ve thư tình, cảm giác bản thân giống như đang ngồi trên chiếc xe thời gian, nhìn lại quá khứ đã qua đi.
Lần đầu tiên Hứa Dữu đọc thư cũng cảm thấy anh thật bá đạo, rất giống tác phong của Trình Uyên năm mười sáu tuổi, nhưng mà lúc đó cảm động chiếm đa số, cho nên không cảm thấy mắc cười.
Bây giờ nhìn lại cô nhịn không được liền cười ra tiếng.
Tuy rằng…… Trình Uyên viết lại một lần nữa, cô rất cảm động, nhưng nội dung bên trong cô thật sự không nỡ nhìn thẳng.
Hứa Dữu suy nghĩ, nếu như cô của mười sáu tuổi đọc được thư tình đầy bá đạo của anh có thể cũng sẽ không đồng ý.
Lúc ấy đúng là cô có tình cảm với Trình Uyên, nhưng mà…… Lúc đó bọn họ còn là học sinh, trong trường học còn nghiêm cấm yêu sớm.
Nhưng bây giờ, chắn chắn là cô đồng ý rồi.
Hứa Dữu cầm di động gửi tin nhắn cho anh.
【 xin hỏi bạn học Trình Uyên, tớ phải tới sân thượng nào tìm cậu đây? 】
Trình Uyên trả lời rất nhanh:
【Em dậy rồi? 】
【 em ăn sáng chưa đã muốn đi tìm anh? 】
【anh có hâm nóng bữa sáng cho em, nằm trong lò vi sóng, nhưng lúc này chắc là đã nguội rồi, em hâm nóng lại rồi ăn.
】
【 chờ em ăn xong anh sẽ nói cho em biết phải đi đâu tìm anh.
】
【còn nữa, em mặc dày chút, trời bắt đầu trở lạnh rồi.
】
Hứa Dữu sờ sờ bụng nhỏ, đúng là cô còn chưa ăn sáng đâu.
Trình Uyên không ở đây nhưng vẫn rất biết lo cho cô, Hứa Dữu vừa uống cháo gạo kê vừa nghĩ.
Còn chuyện mặc dày chút, Trình Uyên không nói cô cũng sẽ làm theo, thứ nhất là cô trời sinh đã sợ lạnh, thứ hai là nếu cô mặc ít sẽ không che được dấu hôn trên người mình.
Hứa Dữu nhìn ra cửa sổ, chỉ nhìn một giây đã vội vàng thu hồi tầm mắt.
Trên ban công phơi quần áo hai người bọn họ, Hứa Dữu vừa thấy gương mặt liền ửng đỏ, sao Trình Uyên lại trộm giặt quần áo của cô vậy chứ.
- - bạn đang xem bảng edit của Lemon và đăng duy nhất tại Lemon--
Thích Linh Linh ngồi trên bàn trang điểm tô son môi mình mới mua, hoàn toàn không để ý tới Lư Kiện Thạch, cô ta đâu ngờ tới Lư Kiện Thạch vừa mới trúng hai trăm vạn mà lại keo kiệt như vậy, cô ta muốn nguyên bộ son môi của nhãn hiệu C, Lư Kiện Thạch cũng không muốn mua cho cô ta, mà rất không khách khí dạy dỗ lại cô ta, mấy màu này đều giống nhau, em mua nhiều như vậy làm gì? Xài cũng không hết, em chỉ có một cái miệng mua một cây là đủ rồi.
Trong lòng Thích Linh Linh nghĩ phải nhanh chóng đá Lư Kiện Thạch mới được, đổi một bạn trai mới, nói thật đây là lần đầu cô ta nhìn thấy đàn ông nhỏ mọn như vậy đó.
Đột nhiên Lư Kiện Thạch cao giọng nói: “Linh Linh, cô nói với lớp trưởng cô chuyện đi họp lớp chưa?”
Thích Linh Linh không chút để ý trả lời: “Nói rồi”
Lư Kiện Thạch: “Kết quả sao rồi?”
“Đang đợi chờ đi, tạm thời còn chưa có tin tức gì.”
Lần trước sau khi cô ta cùng Lư Kiện Thạch đi Vân Thượng Cảnh Uyển ôm cây đợi thỏ một tuần cũng không thu hoạch được gì, thái đội Lư Kiện Thạch đối với cô ta không còn tốt như trước, Thích Linh Linh liền nghĩ ra một biện pháp.
Biện pháp đó chính là cô ta nói với lớp trưởng Khổng Lý Hiên tổ chức thêm một buổi họp lớp, nói không chừng Trình Uyên sẽ tới.
Vì chuyện này, cô ta còn phải tặng cho lớp trưởng mấy bình rượu ngon nữa, cô ta nói nếu lớp trưởng mời được Trình Uyên cô ta sẽ mời mọi người, nếu Trình Uyên không đi vậy thì mạnh ai nấy trả.
Kết quả Trình Uyên người ta căn bản là không trả lời lớp trưởng, cô ta lại hỏi lớp trưởng số điện thoại của Trình Uyên, nào biết được lớp trưởng đầu óc cá chết này vậy mà không cho.
Lư Kiện Thạch nghe Thích Linh Linh nói như vậy, lập tức nổi dận đùng đùng.
“Không phải cô là bạn cùng lớp của Trình Uyên sao? Sao ngay cả cách liên lạc cũng không có.”
Đây không phải lần đầu tiên Lư Kiện Thạch nói tới chuyện này, nhưng lần này là lần Thích Linh Linh không kiên nhẫn nhất.
“Lâu ngày thấu lòng người”.
Câu này quả không sai mà, cô ta ở chung với Lư Kiện Thạch lâu rồi mới phát hiện hắn cũng chỉ là một con hổ giấy, chả có bản lĩnh gì, bất quá chỉ là khá may trúng hai trăm vạn.
“Thạch ca, em nói với lớp trưởng tổ chức họp lớp rồi, còn mua cho cậu ta hai bình rượu ngon, nào ngờ cậu ta nhận quà rồi mà ngay cả số điện thoại của Trình Uyên cũng không cho em.”
Ý Thích Linh Linh muốn nói chính là cô ta đã tự bỏ tiền túi ra rồi, hy vọng Lư Kiện Thạch trả tiền lại cho cô ta, cô ta không muốn khi không mất tiền đâu.
Lư Kiện Thạch tất nhiên là hoàn toàn không biết ý của cô ta, “Tôi muốn số điện thoại của nó làm gì? Tôi chỉ muốn nhìn thấy người, sau đó nhân lúc nó không chú ý đập cho nó một trận.”
Lư Kiện Thạch vốn quen rất nhiều tên côn đồ đưa tiền làm việc, hắn biết Trình Uyên phát đạt, chính diện chọc Trình Uyên sẽ không có lợi, nhưng hắn biết cách chơi sau lưng.
Lư Kiện Thạch lại nói: “Cô không biết nhà nó, cũng không có cách liên lạc với nó thì cũng thôi đi,ngay cả nó làm việc ở đâu cũng không biết, cô đúng là vô dụng mà, chẳng giống tôi gì cả, đầu tiên là dựa vào vận may của mình trúng hai trăm vạn, hiện tại lại thông qua đầu tư kiếm lời được vạn.”
Nói đến tiền Lư Kiện Thạch lại khí phách hăng hái đi lên, không nghĩ tới bạn bè mới quen lại đáng tin cậy như vậy, gần một tuần đã kiếm lời được gần vạn.
Thích Linh Linh đã không còn tâm tình thưởng thức mình trong gương nữa, Lư Kiện Thạch mỗi tháng chỉ cho có chút tiền mà còn mắng cô ta như vậy, trong lòng cô ta tất nhiên là khó chịu.
Nghe Lư Kiện Thạch lại khoe khoang, Thích Linh Linh chỉ là muốn trợn trắng mắt, cùng Lư Kiện Thạch ra ngoài mua chút đồ, bộ dáng keo kiệt của hắn cô ta còn chưa có quên đâu.
Khó chịu thì khó chịu, nhưng cô ta vẫn đang nghĩ cách tìm Trình Uyên cho Lư Kiện Thạch, lỡ như Lư Kiện Thạch vui vẻ, hào phóng hơn với cô ta thì sao?
Trong chớp nhoáng, cô ta nghĩ tới một người.
Hứa Dữu.
Trình Uyên cùng Hứa Dữu hình như có chút gì đó, ít nhất là cảnh cô ta thấy sau buổi họp lớp, tuy rằng hiện tại cô ta không xác định hai người bọn họ có còn liên lạc hay không, nhưng vẫn muốn thử một lần coi sao.
Nghĩ đến Hứa Dữu tâm trạng cô ta lại buồn bực hơn một chút.
Thái độ cô ta đối với Hứa Dữu chưa tới mức ghen ghét, nhiều lắm chỉ là có vài phần hâm mộ thôi, Hứa Dữu rốt cuộc có chỗ nào tốt mà có thể thông đồng với một con cá vàng như Trình Uyên.
Thích Linh Linh suy nghĩ một hồi liền gửi WeChat cho lớp trưởng Khổng Lý Hiên, lúc hỏi Khổng Lý Hiên số điện thoại của Trình Uyên không thành công, lúc đó cậu ta trả lời ý tứ đại khái chính là: Trình Uyên là lão đại, tiểu lâu la như cậu ta không thể trêu vào, sợ xảy ra chuyện gì Trình Uyên hỏi tội cậu ta.
Thích Linh Linh đã có cách, đầu tiên là lần nữa nhắc lại với Khổng Lý Hiên chuyện muốn số điện thoại của Trình Uyên, sau khi bị từ chối cậu ta sẽ nói lãng sang chuyện khác, nhắc tới muốn số điện thoại của Hứa Dữu.
【 lần trước lúc họp lớp tớ đã muốn hỏi số điện thoại Hứa Dữu rồi, nhưng sau đó cậu ấy uống say nên quên mất.
】
【Lúc họp lớp bọn tớ nói chuyện khá hợp, không biết cậu còn nhớ hay không, hơn nữa lúc học cấp ba tớ và Hứa Dữu còn ngồi cùng bàn một khoảng thời gian.
】
Khổng Lý Hiên nhìn tin nhắn Thích Linh Linh gửi qua, suy nghĩ một chút phát hiện hình như đúng là vậy, cậu ta có chút ấn tượng.
Thật ra cậu ta cũng không có số điện thoại của Hứa Dữu, nhưng lần trước họp lớp hình như mọi người đều để lại số điện thoại cùng địa chỉ nhà, cậu ta lục trong máy tính một hồi thì tìm được hồ sơ kia.
Cậu ta chụp hình lại, gửi cho Thích Linh Linh.
Khổng Lý Hiên căn bản không chú ý tới cậu ta chụp luôn cả địa chỉ nhà của Hứa Dữu gửi đi.
Thích Linh Linh vừa có được số điện thoại của Hứa Dữu liền lập tức gọi sang..