Vào đêm, ánh trăng làm nổi bật ngân hà, ngân hà rơi vào gió đêm, gió nổi lên, bóng cây lắc lư, Hứa Dữu cũng cảm thấy vài phần lạnh lẽo, cô núp sau lưng Trình Uyên, mượn thân thể anh chắn gió.
Trình Uyên vô cùng thân sĩ cởi áo khoác ra khoác lên người Hứa Dữu.
“Đừng để bị cảm lạnh, mau mặc vào”
Hứa Dữu cũng rất thống khoái nhận lấy, Trình Uyên nắm tay cô, Hứa Dữu lại một lần nữa cảm giác được vết thương trên tay anh.
Hứa Dữu thở dài, cũng may vừa rồi bọn họ có ghé tiệm thuốc mua thuốc.
“Về nhà em bôi thuốc cho anh.”
Trình Uyên: “Được.”
Thật ra Trình Uyên cảm thấy chút vết thương nhỏ này không cần phải bôi thuốc, nhưng Quả Bưởi Nhỏ đã lo lắng vậy rồi thì nghe theo cô thôi.
Cô muốn sao cũng được.
Hứa Dữu còn muốn nói gì đó, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy …… Lư Kiện Thạch.
Hứa Dữu đứng khựng lại, Trình Uyên vừa lúc ngẩng đầu, cùng Lư Kiện Thạch tầm mắt đối diện nhau, Trình Uyên trực tiếp bước lên trước một bước chắn trước người Hứa Dữu.
“Trình Uyên, mày còn nhớ tao không?”
“Có việc?” Trình Uyên bình tĩnh nói.
“Có chứ, tìm mày giải quyết ân oán trước kia.”
Ở đây đèn đường đã hỏng lâu rồi, cũng không có ai tới sửa, bên này chỉ đen nhánh một mảnh, toàn dựa vào ánh trăng miễn cưỡng nhìn con đường.
Trình Uyên không nghĩ tới Lư Kiện Thạch nhanh như vậy đã tìm tới đây.
Hắn ở Vân Thượng Cảnh Uyển căn bản là không có được tin tức gì của anh, không nghĩ hắn vẫn tìm được tới đây.
Trình Uyên nghiêng đầu, ôn hòa nói với Hứa Dữu: “Em đứng xa một chút, anh sợ ngộ thương đến em.”
Hứa Dữu: “?”
Trình Uyên vẻ mặt tự tin, lúc này rồi mà còn cười.
- -bạn đang đọc truyện Quả Bưởi Ngọt Ngào bản edit của Lemon, đăng duy nhất tại Wattpad Lemon--
Thích Linh Linh vừa mới muốn gọi hắn lại, nhưng lại sợ rút dây động rừng, đành phải nhanh chân đi sang bên đó, nhưng mà hôm nay cô ta mang giày cao gót liền đi rất chậm.
Cô ta chỉ có thể vừa đi vừa nhìn sang bên kia, hai người đã đứng đối lập nhau.
Lư Kiện Thạch vốn nói tới đây dò hỏi quân tình hẳn là sẽ không có vấn đề gì, Thích Linh Linh cũng nghĩ như vậy, liền nhìn thấy hai người bọn họ động thủ.
Lư Kiện Thạch ra quyền trước, Trình Uyên tay mắt lanh lẹ nghiêng đầu tránh đi, giây tiếp theo Trình Uyên cũng ra tay, một quyền tung thẳng vào khuôn mặt đầy thịt của Lư Kiện Thạch.
“Ối.”
Bởi vì đau đớn Lư Kiện Thạch hô một tiếng, Lư Kiện Thạch còn muốn nói gì đó, nắm tay của Trình Uyên lại tới càng nhau, Lư Kiện Thạch bởi vì né tránh không kịp lại bị cho một quyền.
Lực đạo của Trình Uyên đủ để cho hắn ôm bụng, thời gian còn lại đều là Trình Uyên đơn phương đánh Lư Kiện Thạch.
Đánh nhanh thắng nhanh.
Trình Uyên toàn bộ quá trình đều làm đúng theo câu nói này.
Hơn nữa, ngoại trừ hai quyền trước Trình Uyên đánh vào mặt Lư Kiện Thạch, sau đó đều đánh vào huyệt vị.
Không đến mười phút, Trình Uyên đã đánh gục Lư Kiện Thạch.
“Đừng đừng đừng……” Lư Kiện Thạch xin tha, “Trình ca, em sai rồi.”
Trình Uyên chán ghét liếc nhìn tay mình một cái, “Trở về phải rửa tay mới được, trên tay tôi còn đang bị thương, hơn nữa đã lâu không đánh nhau, hẳn là sẽ không đánh anh không đứng dậy nổi nhỉ.”
Vừa rồi Trình Uyên đánh một quyền vào bụng Lư Kiện Thạch, giờ phút này hắn đang ôm bụng nằm xoài trên mặt đất, bộ dáng kia nhìn thế nào cũng thấy buồn cười.
Trình Uyên tiếp tục nói: “Còn muốn đánh nữa không? Tôi khuyên anh nhanh chóng đi bệnh viện đi, báo cảnh sát cũng được, chủ yếu là chờ tới lúc ghi lời khai tôi sợ anh sẽ ngại nói là do anh động tay trước, hơn nữa tôi nhớ lúc học cấp ba anh thường xuyên ức hiếp người khác, uy hiếp không cho người ta báo cảnh sát, hôm nay anh cũng sẽ không bởi vì chút việc nhỏ này mà báo cảnh chứ.”
Trình Uyên nói xong, Lư Kiện Thạch toàn bộ hành trình đều không có động.
Trình Uyên đi đến bên cạnh Hứa Dữu, thấp giọng nói: “Về nhà thôi.”
“Vừa rồi anh không bị thương chứ?” Hứa Dữu hỏi.
Tuy rằng vừa rồi Hứa Dữu đều đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, nhưng mà…… lỡ như Trình Uyên bị va chạm gì thì không tốt.
“Không có.”
Thích Linh Linh ở cách đó không xa nhìn hết toàn bộ, cô ta không dám động, cô ta sợ Trình Uyên chú ý tới cô ta, nhìn cô ta không vừa mắt, sau đó đánh cho cô ta một trận, tuy rằng trong lòng cô ta cũng biết Trình Uyên không phải người như vậy.
Nhưng cô ta vẫn sợ hãi.
Trình Uyên biểu tình quá hung ác, giống như ác ma đến từ địa ngục, Lư Kiện Thạch không biết gọi là ác nhân gì, Trình Uyên không mất bao nhiêu sức lực đã đánh gục.
Trình Uyên cùng Hứa Dữu đi càng ngày càng gần, Thích Linh Linh không dám nhìn bọn họ, mà dời ánh mắt nhìn Lư Kiện Thạch chật vật quỳ rạp trên mặt đất cách đó không xa.
Thích Linh Linh vốn đang ngồi, lúc này cô ta ra sức thu nhỏ bản thân lại, cô ta cũng cảm thấy thực may mắn mình đang ở trong bóng tối, gió nhẹ thổi qua, Thích Linh Linh cảm giác bản thân thật đáng thương.
Bởi vì khoảng cách gần, cô thậm chí còn có thể nghe được tiếng hai người bọn họ nói chuyện.
“Đây là lần đầu tiên em nhìn thấy anh đánh nhau đó.”
“Tuy rằng đây là lần đầu tiên em nhìn thấy, nhưng anh có thể đảm bảo với em lúc học cấp ba quanh trường đều không có ai là đối thủ của anh đâu đấy.”
……
Đột nhiên, Thích Linh Linh trừng lớn hai mắt, cô ta nhìn thấy Lư Kiện Thạch bò dậy, còn từ trong quần áo móc ra một con dao gọt hoa quả.
Dưới ánh trăng, con dao màu bạc phản xạ ra ánh sáng sắc bén, đầu óc Thích Linh Linh đình trệ, cô ta nói không ra lời, trong đầu cũng không thể nghĩ được gì, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Lư Kiện Thạch cách Trình Uyên càng ngày càng gần.
mét, mét, mét……
Trình Uyên cùng Hứa Dữu vốn đang sóng vai đi cùng nhau, Trình Uyên đột nhiên nhẹ đẩy Hứa Dữu về phía trước, sau đó từ phía sau ôm lấy cô.
Cũng trong một giây này, mũi đao đâm vào vai trái Trình Uyên.
“……Ư.” Trình Uyên kêu lên đau đớn.
Hứa Dữu nghe được thanh âm, nhưng cô không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là cô vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Lư Kiện Thạch biểu tình dọa người, quan trọng nhất là…… Trên tay hắn cầm dao, mà trên con dao lại có vệt đỏ bắt mắt.
Động tác của Trình Uyên cũng rất nhanh, anh giơ chân đá mạnh vào hạ thể Lư Kiện Thạch, đau đớn kịch liệt làm cho Lư Kiện Thạch hô to một tiếng, cũng làm cho hắn đem hung khí ném sang một bên, Trình Uyên tay mắt lanh lẹ, đi qua đạp con dao dưới chân.
Nguy hiểm đã được giải trừ, Hứa Dữu cũng nhìn thấy một mảnh đỏ thẩm trên sơ mi trắng của Trình Uyên, cô nhịn không được cũng đỏ hốc mắt, mà người khởi xướng đang nằm cách đó không xa đau đến lăn lộn trên mặt đất.
“A…… Đau… Mày……” Lư Kiện Thạch không thể tin tưởng nhìn cô gái dùng hoa hồng đánh hắn, hắn đau đớn mà nhíu mày, hắn hiện tại trên dưới đều đau, muốn tránh cũng không được.
Nhưng trong đau đơn, có cái gì thoáng qua trong đầu hắn, chuyện nhỏ không quan trọng trước kia bị hắn quên đi một lần nữa trở lại trong đầu.
Hắn nhớ ra cô gái này là ai rồi.
Nhưng nhớ ra rồi thì đó cũng là chuyện râu ria.
Hoa hồng dù mềm, nhưng hoa xinh đẹp vẫn mang theo gai nhọn, quét lên mặt hắn vô cùng đau.
Trình Uyên lập tức đi tới bảo vệ cô gái nhỏ sau lưng, anh thở dài, anh phải sớm nghĩ tới dựa vào tính tình của cô, nhìn thì mềm mại nhưng có việc rồi là xông lên đầu tiên.
Hứa Dữu đánh một hồi cánh tay cũng đã mỏi, quay đầu nhìn Trình Uyên, hốc mắt còn mang theo nước mắt, ngữ khí lại hung dữ: “Hắn đánh anh, còn đánh lén nữa.”
Trình Uyên nhưng thật ra lại bị dáng vẻ này của cô chọc cho vui vẻ, yêu thương sờ đỉnh đầu cô: “Lần sau lúc em dũng cảm như vậy thì nhớ gọi anh, anh làm tiểu đệ của em.”
“Anh còn cười nữa, mau đi bệnh viện.” Hứa Dữu lẩm bẩm nói: “Tiếc bó hoa hồng, em vốn định mang về một ít làm kỷ niệm.”
Hứa Dữu không dám nhìn vết thương sau lưng anh, cô đưa tay lên sờ, máu ấm nóng chảy ra làm nóng cả trái tim cô, ướt dầm dề một mảnh.
Trình Uyên nhưng thật ra không thèm để ý: “Đợi cảnh sát đến trước đã.”
-
Cảnh sát đến thì bảo bọn họ đi bệnh viện trước, khẩu cung có thể lấy sau, thương thế cần phải chữa trị kịp thời.
Hứa Dữu toàn bộ quá trình đều đi theo Trình Uyên, cô không nghe được bác sĩ nói miệng vết thương sâu không sâu linh tinh, cô chỉ chú ý tới sau khi bác sĩ nhìn thấy vết thương của Trình Uyên thì nhíu mày.
Trình Uyên bị đẩy vào phòng cấp cứu xử lý vết thương, Hứa Dữu ngồi một mình trên ghế ngoài hành lang trước phòng cấp cứu, ban đêm khoa cấp cứu cơ hồ không có ai, bác sĩ hộ sĩ đều đang bận rộn, ở đây cũng chỉ có một người nhà bệnh nhân là cô.
Bình thường Hứa Dữu rất thích ngồi ngốc một mình, nhưng hiện tại cô lại hy vọng bên cạnh có ai đó, cho dù là một người xa lạ.
Băng bó xong Trình Uyên bị đẩy vào phòng bệnh bình thường, Trình Uyên phát hiện Hứa Dữu toàn bộ quá trình đều đỏ hốc mắt, nhưng anh cũng không dám nói cái gì, mãi đến lúc nhân viên y tế đều đi rồi, trong phòng bệnh chỉ còn lại anh cùng Hứa Dữu, anh lúc này mới khó khăn mở miệng.
“Em đừng khóc, không phải anh còn đang rất khỏe mạnh sao?”
Hứa Dữu đặt mông ngồi bên mép giường, nhưng cũng không nhìn anh, mà cô cúi đầu nhìn vết máu trên tay.
Mới vừa rồi cô sờ lên vai Trình Uyên, lúc này vết máu đã khô trên tay cô.
“Nhưng mà…… vừa rồi anh chảy rất nhiều máu.”
Hứa Dữu lên án anh, nói rồi nước mắt liền không nghe lời mà chảy xuống, Hứa Dữu không dám nói với Trình Uyên, chính mình cũng không dám nhắm mắt, một khi cô nhắm mắt tất cả đều là dáng vẻ Trình Uyên đổ máu.
“Lại đây cho anh nhìn xem.”
Hứa Dữu không nhúc nhích.
Trình Uyên uy hiếp nói: “Tay anh bị chút vết thương nhỏ, nhưng cũng không phải là không thể dùng, anh có thể bước xuống ôm em qua đây đấy.”
Hứa Dữu mềm mại trừng anh một cái, ngoan ngoãn đi tới: “Trình Uyên, anh đừng có làm chuyện bậy bạ.”
Trình Uyên gật đầu, giây tiếp theo nói: “Em ngồi xa quá, anh không nhìn rõ.”
Hứa Dữu nhận mệnh ngồi sát hơn một chút.
Trình Uyên không hài lòng.
“Gần thêm chút nữa.”
Hứa Dữu: “……” Đã đủ gần, đã nhỏ hơn khoảng cách an toàn rồi.
Trình Uyên dùng bàn tay không bị thương của mình thật cẩn thận lau đi nước mắt trên mặt cô, sau đó một tay ôm người vào lòng.
“Quả Bưởi ngốc của anh, vừa rồi bác sĩ nói anh không có chuyện gì lớn, chỉ là vết dao bình thường, vết thương đúng là có hơi sâu, nhưng may mắn không có ảnh hưởng tới dây thần kinh.”
Hứa Dữu hít hít mũi gật đầu.
Cái này cô biết, đưa đến phòng bệnh bình thường cũng chứng tỏ không phải chuyện gì lớn.
Nhưng mà……
“Thương gân động cốt phải nghỉ ngơi ngày, anh phải nghỉ ngơi thật tốt.”
“Được.”
Trình Uyên rất biết nghe lời mà đồng ý.
Trình Uyên nhìn bộ dáng đáng thương của cô đột nhiên lại nhớ tới một câu nói trên mạng, giờ này khắc này vô cùng phù hợp, liền nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo nói với Hứa Dữu.
“Đừng khóc, nước mắt của em còn trân quý hơn cả máu của anh.”
Hứa Dữu ngây ngốc một lát, kết quả……
Tựa hồ nước mắt chảy càng nhiều hơn.
Trình Uyên: “……”
Anh nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, còn chưa đến nửa tiếng nữa là đến giờ, anh dùng tay nâng khuôn mặt nhỏ của Hứa Dữu lên, “Không phải là em muốn khóc hết sinh nhật luôn đó chứ.”
Hứa Dữu lúc này cũng lung tung lau nước mắt, thoái thác nói: “Còn không phải do anh?”
Trình Uyên chỉ cười, được rồi, Quả Bưởi Nhỏ cõng nồi sẽ bị mệt, để anh cõng cho.
Trình Uyên đột nhiên gọi cô.
“Quả Bưởi Nhỏ.”
Hứa Dữu cũng ngẩng đầu nhìn anh.
“Hiện tại là buổi tối.”
Hứa Dữu trong lúc nhất thời không hiểu ý Trình Uyên, cũng may giây tiếp theo Trình Uyên đã giải thích nghi hoặc cho cô.
“Lúc trưa anh có đồng ý với em, buổi tối nói cho em biết tại sao anh lại thích em.”
Hai mắt Hứa Dữu ngập nước mông lung, Trình Uyên còn có thể nhìn thấy ảnh ngược của mình trong đôi mắt cô..