Editor: Lemon
Hứa Dữu không thích ra ngoài, cả ngày chỉ thích loanh quanh trong căn phòng nhỏ của mình, đón mặt trời mọc lại tiễn mặt trời lặn.
Cuộc sống của cô vô cùng nhàm chán, ngày này qua ngày khác đều giống nhau.
Khó lắm mới có khi ra ngoài, trên đường trở về còn cố ý thả chậm bước chân quan sát khung cảnh xung quanh.
Cây cảnh bên đường đều được chỉnh thành hình dáng, cắt tỉa ngay ngắn chỉnh tề nhưng lại mất đi vài phần linh khí, người đến người đi nhộn nhịp, hoa cùng cỏ cây dính đầy hạt bụi, chỉ là không người để ý.
Cô đi đến dưới lầu liền thấy Diệp Phong ôm Ultraman cuộn tròn ở ven tường, Diệp Phong hình như là đang đợi cô, vừa thấy cô liền nâng chân ngắn nhỏ chạy tới.
“Chị.” Bé kêu lên, trong giọng nói không kìm nén được vui vẻ.
Từ trước đến nay cô không quen thân cận với người khác, mất tự nhiên lui về phía sau hai bước, vươn hai tay giữ lấy cậu bé.
“Sao em không về nhà?”
“Mẹ dẫn chú mới về nhà, bảo em ra ngoài chơi.”
Giọng cậu bé ngây thơ lại nhẹ nhãng, trong lòng cô lại cả kinh.
Chuyện như vậy không phải lần đầu tiên, cô vốn tưởng rằng mình có thể quen rồi, nhưng nghe cậu bé dùng giọng nói ngây thơ trong trẻo của trẻ con nói ra vẫn nhịn không được đau lòng.
Cũng thật ứng với câu mỗi người đều có một bất hạnh.
Cũng vì lý do này Hứa Dữu cũng đau lòng cho đứa nhỏ này, cô vốn dĩ sợ hãi khẩn trương khi tới gần người khác dần dần cũng chấp nhận cậu bé tới gần.
Có lẽ là bởi vì hai người bọn họ có chút giống nhau đi.
Cô nghĩ.
“Vậy em tới nhà chị ngồi đi.”
“A, thật sự có thể ạ?”
Diệp Phong lập tức đứng lên vỗ vỗ bụi đất trên người mình theo cô đi lên lầu, dường như sợ giây tiếp theo Hứa Dữu sẽ đổi ý.
Diệp Châu Linh cùng Hứa Dữu vốn dĩ là hàng xóm, lúc đôi mẹ con này mới vừa chuyển đến Diệp Châu Linh thỉnh thoảng sẽ giống hôm nay dẫn đàn ông về nhà, Diệp Châu Linh đầu tiên nghĩ đến chính là đưa con trai tới nhà Hứa Dữu, nhưng dĩ nhiên Hứa Dữu từ chối.
“Có thể.”
Hứa Dữu vừa định dắt tay Diệp Phong liền nghe thấy phía sau có người kêu cô, bước chân Hứa Dữu cứng lại, cô hoài nghi mình nghe lầm, Diệp Phong đứng bên cạnh cô quay người lại trước kêu lên.
“Chú.”
Trình Uyên nghe Diệp Phong gọi tiếng “Chú” liền nhăn mày lại, thằng nhóc thúi này ngày hôm qua rõ ràng đã sửa xưng hô đúng rồi mà.
Hứa Dữu quay đầu lại theo, khóe môi cô khẽ nhếch nhưng lại không nói gì.
“Hứa Dữu.” Anh tùy ý hô một tiếng, sau đó lại không chút để ý bổ sung nói, “Tôi gọi không sai tên chứ?”
Cô cắn môi dưới gật đầu, trong lòng nghĩ lần gặp ngoài đường kia chắc hẳn là trùng hợp, lúc ấy bọn họ lại là người xa lạ, đương nhiên cũng có thể không còn gặp lại nữa.
Trình Uyên trông như là sau khi tan tầm liền trực tiếp tới đây, tây trang giày da cùng hoàn cảnh chung quanh không hợp nhau, nhưng mười phần đẹp trai tự phụ trên người anh một phần cũng không giảm.
“Chú……anh, hôm nay lại tới nữa có chuyện gì không ạ?”
Diệp Phong hoàn toàn không nhận ra không khí xấu hổ giữa hai người, bé chỉ nhớ tới vừa mới Trình Uyên lộ ra ánh mắt đáng sợ liền vội vàng sửa lại xưng hô, sau đó ngửa đầu hỏi anh.
“Tôi tìm cô ấy.” Nói rồi lại dời ánh mắt nhìn Hứa Dữu, “Bật lửa của tôi ở nhà cô ấy.”
Suy đoán trở thành sự thật, ngày hôm qua thật sự là Trình Uyên đưa cô về.
Sau khi chắc chắn đột nhiên có một loại cảm giác vận mệnh trêu người, cô vốn đã quyết định buông bỏ đoạn yêu thầm này, giữa bọn họ lại đột nhiên có giao thoa.
Diệp Phong nghe anh nói như vậy liền nhiệt tình mời anh cùng nhau lên lầu.
Trình Uyên không nói gì mà quay đầu nhìn về phía Hứa Dữu.
Hứa Dữu nhẹ giọng nói, “Đi thôi.”
Diệp Phong vô cùng vui vẻ, dọc đường đi ríu rít không ngừng.
Nhà Hứa Dữu ở lầu , tới cửa nhà Hứa Dữu cũng không mở cửa ngay, mà dừng chân quay đầu nhìn anh, “Bật lửa của anh trông như thế nào? Tôi tìm cho anh.”
Bước chân Trình Uyên cứng lại, “Cái gì?”
Diệp Phong lại nghe rõ lời Hứa Dữu nói, vội vàng thuật lại một lần, “Chị hỏi anh, bật lửa của anh trông như thế nào, chị tìm cho anh, nếu anh không muốn chị tìm giúp anh vậy em cũng có thể tìm giúp.”
Trình Uyên nhìn chằm chằm Hứa Dữu, không hé nửa lời, ánh mắt sáng quắc, Hứa Dữu cảm giác được tầm mắt nóng bỏng của anh, trong lòng luôn cảm giác nao nao.
“Nếu anh không muốn nói thì thôi vậy, dù sao trong nhà cũng không có cái bật lửa nào khác.”
Hứa Dữu cúi đầu không nhìn anh.
Trình Uyên dựa vào ven tường, chậm rì rì lấy điếu thuốc ra cắn trong miệng.
Hứa Dữu mở cửa, nắm tay Diệp Phong đi vào, Trình Uyên toàn bộ hành trình đều không có động tĩnh, chỉ là lúc cửa sắp đóng lại Trình Uyên duỗi tay ngăn cản.
“Đêm qua tôi đưa em về, ngày hôm qua cũng không biết là ai kéo tay tôi nói đừng đi, hôm nay liền…cửa cũng không cho vào.”
Sắc mặt Hứa Dữu tái nhợt, chuyện đêm qua cô không nhớ rõ, nếu lời Trình Uyên nói chính là thật vậy cô cũng quá qua cầu rút ván rồi.
Hơn nữa đối với chuyện đêm qua cô có một loại trốn tránh, theo bản năng không muốn đối mặt.
“Vậy anh vào đi.”
Hứa Dữu suy nghĩ một chút, dù sao Trình Uyên cũng đã tới một lần rồi, vào thêm một lần cũng không có gì.
Những năm gần đây cô vẫn luôn xem căn nhà nhỏ này như mai rùa của mình, ngay cả người bạn tốt nhất Hứa Nhã cũng không thể tới nhà cô.
“Hai người tùy tiện ngồi đi, tôi đi lấy nước cho hai người.”
Lúc Hứa Dữu nói chuyện cũng không nhìn bọn họ, trong lòng cô cũng biết như vậy có chút không lễ phép, nhưng chỉ có như vậy cô mới có thể cảm giác dễ chịu hơn một chút.
Trong nhà Hứa Dữu không có đồ uống gì, nước ép bưởi bình thường cô thích đã hết rồi, còn chưa kịp mua thêm.
Cô cầm hai ly nước sôi để nguội mời khách, lại sợ trẻ con không thích nước sôi để nguội còn rửa riêng một quả táo đưa cho Diệp Phong.
Diệp Phong nhận quả táo cười với Hứa Dữu, “Cảm ơn chị, chị thật tốt.”
Trình Uyên cầm ly nước trong tay nhưng không uống, nhìn động tác của Diệp Phong anh càng cảm thấy nước sôi để nguội trong tay nhạt nhẽo vô vị, quay đầu hỏi cô, “Của tôi đâu?”
Hứa Dữu bị anh nhìn chằm chằm có chút ngượng ngùng, cô đã một khoảng thời gian không ra cửa mua sắm, quả táo này cũng là quả cuối cùng trong nhà rồi, “Hết rồi.”
Hứa Dữu nhìn thoáng qua Trình Uyên, vừa lúc Trình Uyên cũng đang nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau, Hứa Dữu vậy mà nhìn ra một tia ủy khuất trong mắt Trình Uyên.
Cô hoài nghi mình nhìn lầm rồi, lúc cô tập trung nhìn lại chỉ thấy anh biểu tình lạnh nhạt, trong mắt không hề gợn sóng.
“Anh tìm được bật lửa chưa, tìm được thì anh có thể đi rồi.”
“Tìm được rồi.” Nói rồi tiện tay cầm bật lửa châm thuốc lá, “Mượn ban công nhà em hút điếu thuốc.”
Chỉ là động tác đơn giản nhưng Trình Uyên cũng có thể đem nó biến thành một bức tranh cảnh đẹp ý vui.
Trình Uyên thấy Hứa Dữu gật đầu liền đi ra ban công, Hứa Dữu vốn dĩ đã chuẩn bị lý do tiễn khách liền mắc kẹt trong cổ họng.
“Hứa Dữu…chị, nây giờ nà nấy giờ rồi ạ?” Cậu ăn quả táo, nói có chút không rõ.
“Sắp hai giờ rồi.”
Diệp Phong vừa nghe hai giờ lập tức từ trên sô pha nhảy xuống, “Chị chị chị, đến giờ rồi em phải về nhà, cảm ơn chị đã chiêu đãi.”
“Hả?”
Diệp Phong nói, “Mẹ em dặn hai giờ phải về gõ cửa, quá thời gian mẹ sẽ mệt.”
Hứa Dữu cứng đờ tại chỗ, tuy cô không quá rõ chuyện này nhưng cô cũng không còn là bé gái ngây thơ cái gì cũng không hiểu.
“Vậy để chị đưa em về.”
Trình Uyên nghe này hai người đối thoại, anh dụi tắt điếu thuốc đi tới, “Nhóc con, chúng ta đi cùng đi, đúng lúc tôi còn có chút việc phải đi.”
Hứa Dữu cầu mà không được.
Nhưng cô vẫn không quá yên tâm, Trình Uyên cùng Diệp Phong hai người đi đối diện gõ cửa, cho chứng sợ hãi xã giao làm cô không muốn chủ động giao lưu cùng người khác, nhưng chuyện ngay trước mặt cô vẫn nghĩ tự mình ra ngoài nhìn xem mà không phải là cuộn tròn trong mai rùa của mình.
“Được rồi, tôi đưa bé về, anh có việc thì đi trước đi, cảm ơn hôm qua anh đưa tôi về.”
“Tiện đường thôi.”
Hứa Dữu luôn có cảm giác Trình Uyên không vui.
-
“Cốc cốc cốc.”
“Mẹ mở cửa, hai giờ rồi.”
Tiếng đập cửa cùng tiếng nói chuyện thanh cùng vang lên, Diệp Phong nhớ rõ mẹ dặn hai giờ về gõ cửa.
Tòa nhà cũ kỹ cách âm vô cùng kém, còn chưa mở cửa đã mơ hồ nghe được tiếng đàn ông mắng trong nhà, nhưng nghe không rõ lắm.
“Đàn bà thúi, cô đúng là tính toán chi li, lâu hơn một chút cũng không được.”
Người đàn ông dáng người mập mạp vừa lẩm bẩm vừa mở cửa ra, lúc mở cửa mới phát hiện ngoài cửa không chỉ có mình con trai của Diệp Châu Linh, còn có hai gương mặt lạ.
Đại khái vừa rồi làm quá kịch liệt, trên vai trần cùng mỡ bụng có mấy vết cào.
“Mấy người có chuyện gì không?”
Hứa Dữu như đứng đống lửa như ngồi đống than, cô vốn không biết ứng phó những chuyện như vậy.
“Hai người họ đưa cháu về, mẹ cháu đâu?” Diệp Phong duỗi cổ nhìn vào cửa, vừa lúc Diệp Châu Linh cũng từ trong phòng đi ra, bé trai nhìn thấy mẹ liền ngọt ngào gọi.
“Mẹ.”
Diệp Châu Linh vừa mới kết thúc một hồi vận động kịch liệt, mị hoặc trong mắt thế nào cũng không ngăn được, cô ta ôn nhu lên tiếng đáp lại, lúc vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Trình Uyên.
Trong mắt Diệp Châu Linh hiện lên một tia xấu hổ, bất quá rất nhanh cô ta đã bình thường trở lại.
Diệp Châu Linh nhìn chằm chằm Trình Uyên, trong mắt đều là ủy khuất, vừa quay đầu liền nước mắt chực rơi nói với người đàn ông mập mạp, “Anh… Mau về đi, tôi còn có việc.”
Người đàn ông mập mạp gật đầu, sau đó từ trong quần túi móc ra một điếu thuốc cùng bậc lửa.
Hứa Dữu nhìn ông ta hút thuốc chỉ là cảm thấy đáng khinh, đại khái là có đối lập mới thương tổn lớn hơn nữa.
“Tôi đi mặc quần áo.”
Người đàn ông nói xong liền xoay người về phòng.
Hứa Dữu căn bản là không có thời gian quan tâm Diệp Châu Linh vừa làm cái gì, cô nhịn không được lui ra sau một bước, càng tới gần cửa nhà mình cô mới có thể cảm nhận được một chút cảm giác an toàn.
Sau khi người đàn ông kia đi rồi, ánh mắt Diệp Châu Linh nhìn chằm chằm Trình Uyên càng thêm lộ liễu, vừa nãy để tiện làm việc cô ta chỉ mặc một chiếc ái hai dây mỏng manh.
Áo hai dây màu đen thoạt nhìn gợi cảm lại dụ hoặc, nhưng chỗ nào đó cũng không che được bao nhiêu, Diệp Châu Linh chỉ cần hơi động đó là sóng gió mãnh liệt.
“Đêm qua quên hỏi anh tên gì? Không nghĩ tới hôm nay lại gặp mặt, cái này chứng tỏ hai chúng ta rất có duyên đó nha.”
Trình Uyên tùy ý dựa lên tường, vuốt ve hộp thuốc trong tay im lặng không nói tiếng nào.
Hứa Dữu đứng tại chỗ không biết làm sao cho phải, trong lòng có cái thanh âm nói chuyện này không liên quan đến cô, hiện tại cô có thể về nhà rồi.
Nhưng không hiểu tại sao chân cô lại không động đậy được.
Diệp Châu Linh thấy Trình Uyên không dao động càng thêm ra hết các thủ đoạn, cô ta dùng giọng nói tự cho là dụ hoặc nhất nói với anh, “Soái ca thêm wechat không? Lúc nào anh cảm thấy nhàm chán có thể tìm em chơi, gọi lúc nào em cũng đến hết.”
Lúc Diệp Châu Linh nói từ “Chơi” kéo dài quá âm điệu, tin tưởng thông minh như anh nhất định sẽ hiểu hàm ý từ “chơi” kia.
Hứa Dữu cắn môi dưới, trong lòng tự cổ vũ bản thân vô số mới tiến lên một bước, nhìn Trình Uyên nói, “Trình… anh… nếu không có việc gì nữa anh nhanh trở về đi.”
Hứa Dữu xém chút nữa buột miệng gọi ra tên Trình Uyên, nhưng lời nói đến bên miệng lại bị cô nuốt trở vào, cô sợ hãi, sợ hãi ánh mắt người khác, dưới cảm giác sợ hãi cô căn bản không có cách nào suy nghĩ sâu xa tại sao cô không muốn để Diệp Châu Linh biết tên Trình Uyên.
“Ừ.” Trình Uyên lười biếng đáp, “Tôi còn có việc phải đi đây.”
Hứa Dữu trộm nhìn Diệp Châu Linh một cái, Diệp Châu Linh nghe Trình Uyên nói tươi cười trên mặt càng thêm xán lạn.
“Có chuyện gì có thể nói với em nga.” Cô ta ưỡn ngực, cảm giác khó công lược là thứ đàn ông hứng thú nhất, thứ gì đến quá dễ dàng rất nhanh sẽ ngán.
Hứa Dữu đã từ bỏ Trình Uyên, nhưng Trình Uyên cùng Diệp Châu Linh có quan hệ gì để nói……
Không, cô hoàn toàn không muốn nghĩ đến hình ảnh đó.
Nghĩ đến đó liền khó chịu, cô cũng không phải xuất phát từ ghen ghét, nhưng mà người trước kia mình tâm tâm niệm niệm lại dễ dàng bị lôi kéo như vậy trong lòng tất nhiên không dễ chịu.
Sao với mỗi ngày tới chỗ bác sĩ Chu khám còn muốn khó chịu hơn.
“Trình Uyên, không phải anh nói còn có việc sao? Sao còn chưa đi nữa?”
Hứa Dữu rốt cuộc lấy hết can đảm nhẹ kéo góc áo anh hỏi.
động tác này của cô rốt cuộc làm Trình Uyên chú ý tới cô, chỉ là anh chỉ liếc nhìn Hứa Dữu một cái liền nghiêng đầu sang nhìn Diệp Châu Linh.
“Cô rất gợi cảm.”
Hứa Dữu cảm giác được trong đầu oanh một tiếng.
Không phải vì anh dễ dàng bị lôi kéo mà là hình tượng sụp đổ..