Cơn giận đi qua, Tề Hạo lập tức bị cảm giác áy náy vây quanh.
Kỳ thật trong lòng hiểu rõ Lâm Lạc Ninh nói không phải không có lý, huống hồ cũng đều là vì mình thôi. Nhưng khi tưởng rằng tất cả đều đồng ý, Tề Hạo thật sự không thể ngờ, người thân cận nhất bên mình lại đưa ra lời phản bác.
Chưa từng nghĩ đến tình huống này.
Nghĩ rằng vô luận mình nói cái gì, làm cái gì, cậu cũng đều vô điều kiện mà giữ thái độ hệt nhưbao năm nay.
Lần này thật sự bị anh làm cho thương tâm mà.
Rõ ràng biết cậu đổ bao nhiêu mồ hôi công sức cho công việc, nhưng lại vẫn đem cậu ra mạt sát.
Rõ ràng biết cậu có cảm tình sâu đậm với mình, nhưng lại dùng nó làm vũ khí khiến cậu tổn thương.
Tề Hạo khẽ thở dài.
Nếu là trước đây, anh còn có thể vờ như không biết tâm ý của cậu đối với mình, nhưng ngày đó anh hiểu rằng, tất cả không còn là bí mật.
Liên tục vài ngày, hai người chỉ gặp nhau ở công ty.
Lâm Lạc Ninh càng gầy hơn trước, sắc mặt cũng tái nhợt, nhưng công việc vẫn không bị ảnh hưởng, ngẫu nhiên còn có thể cười với các đồng nghiệp, nhẹ nhàng nhợt nhạt, thong dong đạm bạc.
Tất cả, Tề Hạo đều nhìn thấu. Khi chỉ có hai người, cậu thậm chí không thèm ngẩng đầu nhìn anh.
Anh biết mặt mình chưa đủ dày mà làm ra vẻ không có việc gì đểtới nhà Lâm Lạc Ninh, nhưng cho dù là trước kia, Lâm Lạc Ninh cũng không chủ động tới nhà anh.
Chỉ có khi tiếp khách hoặc xử lý tài liệu, hai người mới có những khoảnh khắc ngắn ngủi nhìn nhau, nhưng chỉ là thoáng nhìn, rồi đối phương liền chuyển sang hướng khác không dấu vết.
Sau khi tan tầm anh sẽ chờ ở bãi đỗ xe thêm một lát, dù biết người kia sẽ không ngồi cùng xe với mình, nhưng vẫn ngoan cố đợi đến khi mọi người trong Viết Tự lâu ra về hết, anh mới khởi động máy.
Không biết vì cái gì, Tề Hạo bỗng nhiên cảm thấy có chút mê mang.
Có lẽ bọn họ sẽ cứ như vậy mà lạnh nhạt, không nói gì với nhau, dần dần, sẽ trở thành hai người xa lạ.
Hoặc có lẽ, mình nên giải thích với cậu, cầu xin cậu tha thứ, rồi dần khôi phục như trước đây.
Nhưng cứ một lần lại một lần, liệu anh có thể cam đoan rằng bản thân sẽ không phạm sai lầm lần nữa?
Tề Hạo không biết.
Bởi vì không có tình yêu che chở, tất cả các mối liên hệ đều chẳng qua là một sợi tơ, khẽ chạmsẽ đứt.
Một mình trong ngày cuối tuần nhàm chán đến cực điểm, mua mấy đĩa DVD xem đến đêm khuya, Tề Hạo mới mơ mơ màng màng tựa vào sô pha ngủ. Mặc dù là trong mộng anh cũng không an ổn, rất nhiều giấc mộng loạn thất bát tao, ngực giống bị một tảng đá đè ép, không thở nổi.
Đúng lúc đang giãy dụa, di động vang lên, kéo anh về thực tế.
Sờ sờ trên trán, dĩ nhiên là một mảnh mồ hôi lạnh.
Tề Hạo bình tĩnh lại, rồi mới tiếp khởi điện thoại, cúi đầu lên tiếng.
“Sếp Tề lớn như vậy mà vẫn thích ngủ nướng à, mặt trời lên cao còn chưa dậy?” Tiếng cười hắc hắc bên đầu dây kia giễu cợt, thanh âm thanh thúy mà sung sướng.
Tề Hạo ngẩn người, rồi mới nhận ra đối phương là ai, cũng cười nói:”Nhiệm vụ của cậu có kèm thêm việc gọi tôi dậy nữa à?”
“Hai giờ chiều rồi, nhắc nhở anh ăn trưa chắc cũng hợp lý nhỉ……” Giọng Lăng Nam như là vừa bực mình vừa buồn cười,”Bạn bè cho tôi hai phiếu giảm giá theo giờ ở Trương Gia, vốn muốn cùng anh ăn rồi đi dạo, nhưng lỡ mất rồi ……”
“Nếu vậy sao không gọi tôi sớm hơn? Hay là đến chiều vẫn chưa tìm được người đi cùng nên mới gọi tôi……”
“Ai nói?! Buổi sáng tôi gọi anh ba cuộc điện thoại, nhưng anh không thèm nghe……”
Tề Hạo mặt nhăn nhíu, cầm lấy điện thoại trước mắt, đúng là có ba cuộc gọi nhỡ, thế nhưng anh đều không nghe thấy.
“Anh cũng không cần giải thích, mời tôi ăn cơm tạ tội là được rồi.”
“Không thành vấn đề, lúc nào đây?” Tề Hạo cười cười nói.
“A, anh đúng là……” Lăng Nam vội cười giải thích.”Tôi chỉ định đùa với anh thôi.”
“Lần trước làm hại cậu khó xử như vậy, vốn cũng nên làm thế ……”
“Anh đã nói như vậy, tôi đây sẽ không khách khí, vậy tối mai đi.” Lăng Nam tựa hồ rất vui vẻ, ngữ khí cũng không kiêng nể nữa.
Buông điện thoại, trong lòng Tề Hạo mới an ổn một ít.
Xem ra Lăng Nam không để bụng chuyện lần trước, vẫn sáng sủa tiêu sái, hoạt bát tự do như trước.
Ngày mai…… nhất định phải mời y ăn một bữa, bồi thường lỗi lầm của mình một chút. Nghĩ đến việc sẽ nhìn thấy khuôn mặt tươi cười giống Hứa Hi, nụ cười bất giác hiện lên trên khuôn mặt.
Giờ làm việc nhàm chán nhờ có buổi tối chờ mong mà trở nên khác lạ, áp lực trong lòng cũng thoải mái hơn một chút. Ăn qua cơm trưa, nhàm chán xốc rèm cửa nhìn ra phía ngoài, lại nhìn thấy một đám người vây quanh Lâm Lạc Ninh, nói nói cười cười vô cùng náo nhiệt.
Trong lòng không hiểu sao mà không được tự nhiên, Tề Hạo mở cửa ra ngoài, cố ý ho khan một tiếng, đám người lập tức tan rã.
Lâm Lạc Ninh ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt trong suốt vô tội khiến Tề Hạo hoảng hốt, vội bước nhanh đến trước mặt Sarah, giục cô đánh máy tài liệu nhanh lên.
Khi vừa vô tình quay đầu, ánh mắt lập tức bị một lẵng hoa hồng trắng thật to thu hút. Có tầm chín trăm chín mươi chín đóa, nhìn cách đóng gói kia, tuyệt đối không phải là cái mà cửa hàng hoa bình thường có thể làm.
Không biết nữ viên chức nào đang được theo đuổi, tuyệt tác thế này, chỉ sợ không thể không động lòng.
Tề Hạo hèn mọn cười cười. Những chuyện vừa thô tục vừa giả tạo này, anh chẳng bao giờ thèm làm.
Kỳ thật trong lòng hiểu rõ Lâm Lạc Ninh nói không phải không có lý, huống hồ cũng đều là vì mình thôi. Nhưng khi tưởng rằng tất cả đều đồng ý, Tề Hạo thật sự không thể ngờ, người thân cận nhất bên mình lại đưa ra lời phản bác.
Chưa từng nghĩ đến tình huống này.
Nghĩ rằng vô luận mình nói cái gì, làm cái gì, cậu cũng đều vô điều kiện mà giữ thái độ hệt nhưbao năm nay.
Lần này thật sự bị anh làm cho thương tâm mà.
Rõ ràng biết cậu đổ bao nhiêu mồ hôi công sức cho công việc, nhưng lại vẫn đem cậu ra mạt sát.
Rõ ràng biết cậu có cảm tình sâu đậm với mình, nhưng lại dùng nó làm vũ khí khiến cậu tổn thương.
Tề Hạo khẽ thở dài.
Nếu là trước đây, anh còn có thể vờ như không biết tâm ý của cậu đối với mình, nhưng ngày đó anh hiểu rằng, tất cả không còn là bí mật.
Liên tục vài ngày, hai người chỉ gặp nhau ở công ty.
Lâm Lạc Ninh càng gầy hơn trước, sắc mặt cũng tái nhợt, nhưng công việc vẫn không bị ảnh hưởng, ngẫu nhiên còn có thể cười với các đồng nghiệp, nhẹ nhàng nhợt nhạt, thong dong đạm bạc.
Tất cả, Tề Hạo đều nhìn thấu. Khi chỉ có hai người, cậu thậm chí không thèm ngẩng đầu nhìn anh.
Anh biết mặt mình chưa đủ dày mà làm ra vẻ không có việc gì đểtới nhà Lâm Lạc Ninh, nhưng cho dù là trước kia, Lâm Lạc Ninh cũng không chủ động tới nhà anh.
Chỉ có khi tiếp khách hoặc xử lý tài liệu, hai người mới có những khoảnh khắc ngắn ngủi nhìn nhau, nhưng chỉ là thoáng nhìn, rồi đối phương liền chuyển sang hướng khác không dấu vết.
Sau khi tan tầm anh sẽ chờ ở bãi đỗ xe thêm một lát, dù biết người kia sẽ không ngồi cùng xe với mình, nhưng vẫn ngoan cố đợi đến khi mọi người trong Viết Tự lâu ra về hết, anh mới khởi động máy.
Không biết vì cái gì, Tề Hạo bỗng nhiên cảm thấy có chút mê mang.
Có lẽ bọn họ sẽ cứ như vậy mà lạnh nhạt, không nói gì với nhau, dần dần, sẽ trở thành hai người xa lạ.
Hoặc có lẽ, mình nên giải thích với cậu, cầu xin cậu tha thứ, rồi dần khôi phục như trước đây.
Nhưng cứ một lần lại một lần, liệu anh có thể cam đoan rằng bản thân sẽ không phạm sai lầm lần nữa?
Tề Hạo không biết.
Bởi vì không có tình yêu che chở, tất cả các mối liên hệ đều chẳng qua là một sợi tơ, khẽ chạmsẽ đứt.
Một mình trong ngày cuối tuần nhàm chán đến cực điểm, mua mấy đĩa DVD xem đến đêm khuya, Tề Hạo mới mơ mơ màng màng tựa vào sô pha ngủ. Mặc dù là trong mộng anh cũng không an ổn, rất nhiều giấc mộng loạn thất bát tao, ngực giống bị một tảng đá đè ép, không thở nổi.
Đúng lúc đang giãy dụa, di động vang lên, kéo anh về thực tế.
Sờ sờ trên trán, dĩ nhiên là một mảnh mồ hôi lạnh.
Tề Hạo bình tĩnh lại, rồi mới tiếp khởi điện thoại, cúi đầu lên tiếng.
“Sếp Tề lớn như vậy mà vẫn thích ngủ nướng à, mặt trời lên cao còn chưa dậy?” Tiếng cười hắc hắc bên đầu dây kia giễu cợt, thanh âm thanh thúy mà sung sướng.
Tề Hạo ngẩn người, rồi mới nhận ra đối phương là ai, cũng cười nói:”Nhiệm vụ của cậu có kèm thêm việc gọi tôi dậy nữa à?”
“Hai giờ chiều rồi, nhắc nhở anh ăn trưa chắc cũng hợp lý nhỉ……” Giọng Lăng Nam như là vừa bực mình vừa buồn cười,”Bạn bè cho tôi hai phiếu giảm giá theo giờ ở Trương Gia, vốn muốn cùng anh ăn rồi đi dạo, nhưng lỡ mất rồi ……”
“Nếu vậy sao không gọi tôi sớm hơn? Hay là đến chiều vẫn chưa tìm được người đi cùng nên mới gọi tôi……”
“Ai nói?! Buổi sáng tôi gọi anh ba cuộc điện thoại, nhưng anh không thèm nghe……”
Tề Hạo mặt nhăn nhíu, cầm lấy điện thoại trước mắt, đúng là có ba cuộc gọi nhỡ, thế nhưng anh đều không nghe thấy.
“Anh cũng không cần giải thích, mời tôi ăn cơm tạ tội là được rồi.”
“Không thành vấn đề, lúc nào đây?” Tề Hạo cười cười nói.
“A, anh đúng là……” Lăng Nam vội cười giải thích.”Tôi chỉ định đùa với anh thôi.”
“Lần trước làm hại cậu khó xử như vậy, vốn cũng nên làm thế ……”
“Anh đã nói như vậy, tôi đây sẽ không khách khí, vậy tối mai đi.” Lăng Nam tựa hồ rất vui vẻ, ngữ khí cũng không kiêng nể nữa.
Buông điện thoại, trong lòng Tề Hạo mới an ổn một ít.
Xem ra Lăng Nam không để bụng chuyện lần trước, vẫn sáng sủa tiêu sái, hoạt bát tự do như trước.
Ngày mai…… nhất định phải mời y ăn một bữa, bồi thường lỗi lầm của mình một chút. Nghĩ đến việc sẽ nhìn thấy khuôn mặt tươi cười giống Hứa Hi, nụ cười bất giác hiện lên trên khuôn mặt.
Giờ làm việc nhàm chán nhờ có buổi tối chờ mong mà trở nên khác lạ, áp lực trong lòng cũng thoải mái hơn một chút. Ăn qua cơm trưa, nhàm chán xốc rèm cửa nhìn ra phía ngoài, lại nhìn thấy một đám người vây quanh Lâm Lạc Ninh, nói nói cười cười vô cùng náo nhiệt.
Trong lòng không hiểu sao mà không được tự nhiên, Tề Hạo mở cửa ra ngoài, cố ý ho khan một tiếng, đám người lập tức tan rã.
Lâm Lạc Ninh ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt trong suốt vô tội khiến Tề Hạo hoảng hốt, vội bước nhanh đến trước mặt Sarah, giục cô đánh máy tài liệu nhanh lên.
Khi vừa vô tình quay đầu, ánh mắt lập tức bị một lẵng hoa hồng trắng thật to thu hút. Có tầm chín trăm chín mươi chín đóa, nhìn cách đóng gói kia, tuyệt đối không phải là cái mà cửa hàng hoa bình thường có thể làm.
Không biết nữ viên chức nào đang được theo đuổi, tuyệt tác thế này, chỉ sợ không thể không động lòng.
Tề Hạo hèn mọn cười cười. Những chuyện vừa thô tục vừa giả tạo này, anh chẳng bao giờ thèm làm.