Đi một hồi cũng đến phòng y tế. Cô y tá thấy chúng tôi trong hoàn cảnh người cõng người thốt lên một câu:
- Đây là chốn đông người, muốn tình cảm thì về nhà làm. Tuổi trẻ thời nay thật là..._ không phải đâu cô ơi!!
- Không phải vậy đâu cô._ tôi dở khóc dở cười - đây là anh của em. Hồi nãy em bị té nên anh em mới cõng.
- Té xe??
Gật gật
...
- Sao không nói sớm? Mau ngồi xuống đây nhanh. Cậu kia! Đứng đó làm gì? Mau đưa em gái cậu đến đây mau!!_ cô y tá hoảng hốt nói, còn dám ra lệnh cho hắn nữa. Đáng sợ...
Sau khi băng bó cho tôi, cô đứng dậy, bước ra cửa... tự nhiên nghe mùi nguy hiểm!!
- Tôi sẽ thông báo cho giáo viên biết là có một học sinh bị thương._ thấy chưa, cô mà thông báo chả khác nào giao nộp em cho tử thần? Đừng đừng cô ơi
Không ngờ cô hiền dịu vậy mà cũng là một ác ma bằng cái sự quan tâm quá lố. Quá nguy hiểm!!!
- Thôi không cần đâu cô. Tụi em hồi nãy có xin phép giáo viên rồi._ tôi
- Thế à? Vậy nghỉ ngơi đi, cô sẽ gọi thầy giám thị lên làm giấy phép cho các em._ oh shit!
Không giữ cô lại được rồi. Khi cô ra khỏi cửa, khuất khỏi hành lang, hắn kéo tôi chạy. Cái tên chết tiệt! Hắn cao tôi thấp, hai người cứ như cái cột điện với hòm thư á! Vậy mà hắn nỡ lòng nào... làm tôi chạy theo mỏi chân thấy bà. Hên là ngày nào tôi cũng chạy ma-ra-tong chứ không thì chắc hắn kéo tôi giống như thả diều quá!
Chạy tới phía sau trường, hắn mới chịu thả tôi ta. Hai chân tôi rã rời rồi... hu hu hu
- Cậu chân dài đáng ra phải chạy chậm hơn chứ!_ tôi trách móc xắn ta
- Chân ngắn thì phải chạy nhanh một chút. Kéo cậu mà tôi cứ tưởng là phải vác một cục đá cỡ lớn theo chứ ít gì._ cái tên này! Còn ở đó than vãn nữa hả?
- Đúng rồi. Nhờ phước cậu bây mà giờ tôi trật chân rồi nè! Cảm ơn nhá!
- Xin lỗi. Tôi hứa lần sau sẽ vác cậu, không kéo nữa.
- Giỡn mặt với tôi à?
"Gâu gâu gâu"
Nghe cái tiếng này sao tự nhiên thấy đau nhói cõi lòng... là tiếng con chó bẹc-giê do ông bảo vệ nuôi!!!
- Này! Sao lựa đúng chỗ quá vậy???
- Tôi đâu có biết. Cậu đâu có chỉ cho tôi
"Gâu gâu gru gru"
Tôi và hắn chạy bán sống bán chết. Có cái lời đồn con chó này bị điên nên đâu ai dám chọc nó. Mà người ra tin đồn là tôi chứ ai a hi hi. Nói cho vui vậy thôi chứ hồi nãy chắc chắn hắn đạp trúng đuôi nó nên bây giờ nó mới tức vậy nè!!! Aaaaaaaa Nammmmmm tôi hận cậu!!!!!!!!!!!
Mới một buổi sáng mà phải chạy, chạy, chạy và chạy làm tôi giảm gần hết cả calo. Tất cả là cũng tại hai thằng con trai. Nếu không đi với chúng nó thì tôi đâu phải thê thảm đến cỡ này.
Chạy tới gần nhà kho, như vớ được cứu tinh tôi nói với hắn:
- Này, chạy vào nhà kho đi._ hai đứa chạy vào nhà kho đóng cửa lại... Thoát nạn...
- Ủa, hai người cũng ở đây hả?_ một giọng nói vang lên làm tôi xém thót tim. Thì ra là con Thảo, kế nó là ông Minh. Mà hai đứa chúng nó ở đây làm gì??
- Hết hồn đấy nhé con ạ. Hai đứa chúng bây làm gì ở đây?_ tôi trách nhẹ nó rồi tò mò hỏi
- Hồi nãy tao đi với ông Minh, lo cãi với ổng nhiều quá, trễ hồi nào không hay. Rồi xong leo tường, ông Minh vô tình đạp trúng đuôi con chó bẹc-giê của ông bảo vệ nuôi, thế là chạy vào đây._ sao tôi với nó có chung số phận thế nhờ? Mà thôi kệ. Điều quan trọng bây giờ là trễ học rồi!!!!!!
Như hiểu được ý của tôi, Thảo cất lên một câu:
- Khỏi lo, tao báo nghỉ hết bốn đứa rồi._ ôi! Nghe mà mát dạ gì đâu. Đúng là chỉ có nó mới hiểu được tôi thôi
- Rồi, vào đây rồi làm gì bây giờ?_ ông Minh nhàn rỗi ngồi xuống một cái bàn cũ vừa nói vừa ăn vặt
- Lấy đâu ra vậy?_ Thảo thắc mắc
- Của bà Tuệ chứ ai.
- Gì kì vậy? Tôi nhớ là đâu có đưa ông bịch bánh nào đâu?_ tôi thắc mắc
- Cần gì? Hôm bữa tôi thấy bà đem mấy cái đồ ăn vặt vào đây, đừng nói là quên rồi nha._ đúng thiệt ha! Hôm bữa tôi giấu đồ vặt ở trong nhà kho để phòng khi nào thấy đói thì xuống đây ăn. Ai dà, không ngờ tôi sống sai quá... Nhưng mà không sao, con người ai mà chả có lúc sống sai. Ôi nói ra mà nghe tự hào quá hô hô hô.
- Minh, lấy cho tôi với, ăn một mình đau bụng đó._ Thảo
- Tự lấy đi. Chưa nghe câu tự túc là hạnh phúc à? Trong thùng đấy._ ai nói biết rồi ha
Không thể tin được là hai đứa nó dám lấy đồ của tôi ăn ngon lành như vậy mà trong khi đó chủ ở đây nè! Không thể tin được. Chắc sau này tôi phải bỏ vào két sắt quá.
Tình hình hiện tại là tôi đứng nhìn hai cái đứa đó ăn đồ của mình, thậm chí là cái tên Nam hắn cũng nhập bọn nữa chứ! Cái bọn này... Haizz
"Rầm"
Cửa nhà kho đột nhiên bị mở ra, người mở ra là thầy giám thị!!
- Các em lên phòng giám thị hết cho tôi!!!
Đi một hồi cũng đến phòng y tế. Cô y tá thấy chúng tôi trong hoàn cảnh người cõng người thốt lên một câu:
- Đây là chốn đông người, muốn tình cảm thì về nhà làm. Tuổi trẻ thời nay thật là..._ không phải đâu cô ơi!!
- Không phải vậy đâu cô._ tôi dở khóc dở cười - đây là anh của em. Hồi nãy em bị té nên anh em mới cõng.
- Té xe??
Gật gật
...
- Sao không nói sớm? Mau ngồi xuống đây nhanh. Cậu kia! Đứng đó làm gì? Mau đưa em gái cậu đến đây mau!!_ cô y tá hoảng hốt nói, còn dám ra lệnh cho hắn nữa. Đáng sợ...
Sau khi băng bó cho tôi, cô đứng dậy, bước ra cửa... tự nhiên nghe mùi nguy hiểm!!
- Tôi sẽ thông báo cho giáo viên biết là có một học sinh bị thương._ thấy chưa, cô mà thông báo chả khác nào giao nộp em cho tử thần? Đừng đừng cô ơi
Không ngờ cô hiền dịu vậy mà cũng là một ác ma bằng cái sự quan tâm quá lố. Quá nguy hiểm!!!
- Thôi không cần đâu cô. Tụi em hồi nãy có xin phép giáo viên rồi._ tôi
- Thế à? Vậy nghỉ ngơi đi, cô sẽ gọi thầy giám thị lên làm giấy phép cho các em._ oh shit!
Không giữ cô lại được rồi. Khi cô ra khỏi cửa, khuất khỏi hành lang, hắn kéo tôi chạy. Cái tên chết tiệt! Hắn cao tôi thấp, hai người cứ như cái cột điện với hòm thư á! Vậy mà hắn nỡ lòng nào... làm tôi chạy theo mỏi chân thấy bà. Hên là ngày nào tôi cũng chạy ma-ra-tong chứ không thì chắc hắn kéo tôi giống như thả diều quá!
Chạy tới phía sau trường, hắn mới chịu thả tôi ta. Hai chân tôi rã rời rồi... hu hu hu
- Cậu chân dài đáng ra phải chạy chậm hơn chứ!_ tôi trách móc xắn ta
- Chân ngắn thì phải chạy nhanh một chút. Kéo cậu mà tôi cứ tưởng là phải vác một cục đá cỡ lớn theo chứ ít gì._ cái tên này! Còn ở đó than vãn nữa hả?
- Đúng rồi. Nhờ phước cậu bây mà giờ tôi trật chân rồi nè! Cảm ơn nhá!
- Xin lỗi. Tôi hứa lần sau sẽ vác cậu, không kéo nữa.
- Giỡn mặt với tôi à?
"Gâu gâu gâu"
Nghe cái tiếng này sao tự nhiên thấy đau nhói cõi lòng... là tiếng con chó bẹc-giê do ông bảo vệ nuôi!!!
- Này! Sao lựa đúng chỗ quá vậy???
- Tôi đâu có biết. Cậu đâu có chỉ cho tôi
"Gâu gâu gru gru"
Tôi và hắn chạy bán sống bán chết. Có cái lời đồn con chó này bị điên nên đâu ai dám chọc nó. Mà người ra tin đồn là tôi chứ ai a hi hi. Nói cho vui vậy thôi chứ hồi nãy chắc chắn hắn đạp trúng đuôi nó nên bây giờ nó mới tức vậy nè!!! Aaaaaaaa Nammmmmm tôi hận cậu!!!!!!!!!!!
Mới một buổi sáng mà phải chạy, chạy, chạy và chạy làm tôi giảm gần hết cả calo. Tất cả là cũng tại hai thằng con trai. Nếu không đi với chúng nó thì tôi đâu phải thê thảm đến cỡ này.
Chạy tới gần nhà kho, như vớ được cứu tinh tôi nói với hắn:
- Này, chạy vào nhà kho đi._ hai đứa chạy vào nhà kho đóng cửa lại... Thoát nạn...
- Ủa, hai người cũng ở đây hả?_ một giọng nói vang lên làm tôi xém thót tim. Thì ra là con Thảo, kế nó là ông Minh. Mà hai đứa chúng nó ở đây làm gì??
- Hết hồn đấy nhé con ạ. Hai đứa chúng bây làm gì ở đây?_ tôi trách nhẹ nó rồi tò mò hỏi
- Hồi nãy tao đi với ông Minh, lo cãi với ổng nhiều quá, trễ hồi nào không hay. Rồi xong leo tường, ông Minh vô tình đạp trúng đuôi con chó bẹc-giê của ông bảo vệ nuôi, thế là chạy vào đây._ sao tôi với nó có chung số phận thế nhờ? Mà thôi kệ. Điều quan trọng bây giờ là trễ học rồi!!!!!!
Như hiểu được ý của tôi, Thảo cất lên một câu:
- Khỏi lo, tao báo nghỉ hết bốn đứa rồi._ ôi! Nghe mà mát dạ gì đâu. Đúng là chỉ có nó mới hiểu được tôi thôi
- Rồi, vào đây rồi làm gì bây giờ?_ ông Minh nhàn rỗi ngồi xuống một cái bàn cũ vừa nói vừa ăn vặt
- Lấy đâu ra vậy?_ Thảo thắc mắc
- Của bà Tuệ chứ ai.
- Gì kì vậy? Tôi nhớ là đâu có đưa ông bịch bánh nào đâu?_ tôi thắc mắc
- Cần gì? Hôm bữa tôi thấy bà đem mấy cái đồ ăn vặt vào đây, đừng nói là quên rồi nha._ đúng thiệt ha! Hôm bữa tôi giấu đồ vặt ở trong nhà kho để phòng khi nào thấy đói thì xuống đây ăn. Ai dà, không ngờ tôi sống sai quá... Nhưng mà không sao, con người ai mà chả có lúc sống sai. Ôi nói ra mà nghe tự hào quá hô hô hô.
- Minh, lấy cho tôi với, ăn một mình đau bụng đó._ Thảo
- Tự lấy đi. Chưa nghe câu tự túc là hạnh phúc à? Trong thùng đấy._ ai nói biết rồi ha
Không thể tin được là hai đứa nó dám lấy đồ của tôi ăn ngon lành như vậy mà trong khi đó chủ ở đây nè! Không thể tin được. Chắc sau này tôi phải bỏ vào két sắt quá.
Tình hình hiện tại là tôi đứng nhìn hai cái đứa đó ăn đồ của mình, thậm chí là cái tên Nam hắn cũng nhập bọn nữa chứ! Cái bọn này... Haizz
"Rầm"
Cửa nhà kho đột nhiên bị mở ra, người mở ra là thầy giám thị!!
- Các em lên phòng giám thị hết cho tôi!!!