Phòng cấp cứu bệnh viên Đài Bắc…
Đình Lâm đứng ngồi không yên đi qua đi lại trước cửa phòng cấp cứu. Cô đang rối cả lên vì không biết chuyện gì xảy ra với Đỗ Nhã Tâm, bạn của cô đã ở trong đó gần h đồng hồ rồi.
Cắn lấy đầu ngón tay, ánh mắt Đình Lâm không rời khỏi cửa phòng cấp cứu kin bít kia…
Cạch!
Thấy người trên giường đang hôn mê được đẩy ra, Đình Lâm vội vàng chạy lại: ‘ Tâm Tâm!’ – nhìn khuôn mặt trắng bệch của bạn, cô gấp gáp hỏi bác sĩ: ‘cậu ấy bị làm sao vậy? ‘
‘Động thai, may mà đưa đến kịp thời, nếu không….’ Vị bác sĩ thở dài một cái rồi căn dặn: ‘ hãy chăm sóc tốt cho cô ấy, sức khỏe rất yếu, dinh dưỡng không đủ. Cần nằm vài ba hôm để chúng tôi theo dõi.’
Thai ư? Tâm Tâm có thai? Sao cô không biết. Đình Lâm trợn mắt nhìn bác sĩ trước mặt sau đó nhìn xuống cô bạn của mình. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Lúc Đỗ Nhã Tâm tỉnh dậy là trời đã tối. Cô mơ hồ nhìn màu trắng xung quanh phòng, bình nước chuyền dịch treo lơ lửng trên đầu giường, không gian im lặng, toàn thân đau đớn…Théo phản xạ, cô đặt tay lên bụng đầy hốt hoảng…bảo bảo…
‘ cậu tỉnh rồi sao? Làm mình lo muốn chết.’ Cửa phòng mở ra, Đình Lâm tươi cười đi vào, trên tay là một hộp cháo, giỏ trái cây…Thấy Đỗ Nhã Tâm ôm bụng, cô hiểu ý liền đặt đồ trên bàn, ngồi xuống bên cạnh: ‘Đứa bé không sao. Tâm Tâm, cậu có thể giải thích ình hiểu một chút không, cái thai này và chuyện cậu bị ngất ngoài cửa quán cà phê?’
Thở hắc ra một hơi nhẹ nhõm, Đỗ Nhã Tâm yếu ớt nói: ‘đỡ mình ngồi dậy trước được không?’
Nhẹ nhàng đỡ thấy thân thể của Đỗ Nhã Tâm, Đình Lâm chỉnh lại độ cao của đầu giường, kê một chiếc gỗi để Đỗ Nhã Tâm tựa vào….
‘Cảm ơn cậu, Tiểu Lâm.’- Đỗ Nhã Tâm cười yếu ớt
Trông thấy sự yếu đuối của bạn, Đình Lâm không tránh khỏi đau lòng, giọng trách mắng: ‘ Với mình mà cậu còn nói ơn nghĩa sao? Ruốt cuộc cậu đang bị làm sao vậy? Sao không biết lo cho bản thân mà để bị như thế này?’
Nghe bạn trách mắng, Đỗ Nhã Tâm có chút xúc động. Từ trước đến nay ngoài Đình Lâm ra hình như chưa có ai chăm sóc lo lắng cho cô thật tình. Xem ra, cô cũng còn may mắn nhiều lắm.
‘ bác sĩ nói đứa bé có bị làm sao không?’
Đình Lâm nhìn bạn, tay gạt giúp những sợi tóc mái vươn trên trán, lắc đầu: ‘ Động thai, may là đưa vào cấp cứu kịp. Hiện tại thì đứa bé đã không sao nhưng sức khỏe cậu rất yếu cần phải ở lại đây vài ngày. Ngày mai mình đến công ty xin phép nghỉ hộ cậu, yên tâm tĩnh dưỡng đi.’
Đỗ Nhã Tâm ánh mắt đỏ hoe, cầm chặt tay bạn. May quá, đứa bé không sao là cô yên tâm rồi….
‘Chuyện gì đã xảy ra, đứa bé là của ai?’ – cuối cùng không nhịn được nữa, Đình Lâm lên tiếng hỏi
Vuốt nhẹ bụng, ánh mắt Đỗ Nhã Tâm dời ra cửa sổ bên cạnh giường, nhìn màn đem bao trùm mọi thứ, toàn thân cô tỏa ra sự cô đơn lạnh lẽo. Cô không ngờ rằng, Lê Tuyết Liên lại hành động như vậy, cô cũng không ngờ rằng Lãnh Hàn Phong muốn cô rời đi. Rốt cuộc cô có nên tin lời cô ta? Hay là về chất vấn anh? Chất vấn ư? Cô đâu có đủ tư cách làm điều đó, cô chỉ là một con bé mồ côi không cha không mẹ không người thân, đến ở nhờ nhà người ta thì lấy đâu ra tư cách để chất vận mọi điều?
Đình Lâm thấy vẻ ưu thương của Đỗ Nhã Tâm, chồm đến ôm hờ lấy vai cô: ‘Tâm Tâm!’
‘đứa bé là của Lãnh Hàn Phong!’ – giọng nói của Đỗ Nhã Tâm rất nhẹ, nếu không chú ý thì sẽ không nghe thấy cô nói gì. Đình Lâm há mồm kinh ngạc: ‘của Lãnh Hàn Phong?’
Đỗ Nhã Tâm gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi màn đêm ngoài cửa sổ. Đình Lâm cố giữ bình tĩnh ngồi xuống, xoay người cô: ‘ Chẳng phải cậu nói hai người ngủ riêng sao? Chẳng phải cậu nói anh ta không có ý định…ây da…rột cuộc cậu mau nói ình biết rõ hơn đi. Sao lại có đứa bé?’
Đỗ Nhã Tâm cười lắc đầu: ‘ Ngoài ý muốn thôi, tớ không muốn nhắc lại.’ Chuyện kia, cô không muốn nghĩ đến nữa, cứ cho đứa bé này là ông trời ban tặng cho cô đi.
‘Được.’- Đình Lâm không ép bạn, nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc: ‘Vậy vì sao cậu lại bị động thai? Còn ngất ngay trước cửa quán. Tâm Tâm, cậu không biết lúc đó mình đã sợ hãi thế nào. Vừa đến nơi liền thấy cậu ngã nhào ra đất, lúc lên xe cấp cứu mình mới phát hiện có ít màu dính ở sau váy cậu. Trời ạ…nếu mình không có ở gần đó, hay là không đến kịp thì sẽ thế nào? Mau, mau nói ình biết chuyện gì xảy ra lúc ấy?’
Nhìn bạn đầy tức giận nói một tràn, Đỗ Nhã tâm không tránh được cong môi. Cô biết Tiểu lâm là thật sự lo cho cô,. Đúng vậy, nếu không có cậu ấy thì sao?
…
Nghe bạn kể hết mọi chuyện, Đình lâm nghiến răng nghiến lợi, mặt đỏ lên vì tức giận, cô đứng bật dậy: ‘ chết tiết, mình phải đi tính sổ với cô ta, còn có cái tên đàn ông kia nữa. Thật không ngờ Lãnh Hàn Phong nổi tiếng của đại học Đài Bắc lại có thể yêu một mụ đàn bà độc ác như vậy.’
‘ không được.’- Đỗ Nhã Tâm vội kéo tay bạn lại: ‘ Mình không sao rồi, thôi đi. Mình thật sự không muốn ai nhắc đến chuyện đó nữa.’
‘ Tâm Tâm.’- Đình Lâm như rít lên, cô cảm thất bực mình : ‘ Cậu đừng có thiện lương như vậy, cần phải làm rõ ràng đầu đuôi. Cậu yên tâm đi, mình sẽ ra mặt hộ cậu.’
Nghe bạn nói vậy, Đỗ Nhã Tâm lắc đầu mệt mỏi: ‘ Không cần, mình không muốn liên quan gì đến họ nữa. Sau khi xuất viện, mình sẽ rời khỏi đó. Làm lại tất cả, dù sao mình vẫn còn đứa nhỏ là người thân.’
Nhìn bạn như vậy, Đình lâm không kìm được ôm lấy Đỗ Nhã Tâm, giọng khàn khàn: ‘ Cậu còn có mình, Tâm Tâm.’
Từng giọt nước mắt chảy xuống gò má nóng hổi, Đỗ Nhã Tâm gật đầu: ‘Cảm ơn cậu!’
Sau khi ở tại bệnh viện ba ngày, được sự chăm sóc tận tình của Đình Lâm, Đỗ Nhã Tâm đã khỏe hơn. Làm xong thủ tục xuất viện, cô cùng bạn rời khỏi đó. Ngồi trên taxi, Đình lâm hỏi: ‘ Cậu tính thế nào?’
‘ trước hết mình sẽ về căn hộ thu dọn hành lý. Xe ô tô cũng đã gửi bán, tiền dành dụm được lâu nay cũng đủ thuê một nhà trọ nhỏ, trang trải cuộc sống sau này.’
‘ Hay là đến ở cùng mình. ‘
‘ Không cần đâu, mình không muốn làm phiền bác trai bác gái. Thêm chuyện mang thai, mình nghĩ họ cũng không thích.’
Đỗ Nhã Tâm vội vàng từ chối, cầm tay Đình Lâm: ‘ Cậu yêu tâm, mình giờ đã biết chăm lo cho bản thân. Hơn nữa, bây giờ không chỉ một mình mà còn có bảo bảo, mình nhất định sẽ cẩn thận.’
Định Lâm biết tính cách của Đỗ Nhã Tâm, ương ngạnh cứng đầu, mỗi khi quyết định chuyện gì sẽ không thay đổi. Cô bất lực thở dài: ‘được rồi. Khi đến nơi ở mới nhớ báo tin ình, mình sẽ đến giúp cậu dọn dẹp.’
‘Được.’
…
Đỗ Nhã tâm ngồi trên xe bus, nhìn dòng người bên ngoài, tâm tình cô giờ rất tốt. Cô nghĩ rồi, sớm rời khỏi đây có lẽ sẽ tốt hơn…Ngày hôm nay sau khi xuất viện, cô đã đi khắp nơi tìm nhà trọ. Đến khi tìm được đã là chập tối, chổ ở mới tuy không rộng rãi, thoáng mát nhưng cũng đủ để cô sinh sống một thời gian, lại gần công ty, đi bộ đến đó cũng tốt. Lớn lên từ nghèo khổ như cô, cũng không dám mơ ước gì nhiều…Thời gian sống cùng Lãnh Hàn Phong, cô cũng được được anh giúp đỡ không ít. Lấy ra một tờ giấy , trên đó có mẫu vẽ váy cưới cô dâu rất đẹp, từng nét đều mang theo sự thuần khiết, Đỗ Nhã Tâm mỉm cười nhìn nó. Ở trong bệnh viện, cô đã tranh thủ vẽ ra mẫu váy này, cô không biết bản thân lấy đâu ra cảm xúc hình thành nên nó, chỉ cảm thấy có những chuyện đừng nên cô chấp miễn cưỡng, cứ buông tay khi còn có thể. Cô trước giờ vẫn hi vọng Lãnh Hàn Phong được hạnh phúc, nếu việc cưới người phụ nữ đó là hạnh phúc của anh thì cô sẽ thật lòng chúc mừng họ, đây xem như là món quà cưới cô dành cho họ, xem như món nợ ân tình cô đã trả…
Mở cửa căn hộ, Đỗ Nhã Tâm thấy nhà bao trùm một màu tối lạnh lẽo, Lãnh Hàn Phon chắc cũng chưa lần nào trở về. Căn nhà âm u quá…Lần trong bóng tối đi vào trong, Đỗ Nhã Tâm mò mẫm tìm lấy công tắc đèn ‘ cạch!’
Ánh sáng vừa xuất hiện, Đỗ Nhã Tâm giật mình khi thấy Lãnh Hàn Phong ngồi đó, ánh mắt anh nhìn cô đầy tức giận. Thoáng rùng mình, Đỗ Nhã Tâm chỉ gật đầu một cái như chào hỏi, dù sao cô bây giờ không muốn nói chuyện với anh. Khi đi lướt qua Lãnh Hàn Phong, Đỗ Nhã Tâm bị một lực kéo mạnh trở lại. Cổ tay cảm giác lạnh lạnh, Đỗ Nhã Tâm khẽ cau mày: ‘ có chuyện gì sao?’
‘ Sao cô lại làm như vậy?’ – giọng Lãnh Hàn Phong không chút hơi ấm vang lên.
Hoàn toàn không hiểu gì, Đỗ Nhã Tâm xoay người nhìn anh, cô bất giác kinh ngạc. Ánh mắt sắc bén hung hãn, toàn thân toát ra hơi lạnh đáng sợ, Lãnh Hàn Phong anh bị làm soa vậy?
‘ anh nói gì?’ cố trấn áp sự sợ hãi, cô nhìn anh hỏi
Lãnh Hàn Phong vung mạnh tay Đỗ Nhã Tâm khiến cô suýt ngã, loạn choạn bám lấy ghế sô pha, cô cả kinh ôm ngực… Cảm giác ánh mắt như tia X xuyên thấu cơ thể đau buốt, Đỗ Nhã Tâm trấn định liếc nhìn anh hét lên: ‘ anh lên cơn điên gì vậy? Tôi đã làm gì anh hả?’
‘ Cô…..bốp!’
Đỗ Nhã Tâm chếch choáng đầu óc…Lãnh Hàn Phong cũng giật mình, sợ hãi nhìn người con gái trước mặt, rồi nhìn bàn tay phải của mình đã ửng đỏ…anh đánh cô?…hai người đồng lúc suy nghĩ…
Khuôn mặt Đỗ Nhã Tâm đầy nước mắt, trái tim co bóp đau đớn, bờ má nóng rát…Lãnh Hàn Phong chần chừ muốn kéo lấy người Đỗ Nãh Tâm trông rất đáng thương vào lòng nhưng liền bị câu nói của cô làm cho tức giận
‘Lãnh Hàn Phong, tôi thiếu nợ gì anh sao?’
Anh rít lên: ‘ Chết tiệt, đây là xem như tôi lấy lại công bằng cho con tôi.’
Con? Đỗ Nhã Tâm nhăn mày? Là sao?
Nhìn vẻ mơ hồ của cô, Lãnh Hàn Phong nghĩ cô đang giả vờ không biết, anh càng thêm tức giận: ‘ Đỗ Nhã Tâm, tôi thật không ngờ cô lại trở nên xấu xa như vậy, giám đẩy ngả Lê Tuyết Liên, sinh non. Đỗ Nhã Tâm, tôi đã nhìn lầm cô sao?’
Nghe từng câu, từng lời anh nói, Đỗ Nhã Tâm trợn mắt kinh ngạc, hô hấp trở nên khó khăn