Lãnh Hàn Phong đi thẳng ra phòng khách, không tiếp tục nhìn đến hai mẹ con họ nữa. Đỗ Nhã Tâm nhíu mày nhìn theo anh một chút liền bế Tiểu Kỳ lên: ‘ đã no chưa?”
Tiểu Kỳ gật gật đầu, ánh mắt trong suốt nhìn Đỗ Nhã Tâm giọng khàn khàn “mamy…”
“ ừ? sao vậy con?” – Đỗ Nhã Tâm ngồi xuống, đặt con ngồi trên đùi mình, xoa đầu đầy yêu thương
Tiểu Kỳ im lặng, lắc đầu, như muốn nói gì đó rồi lại thôi. Nhìn biểu tình của con, Đỗ Nhã Tâm hơi lo lắng. Cố biết Tiểu Kỳ rất thông minh, nhưng không muốn đê nhiều người nhận ra được điểm đó, cô chỉ sợ cậu bé đã phát hiện ra điều gì rồi.
Ôm con một lúc, cô đặt con xuống, dắt ra phòng khách liền thấy Lãnh Hàn Phong đang đứng nhìn ra ngoài cửa sổ hút thuốc, bóng dáng cao lớn của anh in trên sàn nhà mang theo chút cô đơn lãnh lẽo.
Anh nhả khói thuốc, vẫn không quay lại nhìn bọn họ, giọng đầy lãnh đạm: “Sáng nay tôi có một cuộc họp quan trọng nên em cứ việc đi làm bình thường. Có thông tin gì thay đổi, tôi sẽ cho người thông báo với em”
Nói xong anh liền cầm theo chìa khóa xe, đi được vài bước liền bất ngờ quay lại nhìn hai mẹ con Đỗ Nhã Tâm, thở dài một cái rồi ôm cô vào lòng chưa đầy ba giây liền thả ra rời khỏi nhà. Đỗ Nhã Tâm đứng bất động nhìn theo, cô không hiểu. Kể từ lúc gặp lại cho đến bây giờ, anh giống như là một người khác, luôn nhìn cô bằng ánh mắt giận hờn nhưng lại yêu thương khiến cho cô vô cùng lo lắng, sợ hãi!
“mami!” Tiểu Kỳ ôm chân cô nhìn cánh cửa ra vào. Đỗ Nhã Tâm ngồi xuống ôm cậu bé vào lòng, giọng khàn khàn “ Tiểu Kỳ, con biết người đó là ai sao?” Tiểu Kỳ không trả lời, chỉ gật gật đầu trên bờ vai cô. Cảm nhận được tâm tư của con trai, trái tim Đỗ Nhã Tâm liền co thắt lại đau đớn, vòng tay siết chặt hơn, nước mắt không ngừng chảy xuống “ Xin lỗi, mẹ thật sự xin lỗi con, Tiểu Kỳ!”
~Lên thẳng phòng tổng giám đốc, Lãnh Hàn Phong đóng cửa cái rầm, tức giận đến muốn đạp đổ tất cả.
Anh khi nghe đứa nhỏ nói nhớ pa pa, tâm tình liền trở nên khó hiểu, tức giận, chán ghét còn có cảm giác chua xót.
“ Cốc cốc!”
“ vào đi!” Lãnh Hàn Phong nới lỏng cà vạt, mệt mỏi dựa ra sau ghế, nhắm mắt chau mày suy nghĩ. Lệ Nhi vừa bước vào liền biết tâm tình Boss lớn không tốt, không biết ai cả gan chọc giận boss ngay sáng sớm, còn có ảnh hưởng đến toàn thể nhân viên bị đày đọa theo.
“ có việc gì nói mau đi!” anh không kiên nhẫn lên tiếng
“ Vâng, đây là lịch làm việc của ngài hôm nay. Sáng nay h có cuộc họp cổ đông về việc đầu tư cơ sở hạ tần ở Quảng Đông..” Lệ Nhi đặt lên bàn anh một kẹp hồ sơ
“ Biết rồi, ra ngoài!” Không đợi thư ký nói hết, Lãnh Hàn Phong bực mình cắt lời, đuổi người. Lệ Nhi uất ức đi ra đóng cửa lại. Cô làm việc ở đây ngoài việc trông thời tiết của ông trời để đi đi về về còn phải xem luôn thời tiết của ông lớn trong phòng này. Chẳng biết có nên báo động trước với mấy vị cổ đông kia không, nếu không có nguy cơ phòng họp hôm nay có bão lớn giật cấp n!
Lệ Nhi vừa ra khỏi phòng, Lãnh Hàn Phong cũng vừa mở mắt ra, anh cầm ngay cái điện thoại trên bàn bấm một dãy số “ Giúp tớ một chuyện, tiến hành bí mật, kết quả có càng sớm càng tốt!” giọng anh tuy lạnh lùng nhưng không dấu được sự khẩn trương.
“ Có chuyện gì nữa sao?” sau khi nói việc cần nói xong, nhận ra sự ấp úng của Đặng Nhân ở bên kia điện thoại, anh liền hỏi.
Không biết bên kia anh ta nói gì, Lãnh Hàn Phong nghe thấy ánh mắt liền trở nên lạnh lẽo “ kệ cô ta!” liền ngắt máy.
Dựa lại vào ghế, anh xoa xoa mi tâm, đầu đau buốt, chợt nhớ ra việc gì đó liền ấn nối bộ đàm trên bàn “ đầu giờ chiều nay hẹn gặp Tòa báo Kinh Đô cho tôi, gọi trợ lý Hạ lên gặp tôi!”
Chưa đầy năm phút sau, cửa phòng liên vang lên tiếng gõ, Lãnh Hàn Phong không quay người lại, trên tay cầm ly rượu Kirsch đứng nhìn ra bầu trời phái ngoài “vào đi”
“ Tổng Giám đốc cho gọi tôi” Hạ Văn đi vào nhìn bóng lưng Lãnh Hàn Phong cung kính lên tiếng
“ Chuyện tôi bảo anh làm đến đâu rồi?” nhấp một chút rượu, Lãnh Hàn Phong lạnh lùng hỏi
“ Dạ tôi đã tiến hành như ngài nói, hiện tại giá cổ phiến của IA đang rơi ở mức thấp nhất, tình hình cổ đông đang rất lộn xộn.”
“ Tạm thời dừng lại, bí mật giúp họ ổn định thị phần” nghe anh nói vậy, Hạ Văn không khỏi bất ngờ, từ trước đến nay Tổng giám đốc muốn đuổi cùng giết tận ai đều không chừa cho họ con đường sống nhưng sao lần này chưa xong lại buông tha cho IA, tuy anh ta không biết vì sao sếp mình lại nhắm vào tập đoàn bên Anh đó nhưng giờ nghe sếp nói thả lỏng cho họ thì anh khá bất ngờ.
“ vâng Tổng Giám đốc!”
“ Không còn việc gì nữa, ra ngoài đi!”
~~“ Tiểu Kỳ, con hứa với mami, không được để lộ điều gì với người đó. Được không?” về đến nhà mình, Đỗ Nhã Tâm liền dặn con trai chỉ mới tuổi của mình.
Tiểu Kỳ đưa ra ánh mắt không hiểu, vì sao không thể nhận người đó? “ mami, người đó không biết con sao?”
Nghe con hỏi vậy, giọng đầy ủy khuất cô liền chua xót, ôm con vào lòng vỗ về “con trai ngoan, có những chuyện sau này con sẽ hiểu. Tiểu Kỳ còn có mẹ, có pa pa, có a di lâm, có Lộ Lộ nữa mà, mọi người ai cũng sẽ yêu thương con”
Tiểu Kỳ gật gật đầu không lên tiếng. Đỗ Nhã Tâm cứ như vậy ôm cậu bé, cô biết Lãnh Hàn Phong là người thế nào, anh nhạy bén, khôn ngoan, cô không tin anh không nhận ra được điều gì từ Tiểu Kỳ, nên cô rất sợ, không bao lâu nữa anh sẽ biết Tiểu Kỳ là ai.
Tiếng chuông điện thoại vang lên,
“ anh Minh Hiên?” Đỗ Nhã Tâm lên tiếng “ có chuyện gì sao?”
“ Em đến công ty chưa? Lên văn phòng gặp anh.” Giọng của Tống Minh Hiên vang lên ở tronng điện thoại.
“ Anh cho em chút thời gian, khoảng nửa tiếng được không?” Đỗ Nhã Tâm ôm Tiểu Kỳ đi thẳng ra cửa
“ Ok!” đợi bên kia đồng ý cô liền cắt máy. Đặt Tiểu Kỳ vào xe, cô xoa đầu cậu bé ‘Tiểu Kỳ, mami chở con đến trường Lộ Lộ nhé, tạm thời con hãy đến đó làm quen bạn bè một ngày trước, mai mami chuẩn bị balo cho con đi học, được không?”
Cậu ngoan ngoãn gật đầu ” được ạ!”