Lãnh Hàn Phong rất tự nhiên mở cửa phòng làm việc của Đỗ Nhã Tâm đi vào, ánh mắt dừng trên người phụ nữ đang đứng uống trà, nhìn bức tranh nghệ thuật treo trên tường, trong tranh là một cô gái được vẽ khỏa thân, tóc dài bồng bềnh vẽ uốn quanh thân cô gái, trên mái tóc đó có một đóa hoa bách hợp màu trắng, bức tranh rất đơn giản nhưng lại rất đặc biệt. Anh tiến lại đứng cạnh cô, cũng như vậy, nhìn lên nó. “ Thấy thế nào?” giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
“ Không tồi!” Lãnh Hàn Phong nhếch môi, cánh tay thoải mái khoát lên vai người bên cạnh, kéo cô sát lại mình.
Đỗ Nhã Tâm không phản kháng hành động của anh, từ lúc nghe tiếng mở cửa cô biết người vào là Lãnh Hàn Phong, vì chỉ có anh mới dám bước vào phòng cô mà không thèm gõ cửa như vậy.
“ Đã vẽ xong rồi?” anh toan hỏi, tay chỉ lên: “ Cảm hứng từ nó sao?”
“ Đúng vậy!” Đỗ Nhã Tâm cong cong môi, cô khá hài lòng với mẫu vẽ mình mới thiết kế, nên tâm trạng cũng tốt hẳn lên. Cô lại nói “ Tống Minh Hiên khi nãy điện thoại cho tôi, nói Kinh Đô đã đồng ý hợp tác, họ cũng đã bắt tay vào truyền thông, tiến hành rất nhanh chóng!”
“ Ừ!” Lãnh Hàn Phong trả lời từ trong họng, buông cô ra ngồi xuống ghế, hai tay đan vào nhau nhìn Đỗ Nhã Tâm như chờ đợi câu nói tiếp theo của cô. Đỗ Nhã Tâm quay sang nhìn thẳng vào anh, rất chân thành mở miệng “cảm ơn!”
“ Báo đáp thế nào?” anh cười, không có chút khiêm tốn mà hỏi
“ Một bữa cơm!” Đỗ Nhã Tâm liền đáp
“ Chỉ vậy?” nhướng bên mày, anh lại hỏi
Đỗ Nhã Tâm cắn căn môi, cô giữ ý định im lặng không trả lời. Lãnh Hàn Phong nhíu mày, kiên nhân đưa tay ra, giọng điệu như một quý ông mà ra lệnh “ lại đây!”
Đỗ Nhã Tâm chần chứ một chút mới quyết định tiến lại gần
“ Á!” cô hét lên, cả thân người ngã xuống trong lòng Lãnh Hàn Phong. Anh cười khẽ, ôm cô ngồi trên đùi mình, dùng má của anh ma sát má của cô, thích làn da hồng hào mịn màng không mùi son phấn của cô, nhẹ nhàng lên tiếng “ Anh đã giúp Model vượt hơn sự mong đợi của em, không lẽ chỉ nhận lại được một bữa cơm? Trước giờ em biết anh luôn không để bản thân bị thua thiệt!”
Cô lườm anh một cái, giọng oán giận “ muốn thế nào?”
Lãnh Hàn Phong không trả lời, nhưng cười rất không chính đáng, anh chồm mặt mình đến trước mặt Đỗ Nhã Tâm, ánh mắt dừng lại ở đôi môi gợi cảm của cô, hất hất cằm ra hiệu…sau đó nhắm mắt chờ đợi…
Nhìn khuôn mặt yêu nghiệt cách mặt mình chưa đến cm, Đỗ Nhã Tâm đỏ bừng mặt, cô không phải ngốc mới không nhận ra ý đồ của anh, trong mắt đảo quanh đầy phân vân, sau đó hạ môi xuống môi anh, hôn nhẹ như nước, môi anh rất lạnh lại gặp phải môi mềm ấm áp của cô, cảm giác rất dễ chịu. Không để cho Đỗ Nhã Tâm có cơ hội chạy thoát, Lãnh Hàn Phong chuyển bị động thành chủ động, ôm chặt lấy người cô, tay ghì đầu cô về hướng mình, điên cuồng hôn lấy.
Đỗ Nhã Tâm bất ngờ trước hành động của anh, tim đập mạnh, mở bừng mắt, toàn thân có ý định chống cự mà dùng dằn muốn thoát, thế nhưng làm thế nào Lãnh Hàn Phong có thể dễ dàng buông tha món ngón dâng đến miệng như vậy, cô càng vùng vẫy, anh càng ghì chặt, hôn càng sâu, lưỡi cũng đã thừa cơ chui tọt vào, sau một hồi phản kháng không thành công, Đỗ Nhã Tâm cũng vô thức hôn đáp lại.
Hai người đang diễn màn hôn môi nồng nhiệt, không khí trong phòng càng nóng lên, lửa gần bùng phát bắn khắp nơi thì chuông điện thoại của Lãnh Hàn Phong vang lên, khiến cho Đỗ Nhã Tâm lấy lại tinh thần, đẩy mạnh anh ra, mặt đỏ như quả cà chua
“ Shit!’Lãnh Hàn Phong chửi thề một tiếng, vẫn ôm chặt cô, lấy điện thoại reo mãi không ngừng ra, nhìn tên hiện trên màn hình ngoài, anh không chần chừa liền bắt máy “ Sao rồi?”
“…”
Không biết người bên kia nói những gì, ánh ánh mắt Lãnh Hàn Phong liền nóng rực, nhìn chằm chằm vào người trong lòng mình. Đỗ Nhã Tâm đang xấu hổ muốn chui xuống đất, cúi gằm mặt xuống như một đứa trẻ mang tội, thế nhưng cảm nhận được ánh mắt của anh, liền ngước lên, chạm phải ánh mắt đó của Lãnh Hàn Phong, thân người cô khẽ run, đầu óc liên tục xoay vòng không hiểu.
“ Cảm ơn!” Nói xong câu đó, Lãnh Hàn Phong cúp máy, mắt đã rời khỏi Đỗ Nhã Tâm nhưng môi thì cong lên rõ ràng.
Cô khó hiểu gỡ tay anh ra, đứng lên khỏi người anh, không hiểu sao trong lòng có chút bất an lo lắng. Tính mở miệng thì nghe anh nói trước “ Đi thôi!”
“ Đi đâu?” cô hỏi
Lãnh Hàn Phong cũng đã đứng lên, không để ý vẻ mặt ngơ ngác của cô, tâm tình rất vui vẻ cầm tay cô hướng cửa ra vào đi tới “ thì đi dùng bữa tối!”
“ Tôi chưa xong việc” Đỗ Nhã Tâm lại lên tiếng, thế nhưng vẫn bị anh kéo đi
“ Nghỉ ngơi sớm chút, không cần làm việc quá độ, có chuyện gì còn có anh chống cho em!” giọng anh có chút khàn nhưng rất nghiêm túc, dẫn cô đi vào thang máy. Đỗ Nhã Tâm như đang từ từ nhập dữ liệu những gì anh nói vào não, thất thần, thế nhưng trong lòng lại có một dòng nước ấm chảy vào, môi không tự chủ nở nụ cười
Trên trường đi, Đỗ Nhã Tâm không lên tiếng nói chuyện, mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa xe, lòng rối bời. Đúng là chính anh gây khó khăn cho cô, nhưng cũng chính anh gỡ rối nó ra, thậm chí còn làm rất tốt, nhưng sao cô có cảm giác mình đang tự chui đầu vào lưới, cái lưới mà năm trước đã từng mắc vào. Rốt cuộc, cô đang làm gì và nên làm thế nào mới tốt đây?
“ Vì sao không thử catwalk trên sân thượng?” Lãnh Hàn Phong đang lái xe, đột nhiên lên tiếng làm phá vỡ không khí tính lặng
Đỗ Nhã Tâm nhìn anh một cái, rồi nhìn thẳng phía trước, nói “ phạm vi không cho phép, sân thượng của Model không rộng. Vườn trời cũng không tồi.”
“ Có nên dùng nền ỗi bàn tiệc không?” Lãnh Hàn Phong lại nói
Đỗ Nhã Tâm lắc đầu “ không cần, rất bất tiện. Đây là show diễn thời trang ra mắt bộ sưu tập, không phải là party, vốn dĩ định làm tiệc đứng nhưng như vậy sẽ rất lộn xộn. Cái ta cần làm là khiến mọi người tập trung với những bộ trang phục được đưa ra trình diễn.”
Lãnh Hàn Phong im lặng, một bên tập trung lái xe một bên nghe cô nói.
“Các nhà đầu tư sẽ được quyền đấu giá đầu tiên, sau đó đến khách mời.”
“ Cảm thấy ổn cả rồi sao?”
Đỗ Nhã Tâm gật đầu “ trước mắt đã ổn, cố gắng hoàn thành mọi thứ theo đúng thời gian, trong quá trình diễn ra không gặp trục trặc gì thì tốt rồi!”
“ Ừm!”
Đỗ Nhã Tâm nhíu nhíu mày, nhìn xung quanh đường, hỏi “ đi đâu đây?” hình như đường này đến trường Tiểu Kỳ.
Anh cười “ đón con trai em, không lẽ em muốn chúng ta đi riêng?”
Nghe anh nói, cô kinh ngạc nhìn sang, anh từ khi nào biết quan tâm con của cô rồi?
Như hiểu được điều trong mắt cô, Lãnh Hàn Phong giải đáp “ anh cũng không có ghét nó.”
Đô Nhã Tâm cười gượng gạo, nhìn ra lại bên ngoài nhưng bàn tay bên hông đã thu chặt lại, có chút mồ hôi…cô lo lắng!
Đến trường của Tiểu Kỳ, bởi vì chưa đến giờ tan học nên hai người Đỗ Nhã Tâm đợi cô giáo dắt thằng bé ra.
“ mami!” một thân ảnh nhỏ chạy đấy ôm chân Đỗ Nhã Tâm, cô cười ngồi xuống xoa đầu con trai “ ngoan, hôm nay học có vui không? Có học ngoan như Lộ Lộ không?”
“ Có ạ! Mami, mami đến đón con sao? Nhưng con chưa học xong” Tiểu Kỳ hỏi, mắt to tròn chớp chớp nhìn mẹ, sau đó liền phát hiện ra còn có người to lớn đứng bên cạnh, mắt càng mở lợi hại hơn sau đó liền ôm Đỗ Nhã Tâm, chui tọt vào lòng cô.
Lãnh Hàn Phong nhếch môi nhìn hai mẹ con, trong mắt lại ẩn chứa sự dịu dàng. Cô giáo đứng đối diện nãy giờ, cũng đã bắt đầu nói chuyện “ Tiểu Kỳ rất ngoan, là ngày đầu đến trường nhưng bé rất hòa đồng.”
“ Vâng! “ Đỗ Nhã Tâm cũng cười nhìn cô giáo, rồi vỗ nhẹ cậu bé “Tiểu kỳ, chào cô rồi chúng ta về.”
“ Con chào cô ạ!” Tiểu Kỳ vòng tay với cô giáo lễ phép nói, liền được cô xoa đầu “tạm biệt Tiểu Kỳ, hẹn gặp con ngày mai!”
Tiểu Kỳ cười quay lại ôm chân mami, kèm theo câu nói tiếng anh “ see you again tomorrow!’ nhưng ánh mắt lén nhìn người đàn ông bên cạnh. Lãnh Hàn Phong đang nghe Đỗ Nhã Tâm cùng cô giáo nói chuyện, cảm nhận được đôi mắt của ai đó liền cúi xuống. Hai người mắt to mắt nhỏ lại chạm nhau, trong đó đều có tia ranh mãnh rõ rệt. Anh cong môi, mắt sâu nhìn Tiểu Kỳ ý muốn nói ‘ Nhóc con, đừng nghĩ ta không biết con cố tình để lại sợi tóc trên gối!’
Cái nhìn của Tiểu Kỳ cũng sắc không kém ‘chú cũng không đến nổi ngốc nghếch”
Đọc được điều đó từ cậu nhóc, Lãnh Hàn Phong suýt nữa hộc máu, con trai anh sao có thể quỷ quái như vậy?
“ Anh dẫn Tiểu Kỳ ra xe trước!” Lãnh Hàn Phong lên tiếng
“ Được!” Đỗ Nhã Tâm gật đầu, cô có vài chuyện cần trao đổi với giáo viên, dù sao Tiểu Kỳ lần đầu tiên về nước, cũng lần đầu đến trường học.
Được sự đồng ý của Đỗ Nhã Tâm, Lãnh Hàn Phong liền dặt Tiểu Kỳ đi, mà cậu bé cũng không còn tỏ ra sợ sệt, rất tự nhiên đi theo anh. Ra đến bên xe để chờ đợi, Lãnh Hàn Phong liền ngồi xuống , nhìn thẳng cậu nhóc trước mặt mình, môi cười rất tươi “ Con trai, hảo!” Xem như lần này mới chính thức ra mắt
Tiểu Kỳ nhìn anh đầy khinh bỉ, tay khoanh lại trước ngực rất người lớn “ không dám nhận!”
“ haha!” anh bật cười, vỗ vỗ đầu Tiểu Kỳ, giọng đầy thương yêu “ Nào, tên con là gì?”
“ Đỗ Phong Kỳ!” cậu bé nhấn mạnh
Nghe cậu bé nói rõ họ tên, nụ cười trên môi Lãnh Hàn Phong dần tắt, trong ánh mắt chuyển đổi từ vui mừng thành đau lòng, chua xót, ôm chầm lấy con vào lòng “Con trai, xin lỗi!” Đó là điều anh muốn nói đầu tiên với con của mình. Ngay khi xác minh được nghi ngờ của mình là chính xác, xét nghiệm ADN Tiểu Kỳ và anh là cha con, lòng anh liền vui mừng đến muốn hét lớn lên nhưng anh đã kiềm chế rất tốt. Đỗ Nhã Tâm, em giỏi thật, dám đem con anh đi đến năm khi anh không hề biết gì. Cũng may, cũng may là em đã trở lại, về bên cạnh anh, cho anh một món quà rất tuyệt vời.
Tiểu Kỳ nghe câu nói của anh, liền khóc òa lên, Lãnh Hàn Phong đau lòng vừa ôm vừa dỗ “ ngoan, không khóc! Mau gọi tiếng cha một lần.”
Buông Tiểu Kỳ ra, Lãnh Hàn Phong cười dịu dàng, lau nước mắt cho con trai, chờ đợi
“ không!” Tiểu Kỳ kiên quyết lắc đầu, tuy nước mắt cứ như vỡ đê, chảy mãi không ngừng
“ Vì sao?” anh nhíu mày
“ Khi nào mami đồng ý!” Tiểu Kỳ lại nói ra quyết định của mình
Lãnh Hàn Phong kinh ngạc, con trai anh cứ nhiên lại ra điều kiện với anh? Nhưng không sao, anh biết đứa bé này rất yêu mẹ, nên cười gật đầu “ Được! Đây sẽ là bí mật của chúng ta, khi nào mẹ con biết ta đã nhận ra con, thì con liền gọi ta một tiếng cha, được không?”
“ Khi nào mami chấp nhận!” Tiểu Kỳ vẫn nói câu đó, ý của của cậu bé là dù mẹ có biết anh đã nhận ra quan hệ của họ thì cũng chưa chắc sẽ chấp nhận anh, vì thế chỉ có thể đợi!, Lãnh Hàn Phong thông minh, tất nhiên hiểu rõ ý con trai. Anh cười đến vui vẻ, mở cửa xe ôtô, ôm con đặt vào ghế ngồi bên tay lái phụ, thầm cảm thán con trai thật thông minh giống mình!