Lúc Trần Lân Úc tỉnh dậy thì đã là giữa trưa, người vẫn còn mơ mơ màng màng.
Lặng lẽ đi ra phòng, định đi về phía nhà bếp, ngủ lâu như vậy, bị đói tỉnh.
Ngốc trệ trước một đống than đen, Trần Lân Úc bây giờ mới nhớ tới… Hắn đốt nó mất rồi… Sau đó… Lí Tam nói… “Ngày mai cùng yêm ra đồng đi!”… Ra đồng?
Xong rồi!
Trần Lân Úc xông ra khỏi nhà, định đi ra đồng… Thế nhưng… Đồng ở đâu?
Lí Tam, ruộng ngươi cày ở đâu a?
“Ai, dâu nam nhà Lí Tam, đi đâu vậy? Ăn cơm trưa chưa? Lại nhà yêm cùng ăn ~” Lâm bá ở trong nhà mình uể oải nói với ra, vừa lúc thấy nàng dâu nam nhà Lí Tam, kêu hắn, cùng nhau ăn cơm, moi chút bát quái, mới có chuyện cùng lão Triệu, lão Trương tám a!
Trần Lân Úc nghe tiếng thấy người, lại nghĩ tới Lí Tam nói, “Đói thì tìm Lâm bá sát vách, ông ấy rất hiếu khách, chực cơm ăn đi.”, sau đó, hôm nay Lí Tam không kêu mình dậy, cho nên… chực cơm ăn đi?
“Dâu nam nhà Lí Tam?” Lâm bá thấy hắn chỉ ngây ngốc đứng nhìn mình, tiểu tử này, chuyện gì vậy?
“Ta…” Trần Lân Úc không thể! Ngươi quên mất chuyện đêm qua ngươi nghĩ rồi sao? Không thể không có chí khí như vậy!
“Ngươi sao thế?” Một đại nam nhân sao lại ấp a ấp úng như vậy!
“Ta muốn đi tìm Lí Tam, tiện thể mang cơm cho hắn ăn, nhưng nhà bếp cháy rồi.” Trần Lân Úc nhắm hai mắt lại, một hơi nói hết lời, âm lượng cũng khá lớn, hù cho Lâm bá sửng sốt.
“Này… mới vài canh giờ không gặp, liền muốn tìm Lí Tam? Thật là, con dâu nhà yêm, sao không khả ái được như ngươi…” Lâm bá rất là ao ước lại cũng là nói móc.
“Ta…” Ta chỉ là muốn ăn cơm… tiện thể tìm Lí Tam…
“Khỏi ngươi với chả ta, một cái nam nhân sao làm dâu nhà người rồi liền giống như đàn bà? Ới ~ con dâu, chuẩn bị chút đồ ăn cho dâu nam nhà Lí Tam, người ta muốn đi tìm chồng ~ ha ha ha ~” Lâm bá tự cho là hài hước cười to lên.
“Ta không phải dâu nhà hắn, ta là…” Trần Lân Úc cấp thiết muốn giải thích với Lâm bá hắn vì sao lại ở nhà Lí Tam, nhưng lời còn chưa đến, đã bị ngắt rồi.
“Ngươi đừng thẹn thùng, yêm nói trong thôn này, không ai phản đối hai ngươi ở cùng nhau đâu ~ sau này đừng nói ngươi không phải vợ Lí Tam nữa, Lí Tam nghe sẽ buồn lòng, đến lúc đó hắn muốn bỏ ngươi, đừng trách yêm không nhắc nhở ngươi a!” Lâm bá dùng biểu tình rất trưởng bối thuyết giáo Trần Lân Úc, Lí Tam thật không dễ dàng cưới được dâu về, dẫu cho là nam, cũng phải giúp Lí Tam lưu lại hắn mới được, dù sao Lí Tam, là một người đoản mệnh a! ( Vì sao đoản mệnh? Thỉnh đến mỗ chương phía trước mà xem.)
Trần Lân Úc cuối cùng hiểu rõ, vì cái gì Lí Tam sẽ không phản ứng lại chuyện “nàng dâu nam” này, bởi vì đối với hàng xóm như vậy, nói cái gì cũng là vô dụng, bọn họ tự có một hướng nghĩ riêng.
“… Ruộng Lí Tam cày ở đâu?” Trần Lân Úc từ bỏ việc giải thích với Lâm bá, thời gian sẽ chứng tỏ tất cả.
“Ai ~ mẹ con trai Lâm Đại à ~ dẫn đường cho dâu nam nhà Lí Tam đi ~” Lâm bá cao giọng kêu mẹ của thằng cháu nội, cũng chính là vợ của con trai lão.
“Cha, có cần phải dùng tên dài như thế, gọi yêm không?” Vợ Lâm Đại vừa vui vừa buồn cười, nói vọng ra từ trong phòng, một tay xách hộp cơm.
“Dâu nam nhà Lí Tam cũng chẳng nói gì, ngươi sao mà không hiểu chuyện…” Lâm bá khó chịu nói.
“Dạ dạ dạ, cha thích nói gì thì nói đó ạ. Đi nào, dâu nam nhà Lí Tam, chúng ta đi tìm Lí Tam!” Vợ Lâm Đại vừa nói vừa kéo Trần Lân Úc đi tìm Lí Tam.
Lặng lẽ đi ra phòng, định đi về phía nhà bếp, ngủ lâu như vậy, bị đói tỉnh.
Ngốc trệ trước một đống than đen, Trần Lân Úc bây giờ mới nhớ tới… Hắn đốt nó mất rồi… Sau đó… Lí Tam nói… “Ngày mai cùng yêm ra đồng đi!”… Ra đồng?
Xong rồi!
Trần Lân Úc xông ra khỏi nhà, định đi ra đồng… Thế nhưng… Đồng ở đâu?
Lí Tam, ruộng ngươi cày ở đâu a?
“Ai, dâu nam nhà Lí Tam, đi đâu vậy? Ăn cơm trưa chưa? Lại nhà yêm cùng ăn ~” Lâm bá ở trong nhà mình uể oải nói với ra, vừa lúc thấy nàng dâu nam nhà Lí Tam, kêu hắn, cùng nhau ăn cơm, moi chút bát quái, mới có chuyện cùng lão Triệu, lão Trương tám a!
Trần Lân Úc nghe tiếng thấy người, lại nghĩ tới Lí Tam nói, “Đói thì tìm Lâm bá sát vách, ông ấy rất hiếu khách, chực cơm ăn đi.”, sau đó, hôm nay Lí Tam không kêu mình dậy, cho nên… chực cơm ăn đi?
“Dâu nam nhà Lí Tam?” Lâm bá thấy hắn chỉ ngây ngốc đứng nhìn mình, tiểu tử này, chuyện gì vậy?
“Ta…” Trần Lân Úc không thể! Ngươi quên mất chuyện đêm qua ngươi nghĩ rồi sao? Không thể không có chí khí như vậy!
“Ngươi sao thế?” Một đại nam nhân sao lại ấp a ấp úng như vậy!
“Ta muốn đi tìm Lí Tam, tiện thể mang cơm cho hắn ăn, nhưng nhà bếp cháy rồi.” Trần Lân Úc nhắm hai mắt lại, một hơi nói hết lời, âm lượng cũng khá lớn, hù cho Lâm bá sửng sốt.
“Này… mới vài canh giờ không gặp, liền muốn tìm Lí Tam? Thật là, con dâu nhà yêm, sao không khả ái được như ngươi…” Lâm bá rất là ao ước lại cũng là nói móc.
“Ta…” Ta chỉ là muốn ăn cơm… tiện thể tìm Lí Tam…
“Khỏi ngươi với chả ta, một cái nam nhân sao làm dâu nhà người rồi liền giống như đàn bà? Ới ~ con dâu, chuẩn bị chút đồ ăn cho dâu nam nhà Lí Tam, người ta muốn đi tìm chồng ~ ha ha ha ~” Lâm bá tự cho là hài hước cười to lên.
“Ta không phải dâu nhà hắn, ta là…” Trần Lân Úc cấp thiết muốn giải thích với Lâm bá hắn vì sao lại ở nhà Lí Tam, nhưng lời còn chưa đến, đã bị ngắt rồi.
“Ngươi đừng thẹn thùng, yêm nói trong thôn này, không ai phản đối hai ngươi ở cùng nhau đâu ~ sau này đừng nói ngươi không phải vợ Lí Tam nữa, Lí Tam nghe sẽ buồn lòng, đến lúc đó hắn muốn bỏ ngươi, đừng trách yêm không nhắc nhở ngươi a!” Lâm bá dùng biểu tình rất trưởng bối thuyết giáo Trần Lân Úc, Lí Tam thật không dễ dàng cưới được dâu về, dẫu cho là nam, cũng phải giúp Lí Tam lưu lại hắn mới được, dù sao Lí Tam, là một người đoản mệnh a! ( Vì sao đoản mệnh? Thỉnh đến mỗ chương phía trước mà xem.)
Trần Lân Úc cuối cùng hiểu rõ, vì cái gì Lí Tam sẽ không phản ứng lại chuyện “nàng dâu nam” này, bởi vì đối với hàng xóm như vậy, nói cái gì cũng là vô dụng, bọn họ tự có một hướng nghĩ riêng.
“… Ruộng Lí Tam cày ở đâu?” Trần Lân Úc từ bỏ việc giải thích với Lâm bá, thời gian sẽ chứng tỏ tất cả.
“Ai ~ mẹ con trai Lâm Đại à ~ dẫn đường cho dâu nam nhà Lí Tam đi ~” Lâm bá cao giọng kêu mẹ của thằng cháu nội, cũng chính là vợ của con trai lão.
“Cha, có cần phải dùng tên dài như thế, gọi yêm không?” Vợ Lâm Đại vừa vui vừa buồn cười, nói vọng ra từ trong phòng, một tay xách hộp cơm.
“Dâu nam nhà Lí Tam cũng chẳng nói gì, ngươi sao mà không hiểu chuyện…” Lâm bá khó chịu nói.
“Dạ dạ dạ, cha thích nói gì thì nói đó ạ. Đi nào, dâu nam nhà Lí Tam, chúng ta đi tìm Lí Tam!” Vợ Lâm Đại vừa nói vừa kéo Trần Lân Úc đi tìm Lí Tam.