Cố Bình An từ trước giờ chưa từng bị rơi vào tình cảnh chật vật thế này, vì có uống chút rượu cho nên đầu cảm thấy thật nặng. Dù cửa nhà anh đang sừng sững trước mặt nhưng cô lại thơ thẩn ngồi trên mặt đất, hai tay ôm chặt gối đầu. Cô cũng không biết bản thân đã ngồi đó đợi hết bao lâu, đầu dựa lên gối, gió lạnh không ngừng thổi đến làm cho đôi chân giờ cũng tê cứng, không còn chút cảm giác gì.
“Tất___” một tiếng, âm thanh trong trẻo vang lên bên tai nhưng Cố Bình An vẫn lặng yên bất động. Cô cảm giác hình như có người đang đến gần mình, hơi thở ấm áp quen thuộc từ từ xông thẳng vào khoang mũi.
Thẩm An Bình thận trọng hỏi:”Làm sao vậy?” Anh bước tới gần, hơi nhướn mày, trầm giọng hỏi:”Em đã uống rượu sao?”
Cố Bình An mệt mỏi rã rời, nhưng vẫn bày ra bộ mặt đắc ý, ngẩng đầu lên, ngốc nghếch nói:”Thẩm An Bình, anh trở về rồi sao?”. Nhìn thấy Thẩm An Bình giờ đứng trước mặt, trong lòng cô dâng lên một hy vọng ấm áp, rõ ràng đang rất hạnh phúc, lại cảm thấy thật chua xót, trái tim như bị ai bóp chặt thật rất khó chịu, cô không kiềm chế được mặc cho nước mắt cứ thế mà trào ra.
Cô dùng sức nắm chặt vạt áo, cố gắng không cho mình được khóc thành tiếng nhưng càng cố bao nhiêu thì cơ thể càng vì thế mà bi thương, run rẩy bấy nhiêu.
Cô không biết chính mình muốn nói gì với anh, chỉ biết đôi chân không nghe lời cứ thế mà đến nhà anh.
Nhớ lại khi nãy cô đã tức giận, ngốc ngếch chạy đi uống rượu, nhưng khổ nỗi càng uống thì đầu óc lại càng tỉnh táo, thì ra khi một người đang đau lòng đến cực điểm thì có uống bao nhiêu rượu đi nữa cũng không thể say được.
Cô một mình thơ thẩn đi trên đường, nhìn từ dòng người như nêm cối, đến ánh đèn rực rỡ mới được bật lên, thành phố phồn hoa cứ thế mà hiện ra trước mặt.
Một mình đi ngang qua quán cá phê mà trước đây cô thường cùng Thẩm An Bình lui tới, đến những nhà hàng sang trọng, công ty bách hóa nơi họ từng dạo qua, cuối cùng dừng chân trước tủ kính thủy tinh của một cửa hàng …cảm giác thật khó chịu không ngừng dâng lên làm cô phải phát khóc. Cô không biết anh từ khi nào đã vô thanh vô thức chiếm đóng một vị trí rất quan trọng trong tim cô, trong cuộc sống của cô. Từng chút từng chút, mỗi giây mỗi khắc trước mắt cô tất cả đều là hình ảnh của anh.
Mà những vết tích này càng không giống như khi cô đi học bị viết sai chính tả, không thể lấy gôm mà tẩy đi.
Cứ nghĩ đến sau này sẽ không có anh, lòng cô quặng thắt, nhói đau. Thẩm An Bình rõ ràng là một người bằng xương bằng thịt trước mắt, kêu cô làm sao có thể sai bảo lý trí của mình, nói quên là quên sạch được đây?
Cô chưa từng nghĩ mình là loại người xem tình yêu là tất cả, là người không có đàn ông thì không sống nổi, nhưng không ngờ chuyện cứ thế mà rơi xuống đầu cô. Cố Bình An đau đớn nhận ra điều này, loại đau đớn này so với đau đớn ngoài da thịt còn thống khổ hơn nhiều, cô phải làm sao mới có thể đem vết thương kia mà chữa lành cơ chứ.
Hiện giờ cô không muốn giả vờ kiên cường, cũng không muốn ngụy trang làm như bản thân vô sự, cho nên quyết định tới nhà anh.
Nhưng khi đến trước cửa cô lại khiếp sợ, không can đảm đi vào, dù biết rõ mật mã của cánh cửa kia chính là ngày sinh nhật của mình.
Khi ngón tay chạm đến chiếc ổ khóa lạnh lẽo kia, nước mắt lại một lần nữa không hẹn mà rơi xuống. Nếu Thẩm An Bình chưa bao giờ đối xử cô tốt như vậy, đừng có chuyện gì cũng cố tình đặt cô quan trọng trên hết thì cô sẽ dễ dàng buông tay hơn mà không phải khổ sở như vầy, càng sẽ không ngày một trở nên tham lam, muốn đem anh giữ chặt lấy.
Cố Bình An ôm chặt lấy bả vai mình, cúi đầu, thanh âm nghẹn ngào đứt quãng:”Thẩm An Bình… anh… mới rồi đã đi đâu?”
Thẩm An Bình cau mày, không trả lời cô:”Em tại sao lại uống say đến như vậy?”
Cố Bình An vẫn kiên trì hỏi:”Anh đã đi đâu?”
Hành lang vắng vẻ, gió lạnh không ngừng thổi vào Thẩm An Bình. Dù vậy nhưng cô vẫn nghe được tiếng anh thở dài một hơi, hạ giọng nói:”Ở bên ngoài uống nước.”
“Với ai?”
Thẩm An Bình hơi run lên:”Một người”
Hai mắt Cố Bình An giờ đã đỏ ngầu như mắt thỏ, cô từ từ đứng dậy, một tay túm lấy cổ tay của Thẩm An Bình, nhỏ giọng nói:”Thẩm An Bình, anh đừng đi cùng cô gái khác được không? Em mặc kệ không cần biết là ai, cũng xin anh đừng mà.”
Cơ thể anh thoáng đông cứng, không lên tiếng, bất ngờ ôm chặt lấy Cố Bình An. Người cô giờ đây thật lạnh chẳng khác một khối băng hoàn toàn trái ngược với cơ thể đang nóng rực như lửa của anh.
Anh ôm chặt Cố Bình An, dường như có chút khó tin cùng khiếp sợ. Ánh mắt tràn ngập yêu thương nhìn chằm chằm cô, nói từng chữ rõ ràng:”Cố Bình An, em có biết mình đang nói gì hay không?”
Cố Bình An không ngẩng đầu lên, đem mặt mình ép sát vào ngực anh:”Em biết” Cô dừng một chút, dường như đang cố lấy hết dũng khí nói tiếp:”Thẩm An Bình, em không thể không có anh, càng không muốn thấy anh ở cùng người khác. Em không thể chịu nổi nếu một ngày nào đó anh yêu người con gái khác.”
Dứt lời, cả hai không ai nói thêm một lời nào nữa, cảm giác như đã trải qua ngàn năm nhưng không ai muốn phá hỏng giờ phút tốt đep này.
Cô ngượng ngùng để cho anh ôm mình, mặc cho hơi thở của anh dần bao phủ mọi giác quan của mình, cô thích thú hít vào mùi thơm hoa cỏ rất nhẹ nhưng rất nam tính của anh. Thẩm An Bình tựa đầu vào vai cô, đem chiếc cằm giờ đã nhú vào sợi râu, cọ cọ vào chiếc cổ trắng noãn, làm cô có chút ngứa ngáy.
Anh đột nhiên nâng mặt cô lên, rất nghiêm túc nói:”Em có biết anh đã chờ những lời này bao lâu rồi hay không?” Có lẽ vì quá kích động mà giọng anh cũng trở nên run run; phải biết người mà anh đang ôm trong ngực giờ khắc này không ai khác chính là người con gái của lòng anh, người anh vẫn luôn trân quý, cất giữ trong một thế giới tốt đẹp riêng nó. Anh rốt cuộc đã đợi được ngày này, đợi được ngày hôm nay cô chủ động nói cho anh biết cô cần anh. Thẩm An Bình cảm thấy mọi thứ trên đời đột nhiên đều trở nên tốt đẹp biết bao, tốt đẹp đến nỗi anh chỉ muốn ôm cô thật chặt vào trong lòng mà nhảy múa.
Cố Bình An không trả lời câu hỏi vừa rồi, chỉ kiễng mũi chân, vụng về hôn lên bờ môi mềm mại của anh, thân thể cô dù vẫn còn đang run rẩy nhưng lòng lại như đang bị thiêu đốt, nóng rực.
Thẩm An Bình thất thần đứng đó, không hề nhúc nhích. Ngay sau đó, anh mạnh mẽ đẩy cô ra, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn cô, có chút chật vật như đang cố kiềm chế xúc động nói:”Em có biết mình đang làm gì không?” Anh lấy tay quơ quơ trước mặt cô:”Em xác định mình không có say sao?”
Cố Bình An bị bộ dáng lo được lo mất của anh chọc cười, cô lấy cánh tay vòng ra sau gáy anh, chậm rãi nói từng chữ:”Em không có say, em nhận ra được, anh là Thẩm An Bình, là người mà em rất yêu.”
Thẩm An Bình vẫn cảm thấy khó mà tin. Bộ dáng khôn khéo, bình tĩnh ngày thường biến mất giờ phút này trông anh chẳng khác nào như một đứa trẻ, ngây ngốc nói:”Bình An, Bình An của anh, em nói lại một lần nữa đi, nói cho anh biết anh không phải đang nằm mơ.”
Cố Bình An một chút cũng không phiền, nhìn anh lặp lại lần nữa:”Em không có say, em nhận ra được anh là Thẩm An Bình, anh là….” Lời còn chưa dứt, đã bị Thẩm An Bình nhấc bổng lên, cô kinh sợ liền ôm chặt lấy cổ anh.
Thấy cô hoảng sợ, ánh mắt Thẩm An Bình chợt lóe lên một tia giễu cợt cùng đắc ý, anh cười càng sâu, sảng khoái nói:”Em bây giờ nếu nhận mình sai cũng không hề gì, bởi vì em đã không còn cơ hội để hối hận nữa rồi.”
Anh đẩy cửa bước vào, động tác nhanh nhẹn, đem Cố Bình An ép sát vào cửa, cánh cửa cũng đồng thời bị đóng lại. Cố Bình An bị anh ép sát trên cửa, còn chưa kịp cử động liền bị Thẩm An Bình gấp gáp hôn xuống, cơ thể anh nóng bỏng như muốn đem cô thiêu rụi, nhưng nụ hôn lại rất ôn nhu, anh giống như đang thưởng thức, nhấm nháp hương vị tron đó. Dưới cử chỉ ôn nhu của anh, khẩn trương cùng ngượng ngùng mới khi nãy của Cố Bình An cũng từ từ biến mất ngược lại còn nghênh đón, chủ động hôn lại anh. Thẩm An Bình bị hành động cô hôn trả vui mừng như điên, tay kia ôm cô càng siết chặt, hơi thở rối loạn khẽ mắng yêu:
“Yêu tinh” một tiếng kia là tràn đầy mê hoặc đến cỡ nào .
“…”
Đêm buông xuống, Cố Bình An dù sao đây cũng là lần đầu tiên nên rất bỡ ngỡ, phản ứng có chút lúng túng, vụng về. Cả đêm cô mặc cho Thẩm An Bình tùy ý dìu dắt, dẫn đường. Thẩm An Bình khỏi nói kỹ thuật rất tốt, nên cô không phải trải qua sự đau đớn của lần đầu tiên như được miêu tả trong tiểu thuyết hay phim ảnh. Nhưng đến khi buổi sáng tỉnh lại cô mới phát hiện thì ra “xương cốt rã rời”từ xương sống đến thắt lưng, dù vậy lại không làm cho cô chán ghét chút nào mà còn cảm thấy thật hạnh phúc.
Khi Cố Bình An tỉnh lại Thẩm An Bình vẫn còn đang say ngủ.
Mặc vào quần áo, cô đứng dậy bước đến bên cửa sổ. Cô bỗng nhiên ác ý, cố tình kéo ra màn cửa sổ kia, để ánh sáng sớm mai ồ ạc tiến vào, xuyến thấu cả căn phòng đem âm u xua tan. Ánh sáng bất ngờ đột nhập làm cho Thẩm An Bình thức giấc, khó khăn mở mắt, anh xoa xoa đôi mắt còn nhập nhèm buồn ngủ, chống chọi cơ thể ngồi dậy nhìn Cố Bình An.
“Thẩm An Bình, em chỉ là một viên chức nhỏ nên không thể tùy tiện mà bỏ bê công việc, cho nên em đi trước đây” Cô vừa nói vừa tinh nghịch nháy mắt một cái, nét mặt rạng rỡ tựa như hoa đào. Thẩm An Bình không muốn bỏ qua dễ dàng như thế, nhìn cô vẫy tay , giọng nói trầm thấp khàn khàn đầy gợi cảm:”Đến đây.”
“Thẩm An Bình” Cố Bình An lắc lắc ngón tay:” Mặc kệ anh, em phải đi đây” nói xong cô chạy nhanh lên phía trước, như một sắc lang ôm Thẩm An Bình mà hôn thật sâu.
Thẩm An Bình còn chưa kịp phản ứng lại, hình bóng xinh đẹp của cô đã biến mất trước mắt.
Anh bĩu môi, bất đắc dĩ thở dài. Anh lớn như vậy nhưng đây mới là lần đầu tiên gặp phải người con gái không chút tình thú như cô, nhưng có lẽ anh đã bị nghiện rồi nên dù cô làm gì anh cũng càng phi thường mà yêu thích.
Anh suy nghĩ: có đôi khi, tình yêu đúng là rất tuyệt, tuyệt vời đến không thể tả nỗi.
********
Cố Bình An đã lâu không có mang tâm tình tốt vậy mà đi làm.
Sáng sớm nay, cô vô tình mà cố ý làm ít không chuyện vặt, còn mua dùm đồ ăn sáng cho mọi người trong văn phòng.
Quan Tiểu Bảo nhìn bộ dáng của cô chỉ phán một câu:”Phát sốt rồi sao!”
Nếu như là trước kia cô sẽ không ngần ngại mà đáp trả, nhưng hiện tại tâm tình cô đang rất tốt nha nên cũng chả muốn so đo, chỉ hắc hắc cười hai tiếng coi như chuyện vặt.
Quan Tiểu Bảo nhìn thấy cô vui vẻ, máu tò mò liền nổi lên, lập tức chạy lại thấp giọng hỏi:”Ai a! Không biết ai lại có khả năng làm cho Cố đại tiểu thư vui vẻ thế này a?”
Cố Bình An cười càng thêm sảng khoái, vẻ mặt thần bí hề hề nói:”Bí mật!”
Quan Tiểu Bảo nghe thấy thế khinh thường ”Hừ” một tiếng:”Không nói mình cũng biết, ngoại trừ Thẩm An Bình thì vẫn là Thẩm An Bình a”
Cố Bình An mở to hai mắt nhìn, khó tin nói:”Bồ làm sao mà biết được?”
Mắt Quan Tiểu Bảo càng trừng lớn hơn:”Mình chỉ thuận miệng nói bậy thôi! Bồ thật đúng đã trở thành một trong những kẻ tàn hoa bại liễu kia à?”
“Quan Tiểu Bảo!” Cố Bình An cất cao giọng:”Ai cho phép bồ nói mình thế hả!”
…
**********
Cố Bình An đang bưng cái tách đứng thư giãn trong phòng trà nước của công ty. Hôm nay công việc rất nhiều nên cô chỉ đành tranh thủ giải lao một chút.
Cô đang suy nghĩ bản thân không phải là người tốt đẹp cao cả gì, không phải một học sinh ngoan, hay nhân viên giỏi, đồng thời càng không phải là người yêu lý tưởng. Cô đối với tình yêu e rằng là do khát vọng muốn có được một người mà thôi.
Cố Bình An đứng cạnh cửa sổ, nhìn dòng xe bên dưới như mắc cưỡi, người người chen chúc nhau mà đi, cảm giác như hàng thế kỷ đã trôi qua. Cửa kiếng thủy tinh ngăn cách hoàn toàn sự yên tĩnh của nơi này cùng thế giới nhôn nhịp bên dưới kia , rõ ràng trong lòng không hề có chút vướng bận lại không biết bản thân là đang phiền muộn cái gì.
Cô chẳng phải đã có được hết thảy không phải sao?
Mẹ chắc sẽ đồng ý, lại có tình yêu của Thẩm An Bình, còn có người bạn tốt là Quan Tiểu Bảo.
Nói tóm lại số mệnh của cô là cỡ nào tốt. So với Mạc Phi, tuy cô không thể sánh ngang, nhưng cô càng hạnh phúc hơn cô ấy rất nhiều không phải sao?
Vì sao cô cho dù đã thắng nhưng lại cảm thấy có gì đó mất mác? Cảm giác này là từ đâu mà đến đây?
Tách cà phê mới pha trong tay không ngừng bốc lên những làn khói lượn lờ, hương thơm bay quyện khắp nơi, tạo thành màn sương mù mờ ảo, biến mọi thứ trước mắt trở nên thật mơ hồ.
Một giọng nói vang lên từ sau lưng, dĩ nhiên không cần đoán cũng biết, ai khác ngoài Quan Tiểu Bảo đây. Cô tiến tới cười cười vỗ vai Cố Bình An. Ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc của Tiểu Bảo, cô đầu cũng không thèm quay lại nói.
“Đã làm xong việc rồi sao? Muốn tới đây mà tiếp tục châm chọc à?”
Quan Tiểu Bảo cười đến híp cả mắt, nhìn cô nhất thời cười rộ, so với ngoại hình xinh đẹp kia trông càng thêm rực rỡ, đáng yêu như một con mèo nhỏ,” Cấp trên cho phép mình nghỉ giải lao một chút, từ khi ăn trưa vào mình đã bận tối mắt tối mũi nên cũng muốn uống một chút nước cho mát cổ họng.”
Cố Bình An cười cười:”Bồ chính là kiểu làm việc một ngày nhưng lại muốn nghỉ một năm đi.”
“Nếu có công việc kiểu này bồ nhớ đứng quên giới thiệu cho mình nha!” Quan Tiểu Bảo vẻ mặt càng thêm giảo hoạt, một chút sỉ diện cũng không có trái lại còn rất tự hào nói ra.
“Có a, bồ đi tìm Quan Đại Bảo! Anh ta nhất định nguyện ý.”
“Xì.” Quan Tiểu Bảo khinh thường hừ một tiếng:”Anh ta chỉ biết yêu đương cùng loại đàn bà thích bày ra bộ dáng giàu sang mà thôi, đâu thời gian lo cho mình! Mình giúp anh ta dọn dẹp, thế mà khi muốn mua thứ gì đó đều phải tam cầu tứ thỉnh, còn phải không ngừng vừa đe dọa khóc lóc cả chục lần, không giống như Thẩm An Bình nhà bồ, rất biết tự giác! Cái gì cũng trực tiếp mua cho bồ! Không cần phải mở miệng nói cũng có!” Cô nâng nâng mi mắt, vẻ mặt đầy ái muội đẩy đẩy bả vai Cố Bình An:”Các bồ định chừng nào thì đem chuyện này xin phép với Cố Thái Hậu đây?”
Cố Bình An mặt lạnh lùng hỏi lại:”Sao phải xin phép? Bồ không phải không biết Thái Hậu vẫn luôn không tán thành mình cùng anh ấy ở chung sao?”; cô dừng lại một chút, chậm rãi nói:”Dù sao mình cũng không nghĩ ra lý do cần thiết phải xin phép”
“Bồ là không muốn để họ biết à?” Quan Tiểu Bảo vẻ mặt khiếp sợ:”Tuy rằng mình rất muốn nhìn thấy bộ dáng Thái Hậu phát điên một chút, nhưng nếu bồ không nói cho họ biết, mình cảm thấy thật đáng thương cho Thẩm An Bình !”
Cố Bình An hơi giật mình, nhấp xuống một ngụm cà phê vừa nóng lại vừa đắng. Cô bất giác thở dài một tiếng, càng không biết phải trả lời vấn đề này như thế nào. Cô thừa nhận mình không hề chuẩn bị đem chuyện này nói cho mọi người nhà chút nào.
Có lẽ là do cô đã tùy hứng, nhưng sâu trong tiềm thức cô thật muốn cùng Thẩm An Bình đi đến cuối đời. Cứ như vậy không gánh nặng, không áp lực ở cùng nhau, lại càng không cần phải hứa hẹn hay chịu trách nhiệm gì cả.
Quan Tiểu Bảo nhìn cô vài lần, thử lên tiếng hỏi:”Bồ có phải rất để ý chuyện phóng túng trước đây của Thẩm An Bình không?”
Cố Bình An sửng sốt, thật lâu sau mới trả lời:”Không phải, nhưng hình như cũng là phải” Thấy Quan Tiểu Bảo vẻ mặt khó hiểu, cô giải thích:”Chuyện trước kia của Thẩm An Bình mình thật tình không quan tâm. Anh ta làm gì trên cơ bản đều do mình ngầm đồng ý, cho nên mình cảm thấy mình không cần quá để ý, đương nhiên cũng không phải mình không có cơ hội ngăn cản. Chỉ tại trong lòng không hiểu sao có khúc mắt khó mà cởi bỏ.”
“Bồ xong rồi Cố Bình An!” Quan Tiểu Bảo chậc chậc hai tiếng, ánh mắt nổi lên ý cười, thái độ nghiêm túc nói:”Vừa bắt đầu đã thế này, ngày tháng sau này làm sao mà qua đây.”
“Không biết” Cố Bình An nhún nhún vai.”Có lẽ qua vài ngày nữa mình liền không cần anh ta nữa cũng không chừng, nói sao mình cũng không thể tường tượng bản thân sẽ gả cho anh ta.”
“Không nghĩ gả cho hắn?” Quan Tiểu Bảo cảm thấy đầu óc Cố Bình An thật sự là có vấn đề, còn rất là nghiêm trọng nữa. Cô bản thân cũng trở nên mơ hồ, lát sau ánh mắt trừng thẳng trách móc nhìn Cố Bình An:”Bồ biết không chỉ vì Đại Bảo nói động đến bồ vài câu, hắn liền giận bỏ mặc Đại Bảo! Bồ biết hắn ta yêu bồ đến điên cuồng cỡ nào rồi không? Bồ hiện tại chính là đang đem mình tự thiêu a?”
“Quan Đại Bảo nói động đến mình?” Cố Bình An có chút hồ đồ nói:”Anh ta ăn mật báo sao? Cho anh ta cơ hội đem xăng tự thiêu mình đi, sau này mình sẽ thu thập anh ta cho xem.”
Quan Tiểu Bảo đuối lý chỉ biết đứng gãi đầu, ngượng ngùng nói:”Chuyện này mình cũng đã rầy anh ta một trận rồi, anh ta chỉ là trong lúc nhất thời không kềm chế, thế mà cái tên Thẩm An Bình cứ như vậy mà rất giận dữ với anh ấy .” Cô một bên không ngừng giải thích, lát sau mới phát hiện đề tài kia đã bị Cố Bình An kéo đi càng nói càng xa. Cô cất giọng:”Ôi chao! Cố Bình An có phải bồ không đấy, mình là đang hỏi chuyện bồ với Thẩm An Bình, sao chưa nói đâu vào đâu lại lảng sang chuyện khác.” Quan Tiểu Bảo còn chưa nói hết câu, Cố Bình An đã uống xong cà phê từ khi nào, rời khỏi phòng giải lao, chỉ để lại nơi đó một mình Quan Tiểu Bảo kêu than…
Thật ra chuyện Quan Tiểu Bảo nói đến cô không phải chưa từng nghĩ qua, cô làm sao mà không để ý suy nghĩ của Thẩm An Bình cơ chứ?
Đáp án chính là cô để ý, rất rất để ý, nhưng nếu vì nói ra chuyện này mà cô bị ép rời xa anh, cô thà lựa chọn bắt mình không thừa nhận quan hệ của họ thì hơn.
Hơn nữa cô không cam lòng, không cam lòng thua dưới tay Mạc Phi, không cam lòng thấy Mẹ vì Mạc Phi mà cố sắp đặt cô ta cùng Thẩm An Bình.
Giống như ngày đó cô nói với Mạc Phi:”Cô muốn, tôi không nhất định cũng muốn, nhưng tôi nhất định sẽ không cho cô toại nguyện.”
Đôi khi đối với suy nghĩ trong đầu của chính mình, cô cũng cảm thấy thật rất âm u, nhưng cô trước giờ cũng chưa từng che giấu. Lúc đi dạo một mình đến nơi Thẩm An Bình ở, trong lòng cô cực kỳ rối loạn. Những khúc mắt giữa bọn họ vẫn chưa được tháo gở, nhưng một khắc kia cô hoàn toàn khẳng định nếu cô không đích thân đi tranh thủ cho hạnh phúc chính minh lần này, thì nó liền sẽ hoàn toàn mất đi.
Vì từng sở hữu, cuối cùng nếu mất đi, cảm giác so với chưa từng có được khó chịu hơn nhiều.
Tất Nhiễm từ khi nhận lấy thức ăn sáng từ Cố Bình An thì cứ luôn mỉm cười. Anh bình tĩnh hỏi cô:”Cuộc sống như vậy em rất vui vẻ sao?”
Cô vẫn cười tự tin, kiêu ngạo, nhẹ giọng trả lời anh:”Rất vui vẻ”
Cô cũng không rõ bản thân mình thật sự hạnh phúc không, nhưng hãnh diện đương nhiên là có. Trên thực tế cô vẫn còn ngu muội, không biết cuộc sống mình muốn là như thế nào đây? Muốn người đàn ông ra sao? Cô chẳng khác nào như một đứa trẻ, không có búp bê vải thì muốn có, nhưng có búp bê rồi thì thấy xe hơi nhỏ lại chơi vui hơn nhiều.
Nhưng điều duy nhất cô biết chính là không cần phải lôi kéo thêm nhiều người để rồi cả bọn bị vây trong một vòng lẩn quẩn, cứ để cho những người trong đó cứ tiếp tục mà giãy dụa đi.
Giống như khi đó cô nói với Tất Nhiễm:”Từ hôm nay trở đi, anh đừng yêu em nữa!”
Đúng vậy, ai cũng không nên yêu cô, cả đời này, một mình Thẩm An Bình xui xẻo đụng phải cô là đủ rồi.
*******
Buổi tối Thẩm An Bình hẹn cô đến gặp bạn bè tại một câu lạc bộ tư nhân.
Hôm nay cô tan làm sớm nên không muốn đợi Thẩm An Bình đến đón, quyết định đi bộ tới chỗ hẹn gặp cách công ty cô không xa mấy, chỉ cần đến cuối con đường này là đã thấy được câu lạc bộ kia đang nằm ở tầng cao nhất.
Cô chậm rãi hòa cùng vào dòng người tấp nập trên đường, ai cũng có vẻ rất vội vàng, chỉ có riêng Cố Bình An ung dung thong thả bước đi.
Trong điện thoại, cô cảm nhận được hôm nay giọng Thẩm An Bình rất nhẹ, giống như chỉ cần cô nói vài câu thôi đã hoàn toàn thay đổi tâm tình của anh.
Nhưng cũng chính trong lúc đó, cô sao lại thấy mình như đang bị đi lạc?
Thẩm An Bình từng nói trên đời này chỉ duy nhất Cố Bình An là người không bao giờ biết ghen.
Cô chẳng những không ngại nhìn thấy anh lên giường cùng người khác trước mặt mình, đại khái còn rất tán thành nữa.
Thẩm An Bình từng nói Cố Bình An là người không biết thông cảm, lại kiêu căng tùy hứng, chưa bao giờ nghĩ rằng mình đã vô tình làm cho người khác khó xử cỡ nào, chỉ cần là thứ cô muốn, người khác phải luôn có sẵn cho cô.
Cố Bình An nghe xong chỉ biết cười, cô cười không phải vì Thẩm An Bình làm cô ngượng ngùng mà vì anh hiểu cô rất rõ. Khuyết điểm này chẳng phải làm cho người ta thật chán ghét cô sao, nhưng anh vẫn không sợ, sống chết đi yêu cô.
Không nhớ rõ là đã từng nghe qua câu nói này ở đâu: người đàn ông yêu ưu điểm của bạn thì chứng tỏ họ thưởng thức bạn, nhưng khi người đó bắt đầu yêu cả khuyết điểm thì chứng mình người đó toàn tâm toàn ý, thật sự rất yêu bạn.
Rõ ràng Thẩm An Bình rất yêu Cố Bình An. Cô nên nhanh chóng mà mong gả cho anh mới đúng nhưng sao đột nhiên cảm thấy khiếp sợ thế này?
Biết rõ về nhau qua ngần ấy năm, cũng ở chung nhiều năm như vậy, giờ dù cho có đột nhiên thay đổi quan hệ, trở thành ràng buộc ở cùng một chỗ thì cũng không có gì là sai cả. Mọi chuyện đều thuận lợi như thế, vì sao cô thấy thật đáng sợ a?.
Loại cảm giác lo được lo mất này làm cho cô bắt đầu chán ghét chính mình.
Cô chọn không buông tay để mất đi Thẩm An Bình, không cho phép mình chứng kiến anh thuộc về người khác, cô chọn lựa giữ lại anh, lựa chọn cùng nhau hướng đến tương lai tốt đẹp của cả hai.
Cô bát nháo, giận dỗi, lại cũng không cản trở tình yêu Thẩm An Bình dành cho cô ngày càng dâng lên.
Màn đêm dần dần buông xuống, ánh đèn thành thị được thắp sáng rực rỡ hẳn lên, Cố Bình An đứng trước một cửa kính, nhìn hình ảnh mình phản xạ thật rõ ràng kia. Khuôn mặt không đổi, khí chất cũng như xưa nhưng cô lại thấy chính mình như đã thành một người khác. Cô cùng Thẩm An Bình từ khi trưởng thành tình cảm liền không ngừng xảy ra những biến hóa cùng thay đổi, cả hai đều biết rất rõ nhưng thật buồn cười lại cố che dấu cảm giác chính bản thân mình.
Bọn họ rõ ràng không thể rời xa nhau, đồng thời lại cũng cực kỳ sợ hãi cảm giác ở cùng nhau.
Cô biết Thẩm An Bình mãi mãi chỉ yêu mỗi mình cô, yêu cô kiêu căng, tùy hứng chì vì cô là cô, Cố Bình An.
Nhưng nếu có một ngày nào đó, cô cùng những người mà anh từng quen trước đây trở nên giống nhau, cho rằng mình có thể khống chế anh, thấy anh nhìn cô gái khác trên đường mà ghen tị , anh về trễ một chút thì nghi này nghi nọ…..
Anh còn có thể tiếp tục yêu cô hay không?
Chính vì cô trước giờ không hề quan tâm, không hề để ý, mọi chuyện đều xem nhẹ nên anh mới vì lý do đó mà yêu cô càng điên cuồng sao.
Nhưng anh có biết khi cô bắt đầu thật sự yêu một người thì đó mới là tai họa, vì cô cũng như họ sẽ muốn đem anh ràng buộc đến thật khó chịu đi.
Thẩm An Bình anh rốt cuộc có từng nghĩ đến điều này hay không a.
Không phải cô không để ý chuyện anh ở cùng với ai, mà là rất để ý, để ý đến nỗi cô không hiểu sao mình đang cười, lại cười đến nỗi chảy cả nước mắt đi.
Cô không phải là người tùy hứng , ngang ngược, muốn gì phải có đó, mà chính vì cô muốn Thẩm An Bình chiều chuộng, vì anh trên đời này với cô chỉ có một mà thôi.
Cô thật không nghĩ cảm giác ấm áp rất quen thuộc như thế có một ngày lại trở thành nỗi đau tê tâm liệt phế thế này.
Chính vì vậy nên cô mới không nghĩ, không nghĩ sẽ cùng Thẩm An Bình ước hẹn gì cả, cũng không cần trách nhiệm, ví dụ như___hôn nhân.
Có đôi khi cô tự hỏi mình có phải hay không rất là ích kỷ?
Cố Bình An từ trước giờ chưa từng bị rơi vào tình cảnh chật vật thế này, vì có uống chút rượu cho nên đầu cảm thấy thật nặng. Dù cửa nhà anh đang sừng sững trước mặt nhưng cô lại thơ thẩn ngồi trên mặt đất, hai tay ôm chặt gối đầu. Cô cũng không biết bản thân đã ngồi đó đợi hết bao lâu, đầu dựa lên gối, gió lạnh không ngừng thổi đến làm cho đôi chân giờ cũng tê cứng, không còn chút cảm giác gì.
“Tất___” một tiếng, âm thanh trong trẻo vang lên bên tai nhưng Cố Bình An vẫn lặng yên bất động. Cô cảm giác hình như có người đang đến gần mình, hơi thở ấm áp quen thuộc từ từ xông thẳng vào khoang mũi.
Thẩm An Bình thận trọng hỏi:”Làm sao vậy?” Anh bước tới gần, hơi nhướn mày, trầm giọng hỏi:”Em đã uống rượu sao?”
Cố Bình An mệt mỏi rã rời, nhưng vẫn bày ra bộ mặt đắc ý, ngẩng đầu lên, ngốc nghếch nói:”Thẩm An Bình, anh trở về rồi sao?”. Nhìn thấy Thẩm An Bình giờ đứng trước mặt, trong lòng cô dâng lên một hy vọng ấm áp, rõ ràng đang rất hạnh phúc, lại cảm thấy thật chua xót, trái tim như bị ai bóp chặt thật rất khó chịu, cô không kiềm chế được mặc cho nước mắt cứ thế mà trào ra.
Cô dùng sức nắm chặt vạt áo, cố gắng không cho mình được khóc thành tiếng nhưng càng cố bao nhiêu thì cơ thể càng vì thế mà bi thương, run rẩy bấy nhiêu.
Cô không biết chính mình muốn nói gì với anh, chỉ biết đôi chân không nghe lời cứ thế mà đến nhà anh.
Nhớ lại khi nãy cô đã tức giận, ngốc ngếch chạy đi uống rượu, nhưng khổ nỗi càng uống thì đầu óc lại càng tỉnh táo, thì ra khi một người đang đau lòng đến cực điểm thì có uống bao nhiêu rượu đi nữa cũng không thể say được.
Cô một mình thơ thẩn đi trên đường, nhìn từ dòng người như nêm cối, đến ánh đèn rực rỡ mới được bật lên, thành phố phồn hoa cứ thế mà hiện ra trước mặt.
Một mình đi ngang qua quán cá phê mà trước đây cô thường cùng Thẩm An Bình lui tới, đến những nhà hàng sang trọng, công ty bách hóa nơi họ từng dạo qua, cuối cùng dừng chân trước tủ kính thủy tinh của một cửa hàng …cảm giác thật khó chịu không ngừng dâng lên làm cô phải phát khóc. Cô không biết anh từ khi nào đã vô thanh vô thức chiếm đóng một vị trí rất quan trọng trong tim cô, trong cuộc sống của cô. Từng chút từng chút, mỗi giây mỗi khắc trước mắt cô tất cả đều là hình ảnh của anh.
Mà những vết tích này càng không giống như khi cô đi học bị viết sai chính tả, không thể lấy gôm mà tẩy đi.
Cứ nghĩ đến sau này sẽ không có anh, lòng cô quặng thắt, nhói đau. Thẩm An Bình rõ ràng là một người bằng xương bằng thịt trước mắt, kêu cô làm sao có thể sai bảo lý trí của mình, nói quên là quên sạch được đây?
Cô chưa từng nghĩ mình là loại người xem tình yêu là tất cả, là người không có đàn ông thì không sống nổi, nhưng không ngờ chuyện cứ thế mà rơi xuống đầu cô. Cố Bình An đau đớn nhận ra điều này, loại đau đớn này so với đau đớn ngoài da thịt còn thống khổ hơn nhiều, cô phải làm sao mới có thể đem vết thương kia mà chữa lành cơ chứ.
Hiện giờ cô không muốn giả vờ kiên cường, cũng không muốn ngụy trang làm như bản thân vô sự, cho nên quyết định tới nhà anh.
Nhưng khi đến trước cửa cô lại khiếp sợ, không can đảm đi vào, dù biết rõ mật mã của cánh cửa kia chính là ngày sinh nhật của mình.
Khi ngón tay chạm đến chiếc ổ khóa lạnh lẽo kia, nước mắt lại một lần nữa không hẹn mà rơi xuống. Nếu Thẩm An Bình chưa bao giờ đối xử cô tốt như vậy, đừng có chuyện gì cũng cố tình đặt cô quan trọng trên hết thì cô sẽ dễ dàng buông tay hơn mà không phải khổ sở như vầy, càng sẽ không ngày một trở nên tham lam, muốn đem anh giữ chặt lấy.
Cố Bình An ôm chặt lấy bả vai mình, cúi đầu, thanh âm nghẹn ngào đứt quãng:”Thẩm An Bình… anh… mới rồi đã đi đâu?”
Thẩm An Bình cau mày, không trả lời cô:”Em tại sao lại uống say đến như vậy?”
Cố Bình An vẫn kiên trì hỏi:”Anh đã đi đâu?”
Hành lang vắng vẻ, gió lạnh không ngừng thổi vào Thẩm An Bình. Dù vậy nhưng cô vẫn nghe được tiếng anh thở dài một hơi, hạ giọng nói:”Ở bên ngoài uống nước.”
“Với ai?”
Thẩm An Bình hơi run lên:”Một người”
Hai mắt Cố Bình An giờ đã đỏ ngầu như mắt thỏ, cô từ từ đứng dậy, một tay túm lấy cổ tay của Thẩm An Bình, nhỏ giọng nói:”Thẩm An Bình, anh đừng đi cùng cô gái khác được không? Em mặc kệ không cần biết là ai, cũng xin anh đừng mà.”
Cơ thể anh thoáng đông cứng, không lên tiếng, bất ngờ ôm chặt lấy Cố Bình An. Người cô giờ đây thật lạnh chẳng khác một khối băng hoàn toàn trái ngược với cơ thể đang nóng rực như lửa của anh.
Anh ôm chặt Cố Bình An, dường như có chút khó tin cùng khiếp sợ. Ánh mắt tràn ngập yêu thương nhìn chằm chằm cô, nói từng chữ rõ ràng:”Cố Bình An, em có biết mình đang nói gì hay không?”
Cố Bình An không ngẩng đầu lên, đem mặt mình ép sát vào ngực anh:”Em biết” Cô dừng một chút, dường như đang cố lấy hết dũng khí nói tiếp:”Thẩm An Bình, em không thể không có anh, càng không muốn thấy anh ở cùng người khác. Em không thể chịu nổi nếu một ngày nào đó anh yêu người con gái khác.”
Dứt lời, cả hai không ai nói thêm một lời nào nữa, cảm giác như đã trải qua ngàn năm nhưng không ai muốn phá hỏng giờ phút tốt đep này.
Cô ngượng ngùng để cho anh ôm mình, mặc cho hơi thở của anh dần bao phủ mọi giác quan của mình, cô thích thú hít vào mùi thơm hoa cỏ rất nhẹ nhưng rất nam tính của anh. Thẩm An Bình tựa đầu vào vai cô, đem chiếc cằm giờ đã nhú vào sợi râu, cọ cọ vào chiếc cổ trắng noãn, làm cô có chút ngứa ngáy.
Anh đột nhiên nâng mặt cô lên, rất nghiêm túc nói:”Em có biết anh đã chờ những lời này bao lâu rồi hay không?” Có lẽ vì quá kích động mà giọng anh cũng trở nên run run; phải biết người mà anh đang ôm trong ngực giờ khắc này không ai khác chính là người con gái của lòng anh, người anh vẫn luôn trân quý, cất giữ trong một thế giới tốt đẹp riêng nó. Anh rốt cuộc đã đợi được ngày này, đợi được ngày hôm nay cô chủ động nói cho anh biết cô cần anh. Thẩm An Bình cảm thấy mọi thứ trên đời đột nhiên đều trở nên tốt đẹp biết bao, tốt đẹp đến nỗi anh chỉ muốn ôm cô thật chặt vào trong lòng mà nhảy múa.
Cố Bình An không trả lời câu hỏi vừa rồi, chỉ kiễng mũi chân, vụng về hôn lên bờ môi mềm mại của anh, thân thể cô dù vẫn còn đang run rẩy nhưng lòng lại như đang bị thiêu đốt, nóng rực.
Thẩm An Bình thất thần đứng đó, không hề nhúc nhích. Ngay sau đó, anh mạnh mẽ đẩy cô ra, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn cô, có chút chật vật như đang cố kiềm chế xúc động nói:”Em có biết mình đang làm gì không?” Anh lấy tay quơ quơ trước mặt cô:”Em xác định mình không có say sao?”
Cố Bình An bị bộ dáng lo được lo mất của anh chọc cười, cô lấy cánh tay vòng ra sau gáy anh, chậm rãi nói từng chữ:”Em không có say, em nhận ra được, anh là Thẩm An Bình, là người mà em rất yêu.”
Thẩm An Bình vẫn cảm thấy khó mà tin. Bộ dáng khôn khéo, bình tĩnh ngày thường biến mất giờ phút này trông anh chẳng khác nào như một đứa trẻ, ngây ngốc nói:”Bình An, Bình An của anh, em nói lại một lần nữa đi, nói cho anh biết anh không phải đang nằm mơ.”
Cố Bình An một chút cũng không phiền, nhìn anh lặp lại lần nữa:”Em không có say, em nhận ra được anh là Thẩm An Bình, anh là….” Lời còn chưa dứt, đã bị Thẩm An Bình nhấc bổng lên, cô kinh sợ liền ôm chặt lấy cổ anh.
Thấy cô hoảng sợ, ánh mắt Thẩm An Bình chợt lóe lên một tia giễu cợt cùng đắc ý, anh cười càng sâu, sảng khoái nói:”Em bây giờ nếu nhận mình sai cũng không hề gì, bởi vì em đã không còn cơ hội để hối hận nữa rồi.”
Anh đẩy cửa bước vào, động tác nhanh nhẹn, đem Cố Bình An ép sát vào cửa, cánh cửa cũng đồng thời bị đóng lại. Cố Bình An bị anh ép sát trên cửa, còn chưa kịp cử động liền bị Thẩm An Bình gấp gáp hôn xuống, cơ thể anh nóng bỏng như muốn đem cô thiêu rụi, nhưng nụ hôn lại rất ôn nhu, anh giống như đang thưởng thức, nhấm nháp hương vị tron đó. Dưới cử chỉ ôn nhu của anh, khẩn trương cùng ngượng ngùng mới khi nãy của Cố Bình An cũng từ từ biến mất ngược lại còn nghênh đón, chủ động hôn lại anh. Thẩm An Bình bị hành động cô hôn trả vui mừng như điên, tay kia ôm cô càng siết chặt, hơi thở rối loạn khẽ mắng yêu:
“Yêu tinh” một tiếng kia là tràn đầy mê hoặc đến cỡ nào .
“…”
Đêm buông xuống, Cố Bình An dù sao đây cũng là lần đầu tiên nên rất bỡ ngỡ, phản ứng có chút lúng túng, vụng về. Cả đêm cô mặc cho Thẩm An Bình tùy ý dìu dắt, dẫn đường. Thẩm An Bình khỏi nói kỹ thuật rất tốt, nên cô không phải trải qua sự đau đớn của lần đầu tiên như được miêu tả trong tiểu thuyết hay phim ảnh. Nhưng đến khi buổi sáng tỉnh lại cô mới phát hiện thì ra “xương cốt rã rời”từ xương sống đến thắt lưng, dù vậy lại không làm cho cô chán ghét chút nào mà còn cảm thấy thật hạnh phúc.
Khi Cố Bình An tỉnh lại Thẩm An Bình vẫn còn đang say ngủ.
Mặc vào quần áo, cô đứng dậy bước đến bên cửa sổ. Cô bỗng nhiên ác ý, cố tình kéo ra màn cửa sổ kia, để ánh sáng sớm mai ồ ạc tiến vào, xuyến thấu cả căn phòng đem âm u xua tan. Ánh sáng bất ngờ đột nhập làm cho Thẩm An Bình thức giấc, khó khăn mở mắt, anh xoa xoa đôi mắt còn nhập nhèm buồn ngủ, chống chọi cơ thể ngồi dậy nhìn Cố Bình An.
“Thẩm An Bình, em chỉ là một viên chức nhỏ nên không thể tùy tiện mà bỏ bê công việc, cho nên em đi trước đây” Cô vừa nói vừa tinh nghịch nháy mắt một cái, nét mặt rạng rỡ tựa như hoa đào. Thẩm An Bình không muốn bỏ qua dễ dàng như thế, nhìn cô vẫy tay , giọng nói trầm thấp khàn khàn đầy gợi cảm:”Đến đây.”
“Thẩm An Bình” Cố Bình An lắc lắc ngón tay:” Mặc kệ anh, em phải đi đây” nói xong cô chạy nhanh lên phía trước, như một sắc lang ôm Thẩm An Bình mà hôn thật sâu.
Thẩm An Bình còn chưa kịp phản ứng lại, hình bóng xinh đẹp của cô đã biến mất trước mắt.
Anh bĩu môi, bất đắc dĩ thở dài. Anh lớn như vậy nhưng đây mới là lần đầu tiên gặp phải người con gái không chút tình thú như cô, nhưng có lẽ anh đã bị nghiện rồi nên dù cô làm gì anh cũng càng phi thường mà yêu thích.
Anh suy nghĩ: có đôi khi, tình yêu đúng là rất tuyệt, tuyệt vời đến không thể tả nỗi.
Cố Bình An đã lâu không có mang tâm tình tốt vậy mà đi làm.
Sáng sớm nay, cô vô tình mà cố ý làm ít không chuyện vặt, còn mua dùm đồ ăn sáng cho mọi người trong văn phòng.
Quan Tiểu Bảo nhìn bộ dáng của cô chỉ phán một câu:”Phát sốt rồi sao!”
Nếu như là trước kia cô sẽ không ngần ngại mà đáp trả, nhưng hiện tại tâm tình cô đang rất tốt nha nên cũng chả muốn so đo, chỉ hắc hắc cười hai tiếng coi như chuyện vặt.
Quan Tiểu Bảo nhìn thấy cô vui vẻ, máu tò mò liền nổi lên, lập tức chạy lại thấp giọng hỏi:”Ai a! Không biết ai lại có khả năng làm cho Cố đại tiểu thư vui vẻ thế này a?”
Cố Bình An cười càng thêm sảng khoái, vẻ mặt thần bí hề hề nói:”Bí mật!”
Quan Tiểu Bảo nghe thấy thế khinh thường ”Hừ” một tiếng:”Không nói mình cũng biết, ngoại trừ Thẩm An Bình thì vẫn là Thẩm An Bình a”
Cố Bình An mở to hai mắt nhìn, khó tin nói:”Bồ làm sao mà biết được?”
Mắt Quan Tiểu Bảo càng trừng lớn hơn:”Mình chỉ thuận miệng nói bậy thôi! Bồ thật đúng đã trở thành một trong những kẻ tàn hoa bại liễu kia à?”
“Quan Tiểu Bảo!” Cố Bình An cất cao giọng:”Ai cho phép bồ nói mình thế hả!”
…
Cố Bình An đang bưng cái tách đứng thư giãn trong phòng trà nước của công ty. Hôm nay công việc rất nhiều nên cô chỉ đành tranh thủ giải lao một chút.
Cô đang suy nghĩ bản thân không phải là người tốt đẹp cao cả gì, không phải một học sinh ngoan, hay nhân viên giỏi, đồng thời càng không phải là người yêu lý tưởng. Cô đối với tình yêu e rằng là do khát vọng muốn có được một người mà thôi.
Cố Bình An đứng cạnh cửa sổ, nhìn dòng xe bên dưới như mắc cưỡi, người người chen chúc nhau mà đi, cảm giác như hàng thế kỷ đã trôi qua. Cửa kiếng thủy tinh ngăn cách hoàn toàn sự yên tĩnh của nơi này cùng thế giới nhôn nhịp bên dưới kia , rõ ràng trong lòng không hề có chút vướng bận lại không biết bản thân là đang phiền muộn cái gì.
Cô chẳng phải đã có được hết thảy không phải sao?
Mẹ chắc sẽ đồng ý, lại có tình yêu của Thẩm An Bình, còn có người bạn tốt là Quan Tiểu Bảo.
Nói tóm lại số mệnh của cô là cỡ nào tốt. So với Mạc Phi, tuy cô không thể sánh ngang, nhưng cô càng hạnh phúc hơn cô ấy rất nhiều không phải sao?
Vì sao cô cho dù đã thắng nhưng lại cảm thấy có gì đó mất mác? Cảm giác này là từ đâu mà đến đây?
Tách cà phê mới pha trong tay không ngừng bốc lên những làn khói lượn lờ, hương thơm bay quyện khắp nơi, tạo thành màn sương mù mờ ảo, biến mọi thứ trước mắt trở nên thật mơ hồ.
Một giọng nói vang lên từ sau lưng, dĩ nhiên không cần đoán cũng biết, ai khác ngoài Quan Tiểu Bảo đây. Cô tiến tới cười cười vỗ vai Cố Bình An. Ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc của Tiểu Bảo, cô đầu cũng không thèm quay lại nói.
“Đã làm xong việc rồi sao? Muốn tới đây mà tiếp tục châm chọc à?”
Quan Tiểu Bảo cười đến híp cả mắt, nhìn cô nhất thời cười rộ, so với ngoại hình xinh đẹp kia trông càng thêm rực rỡ, đáng yêu như một con mèo nhỏ,” Cấp trên cho phép mình nghỉ giải lao một chút, từ khi ăn trưa vào mình đã bận tối mắt tối mũi nên cũng muốn uống một chút nước cho mát cổ họng.”
Cố Bình An cười cười:”Bồ chính là kiểu làm việc một ngày nhưng lại muốn nghỉ một năm đi.”
“Nếu có công việc kiểu này bồ nhớ đứng quên giới thiệu cho mình nha!” Quan Tiểu Bảo vẻ mặt càng thêm giảo hoạt, một chút sỉ diện cũng không có trái lại còn rất tự hào nói ra.
“Có a, bồ đi tìm Quan Đại Bảo! Anh ta nhất định nguyện ý.”
“Xì.” Quan Tiểu Bảo khinh thường hừ một tiếng:”Anh ta chỉ biết yêu đương cùng loại đàn bà thích bày ra bộ dáng giàu sang mà thôi, đâu thời gian lo cho mình! Mình giúp anh ta dọn dẹp, thế mà khi muốn mua thứ gì đó đều phải tam cầu tứ thỉnh, còn phải không ngừng vừa đe dọa khóc lóc cả chục lần, không giống như Thẩm An Bình nhà bồ, rất biết tự giác! Cái gì cũng trực tiếp mua cho bồ! Không cần phải mở miệng nói cũng có!” Cô nâng nâng mi mắt, vẻ mặt đầy ái muội đẩy đẩy bả vai Cố Bình An:”Các bồ định chừng nào thì đem chuyện này xin phép với Cố Thái Hậu đây?”
Cố Bình An mặt lạnh lùng hỏi lại:”Sao phải xin phép? Bồ không phải không biết Thái Hậu vẫn luôn không tán thành mình cùng anh ấy ở chung sao?”; cô dừng lại một chút, chậm rãi nói:”Dù sao mình cũng không nghĩ ra lý do cần thiết phải xin phép”
“Bồ là không muốn để họ biết à?” Quan Tiểu Bảo vẻ mặt khiếp sợ:”Tuy rằng mình rất muốn nhìn thấy bộ dáng Thái Hậu phát điên một chút, nhưng nếu bồ không nói cho họ biết, mình cảm thấy thật đáng thương cho Thẩm An Bình !”
Cố Bình An hơi giật mình, nhấp xuống một ngụm cà phê vừa nóng lại vừa đắng. Cô bất giác thở dài một tiếng, càng không biết phải trả lời vấn đề này như thế nào. Cô thừa nhận mình không hề chuẩn bị đem chuyện này nói cho mọi người nhà chút nào.
Có lẽ là do cô đã tùy hứng, nhưng sâu trong tiềm thức cô thật muốn cùng Thẩm An Bình đi đến cuối đời. Cứ như vậy không gánh nặng, không áp lực ở cùng nhau, lại càng không cần phải hứa hẹn hay chịu trách nhiệm gì cả.
Quan Tiểu Bảo nhìn cô vài lần, thử lên tiếng hỏi:”Bồ có phải rất để ý chuyện phóng túng trước đây của Thẩm An Bình không?”
Cố Bình An sửng sốt, thật lâu sau mới trả lời:”Không phải, nhưng hình như cũng là phải” Thấy Quan Tiểu Bảo vẻ mặt khó hiểu, cô giải thích:”Chuyện trước kia của Thẩm An Bình mình thật tình không quan tâm. Anh ta làm gì trên cơ bản đều do mình ngầm đồng ý, cho nên mình cảm thấy mình không cần quá để ý, đương nhiên cũng không phải mình không có cơ hội ngăn cản. Chỉ tại trong lòng không hiểu sao có khúc mắt khó mà cởi bỏ.”
“Bồ xong rồi Cố Bình An!” Quan Tiểu Bảo chậc chậc hai tiếng, ánh mắt nổi lên ý cười, thái độ nghiêm túc nói:”Vừa bắt đầu đã thế này, ngày tháng sau này làm sao mà qua đây.”
“Không biết” Cố Bình An nhún nhún vai.”Có lẽ qua vài ngày nữa mình liền không cần anh ta nữa cũng không chừng, nói sao mình cũng không thể tường tượng bản thân sẽ gả cho anh ta.”
“Không nghĩ gả cho hắn?” Quan Tiểu Bảo cảm thấy đầu óc Cố Bình An thật sự là có vấn đề, còn rất là nghiêm trọng nữa. Cô bản thân cũng trở nên mơ hồ, lát sau ánh mắt trừng thẳng trách móc nhìn Cố Bình An:”Bồ biết không chỉ vì Đại Bảo nói động đến bồ vài câu, hắn liền giận bỏ mặc Đại Bảo! Bồ biết hắn ta yêu bồ đến điên cuồng cỡ nào rồi không? Bồ hiện tại chính là đang đem mình tự thiêu a?”
“Quan Đại Bảo nói động đến mình?” Cố Bình An có chút hồ đồ nói:”Anh ta ăn mật báo sao? Cho anh ta cơ hội đem xăng tự thiêu mình đi, sau này mình sẽ thu thập anh ta cho xem.”
Quan Tiểu Bảo đuối lý chỉ biết đứng gãi đầu, ngượng ngùng nói:”Chuyện này mình cũng đã rầy anh ta một trận rồi, anh ta chỉ là trong lúc nhất thời không kềm chế, thế mà cái tên Thẩm An Bình cứ như vậy mà rất giận dữ với anh ấy .” Cô một bên không ngừng giải thích, lát sau mới phát hiện đề tài kia đã bị Cố Bình An kéo đi càng nói càng xa. Cô cất giọng:”Ôi chao! Cố Bình An có phải bồ không đấy, mình là đang hỏi chuyện bồ với Thẩm An Bình, sao chưa nói đâu vào đâu lại lảng sang chuyện khác.” Quan Tiểu Bảo còn chưa nói hết câu, Cố Bình An đã uống xong cà phê từ khi nào, rời khỏi phòng giải lao, chỉ để lại nơi đó một mình Quan Tiểu Bảo kêu than…
Thật ra chuyện Quan Tiểu Bảo nói đến cô không phải chưa từng nghĩ qua, cô làm sao mà không để ý suy nghĩ của Thẩm An Bình cơ chứ?
Đáp án chính là cô để ý, rất rất để ý, nhưng nếu vì nói ra chuyện này mà cô bị ép rời xa anh, cô thà lựa chọn bắt mình không thừa nhận quan hệ của họ thì hơn.
Hơn nữa cô không cam lòng, không cam lòng thua dưới tay Mạc Phi, không cam lòng thấy Mẹ vì Mạc Phi mà cố sắp đặt cô ta cùng Thẩm An Bình.
Giống như ngày đó cô nói với Mạc Phi:”Cô muốn, tôi không nhất định cũng muốn, nhưng tôi nhất định sẽ không cho cô toại nguyện.”
Đôi khi đối với suy nghĩ trong đầu của chính mình, cô cũng cảm thấy thật rất âm u, nhưng cô trước giờ cũng chưa từng che giấu. Lúc đi dạo một mình đến nơi Thẩm An Bình ở, trong lòng cô cực kỳ rối loạn. Những khúc mắt giữa bọn họ vẫn chưa được tháo gở, nhưng một khắc kia cô hoàn toàn khẳng định nếu cô không đích thân đi tranh thủ cho hạnh phúc chính minh lần này, thì nó liền sẽ hoàn toàn mất đi.
Vì từng sở hữu, cuối cùng nếu mất đi, cảm giác so với chưa từng có được khó chịu hơn nhiều.
Tất Nhiễm từ khi nhận lấy thức ăn sáng từ Cố Bình An thì cứ luôn mỉm cười. Anh bình tĩnh hỏi cô:”Cuộc sống như vậy em rất vui vẻ sao?”
Cô vẫn cười tự tin, kiêu ngạo, nhẹ giọng trả lời anh:”Rất vui vẻ”
Cô cũng không rõ bản thân mình thật sự hạnh phúc không, nhưng hãnh diện đương nhiên là có. Trên thực tế cô vẫn còn ngu muội, không biết cuộc sống mình muốn là như thế nào đây? Muốn người đàn ông ra sao? Cô chẳng khác nào như một đứa trẻ, không có búp bê vải thì muốn có, nhưng có búp bê rồi thì thấy xe hơi nhỏ lại chơi vui hơn nhiều.
Nhưng điều duy nhất cô biết chính là không cần phải lôi kéo thêm nhiều người để rồi cả bọn bị vây trong một vòng lẩn quẩn, cứ để cho những người trong đó cứ tiếp tục mà giãy dụa đi.
Giống như khi đó cô nói với Tất Nhiễm:”Từ hôm nay trở đi, anh đừng yêu em nữa!”
Đúng vậy, ai cũng không nên yêu cô, cả đời này, một mình Thẩm An Bình xui xẻo đụng phải cô là đủ rồi.
Buổi tối Thẩm An Bình hẹn cô đến gặp bạn bè tại một câu lạc bộ tư nhân.
Hôm nay cô tan làm sớm nên không muốn đợi Thẩm An Bình đến đón, quyết định đi bộ tới chỗ hẹn gặp cách công ty cô không xa mấy, chỉ cần đến cuối con đường này là đã thấy được câu lạc bộ kia đang nằm ở tầng cao nhất.
Cô chậm rãi hòa cùng vào dòng người tấp nập trên đường, ai cũng có vẻ rất vội vàng, chỉ có riêng Cố Bình An ung dung thong thả bước đi.
Trong điện thoại, cô cảm nhận được hôm nay giọng Thẩm An Bình rất nhẹ, giống như chỉ cần cô nói vài câu thôi đã hoàn toàn thay đổi tâm tình của anh.
Nhưng cũng chính trong lúc đó, cô sao lại thấy mình như đang bị đi lạc?
Thẩm An Bình từng nói trên đời này chỉ duy nhất Cố Bình An là người không bao giờ biết ghen.
Cô chẳng những không ngại nhìn thấy anh lên giường cùng người khác trước mặt mình, đại khái còn rất tán thành nữa.
Thẩm An Bình từng nói Cố Bình An là người không biết thông cảm, lại kiêu căng tùy hứng, chưa bao giờ nghĩ rằng mình đã vô tình làm cho người khác khó xử cỡ nào, chỉ cần là thứ cô muốn, người khác phải luôn có sẵn cho cô.
Cố Bình An nghe xong chỉ biết cười, cô cười không phải vì Thẩm An Bình làm cô ngượng ngùng mà vì anh hiểu cô rất rõ. Khuyết điểm này chẳng phải làm cho người ta thật chán ghét cô sao, nhưng anh vẫn không sợ, sống chết đi yêu cô.
Không nhớ rõ là đã từng nghe qua câu nói này ở đâu: người đàn ông yêu ưu điểm của bạn thì chứng tỏ họ thưởng thức bạn, nhưng khi người đó bắt đầu yêu cả khuyết điểm thì chứng mình người đó toàn tâm toàn ý, thật sự rất yêu bạn.
Rõ ràng Thẩm An Bình rất yêu Cố Bình An. Cô nên nhanh chóng mà mong gả cho anh mới đúng nhưng sao đột nhiên cảm thấy khiếp sợ thế này?
Biết rõ về nhau qua ngần ấy năm, cũng ở chung nhiều năm như vậy, giờ dù cho có đột nhiên thay đổi quan hệ, trở thành ràng buộc ở cùng một chỗ thì cũng không có gì là sai cả. Mọi chuyện đều thuận lợi như thế, vì sao cô thấy thật đáng sợ a?.
Loại cảm giác lo được lo mất này làm cho cô bắt đầu chán ghét chính mình.
Cô chọn không buông tay để mất đi Thẩm An Bình, không cho phép mình chứng kiến anh thuộc về người khác, cô chọn lựa giữ lại anh, lựa chọn cùng nhau hướng đến tương lai tốt đẹp của cả hai.
Cô bát nháo, giận dỗi, lại cũng không cản trở tình yêu Thẩm An Bình dành cho cô ngày càng dâng lên.
Màn đêm dần dần buông xuống, ánh đèn thành thị được thắp sáng rực rỡ hẳn lên, Cố Bình An đứng trước một cửa kính, nhìn hình ảnh mình phản xạ thật rõ ràng kia. Khuôn mặt không đổi, khí chất cũng như xưa nhưng cô lại thấy chính mình như đã thành một người khác. Cô cùng Thẩm An Bình từ khi trưởng thành tình cảm liền không ngừng xảy ra những biến hóa cùng thay đổi, cả hai đều biết rất rõ nhưng thật buồn cười lại cố che dấu cảm giác chính bản thân mình.
Bọn họ rõ ràng không thể rời xa nhau, đồng thời lại cũng cực kỳ sợ hãi cảm giác ở cùng nhau.
Cô biết Thẩm An Bình mãi mãi chỉ yêu mỗi mình cô, yêu cô kiêu căng, tùy hứng chì vì cô là cô, Cố Bình An.
Nhưng nếu có một ngày nào đó, cô cùng những người mà anh từng quen trước đây trở nên giống nhau, cho rằng mình có thể khống chế anh, thấy anh nhìn cô gái khác trên đường mà ghen tị , anh về trễ một chút thì nghi này nghi nọ…..
Anh còn có thể tiếp tục yêu cô hay không?
Chính vì cô trước giờ không hề quan tâm, không hề để ý, mọi chuyện đều xem nhẹ nên anh mới vì lý do đó mà yêu cô càng điên cuồng sao.
Nhưng anh có biết khi cô bắt đầu thật sự yêu một người thì đó mới là tai họa, vì cô cũng như họ sẽ muốn đem anh ràng buộc đến thật khó chịu đi.
Thẩm An Bình anh rốt cuộc có từng nghĩ đến điều này hay không a.
Không phải cô không để ý chuyện anh ở cùng với ai, mà là rất để ý, để ý đến nỗi cô không hiểu sao mình đang cười, lại cười đến nỗi chảy cả nước mắt đi.
Cô không phải là người tùy hứng , ngang ngược, muốn gì phải có đó, mà chính vì cô muốn Thẩm An Bình chiều chuộng, vì anh trên đời này với cô chỉ có một mà thôi.
Cô thật không nghĩ cảm giác ấm áp rất quen thuộc như thế có một ngày lại trở thành nỗi đau tê tâm liệt phế thế này.
Chính vì vậy nên cô mới không nghĩ, không nghĩ sẽ cùng Thẩm An Bình ước hẹn gì cả, cũng không cần trách nhiệm, ví dụ như___hôn nhân.
Có đôi khi cô tự hỏi mình có phải hay không rất là ích kỷ?