Sảnh triển lãm vũ khí hải quân hoàn toàn yên tĩnh, buổi tối sảnh triển lãm không mở cửa cho khách tham quan. Vì đây là đêm cuối cùng của buổi triển lãm kỳ thứ nhất, nên mọi người đều đi hưởng thụ cho đã đêm cuối cùng trên chiến hạm, hoàn toàn không có khả năng sẽ có người tới nơi này.
Trên sảnh triển lãm rộng lớn có lắp những ngọn đèn tiết kiệm năng lượng, vũ khí dưới ánh đèn lóe lên ánh sáng của kim loại. Những chỗ không được đèn chiếu sáng trở nên âm u lạ thường. Toàn bộ sảnh triển lãm lộ ra vẻ vừa yên lặng vừa thần bí.
Mấy bóng người xẹt qua dưới ánh đèn, như một bóng ma tiến nhanh vào bóng tối. Bọn họ nhanh chóng tới gần chiếc tàu ngầm khổng lồ đặt trên sảnh triển lãm.
Bởi vì sảnh triển lãm vốn là tầng cuối cùng của chiến hạm, nên nếu sàn nhà được mở ra, phía dưới sẽ là một rãnh nước khổng lồ, dùng để phóng tàu ngầm xuống biển trong chiến tranh, chỉ cần mở cái rãnh nước ở dưới thuyền này là có thể trực tiếp thông ra ngoài biển.
Tàu ngầm nổi trong rãnh nước kia, mấy bóng người đó vừa bước lên boong tàu, lập tức cảm thấy không đúng. Không khí đầy áp lực, trong bóng tối như có dã thú đang ẩn mình, khiến người ta sởn hết gai ốc.
“Có bẫy.” Tiếng nói nam tính nhu hòa thấp giọng nói: “Xin mọi người hãy cẩn thận.”
“Làm ơn đi, giờ phút này đừng dùng mấy lời khách sáo đó nữa.”
Jack trợn trắng mắt, “Sợ gì chứ, thuyền chính là lĩnh vực của chúng ta mà.” Không để ý tới cảnh cáo của Vân Thư, cậu bước tới cửa của căn buồng nhỏ trên tàu. Đột nhiên cảm thấy có gió xẹt qua đầu, chỉ nghe Gerrard hô to một tiếng: “Coi chừng!”
Một trận gió lớn đập vào mặt, cậu không kịp né, cả người bị đập ngã trên mặt đất. Cậu lãnh nguyên một cú đấm thật mạnh vào mặt. Ngay lúc mắt đang nổ đom đóm, trên người đột nhiên nhẹ lên.
Chỉ nghe tiếng đàn ông kêu thảm thiết, người vừa mới đánh lén mình đã bị Gerrard cao lớn nắm cổ bằng năm ngón tay, cứ như đang xách con gà con mà xách thẳng lên.
“Cút!” Anh quăng người trên tay đi, người nọ bay vèo ra ngoài, ngã mạnh xuống vùng ranh giới tối đen kia.
Vân Thư vội vàng kéo Jack lên. Jack đang muốn nói cám ơn, lại phát hiện Gerrard đang cảnh giác trừng mắt vào bóng tối kia. Anh bóp các ngón tay hai cái phát ra tiếng răn rắc, cơ bắp rắn chắc trên người săn lại, như một dã thú tràn đầy sức bật. Trong con ngươi màu lam nhạt lóe ra ý chí chiến đấu. Con người này khác hẳn với tên ngốc to lớn trước kia.
Đúng như lời Eugene nói, chó ngốc cũng có lúc nhe răng nanh, đặc biệt là lúc này, khi không có chủ nhân bên cạnh.
Trong bóng tối có mấy người chậm rãi đi ra, bọn họ vây ba người nhóm Jack lại. Thân ảnh khôi ngô đi ra từ trong bóng tối, người con trai lưng hùm vai gấu này cao hơn một mét chín, cơ thể rắn chắc như một ngọn núi nhỏ. Nhưng anh ta lại không ngu ngốc kém cỏi, bước đi vững vàng, động tác nhanh nhẹn, ưu nhã nhưng lại tràn đầy sức mạnh, giống như một con sư tử mạnh mẽ đang chuẩn bị săn mồi.
Harry cong môi thành một nụ cười tà tứ, “Xem ra quân sư của chúng ta có tới hai Xoát Tử* lận nha. Vậy mà đoán đúng nơi này là chỗ các người sẽ điều tra đầu tiên.”
Harry phất phất tay, mấy người kia không có ý tốt, chậm rãi thắt chặt vòng vây. Mấy người kia đều là đàn ông có thân hình cao lớn đã được huấn luyện nghiêm túc, không phải là bảo vệ mà là quân nhân. Bọn họ rút vũ khí trong người ra, tuy đều là vũ khí lạnh** nhưng sức mạnh thì không thể dễ dàng xem nhẹ.
(*)Vũ khí lạnh ở đây là chỉ các loại vũ khí bằng kim loại như kiếm, dao, hay rìu. Vũ khí nóng là súng hay cái gì đó nổ được đấy.
“Mấy người ỷ nhiều ăn hiếp ít, vậy mà còn dùng vũ khí, còn gì là anh hùng hảo hán nữa.” Jack tức đến nghiến răng nghiến lợi. Cậu luôn không quen nhìn mấy chuyện hèn hạ như vậy.
“Hừ hừ, nếu không phải đã nhận được lệnh là không được bất cẩn làm chết người, chúng tôi không thèm dùng mấy cái vũ khí nguyên thủy này đâu.” Harry gẩy gẩy tóc mai của mình, làm ra bộ dáng “Tôi đã nhân từ lắm rồi đó”.
“Bớt nói nhảm đi!” Gerrard đột nhiên hét lớn một tiếng, phóng như tên bắn tới Harry. Người kia không nghĩ anh sẽ trực tiếp xông lên như thế, cứ như một con trâu điên mạnh mẽ vậy.
Không kịp né, vũ khí trong tay bị đối phương đánh một phát bay đi luôn. Gerrard lại vung nắm đấm tới, Harry mất vũ khí cũng không yếu thế đi chút nào, BỐP một cái, hai đấm chạm vào nhau, sau đó không thể khống chế được nữa. Hai người đều có thân thể lực lưỡng, hơn nữa dáng người cũng tương đương nhau, chỉ là Harry trong có vẻ cường tráng hơn, nhưng Gerrard lại nhanh nhẹn hơn.
Tốc độ hai người ngoài sức tưởng tượng, khí thế cường đại khiến người xung quanh đều ứa mồ hôi lạnh, trợn mắt há mồm nhìn trận solo liều chết này.
“Đánh đi! Là đàn ông thì phải dùng nắm đấm đánh nhau!” Nhiệt huyết của Jack dâng trào, kiềm không được kêu to lên, tung một cú đấm móc về bên phải đánh ngã kẻ địch đứng phía trước cậu.
Lúc này những người khác hồi hồn lại, bắt đầu đánh Vân Thư và Jack. Jack là hệ chiến đấu của hải quân, nên không hề nghi ngờ, khá am hiểu cận chiến. Đánh đến không biết gì, thì phát hiện Vân Thư đang bị ba kẻ địch vây quanh.
“Vân Thư!” Jack muốn xông qua, nhưng lại bị kẻ địch chặn lại. Mắt cậu lộ ra tia hung ác, liều lĩnh xông mạnh lên. Cậu tuyệt đối không thể để Vân Thư bị thương.
Mấy người bên Vân Thư đều bị sức mạnh tàn bạo này của cậu dọa sợ, vũ khí trong tay đều dùng hết sức đánh vào người cậu gọi tên.
Thế nhưng, đã không kịp nữa rồi. Ba người kia đồng thời ra tay, chùy sắt, côn nhị khúc, gậy sắt đều đánh hết lên người Vân Thư. Vẻ mặt người kia lại bình tĩnh, cánh tay xoắn cao tay áo kia di chuyển nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, trong nháy mắt đã đánh rớt toàn bộ vũ khí trên tay ba người.
Ba người kia nhìn nhau dò xét, còn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy hoa mắt, đã bị một sức mạnh vô hình đánh ngã trên đất.
Vân Thư bình tĩnh, nhàn nhã quay tay thành vòng tròn, thu tay lại, thở dài, “Đa tạ các vị.”
“Xin anh đấy, giờ này đừng có dùng kính ngữ nữa.” Jack đã vọt tới bên người Vân Thư trợn trắng mắt. Vừa rồi vì quá lo lắng, lại quên gia tộc của tên này là nhà võ .
“Jack, cậu bị thương kìa.” Vân Thư lo lắng lấy khăn tay ra, muốn lau máu chảy ra từ miệng vết thương trên mặt Jack.
Ai ngờ trong mắt Jack lại hiện lên tia sáng, đấm một cái sát qua tai Vân Thư. Chỉ nghe sau lưng vang lên tiếng hét thảm, người đàn ông định đánh lén Vân Thư đã bị đấm một cái vào mặt.
“Đồ ngốc! Coi chừng sau lưng!”
Vân Thư cong khóe miệng lên một chút, đưa lưng về phía Jack, bày ra tư thế chiến đấu với bên kia, “Vậy sau lưng của tôi phải giao cho cậu rồi.”
“Đồ đần…” Jack cũng xoay người sang chỗ khác, dựa vào lưng Vân Thư, “Đúng là tên không để cho người ta bớt lo.” Ngoài miệng tuy phàn nàn, nhưng sau tai cũng đã đỏ lên rồi.
Bên kia vẫn đang dùng sức đấu với sức, mỗi một đấm của Gerrard đều dùng toàn lực để đánh, anh nhất định phải chặn hết những người này.
“Thật xin lỗi, Gerrard, lần này cậu phải làm mồi nhử, thu hút hết sự chú ý của bọn chúng.”
Gerrard nhớ tới lời nói của Aslan với mình lúc phân phối nhiệm vụ, suy nghĩ quay về cuộc họp tác chiến lúc đó.
“Toàn bộ sảnh triển lãm của tầng ba, phạm vi này thật sự quá rộng. Eugene bây giờ không thể xâm nhập vào hệ thống giám sát của chiến hạm, không thể cung cấp nơi phân bố của kẻ địch được. Cho nên chúng ta phải dựa vào suy đoán của mình để đoán nơi Tiểu An đang ở.”
Eugene chiếu bản đồ 3D lên không trung, “Tuy không thể cung cấp tin tức kẻ địch cho mọi người, nhưng vẫn có thể cung cấp bản đồ tác chiến. Đây là bản đồ lấy được từ ban tổ chức.”
Trên bản đồ những điểm sáng chỉ những nơi chứa vũ khí, Aslan chỉ vào vài nơi, “Bọn họ nhất định sẽ tìm không gian khá lớn, có thể giấu được người và dễ thủ khó công, hơn nữa phải là nơi có lắp đặt hệ thống giám sát ở bốn phía. Chỗ tốt nhất đương nhiên là ở trong một vũ khí nào đó. Tàu ngầm, phi thuyền, còn có những cứ điểm di động trên mặt đất đều là những nơi tốt nhất.”
“Nhưng chỉ có một nơi là chính xác.”
“Chúng ta đi nguyên một nhóm thế này mà tìm sao?” Gerrard lo lắng hỏi. Anh giờ thầm nghĩ phải cứu Tiểu An ra, sau đó đánh mấy tên khốn bắt Tiểu An một trận.
“Không. Chúng ta chia nhau ra hành động. Hơn nữa, tôi cho rằng, tàu ngầm không phải là nơi chính xác.”
“Vì sao?” Mọi người khó hiểu hỏi.
“Thật ra thoạt nhìn tàu ngầm đó hẳn là nơi tốt nhất. Vì bốn phía nơi đó đều bị nước bao quanh, là nơi dễ thủ khó công. Nhưng….” Aslan cong khóe miệng, “Tôi cảm thấy Pearl kia sẽ không chọn nơi này làm căn cứ.”
Tất cả mọi người không nói lời nào, yên tĩnh nghe giải thích của Aslan.
“Vì theo tư liệu Eugene cung cấp, Pearl không biết bơi.”
Mọi người té ngã…
“Nhưng mà, đối phương chắc sẽ cho rằng chúng ta sẽ vào đó tìm trước, cho nên tất nhiên sẽ đặt quân mai phục ở đó.”
“Chúng ta không đi là xong.” Meri nắm tay lại, nói.
Aslan chậm rãi lắc đầu, “Không, chúng ta phải cho người đi.” Anh quay đầu, hai tay khoác lên vai Gerrard, “Thật xin lỗi, Gerrard, lần này cậu phải làm mồi nhử, thu hút hết sự chú ý của bọn chúng.”
“Vì quân mai phục kẻ địch sắp đặt nhất định là do Harry của Học Viện Hải Quân dẫn đầu, bởi cậu ta là người khá quen thuộc với tàu ngầm. Nhưng trong chúng ta người có thể đánh với cậu ta, chắc cũng chỉ có mình cậu. Nếu cậu không muốn…”
Nhìn cặp con ngươi màu xanh biếc chứa đầy áy náy kia của Aslan, Gerrard đè hai tay đang đặt trên vai mình lại, “Tôi sẵn sàng! Xin anh phải cứu Tiểu An an toàn ra khỏi đó. Hứa với tôi đi!”
Aslan rút tay về, giơ nắm đấm ra, “Lời hứa của người đàn ông! Tôi đương nhiên sẽ giữ lời.”
Gerrard cũng giơ ra nắm đấm, chạm vào nắm đấm của đối phương, “Ừ, hứa!’
Gerrard thấy nắm đấm của Harry sắp đánh trúng mình, cả tránh cũng không thèm tránh, kiên cường nhận cú đấm mạnh đó, chỗ bị đánh trúng lại như bị lửa thiêu đốt, đau dữ dội. Nhưng lửa cháy bừng bừng trong lòng lại khiến đau đớn này trở nên vô nghĩa, anh bắt được sơ hở của đối phương, đấm mạnh một cái vào cằm của người kia.
Đầu óc của tôi ngu ngốc, chỉ có thể chiến đấu bằng cách trực tiếp như thế này. Dù vậy, tôi cũng sẽ dùng hết sức lực để chặn kẻ địch lại. Aslan, anh nhất định cũng phải giữ được lời hứa đó!
Sảnh triển lãm vũ khí hải quân hoàn toàn yên tĩnh, buổi tối sảnh triển lãm không mở cửa cho khách tham quan. Vì đây là đêm cuối cùng của buổi triển lãm kỳ thứ nhất, nên mọi người đều đi hưởng thụ cho đã đêm cuối cùng trên chiến hạm, hoàn toàn không có khả năng sẽ có người tới nơi này.
Trên sảnh triển lãm rộng lớn có lắp những ngọn đèn tiết kiệm năng lượng, vũ khí dưới ánh đèn lóe lên ánh sáng của kim loại. Những chỗ không được đèn chiếu sáng trở nên âm u lạ thường. Toàn bộ sảnh triển lãm lộ ra vẻ vừa yên lặng vừa thần bí.
Mấy bóng người xẹt qua dưới ánh đèn, như một bóng ma tiến nhanh vào bóng tối. Bọn họ nhanh chóng tới gần chiếc tàu ngầm khổng lồ đặt trên sảnh triển lãm.
Bởi vì sảnh triển lãm vốn là tầng cuối cùng của chiến hạm, nên nếu sàn nhà được mở ra, phía dưới sẽ là một rãnh nước khổng lồ, dùng để phóng tàu ngầm xuống biển trong chiến tranh, chỉ cần mở cái rãnh nước ở dưới thuyền này là có thể trực tiếp thông ra ngoài biển.
Tàu ngầm nổi trong rãnh nước kia, mấy bóng người đó vừa bước lên boong tàu, lập tức cảm thấy không đúng. Không khí đầy áp lực, trong bóng tối như có dã thú đang ẩn mình, khiến người ta sởn hết gai ốc.
“Có bẫy.” Tiếng nói nam tính nhu hòa thấp giọng nói: “Xin mọi người hãy cẩn thận.”
“Làm ơn đi, giờ phút này đừng dùng mấy lời khách sáo đó nữa.”
Jack trợn trắng mắt, “Sợ gì chứ, thuyền chính là lĩnh vực của chúng ta mà.” Không để ý tới cảnh cáo của Vân Thư, cậu bước tới cửa của căn buồng nhỏ trên tàu. Đột nhiên cảm thấy có gió xẹt qua đầu, chỉ nghe Gerrard hô to một tiếng: “Coi chừng!”
Một trận gió lớn đập vào mặt, cậu không kịp né, cả người bị đập ngã trên mặt đất. Cậu lãnh nguyên một cú đấm thật mạnh vào mặt. Ngay lúc mắt đang nổ đom đóm, trên người đột nhiên nhẹ lên.
Chỉ nghe tiếng đàn ông kêu thảm thiết, người vừa mới đánh lén mình đã bị Gerrard cao lớn nắm cổ bằng năm ngón tay, cứ như đang xách con gà con mà xách thẳng lên.
“Cút!” Anh quăng người trên tay đi, người nọ bay vèo ra ngoài, ngã mạnh xuống vùng ranh giới tối đen kia.
Vân Thư vội vàng kéo Jack lên. Jack đang muốn nói cám ơn, lại phát hiện Gerrard đang cảnh giác trừng mắt vào bóng tối kia. Anh bóp các ngón tay hai cái phát ra tiếng răn rắc, cơ bắp rắn chắc trên người săn lại, như một dã thú tràn đầy sức bật. Trong con ngươi màu lam nhạt lóe ra ý chí chiến đấu. Con người này khác hẳn với tên ngốc to lớn trước kia.
Đúng như lời Eugene nói, chó ngốc cũng có lúc nhe răng nanh, đặc biệt là lúc này, khi không có chủ nhân bên cạnh.
Trong bóng tối có mấy người chậm rãi đi ra, bọn họ vây ba người nhóm Jack lại. Thân ảnh khôi ngô đi ra từ trong bóng tối, người con trai lưng hùm vai gấu này cao hơn một mét chín, cơ thể rắn chắc như một ngọn núi nhỏ. Nhưng anh ta lại không ngu ngốc kém cỏi, bước đi vững vàng, động tác nhanh nhẹn, ưu nhã nhưng lại tràn đầy sức mạnh, giống như một con sư tử mạnh mẽ đang chuẩn bị săn mồi.
Harry cong môi thành một nụ cười tà tứ, “Xem ra quân sư của chúng ta có tới hai Xoát Tử lận nha. Vậy mà đoán đúng nơi này là chỗ các người sẽ điều tra đầu tiên.”
Harry phất phất tay, mấy người kia không có ý tốt, chậm rãi thắt chặt vòng vây. Mấy người kia đều là đàn ông có thân hình cao lớn đã được huấn luyện nghiêm túc, không phải là bảo vệ mà là quân nhân. Bọn họ rút vũ khí trong người ra, tuy đều là vũ khí lạnh nhưng sức mạnh thì không thể dễ dàng xem nhẹ.
()Vũ khí lạnh ở đây là chỉ các loại vũ khí bằng kim loại như kiếm, dao, hay rìu. Vũ khí nóng là súng hay cái gì đó nổ được đấy.
“Mấy người ỷ nhiều ăn hiếp ít, vậy mà còn dùng vũ khí, còn gì là anh hùng hảo hán nữa.” Jack tức đến nghiến răng nghiến lợi. Cậu luôn không quen nhìn mấy chuyện hèn hạ như vậy.
“Hừ hừ, nếu không phải đã nhận được lệnh là không được bất cẩn làm chết người, chúng tôi không thèm dùng mấy cái vũ khí nguyên thủy này đâu.” Harry gẩy gẩy tóc mai của mình, làm ra bộ dáng “Tôi đã nhân từ lắm rồi đó”.
“Bớt nói nhảm đi!” Gerrard đột nhiên hét lớn một tiếng, phóng như tên bắn tới Harry. Người kia không nghĩ anh sẽ trực tiếp xông lên như thế, cứ như một con trâu điên mạnh mẽ vậy.
Không kịp né, vũ khí trong tay bị đối phương đánh một phát bay đi luôn. Gerrard lại vung nắm đấm tới, Harry mất vũ khí cũng không yếu thế đi chút nào, BỐP một cái, hai đấm chạm vào nhau, sau đó không thể khống chế được nữa. Hai người đều có thân thể lực lưỡng, hơn nữa dáng người cũng tương đương nhau, chỉ là Harry trong có vẻ cường tráng hơn, nhưng Gerrard lại nhanh nhẹn hơn.
Tốc độ hai người ngoài sức tưởng tượng, khí thế cường đại khiến người xung quanh đều ứa mồ hôi lạnh, trợn mắt há mồm nhìn trận solo liều chết này.
“Đánh đi! Là đàn ông thì phải dùng nắm đấm đánh nhau!” Nhiệt huyết của Jack dâng trào, kiềm không được kêu to lên, tung một cú đấm móc về bên phải đánh ngã kẻ địch đứng phía trước cậu.
Lúc này những người khác hồi hồn lại, bắt đầu đánh Vân Thư và Jack. Jack là hệ chiến đấu của hải quân, nên không hề nghi ngờ, khá am hiểu cận chiến. Đánh đến không biết gì, thì phát hiện Vân Thư đang bị ba kẻ địch vây quanh.
“Vân Thư!” Jack muốn xông qua, nhưng lại bị kẻ địch chặn lại. Mắt cậu lộ ra tia hung ác, liều lĩnh xông mạnh lên. Cậu tuyệt đối không thể để Vân Thư bị thương.
Mấy người bên Vân Thư đều bị sức mạnh tàn bạo này của cậu dọa sợ, vũ khí trong tay đều dùng hết sức đánh vào người cậu gọi tên.
Thế nhưng, đã không kịp nữa rồi. Ba người kia đồng thời ra tay, chùy sắt, côn nhị khúc, gậy sắt đều đánh hết lên người Vân Thư. Vẻ mặt người kia lại bình tĩnh, cánh tay xoắn cao tay áo kia di chuyển nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, trong nháy mắt đã đánh rớt toàn bộ vũ khí trên tay ba người.
Ba người kia nhìn nhau dò xét, còn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy hoa mắt, đã bị một sức mạnh vô hình đánh ngã trên đất.
Vân Thư bình tĩnh, nhàn nhã quay tay thành vòng tròn, thu tay lại, thở dài, “Đa tạ các vị.”
“Xin anh đấy, giờ này đừng có dùng kính ngữ nữa.” Jack đã vọt tới bên người Vân Thư trợn trắng mắt. Vừa rồi vì quá lo lắng, lại quên gia tộc của tên này là nhà võ .
“Jack, cậu bị thương kìa.” Vân Thư lo lắng lấy khăn tay ra, muốn lau máu chảy ra từ miệng vết thương trên mặt Jack.
Ai ngờ trong mắt Jack lại hiện lên tia sáng, đấm một cái sát qua tai Vân Thư. Chỉ nghe sau lưng vang lên tiếng hét thảm, người đàn ông định đánh lén Vân Thư đã bị đấm một cái vào mặt.
“Đồ ngốc! Coi chừng sau lưng!”
Vân Thư cong khóe miệng lên một chút, đưa lưng về phía Jack, bày ra tư thế chiến đấu với bên kia, “Vậy sau lưng của tôi phải giao cho cậu rồi.”
“Đồ đần…” Jack cũng xoay người sang chỗ khác, dựa vào lưng Vân Thư, “Đúng là tên không để cho người ta bớt lo.” Ngoài miệng tuy phàn nàn, nhưng sau tai cũng đã đỏ lên rồi.
Bên kia vẫn đang dùng sức đấu với sức, mỗi một đấm của Gerrard đều dùng toàn lực để đánh, anh nhất định phải chặn hết những người này.
“Thật xin lỗi, Gerrard, lần này cậu phải làm mồi nhử, thu hút hết sự chú ý của bọn chúng.”
Gerrard nhớ tới lời nói của Aslan với mình lúc phân phối nhiệm vụ, suy nghĩ quay về cuộc họp tác chiến lúc đó.
“Toàn bộ sảnh triển lãm của tầng ba, phạm vi này thật sự quá rộng. Eugene bây giờ không thể xâm nhập vào hệ thống giám sát của chiến hạm, không thể cung cấp nơi phân bố của kẻ địch được. Cho nên chúng ta phải dựa vào suy đoán của mình để đoán nơi Tiểu An đang ở.”
Eugene chiếu bản đồ D lên không trung, “Tuy không thể cung cấp tin tức kẻ địch cho mọi người, nhưng vẫn có thể cung cấp bản đồ tác chiến. Đây là bản đồ lấy được từ ban tổ chức.”
Trên bản đồ những điểm sáng chỉ những nơi chứa vũ khí, Aslan chỉ vào vài nơi, “Bọn họ nhất định sẽ tìm không gian khá lớn, có thể giấu được người và dễ thủ khó công, hơn nữa phải là nơi có lắp đặt hệ thống giám sát ở bốn phía. Chỗ tốt nhất đương nhiên là ở trong một vũ khí nào đó. Tàu ngầm, phi thuyền, còn có những cứ điểm di động trên mặt đất đều là những nơi tốt nhất.”
“Nhưng chỉ có một nơi là chính xác.”
“Chúng ta đi nguyên một nhóm thế này mà tìm sao?” Gerrard lo lắng hỏi. Anh giờ thầm nghĩ phải cứu Tiểu An ra, sau đó đánh mấy tên khốn bắt Tiểu An một trận.
“Không. Chúng ta chia nhau ra hành động. Hơn nữa, tôi cho rằng, tàu ngầm không phải là nơi chính xác.”
“Vì sao?” Mọi người khó hiểu hỏi.
“Thật ra thoạt nhìn tàu ngầm đó hẳn là nơi tốt nhất. Vì bốn phía nơi đó đều bị nước bao quanh, là nơi dễ thủ khó công. Nhưng….” Aslan cong khóe miệng, “Tôi cảm thấy Pearl kia sẽ không chọn nơi này làm căn cứ.”
Tất cả mọi người không nói lời nào, yên tĩnh nghe giải thích của Aslan.
“Vì theo tư liệu Eugene cung cấp, Pearl không biết bơi.”
Mọi người té ngã…
“Nhưng mà, đối phương chắc sẽ cho rằng chúng ta sẽ vào đó tìm trước, cho nên tất nhiên sẽ đặt quân mai phục ở đó.”
“Chúng ta không đi là xong.” Meri nắm tay lại, nói.
Aslan chậm rãi lắc đầu, “Không, chúng ta phải cho người đi.” Anh quay đầu, hai tay khoác lên vai Gerrard, “Thật xin lỗi, Gerrard, lần này cậu phải làm mồi nhử, thu hút hết sự chú ý của bọn chúng.”
“Vì quân mai phục kẻ địch sắp đặt nhất định là do Harry của Học Viện Hải Quân dẫn đầu, bởi cậu ta là người khá quen thuộc với tàu ngầm. Nhưng trong chúng ta người có thể đánh với cậu ta, chắc cũng chỉ có mình cậu. Nếu cậu không muốn…”
Nhìn cặp con ngươi màu xanh biếc chứa đầy áy náy kia của Aslan, Gerrard đè hai tay đang đặt trên vai mình lại, “Tôi sẵn sàng! Xin anh phải cứu Tiểu An an toàn ra khỏi đó. Hứa với tôi đi!”
Aslan rút tay về, giơ nắm đấm ra, “Lời hứa của người đàn ông! Tôi đương nhiên sẽ giữ lời.”
Gerrard cũng giơ ra nắm đấm, chạm vào nắm đấm của đối phương, “Ừ, hứa!’
Gerrard thấy nắm đấm của Harry sắp đánh trúng mình, cả tránh cũng không thèm tránh, kiên cường nhận cú đấm mạnh đó, chỗ bị đánh trúng lại như bị lửa thiêu đốt, đau dữ dội. Nhưng lửa cháy bừng bừng trong lòng lại khiến đau đớn này trở nên vô nghĩa, anh bắt được sơ hở của đối phương, đấm mạnh một cái vào cằm của người kia.
Đầu óc của tôi ngu ngốc, chỉ có thể chiến đấu bằng cách trực tiếp như thế này. Dù vậy, tôi cũng sẽ dùng hết sức lực để chặn kẻ địch lại. Aslan, anh nhất định cũng phải giữ được lời hứa đó!