Edit: Song Tử
Hoa Trung* là điển hình của những thành phố miền nam có cảnh sắc non xanh nước biếc.
*Hoa Trung: Bao gồm Hồ Bắc, Hồ Nam ở trung du Trường Giang, Trung Quốc.
Bầu không khí trong thành phố rất trong lành sạch sẽ, trung tâm thành phố cực kỳ náo nhiệt, bên ngoài là các khu vực có thắng cảnh thiên nhiên. Vùng ngoại ô thành phố được bao quang bởi các dãy núi, có một số ngọn núi cao từ 200~300m liên kết với nhau, dưới chân núi có một con sông nhỏ trong vắt quanh co. Trong đó có một gò núi vô cùng nhỏ nằm trên đỉnh núi là một nguồn suối cực kỳ nổi tiếng.
Vào nửa đêm bầu trời giống như một lớp màn, sao lốm đốm đầy trời, phía đông là một mặt trăng hình lưỡi liềm sáng ngời treo giữa không trung, trăng sáng nhô cao, hiện ra các ngôi sao vây quanh mặt trăng.
Ánh trăng ngưng tụ sáng ngời, ánh sáng màu bạc rơi xuống lờ mờ, chiếu sáng thảm thực vật dưới chân núi.
Nhờ ánh trăng nên có thể thấy dòng suối đang chảy dưới chân núi, ánh trăng bạc chiếu trên mặt nước mênh mông lấp lánh rực rõ.
Không có những âm thanh hối hả nhộn nhịp của thành phố, không có tiếng bánh xe chuyển động, dưới chân núi cực kỳ yên tĩnh.
Trong yên tĩnh, cũng không thiếu tiếng nước chảy róc rách của dòng suối cùng với tiếng vỗ cánh phát ra âm thanh vui vẻ của châu chấu.
Một bóng người cao gầy ở trong bụi cỏ tìm được thứ gì đó, hưng phấn xoay người rống to: "Tôi tìm được một ao nhỏ có nước bùn á!"
"Anh không được kêu!"
Tiếp theo phía sau vang lên âm thanh trầm thấp bất đắc dĩ của Giản Trang.
Giản Trang đi ở phía sau cẩn thận bước, nhỏ giọng cảnh cáo Đỗ Úy Nhiên ở trước mặt đang hưng phấn không thôi: "Lươn sống và ẩn náu ở trong nước bùn anh lại chạy và la hét như vậy, sẽ khiến lươn ở trong bùn bị dọa sợ, bọn nó sẽ càng chui sâu vào trong bùn hơn, đến lúc đó chúng ta sẽ không bắt được chúng nữa!"
"A, a, tôi không biết, xin lỗi xin lỗi, tôi lập tức câm miệng. . . . . ." Đỗ Úy Nhiên đứng trong ao nhỏ sóng nước dập dờn vội vàng che miệng mình lại, nghiêm túc gật đầu một cái.
"Tìm được ao nước là tốt rồi, tôi làm cái gì anh chỉ cần đi theo giúp một tay là được rồi, không được tự ý hành động." Giản Trang kéo ống quần, nhắm mắt đưa chân, bước lên đám cỏ mềm mại đi đến bên cạnh Đỗ Úy Nhiên, nghiêng đầu đến gần bên lỗ tai anh ta nhẹ giọng nói.
Cô thực sự phục vị quý công tử này, thân kiều nhục quý, không hề có kinh nghiệm của cuộc sống hoang dã, vì mới mẻ mà chơi đùa rất vui, lôi cô và vị Tô gia kia ngồi ôtô đi tới vùng ngoại ô có sông hồ, sau đó vui mừng nhảy cẫng lên chạy đến dòng suối nhỏ bắt lươn.
Người dân sống tại Mĩ không bao giờ ăn loại cá nước ngọt, bao gồm loài lươn có hình dáng rất giống loài rắn nước rẻ mạt.
Cho nên Đỗ Úy Nhiên căn bản không biết từ trước đến nay lươn sống ở trong nước có tốc độ rất nhanh, loài lươn này sống trong nước bùn, nằm yên lặng trong nước, ban ngày ẩn náu trong hang đào dưới lớp bùn, vào ban đêm chui ra khỏi hang đi kiếm ăn, hơn nữa chỉ cần có một tiếng động nhỏ cũng sẽ khiến lươn bị sợ hãi trở lại trong hang.
Đỗ Úy Nhiên từ nhỏ được gia tộc cưng chiều, ở nhà anh ta đứng thứ tư, có ba anh trai đang học tập trong Giáo Hội, anh ta cũng không phải là người thừa kế, cho nên cuộc sống trôi qua hết sức thanh thản, nhiệm vụ chủ yếu chính là "Sống phóng túng" , ngay cả những kỹ năng để sinh hoạt hàng ngày một chữ cũng không biết, anh ta cũng không biết đến khó khăn của nhân gian, chứ đừng nói đến loại kỹ năng bắt lươn đặc biệt này.
Bắt lươn đừng nói là đỗ tươi thắm, ngay cả mọi người cũng có rất ít người làm được.
Sau khi cha mẹ Giản Trang ly hôn, cô được mẹ gửi nuôi ở nhà ông ngoại, sống ở quê một thời gian đi theo một đám hỗn tiểu tử người trong thôn học được rất nhiều, từ lên cây hái đào, đến sông mò tôm, cổ tay nhỏ bé đã được luyện đến thành thục.
Sau khi lớn lên rời khỏi thôn làng, đi học, lập gia đình, không còn cơ hội được như thế. Không ngờ đã cách nhiều năm như vậy lại có cơ hội được xuống sông mò tôm. Ha ha, có lẽ đây chính là cuộc đời.
Nghĩ tới đây cô không nhịn được khóe miệng hé ra một nụ cười khổ, xoay người đứng dưới ánh trăng, hét lên với người đàn ông đang đứng trong hồ nước phía xa: "Tô gia, làm phiền anh nhanh lên một chút, đến đây cầm lấy lưới và mồi câu, không nên cách tôi xa như vậy, một mình tôi không giải quyết được ."
Dưới ánh trăng, ánh sáng trong trẻo lạnh lẽo in trên thân người nọ đang đứng sau lưng Giản Trang mười mét đùa giỡn với ánh trăng.
Bởi vì cách quá xa, ánh sáng yếu ớt, ánh trăng chiếu vào trên trán anh ta, do sợi tóc bị che mất tạo thành một vết ở trên mặt, không cách nào nhìn rõ vẽ mặt của anh ta, nhưng lại nghe thấy rất rõ ràng giọng nói lầm bầm vô cùng miễn cưỡng của người nọ: "Thật sự là phiền phức chết đi được, tối khuya rồi còn muốn ăn lươn ninh, ăn thì ăn đi, còn mắc bệnh thần kinh giống nhau nhất định phải bắt mình tới nơi này, mấy người thật sự là rảnh rỗi không có chuyện gì để làm à." Miệng người nọ không ngừng than thở, kì kèo mè nheo quay sang bên này :"Chính mình muốn ăn lươn ninh, không tự mình đi bắt, lại kéo lão tử qua đây làm người hầu cho mấy người, mẹ kiếp cho rằng tôi sẽ không gây chuyện sao. Nói mấy người không phải bệnh thần kinh, ai tin."
Đỗ Úy Nhiên đứng ở bên bờ nước nghe thấy sau lưng một tiếng thì thầm bay ra từ trong miệng người kia, nhưng không nghe rõ, lập tức quay đầu qua lớn tiếng hỏi: "Tô Việt Trác, anh nói cái gì đó? Anh cách chúng tôi quá xa, nghe không rõ."
". . . . . ." Tô Việt Trác bước chân ngừng lại một chút, hít sâu một hơi, mới áp chế căm tức trong lồng ngực xuống. Anh ta không nhịn được nhìn Đỗ Úy Nhiên, từ trong kẽ răng nặn ra câu: "Tôi đã nói rõ ràng là đừng làm ở đây——rừng núi này hoang vắng, anh bắt được lươn rồi, lát nữa mang về quán cơm tìm đầu bếp làm canh, bây giờ đã muộn rồi sẽ không phải phiền phức nữa!"
"Không phiền phức." Đỗ Úy Nhiên không hiểu lên tiếng trả lời, sau đó chỉ chỉ một chỗ đất trống phía trước, nói: "Tại sao anh lại đần như vậy, nếu làm vậy lại mang đến một hồi lôi thôi, cũng đã trễ thế này bắt được lươn đưa đến quán cơm xong vậy tôi cũng đã chết đói rồi. Chúng ta trực tiếp làm ngay tại đây đi!"
Ngay tại đây. . . . . .
Tô Việt Trác cơ hồ cho là mình nghe lầm, kinh ngạc hỏi ngược lại: "Chú nói cái gì?"
"Làm tại đây. Có vấn đề gì không?" Đỗ Úy Nhiên cười ha hả người đứng thẳng tắp hai tay chống nạnh hả hê nói: " Anh yên tâm đi, tôi đã sớm chuẩn bị tốt rồi, nồi hầm cách thủy, nước tương, muối bột ngọt gì đó, tôi đã để ở trong túi xách rồi, sau khi bắt lươn làm sạch sẽ là có thể cho vào nồi, anh qua đây giúp một tay là được."
"Chú. . . . . ." con mẹ nó. Tô Việt Trác thiếu chút nữa mắng ra miệng, cũng may sau khi nói ra chữ đầu tiên lập tức im lặng nhịn xuống. Ta chửi con mẹ nó chứ, người này suy nghĩ cũng thật chu toàn, ở nơi hoang vu chôn nồi nấu cơm, thế nào, muốn sống một cuộc sống như người nguyên thủy sao? Thật đúng là một tên chết tiệt mắc bệnh thần kinh!
*
Việc bắt lươn này, Đỗ Úy Nhiên căn bản không biết làm. Tô Việt Trác hoàn toàn không tình nguyện, sau khi cầm lấy công cụ, giống như đầu gỗ đứng chôn chân trên bờ chết sống không muốn xuống nước.
Không có biện pháp, Giản Trang không thể làm gì khác hơn là một người nhận hai phần việc, bảo Đỗ Úy Nhiên nhẹ nhàng xuống nước, chôn toàn bộ tám góc lưới đánh cá vào bốn góc của bể nước.
Mực nước ao rất thấp, nước chỉ ngập đến bắp chân.
Vì đề phòng ngộ nhỡ, Giản Trang lấy lưỡi câu gắn với dây câu, trên lưỡi câu mắc vào một con giun còn sống, sau đó dựa vào ánh trăng, khom người tìm được mười mấy lỗ hang trong nước bùn bên bờ ao, trên mỗi lỗ hang chôn một lưỡi câu có mắc giun.
Việc tìm cửa hang này, Đỗ Úy Nhiên chỉ có thể đứng nhìn náo nhiệt không giúp được việc gì. Tô Việt Trác đứng ở bên cạnh giầy cũng không cởi lạnh lùng nhìn kịch hay.
Làm xong một loạt, Giản Trang rắc rất nhiều mồi câu ở trên mặt nước, sau đó bảo Đỗ Úy Nhiên lên bờ dùng sức dậm chân.
Chỉ chốc lát sau, lươn ở bên trong rối rít bơi ra khỏi hang, phần lớn lươn bơi tới giữa ao nước, sau khi chúng bơi đến chỗ mồi câu đang lơ lửng trên mặt, Giản Trang lập tức quát lên, Đỗ Úy Nhiên và Tô Việt Trác chia ra cầm các góc của lưới đánh cá, cùng nhau dùng sức vây lại, trong nháy mắt thu lưới! Rất nhiều con lươn không kịp chạy bị bắt gọn trong lưới!
Lươn ban ngày trốn ở trong hang ban đêm ra ngoài kiếm ăn, đều có tập tính như vậy. Trong nước xuất hiện xao động, sẽ khiến lươn hoảng sợ.Đứng ở trên bên bờ giẫm lên hang, lươn sẽ cho rằng hang động không vững sắp sụp mà chủ động bơi ra.
Bố trí lưới đánh cá thật tốt mà không làm lươn hoảng sợ, đây là một kỹ năng.
Đỗ Úy Nhiên sức lớn, vui mừng hớn hở kéo một đoàn lưới cá lớn ném lên bờ, sau đó mở đèn pin cầm tay lên, kiểm tra chiến lợi phẩm trong lưới.
Tô Việt Trác nhìn Đỗ Úy Nhiên đếm hăng say, không nhịn được tiến lên phía trước ngồi chồm hổm ở bên cạnh, tùy ý cầm lên một con cả người ướt nhẹp, là động vật có bốn cái chân dài, sau khi nhìn xung quanh nửa ngày hỏi Giản Trang đang đứng đối diện: "Đây có phải là con ếch không?"
Giản Trang ngẩng đầu lên nhìn, sau khi thấy trên lưng con vật này nổi đầy mụn, trả lời: "Ngay cả con ếch mà anh cũng không nhận ra hả? Đây là một con cóc trong ngũ độc, có độc. . . . . ."
"Fuck!" Giản Trang còn chưa nói hết lời, lập tức bị một tiếng mắng của Tô Việt Trác cắt đứt.
". . . . . ." Cả người Tô Việt Trác chấn động, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy một con vật nào kinh tởm như vậy, lần này nhìn cũng không nhìn lập tức ném con ếch đầy mụn trong tay ra thật xa.
"Ha ha ha. . . . . . khí thế Đại lão gia của anh đâu rồi, buồn cười quá, nhìn anh bị sợ hãi kìa."
Đỗ Úy Nhiên lập tức ngẩng đầu lên, hung hăng ngang ngược cười rộ lên. . . . . .
*
Sau đó nhặt củi nổi lửa, mọi việc đều do Giản Trang chịu trách nhiệm hoàn thành.
Nói thế nào thì Tô Việt Trác cũng là đại ca xã hội đen, lúc nào cũng được người khác coi như "Ông chủ", mặc dù thân phận so với Đỗ Úy Nhiên không cao quý bằng, nhưng cũng là người đã quen sống những ngày được chiều chuộng. Ăn uống cái gì cũng có sẵn, làm sao mà biết nấu cơm?
Có lẽ anh ta biết giết người nhưng mà lươn làm như thế nào anh ta cũng không biết.
Hết cách rồi, Giản Trang cầm dao găm bắt đầu làm việc.
Khi Giản trang còn bé thường làm việc này, quen cửa quen nẻo. Cả người con lươn trắng nõn, Giản Trang một tay nắm đầu con lươn , móng tay bấm vào da, mới cố định được con lươn ở trong lòng bàn tay, tay phải cầm dao, lưỡi dao để ở bụng con lươn rạch một đường từ trên xuống dưới. . . . . . Sau khi lấy hết ruột ra, rửa sạch, cắt thành 2 miếng nhỏ bỏ vào trong nồi, chuẩn bị hành gừng tỏi bỏ hết vào trong nồi. . . . . .
"Thơm quá . . . . . ." Đỗ Úy Nhiên ngồi bên cạnh nồi ngửi mùi thơm, thở dài nói: "Giản Trang cô học được món này ở đâu vậy? Tôi nhớ trước kia cô đâu có biết nấu cơm, thường hay ăn thức ăn nhanh. . . . . . Nửa năm không gặp, cô đã thành đầu bếp rồi !"
"Ngửi. . . . . . rất thơm ." Giằng co đến nửa đêm, Tô Việt Trác cũng đói bụng, nhất là bây giờ đã qua thời gian ăn tối, nhìn nồi lươn nấu đang sôi ùng ục, anh ta cũng không tự chủ được lại gần hơn một chút.
"Đi đi đi, anh đứng sang một bên đi, thèm chết cũng không cho anh ăn. Cái gì cũng không cho giúp mà đòi ăn." Đỗ Úy Nhiên uốn éo thân mình, đặt mông đẩy Tô Việt Trác ngồi bên cạnh ra, gương mặt trắng mịn đẹp trai dịu dàng đột nhiên trở lên kiên quyết: "Bây giờ anh lại muốn đến ăn, vậy lúc sớm anh đi chỗ nào rồi hả ?"
". . . . . ." Tô Việt Trác không lên tiếng, cặp mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm người ngồi bên cạnh Đỗ Úy Nhiên.
"Muốn ăn cũng được. . . . . ." Giản Trang đứng ở một bên ngẩng mặt, đầu ngẩng cao từ từ quay sang nhìn Tô Việt Trác, khuôn mặt phơi phới nở một nụ cười xấu xa, giảo hoạt nói: "Trả lời tôi một vấn đề, thành thật trả lời, tôi sẽ chia cho anh một bát canh."
"Cô muốn biết cái gì?" Tô Việt Trác ngẩng đầu lên, đón ánh mắt của Giản Trang .
"Thật ra thì vấn đề rất đơn giản, tôi tin rằng anh nhất định trả lời được." Độ cong trên bờ môi Giản Trang càng ngày càng sâu, nụ cười càng trở nên nguy hiểm hơn, cô cười híp mắt dịu dàng hỏi: " Anh có dám nói ra số đo của mình không."
"Số đo gì?" Tô Việt Trác nháy mắt mấy cái, không rõ lý do.
"Chính là số đo áo mưa** mà anh thường dùng." Giản Trang cố ý chọn vấn đề này, ai bảo vừa rồi anh ta chỉ đứng nhìn mà không giúp một tay, bây giờ muốn ăn uống chùa, nào có chuyện dễ dàng như vậy: "Anh nói đi chứ? Tôi tin Đỗ Úy Nhiên cũng rất muốn biết."
**Áo mưa là cái gì thì chắc ai cũng biết rồi nhỉ :D
"Không sai không sai!" Đỗ Úy Nhiên vui mừng từ trên mặt đất nhảy dựng lên, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Tô Việt Trác đang ngồi ở dưới, ánh mắt giống như tia x quang gắt gao nhìn chằm chằm vào quần Tô Việt Trác, nụ cười giả tạo nói: "Tôi cũng muốn biết nha! Đặc biệt muốn biết cái đó của anh có phải rất uy mãnh hay không? Bởi vì ngày hôm qua khi tôi đi ngang qua phòng làm việc của anh, nghe thấy bên trong có tiếng phụ nữ khóc gọi ông trời mà, âm thanh đặc biệt lớn nha. . . . . ."
Hai tay Tô Việt Trác che quần, cực kỳ tức giận, anh ta đột nhiên có kích động muốn giết người, rốt cuộc không thể nhịn được nữa chửi tục nói: “Tổ sư hai người các ngươi. . . . . . Con mẹ nó, có muốn lão tử cởi hết ra cho các ngươi ngó ngó hay không!"
------ Ngoài lề ------
【 Giản Trang sau khi sống lại, dùng thân phận của Giản Trang để sống. Cô ấy không có bất kỳ lý do gì để sử dụng lực lượng Giản gia đối phó Hứa gia, mà lúc này ba anh em Nguyễn gia mới quen với Giản Trang chưa lâu, làm sao có thể ra mặt thay cô ấy? Nếu Giản Trang sống lại lần nữa sẽ phải làm cho mình mạnh mẽ hơn, mà không phải dựa vào người khác, cho nên Giản Trang đang dần dần bước từng bước một. 】
Hoa Trung* là điển hình của những thành phố miền nam có cảnh sắc non xanh nước biếc.
*Hoa Trung: Bao gồm Hồ Bắc, Hồ Nam ở trung du Trường Giang, Trung Quốc.
Bầu không khí trong thành phố rất trong lành sạch sẽ, trung tâm thành phố cực kỳ náo nhiệt, bên ngoài là các khu vực có thắng cảnh thiên nhiên. Vùng ngoại ô thành phố được bao quang bởi các dãy núi, có một số ngọn núi cao từ 200~300m liên kết với nhau, dưới chân núi có một con sông nhỏ trong vắt quanh co. Trong đó có một gò núi vô cùng nhỏ nằm trên đỉnh núi là một nguồn suối cực kỳ nổi tiếng.
Vào nửa đêm bầu trời giống như một lớp màn, sao lốm đốm đầy trời, phía đông là một mặt trăng hình lưỡi liềm sáng ngời treo giữa không trung, trăng sáng nhô cao, hiện ra các ngôi sao vây quanh mặt trăng.
Ánh trăng ngưng tụ sáng ngời, ánh sáng màu bạc rơi xuống lờ mờ, chiếu sáng thảm thực vật dưới chân núi.
Nhờ ánh trăng nên có thể thấy dòng suối đang chảy dưới chân núi, ánh trăng bạc chiếu trên mặt nước mênh mông lấp lánh rực rõ.
Không có những âm thanh hối hả nhộn nhịp của thành phố, không có tiếng bánh xe chuyển động, dưới chân núi cực kỳ yên tĩnh.
Trong yên tĩnh, cũng không thiếu tiếng nước chảy róc rách của dòng suối cùng với tiếng vỗ cánh phát ra âm thanh vui vẻ của châu chấu.
Một bóng người cao gầy ở trong bụi cỏ tìm được thứ gì đó, hưng phấn xoay người rống to: "Tôi tìm được một ao nhỏ có nước bùn á!"
"Anh không được kêu!"
Tiếp theo phía sau vang lên âm thanh trầm thấp bất đắc dĩ của Giản Trang.
Giản Trang đi ở phía sau cẩn thận bước, nhỏ giọng cảnh cáo Đỗ Úy Nhiên ở trước mặt đang hưng phấn không thôi: "Lươn sống và ẩn náu ở trong nước bùn anh lại chạy và la hét như vậy, sẽ khiến lươn ở trong bùn bị dọa sợ, bọn nó sẽ càng chui sâu vào trong bùn hơn, đến lúc đó chúng ta sẽ không bắt được chúng nữa!"
"A, a, tôi không biết, xin lỗi xin lỗi, tôi lập tức câm miệng. . . . . ." Đỗ Úy Nhiên đứng trong ao nhỏ sóng nước dập dờn vội vàng che miệng mình lại, nghiêm túc gật đầu một cái.
"Tìm được ao nước là tốt rồi, tôi làm cái gì anh chỉ cần đi theo giúp một tay là được rồi, không được tự ý hành động." Giản Trang kéo ống quần, nhắm mắt đưa chân, bước lên đám cỏ mềm mại đi đến bên cạnh Đỗ Úy Nhiên, nghiêng đầu đến gần bên lỗ tai anh ta nhẹ giọng nói.
Cô thực sự phục vị quý công tử này, thân kiều nhục quý, không hề có kinh nghiệm của cuộc sống hoang dã, vì mới mẻ mà chơi đùa rất vui, lôi cô và vị Tô gia kia ngồi ôtô đi tới vùng ngoại ô có sông hồ, sau đó vui mừng nhảy cẫng lên chạy đến dòng suối nhỏ bắt lươn.
Người dân sống tại Mĩ không bao giờ ăn loại cá nước ngọt, bao gồm loài lươn có hình dáng rất giống loài rắn nước rẻ mạt.
Cho nên Đỗ Úy Nhiên căn bản không biết từ trước đến nay lươn sống ở trong nước có tốc độ rất nhanh, loài lươn này sống trong nước bùn, nằm yên lặng trong nước, ban ngày ẩn náu trong hang đào dưới lớp bùn, vào ban đêm chui ra khỏi hang đi kiếm ăn, hơn nữa chỉ cần có một tiếng động nhỏ cũng sẽ khiến lươn bị sợ hãi trở lại trong hang.
Đỗ Úy Nhiên từ nhỏ được gia tộc cưng chiều, ở nhà anh ta đứng thứ tư, có ba anh trai đang học tập trong Giáo Hội, anh ta cũng không phải là người thừa kế, cho nên cuộc sống trôi qua hết sức thanh thản, nhiệm vụ chủ yếu chính là "Sống phóng túng" , ngay cả những kỹ năng để sinh hoạt hàng ngày một chữ cũng không biết, anh ta cũng không biết đến khó khăn của nhân gian, chứ đừng nói đến loại kỹ năng bắt lươn đặc biệt này.
Bắt lươn đừng nói là đỗ tươi thắm, ngay cả mọi người cũng có rất ít người làm được.
Sau khi cha mẹ Giản Trang ly hôn, cô được mẹ gửi nuôi ở nhà ông ngoại, sống ở quê một thời gian đi theo một đám hỗn tiểu tử người trong thôn học được rất nhiều, từ lên cây hái đào, đến sông mò tôm, cổ tay nhỏ bé đã được luyện đến thành thục.
Sau khi lớn lên rời khỏi thôn làng, đi học, lập gia đình, không còn cơ hội được như thế. Không ngờ đã cách nhiều năm như vậy lại có cơ hội được xuống sông mò tôm. Ha ha, có lẽ đây chính là cuộc đời.
Nghĩ tới đây cô không nhịn được khóe miệng hé ra một nụ cười khổ, xoay người đứng dưới ánh trăng, hét lên với người đàn ông đang đứng trong hồ nước phía xa: "Tô gia, làm phiền anh nhanh lên một chút, đến đây cầm lấy lưới và mồi câu, không nên cách tôi xa như vậy, một mình tôi không giải quyết được ."
Dưới ánh trăng, ánh sáng trong trẻo lạnh lẽo in trên thân người nọ đang đứng sau lưng Giản Trang mười mét đùa giỡn với ánh trăng.
Bởi vì cách quá xa, ánh sáng yếu ớt, ánh trăng chiếu vào trên trán anh ta, do sợi tóc bị che mất tạo thành một vết ở trên mặt, không cách nào nhìn rõ vẽ mặt của anh ta, nhưng lại nghe thấy rất rõ ràng giọng nói lầm bầm vô cùng miễn cưỡng của người nọ: "Thật sự là phiền phức chết đi được, tối khuya rồi còn muốn ăn lươn ninh, ăn thì ăn đi, còn mắc bệnh thần kinh giống nhau nhất định phải bắt mình tới nơi này, mấy người thật sự là rảnh rỗi không có chuyện gì để làm à." Miệng người nọ không ngừng than thở, kì kèo mè nheo quay sang bên này :"Chính mình muốn ăn lươn ninh, không tự mình đi bắt, lại kéo lão tử qua đây làm người hầu cho mấy người, mẹ kiếp cho rằng tôi sẽ không gây chuyện sao. Nói mấy người không phải bệnh thần kinh, ai tin."
Đỗ Úy Nhiên đứng ở bên bờ nước nghe thấy sau lưng một tiếng thì thầm bay ra từ trong miệng người kia, nhưng không nghe rõ, lập tức quay đầu qua lớn tiếng hỏi: "Tô Việt Trác, anh nói cái gì đó? Anh cách chúng tôi quá xa, nghe không rõ."
". . . . . ." Tô Việt Trác bước chân ngừng lại một chút, hít sâu một hơi, mới áp chế căm tức trong lồng ngực xuống. Anh ta không nhịn được nhìn Đỗ Úy Nhiên, từ trong kẽ răng nặn ra câu: "Tôi đã nói rõ ràng là đừng làm ở đây——rừng núi này hoang vắng, anh bắt được lươn rồi, lát nữa mang về quán cơm tìm đầu bếp làm canh, bây giờ đã muộn rồi sẽ không phải phiền phức nữa!"
"Không phiền phức." Đỗ Úy Nhiên không hiểu lên tiếng trả lời, sau đó chỉ chỉ một chỗ đất trống phía trước, nói: "Tại sao anh lại đần như vậy, nếu làm vậy lại mang đến một hồi lôi thôi, cũng đã trễ thế này bắt được lươn đưa đến quán cơm xong vậy tôi cũng đã chết đói rồi. Chúng ta trực tiếp làm ngay tại đây đi!"
Ngay tại đây. . . . . .
Tô Việt Trác cơ hồ cho là mình nghe lầm, kinh ngạc hỏi ngược lại: "Chú nói cái gì?"
"Làm tại đây. Có vấn đề gì không?" Đỗ Úy Nhiên cười ha hả người đứng thẳng tắp hai tay chống nạnh hả hê nói: " Anh yên tâm đi, tôi đã sớm chuẩn bị tốt rồi, nồi hầm cách thủy, nước tương, muối bột ngọt gì đó, tôi đã để ở trong túi xách rồi, sau khi bắt lươn làm sạch sẽ là có thể cho vào nồi, anh qua đây giúp một tay là được."
"Chú. . . . . ." con mẹ nó. Tô Việt Trác thiếu chút nữa mắng ra miệng, cũng may sau khi nói ra chữ đầu tiên lập tức im lặng nhịn xuống. Ta chửi con mẹ nó chứ, người này suy nghĩ cũng thật chu toàn, ở nơi hoang vu chôn nồi nấu cơm, thế nào, muốn sống một cuộc sống như người nguyên thủy sao? Thật đúng là một tên chết tiệt mắc bệnh thần kinh!
*
Việc bắt lươn này, Đỗ Úy Nhiên căn bản không biết làm. Tô Việt Trác hoàn toàn không tình nguyện, sau khi cầm lấy công cụ, giống như đầu gỗ đứng chôn chân trên bờ chết sống không muốn xuống nước.
Không có biện pháp, Giản Trang không thể làm gì khác hơn là một người nhận hai phần việc, bảo Đỗ Úy Nhiên nhẹ nhàng xuống nước, chôn toàn bộ tám góc lưới đánh cá vào bốn góc của bể nước.
Mực nước ao rất thấp, nước chỉ ngập đến bắp chân.
Vì đề phòng ngộ nhỡ, Giản Trang lấy lưỡi câu gắn với dây câu, trên lưỡi câu mắc vào một con giun còn sống, sau đó dựa vào ánh trăng, khom người tìm được mười mấy lỗ hang trong nước bùn bên bờ ao, trên mỗi lỗ hang chôn một lưỡi câu có mắc giun.
Việc tìm cửa hang này, Đỗ Úy Nhiên chỉ có thể đứng nhìn náo nhiệt không giúp được việc gì. Tô Việt Trác đứng ở bên cạnh giầy cũng không cởi lạnh lùng nhìn kịch hay.
Làm xong một loạt, Giản Trang rắc rất nhiều mồi câu ở trên mặt nước, sau đó bảo Đỗ Úy Nhiên lên bờ dùng sức dậm chân.
Chỉ chốc lát sau, lươn ở bên trong rối rít bơi ra khỏi hang, phần lớn lươn bơi tới giữa ao nước, sau khi chúng bơi đến chỗ mồi câu đang lơ lửng trên mặt, Giản Trang lập tức quát lên, Đỗ Úy Nhiên và Tô Việt Trác chia ra cầm các góc của lưới đánh cá, cùng nhau dùng sức vây lại, trong nháy mắt thu lưới! Rất nhiều con lươn không kịp chạy bị bắt gọn trong lưới!
Lươn ban ngày trốn ở trong hang ban đêm ra ngoài kiếm ăn, đều có tập tính như vậy. Trong nước xuất hiện xao động, sẽ khiến lươn hoảng sợ.Đứng ở trên bên bờ giẫm lên hang, lươn sẽ cho rằng hang động không vững sắp sụp mà chủ động bơi ra.
Bố trí lưới đánh cá thật tốt mà không làm lươn hoảng sợ, đây là một kỹ năng.
Đỗ Úy Nhiên sức lớn, vui mừng hớn hở kéo một đoàn lưới cá lớn ném lên bờ, sau đó mở đèn pin cầm tay lên, kiểm tra chiến lợi phẩm trong lưới.
Tô Việt Trác nhìn Đỗ Úy Nhiên đếm hăng say, không nhịn được tiến lên phía trước ngồi chồm hổm ở bên cạnh, tùy ý cầm lên một con cả người ướt nhẹp, là động vật có bốn cái chân dài, sau khi nhìn xung quanh nửa ngày hỏi Giản Trang đang đứng đối diện: "Đây có phải là con ếch không?"
Giản Trang ngẩng đầu lên nhìn, sau khi thấy trên lưng con vật này nổi đầy mụn, trả lời: "Ngay cả con ếch mà anh cũng không nhận ra hả? Đây là một con cóc trong ngũ độc, có độc. . . . . ."
"Fuck!" Giản Trang còn chưa nói hết lời, lập tức bị một tiếng mắng của Tô Việt Trác cắt đứt.
". . . . . ." Cả người Tô Việt Trác chấn động, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy một con vật nào kinh tởm như vậy, lần này nhìn cũng không nhìn lập tức ném con ếch đầy mụn trong tay ra thật xa.
"Ha ha ha. . . . . . khí thế Đại lão gia của anh đâu rồi, buồn cười quá, nhìn anh bị sợ hãi kìa."
Đỗ Úy Nhiên lập tức ngẩng đầu lên, hung hăng ngang ngược cười rộ lên. . . . . .
*
Sau đó nhặt củi nổi lửa, mọi việc đều do Giản Trang chịu trách nhiệm hoàn thành.
Nói thế nào thì Tô Việt Trác cũng là đại ca xã hội đen, lúc nào cũng được người khác coi như "Ông chủ", mặc dù thân phận so với Đỗ Úy Nhiên không cao quý bằng, nhưng cũng là người đã quen sống những ngày được chiều chuộng. Ăn uống cái gì cũng có sẵn, làm sao mà biết nấu cơm?
Có lẽ anh ta biết giết người nhưng mà lươn làm như thế nào anh ta cũng không biết.
Hết cách rồi, Giản Trang cầm dao găm bắt đầu làm việc.
Khi Giản trang còn bé thường làm việc này, quen cửa quen nẻo. Cả người con lươn trắng nõn, Giản Trang một tay nắm đầu con lươn , móng tay bấm vào da, mới cố định được con lươn ở trong lòng bàn tay, tay phải cầm dao, lưỡi dao để ở bụng con lươn rạch một đường từ trên xuống dưới. . . . . . Sau khi lấy hết ruột ra, rửa sạch, cắt thành 2 miếng nhỏ bỏ vào trong nồi, chuẩn bị hành gừng tỏi bỏ hết vào trong nồi. . . . . .
"Thơm quá . . . . . ." Đỗ Úy Nhiên ngồi bên cạnh nồi ngửi mùi thơm, thở dài nói: "Giản Trang cô học được món này ở đâu vậy? Tôi nhớ trước kia cô đâu có biết nấu cơm, thường hay ăn thức ăn nhanh. . . . . . Nửa năm không gặp, cô đã thành đầu bếp rồi !"
"Ngửi. . . . . . rất thơm ." Giằng co đến nửa đêm, Tô Việt Trác cũng đói bụng, nhất là bây giờ đã qua thời gian ăn tối, nhìn nồi lươn nấu đang sôi ùng ục, anh ta cũng không tự chủ được lại gần hơn một chút.
"Đi đi đi, anh đứng sang một bên đi, thèm chết cũng không cho anh ăn. Cái gì cũng không cho giúp mà đòi ăn." Đỗ Úy Nhiên uốn éo thân mình, đặt mông đẩy Tô Việt Trác ngồi bên cạnh ra, gương mặt trắng mịn đẹp trai dịu dàng đột nhiên trở lên kiên quyết: "Bây giờ anh lại muốn đến ăn, vậy lúc sớm anh đi chỗ nào rồi hả ?"
". . . . . ." Tô Việt Trác không lên tiếng, cặp mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm người ngồi bên cạnh Đỗ Úy Nhiên.
"Muốn ăn cũng được. . . . . ." Giản Trang đứng ở một bên ngẩng mặt, đầu ngẩng cao từ từ quay sang nhìn Tô Việt Trác, khuôn mặt phơi phới nở một nụ cười xấu xa, giảo hoạt nói: "Trả lời tôi một vấn đề, thành thật trả lời, tôi sẽ chia cho anh một bát canh."
"Cô muốn biết cái gì?" Tô Việt Trác ngẩng đầu lên, đón ánh mắt của Giản Trang .
"Thật ra thì vấn đề rất đơn giản, tôi tin rằng anh nhất định trả lời được." Độ cong trên bờ môi Giản Trang càng ngày càng sâu, nụ cười càng trở nên nguy hiểm hơn, cô cười híp mắt dịu dàng hỏi: " Anh có dám nói ra số đo của mình không."
"Số đo gì?" Tô Việt Trác nháy mắt mấy cái, không rõ lý do.
"Chính là số đo áo mưa** mà anh thường dùng." Giản Trang cố ý chọn vấn đề này, ai bảo vừa rồi anh ta chỉ đứng nhìn mà không giúp một tay, bây giờ muốn ăn uống chùa, nào có chuyện dễ dàng như vậy: "Anh nói đi chứ? Tôi tin Đỗ Úy Nhiên cũng rất muốn biết."
**Áo mưa là cái gì thì chắc ai cũng biết rồi nhỉ :D
"Không sai không sai!" Đỗ Úy Nhiên vui mừng từ trên mặt đất nhảy dựng lên, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Tô Việt Trác đang ngồi ở dưới, ánh mắt giống như tia x quang gắt gao nhìn chằm chằm vào quần Tô Việt Trác, nụ cười giả tạo nói: "Tôi cũng muốn biết nha! Đặc biệt muốn biết cái đó của anh có phải rất uy mãnh hay không? Bởi vì ngày hôm qua khi tôi đi ngang qua phòng làm việc của anh, nghe thấy bên trong có tiếng phụ nữ khóc gọi ông trời mà, âm thanh đặc biệt lớn nha. . . . . ."
Hai tay Tô Việt Trác che quần, cực kỳ tức giận, anh ta đột nhiên có kích động muốn giết người, rốt cuộc không thể nhịn được nữa chửi tục nói: “Tổ sư hai người các ngươi. . . . . . Con mẹ nó, có muốn lão tử cởi hết ra cho các ngươi ngó ngó hay không!"
------ Ngoài lề ------
【 Giản Trang sau khi sống lại, dùng thân phận của Giản Trang để sống. Cô ấy không có bất kỳ lý do gì để sử dụng lực lượng Giản gia đối phó Hứa gia, mà lúc này ba anh em Nguyễn gia mới quen với Giản Trang chưa lâu, làm sao có thể ra mặt thay cô ấy? Nếu Giản Trang sống lại lần nữa sẽ phải làm cho mình mạnh mẽ hơn, mà không phải dựa vào người khác, cho nên Giản Trang đang dần dần bước từng bước một. 】