Đám mây hình con rồng phủ lấy Bắc Nguyệt bỗng nhiên bay vào phủ trưởng công chúa, nhập hồn vào một cô gái đang nằm lạnh lẽo dưới sàn nhà. Thân hình mảnh mai bỗng nhiên cựa quậy. Bắc Nguyệt lờ đờ mở mắt:-Ơ? Đây là đâu? Chã lẽ.... mình tới dị thế?!?
-Không, không phải. Chã lẽ đây là kiếp trước của mình? -Bắc Nguyệt tự hỏi.
Cô nhắm mắt lại, tìm lại ký ức của mình. Nàng là Hoàng Bắc Nguyệt, con gái duy nhất của trưởng công chúa Huệ Vân. Là biểu tỷ của đương kim hoàng thượng. Nhưng thân phận lừng lẫy như vậy.... lại là trò cười của Nam Dực Quốc. Ngu nhược, ngu dốt, không thể tập võ. Ngự y nói sống quá tuổi 18. Di nương kiêu ngạo ngang ngược, không những thế mà lại là 1 kẻ đần độn chính cống. Là con gái duy nhất của trưởng công chúa mà lại để cho những thứ xuất huynh hoàng đệ tỷ muội bắt nạt không bằng 1 nô tài. Phụ thân chán ghét nàng. Từ bốn năm trước, khi công chúa Huệ Vân qua đời, địa vị của nàng liền rớt xuống ngàn trượng. Lần này bởi vì lỡ lời mà mà đắc tội Cầm di nương được phụ thân sủng ái nhất nên bị phạt quỳ ở từ đường một ngày một đêm, chưa có hạt gạo giọt nước nào vào bụng. Nàng đã gầy yếu bệnh tật từ nhỏ, thế là hồn lìa khỏi xác. Không ai ngờ rằng được mệnh danh là "Chung cực vũ khí" lại xuyên tới thân thể 12 tuổi của nàng.
-Mặc dù ngươi nhỏ như vậy, gầy yếu như vậy. còn ngu như vậy, xấu xí như vậy, nhưng...hãy để ta sửa lại vận mệnh của ngươi. -Bắc Nguyệt nói với thân thể ốm yếu này.
Bắc Nguyệt từ từ ngồi dậy, một luồng ánh sáng từ bài vị của công chúa Huệ Vân xuất hiện. Bắc Nguyệt cười lạnh nói:
-Đừng lo! Nếu phải thay thế con gái ngươi, ta sẽ không để nàng phải bỏ mạng oan ức.
Dứt lời, luồng ánh sáng biến mất. Bắc Nguyệt bước ra khỏi phủ thì nghe thấy tiếng của 1 đôi trai gái đang ABCD gì đó. Cô gái đó nói:
-Đáng ghét thật! Trong từ đường còn có người đấy!
-Sợ gì? Ma ốm đó thì làm được gì! -Chàng trai kia đáp lại.
-Chỉ là 1 kẻ ngu thôi, còn thấp kém hơn cả 1 tên nô tài. -Chàng trai kia nói tiếp.
Bắc Nguyệt nhớ lại. ( gạch chân là ký ức nha!)
-Đánh cho ta! -Cầm di nương
-Vâng! -Chàng trai kia đánh Bắc Nguyệt.
-AH!!!!! -Bắc Nguyệt
-Chuột! -Bắc Nguyệt
-Kêu gào cái gì? -Chàng trai kia tát Bắc Nguyệt.
-Có muốn ăn hay không? -Bội Hương.
-Bội hương tỷ, người ta là tiểu thư con vợ cả đấy! -Nha hoàn.
-Tiểu thư thì sao? Trong phủ này thì địa vị của cô ta còn kém hơn cả ta, hahahahaha. -Bội Hương.
-Hai người này thường xuyên bắt nạt ta! -Bắc Nguyệt.
-Từ đường là nơi thanh tịnh, không phải nơi các ngươi làm chuyện càn quấy. -Bắc Nguyệt vừa nói vừa bước tới.
-Quỷ... quỷ! -Cô gái hét lên.
Bắc Nguyệt đưa tay lên, nắm lấy cổ tên nam nhân và bóp chặt cái cổ đáng thương đó. Tiếng "rắc rắc" vì gãy cổ khiến cho nứ nhi trước mặt sợ đến ngã phịch xuống đất. Bắc Nguyệt liền ném đi cái xác không thương tiếc, Nữ nhi đó chính là Bội Hương. Cô ta thường xuyên bắt nạt Bắc Nguyệt. Bội Hương lắp bắp nói trong sự sợ hãi:
-Quỷ..quỷ hồn của tam tiểu thư đến đòi mạng?
-Ta không phải quỷ hồn. -Bắc Nguyệt lạnh lùng đáp.
-Nếu ngươi tiết lộ dù chỉ một chữ những gì mà mình nhìn thấy, kết quả của ngươi sẽ giống hắn ta. Đừng nghĩ tới việc cáo trạng với Cầm di nương, ta không phải Hoàng Bắc Nguyệt của ngày trước. -Bắc Nguyệt lạnh lùng nói tiếp.
-Nhất định là vị tam tiểu thư này bị quỷ nhập. Lúc nãy, cô ta cứ như Tu La chuyển thế! -Bội Hương.
-Tam..tam tiểu thư, nô tỳ trước đây quá u muội nên đắc tội với tiểu thư. Cầu xin tiểu thư tha mạng, sau này nô tỳ không dám nữa! -Bội Hương nói, đập đầu lia lịa.
-Muốn ta giữ lại cái mạng chó của ngươi thì phải xem cái miệng có nghe lời không đã! -Bắc Nguyệt cười lạnh nói.
-Nô tỳ nhất định sẽ nghe lời! -Bội Hương sợ hãi đáp.
-Xử lý cái xác kia đi! -Bắc Nguyệt nói rồi bỏ đi.
-Vâng...vâng! -Bội Hương gật đầu làm theo.
-Không, không phải. Chã lẽ đây là kiếp trước của mình? -Bắc Nguyệt tự hỏi.
Cô nhắm mắt lại, tìm lại ký ức của mình. Nàng là Hoàng Bắc Nguyệt, con gái duy nhất của trưởng công chúa Huệ Vân. Là biểu tỷ của đương kim hoàng thượng. Nhưng thân phận lừng lẫy như vậy.... lại là trò cười của Nam Dực Quốc. Ngu nhược, ngu dốt, không thể tập võ. Ngự y nói sống quá tuổi 18. Di nương kiêu ngạo ngang ngược, không những thế mà lại là 1 kẻ đần độn chính cống. Là con gái duy nhất của trưởng công chúa mà lại để cho những thứ xuất huynh hoàng đệ tỷ muội bắt nạt không bằng 1 nô tài. Phụ thân chán ghét nàng. Từ bốn năm trước, khi công chúa Huệ Vân qua đời, địa vị của nàng liền rớt xuống ngàn trượng. Lần này bởi vì lỡ lời mà mà đắc tội Cầm di nương được phụ thân sủng ái nhất nên bị phạt quỳ ở từ đường một ngày một đêm, chưa có hạt gạo giọt nước nào vào bụng. Nàng đã gầy yếu bệnh tật từ nhỏ, thế là hồn lìa khỏi xác. Không ai ngờ rằng được mệnh danh là "Chung cực vũ khí" lại xuyên tới thân thể 12 tuổi của nàng.
-Mặc dù ngươi nhỏ như vậy, gầy yếu như vậy. còn ngu như vậy, xấu xí như vậy, nhưng...hãy để ta sửa lại vận mệnh của ngươi. -Bắc Nguyệt nói với thân thể ốm yếu này.
Bắc Nguyệt từ từ ngồi dậy, một luồng ánh sáng từ bài vị của công chúa Huệ Vân xuất hiện. Bắc Nguyệt cười lạnh nói:
-Đừng lo! Nếu phải thay thế con gái ngươi, ta sẽ không để nàng phải bỏ mạng oan ức.
Dứt lời, luồng ánh sáng biến mất. Bắc Nguyệt bước ra khỏi phủ thì nghe thấy tiếng của 1 đôi trai gái đang ABCD gì đó. Cô gái đó nói:
-Đáng ghét thật! Trong từ đường còn có người đấy!
-Sợ gì? Ma ốm đó thì làm được gì! -Chàng trai kia đáp lại.
-Chỉ là 1 kẻ ngu thôi, còn thấp kém hơn cả 1 tên nô tài. -Chàng trai kia nói tiếp.
Bắc Nguyệt nhớ lại. ( gạch chân là ký ức nha!)
-Đánh cho ta! -Cầm di nương
-Vâng! -Chàng trai kia đánh Bắc Nguyệt.
-AH!!!!! -Bắc Nguyệt
-Chuột! -Bắc Nguyệt
-Kêu gào cái gì? -Chàng trai kia tát Bắc Nguyệt.
-Có muốn ăn hay không? -Bội Hương.
-Bội hương tỷ, người ta là tiểu thư con vợ cả đấy! -Nha hoàn.
-Tiểu thư thì sao? Trong phủ này thì địa vị của cô ta còn kém hơn cả ta, hahahahaha. -Bội Hương.
-Hai người này thường xuyên bắt nạt ta! -Bắc Nguyệt.
-Từ đường là nơi thanh tịnh, không phải nơi các ngươi làm chuyện càn quấy. -Bắc Nguyệt vừa nói vừa bước tới.
-Quỷ... quỷ! -Cô gái hét lên.
Bắc Nguyệt đưa tay lên, nắm lấy cổ tên nam nhân và bóp chặt cái cổ đáng thương đó. Tiếng "rắc rắc" vì gãy cổ khiến cho nứ nhi trước mặt sợ đến ngã phịch xuống đất. Bắc Nguyệt liền ném đi cái xác không thương tiếc, Nữ nhi đó chính là Bội Hương. Cô ta thường xuyên bắt nạt Bắc Nguyệt. Bội Hương lắp bắp nói trong sự sợ hãi:
-Quỷ..quỷ hồn của tam tiểu thư đến đòi mạng?
-Ta không phải quỷ hồn. -Bắc Nguyệt lạnh lùng đáp.
-Nếu ngươi tiết lộ dù chỉ một chữ những gì mà mình nhìn thấy, kết quả của ngươi sẽ giống hắn ta. Đừng nghĩ tới việc cáo trạng với Cầm di nương, ta không phải Hoàng Bắc Nguyệt của ngày trước. -Bắc Nguyệt lạnh lùng nói tiếp.
-Nhất định là vị tam tiểu thư này bị quỷ nhập. Lúc nãy, cô ta cứ như Tu La chuyển thế! -Bội Hương.
-Tam..tam tiểu thư, nô tỳ trước đây quá u muội nên đắc tội với tiểu thư. Cầu xin tiểu thư tha mạng, sau này nô tỳ không dám nữa! -Bội Hương nói, đập đầu lia lịa.
-Muốn ta giữ lại cái mạng chó của ngươi thì phải xem cái miệng có nghe lời không đã! -Bắc Nguyệt cười lạnh nói.
-Nô tỳ nhất định sẽ nghe lời! -Bội Hương sợ hãi đáp.
-Xử lý cái xác kia đi! -Bắc Nguyệt nói rồi bỏ đi.
-Vâng...vâng! -Bội Hương gật đầu làm theo.