"Thả. . . bố mày ra. . . Chết tiệt, nếu không. . . Thì . . . Mày cứ chờ đó." Hoàng Thế Lương không cam lòng la hét, vùng vẫy, ý đồ muốn xoay người đẩy Trưởng Tôn Ngưng vào chỗ chết, ánh mắt hung ác giống như lang sói tức giận.
Trưởng Tôn Ngưng cười tàn khốc, quyền tay mạnh mẽ không nhanh không chậm nặng nề đánh vào lồng ngực Hoàng Thế Lương, cầm một cái xương ngón tay của ông ta vặn lệch, cứ như vậy tiếp tục lặp lại, tay đứt ruột xót, khiến ông ta đau đớn - đến mức muốn chết mà không được, lại còn không để lại vết thương bên ngoài, cũng không thể chết người."Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, mày còn chưa đủ tư cách chơi trò ngoan độc với bà cô này đâu. Rất thích ức hiếp người phải không, hôm nay bà cô này thay trời hành đạo, để mày nếm thử thật tốt xem mùi vị của bị đánh là như thế nào!" Mỗi một chữ Trưởng Tôn Ngưng nói ra, lại đánh Hoàng Thế Lương một quyền, chuyên chọn vị trí yếu ớt nhất trên người dùng hết sức đánh, nghe tiếng kêu thảm thiết như giết heo đâm vào màng nhĩ, cũng rất sảng khoái.
"Đúng rồi, mày vẫn cực kỳ thích đốt này nọ, muốn náo nhiệt rực rỡ phải không, để bà cô này giúp mày." Không biết Trưởng Tôn Ngưng lấy đâu ra cái bật lửa bắt đầu châm, lay động hai bên trước mắt Hoàng Thế Lương, "Mày nói, nên đốt tóc trên đầu trước, hay là quần áo trước tốt hơn, hử?" Giọng điệu Trưởng Tôn Ngưng hỏi nhẹ nhàng như gió lướt qua lỗ tai, lại giống kịch độc được tôi luyện, chữ chữ có thể lấy mạng người.
Hoàng Thế Lương bị Trưởng Tôn Ngưng đánh cho toàn thân co rút, đôn đã sớm sợ hãi, ông ta vốn là người chuyên bắt nạt kẻ yếu. Nhìn cái bật lửa trong tay Trưởng Tôn Ngưng, tựa như thấy lưỡi hái Tử Thần, không khỏi sợ đến mức tiểu trong quần, "Xin. . . Thả. . . Thả. . . tôi. . . Rốt cuộc. ..Nữa. . Không… không dám. . . Dám nữa . . ."
Ghê tởm chết, chán ghét buông Hoàng Thế Lương ra, "Hừ, cút!" Hoàng Thế Lương giống như được đặc xá, cũng mặc kệ hai tên đồng lõa kia, bò ra bên ngoài."Nhớ kỹ! Tiền bạc, bà cô này sẽ tự mình trả lại không thiếu một đồng, trước khi bà cô này chưa tìm mày, đừng đến phiền bà cô này nữa, nếu không bà cô này không ngại đốt hết thảy ,đốt nhóm các người thành tro."
Trưởng Tôn Ngưng bất thình lình phát cáu, khiến mẹ con Trưởng Tôn Mặc đều u mê mà nhìn, ba người Hoàng Thế Lương vừa lăn vừa bò mất dạng cả nửa ngày, hai người vẫn còn chưa lấy lại tinh thần, "Này! Hồi hồn.đi chứ" Trưởng Tôn Ngưng vỗ tay nói, tinh nghịch hiếm thấy.
"Chị, chị quả thực là thần tượng của em đó!" Trưởng Tôn Mặc giơ ngón tay cái lên, nhếch miệng cười.
Trưởng Tôn Ngưng lạnh nhạt quét mắt một vòng, thấy trên người hai người chủ yếu đều là vết thương bên ngoài, dưỡng vài ngày là được, cũng yên tâm."Chúng ta vẫn còn ở bên ngoài đông lạnh nãy giờ đó!"
"A.... . . Trở về nhà . . . Trở về nhà." Trưởng Tôn Thục Nhã hoảng hồn chưa kịp bình tĩnh lại, không ngừng liếc về phương xa, nhìn xem ba người Hoàng Thế Lương có quay trở lại hay không. Trong lòng không ngừng lo lắng, đuổi bọn họ đi như vậy có ổn không, lỡ bọn họ trở lại trả thù thì phải làm sao bây giờ? Ngoài miệng cũng không dám nói, đôn dù sao bà vẫn cảm giác đứa con gái này của mình giống thay đổi thành người khác, ánh mắt nhàn nhạt trong suốt giống như có thể hiểu rõ càn khôn, khiến người ta không cách nào nhìn thẳng, hành động thì tàn nhẫn, tính tình khác xa với lúc trước, tại sao lại biến thành như vậy? Còn có cách ăn mặc của cô cũng trở nên đẹp hơn, tự tin hơn nhiều, như vậy thân là mẹ bà cũng vui mừng cho cô, bà nghĩ như vậy.
Suy nghĩ của Trưởng Tôn Thục Nhã, đồng thời cũng là khúc mắc trong lòng Trưởng Tôn Mặc, Trưởng Tôn Ngưng biết nhưng cũng làm như không biết, cũng không định giải thích, loại chuyện kiểu này có giải thích cũng không cách nào giải thích rõ ràng được.
Đi theo Trưởng Tôn Thục Nhã chui vào hang động, thuận tiện mang luôn chiếc xe lăn đã bị phá triệt để tan xương nát thịt của Trưởng Tôn Mặc. Bên trong Hang động cũng coi như ấm áp, nhưng quá ẩm ướt, không hề thấy có bếp lò hay cái gì để sưởi ấm. Ánh sáng bên trong Hang động lờ mờ, toàn bộ hang động chỉ có một cửa sổ thông khí không quá lớn.
Hang động không tính là cao, cao nhất cũng chỉ hơn hai mét, khiến người ta có cảm giác cảm giác như bị đè nén. Không gian rộng chừng 50 mét vuông, phía ngoài cùng là phòng bếp giản dị, bên cạnh bếp đào ra một cái tủ chén từ trên tường, một cái bàn vuông, bốn cái ghế hẹp dài, trên bàn có một cái phích nước nóng, mấy cái ly trà.
Lại hướng vào bên trong nữa có bày ra một cái bàn học bằng gỗ, là thứ duy nhất trong này giống như vật dụng trong nhà, trên mặt bàn bày không ít sách vở đã được thu dọn hết sức ngăn nắp. Góc bên phải tận cùng bên trong hang có một cái hố dàn hàng ngủ được tầm bốn năm người, bên trên cũng đào ra 'Ngăn tủ' từ trên tường, để chăn đệm và quần áo.
Trưởng Tôn Ngưng nhìn chung quanh một vòng,cảm thán từ trong đáy lòng, không ngờ thời đại này còn có nơi nghèo nàn đến mức như vậy! Trừ bỏ hơi thở của người, gà vịt ngan ngỗng, súc vật trong nhà, diễn đàn lê quý đôn, một vật còn sống cũng không có, có thể so với ăn xin, à mà cũng có thể tính là hơn ăn xin vì có chỗ ở cố định! Không được, tuyệt đối không được, vua đặc công như cô, làm sao có thể nào ở chỗ đơn sơ lạc hậu như vậy?
Nhất định phải nghĩ biện pháp làm giàu mới được!
Trong mắt Hoa Tử Ngang dâng lên ánh sáng lạnh nguy hiểm, bàn tay không chút thương tiếc bóp ở cổ Trưởng Tôn Ngưng. Chỉ cần Trưởng Tôn Ngưng có chút hành động, năm ngón tay hơi dùng sức, là có thể vặn gãy cổ của cô.
"Cô rốt cuộc là ai? Nói!" Thân thủ của cô, sớm đã khiến cho anh bắt đầu hoài nghi, không nghĩ tới cô vậy mà còn biết bí mật quốc gia.
"Khụ. . . Khụ. . . ." Hoa Tử Ngang ra tay không chút lưu tình, cái thân thể chưa hề trải qua huấn luyện này bây giờ chống đỡ không nổi, không nhịn được ho khan.
"Anh có thể đi điều tra." Cô nói nhiều hơn nữa, cũng không thể bằng kết quả điều tra của anh, cho nên cô không nói. Tin tưởng Hoa Tử Ngang đã sớm điều tra qua, nếu không làm sao có thể mang cô về nhà mình, còn để cô ở nhà một mình, rõ ràng cũng không có đề phòng cô.
"Tôi dĩ nhiên sẽ điều tra." Anh điều tra, nhà cô chỉ có mẹ con ba người sống nương tựa lẫn nhau, người mẹ tính tình mềm yếu, em trai hai chân tàn tật, bản thân cô thì hèn yếu nhát gan, một nhà dân quê đàng hoàng. Cuộc sống khó khăn, thường bị bắt nạt, không có chút chỗ đáng ngờ nào.
Nếu nói có điểm nghi ngờ, đó chính là cha ruột của cô, tài liệu điều tra cho thấy ông cũng đã hy sinh từ lúc cô còn rất nhỏ, nhưng theo anh biết, người này không chỉ có chưa chết, hơn nữa sống vô cùng tốt. Chẳng qua, một nhà họ vốn không biết chuyện ông ta còn sống."Làm sao Cô biết chuyện 'Ngọa Long'?" Trưởng Tôn Ngưng tĩnh táo thản nhiên, khiến Hoa Tử Ngang càng cảnh giác. Đối thủ càng gian xảo, thường thường ẩn núp càng sâu, chuyện có liên quan đến lâm nguy quốc gia, anh không thể lơ là dù chỉ một chút.
"Tôi chỉ có thể nói cho anh biết, chuyện 'Ngọa Long' là do tôi vô tình biết được. . . Khụ. . . , tôi mặc dù không phải loại người có tình cảm cao cả sâu đậm với tổ quốc, nhưng còn khinh thường làm chuyện bán cơ mật quốc gia. Nếu như tôi thực sự có ý đồ gây rối, làm sao có thể để cho anh biết? Anh chỉ cần tin tưởng lời nói của tôi là được, sau này tôi sẽ từ từ nói cho anh biết, nhưng không phải là hiện tại."
Phương pháp tự bào chữa tốt nhất chính là nói thật, nếu không cô dùng ngàn vạn lần lời nói dối tới làm cho luống cuống hôm nay trọn vẹn cũng tốt. Nhưng mà chỉ kéo dài được một lúc, tạm thời, cô mà nói chuyện mình sống lại ra, Hoa Tử Ngang không tức giận trực tiếp bắt giam cô vào bệnh viện thần kinh mới là lạ? Chờ sau này giữa bọn họ có tình cảm, tình huống lập tức không giống nhau, có lẽ đến lúc đó anh cũng sẽ không so đo chuyện này, mà cô lại tuyệt đối sẽ không làm chuyện bán nước, dĩ nhiên là không sao.
Lời nói của Trưởng Tôn Ngưng có đạo lý, nhưng sức lực Hoa Tử Ngang không hề giảm ngược lại còn gia tăng, khi anh nghe được, lí do này rõ ràng chính là lấy cớ trì hoãn thời gian, giữa hai lông mày không khỏi ngưng tụ lại ba phần sát khí."Vì sao không phải là hiện tại?"
"Bây giờ nói chuyện của tôi ra, anh lại hoài nghi đầu óc tôi bị nóng hỏng, đang nói bậy bạ." Những lời của Trưởng Tôn Ngưng là nói thật, nói xong cũng vô cùng bình tĩnh tự nhiên, trừ ho khan, hơi thở cũng chưa từng loạn một chút nào.
Hoa Tử Ngang tự nhiên cũng nhạy bén nhận ra được điểm này, sát khí từ từ chuyển hóa thành nghi ngờ thật sâu, nhưng anh không thể đánh cuộc, cũng không dám đánh cuộc."Cô phải hiểu được, bí mật cô biết là cơ mật cực kỳ quan trọng của quốc gia, cô không hy vọng mẹ mình với em trai gặp chuyện không may chứ?"
"Yên tâm, tôi biết phải làm sao. Tôi đã nói sẽ không làm chuyện bán lợi ích quốc gia, thì nhất định sẽ không làm, đời này tôi chỉ muốn làm người rảnh rỗi không lo ăn uống." Giọng nói Trưởng Tôn Ngưng nghiêm túc, ánh mắt kiên định, sáng lấp lánh. Lời này của cô, cũng là mong muốn trong lòng, đây chính là mục tiêu kiếp này của cô.
Không hiểu sao, Hoa Tử Ngang cảm giác cô gái nhỏ bị mình bóp cổ trên bản chất là cùng cùng một loại người với anh, cô biết rõ cô biết là cái gì, có quan hệ lợi hại như thế nào, cũng hiểu sự lo lắng của anh, cho nên không nói bừa, chỉ bảo đảm cô có thể làm được. Cô rõ ràng chẳng qua chỉ là một nữ sinh bình thường đến mức không thể bình thường hơn, làm sao anh lại cảm giác dường như cô biết rõ điều này, đây là vì sao?
"Anh thấy bây giờ không yên lòng, vậy giữ tôi ở bên người, ở bên cạnh giám sát là được rồi." Trưởng Tôn Ngưng đề nghị, cô cầu cũng không được.
"Còn có biện pháp tốt hơn, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã."
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Edit: Lãnh Nguyệt Dạ
"Thả. . . bố mày ra. . . Chết tiệt, nếu không. . . Thì . . . Mày cứ chờ đó." Hoàng Thế Lương không cam lòng la hét, vùng vẫy, ý đồ muốn xoay người đẩy Trưởng Tôn Ngưng vào chỗ chết, ánh mắt hung ác giống như lang sói tức giận.
Trưởng Tôn Ngưng cười tàn khốc, quyền tay mạnh mẽ không nhanh không chậm nặng nề đánh vào lồng ngực Hoàng Thế Lương, cầm một cái xương ngón tay của ông ta vặn lệch, cứ như vậy tiếp tục lặp lại, tay đứt ruột xót, khiến ông ta đau đớn - đến mức muốn chết mà không được, lại còn không để lại vết thương bên ngoài, cũng không thể chết người."Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, mày còn chưa đủ tư cách chơi trò ngoan độc với bà cô này đâu. Rất thích ức hiếp người phải không, hôm nay bà cô này thay trời hành đạo, để mày nếm thử thật tốt xem mùi vị của bị đánh là như thế nào!" Mỗi một chữ Trưởng Tôn Ngưng nói ra, lại đánh Hoàng Thế Lương một quyền, chuyên chọn vị trí yếu ớt nhất trên người dùng hết sức đánh, nghe tiếng kêu thảm thiết như giết heo đâm vào màng nhĩ, cũng rất sảng khoái.
"Đúng rồi, mày vẫn cực kỳ thích đốt này nọ, muốn náo nhiệt rực rỡ phải không, để bà cô này giúp mày." Không biết Trưởng Tôn Ngưng lấy đâu ra cái bật lửa bắt đầu châm, lay động hai bên trước mắt Hoàng Thế Lương, "Mày nói, nên đốt tóc trên đầu trước, hay là quần áo trước tốt hơn, hử?" Giọng điệu Trưởng Tôn Ngưng hỏi nhẹ nhàng như gió lướt qua lỗ tai, lại giống kịch độc được tôi luyện, chữ chữ có thể lấy mạng người.
Hoàng Thế Lương bị Trưởng Tôn Ngưng đánh cho toàn thân co rút, đôn đã sớm sợ hãi, ông ta vốn là người chuyên bắt nạt kẻ yếu. Nhìn cái bật lửa trong tay Trưởng Tôn Ngưng, tựa như thấy lưỡi hái Tử Thần, không khỏi sợ đến mức tiểu trong quần, "Xin. . . Thả. . . Thả. . . tôi. . . Rốt cuộc. ..Nữa. . Không… không dám. . . Dám nữa . . ."
Ghê tởm chết, chán ghét buông Hoàng Thế Lương ra, "Hừ, cút!" Hoàng Thế Lương giống như được đặc xá, cũng mặc kệ hai tên đồng lõa kia, bò ra bên ngoài."Nhớ kỹ! Tiền bạc, bà cô này sẽ tự mình trả lại không thiếu một đồng, trước khi bà cô này chưa tìm mày, đừng đến phiền bà cô này nữa, nếu không bà cô này không ngại đốt hết thảy ,đốt nhóm các người thành tro."
Trưởng Tôn Ngưng bất thình lình phát cáu, khiến mẹ con Trưởng Tôn Mặc đều u mê mà nhìn, ba người Hoàng Thế Lương vừa lăn vừa bò mất dạng cả nửa ngày, hai người vẫn còn chưa lấy lại tinh thần, "Này! Hồi hồn.đi chứ" Trưởng Tôn Ngưng vỗ tay nói, tinh nghịch hiếm thấy.
"Chị, chị quả thực là thần tượng của em đó!" Trưởng Tôn Mặc giơ ngón tay cái lên, nhếch miệng cười.
Trưởng Tôn Ngưng lạnh nhạt quét mắt một vòng, thấy trên người hai người chủ yếu đều là vết thương bên ngoài, dưỡng vài ngày là được, cũng yên tâm."Chúng ta vẫn còn ở bên ngoài đông lạnh nãy giờ đó!"
"A.... . . Trở về nhà . . . Trở về nhà." Trưởng Tôn Thục Nhã hoảng hồn chưa kịp bình tĩnh lại, không ngừng liếc về phương xa, nhìn xem ba người Hoàng Thế Lương có quay trở lại hay không. Trong lòng không ngừng lo lắng, đuổi bọn họ đi như vậy có ổn không, lỡ bọn họ trở lại trả thù thì phải làm sao bây giờ? Ngoài miệng cũng không dám nói, đôn dù sao bà vẫn cảm giác đứa con gái này của mình giống thay đổi thành người khác, ánh mắt nhàn nhạt trong suốt giống như có thể hiểu rõ càn khôn, khiến người ta không cách nào nhìn thẳng, hành động thì tàn nhẫn, tính tình khác xa với lúc trước, tại sao lại biến thành như vậy? Còn có cách ăn mặc của cô cũng trở nên đẹp hơn, tự tin hơn nhiều, như vậy thân là mẹ bà cũng vui mừng cho cô, bà nghĩ như vậy.
Suy nghĩ của Trưởng Tôn Thục Nhã, đồng thời cũng là khúc mắc trong lòng Trưởng Tôn Mặc, Trưởng Tôn Ngưng biết nhưng cũng làm như không biết, cũng không định giải thích, loại chuyện kiểu này có giải thích cũng không cách nào giải thích rõ ràng được.
Đi theo Trưởng Tôn Thục Nhã chui vào hang động, thuận tiện mang luôn chiếc xe lăn đã bị phá triệt để tan xương nát thịt của Trưởng Tôn Mặc. Bên trong Hang động cũng coi như ấm áp, nhưng quá ẩm ướt, không hề thấy có bếp lò hay cái gì để sưởi ấm. Ánh sáng bên trong Hang động lờ mờ, toàn bộ hang động chỉ có một cửa sổ thông khí không quá lớn.
Hang động không tính là cao, cao nhất cũng chỉ hơn hai mét, khiến người ta có cảm giác cảm giác như bị đè nén. Không gian rộng chừng 50 mét vuông, phía ngoài cùng là phòng bếp giản dị, bên cạnh bếp đào ra một cái tủ chén từ trên tường, một cái bàn vuông, bốn cái ghế hẹp dài, trên bàn có một cái phích nước nóng, mấy cái ly trà.
Lại hướng vào bên trong nữa có bày ra một cái bàn học bằng gỗ, là thứ duy nhất trong này giống như vật dụng trong nhà, trên mặt bàn bày không ít sách vở đã được thu dọn hết sức ngăn nắp. Góc bên phải tận cùng bên trong hang có một cái hố dàn hàng ngủ được tầm bốn năm người, bên trên cũng đào ra 'Ngăn tủ' từ trên tường, để chăn đệm và quần áo.
Trưởng Tôn Ngưng nhìn chung quanh một vòng,cảm thán từ trong đáy lòng, không ngờ thời đại này còn có nơi nghèo nàn đến mức như vậy! Trừ bỏ hơi thở của người, gà vịt ngan ngỗng, súc vật trong nhà, diễn đàn lê quý đôn, một vật còn sống cũng không có, có thể so với ăn xin, à mà cũng có thể tính là hơn ăn xin vì có chỗ ở cố định! Không được, tuyệt đối không được, vua đặc công như cô, làm sao có thể nào ở chỗ đơn sơ lạc hậu như vậy?