Một bát cháo nhanh chóng thấy đáy, mặn nhạt vừa phải, thơm mát ngon miệng, Trưởng Tôn Ngưng rất muốn ăn thêm một chén nữa, đáng tiếc là bao tử của cô đã không chứa nổi nữa rồi.
"Nhìn cái gì?"
"Ông xã, tối hôm qua anh đi làm trộm à, mắt giống y như con thỏ." Rõ ràng trong đầu thì đang hâm mộ người ta, lúc ra khỏi miệng lại là lời nói chọc người, nhưng quả thật là cô rất yêu thích cặp mắt anh khi chăm chú làm gì đó.
Biến thành mắt đỏ còn không phải bởi vì cô, nếu không thì lấy đâu ra cháo gan heo táo đỏ cho cô ăn? Hơn nữa người nào đó chiếm lấy giường của anh, còn người kia không chỉ ngay cả phòng khách cũng chiếm, còn bày đồ ngay giữa đường không cho anh đi, rắc rối chèn ép anh phải đi xuyên qua đường hẹp vòng vèo ."Anh muốn làm trộm, chẳng phải em chính là cướp sao."
"Em mới không phải cướp, không cho ông xã anh nói oan cho em." Trưởng Tôn Ngưng kháng nghị mạnh mẽ.
"Em đưa 'Chứng cứ phạm tội' của mình trở về còn gì nữa, giải thích rõ ràng ."
Chứng cứ phạm tội? Đã lâu cô không có làm chuyện xấu gì, chỗ nào có chứng cứ phạm tội, hả! Đột nhiên cô nghĩ tới.
"Ông xã, cho anh xem báu vật của em." Nói xong, lập tức đứng lên muốn xuống giường.
Chân vẫn còn chưa chấm đất, thân thể lại bị vớt bay lên không: "Làm cái gì đó?" Cô gái này thật sự là nói gió thì có mưa, một lát cũng không chịu ngồi yên, không biết mình đang ở trong thời kì đặc biệt sao?
Bất ngờ bị trượt xuống, cô ôm cổ Hoa Tử Ngang, nghiêm trang nói: "Đi lấy báu vật đó!"
"Lộn xộn." Ngoài miệng Hoa Tử Ngang giống như không vui, nhưng động tác trên tay cũng không ngừng, giật chăn lên bọc lấy cả người cô, đóng gói ôm ra phòng khách.
Lúc Trưởng Tôn Ngưng bị thả lên trên sofa, toàn thân bị bọc giống như nhộng, chỉ lộ ra cái đầu, cô không nhịn được mà im lặng, chỉ là dì cả của cô đến mà thôi, diễn đàn lê quý đôn, nào có yếu ớt như thế. Nếu về sau mang thai, chẳng phải mỗi ngày sẽ bị anh bế trên tay sao? Khụ ... , có vẻ như bọn họ còn chưa kết hôn, lo lắng hơi xa.
"Ông xã, làm sao em lấy đồ ra được nha?" Kỳ thật ỵ́ của Trưởng Tôn Ngưng là muốn gọi Hoa Tử Ngang lấy chăn ra, nhưng cô đã xem nhẹ trình độ bá đạo của người đàn ông nào đó.
"Muốn lấy cái gì? Nói."
"Ba lô của em." Trưởng Tôn Ngưng không lay chuyển được anh, đành thỏa hiệp nói.
Hoa Tử Ngang lấy ba lô ra theo lời cô, cảm giác không nhẹ, cũng không biết cô gái nàybỏ thứ gì vào đó, nặng trịch, giống như tảng đá.
"Mở ra, nhẹ chút, đừng làm hỏng nhé." Những thứ này đều là tiền vốn để làm giàu, báu vật của cô đó.
Hoa Tử Ngang kéo khóa kéo ra nháy mắt, cảm giác được có một tia sáng phụt lóe ra, sáng chói mắt người. Lấy mã não thủy đảm ra, còn có túi nhân sâm được dùng vải bông bọc cẩn thận, dù anh vốn đi ra từ nhà cao cửa rộng, tự nhận kiến thức rộng rãi, cũng không khỏi giật mình. Nguyên nhân chính là vì xuất thân của anh, những thứ anh tiếp xúc đến thứ đều là vật quý báu, lại được mẹ ảnh hưởng, rất hiểu biết đối với các loại đá quý, nên mới càng thêm kinh ngạc với những thứ đang thấy trước mắt.
Mã não thủy đảm có kích cỡ một trái bóng rổ, cho dù là màu sắc, hoa văn, tính chất không có chỗ nào mà không phải là cao cấp nhất. Mà anh còn nhìn ra được, nó không hề trải qua bất luận gia công gì, hình thành tinh khiết từ tự nhiên, giá trị thứ này quả thực khó có thể đánh giá. Cây nhân sâm kia, ít nhất cũng phải sáu bảy trăm năm, càng thêm hiếm thấy.
"Em lấy được từ chỗ nào?" Hoa Tử Ngang nghiêm túc hỏi, hiển nhiên giọng điệu gượng gạo hơn nhiều.
"Nhặt được trong núi, thật sự, không phải em cướp đoạt, thật sự không phải em cướp đoạt mà." Trưởng Tôn Ngưng bày ra một bộ dạng yếu ớt có bóng ma trong lòng, đáng yêu lại khiến lòng người thương yêu.
"Anh tin." Những thứ này không phải là thứ mà có bản lĩnh là có thể cướp đoạt được, anh không có lý do để không tin.
"A... ." Trưởng Tôn Ngưng thở ra: "Em muốn lấy bọn nó đổi tiền bạc, trong nhà thật sự quá nghèo, nghèo nàn đến nỗi em đều không nhìn được rồi."
Hoa Tử Ngang nghe lời này có chút không được tự nhiên, giống như trước kia cô không biết nhà mình nghèo vậy, nhưng mà anh cũng không có nghĩ nhiều."Em tính toán đến đâu bán chúng?"
"Chợ đen!" Trưởng Tôn Ngưng kiên định nói, chỉ có ở đó mới có thể bán được với giá cô mong muốn, những chỗ này kiếp trước cô cũng đi không ít, rất quen thuộc.
"Không được." Hoa Tử Ngang một tiếng bác bỏ, chợ đen là chỗ như thế nào? Đó chính là chỗ người ăn thịt người không nhả xương, cho dù tiền nhiều hơn, nhưng tà ác càng nhiều hơn nữa."Em muốn bán bao nhiêu tiền, anh mua."
Trong ấn tượng của cô, nhà họ Hoa không chỉ có có quyền thế, mà còn có tiền, nhưng Trưởng Tôn Ngưng không muốn xài tiền bạc của anh, đây là nguyên tắc. "Tặng anh thì có thể, không bán." Dừng một chút còn nói: "Anh theo giúp em đi."
"Thật sự là muốn tiền không muốn mạng mà." Lời này của Hoa Tử Ngang xem như đồng ý, có lẽ biết muốn ngăn cản cũng ngăn không được, không cho cô đi chắc chắn cô sẽ lén lút đi, còn không bằng mình đi cùng thì an toàn hơn một chút."Cái thứ to xác kia lại là chuyện gì hả?" Tủ lạnh cũng không bỏ vào được, chỉ có thể đặt trên ban công phòng bếp, mở cửa sổ ra, còn phải thường xuyên đề phòng mèo đến ăn vụng.
Biết anh đang nói tới con cá Tầm kia, cô đắc ý nói: "Đó là em đặc biệt mò cho anh đó, cá Tầm hoang dã, tinh khiết tự nhiên, không ô nhiễm, tuyệt đối xanh biếc khỏe mạnh, cảm động không!"
"Cảm động!"
Trưởng Tôn Ngưng hí mắt, cười cười, oa? Làm sao cô lại nghe được tiếng nghiến răng trong giọng nói đó vậy nhỉ?
Người một nhà ăn xong bữa cơm đơn giản ấm áp, ngồi vây quanh ở trên đầu giường có lò sưởi trò chuyện một hồi về tình hình gần đây của nhau, sau đó Trưởng Tôn Ngưng đi ngủ sớm. Thân thể này không phải thân thể kim cương làm bằng sắt giống như trước kia, lái xe một ngày, hiện tại cô cảm thấy mệt mỏi không dứt.
Ngày hôm sau, là tết âm lịch, người một nhà dậy sớm. Sau khi ăn qua bữa sáng, Trưởng Tôn Thục Nhã lại bắt đầu chuẩn bị cơm tất niên, bởi vì Trưởng Tôn Ngưng mua về đủ loại đồ ăn tốt, năm nay cơm tối tất niên phong phú hơn nhiều so với trước kia, có thể xem như cái tết phong phú nhất trong mười mấy năm qua.
Hai chị em Trưởng Tôn Ngưng cũng không nhàn rỗi, ăn ý phối hợp với nhau, dán tốt câu đối xuân, treo đèn lồng đỏ thẫm lên, làm nổi bật lên một nhà cô độc trong núi lớn này, trong cảnh tuyết, không khí có vẻ đặc biệt vui mừng, từ xa nhìn lại, lộ ra một cỗ hơi thở nghệ thuật lãng mạn. Trưởng Tôn Ngưng càng xem càng cảm giác thú vị, không khỏi hăng hái đột ngột, tìm giấy bút tới, lưu loát, chải quét chấm, chỉ chốc lát sau một bức tranh “Nhà nông đón xuân mới” đã xuất hiện ở trên giấy, Trưởng Tôn Mặc nhìn thấy trực tiếp khen ngợi, do cậu cất giữ.
Kỳ thật, trong nhà cơ bản là không có điện, đèn pin đã được tính là đồ điện gia dụng tân tiến, cho nên Trưởng Tôn Ngưng đặc biệt mua đèn lồng dùng bộ pin khô, trong lòng lo lắng, việc cấp bách hiện tại là nhất định phải giải quyết vấn đề điện với nhà cửa trước.
"Tiểu Mặc, chị có quà muốn tặng cho em, đoán xem là cái gì?" Xong việc, Trưởng Tôn Ngưng ra vẻ thần bí nói.
"Không phải ngày hôm qua đều đã tặng quà hết rồi sao?"
"Ngày hôm qua không tính, tất cả mọi người đều có phần, kế tiếp muốn đưa chính là đặc biệt tặng cho em, đoán thử xem?"
"Đoán không ra, chị, chị nói cho em biết đi." Trưởng Tôn Mặc biết điều lắc đầu, trong mắt lại lóe ra nghi ngờ, chị gái hôm nay phát tài lớn sao?
Trưởng Tôn Ngưng cũng không giả vờ thần bí nữa, xoay người ra khỏi hang động, chỉ chốc lát sau tiến vào thì đẩy theo một cái xe lăn hoàn toàn mới, cầm trong tay quyển “Bản thảo cương mục” (danh mục các loại thảo dược) mà mình đã liều mình cướp về kia.
"Thích không?"
"Chị. . . Này. . . ?" Trưởng Tôn Mặc vừa nghi ngờ, vừa kích động, nhìn xe lăn, cầm “Bản thảo cương mục” không biết phải nói cảm nhận trong lòng mình lúc này như thế nào.
"Đừng khóc nhé, nước mắt đàn ông không dễ rơi, cũng đừng bảo chị của em không có khả năng." Trưởng Tôn Ngưng cầm cái mũi của Trưởng Tôn Mặc, nói đùa, muốn làm hâm nóng bầu không khí.
"Đáng ghét." Trưởng Tôn Mặc đẩy tay cô ra, nước mắt trong mắt rơi xuống nở ra từng đóa hoa nhỏ, lau một cái, nín khóc mỉm cười nói với Trưởng Tôn Ngưng: "Cảm ơn chị, chị!" Giọng điệu cực kỳ trịnh trọng.
"Tên nhóc thối, còn khách sáo với chị, từ nay về sau chị sẽ không để cho bất luận kẻ nào ức hiếp em, dù em không thể so sánh với người bình thường, chị cũng sẽ giúp em đứng ở độ cao không người có thể với tới, quan sát thế giới này." Trưởng Tôn Ngưng hứa hẹn như vậy, trong lòng đã sớm có quyết định của chính mình.
"Chị, như vậy sẽ mệt mỏi nhiều lắm đó!" Trưởng Tôn Mặc cũng đùa Trưởng Tôn Ngưng.
"Tên nhóc thối, tư tưởng tiến bộ một chút được hay không." Trưởng Tôn Ngưng gõ cái ót cậu.
"Ha ha. . . ." Trưởng Tôn Mặc cười ngây ngô, trên gương mặt treo hai cái lúm đồng tiền nông sâu vừa phải, đây là điểm khác nhau trên gương mặt giữa cậu với Trưởng Tôn Ngưng. Cũng bởi vì hai cái lúm đồng tiền này, cậu trông càng giống như đứa trẻ chưa lớn lên.
"Cái dáng vẻ ngu ngốc này." Túm lấy “Bản thảo cương mục” Trưởng Tôn Mặc yêu thích không buông tay, đặt ở trên giường đất, đỡ cậu ngồi trên xe lăn."Em tự mình thử thích ứng một chút, chờ khai giảng chị lập tức đi với trường học xin phép, chuyển phòng em đang ở xuống lầu một, như vậy nếu sau này lúc chị không có ở đó, tự em ra ngoài cũng thuận tiện hơn rất nhiều."
Đang nói chuyện, Trưởng Tôn Thục Nhã từ bên ngoài tiến vào, liếc thấy xe lăn mới tinh: "Tiểu Ngưng, lại là con mua à, con lấy nhiều tiền bạc như vậy từ chỗ nào?" Không phải bà trách Trưởng Tôn Ngưng xài tiền bậy bạ, huống hồ xe lăn đối với Trưởng Tôn Mặc rất hữu dụng, bà là lo lắng nguồn gốc tiền bạc này không tốt. Nhà họ nghèo, nhưng tuyệt đối trong sạch, nếu nguồn gốc tiền bạc này không tốt, bà thà rằng nghèo nàn đến chết đói, cũng sẽ không dùng một phần những thứ đồ đó.
Trưởng Tôn Ngưng tâm tư Nhanh nhẹn, sao có thể không biết suy nghĩ của Trưởng Tôn Thục Nhã, tiến lên kéo bà cánh tay nói: "Mẹ, mẹ yên tâm đi, những tiền này tuyệt đối không phải cướp đoạt, lừa gạt trộm, nhiều lắm thì tính là vận may của con tốt một chút mà thôi."
"Hử?" Trưởng Tôn Thục Nhã vặn mi hỏi tới, rất có tư thế con không nói ra nguyên do mẹ thề không cam lòng.
"Chính là sau khi ông chủ chúng con phát xong tiền lì xì, mấy cái nhân viên cửa hàng chúng con cùng đi mua gì đó, sau đó gặp phải hoạt động rút thưởng cuối năm của cửa hàng, không nghĩ tới lại rút phải một giải thưởng nhỏ trong đó." Vừa nói, Trưởng Tôn Ngưng vừa an ủi mình, cái này xem như nói dối có ý tốt, không sao.
"Thật sao?" Trưởng Tôn Thục Nhã còn nửa tin nửa ngờ, bà cũng không biết thế giới bên ngoài là cái dạng gì, nhưng cảm thấy được Trưởng Tôn Ngưng nói quá thoải mái dễ dàng rồi.
"Thật sự, bảo đảm so với vàng thật còn thật hơn, không tin mẹ thử luyện xem." Trưởng Tôn Ngưng vỗ ngực đảm bảo, cô đường đường là vua đặc công, vậy mà ngay cả phụ nữ trong thôn đều không lừa dối được thì dứt khoát đập đầu vào đậu hủ đi cho xong.
"Ba hoa." Không có biện pháp tóm Trưởng Tôn Ngưng, Trưởng Tôn Thục Nhã cảm thấy con gái mình đã thay đổi thành một người khác, trở nên ngay cả bà cũng hoàn toàn không nhìn thấu rồi."Tiểu Ngưng, mẹ có thể nói với con, bên ngoài nơi phồn hoa hấp dẫn, chúng ta nghèo nàn thì nghèo nàn, con cũng không thể làm ra những chuyện nhận không ra người, biết không?" Trưởng Tôn Thục Nhã cực kỳ nghiêm túc, bà lo lắng con gái ở bên ngoài chịu thiệt, nhưng đứa trẻ đã lớn, bà lại không thể buộc chúng ở nhà nữa, thật mâu thuẫn.
"Đã biết, mẹ yên tâm đi." Cho Trưởng Tôn Thục Nhã ăn viên thuốc an thần, muốn như thế nào sống vẫn là chuyện của chính cô, ai cũng không quản được."Mẹ, đêm nay con xuống bếp, để mọi người nếm thử tay nghề của con." Trưởng Tôn Ngưng vội vàng chuyển hướng đề tài.
"Được, hiện tại thời gian còn sớm, con với Tiểu Mặc cứ đợi trước đi. Trong khoảng thời gian con không ở nhà này, nó đã buồn bực muốn chết rồi."
"Được."
Tán gẫu sao, cái này cô rất thành thạo. Cô đã từng có chiến tích đấu khẩu chiến thắng huy hoàng, một mình cô nói hạ gục mười người. Đương nhiên, tất cả đều là tự mình tìm vui vẻ, ở bên ngoài cũng không có nói ra.
Buổi tối, Trưởng Tôn Ngưng làm tám món ăn một canh, phối bốn đĩa dưa muối nhỏ mà Trưởng Tôn Thục Nhã tự mình muối, xem như cơm tối tất niên phong phú nhất của nhà cô bao năm qua, mọi người đối với tài nấu nướng của cô cũng khen không thôi. Sau khi thu dọn xong, trời bên ngoài đã tối đen, thỉnh thoảng có tiếng pháo nổ truyền đến, ba người chưa từng có hứng thú này. Nhà kẻ có tiền mới có thể dùng pháo để chúc mừng ngày tết, thứ đó là quá mức xa xỉ đối với nhà cô. Trưởng Tôn Ngưng cũng hiểu được pháo là thứ hàng giải trí không có ý nghĩa nhất, pháo hoa sáng lạn nháy mắt biến mất, chỉ càng tăng thêm buồn phiền mà thôi.
Trong hang động không có đèn điện, chỉ có ánh sáng lờ mờ. Ba người chơi bài một hồi, lại nằm ngủ giống như thường ngày.
Trưởng Tôn Ngưng nằm ở trên đầu giường lò sưởi, suy nghĩ không khỏi bay tới ngoài trăm dặm thành phố X, không biết Hoa Tử Ngang đã qua tết âm lịch như thế nào, có thể nghĩ đến cô hay không? Ài, không có điện thoại vẫn bất tiện.
Ngày hôm sau.
Mặt trời đỏ rực đẩy đám mây bên chân trời ra, bướng bỉnh bắn ra ánh sáng vàng rực rỡ xa tít tắp, lộ ra khuôn mặt tươi cười đã lâu. Trưởng Tôn Ngưng chạy bộ, ở trong nắng sớm, mặc dù kiếp này không muốn làm đặc công, cô cũng cần phải có bản lĩnh bên thân mới có cảm giác an toàn.
Mùng một đầu năm, theo như truyền thống phải đi chúc tết cho người lớn. Ba người ăn bữa sáng đơn giản, sau đó Trưởng Tôn Thục Nhã dẫn chị em hai người đi chúc tết ở nhà mẹ đẻ trong thôn Vĩnh An.