Lúc lấy được tiền, ra khỏi chợ đen, đã hơn mười một giờ khuya. Văn Dục vẫn còn công việc chưa xử lý xong, tạm thời không thể rời khỏi thành phố Tân Hải, sau khi hai người tiễn anh ta trở về khách sạn ngủ thì lại suốt đêm chạy về thành phố X. Trưởng Tôn Ngưng vẫn còn rất nhiều chuyện muốn sắp xếp, phải tranh thủ hoàn thành trước ngày mùng một tháng ba khi khóa học bắt đầu, thời gian có chút gấp gáp, nhiệm vụ lại nặng nề.
Lúc trở lại trong nhà Hoa Tử Ngang, đã là 4 giờ sáng. Rửa mặt qua loa xong, cảm thấy mệt mỏi, lại lên giường đi ngủ, nhưng người từ khi sống lại tới nay vẫn luôn có giấc ngủ chất lượng cực tốt như cô, lại không cách nào ngủ được. Nhắm mắt lại đếm cừu, đếm xong 1000 con cừu, không chỉ có không ngủ được, ngược lại càng tỉnh táo hơn. Trưởng Tôn Ngưng không khỏi buồn bực, kiếp trước lúc còn lo lắng bị người ám sát, không dám ngủ, có ngủ cũng chỉ dám ngủ không sâu. Hiện giờ chẳng qua là một người con gái bình thường, trên đường cái có rất nhiều, mất ngủ cái gì?
Cô tuyệt đối không tin vì bán báu vật kiếm được nhiều tiền, trong nháy mắt đã trở thành phú bà hàng tỉ mà mình hưng phấn không ngủ được. Đừng nói tới tiền bạc kiếp trước cô đã từng nhìn thấy, đơn giản mà nói, của cải cuả chính bản thân cô có được cũng đã không chỉ gấp mười lần hiện tại, món tiền nhỏ ấy thì coi là cái gì? Hưng phấn cái cọng lông á, cũng không phải đồ nhà quê chưa từng thấy nhiều tiền bao giờ.
Mặc kệ bởi vì sao, chính là Trưởng Tôn Ngưng lăn qua lộn lại ở trên giường không ngủ được. Thậm chí ngay cả thuật thôi miên cô cũng đều dùng tới, nhưng chỉ là kiếp trước cô chưa bao giờ bị thôi miên thành công, lại thất bại rồi. Ài ... , tinh thần quá mạnh mẽ, có đôi khi cũng không phải là chuyện tốt gì, đêm nay cô muốn đi ngủ mà không ngủ được, lúc thôi miên thì lại mất tác dụng, vô cùng dày vò. Diễn đàn lê quý đôn.
Trong bóng đêm, Trưởng Tôn Ngưng nhìn chằm chằm cửa phòng. Anh ở gian phòng cách vách làm cái gì? Đang ngủ rất ngon, hay là đang lăn lộn khó ngủ giống như mình? Ở trong mộng, anh có mơ thấy mình không, hay cũng đang nghĩ đến mình? Vì sao anh lại là người thật thà chính trực như vậy, nếu giờ phút này anh ở trên chiếc giường này, nói không chừng cô đã có thể dựa trong ngực rộng lớn ấm áp của anh ngủ thiếp đi, dù ngủ không được bọn họ cũng có thể làm chút gì đó với nhau...
Đêm nay Trưởng Tôn Ngưng mất ngủ nghiêm trọng một cách tráng lệ, trong đầu hiện lên đủ loại ý nghĩ giống như đèn kéo quân*. Thời gian thấm thoát trôi qua, căn phòng tối tăm đã dần dần có thể nhìn thấy mơ hồ, đã không còn sớm rồi!
*: một loại đèn cổ có 2 lớp, lớp bên trong là những hình ảnh có thể quay được, khi đèn sáng lên lớp bên trong sẽ quay quanh ngọn đèn khiến những hình ảnh, bức tranh giống như đang di chuyển gọi là đèn kéo quân.
Chỉ chốc lát sau, đã nghe thấy bên ngoài có tiếng động, Hoa Tử Ngang có thói quen sáng dậy sớm, mỗi ngày anh đều chuẩn bị xong bữa sáng, Trưởng Tôn Ngưng mới lười biếng rời giường, nhưng cho dù vậy thì hôm nay cũng hơi sớm một chút không phải sao!
Trưởng Tôn Ngưng càng nghĩ càng cảm giác không bình thường, dù sao cũng không ngủ được, dứt khoát đứng dậy mặc quần áo tử tế rồi ra ngoài. Quả nhiên, Hoa Tử Ngang đang chuẩn bị bữa sáng ở trong phòng bếp, mà còn phong phú hơn thường ngày rất nhiều. Bóng lưng của anh vừa thẳng tắp, cao ngất lại cương quyết vững chắc, cho dù nấu cơm cũng mang theo khí thế uy nghiêm không giống người thường.
Nghe được tiếng động, Hoa Tử Ngang quay đầu, "Dậy sớm như vậy sao?"
"Lời này là em hỏi anh mới đúng, gà trống còn chưa có gáy mà, dậy sớm như vậy làm cái gì?" Đến gần bên cạnh anh, cúi đầu ngửi ngửi cháo thịt nạc đang nấu, vẫn thơm như cũ, chọc cho nước miếng người ta chảy ròng ròng.
"Ngủ không được." Hoa Tử Ngang nhẹ nhàng bâng quơ nói, vốn kì thực anh cũng không ngủ, đang đợi trời sáng, cũng có chút sợ hãi bình minh đến.
"Ừ, thì ra chúng ta lại có thần giao cách cảm như vậy, ngay cả mất ngủ cũng đều giống nhau." Đôi mắt đẹp của Trưởng Tôn Ngưng cong lên giống như vầng trăng mới nhú, gắt gao ôm lấy cánh tay Hoa Tử Ngang, ngẩng cằm nhìn anh. Không biết có phải vì liên quan đến nhận định trong lòng hay không, mà mới một lát, cô đã không nén nổi tình cảm nhớ tới Hoa Tử Ngang, ở bên cạnh anh, cô cảm giác được sự an tâm chưa bao giờ có.
Hoa Tử Ngang không có tiếp lời của cô, chỉ nói: "Đi rửa mặt, ăn cơm thôi."
"Ừ." Bữa sáng cũng sớm, Trưởng Tôn Ngưng rất muốn hỏi một chút xem có phải có chuyện gì hay không, nhưng cuối cùng cũng không có hỏi, ngoan ngoãn đi rửa mặt, hôm nay Hoa Tử Ngang thực sự không bình thường.
Hai người ăn xong bữa sáng giống như thường ngày, Hoa Tử Ngang ngăn không cho Trưởng Tôn Ngưng tiến vào phòng bếp, tự anh cầm chén đũa rửa, lau khô, đặt chỉnh tề vào trong tủ bát.
Hôm nay Hoa Tử Ngang nghiêm túc hơn ngày xưa rất nhiều, dường như trong lòng có việc, hay là đang ngang bướng cái gì. "Anh phải đi, đúng không?" Trưởng Tôn Ngưng suy đoán hỏi, nhưng lại là giọng điệu trần thuật chắc chắn.
Cô cũng từng là lính, nhiều năm sống cuộc sống đặc công, rõ ràng nhất tâm tình mỗi lần mệnh lệnh truyền tới tay. Khi đó cô vẫn còn cô độc, thỉnh thoảng khó tránh khỏi lười biếng, nhưng chưa từng bị ràng buộc. Hoa Tử Ngang trước kia, tựa như mình khi đó, hiện tại rõ ràng anh đang mâu thuẫn chần chừ. Với cô mà nói, cần phải vui mừng, bởi vì điều này chứng tỏ mình đã từ từ tiến vào chiếm giữ trong lòng anh, cho nên anh mới có thể lưu luyến, nhưng cô không cách nào vui sướng vì điều đó. Trong lòng anh có ràng buộc, lúc làm việc sẽ có băn khoăn, sẽ gò bó tay chân, nguy hiểm của bản thân sẽ lớn hơn nữa.
"Tạm thời nhận được nhiệm vụ." Bằng không thì ngày nghỉ của anh vẫn sẽ kéo dài đến cuối tháng ba, tuy nhiên lần này khi nhận được mệnh lệnh tâm tình chống cự của anh rất không bình thường, rõ ràng là mình không nỡ, nhưng nghề nghiệp của anh là quân nhân, nhất định phải đối mặt.
Trưởng Tôn Ngưng gật đầu, cô hiểu, đây là tình huống cơ bản đầu tiên mà người muốn học làm quân tẩu sẽ phải đối mặt, bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ lại cô đi chấp hành nhiệm vụ, may mà cô xem như người độc lập. Cho dù như thế, cô vẫn thật lòng thật dạ không hy vọng anh đi, nhưng cô không thể nói. "Phải mất thời gian bao lâu?" Nội dung nhiệm vụ tất nhiên phải giữ bí mật, cô không hỏi, cũng không muốn biết. Cô phải làm người giàu có an nhàn, chỉ hy vọng toàn bộ những người mình quan tâm đều khỏe mạnh là được.
"Xem tình huống đã." Nếu thuận lợi thì không tới bảy ngày, nếu không thuận lợi thì nửa tháng, thậm chí một tháng cũng không nhất định có thể hoàn thành, anh không muốn nói ra để tăng thêm ý nghĩ lo lắng của cô.
"Khi nào thì xuất phát?"
Từ đầu đến cuối Trưởng Tôn Ngưng đều cong lông mi cười, không buồn bực, không hờn dỗi, khiến Hoa Tử Ngang cảm giác rất yên tâm, cũng thực bớt lo, nhưng lại càng thêm đau lòng. Cô mới hai mươi tuổi, nếu không lựa chọn mình, nhất định có thể có một đoạn tình yêu ngọt ngào lãng mạn tốt đẹp khó quên. Nhưng hiện tại cô muốn đổi ý, cũng không còn kịp rồi, bởi vì anh đã động lòng. Anh không thể sớm sớm chiều chiều cùng cô ngắm hoa dưới trăng, nhưng chắc chắn sẽ theo cô đến lúc bạc đầu. Anh sẽ không biến lời thề này thành lời ngon tiếng ngọt, nhưng anh sẽ cùng cô đi đến ngày đó.
"Bảy giờ, vẫn còn 20 phút."
"Em giúp anh thu xếp quần áo."
Hoa Tử Ngang không có gì muốn mang theo, chỉ có mấy bộ quân trang. Trưởng Tôn Ngưng trở về phòng ngủ mang quân trang tới mặc vào cho anh, cuối cùng còn đeo quân hàm lên cho anh. Lần đầu tiên cô làm động tác này cho một người đàn ông, tuy vụng về nhưng lại vô cùng chăm chú cẩn thận. Lần đầu tiên anh bị một cô gái loay hoay vòng vòng, thực sự không quen nhưng lại rất vui sướng. Trong lúc này, hai người cũng không nói chuyện, hai bên đều biết tình cảm đang yên lặng quay vòng .
"Ông xã, thực đẹp trai! Nhưng không cho đi trêu hoa ghẹo nguyệt đó!"
"...." Một đám đực rựa ở đó, anh biết trêu chọc người nào đây, tính hướng (xu hướng tình dục) của người ta rất bình thường có được hay không? Biết Trưởng Tôn Ngưng chỉ muốn điều chỉnh không khí, anh cũng thoải mái nói. “Anh đi vắng, có khó khăn gì thì đi tìm Văn Dục giúp đỡ." Rất nhiều chuyện, có tiền không bằng có quyền, tin rằng cô biết rõ.
"Rõ rồi." Tiến lên ôm lấy Hoa Tử Ngang, "Ông xã, chú ý an toàn, sớm trở về một chút." Đột nhiên bắt đầu phải xa cách, khiến cô càng thêm cảm giác rõ ràng, thì ra ở trong lòng cô anh đã cắm rễ sâu như vậy rồi. Cô cực kì không muốn, cực kì lưu luyến, nhưng tình cảm dịu dàng ngọt ngào của cô gái nhỏ đều chỉ có thể yên lặng chôn dấu thôi, bởi vì anh là quân nhân, cô sẽ là vợ của anh, cô không được phép làm hỗn loạn lòng của anh, mà phải chia sẻ tâm sự của anh.
Thời gian đang từng chút từng chút tới gần bảy giờ, "Ngưng Nhi." Lần đầu tiên, Hoa Tử Ngang gọi cô thân mật như vậy, đôi mắt tràn đầy dịu dàng bình tĩnh chăm chú nhìn cô, tình cảm bắt đầu khởi động. Anh từ từ cúi đầu, cô nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, một giây sau, đáng ra phải là nụ hôn tạm biệt ngọt ngào với triền miên.
Cô tốt đẹp giống như bông sen nhỏ màu trắng sau cơn mưa vẻ đẹp của cô gần ngay trước mắt, hơi thở dịu dàng nhiệt tình của anh nhẹ nhàng phủ lên trên má cô, thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít thở rõ ràng đang dần dần tăng thêm của anh, toàn bộ giống như nước chảy thành sông.
Bỗng nhiên, Hoa Tử Ngang đột ngột buông tay, chỉ nói một câu 'Chăm sóc mình thật tốt' đã tông cửa xông ra ngoài. Diễn đàn lê quý đôn.
Trưởng Tôn Ngưng ngu ngơ vài giây mới trở lại bình thường, tức giận quay về phía cửa quát lên: "Hoa Tử Ngang, đồ lưu manh, anh lại đùa giỡn em!" Người đàn ông phúc hắc khó chịu, anh nghiêm chỉnh cái gì chứ!
Chỉ sợ, trên đời không có cô gái nào, bị đẩy ra vào loại thời điểm này, còn có thể không tức giận, trừ phi cô không thích chàng trai kia, cơ bản là không muốn có quan hệ thân mật gì với anh ta.
Ngoài cửa, Hoa Tử Ngang vẫn chưa rời khỏi, tự nói trong lòng: Thực xin lỗi, nếu anh làm như vậy, chỉ sợ hôm nay sẽ không đi được. Bởi vì anh biết, bản thân vốn không có cách nào chống cự được sự hấp dẫn của cô.
Hít sâu, vuốt vuốt lại tư tưởng tình cảm của mình, anh quyết đoán xoay người xuống lầu.
Anh vừa là một người đàn ông, nhưng cũng là một quân nhân, chút bất đắc dĩ ấy là sự bất đắc dĩ mà người quân nhân chỉ có thể một mình cảm nhận được, mặc dù chẳng thể coi là tốt đẹp, nhưng trong ngọt có chát, làm người ta khó quên.
Trưởng Tôn Ngưng biết Hoa Tử Ngang đã rời khỏi, cô hiểu rõ anh không thể không đi, mặc dù có một chút oán giận nho nhỏ, nhưng vẫn không nhịn được dựa vào cửa sổ nhìn theo bóng dáng của anh.
Căn phòng lớn như vậy, chỉ còn lại có một mình, có chút vắng vẻ. Lúc này, ánh mặt trời màu vàng bắt đầu chui vào song cửa sổ, nhưng tâm tình của cô cũng không có vì vậy mà chuyển biến quang đãng hơn. Không muốn ra ngoài, cái gì cũng không muốn làm, cứ ru rú ngủ ở trên giường. Không ngờ cô khó ngủ một đêm, vậy mà lại nhanh chóng ngủ mất. Trong mơ, cô mơ thấy anh với mình ôm nhau ở trên sườn núi nở đầy hoa tươi, đánh đàn hát vang ...
"Không nói nữa, không nói nữa." Trương Xảo phất phất tay mập của thím, hoà giải. Thím đã đi đến chỗ nào, thì tiếng cười cũng sẽ chuyển tới chỗ đó, không khí cũng trở nên sôi nổi trở lại.
Nhị Ngưu chào hỏi với người lớn trong phòng xong, không có đề tài trò chuyện với mấy người đến từ trong thành phố như Trưởng Tôn Như Ca, đành đứng ở bên người Trương Xảo. Trưởng Tôn Thu nói chuyện phiếm với mấy lão bạn vài câu, lại lôi kéo họ với Trưởng Tôn Hoài An đi qua phòng phía tây chơi mạt chược rồi. Mẹ con mấy người Phương Linh Linh có mặt, ngẫu nhiên bị hỏi lại trả lời qua loa hai câu.
"Thục Nhã à, mấy hôm không gặp em, xem sắc mặt em lại không tốt rồi, lại bị cảm lạnh phải không, còn tay này bị sao vậy, vết thương này rất nặng à, sao lại băng bó vậy?" Trương Xảo trách cứ hỏi.
Trưởng Tôn Thục Nhã có bệnh phong thấp rất nghiêm trọng, không chịu lạnh nổi, cộng thêm ngày hôm qua cũng mới bị thương nữa, cho nên sắc mặt quả thật không dễ nhìn. Từ lúc tiến vào cánh cửa này, thím chính là người đầu tiên quan tâm tới thân thể của Trưởng Tôn Thục Nhã, chỗ bạn bè tình cảm tốt có khi thực sự còn tri kỷ hơn so với người thân.
Người khác tự nhiên không nói, Lưu Nguyệt với Trưởng Tôn Thu thân là cha mẹ, nhưng đều không quan tâm đến thân thể con gái ruột của mình, quả thật khiến cho người khác nguội lạnh trong lòng. Tuy rằng bà bị nhà chồng đuổi ra ngoài, nhưng cũng không phải lỗi của bà. Lui một bước lại nói, dù cho bà có lỗi, nhưng không phải giết người cũng không phải đốt nhà, chuyện gia đình đuối lý này ai đúng ai sai ai có thể nói rõ ràng được, con gái là máu mủ của các người, là mặt mũi quan trọng hay là con gái mình quan trọng?
Cha mẹ như vậy còn làm cho lòng người phát lạnh hơn so với kiếp trước của cô, kiếp trước, lúc cha của cô vẫn còn, mỗi lần huấn luyện đều đặc biệt nghiêm khắc đối với cô, đều răn dạy một cách hung ác nhất, không ngừng chèn ép tất cả tiềm năng của cô ra ngoài, cho nên cô luôn coi ông ấy là ma quỷ. Liều mạng huấn luyện, mục tiêu chỉ là muốn nhanh chóng đánh bại được ông ấy, mang những gì ông ấy đã trút lên trên người cô đều trả lại cho ông ấy, khi đó bọn họ y hệt như kẻ thù. Nhưng vào lúc sinh nhật hàng năm của cô, ông ấy đều sẽ một mình ăn bữa cơm với cô, cái gì cũng không nói, ăn xong liền đi. Vào lúc cô mười tuổi ông ấy đã hy sinh.
Về sau lớn lên cô mới hiểu được, cũng không phải ông ấy không thích cô, nhưng ông là đặc công, chỉ có thể dùng phương thức của riêng mình để biểu đạt tình yêu. Sự tàn khốc của ông ấy, là không muốn cô chảy máu giữa nhiệm vụ, hi vọng cô còn sống bình an. Lúc trước cô không hiểu thì căm giận, nhưng khi đã hiểu thì lại hối hận.
Cô cho rằng tình cảm của cha mẹ đối với con cái đều là ghi lòng tạc dạ, bất kể mọi giá, lúc gặp Trưởng Tôn Thục Nhã còn cảm thấy phải, nhưng thấy cái gọi là ông ngoại và bà ngoại, cô mới giật mình hiểu được, cha mẹ chẳng qua cũng chỉ là một thân phận mà thôi, bản chất của họ vẫn là người, mà con người thì có tới trăm ngàn loại, kiếp trước có người cha tốt, kiếp này lại có mẹ tốt, thì ra cô đã rất may mắn, chưa từng chịu đủ thất vọng đau khổ, đau xót thấu xương.
"A, không có việc gì, chính là lúc ôm củi lửa không cẩn thận trượt chân xát trúng tay một chút, không sao." Vết thương lộ ra ở bên ngoài chỉ có trên tay, Trưởng Tôn Thục Nhã vội vàng che dấu .
"Em xem sao em lại không cẩn thận như vậy, đường ngày tuyết rất trơn phải chú ý nhiều một chút chứ."
"Ừm!"
Ánh mắt Trương Xảo rơi vào trên người Trưởng Tôn Ngưng, bộ dáng cười tít mắt giống hệt như đang nhìn con dâu, càng xem càng thuận mắt: "Thời gian thực sự không buông tha ai, nhoáng lên một cái người thâncủa mình đều đã lớn lên thành người lớn cả rồi, Tiểu Ngưng cũng đã hai mươi tuổi rồi phải không, đã thành cô gái rồi." Chị Phì cảm thán, nhưng khi Trưởng Tôn Ngưng nghe vào tai lại thấy trong lời nói đó còn có hàm ý khác .
"Phải đó, chúng ta đều già rồi." Trưởng Tôn Thục Nhã lại nói, giống như không hề nghe ra ý ở trong lời nói, lại giống như nghe ra rồi mà cố ý giả vờ như không biết .
"Cũng không phải vậy sao. À! Tay của Tiểu Ngưng sao lại băng bó vậy?"
"Tự mình đụng trúng." Trưởng Tôn Ngưng nói xong, còn cố tình giương mắt nhìn Trưởng Tôn Y Y một cái, thấy cô ta chột dạ lái ánh mắt đi chỗ khác, lui vào sau người Phương Linh Linh.
"Ôi, đứa nhỏ này, đây chắc là nghịch ngợm rồi đụng trúng chỗ nào phải không, chắc là rất đau. Về sau trăm ngàn lần phải chú ý một chút, đều đã lớn rồi, đừng nghịch nữa, còn khiến cho mẹ cháu lo lắng." Trương Xảo nói rất chân thành.
“Đã biết, cám ơn thím Phì quan tâm."
"Thục Nhã em xem xem, bây giờ Tiểu Ngưng rất hiểu chuyện, người đọc sách đã thấy qua cảnh đời đúng là khác trước. Người trở nên xinh đẹp, tính tình cũng hoạt bát hơn, ở trường học chắc chắn có rất nhiều bạn trai thích đúng không?" Trương Xảo nheo nheo cặp mắt thịt nhỏ cất giấu tia sáng không rõ ràng, Trưởng Tôn Ngưng còn nhạy cảm nhận thấy được, vị thím này sẽ không phải là bác gái bát quái(nhiều chuyện), hoặc là bà mối cấp thần tiên chứ?
"Nào có, bình thường chị hai bận rộn chăm sóc con, có anh đẹp trai cũng không có thời gian ngắm đâu." Trưởng Tôn Mặc đúng lúc xen vào nói, Trưởng Tôn Ngưng âm thầm giơ ngón tay cái lên, vẫn là người trong nhà đáng tin nhất.
"Tiểu Ngưng có tấm lòng lương thiện, lại hiểu chuyện, lúc nào cũng không quên Tiểu Mặc." Trương Xảo cũng nương theo đề tài câu chuyện để nói .
Sau đó, lại là một trận nói chuyện phiếm, phần nhiều đều là chị Phì nói với Trưởng Tôn Thục Nhã. Lúc giữa trưa, Lưu Nguyệt chuẩn bị nấu cơm, kêu tất cả mọi người ở lại ăn cơm. Chị Phì là một người rộng rãi thoải mái, cũng không từ chối, một nhà Trưởng Tôn Ngưng vốn định trở về cũng ở lại .
Lúc ăn cơm còn kêu thêm bà Triệu đến, ăn một bữa cơm này có người thoải mái, có người nén giận, diễn đàn lê quý đôn, nhưng cũng coi như vui vẻ. Chờ mọi người đi rồi, Trưởng Tôn Thục Nhã ở lại giúp đỡ Lưu Nguyệt thu dọn bát đũa xong, thì mặt trời đã lặn xuống phía tây.
Trước lúc ba người đi, Lưu Nguyệt phá lệ(hành động đặc biệt, trước nay chưa từng có) lấy ra một túi lớn bánh bao chưng nhà mình bảo họ mang về, có hơn hai mươi cái, Trương Xảo cũng vội vã chạy lại, cứng rắn nhét tặng mười mấy quả táo . Trưởng Tôn Thục Nhã không từ chối được, cũng đành cầm hết, nhưng trước mắt trong nhà vốn không thiếu mấy thứ này. Cả nhà Trưởng Tôn Hoài An đều ra đưa tiễn, kì thực là lấy cớ trông xe, Trưởng Tôn Ngưng mới mặc kệ bọn họ, trực tiếp lái xe rời đi, để lại cho bọn họ một đường khói đằng sau đuôi.
Buổi tối, Trưởng Tôn Ngưng thay phiên kê hai tay ở sau ót, nằm nghĩ đến đủ mọi cách xem phải làm như thế nào để có thể làm giàu? Cô muốn có cuộc sống nhàn rỗi, nhưng ít ra cũng phải giàu có sung túc không lo ăn mặc mới được. Để cho Hoa Tử Ngang nuôi? Không được, bát tự còn chưa có đưa (trao đổi bát tự: hành động trao đổi ngày sinh của nam nữ thời xưa ở Trung Quốc, là một trong những lễ trước đám cưới ở đây ý nói hai người vẫn còn chưa xác định quan hệ), phụ nữ vẫn nên độc lập kinh tế thì tốt hơn .
Đột nhiên, Trưởng Tôn Ngưng ngồi dậy, còn thật sự hỏi Trưởng Tôn Thục Nhã, "Chúng ta có bao nhiêu đất?" Ở nông thôn phải dựa vào làm ruộng để sống, tuy nhiên lúc này còn không có chính sách tốt như nông thôn ở đời sau, nhưng đất nhiều, thu hoạch tự nhiên cũng sẽ nhiều, thu nhập nhiều thì mức sống cũng được đề cao lên theo.
Lên núi kiếm ăn, xuống sông lấy nước, lại tiếp qua vài năm nữa, thành thị bị khói mù bao phủ khắp nơi, các loại 'Đồ độc' được mang lên bàn ăn, khi đó xu hướng trở về ruộng vườn mới nổi lên mạnh mẽ, sao cô lại không tạo ra một cái trang trại nông nghiệp sinh thái trước một bước, chờ tiền mặt tự mình tìm tới cửa?
"Thôn chúng ta nhiều người, lại ở sát vách núi Ô Lan, ruộng cày lại càng thiếu thốn, trước kia lúc không có lập gia đình, trong nhà vẫn còn ba mẫu đất trồng lương thực, về sau tặng đi rồi. Còn có... Người thôn Ngô đồng bên kia di chuyển tới, đất vườn đã sớm bị phân chia lại một lần nữa rồi. Hiện tại đất chúng ta trồng là đất của chị Phì còn có ông ngoại con giúp đỡ khai khẩn từ đất hoang, đại khái tầm sáu bảy mẫu đó."
Nghe mẹ nói như vậy, coi như Trưởng Tôn Thu vẫn còn có chút lương tâm, nhưng mà sáu bảy mẫu đất thì làm gì được đây! Kiếp trước mặc dù cô chưa từng có đất trồng, nhưng đã từng thi hành nhiệm vụ ở đại học nông nghiệp, đó là một trong những nhiệm vụ nhẹ nhàng nhất, phụ trách bảo hộ một vị chuyên gia nông nghiệp ở nước ngoài trở về, cả ngày chạy vào nông thôn, cho cô cũng có chút quen thuộc nên đối với những chuyện ở nông thôn. Năm còn chưa có miễn thu thuế nông nghiệp, từng nhà còn phải nộp lên khẩu phần lương thực hằng năm, để dự trữ ngân quỹ nhà nước, sáu bảy mẫu đất trừ phần muốn nộp lên ra, vốn cũng không còn thừa lại bao nhiêu, khó trách nhịn hết năm này đến năm khác mà vẫn còn nghèo khổ như vậy.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lúc lấy được tiền, ra khỏi chợ đen, đã hơn mười một giờ khuya. Văn Dục vẫn còn công việc chưa xử lý xong, tạm thời không thể rời khỏi thành phố Tân Hải, sau khi hai người tiễn anh ta trở về khách sạn ngủ thì lại suốt đêm chạy về thành phố X. Trưởng Tôn Ngưng vẫn còn rất nhiều chuyện muốn sắp xếp, phải tranh thủ hoàn thành trước ngày mùng một tháng ba khi khóa học bắt đầu, thời gian có chút gấp gáp, nhiệm vụ lại nặng nề.
Lúc trở lại trong nhà Hoa Tử Ngang, đã là 4 giờ sáng. Rửa mặt qua loa xong, cảm thấy mệt mỏi, lại lên giường đi ngủ, nhưng người từ khi sống lại tới nay vẫn luôn có giấc ngủ chất lượng cực tốt như cô, lại không cách nào ngủ được. Nhắm mắt lại đếm cừu, đếm xong 1000 con cừu, không chỉ có không ngủ được, ngược lại càng tỉnh táo hơn. Trưởng Tôn Ngưng không khỏi buồn bực, kiếp trước lúc còn lo lắng bị người ám sát, không dám ngủ, có ngủ cũng chỉ dám ngủ không sâu. Hiện giờ chẳng qua là một người con gái bình thường, trên đường cái có rất nhiều, mất ngủ cái gì?
Cô tuyệt đối không tin vì bán báu vật kiếm được nhiều tiền, trong nháy mắt đã trở thành phú bà hàng tỉ mà mình hưng phấn không ngủ được. Đừng nói tới tiền bạc kiếp trước cô đã từng nhìn thấy, đơn giản mà nói, của cải cuả chính bản thân cô có được cũng đã không chỉ gấp mười lần hiện tại, món tiền nhỏ ấy thì coi là cái gì? Hưng phấn cái cọng lông á, cũng không phải đồ nhà quê chưa từng thấy nhiều tiền bao giờ.
Mặc kệ bởi vì sao, chính là Trưởng Tôn Ngưng lăn qua lộn lại ở trên giường không ngủ được. Thậm chí ngay cả thuật thôi miên cô cũng đều dùng tới, nhưng chỉ là kiếp trước cô chưa bao giờ bị thôi miên thành công, lại thất bại rồi. Ài ... , tinh thần quá mạnh mẽ, có đôi khi cũng không phải là chuyện tốt gì, đêm nay cô muốn đi ngủ mà không ngủ được, lúc thôi miên thì lại mất tác dụng, vô cùng dày vò. Diễn đàn lê quý đôn.
Trong bóng đêm, Trưởng Tôn Ngưng nhìn chằm chằm cửa phòng. Anh ở gian phòng cách vách làm cái gì? Đang ngủ rất ngon, hay là đang lăn lộn khó ngủ giống như mình? Ở trong mộng, anh có mơ thấy mình không, hay cũng đang nghĩ đến mình? Vì sao anh lại là người thật thà chính trực như vậy, nếu giờ phút này anh ở trên chiếc giường này, nói không chừng cô đã có thể dựa trong ngực rộng lớn ấm áp của anh ngủ thiếp đi, dù ngủ không được bọn họ cũng có thể làm chút gì đó với nhau...
Đêm nay Trưởng Tôn Ngưng mất ngủ nghiêm trọng một cách tráng lệ, trong đầu hiện lên đủ loại ý nghĩ giống như đèn kéo quân*. Thời gian thấm thoát trôi qua, căn phòng tối tăm đã dần dần có thể nhìn thấy mơ hồ, đã không còn sớm rồi!
*: một loại đèn cổ có 2 lớp, lớp bên trong là những hình ảnh có thể quay được, khi đèn sáng lên lớp bên trong sẽ quay quanh ngọn đèn khiến những hình ảnh, bức tranh giống như đang di chuyển gọi là đèn kéo quân.
Chỉ chốc lát sau, đã nghe thấy bên ngoài có tiếng động, Hoa Tử Ngang có thói quen sáng dậy sớm, mỗi ngày anh đều chuẩn bị xong bữa sáng, Trưởng Tôn Ngưng mới lười biếng rời giường, nhưng cho dù vậy thì hôm nay cũng hơi sớm một chút không phải sao!
Trưởng Tôn Ngưng càng nghĩ càng cảm giác không bình thường, dù sao cũng không ngủ được, dứt khoát đứng dậy mặc quần áo tử tế rồi ra ngoài. Quả nhiên, Hoa Tử Ngang đang chuẩn bị bữa sáng ở trong phòng bếp, mà còn phong phú hơn thường ngày rất nhiều. Bóng lưng của anh vừa thẳng tắp, cao ngất lại cương quyết vững chắc, cho dù nấu cơm cũng mang theo khí thế uy nghiêm không giống người thường.
Nghe được tiếng động, Hoa Tử Ngang quay đầu, "Dậy sớm như vậy sao?"
"Lời này là em hỏi anh mới đúng, gà trống còn chưa có gáy mà, dậy sớm như vậy làm cái gì?" Đến gần bên cạnh anh, cúi đầu ngửi ngửi cháo thịt nạc đang nấu, vẫn thơm như cũ, chọc cho nước miếng người ta chảy ròng ròng.
"Ngủ không được." Hoa Tử Ngang nhẹ nhàng bâng quơ nói, vốn kì thực anh cũng không ngủ, đang đợi trời sáng, cũng có chút sợ hãi bình minh đến.
"Ừ, thì ra chúng ta lại có thần giao cách cảm như vậy, ngay cả mất ngủ cũng đều giống nhau." Đôi mắt đẹp của Trưởng Tôn Ngưng cong lên giống như vầng trăng mới nhú, gắt gao ôm lấy cánh tay Hoa Tử Ngang, ngẩng cằm nhìn anh. Không biết có phải vì liên quan đến nhận định trong lòng hay không, mà mới một lát, cô đã không nén nổi tình cảm nhớ tới Hoa Tử Ngang, ở bên cạnh anh, cô cảm giác được sự an tâm chưa bao giờ có.
Hoa Tử Ngang không có tiếp lời của cô, chỉ nói: "Đi rửa mặt, ăn cơm thôi."
"Ừ." Bữa sáng cũng sớm, Trưởng Tôn Ngưng rất muốn hỏi một chút xem có phải có chuyện gì hay không, nhưng cuối cùng cũng không có hỏi, ngoan ngoãn đi rửa mặt, hôm nay Hoa Tử Ngang thực sự không bình thường.
Hai người ăn xong bữa sáng giống như thường ngày, Hoa Tử Ngang ngăn không cho Trưởng Tôn Ngưng tiến vào phòng bếp, tự anh cầm chén đũa rửa, lau khô, đặt chỉnh tề vào trong tủ bát.
Hôm nay Hoa Tử Ngang nghiêm túc hơn ngày xưa rất nhiều, dường như trong lòng có việc, hay là đang ngang bướng cái gì. "Anh phải đi, đúng không?" Trưởng Tôn Ngưng suy đoán hỏi, nhưng lại là giọng điệu trần thuật chắc chắn.
Cô cũng từng là lính, nhiều năm sống cuộc sống đặc công, rõ ràng nhất tâm tình mỗi lần mệnh lệnh truyền tới tay. Khi đó cô vẫn còn cô độc, thỉnh thoảng khó tránh khỏi lười biếng, nhưng chưa từng bị ràng buộc. Hoa Tử Ngang trước kia, tựa như mình khi đó, hiện tại rõ ràng anh đang mâu thuẫn chần chừ. Với cô mà nói, cần phải vui mừng, bởi vì điều này chứng tỏ mình đã từ từ tiến vào chiếm giữ trong lòng anh, cho nên anh mới có thể lưu luyến, nhưng cô không cách nào vui sướng vì điều đó. Trong lòng anh có ràng buộc, lúc làm việc sẽ có băn khoăn, sẽ gò bó tay chân, nguy hiểm của bản thân sẽ lớn hơn nữa.
"Tạm thời nhận được nhiệm vụ." Bằng không thì ngày nghỉ của anh vẫn sẽ kéo dài đến cuối tháng ba, tuy nhiên lần này khi nhận được mệnh lệnh tâm tình chống cự của anh rất không bình thường, rõ ràng là mình không nỡ, nhưng nghề nghiệp của anh là quân nhân, nhất định phải đối mặt.
Trưởng Tôn Ngưng gật đầu, cô hiểu, đây là tình huống cơ bản đầu tiên mà người muốn học làm quân tẩu sẽ phải đối mặt, bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ lại cô đi chấp hành nhiệm vụ, may mà cô xem như người độc lập. Cho dù như thế, cô vẫn thật lòng thật dạ không hy vọng anh đi, nhưng cô không thể nói. "Phải mất thời gian bao lâu?" Nội dung nhiệm vụ tất nhiên phải giữ bí mật, cô không hỏi, cũng không muốn biết. Cô phải làm người giàu có an nhàn, chỉ hy vọng toàn bộ những người mình quan tâm đều khỏe mạnh là được.
"Xem tình huống đã." Nếu thuận lợi thì không tới bảy ngày, nếu không thuận lợi thì nửa tháng, thậm chí một tháng cũng không nhất định có thể hoàn thành, anh không muốn nói ra để tăng thêm ý nghĩ lo lắng của cô.
"Khi nào thì xuất phát?"
Từ đầu đến cuối Trưởng Tôn Ngưng đều cong lông mi cười, không buồn bực, không hờn dỗi, khiến Hoa Tử Ngang cảm giác rất yên tâm, cũng thực bớt lo, nhưng lại càng thêm đau lòng. Cô mới hai mươi tuổi, nếu không lựa chọn mình, nhất định có thể có một đoạn tình yêu ngọt ngào lãng mạn tốt đẹp khó quên. Nhưng hiện tại cô muốn đổi ý, cũng không còn kịp rồi, bởi vì anh đã động lòng. Anh không thể sớm sớm chiều chiều cùng cô ngắm hoa dưới trăng, nhưng chắc chắn sẽ theo cô đến lúc bạc đầu. Anh sẽ không biến lời thề này thành lời ngon tiếng ngọt, nhưng anh sẽ cùng cô đi đến ngày đó.
"Bảy giờ, vẫn còn 20 phút."
"Em giúp anh thu xếp quần áo."
Hoa Tử Ngang không có gì muốn mang theo, chỉ có mấy bộ quân trang. Trưởng Tôn Ngưng trở về phòng ngủ mang quân trang tới mặc vào cho anh, cuối cùng còn đeo quân hàm lên cho anh. Lần đầu tiên cô làm động tác này cho một người đàn ông, tuy vụng về nhưng lại vô cùng chăm chú cẩn thận. Lần đầu tiên anh bị một cô gái loay hoay vòng vòng, thực sự không quen nhưng lại rất vui sướng. Trong lúc này, hai người cũng không nói chuyện, hai bên đều biết tình cảm đang yên lặng quay vòng .
"Ông xã, thực đẹp trai! Nhưng không cho đi trêu hoa ghẹo nguyệt đó!"
"...." Một đám đực rựa ở đó, anh biết trêu chọc người nào đây, tính hướng (xu hướng tình dục) của người ta rất bình thường có được hay không? Biết Trưởng Tôn Ngưng chỉ muốn điều chỉnh không khí, anh cũng thoải mái nói. “Anh đi vắng, có khó khăn gì thì đi tìm Văn Dục giúp đỡ." Rất nhiều chuyện, có tiền không bằng có quyền, tin rằng cô biết rõ.
"Rõ rồi." Tiến lên ôm lấy Hoa Tử Ngang, "Ông xã, chú ý an toàn, sớm trở về một chút." Đột nhiên bắt đầu phải xa cách, khiến cô càng thêm cảm giác rõ ràng, thì ra ở trong lòng cô anh đã cắm rễ sâu như vậy rồi. Cô cực kì không muốn, cực kì lưu luyến, nhưng tình cảm dịu dàng ngọt ngào của cô gái nhỏ đều chỉ có thể yên lặng chôn dấu thôi, bởi vì anh là quân nhân, cô sẽ là vợ của anh, cô không được phép làm hỗn loạn lòng của anh, mà phải chia sẻ tâm sự của anh.
Thời gian đang từng chút từng chút tới gần bảy giờ, "Ngưng Nhi." Lần đầu tiên, Hoa Tử Ngang gọi cô thân mật như vậy, đôi mắt tràn đầy dịu dàng bình tĩnh chăm chú nhìn cô, tình cảm bắt đầu khởi động. Anh từ từ cúi đầu, cô nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, một giây sau, đáng ra phải là nụ hôn tạm biệt ngọt ngào với triền miên.
Cô tốt đẹp giống như bông sen nhỏ màu trắng sau cơn mưa vẻ đẹp của cô gần ngay trước mắt, hơi thở dịu dàng nhiệt tình của anh nhẹ nhàng phủ lên trên má cô, thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít thở rõ ràng đang dần dần tăng thêm của anh, toàn bộ giống như nước chảy thành sông.
Bỗng nhiên, Hoa Tử Ngang đột ngột buông tay, chỉ nói một câu 'Chăm sóc mình thật tốt' đã tông cửa xông ra ngoài. Diễn đàn lê quý đôn.
Trưởng Tôn Ngưng ngu ngơ vài giây mới trở lại bình thường, tức giận quay về phía cửa quát lên: "Hoa Tử Ngang, đồ lưu manh, anh lại đùa giỡn em!" Người đàn ông phúc hắc khó chịu, anh nghiêm chỉnh cái gì chứ!
Chỉ sợ, trên đời không có cô gái nào, bị đẩy ra vào loại thời điểm này, còn có thể không tức giận, trừ phi cô không thích chàng trai kia, cơ bản là không muốn có quan hệ thân mật gì với anh ta.
Ngoài cửa, Hoa Tử Ngang vẫn chưa rời khỏi, tự nói trong lòng: Thực xin lỗi, nếu anh làm như vậy, chỉ sợ hôm nay sẽ không đi được. Bởi vì anh biết, bản thân vốn không có cách nào chống cự được sự hấp dẫn của cô.
Hít sâu, vuốt vuốt lại tư tưởng tình cảm của mình, anh quyết đoán xoay người xuống lầu.
Anh vừa là một người đàn ông, nhưng cũng là một quân nhân, chút bất đắc dĩ ấy là sự bất đắc dĩ mà người quân nhân chỉ có thể một mình cảm nhận được, mặc dù chẳng thể coi là tốt đẹp, nhưng trong ngọt có chát, làm người ta khó quên.
Trưởng Tôn Ngưng biết Hoa Tử Ngang đã rời khỏi, cô hiểu rõ anh không thể không đi, mặc dù có một chút oán giận nho nhỏ, nhưng vẫn không nhịn được dựa vào cửa sổ nhìn theo bóng dáng của anh.
Căn phòng lớn như vậy, chỉ còn lại có một mình, có chút vắng vẻ. Lúc này, ánh mặt trời màu vàng bắt đầu chui vào song cửa sổ, nhưng tâm tình của cô cũng không có vì vậy mà chuyển biến quang đãng hơn. Không muốn ra ngoài, cái gì cũng không muốn làm, cứ ru rú ngủ ở trên giường. Không ngờ cô khó ngủ một đêm, vậy mà lại nhanh chóng ngủ mất. Trong mơ, cô mơ thấy anh với mình ôm nhau ở trên sườn núi nở đầy hoa tươi, đánh đàn hát vang ...