"Cô cũng không hề bạc đãi mình." Hoa Tử Ngang phá vỡ bầu không khí yên lặng, quét mắt qua xương và chén không còn dư lại, ngồi vào bên kia ghế sa lon. Tiếng nói của anh hùng hậu, lộ ra khí thế mạnh mẽ cứng rắn, không chỉ có dễ nghe, hơn nữa làm người ta có nhiều cảm giác an toàn.
Trưởng Tôn Ngưng nháy con ngươi trong suốt, khẽ hé đôi môi đỏ mọng vô tội nói: "Tôi đói bụng."
Bây giờ anh lại không chống đỡ nổi ánh mắt thuần khiết như vậy, giống như anh là ông chú kì quái bắt nạt em gái nhỏ, ánh mắt đòi mạng. "Vốn chính là nấu cho cô." Anh cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy, rõ ràng là bèo nước gặp gỡ, nhưng lại ma xui quỷ khiến làm.
"Lão công tương lai, a không, lão công, anh là tốt nhất." Đôi mắt đẹp của Trưởng Tôn Ngưng cong thành một đường trăng khuyết, cười ngọt ngào với anh.
Kiếp trước cô gặp qua vô số người, ánh mắt nhìn người tựa như Tôn Ngộ Không nhìn yêu tinh, đối với hành động của Hoa Tử Ngang vô cùng hài lòng. Anh không chỉ có đẹp trai phóng khoáng, phong thái hiên ngang, rộng lượng, liếc mắt một cái liền biết là nhân tài kiệt xuất, hơn nữa có lí tưởng thiêng liêng của bản thân cùng một trái tim kiên nghị, hoặc là vô tình, hoặc là si tình.
Vì vậy, Trưởng Tôn Ngưng làm ra quyết định trọng đại thứ nhất sau khi sống lại: Người đàn ông này cô muốn chắc rồi, người nào giành, diệt người đó!
Kiếp trước, cô mang tất cả tinh lực toàn bộ không cầu lợi dâng hiến cho quốc gia, tới lúc hai mươi tám tuổi hy sinh vẫn là người cô đơn, đời này, cô muốn làm người giàu có nhàn rỗi, mạnh mẽ theo đuổi hạnh phúc của mình.
Hoa Tử Ngang không biết mình đã bị một cô gái để ý, tiến lên đưa tay thăm dò một chút cái trán cô, lại sờ sờ mình:
"Không nóng, đầu nóng hỏng rồi!?" Ánh mắt không khỏi lộ ra mấy phần thông cảm, nhìn Trưởng Tôn Ngưng.
"Anh, kia là cái ánh mắt gì, đầu óc tôi rất bình thường." Trưởng Tôn Ngưng nuốt một ngụm táo cuối cùng xuống, nói.
"Vậy là tốt nhất." Hoa Tử Ngang giọng nói nhàn nhạt, anh độc thân hai mươi chín năm, đột nhiên đụng vào cái cô gái trong ngõ nhỏ lập tức bá đạo tước đoạt chủ quyền, mình cũng không đói khát đến loại trình độ đó.
"Lão công, anh tên gì?" Trưởng Tôn Ngưng rất nghiêm túc, nhận định chuyện rồi nên ra tay tức thì.
"Trước khi hỏi người khác, cô có nên tự giới thiệu trước hay không." Thật ra thì, anh sớm đã xem qua giấy chứng nhận của cô, cũng điều tra qua, một nữ sinh viên đại học, hèn yếu ít nói, bị người thiết kế suýt nữa bỏ mạng, nhưng những điều này cùng anh gặp gỡ lại là hai người hoàn toàn trái ngược, chẳng lẽ có hai mặt?
Trưởng Tôn Ngưng suy nghĩ một chút như vậy cũng là có lí mà, vì vậy đơn giản tự giới thiệu mình: "Tới lượt anh."
"Hoa Tử Ngang." Một câu nói giới thiệu, đơn giản phải chỉ có ba chữ.
"Chiến thần ba quân, lão đại Ngọa Long!" Tám chữ bật thốt lên, lập tức ý thức không ổn, tay nhỏ bé che ở ngoài miệng, nhưng lời đã nói ra, giống như bát nước hất đi, đã không thể lấy lại.
Kiếp trước, cô thuộc về nhân viên bí mật quốc gia, xuất thân quân nhân, đối với tình huống nội bộ trong quân đội hết sức quen thuộc, mặc dù không có tiếp xúc qua Hoa Tử Ngang, nhưng tên của anh tuyệt đối như sấm bên tai. Anh là cháu út của nguyên lão cấp cao Thượng tướng Hoa Tư Lệnh, 15 tuổi vào bộ đội, từ cơ sở thực lực giành được danh xưng Chiến thần, tự nhiên đã trở thành tấm gương học tập, lãnh tụ tinh thần toàn quân. Trước khi cô thiết kế tự tử, anh đã thành vị Trung tướng trẻ tuổi nhất, lại vẫn độc thân.
Tin đồn anh ít nói, cơ trí, mạnh mẽ, có thể lập kế sở trường về chặn đường, trước khi nhập ngũ nếu như anh là Hỗn Thế tiểu Ma vương khiến người nghe tiếng đều nhức đầu, sau khi đầu quân mài mòn bớt ngây thơ, lại vẫn là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm im hơi lặng tiếng khiến kẻ địch mất mạng.'Ngọa Long' là cấp bậc cao nhất trong bộ đội đặc chủng, bị nội bộ xưng là “thanh kiếm ngầm” , sự tồn tại của anh thuộc về cơ mật cực kỳ bí mật cấp quốc gia, cô hôm nay chỉ là một nữ sinh bình thường lại có thể một lời vạch trần bí mật, chẳng phải tự nhiên nói cho người ta có vấn đề?
Lần này làm sao bây giờ, cô phải tự bào chữa như thế nào đây? Hoa Tử Ngang lại há lại là người có thể dùng mấy lí do lung tung lừa dối qua loa? Thảm! Thảm!
Mặc dù, làm đặc công không lo áo cơm, còn được hưởng thụ đặc quyền, nhưng luôn có nhiệm vụ không ngừng, diệt tà ác mãi không hết. Mỗi ngày đều sống ở trong âm mưu hoặc bị người tính kế giống như đang đứng trên miếng băng mỏng, không dám lơ là cảnh giác dù chỉ một giây, trên thực tế chưa từng được sống an ổn. Giống như bây giờ ngồi ở trong quán cơm nhỏ, yên tâm lớn mật ăn cơm, càng thêm làm gì cũng không cần suy nghĩ quả thực chưa từng có.
Nhân vật nhỏ có thể sẽ không ngừng phiền não, công việc không thuận lợi, bài vở và bài tập gặp khó khăn, gia đình không hòa thuận, nhưng cuối cùng đều có thể giải quyết ổn thỏa. Cố gắng tranh thủ những gì mình muốn lấy được, sẽ có thu hoạch, có thể trong cuộc sống có chua cay ngọt đắng, nhưng dáng giá ở chỗ có thể được sống chân thật như ý mình.
Nuốt món cơm chiên trứng mà kiếp trước mình cực kì khinh thường xuống bụng, Trưởng Tôn Ngưng mới biết cái gì là cảm giác còn sống. Mặc dù nhân vật nhỏ có chua xót của nhân vật nhỏ, nhưng cô tự tin có thể làm một nhân vật nhỏ không có phiền não, không khỏi đối với cuộc sống tương lai tràn đầy mong đợi.
Đời này, cô phải làm một người Phú Quý nhàn rỗi.
Khôi phục chút sức lực, Trưởng Tôn Ngưng đi từ quán cơm nhỏ ra ngoài, mặt trời đã ngả về tây, tầng mây thật dầy chất chồng phía chân trời, như có một cơn bão tuyết lớn buông xuống.
Trên đường cái, bước chân của người đi đường vội vã, hoặc cả nhà đồng hành, hoặc kêu gọi bạn bè, kết bạn ba năm người, mỗi người giơ lên tất cả hàng hóa năm mới trong tay, chỉ có Trưởng Tôn Ngưng cô đơn chiếc bóng, giống như một mảnh lá khô cô độc, nhánh cây không giữ lại, gió cũng không theo đuổi, không biết nên đi nơi nào?
Về nhà trước đi, sắp qua năm mới.
Hôm nay vé xe đã trở thành phế thãi, không biết còn có thể mua được vé xe lửa trước năm hay không. Mặc dù năm không đến nổi một vé khó cầu, nhưng trong lúc vận chuyển mùa xuân cũng tương đối đông đúc, thử vận khí một chút đi, không có vé thì nghĩ biện pháp khác.
Suy nghĩ, bằng trí nhớ của cô, hướng tới trạm xe buýt đi thẳng đến trạm xe lửa. Không ngờ, còn đi chưa được mấy bước, một bóng người từ đầu hẻm bên cạnh đột nhiên xông tới, đoạt túi vải rách trên tay cô, nghiêng đầu lập tức chạy về phía ngõ hẻm vắng vẻ.
Sắp tới thời điểm cuối năm, yêu ma quỷ quái gì cũng ra ngoài làm loạn, còn chưa xong, chuyện xui xẻo tổ chức thành đoàn mà đâm tới, ngược người chết không đền mạng thì thế nào? Tử Thần xúc phạm người cũng có giới hạn, chán sống rồi à. Cô nói cô chính là Trưởng Tôn Ngưng, cũng không nói mình vẫn còn là cái thôn cô trung thực đó.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
"Cô cũng không hề bạc đãi mình." Hoa Tử Ngang phá vỡ bầu không khí yên lặng, quét mắt qua xương và chén không còn dư lại, ngồi vào bên kia ghế sa lon. Tiếng nói của anh hùng hậu, lộ ra khí thế mạnh mẽ cứng rắn, không chỉ có dễ nghe, hơn nữa làm người ta có nhiều cảm giác an toàn.
Trưởng Tôn Ngưng nháy con ngươi trong suốt, khẽ hé đôi môi đỏ mọng vô tội nói: "Tôi đói bụng."
Bây giờ anh lại không chống đỡ nổi ánh mắt thuần khiết như vậy, giống như anh là ông chú kì quái bắt nạt em gái nhỏ, ánh mắt đòi mạng. "Vốn chính là nấu cho cô." Anh cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy, rõ ràng là bèo nước gặp gỡ, nhưng lại ma xui quỷ khiến làm.
"Lão công tương lai, a không, lão công, anh là tốt nhất." Đôi mắt đẹp của Trưởng Tôn Ngưng cong thành một đường trăng khuyết, cười ngọt ngào với anh.
Kiếp trước cô gặp qua vô số người, ánh mắt nhìn người tựa như Tôn Ngộ Không nhìn yêu tinh, đối với hành động của Hoa Tử Ngang vô cùng hài lòng. Anh không chỉ có đẹp trai phóng khoáng, phong thái hiên ngang, rộng lượng, liếc mắt một cái liền biết là nhân tài kiệt xuất, hơn nữa có lí tưởng thiêng liêng của bản thân cùng một trái tim kiên nghị, hoặc là vô tình, hoặc là si tình.
Vì vậy, Trưởng Tôn Ngưng làm ra quyết định trọng đại thứ nhất sau khi sống lại: Người đàn ông này cô muốn chắc rồi, người nào giành, diệt người đó!
Kiếp trước, cô mang tất cả tinh lực toàn bộ không cầu lợi dâng hiến cho quốc gia, tới lúc hai mươi tám tuổi hy sinh vẫn là người cô đơn, đời này, cô muốn làm người giàu có nhàn rỗi, mạnh mẽ theo đuổi hạnh phúc của mình.
Hoa Tử Ngang không biết mình đã bị một cô gái để ý, tiến lên đưa tay thăm dò một chút cái trán cô, lại sờ sờ mình:
"Không nóng, đầu nóng hỏng rồi!?" Ánh mắt không khỏi lộ ra mấy phần thông cảm, nhìn Trưởng Tôn Ngưng.
"Anh, kia là cái ánh mắt gì, đầu óc tôi rất bình thường." Trưởng Tôn Ngưng nuốt một ngụm táo cuối cùng xuống, nói.
"Vậy là tốt nhất." Hoa Tử Ngang giọng nói nhàn nhạt, anh độc thân hai mươi chín năm, đột nhiên đụng vào cái cô gái trong ngõ nhỏ lập tức bá đạo tước đoạt chủ quyền, mình cũng không đói khát đến loại trình độ đó.
"Lão công, anh tên gì?" Trưởng Tôn Ngưng rất nghiêm túc, nhận định chuyện rồi nên ra tay tức thì.
"Trước khi hỏi người khác, cô có nên tự giới thiệu trước hay không." Thật ra thì, anh sớm đã xem qua giấy chứng nhận của cô, cũng điều tra qua, một nữ sinh viên đại học, hèn yếu ít nói, bị người thiết kế suýt nữa bỏ mạng, nhưng những điều này cùng anh gặp gỡ lại là hai người hoàn toàn trái ngược, chẳng lẽ có hai mặt?
Trưởng Tôn Ngưng suy nghĩ một chút như vậy cũng là có lí mà, vì vậy đơn giản tự giới thiệu mình: "Tới lượt anh."
"Hoa Tử Ngang." Một câu nói giới thiệu, đơn giản phải chỉ có ba chữ.
"Chiến thần ba quân, lão đại Ngọa Long!" Tám chữ bật thốt lên, lập tức ý thức không ổn, tay nhỏ bé che ở ngoài miệng, nhưng lời đã nói ra, giống như bát nước hất đi, đã không thể lấy lại.
Kiếp trước, cô thuộc về nhân viên bí mật quốc gia, xuất thân quân nhân, đối với tình huống nội bộ trong quân đội hết sức quen thuộc, mặc dù không có tiếp xúc qua Hoa Tử Ngang, nhưng tên của anh tuyệt đối như sấm bên tai. Anh là cháu út của nguyên lão cấp cao Thượng tướng Hoa Tư Lệnh, 15 tuổi vào bộ đội, từ cơ sở thực lực giành được danh xưng Chiến thần, tự nhiên đã trở thành tấm gương học tập, lãnh tụ tinh thần toàn quân. Trước khi cô thiết kế tự tử, anh đã thành vị Trung tướng trẻ tuổi nhất, lại vẫn độc thân.
Tin đồn anh ít nói, cơ trí, mạnh mẽ, có thể lập kế sở trường về chặn đường, trước khi nhập ngũ nếu như anh là Hỗn Thế tiểu Ma vương khiến người nghe tiếng đều nhức đầu, sau khi đầu quân mài mòn bớt ngây thơ, lại vẫn là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm im hơi lặng tiếng khiến kẻ địch mất mạng.'Ngọa Long' là cấp bậc cao nhất trong bộ đội đặc chủng, bị nội bộ xưng là “thanh kiếm ngầm” , sự tồn tại của anh thuộc về cơ mật cực kỳ bí mật cấp quốc gia, cô hôm nay chỉ là một nữ sinh bình thường lại có thể một lời vạch trần bí mật, chẳng phải tự nhiên nói cho người ta có vấn đề?
Lần này làm sao bây giờ, cô phải tự bào chữa như thế nào đây? Hoa Tử Ngang lại há lại là người có thể dùng mấy lí do lung tung lừa dối qua loa? Thảm! Thảm!