Trương Nhất Phàm rời đi hơn nửa tháng, trận đấu tranh chức Phó chủ tịch thường trực tỉnh của tỉnh Tương đã đến hồi kết thúc, sĩ khí của Tiếu Quân Dân hạ xuống, dường như đại cục đã định, Tống Minh Triều mang theo niềm vui thích vô tận, trên mặt không che dấu được nỗi vui sướng, khiến cho người khác cảm giác được một loại mặt mày hớn hở hãnh diện.
Nhìn về vài vị Phó chủ tịch của tỉnh Tương, lại không có đối thủ, đây chính là một loại phóng tầm mắt thiên hạ duy nhất độc tôn, sơ lược khí thế ngọn núi nhỏ Lăng Vân. Tuy rằng Tống Minh Triều trong lòng đắc ý, nhưng anh ta rõ ràng cảm giác được, vẫn phải duy trì cảnh giác với những người xung quanh mình, nhất là Sở Dụ, với người này, Tống Minh Triều vài phần kính trọng.
Đúng như dự đoán, những người này từng người âm hiểm, gian trá, giảo hoạt. Lão nương không chơi cùng các ngươi, cũng không để các ngươi phải chết thay.
Thật không ngờ, những người nhìn như Hoàng đại lão gia này, đều vắt óc tìm mưu kế, nội tâm âm u.
Đều nói trên thế giới khó nhất là nuôi dưỡng tiểu nhân và phụ nữ, xem ra độc của phụ nữ, cũng không thấp hơn độc của tiểu nhân. Sở Dụ bây giờ mới hiểu được lý do vì sao Trương Nhất Phàm phải rời khỏi tỉnh Tương, xem ra không màng tới mới là lựa chọn sáng suốt nhất, bản thân mình vì sao lại không có ánh mắt nhìn xa trông rộng. Tống Minh Triều đáng ghét, lúc nào cũng nghĩ cách để mình cùng một hội với anh ta. Sở Dụ bắt đầu cảm thấy con người Tống Minh Triều này nham hiểm và bỉ ổi.
Tiếu Quân Dân rõ ràng quá khiêm nhường, thằng nhãi này mới kiêu ngạo càn quấy như vậy! Trong nháy mắt đã bị người k hác đánh cho hoa rơi nước chảy, quân lính tan rã. Lúc này, ruột của ông ta cũng đều xanh rồi. Trước kia Tiếu Quân Dân có đoán trước, nếu bản thân thất bại, vậy nguyên nhân thất bại là gì?
Khi tự mình phân tích, cảm thấy toàn bộ không có một khe hở, không thể có khả năng này, ông ta cho rằng bản thân trên mọi phương diện, hẳn là không có ai có thể bắt bẻ. Không ngờ, sự việc lại diễn ra như thế này. Ông ta đột nhiên đứng dậy, vợ mình không phải là đã bị Trần Quyên bỏ thuốc rồi sao?
Nhưng hôm đó bà ta rõ ràng rất tỉnh táo, đây là vì sao?
Hơn nữa chính mắt ông ta và Trần Quyên nhìn thấy bà vợ uống chỗ sữa có thuốc ngủ đó, Tiếu Quân Dân cẩn thận nghĩ lại, sau khi uống hết cốc sữa, bà ta có đi vệ sinh, không lẽ lúc đó đã làm chuyện gì đó?
Nếu bà ta phát hiện ra bí mật đó của mình và Trần Quyên, vậy từ đâu mà bà ta có được tin tức đó.
Những vấn đề này, Tiếu Quân Dân không cách nào hiểu được.
Tống Minh Triều lại có chứng cớ đó trong này, điều này chứng minh thằng nhãi Tống Minh Triều này có mánh khóe thông thiên, khả năng là bên cạnh mình có người của anh ta sắp xếp, hẳn là Trần Quyên. Tiếu Quân Dân vốn định tìm Trần Quyên nói chuyện, khi đang chuẩn bị hành động, ông ta đột nhiên nhận ra được một vấn đề, nếu là Trần Quyên mà nói, mình nên để cô ta ở lại bên cạnh để dễ lợi dụng.
Nghe nói Phó chủ tịch tỉnh Trương Nhất Phàm ngày mai sẽ quay lại, có người hy vọng có thể ký thách trên người hắn. Cho dù lần này Trương Nhất Phàm có thắng được chức Phó chủ tịch thường trực tỉnh đi nữa, đều hơn hẳn tiểu nhân đê tiện như Tống Minh Triều.
Trương Nhất Phàm đã quay lại, ngày đầu tiên đi làm lập tức phải đi họp.
Trong hội nghị của ở tỉnh trưởng, Trương Nhất Phàm phát hiện Tiếu Quân Dân suy sụp còn Tống Minh Triều thì lại hăng hái, hắn chỉ thản nhiên cười.
Chuyện cười này bị rất nhiều người nhìn thấy, bọn họ đều không biết Trương Nhất Phàm đang cười cái gì.
Sở Dụ trong lòng suy nghĩ, nhất định là Trương Nhất Phàm đã biết kết quả trận đấu này, gây sức ép lâu như vậy, chân tướng rốt cục nổi lên trên mặt nước. Quy mô của trận đánh này rất lớn, rốt cục cũng phải kết thúc, ai sẽ là người tuyên bố trước kết quả? Trong lòng Sở Dụ cũng không đủ tự tin, cô chỉ hy vọng thế cục tốt một chút, đừng để bản thân quá thất vọng.
Tống Minh Triều liếc mắt nhìn Trương Nhất Phàm rồi lại quay về vẻ điềm tĩnh thường ngày.
Từ khi Bao Dụ Dân nằm viện, có người một tay bày ra âm mưu quy mô lớn này, ai cũng thật không ngờ, người chiến thắng cuối cùng lại là Tống Minh Triều. Trương Nhất Phàm là vật hy sinh đầu tiên của anh ta, hắn lần này trở về, còn có thực lực để ganh đua với Tống Minh Triều hay sao?
Khi Trương Nhất Phàm trở về, còn mang theo một chút quà tặng cho Lý Thiên Trụ, Lý Hồng, Thẩm Hoành Quốc, Lâm Đông Hải. Lý Hồng hiển nhiên sẽ nói ra cái nhìn của bản thân, sau đó hỏi Trương Nhất Phàm nghĩ như nào, Trương Nhất Phàm chỉ cười cười, không phát biểu bất cứ ý kiến gì.
Nếu trò chơi của mọi người đều là âm mưu, vậy bản thân cũng không cần phải làm chuyện đó. Từ khi Quách Vạn Niên bị Ủy ban Kỷ luật Trung ương mang đi, hắn liền ý thức được, độc thủ đứng sau bức màn nên ra mặt rồi. Sau khi thận trọng cân nhắc, không khó có thể bài trừ một vài người trung gian, ai mới là độc thủ thực sự.
Trong quan trường, dựa vào thực lực là chuyện không thể nghi ngờ, thực lực của Tống Minh Triều, trong lòng hắn đương nhiên rõ ràng.
Tuy nhiên, Lý Thiên Trụ vẫn biểu hiện điềm đạm, đối với anh ta mà nói, ứng cử viên cho chức Phó chủ tịch thường trực tỉnh, trong lòng có thể nắm rõ, nhưng kết quả này lại làm anh ta có chút không ngờ.
Làm người lãnh đạo tối cao, điểm này còn không nhìn ra mà nói, anh ta sẽ không có tư cách trở thành ông quan to nhất. Tuy rằng bọn họ không thể đoán ra những người này dùng thủ đoạn gì, nhưng anh ta biết rõ, sự quy ẩn của Tiếu Quân Dân, tuyệt đối không phải là tự nguyện.
Lời giải thích duy nhất, chính là ông ta cùng Tống Minh Triều có thỏa thuận gì đó, loại thỏa thuận này có thể là cường thế của một bên, hoặc là hỗ trợ để chiến thắng, đối với Lý Thiên Trụ mà nói, đều không quan trọng.
Rốt cuộc là ai đảm nhiệm chức Phó chủ tịch thường trực tình này, quyền quyết định nằm trong tay người ở Bắc Kinh kia, bọn họ quyết định dùng ai thì dùng người đó, mà trong khoảng thời gian này cũng làm báo cáo cho phía Bắc Kinh.
Bốn giờ chiều, Tống Minh Triều không ngờ lại đi vào văn phòng Trương Nhất Phàm,
- Phó Chủ tịch tỉnh Trương—
- Phó Chủ tịch Tống –
Hai người giả nhân giả nghĩa tiếp đón vài câu, cũng làm bộ thân thiết bắt tay.
Sau khi Đằng Phi rót trà, khi nhìn thấy Trương Nhất Phàm không còn cần gì khác, anh ta liền lui ra ngoài.
Tống Minh Triều không lập tức ngồi xuống, mà chắp hai tay sau lưng, ở trong phòng làm việc của Trương Nhất Phàm nhìn trái nhìn phải.
- Nghe nói Chủ tịch trước kia có tặng cho Chủ tịch Trương một bức tranh chữ, tự là kiên định bất di, bất kiêu bất táo! Sao phó chủ tịch Trương lại không nói ra?
Trương Nhất Phàm cười nhạt,
- Nói rồi, nói ở trong lòng.
- Ha ha –
Tống Minh Triều cười to một trận, nhìn Trương Nhất Phàm, t gật đầu đầy thâm ý nói.
- Phó Chủ tịch Trương không hổ danh là người tinh anh, tư tưởng cảnh giới cao, vạn người theo không kịp.
Trương Nhất Phàm ngồi trên ghế, vô tư ngâm trà, đây là Tây Hồ Long Tỉnh loại tốt, mùi vị rất được.
- Chỉ sợ không dễ dàng như vậy, tất cả đều tính toán ở bên trong, hơn nữa lại là người đàu tiên cần lật đổ, bây giờ lại đến đây nói vài câu, coi như là trấn an cũng chưa đến lượt ngươi.
Trương Nhất Phàm nói:
- Đều là người trong một vòng tròn, không có cảnh giới nào cả. Mọi người đều có mục đích, vì nhân dân phục vụ, Chủ tịch Tống nói có phải không?
Tống Minh Triều lại một trận cười to,
- Phó Chủ tịch Trương quả nhiên không giống người thường, lo thay nỗi lo của thiên hạ, khó trách danh tiếng ở tỉnh Tương không tồi. Ôi – chỉ tiệc, nếu mọi người đều có ý nghĩ giống Chủ tịch Trương, thật sự đặt công việc ở đúng chỗ, đều suy nghĩ cho nhân dân, vậy thì dân giàu nước mạnh sẽ không là một lời nói suông.
Tống Minh Triều thở dài,
- Không biết Phó Chủ tịch Trương đối với cái chết của phó Chủ tịch Bao có ý kiến gì không?
Anh ta nhìn Trương Nhất Phàm thần sắc không hài lòng, lập tức nói,
- Thật ra ánh mắt của nhân dân sáng như tuyết, tất cả mọi người đều biết phó Chủ tịch Trương không phải là người như thế. Chẳng qua là có người lợi dụng quan hệ của anh và Bao Dụ Dân, cũng may là Quách Vạn Niên đã đền tội, thiên hạ thái bình. Tuy nhiên phó Chủ tịch Trương lại phải chịu ủy khuất. Đổi lại là bất kỳ ai, cũng không thể điềm tĩnh như vậy được.
Trương Nhất Phàm nói:
- Tôi thấy người nhìn sự việc chân thực, vẫn là phó Chủ tịch Tống ngày! Ngài có thể lợi hại nắm chắc thắng lợi!
Tống Minh Triều sửng sốt, quay đầu lại nhìn Trương Nhất Phàm,
- Phó Chủ tịch Trương, tôi thật sự cảm thấy không công bằng thay anh! Đổi lại là người khác sẽ đem việc này lên trung ương, anh lại không như vậy, đủ thấy anh là người biết nhìn xa. Lần này trở về cũng tốt, sự việc Phó chủ tịch thường trực tỉnh cũng nên có kết quả.
Trương Nhất Phàm liền cười,
- Việc này ngay từ khi bắt đầu, tôi đã bị người ta ngấm ngầm mưu tính, có gì mà ủy khuất hay không ủy khuất. Phó Chủ tịch Tống nói rất đúng, lúc trước thả gió tuy rằng là Quách Vạn Niên, nhưng Quách Vạn Niên dù sao cũng là người lớn tuổi rồi, khó tránh có chút hồ đồ, nghe lời phỉ bang đến nỗi tuổi già khó giữ. Đây là chuyện ván đã đóng thuyền, ai cũng không thể thay đổi được vận mệnh của ông ta. Đáng tiếc, Quách Vạn Niên chỉ là một quân tốt, cho nên không trốn được cản bị người ta vứt bỏ vận mệnh!
Tống Minh Triều trong lòng cả kinh, nhưng vẫn như cũ sắc mặt không đổi,
- Thực không ngờ, tính tình nóng nảy như Quách Vạn Niên, không ngờ lại ra tay làm ra một âm mưu tỉ mỉ như vậy. Phó Chủ tịch Trương nói như vậy, không lẽ phía sau còn có ẩn tình?
Trương Nhất Phàm hừ một tiếng,
- Phó Chủ tịch Tống chẳng phải là rõ hơn tôi sao? Vợ của phó Chủ tịch Tiếu Quân Dân chết như nào? Điểm này chắc hẳn Phó Chủ tịch Tống biết rõ?
Trương Nhất Phàm nhìn Tống Minh Triều, thầm nghĩ,
- Là tự anh tìm đến tôi, một khi đã như vậy, thì khỏi phải giấu diếm nữa.
Tống Minh Triều kinh hãi,
- Anh nói gì, tôi không hiểu.
- Không hiểu vậy cũng tốt, nhưng tôi tin, Phó Chủ tịch Tống rất nhanh sẽ hiểu rõ. Trong khoảng thời gian này tôi ở Las Vegas Mỹ, tin tưởng những thứ này, phó Chủ tịch Tống hẳn là cảm thấy có hứng thú.
Trương Nhất Phàm lấy từ ngăn kéo một tấm đĩa, ném xuống trước mặt Tống Minh Triều.
- Xem xem, nếu mấy thứ này, lọt vào tay người khác sẽ gây ra hậu quả như nào, nói vậy Phó Chủ tịch Tống xem ra rõ ràng hơn tôi.
Trương Nhất Phàm nhếch mày, có chút trêu tức nhìn Tống Minh Triều.
Nhắc tới Las Vegas, Tống Minh Triều liền nhận ra điều gì đó, sắc mặt đột nhiên thay đổi, chuyển thành giận tím mặt:
- Anh! Đây là có ý gì?
Trương Nhất Phàm nói:
- Cũng không có ý gì, chỉ muốn nhắc nhở người nào đó một chút, không cần tự cho mình thông minh! Tôi người không chạm ta ta không phạm, cũng không phạm vào nguyên tắc của người khác, nhưng nếu có người muốn tới bắt nạt tôi, thì đừng trách tôi không khách khí!
Tống Minh Triều tức giận nói:
- Đúng là không biết nói lý!
Anh ta cầm lấy đĩa CD, quơ quơ trong tay,
- Làm người đừng quá tuyệt tình!
- Nếu anh sớm có thể nghĩ được như vậy thì tốt rồi. Phó Chủ tịch Tống, chuyện xưa anh tỉ mỉ sắp xếp, quả thực là rất phấn khích, tuy nhiên, tôi cũng có một câu chuyện, anh từ từ ngồi xuống nghe tôi nói, nói xong rồi hãy quyết định!
Thấy đúng như dự liệu của Trương Nhất Phàm, trong lòng Tống Minh Triều đột nhiên có loại dự cảm không rõ ràng.
Từ chỗ Lý Hồng trở về, Trương Nhất Phàm gọi điện thoại cho Đoạn Chấn Lâm.
Đoạn Chấn Lâm đang họp, nhìn thấy lãnh đạo gọi điện, lập tức tạm ngưng cuộc họp mười phút.
Trương Nhất Phàm nói:
- Bí thư Đoàn à, gần đây sự phát triển của Song Giang khá tốt, cấp trên rất vừa lòng với công tác của cậu ở Song Giang. Tuy nhiên, tôi vẫn nhấn mạnh hai điểm cậu cần lưu ý, nhất là về mặt trị an, việc này nhất định phải làm cho tốt, để cho toàn bộ dân thành phố và nhà đầu tư có một môi trường yên ổn hài hòa để đầu tư. Hai là công tác thu hút đầu tư vẫn được duy trì như cũ không được lơ là, nếu không danh hiệu của Song Giang thành phố lớn thứ hai trong tỉnh này sẽ bị tụt hạng, rơi vào tay của người khác.
Đoạn Chấn Lâm liên tục đáp:
- Vâng, tuyệt đối xin Chủ tịch tỉnh Trương cứ yên tâm!
Từ khi lên chức tới nay, Đoạn Chấn Lâm vẫn theo Trương Nhất Phàm, chính sách thời kì của Lý Hồng đều dựa trên cơ sở trước kia mà phát triển lên. Trị an của Song Giang, có Diệp Á Bình chủ trì, vẫn luôn duy trì thế lực tốt đẹp như trước kia. Các phương diện khác, cũng đang trong từng bước hoàn thiện. Đoạn Chấn Lâm liền suy nghĩ về dụng ý thực sự Chủ tịch tỉnh Trương khi gọi cuộc điện thoại này.
Trương Nhất Phàm nói:
- Ngày mùng . nghỉ dài ngày, tôi muốn đến Song Giang một chuyến.
Đoạn Chấn Lâm suy nghĩ nhanh, ngày mùng . không phải là ngày khai trương khách sạn quốc tế Âu Phil sao? Xem ra Émi chắc chắn là đến tỉnh để mời chủ tịch tỉnh Trương. Émi chính là do Chủ tịch tỉnh Trương giới thiệu, dĩ nhiên hắn so với bất cứ một người nào cũng phải chú ý tới sự trưởng thành của nó.
Việc này không chỉ là thái độ, cũng còn là vấn đề trách nhiệm, nói chung không thể bỏ lại người ta không quan tâm được!
Lúc trước Đoạn Chấn Lâm vì để bắt kịp công tác thuỷ điện, mãi vẫn ở lại Tế Châu, sau đó chứng kiến sự ì ạch của Trưởng ban thư ký Huyện ủy Uông Viễn Dương, quả thực giống như ngồi trên đống lửa, trong lòng Đoạn Chấn Lâm ít nhiều có chút buồn bực và hối hận.
Tuy nhiên về nguyên tắc hắn vẫn theo chủ trương của Đảng, cố gắng hoàn thiện công tác trạm thuỷ điện. Bây giờ trái lại cậu ta lại đến trước Uông Viễn Dương. Ít nhất hiện giờ cậu ta là Bí thư Thành ủy, Uông Viễn Dương chỉ là Chủ tịch thành phố. Nghe nói Chủ tịch tỉnh Trương muốn tới Song Giang, Đoạn Chấn Lâm nói:
- Hoan nghênh lãnh đạo đến dự.
Nói chuyện điện thoại xong, Đoạn Chấn Lâm lập tức tiếp tục cuộc họp, chúng ta phải xây dựng một bầu không khí, một môi trường khiến cho các nhà đầu tư có cảm giác như ở nhà, để cho họ cảm thấy ở đây cũng như là nhà của họ.
Nhiều người còn chưa kịp phản ứng gì, Đoạn Chấn Lâm đã triển khai nhiệm vụ, vào ngày ., khách sạn quốc tế Âu Phil khai trương, đó là khách sạn năm sao lớn nhất của thành phố Song Giang chúng ta, cũng là điển hình đầu tư của giới ngoại thương, mọi người đã hiểu chưa?
Điều này tất cả mọi người đều hiểu rõ, Bí thư Đoàn muốn chúng ta tới chung vui.
Đúng đến ngày . khách sạn quốc tế Âu Phil chính thức khai trương.
Cùng ngày khai trương, khách hàng được ưu đãi giảm giá %, trong dịp nghỉ lễ dài mùng . giảm % cho tất cả các khách hàng sử dụng dịch vụ.
Đây là chính sách ưu đãi mạnh mẽ mà Émi đưa ra, cô quyết định lợi dụng cơ hội tốt này để khuếch trương danh tiếng khách sạn quốc tế Âu Phil để tất cả khách đến thành phố Song Giang đều biết có một khách sạn cấp bậc thượng hạng như vậy. Bởi vậy trên đài truyền hình và báo chí thành phố Song Giang, đã sớm quảng cáo rầm rộ lên.
Ngay cả bến xe, bên cạnh đường cao tốc, cũng treo rất nhiều biển quảng cáo tinh tế: hoan nghênh vào nghỉ dưỡng ở khách sạn quốc tế Âu Phil, giá cả cấp năm sao, hưởng thụ cấp năm sao! Cuộc đời tươi đẹp, bắt đầu từ nơi này!
Đồng thời, ở những nơi dân chúng tập trung đông đúc đâu đâu cũng có quảng cáo của công ty Âu Phil.
Tại sân bay tỉnh cũng có thể nhìn thấy biển quảng cáo của khách sạn Âu Phil, Trương Nhất Phàm thấy rồi, nhấn mạnh nói:
- Đây chính là cách khẳng định thương hiệu của người nước ngoài, họ luôn tập trung xây dựng thương hiệu, chú trọng cho việc đóng gói, thật ra trong nước chúng ta có rất nhiều đồ vật, đều là rất tốt, hơn nữa đều là vật phẩm tinh tế, nhưng cứ mãi không có danh tiếng. Chuyện đây là vì sao?
Không làm tốt phần quảng cáo.
Thời điểm trước kia, rất nhiều doanh nghiệp không chú trọng việc quảng cáo, bây giờ bọn họ mới phát hiện tầm quan trọng của việc quảng cáo như thế nào.
Ngày khách sạn quốc tế Âu Phil khai trương, ở mặt tiền khách sạn có rất nhiều biểu ngữ của các đơn vị. Trên đó đều viết với nội dung chúc mừng. Nhiệt liệt chúc mừng khách sạn quốc tế Âu Phil long trọng khai trương. Ủy ban nhân dân thành phố Song Giang chúc mừng.
Nhiệt nhiệt chúc mừng khách sạn quốc tế Âu Phil khai trương thuận lợi. Cục xúc tiến đầu tư thành phố Song Giang chúc mừng.
Nhiệt nhiệt chúc mừng khách sạn quốc tế Âu Phil long trọng khai trương. Cục thuế vụ Thành phố Song Giang chúc mừng.
Phía chính quyền có rất nhiều đơn vị, các đơn vị đều đưa tặng bảng hiệu, cờ màu, biểu ngữ…các lãnh đạo tự mình đến tận nơi để chúc mừng. Một số phóng viên bàn luận đây rốt cuộc là khách sạn của tập đoàn Âu Phil, hay là chính quyền thành phố Song Giang mở khách sạn, sao các lãnh đạo đều tới chúc mừng?
Đương nhiên, trong đó cũng có một số doanh nghiệp nổi danh của tỉnh Tương như tập đoàn Hoa Long, tập đoàn Dương Thị, tập đoàn Hồ Thị… và các anh em ở đơn vị đều có mặt.
Trước đó, Trương Nhất Phàm gọi điện thoại cho Đoạn Chấn Lâm, nhấn mạnh phải quan tâm đến khách sạn quốc tế Âu Phil, hắn đưa ra hai điểm, điểm thứ nhất, chuyện này phải làm như một việc tuyên truyền cho một thành công điển hình nước ngoài., tuy rằng trước mắt tình thế của Song Giang khá tốt, nhưng như thế vẫn chưa đủ. Cho nên chúng ta phải nỗ lực nhiều hơn để thu hút sự đầu tư của nước ngoài.
Thứ hai, nghi lễ khai trương này, nhất định phải náo nhiệt, khí thế và có nhiều người.
Hai điểm mà Trương Nhất Phàm chỉ thị, Đoạn Chấn Lâm cân nhắc kỹ rồi. Bởi vậy ngày khai trương đóngười người tấp nập náo nhiệt khiến trong lòng, Émi cũng phải cảm thán, người Trung Quốc đúng là có sức mạnh.
Những khách sạn như thế này chủ yếu dựa vào chính là số người, Trung Quốc chúng ta cơ bản là có nhiều người.
Bất cứ chỗ nào ở châu Âu hay trên thế giới không thể chỉ trong một thời gian ngắn mà nhiều khách đến như vậy, không có đủ phòng cho khách có nhu cầu..
Trung tâm tắm hơi cũng đầy ắp, trung tâm giải trí thư giãn cũng đầy cả.
Khách sạn kinh doanh sôi nổi bất thường, thật sự là ngoài dự đoán mới khai trương của Émi, thật không ngờ tới việc khai trương khách sạn quốc tế Âu Phil ngày đó lại đạt tới mức khách vào trọ cao như thế. Năm đó chi nhánh khách sạn Âu Phil khai trương ở nước Đức, mặc dù nhân dịp triển lãm đèn Frankfurt nhưng lượng khách cũng chỉ đạt mức %.
Lần này tại Trung Quốc, nhân dịp nghỉ lễ mùng . khiến cho rất nhiều du khách đến làm cho. Émi ít nhiều có chút hưng phấn, thật sự ngoài dự đoán của mọi người, chỉ có điều làm sao cô hiểu được nếu không phải là nhờ điện thoại của Trương Nhất Phàm, cho dù là kinh doanh có sôi nổi đến đâu nữa, mức khách vào trọ ởkhách sạn tuyệt đối sẽ không có thể cao như vậy.
Sự ghé thăm của Trương Nhất Phàm và Lý Hồng, làm cho bầu không khí buổi khai trương đạt tới cao trào mà trước nay chưa có.
Bí thư hai kỳ của thành phố Song Giang trước kia, Chủ tịch thành phố đích thân tới buổi khai trương, rất nhiều người ngay lập tức hiểu rõ nguyên nhân vì sao khách sạn quốc tế Âu Phil hôm nay lại sôi nổi như vậy.
Rất nhiều người phỏng đoán, Émi này rốt cuộc là ai? Không ngờ có bản lĩnh thông thiên như vậy, có thể khiến Bí thư Ủy ban Kỷ luật tỉnh Lý và Phó chủ tịch tỉnh Trương tới. Một số người biết được tin này, bắt đầu có sự nể trọng với khách sạn quốc tế Âu Phil.
Song Giang cũng có thể nói là căn cứ của Trương Nhất Phàm, hắn ở đây còn có rất nhiều người thân tín. Vào đêm hôm đó, Đoạn Chấn Lâm cùng các cán bộ thành phố Song Giang, trong đó có đám người Diệp Á Bình, Vu Quan, Từ Yến, Quan Bảo Hoa đều tham dự cả.
Dĩ nhiên Émi là chủ khách sạn sẽ ngồi cùng bàn với nhiều lãnh đạo. Rất nhiều người nhìn nhận việc chúc mừng rầm rộ đồ sộ như vậy, trong lịch sử của Song Giang tuyệt đối là lần đầu tiên.
Émi lúc đầu còn không hiểu, sau đó Ôn Nhã nhắc nhở cô một chút, nhiều đơn vị cấp thành phố đến ăn mừng như vậy, việc này tuyệt đối có quan hệ lớn với Trương Nhất Phàm. Émi nghĩ cũng thấy đúng, là một vị khách đầu tư bên ngoài, việc giao tiếp giữa cô và bên chính quyền cũng không nhiều, không có bất cứ lý do gì để bọn họ đều tới chúc mình. Khách sạn khai trương ở Song Giang, nhà hàng lại không chỉ là nhà của chính mình, dựa vào cái gì người ta quan hệ tốt thế kia, vốn không có nhiều đơn vị như vậy lại đây chúc mừng?
Hiểu được đạo lý này, Émi liền cảm kích thêm nữa với Trương Nhất Phàm
Ôn Nhã lần này là đại biểu của Dương thị lại đây chúc mừng, cô không ngồi cùng bàn Trương Nhất Phàm. Bởi vậy, ngay cả Trương Nhất Phàm cũng không biết cô đã tới.
Đám người Diệp Á Bình và Từ Yến lúc nhìn thấy Trương Nhất Phàm, trong lòng có chút kích động, nhưng khi bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của Lý Hồng, các cô ấy lại không thể không khiêm tốn. Lý Hồng không thích quá ồn ào, cho nên lúc mọi người nói chuyện, vẫn rất dè chừng.
Émi là chủ, cô ta uống rượu rất khá, điểm này không thể nghi ngờ. Khi cô giơ ly lên, thời điểm chuẩn bị kính rượu, Trương Nhất Phàm liền mở miệng nói:
- Hôm nay tôi là người tiếp khách, Bí thư Lý Hồng mới là vai chính, rượu này cô kính cô ấy đi, kính cô ấy đi!
Émi vốn là kính Trương Nhất Phàm, nghe xong lời này, liền hướng về Lý Hồng mỉm cười nói:
- Đại Bí thư Lý xinh đẹp, cảm ơn cô đến chia vui! Ly rượu này tôi kính cô..Nói tới đây, Émi nhìn Trương Nhất Phàm nói:
- Người Trung Quốc mọi người có câu gìcạn trước…
- Cạn trước vì kính
Bên cạnh có người tiếp một câu, Émi cười cười nói:
- Tiếng Trung Quốc của tôi nói không tốt cho lắm, xin thứ lỗi! Bí thư Lý xinh đẹp, cheers, cheers
Lý Hồng bưng ly lên, rất lễ phép cùng Émi cụng ly một cái, miệng hé mở, uống rượu!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trương Nhất Phàm rời đi hơn nửa tháng, trận đấu tranh chức Phó chủ tịch thường trực tỉnh của tỉnh Tương đã đến hồi kết thúc, sĩ khí của Tiếu Quân Dân hạ xuống, dường như đại cục đã định, Tống Minh Triều mang theo niềm vui thích vô tận, trên mặt không che dấu được nỗi vui sướng, khiến cho người khác cảm giác được một loại mặt mày hớn hở hãnh diện.
Nhìn về vài vị Phó chủ tịch của tỉnh Tương, lại không có đối thủ, đây chính là một loại phóng tầm mắt thiên hạ duy nhất độc tôn, sơ lược khí thế ngọn núi nhỏ Lăng Vân. Tuy rằng Tống Minh Triều trong lòng đắc ý, nhưng anh ta rõ ràng cảm giác được, vẫn phải duy trì cảnh giác với những người xung quanh mình, nhất là Sở Dụ, với người này, Tống Minh Triều vài phần kính trọng.
Đúng như dự đoán, những người này từng người âm hiểm, gian trá, giảo hoạt. Lão nương không chơi cùng các ngươi, cũng không để các ngươi phải chết thay.
Thật không ngờ, những người nhìn như Hoàng đại lão gia này, đều vắt óc tìm mưu kế, nội tâm âm u.
Đều nói trên thế giới khó nhất là nuôi dưỡng tiểu nhân và phụ nữ, xem ra độc của phụ nữ, cũng không thấp hơn độc của tiểu nhân. Sở Dụ bây giờ mới hiểu được lý do vì sao Trương Nhất Phàm phải rời khỏi tỉnh Tương, xem ra không màng tới mới là lựa chọn sáng suốt nhất, bản thân mình vì sao lại không có ánh mắt nhìn xa trông rộng. Tống Minh Triều đáng ghét, lúc nào cũng nghĩ cách để mình cùng một hội với anh ta. Sở Dụ bắt đầu cảm thấy con người Tống Minh Triều này nham hiểm và bỉ ổi.
Tiếu Quân Dân rõ ràng quá khiêm nhường, thằng nhãi này mới kiêu ngạo càn quấy như vậy! Trong nháy mắt đã bị người k hác đánh cho hoa rơi nước chảy, quân lính tan rã. Lúc này, ruột của ông ta cũng đều xanh rồi. Trước kia Tiếu Quân Dân có đoán trước, nếu bản thân thất bại, vậy nguyên nhân thất bại là gì?
Khi tự mình phân tích, cảm thấy toàn bộ không có một khe hở, không thể có khả năng này, ông ta cho rằng bản thân trên mọi phương diện, hẳn là không có ai có thể bắt bẻ. Không ngờ, sự việc lại diễn ra như thế này. Ông ta đột nhiên đứng dậy, vợ mình không phải là đã bị Trần Quyên bỏ thuốc rồi sao?
Nhưng hôm đó bà ta rõ ràng rất tỉnh táo, đây là vì sao?
Hơn nữa chính mắt ông ta và Trần Quyên nhìn thấy bà vợ uống chỗ sữa có thuốc ngủ đó, Tiếu Quân Dân cẩn thận nghĩ lại, sau khi uống hết cốc sữa, bà ta có đi vệ sinh, không lẽ lúc đó đã làm chuyện gì đó?
Nếu bà ta phát hiện ra bí mật đó của mình và Trần Quyên, vậy từ đâu mà bà ta có được tin tức đó.
Những vấn đề này, Tiếu Quân Dân không cách nào hiểu được.
Tống Minh Triều lại có chứng cớ đó trong này, điều này chứng minh thằng nhãi Tống Minh Triều này có mánh khóe thông thiên, khả năng là bên cạnh mình có người của anh ta sắp xếp, hẳn là Trần Quyên. Tiếu Quân Dân vốn định tìm Trần Quyên nói chuyện, khi đang chuẩn bị hành động, ông ta đột nhiên nhận ra được một vấn đề, nếu là Trần Quyên mà nói, mình nên để cô ta ở lại bên cạnh để dễ lợi dụng.
Nghe nói Phó chủ tịch tỉnh Trương Nhất Phàm ngày mai sẽ quay lại, có người hy vọng có thể ký thách trên người hắn. Cho dù lần này Trương Nhất Phàm có thắng được chức Phó chủ tịch thường trực tỉnh đi nữa, đều hơn hẳn tiểu nhân đê tiện như Tống Minh Triều.
Trương Nhất Phàm đã quay lại, ngày đầu tiên đi làm lập tức phải đi họp.
Trong hội nghị của ở tỉnh trưởng, Trương Nhất Phàm phát hiện Tiếu Quân Dân suy sụp còn Tống Minh Triều thì lại hăng hái, hắn chỉ thản nhiên cười.
Chuyện cười này bị rất nhiều người nhìn thấy, bọn họ đều không biết Trương Nhất Phàm đang cười cái gì.
Sở Dụ trong lòng suy nghĩ, nhất định là Trương Nhất Phàm đã biết kết quả trận đấu này, gây sức ép lâu như vậy, chân tướng rốt cục nổi lên trên mặt nước. Quy mô của trận đánh này rất lớn, rốt cục cũng phải kết thúc, ai sẽ là người tuyên bố trước kết quả? Trong lòng Sở Dụ cũng không đủ tự tin, cô chỉ hy vọng thế cục tốt một chút, đừng để bản thân quá thất vọng.
Tống Minh Triều liếc mắt nhìn Trương Nhất Phàm rồi lại quay về vẻ điềm tĩnh thường ngày.
Từ khi Bao Dụ Dân nằm viện, có người một tay bày ra âm mưu quy mô lớn này, ai cũng thật không ngờ, người chiến thắng cuối cùng lại là Tống Minh Triều. Trương Nhất Phàm là vật hy sinh đầu tiên của anh ta, hắn lần này trở về, còn có thực lực để ganh đua với Tống Minh Triều hay sao?
Khi Trương Nhất Phàm trở về, còn mang theo một chút quà tặng cho Lý Thiên Trụ, Lý Hồng, Thẩm Hoành Quốc, Lâm Đông Hải. Lý Hồng hiển nhiên sẽ nói ra cái nhìn của bản thân, sau đó hỏi Trương Nhất Phàm nghĩ như nào, Trương Nhất Phàm chỉ cười cười, không phát biểu bất cứ ý kiến gì.
Nếu trò chơi của mọi người đều là âm mưu, vậy bản thân cũng không cần phải làm chuyện đó. Từ khi Quách Vạn Niên bị Ủy ban Kỷ luật Trung ương mang đi, hắn liền ý thức được, độc thủ đứng sau bức màn nên ra mặt rồi. Sau khi thận trọng cân nhắc, không khó có thể bài trừ một vài người trung gian, ai mới là độc thủ thực sự.
Trong quan trường, dựa vào thực lực là chuyện không thể nghi ngờ, thực lực của Tống Minh Triều, trong lòng hắn đương nhiên rõ ràng.
Tuy nhiên, Lý Thiên Trụ vẫn biểu hiện điềm đạm, đối với anh ta mà nói, ứng cử viên cho chức Phó chủ tịch thường trực tỉnh, trong lòng có thể nắm rõ, nhưng kết quả này lại làm anh ta có chút không ngờ.
Làm người lãnh đạo tối cao, điểm này còn không nhìn ra mà nói, anh ta sẽ không có tư cách trở thành ông quan to nhất. Tuy rằng bọn họ không thể đoán ra những người này dùng thủ đoạn gì, nhưng anh ta biết rõ, sự quy ẩn của Tiếu Quân Dân, tuyệt đối không phải là tự nguyện.
Lời giải thích duy nhất, chính là ông ta cùng Tống Minh Triều có thỏa thuận gì đó, loại thỏa thuận này có thể là cường thế của một bên, hoặc là hỗ trợ để chiến thắng, đối với Lý Thiên Trụ mà nói, đều không quan trọng.
Rốt cuộc là ai đảm nhiệm chức Phó chủ tịch thường trực tình này, quyền quyết định nằm trong tay người ở Bắc Kinh kia, bọn họ quyết định dùng ai thì dùng người đó, mà trong khoảng thời gian này cũng làm báo cáo cho phía Bắc Kinh.
Bốn giờ chiều, Tống Minh Triều không ngờ lại đi vào văn phòng Trương Nhất Phàm,
- Phó Chủ tịch tỉnh Trương—
- Phó Chủ tịch Tống –
Hai người giả nhân giả nghĩa tiếp đón vài câu, cũng làm bộ thân thiết bắt tay.
Sau khi Đằng Phi rót trà, khi nhìn thấy Trương Nhất Phàm không còn cần gì khác, anh ta liền lui ra ngoài.
Tống Minh Triều không lập tức ngồi xuống, mà chắp hai tay sau lưng, ở trong phòng làm việc của Trương Nhất Phàm nhìn trái nhìn phải.
- Nghe nói Chủ tịch trước kia có tặng cho Chủ tịch Trương một bức tranh chữ, tự là kiên định bất di, bất kiêu bất táo! Sao phó chủ tịch Trương lại không nói ra?
Trương Nhất Phàm cười nhạt,
- Nói rồi, nói ở trong lòng.
- Ha ha –
Tống Minh Triều cười to một trận, nhìn Trương Nhất Phàm, t gật đầu đầy thâm ý nói.
- Phó Chủ tịch Trương không hổ danh là người tinh anh, tư tưởng cảnh giới cao, vạn người theo không kịp.
Trương Nhất Phàm ngồi trên ghế, vô tư ngâm trà, đây là Tây Hồ Long Tỉnh loại tốt, mùi vị rất được.
- Chỉ sợ không dễ dàng như vậy, tất cả đều tính toán ở bên trong, hơn nữa lại là người đàu tiên cần lật đổ, bây giờ lại đến đây nói vài câu, coi như là trấn an cũng chưa đến lượt ngươi.
Trương Nhất Phàm nói:
- Đều là người trong một vòng tròn, không có cảnh giới nào cả. Mọi người đều có mục đích, vì nhân dân phục vụ, Chủ tịch Tống nói có phải không?
Tống Minh Triều lại một trận cười to,
- Phó Chủ tịch Trương quả nhiên không giống người thường, lo thay nỗi lo của thiên hạ, khó trách danh tiếng ở tỉnh Tương không tồi. Ôi – chỉ tiệc, nếu mọi người đều có ý nghĩ giống Chủ tịch Trương, thật sự đặt công việc ở đúng chỗ, đều suy nghĩ cho nhân dân, vậy thì dân giàu nước mạnh sẽ không là một lời nói suông.
Tống Minh Triều thở dài,
- Không biết Phó Chủ tịch Trương đối với cái chết của phó Chủ tịch Bao có ý kiến gì không?
Anh ta nhìn Trương Nhất Phàm thần sắc không hài lòng, lập tức nói,
- Thật ra ánh mắt của nhân dân sáng như tuyết, tất cả mọi người đều biết phó Chủ tịch Trương không phải là người như thế. Chẳng qua là có người lợi dụng quan hệ của anh và Bao Dụ Dân, cũng may là Quách Vạn Niên đã đền tội, thiên hạ thái bình. Tuy nhiên phó Chủ tịch Trương lại phải chịu ủy khuất. Đổi lại là bất kỳ ai, cũng không thể điềm tĩnh như vậy được.
Trương Nhất Phàm nói:
- Tôi thấy người nhìn sự việc chân thực, vẫn là phó Chủ tịch Tống ngày! Ngài có thể lợi hại nắm chắc thắng lợi!
Tống Minh Triều sửng sốt, quay đầu lại nhìn Trương Nhất Phàm,
- Phó Chủ tịch Trương, tôi thật sự cảm thấy không công bằng thay anh! Đổi lại là người khác sẽ đem việc này lên trung ương, anh lại không như vậy, đủ thấy anh là người biết nhìn xa. Lần này trở về cũng tốt, sự việc Phó chủ tịch thường trực tỉnh cũng nên có kết quả.
Trương Nhất Phàm liền cười,
- Việc này ngay từ khi bắt đầu, tôi đã bị người ta ngấm ngầm mưu tính, có gì mà ủy khuất hay không ủy khuất. Phó Chủ tịch Tống nói rất đúng, lúc trước thả gió tuy rằng là Quách Vạn Niên, nhưng Quách Vạn Niên dù sao cũng là người lớn tuổi rồi, khó tránh có chút hồ đồ, nghe lời phỉ bang đến nỗi tuổi già khó giữ. Đây là chuyện ván đã đóng thuyền, ai cũng không thể thay đổi được vận mệnh của ông ta. Đáng tiếc, Quách Vạn Niên chỉ là một quân tốt, cho nên không trốn được cản bị người ta vứt bỏ vận mệnh!
Tống Minh Triều trong lòng cả kinh, nhưng vẫn như cũ sắc mặt không đổi,
- Thực không ngờ, tính tình nóng nảy như Quách Vạn Niên, không ngờ lại ra tay làm ra một âm mưu tỉ mỉ như vậy. Phó Chủ tịch Trương nói như vậy, không lẽ phía sau còn có ẩn tình?
Trương Nhất Phàm hừ một tiếng,
- Phó Chủ tịch Tống chẳng phải là rõ hơn tôi sao? Vợ của phó Chủ tịch Tiếu Quân Dân chết như nào? Điểm này chắc hẳn Phó Chủ tịch Tống biết rõ?
Trương Nhất Phàm nhìn Tống Minh Triều, thầm nghĩ,
- Là tự anh tìm đến tôi, một khi đã như vậy, thì khỏi phải giấu diếm nữa.
Tống Minh Triều kinh hãi,
- Anh nói gì, tôi không hiểu.
- Không hiểu vậy cũng tốt, nhưng tôi tin, Phó Chủ tịch Tống rất nhanh sẽ hiểu rõ. Trong khoảng thời gian này tôi ở Las Vegas Mỹ, tin tưởng những thứ này, phó Chủ tịch Tống hẳn là cảm thấy có hứng thú.
Trương Nhất Phàm lấy từ ngăn kéo một tấm đĩa, ném xuống trước mặt Tống Minh Triều.
- Xem xem, nếu mấy thứ này, lọt vào tay người khác sẽ gây ra hậu quả như nào, nói vậy Phó Chủ tịch Tống xem ra rõ ràng hơn tôi.
Trương Nhất Phàm nhếch mày, có chút trêu tức nhìn Tống Minh Triều.
Nhắc tới Las Vegas, Tống Minh Triều liền nhận ra điều gì đó, sắc mặt đột nhiên thay đổi, chuyển thành giận tím mặt:
- Anh! Đây là có ý gì?
Trương Nhất Phàm nói:
- Cũng không có ý gì, chỉ muốn nhắc nhở người nào đó một chút, không cần tự cho mình thông minh! Tôi người không chạm ta ta không phạm, cũng không phạm vào nguyên tắc của người khác, nhưng nếu có người muốn tới bắt nạt tôi, thì đừng trách tôi không khách khí!
Tống Minh Triều tức giận nói:
- Đúng là không biết nói lý!
Anh ta cầm lấy đĩa CD, quơ quơ trong tay,
- Làm người đừng quá tuyệt tình!
- Nếu anh sớm có thể nghĩ được như vậy thì tốt rồi. Phó Chủ tịch Tống, chuyện xưa anh tỉ mỉ sắp xếp, quả thực là rất phấn khích, tuy nhiên, tôi cũng có một câu chuyện, anh từ từ ngồi xuống nghe tôi nói, nói xong rồi hãy quyết định!
Thấy đúng như dự liệu của Trương Nhất Phàm, trong lòng Tống Minh Triều đột nhiên có loại dự cảm không rõ ràng.