Cô gái này tự nhiên ngồi xuống cạnh Trương Nhất Phàm, thật sự rất phóng khoáng.
Bây giờ vẫn chưa đến mùa hè, cô ta đã ăn mặc rất mát mẻ, cánh tay đùi đều lộ hết ra ngoài, đến cả cái rốn kiac lộ ra, còn cả làn da trước ngực không được trắng cho lắm, hình như có thể khiến người ta nhìn không sót một cái gì.
Dáng dấp còn được, chỉ tiếc là dậy thì chưa đầy đủ, ngực không có nhiều thịt lắm, cái lồng ngực mặc đồ hàng hiệu, độ cao hở ra cũng không lớn lắm.
Đối phương nói Đổng Tiểu Phàm như thế, Trương Nhất Phàm có chút không hài lòng nói một câu:
- Ăn nói kiểu gì đấy?
Lông mi cô gái liền dựng đứng lên:
- Cô chính là vợ già, sao nào?
- Không có giáo dục!
Trương Nhất Phàm vốn dĩ không muốn để ý đến cô ta, nhưng miệng lưỡi con bé này lấp liếm, gọi Đổng Tiểu Phàm là vợ già, cô ta tầm mười tám mười chín tuổi, có tác dụng gì? Cho dù tuổi này của Đổng Tiểu Phàm, cô ta cũng không thể sánh được. Trẻ con bây giờ, ăn nói ngông cuồng, ở bên ngoài được nuông chiều, liền cảm thấy không gì là không thể.
Nếu không phai cô ta nói Đổng Tiểu Phàm như thế này, hắn cũng không muốn so đo với cô ta, nhưng thấy cô ta, là một cô gái đú đởn không có chút giáo dục nào.
Thấy Trương Nhất Phàm mắng cô ta, chiếc cốc trong tay cô gái ném xuống:
- Anh nói ai đấy? Cô đây vốn thích anh, là diễm phúc của anh, tổ tiên phù hộ, anh có thái độ gì đấy? Cô ta ngoài việc lớn tuổi hơn tôi, có chỗ nào to hơn tôi chứ?
Nhìn qua không biết xấu hổ, đúng là chưa từng gặp qua con người không biết xấu hổ như vậy, Trương Nhất Phàm vẫn muốn giáo huấn cô ta vài câu, Đổng Tiểu Phàm kéo hắn:
- Thôi đi, so đo với một đứa trẻ không đáng đâu.
Trương Nhất Phàm cũng không muốn so đo với cô ta, nhưng con bé này vẫn không buông tha. Không ngờ chỉ vào Đổng Tiểu Phàm nói:
- Không phải chuyện của cô, tránh sang một bên. Hôm nay tôi muốn xem xem, trước mặt bổn cô nương hắn còn giả vờ cái gì? Bổn cô nương nói cho anh biết, ở Bắc Kinh này tôi chưa từng gặp thằng đàn ông nào dám nói hai lời với tôi!
Trương Nhất Phàm có chút nóng giận, vốn dĩ đi ra ngoài chơi với vợ, không ngờ lại gặp phải đứa con gái đú đởn không nói lý lẽ như thế, đúng là coi Bắc Kinh là nhà của cô ta rồi, cũng không biết là con gái nhà ai mà láo xược như vậy?
Hắn bỏ cái cốc trong tay xuống:
- Cút
Sống trong quan trường nhiều năm, dưỡng thành cái khí thế như thế này, đích thực không phải là cô bé chống đối không biết trời cao đất dày này. Đặc biệt là hai hàng lông mày của hắn dựng hẳn lên, có chút hương vị tung hoành của sát khí.
Cô gái kia sửng sốt, vốn dĩ còn muốn nói vài câu để lấy thể diện của mình, nhưng thấy gương mặt phẫn nộ kia của Trương Nhất Phàm, trong lòng không khỏi trống rỗng. Chỉ thấy cô ta sững người ra, cắn môi:
- Được, anh … chúng ta chờ xem!
Cô gái đi khỏi, Trương Nhất Phàm lắc đầu:
- Sao đi đến đâu cũng gặp loại người vô vị như thế này nhỉ?
Đổng Tiểu Phàm không giận dữ chút nào:
- Anh cứ coi như là một câu chuyện cười đi, có gì mà phải tranh cãi.
- Em cũng thật là, trưởng thành như thế này cũng khiến người ta đố kị.
Đổng Tiểu Phàm nhíu mày nhìn hắn:
- Có anh nói chuyện như thế này sao?
Trương Nhất Phàm quơ quơ cái cốc trong tay:
- Em nói hai chúng ta đều là bác trai bác gái rồi, còn đến quán rượu làm gì?
Đổng Tiểu Phàm lại ngồi ở đó rất nho nhã:
- Ở nước ngoài rất ít khi có những chuyện như thế này, đặc biệt là quán rượu cao cấp! Những người thường đến đó, phần lớn là công nhân, lợi dụng trời tối đến để giải tỏa áp lực. Nghe nhạc, nói chuyện? Đâu ngờ được trong nước vẫn còn mấy cấp bậc này.
- Ờ, anh chưa bao giờ coi trọng Mỹ, em đừng có ra nước ngoài, là sùng bái nước ngoài!
- Những điều em nói với anh, đều là thật, không tin lần sau anh đi nước ngoài, em dẫn anh đi xem. Đó mới là hưởng thụ, không giống như trong nước, những nơi cao cấp như thế này, đều trở thành những nơi có tiền giả không có.
- Ha ha
Trương Nhất Phàm cười phá lên, câu này nói hay, quả thực, tố chất của nhân dân trong nước cần được nâng cao, dẫu sao vẫn còn khoảng cách với các nước phát triển.
Đổng Tiểu Phàm nhấp một ngụm rượu, đặt cốc xuống:
- Xem ra em đúng là đã già rồi, không ngờ lại bị người ta gọi là bác gái?
Năm nay Đổng Tiểu Phàm ba mươi tuổi, phong độ thư thái, đẹp như một đáo hoa đang nở rộ, thực ra đứa con gái lúc nãy ngoài việc tuổi tác còn nhỏ ra, căn bản không thể so sánh được, với người người con gái có cấp bậc như Đổng Tiểu Phàm. Đáng tiếc là có người lại không tự biết, đemtuổi tác ra làm tài sản của chính mình.
Những đứa trẻ như thế này, rõ ràng là không biết hồng nhan dễ già, sau mười hai mươi năm nữa, cô ta sẽ thành cái gì?
Những cô gái cho dù có xinh đẹp nữa, chung quy lại cũng là hồng phấn khô lâu, điều quan trọng của tất cả mọi người là khí chất. Đứa trẻ vừa rồi, rõ ràng là loại gia đình giàu có, hơn nữa cũng là người có chút thân phận và bối cảnh. Đáng tiếc là, những gia đình như thế này, lại giáo dục ra những đứa trẻ như vậy, ngẫm lại cũng khiến người ta phải nuối tiếc.
Trương Nhất Phàm nhìn chằm chằm vào mặt Tiểu Phàm:
- Ăn nói lung tung! Em thật sự tin lời cô ta nói sao? Ngoài tuổi tác ra, không có chỗ nào to bằng cô ta? Nó là đứa trẻ con.
Đổng Tiểu Phàm vốn muốn nói đùa, đương nhiên không để trong lòng, cô ấy cười:
- Nói đàn ông bốn mươi phong độ nhất, em thấy thời kì phong độ của anh sắp nở rộ rồi đấy. Không ngờ có trẻ con dám cướp người trước mặt em, anh đúng là khiến cho người ta thêm lo lắng!
Trương Nhất Phàm nói:
- Vậy em đem hết vết bánh xe về đi! Anh đang không nỡ để em ở xa. Ước hẹn ba năm của chúng ta sắp đến rồi, anh đã thực hiện được mục tiêu của mình, em cũng đã trở thành xí nghiệp nổi dang trong và ngoài nước, chi bằng về nước kinh doanh?
Đổng Tiểu Phàm cười:
- Tuy rằng ước vọng tốt, nhưng hiện thực quá tàn khốc.
Lông mày nhíu lên:
- Nếu như nói là em về thật, những cô gái kia của anh phải làm sao?
Mặt Trương Nhất Phàm đỏ lên:
- Nói thật với em, đừng đùa nữa.
Đổng Tiểu Phàm nói nghiêm chỉnh:
- Em cũng nói thật!
Trương Nhất Phàm không nói nữa, Đổng Tiểu Phàm nâng cốc lên uống một ngụm nhỏ:
- Em mua một hòn đảo nhỏ ở Thái Bình Dương, ngay gần đảo Hawaii. Anh có biết em muốn dùng nó làm gì không?
Trương Nhất Phàm lắc đầu:
- Chẳng nhẽ em còn muốn xây lên khu trang viên của riêng mình?
- Đúng vậy, đúng là suy nghĩ này.
Đổng Tiểu Phàm nhìn ra ngoài cửa sổ, một chiếc salad nhanh như chớp hướng sang bên này.
- Em đúng là muốn xây một trang viên, đợi lúc anh không làm chính trị nữa, chúng ta lên đảo sống.
Đến lúc đó, tam cung lục viện của anh, bảy mươi hai phi tần, đều có thể dọn tới, anh chính là đảo chủ, quốc vương.
Đổng Tiểu Phàm đang nói, Trương Nhất Phàm đặt cốc xuống, nhìn gã trẻ tuổi đầu húi cua đang xông vào cửa, hắn thản nhiên nói một câu:
- Giấc mộng đẹp không thành hiện thực rồi.
Quả nhiên, cô gái lúc nãy xông ra nói:
- Chính là thằng khốn này ức hiếp tôi! Anh giúp tôi dạy dỗ hắn!
Gã thanh niên để đầu cua dẫn theo hơi thở thô bạo, chắc là con cháu của vị quan nào ở Bắc Kinh. Sau khi xông đến, ánh mắt dừng ở nửa thân trên của Đổng Tiểu Phàm, có phần kinh ngạc, khí chất này của Đổng Tiểu Phàm, căn bản không phải là các tiểu thư lớn nhỏ ở Bắc Kinh này có thể sánh được. Sững người trong một khoảng thời gian ngắn, mới nhìn Trương Nhất Phàm:
- Tiểu tử, mày dám bắt nạt em gái tao à? Người đâu
Gã vừa hô, từ ngoài cửa có bốn năm tên đi lính xông vào, hơn nữa những người này còn có súng ở lưng, dáng vẻ như đại địch.
Những người này đến lúc nào thế, Trương Nhất Phàm không để ý.
Quán rượu đột nhiên loạn hết cả lên, một vài người nhìn thấy tình cảnh này, đều rời khỏi hiện trường. Xem ra quán rượu chính là địa điểm xảy ra. Những vị khách này không sợ đến mức chạy trốn hết, mà đứng bên ngoài nhìn vao trong xem.
Mấy người quân nhân có súng này vậy quanh vợ chồng Trương Nhất Phàm, dường như chỉ cần chàng thanh niên này hạ lệnh một tiếng, sẽ giết chết hai người ngay tại chỗ vậy. Chàng thanh niên nhìn Trương Nhất Phàm nói:
- Cho anh một cơ hội, tự tát mình mấy cái, bò từ đây ra ngoài.
- Láo xược, đây là Bắc Kinh, sao có thể để các anh làm càn!
Trương Nhất Phàm nghe vậy biến sắc, hai tên cảnh sát luôn đứng ở ngoài xông vào:
- Không được động đậy
Một khẩu súng đen nhằm vào đầu của chàng trai cắt tóc cua, cảnh sát lấy súng là dòng dõi nhiều năm của ông cụ, chỉ nghe thấy gã lạnh lùng nói:
- Để các anh bỏ súng xuống nếu không thì sẽ bắn chết anh.
- Bọn mày là ai? Gan to quá nhỉ, dám…
Cô gái kia kêu lên, bị một cảnh sát có vũ khí hét lên một tiếng:
- Câm mồm…
Hai anh em liền sợ đến mức sững người lại, ở Bắc Kinh. Không ngờ còn có người dám không biết mình. Thanh niên cất đầu cua liền suy nghĩ về lai lịch của đối phương. Kì lạ thật, những người ở Bắc Kinh gã đều quen, trong ấn tượng không có người này.
Vợ chồng Trương Nhất Phàm vẫn ngồi ở đó, hắn thấy hai anh em này cũng quá đáng quá, liền nháy mắt với mấy tên cảnh sát có vũ trang. Anh cảnh sát có vũ trang này là người trung thành của ông cụ. Không nói hai lời, đá một phát. Gã thanh niên đầu cắt cua liền đứng không vững nữa, bùm một tiếng quỳ ở dưới đất.
Nếu nói Trương gia và Thẩm gia liên kết với nhau, như vậy Tống gia và Tổng Bí thư Nhất Mạch cũng có quan hệ mật thiết không thể tách rời.
Tống Hạo Thiên đắc ý chính là vì mối quan hệ này, mới khiến anh ta ở trong đại đa số các thanh niên cán bộ tiên phong dẫn đầu.
Đúng là loại ưu việt Tiên Thiên dưỡng anh ta có một tâm trí tự cao tự đại, cũng đã dưỡng tâm lý của anh ta trở nên mạnh mẽ, cứng rắn. Mặc kệ làm gì anh ta cũng không bao giờ nghĩ đến cảm nhận của người khác, không nghĩ đến cách nghĩ của người khác.
Anh ta đến đây ít nhiều cũng tạo áp lực cho Lý Hồng.
Tuy rằng Lý Hồng không sợ anh ta nhưng cô hơi lo lắng, Tống Hạo Thiên sẽ phá hỏng việc ăn ý giữa mình và Nhất Phàm.
Vừa mới tan họp Tống Hạo Thiên liền đến văn phòng của Lý Hồng, gõ cửa nói:
- Đại bí thư Lý, tôi là Tống Hạo Thiên!
Thư ký của Lý Hồng bước ra, anh ta thở dài một tiếng ra hiệu thư ký lui ra.
Đối với nhân vật lớn trước mặt thư ký có chút sợ anh ta, nghe nói nhân vật này đến từ thành phố, rất có tiếng mình không nên trêu vào. Tống Hạo Thiên đứng trước cửa, im lặng chờ sự phản ứng của Lý Hồng.
Lý Hồng cũng mới từ phòng họp trở về, cảm giác thấy những vụ án ở Song Giang có tính định đoạt. Đang nghĩ tới chuyện này thì Tống Hạo Thiên đã theo mình đến đây, Lý Hồng hô một câu trong phòng làm việc,
- Mời vào ---
Lúc này Tống Hạo Thiên mới mỉm cười, rất tự tin ngẩng đầu lên, khoanh hai tay đi vào phòng làm việc của Lý Hồng.
Thư ký của Lý Hồng thấy bộ dạng này của Tống Hạo Thiên, không khỏi khinh miệt, làm như oai lắm vậy?
Đồng thời cô âm thầm lo lắng, không biết cô chủ có quở trách mình vì chuyện này không, để cho Tống Hạo Thiên tự ý xông vào.
Vì thế cô liền theo vào pha trà, Lý Hồng phất phất tay,
- Cô đi ra ngoài trước đi!
Thư ký thấy kì lạ, hoá ra Phó bí thư mới tới này cũng không nên như vậy, không ngờ ngay cả trà cũng không cần rót, đây đã cho thấy nhiều vấn đề. Ít nhất Phó Bí thư mới tới cũng không để cô chủ đãi ngộ.
Lý Hồng không có mời anh ta ngồi, Tống Hạo Thiên bước đi thong thả một vòng trong phòng làm việc của Lý Hồng,
- Rất nghiêm túc, xem ra cô thật sự rất thích hợp với vị trí Bí thư Tỉnh uỷ này.
Lý Hồng thản nhiên nói:
- Có việc gì sao?
Cô chẳng muốn so đo cùng Tống Hạo Thiên, chuyện lần trước còn chưa tính toán với anh ta, Tống Hạo Thiên muốn vô lễ với mình, bị mình tát cho một bạt tay. Lúc ấy hai người liền trở mình, không ngờ anh ta vẫn còn tính mặt dày mặt dạn.
Tống Hạo Thiên cười cười,
- Đều là bằng hữu đã nhiều năm, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, sao lại nghiêm túc đến thế?
Lý Hồng ngồi trên vị trí thuận tay cầm lấy một phần tài liệu, mặc cho Tống Hạo Thiên ở đó độc tấu một mình.
Tống Hạo Thiên nói:
- Đã ở lại tỉnh Tây Bộ được một năm, rốt cuộc cũng có cơ hội công tác với cô. Cô biết không? Tôi đã trông mong ngày này lâu lắm rồi.
Lúc này Lý Hồng mới ngẩng đầu,
- Ở đây là văn phòng, nếu anh không còn chuyện gì tôi phải đi có việc.
Đã nói thế rồi Tống Hạo Thiên một chút cũng không có buồn bực, cười cười nói:
- Được, vậy ta nói chính sự đi!
Anh ta ngồi xuống nhìn chăm chú vẻ mặt của Lý Hồng. Trong mắt Tống Hạo Thiên, Lý Hồng dường như đã thay đổi, đây là sự thay đổi bề ngoài lẫn trong tâm hồn, chỉ có thể cảm nhận chứ không thể nhìn bằng mắt. Cụ thể thay đổi ở điểm nào ngay cả anh ta cũng không thể nói được, chỉ biết là Lý Hồng đã làm cho cảm giác của anh ta không giống như trước.
Khó trách…
Nghĩ đến đây trên mặt Tống Hạo Thiên cau lại nghiêm nghị.
Nếu thật sự như thế anh ta tình nguyện đập đầu tự sát. À không, đâm chết người kia!
Chỉ mong mọi thứ không giống như vậy, ngàn vạn lần không nên thành sự thật, Lý Hồng là của tôi, cô chỉ thuộc về tôi Tống Hạo Thiên này thôi.
Nghĩ thầm những điều đó, bộ dạng Tống Hạo Thiên có chút ngẩn ngơ và mê mẩn.
Cách nhìn này của đàn ông Lý Hồng có thể nhìn thấu được, cô phát hiện ánh mắt của Tống Hạo Thiên hơi khác thường, liền ho nhẹ một tiếng.
- Khụ khụ ---
Tống Hạo Thiên tỉnh táo lại nhất định phải làm rõ ràng, không biết thằng nhóc thối Trương Nhất Phàm có xảy ra chuyện đó với cô chưa, nếu thật sự có thì ông đây cũng làm cái đó. Hừ hừ --- tuy nhiên sau khi suy nghĩ lại, mình lo lắng là chuyện dư thừa chắc mình đã cảm giác sai. Lý Hồng rất là băng thanh ngọc khiết, một cô gái thanh cao như vậy làm sao lại có thể cùng một người đàn ông đã có vợ chứ?
Lần trước chắc do Trương Nhất Phàm chủ động tấn công cô, Lý Hồng còn đánh hắn một bạt tay. Sau đó lập tức nổi giận chạy đi, trong lòng Tống Hạo Thiên cầu khẩn ông nội, bà nội, Bồ Tát và Thượng Đế phù hộ, đừng để cho họ xảy ra chuyện đó là tốt rồi.
Lý Hồng ho nhẹ làm cho Tống Hạo Thiên quay về hiện thực, anh ta để ý nói:
- Tuy rằng tôi mới đến tỉnh Tương, về sau cần cô hỗ trợ nhiều trong công tác, tôi sẽ hết sức phối hợp với công tác của Uỷ ban Kỷ luật các cô. Nhưng mà có một chuyện tôi không rõ nếu chồng của Diệp Á Bình phạm phải tội lớn như vậy chẳng lẽ Diệp Á Bình không có chút liên quan nào sao?
Lý Hồng nghiêm mặt nói:
- Đây là kết quả trong Hội nghị thường vụ, anh muốn nói cái gì?
Tống Hạo Thiên vừa tới tỉnh Tương thì biết chuyện này, xem ra anh ta đã quan sát nhất cử nhất động ở tỉnh Tương. Chính xác ra là lưu ý nhất cử nhất động của mình và Trương Nhất Phàm. Nghĩ đến đây Lý Hồng không khỏi có chút tức giận.
- Không có, tôi chỉ nhắc chút thôi, Uỷ ban Kỷ luật không cần bị một số người có dã tâm chi phối.
Lý Hồng không vui nói:
- Uỷ ban Kỷ luật có nguyên tắc của mình, mỗi đồng chí đều có tính giai cấp của mình, những lời không phục của anh là có ý gì? Hội nghị thường vụ và Uỷ ban Kỷ luật đã bị anh bác bỏ hoàn toàn, Tống Hạo Thiên, anh cũng đừng quá tự đại đó?
Lý Hồng cũng đội mũ lớn đấy, đã lôi toàn bộ mười hai vị lãnh đạo của Uỷ ban thường vụ tỉnh Tương và Uỷ ban Kỷ luật, Tống Hạo Thiên chỉ có thể mỉm cười một cách ngượng ngùng,
- Đừng hiểu lầm, cô cũng đừng có tức giận đến thế, tôi chỉ trình bày chút quan điểm cá nhân thôi. Dù sao tôi cũng là Phó bí thư chuyên trách ở tỉnh Tương, phát biểu ý kiến của mình chút cũng được mà. Xem bộ dạng này của cô tôi không dám nói tiếp nữa. Thôi đi, thôi đi, chúng ta đổi đề tài khác.
Lý Hồng hừ một tiếng,
- Tôi biết anh vẫn rất tự cao không thèm để ý đến người bình thường, tuy rằng nơi đây kém hơn thành phố nhưng cũng có đặc điểm riêng, nếu anh gia nhập bộ máy lãnh đạo ở tỉnh Tương, thái độ của anh cần nghiêm chỉnh lại, đừng đem ân oán cá nhân vào đây.
Tống Hạo Thiên thấy bộ dạng lạnh lùng của Lý Hồng chỉ biết mỉm cười theo quán tính.
- Bí thư Lý nói đúng tôi sẽ tận lực làm tốt công tác của mình. Chuyện nào nên lo, chuyện nào không nên lo, lòng tôi sẽ có tính toán. Tốt rồi chúng ta không có so đo trong chuyện này nữa, tối nay tôi mời khách, bí thư Lý, Chủ tịch tỉnh Thẩm cùng vài người cùng đến, địa điểm ở Ngọc Lầu Đông, hết giờ tôi sẽ liên lạc với cô.
Tống Hạo Thiên nói xong lập tức đứng lên đi, không để cho Lý Hồng có cơ hội từ chối.
Lý Hồng nhìn bóng dáng phía sau của anh ta, trong lòng thầm hừ một tiếng, đừng tưởng đem Lý Thiên Trụ, Thẩm Hoành Quốc ra tôi sẽ cho anh mặt mũi. Tống Hạo Thiên anh thật sự là quá ngây thơ rồi!
Lý Hồng đã đoán đúng rồi, Tống Hạo Thiên chính là có ý nghĩ này, sợ Lý Hồng cự tuyệt nên nói xong những lời này liền bước đi.
Vừa rồi trong cuộc nói chuyện với Lý Hồng, anh ta phát hiện Lý Hồng vẫn như cũ rất lạnh nhạt với mình, thậm chí còn cố ý làm khó mình. Thật ra Tống Hạo Thiên này không sợ, anh ta vẫn còn bản lĩnh đánh nhau của Tử Triền Lạn. Nếu Lý Hồng muốn doạ anh ta như vậy thì phải nói chuyện hoang đường ngày đêm.
Sợ là sợ ở chỗ trong khoảng thời gian mình đi tỉnh Tây Bộ, những thành quả mình đã khổ công dựng lên đã bị Lang Điêu đem đi.
Là một người đàn ông một người từng trải, trên cơ bản Tống Hạo Thiên có thể nhìn thấy sự thay đổi rất nhỏ của một người đàn bà. Thậm chí anh ta có thể nhìn cách đi đứng, hình dạng cái mông, khoảng cách giữa hai chân, cùng với ngôn ngữ, thần thái và các phương diện khác để phân tích quá trình tiến hoá của một người con gái “Nhân đáo bát”.
Lý Hồng ngồi đó không cho anh ta tí xíu nào cơ hội.
Anh ta không thể bàn luận cái mông hay khoảng cách hai chân của Lý Hồng, nhưng anh ta cảm giác được thần sắc của Lý Hồng đã thay đổi. Tuy rằng đây chỉ là một sự thay đổi rất nhỏ, Tống Hạo Thiên vẫn mơ hồ cảm giác được điều gì đó hơi lạ.
Lý Hồng trước kia không giống như vậy, không may đã bị thằng nhóc Trương Nhất Phàm làm bẩn. Tống Hạo Thiên nghĩ thầm chuyện này trong lòng, cũng có chút rối rắm không rõ. Trở về văn phòng nhìn cái gì cũng không vừa mắt, bỗng tức giận đã hất toàn bộ tài liệu trên bàn xuống đất.
Trương Nhất Phàm nếu để tôi điều tra được ngươi đã làm gì Lý Hồng, ông đây sẽ phá huỷ ngươi!
Trương Nhất Phàm đang phê duyệt chỉ thị văn kiện đột nhiên rùng mình một cái.
Mẹ kiếp, thằng chó nào đang chửi rủa mình? Tôi nguyền rủa hắn sinh con trai không có cái đó!
Câu mắng này của Trương Nhất Phàm rất độc, vợ trước của Tống Hạo Thiên sinh được một đứa con gái, vẫn nuôi nấng như con trai, quần áo hay cách ăn mặc đều giống con trai.
Đồng thời tim của Tống Hạo Thiên cũng đập thình thịch. Đứa con trai giả của y đúng là không có ngoạn nghệ.