Chuyện xảy ra tối hôm qua làm cho Tuv và mấy người Thứ trưởng Thân rất kinh ngạc, bọn họ cảm động về những dũng sĩ này. Từ đầu trận chiến, không ai còn có thể ngủ được, bọn họ đều chứng kiến, tự mình trải qua việc này.
Trong thời kỳ hòa bình này, bọn họ thật sự cảm nhận được không khí của chiến tranh. Một trận mưa bom bão đạn thật sự, cho nên, thứ trưởng Thân vẻ mặt cũng biến sắc, bọn họ thật sự rất giỏi.
Vì tàu sân bay, bọn họ không tiếc tính mạng, dùng chính tính mạng của mình để đổi lấy thắng lợi. Ngày hôm qua khi mọi người nghe trong tàu sân bay có bom, hơn nữa số lượng không rõ, chỉ có gần mười phút cho những dũng sĩ này.
Tiếng nổ kia gần như cướp mất hết hồn của những người này, lúc ấy trong lòng bọn họ có một loại dự cảm không rõ ràng. Bởi vì tiếng vang kia không bình thường. Nếu tàu sân bay bị đánh đắm thì nhiệm vụ đến Uk lần này của bọn họ đều thất bại.
Đây tất nhiên là kết quả mà thứ trưởng Thân và cả đoàn khảo sát không muốn, may mắn, kết quả hiển nhiên tốt hơn so với dự đoán của họ một chút, ít nhất tàu sân bay không sao, chỉ có hai người bị thương, một người mất tích.
Kết quả này đã làm người ta vừa lòng, làm cho Cia Mỹ phải khiếp sợ, không ngờ thất bại thảm hại trong tay những người này, quân bị giết gần hết, mọi người cảm thấy an ủi trong lòng.
Làm thứ trưởng bộ ngoại giao, Thân Nhất Dân đương nhiên từng nghe nói qua, trên thế giới hiện nay có bốn tổ chức tình báo lớn, trong đó có Cia của Mỹ, Cục tình báo anh, Cục an ninh của Nga cùng với Israel. Bốn tổ chức tình báo này được gọi là bốn vương bài toàn cầu, Cia của Mỹ là tổ chức được cho hàng đầu, không ngờ thất bại thảm hại ở đây.
Họ bị thất bại chỉ dưới tay mấy vệ sĩ bình thường của Trung Nam Hải.
Tin tức này không nghi ngờ gì làm cho người ta kinh ngạc.
Thật sự, không chỉ mấy người Thân Nhất Dân, ngay cả Cia Mỹ cũng kinh ngạc. Bọn họ lập tức tổ chức hội nghị khẩn cấp. Người đứng đầu Cia tuyên bố tổ đến Uk thi hành nhiệm vụ đã bị giết hết.
Tin tức này công bố xong, tất cả đều ngây người. Bọn họ đánh chết cũng không thể tin được trên thế giới này cón có người có thể làm được chuyện như thế.
Không ai hiểu thực lực của những nhân viên Cia này hơn họ.
Bọn họ không ai tin, đó đều là nhưng nhân viên ưu tú, đều chết trong tay mười mấy vệ sĩ và binh lính Uk. Lời này nói ra, không ai tin. Bởi vì họ vẫn tự tin rằng, mặc kệ quốc gia nào cũng không vĩ đại bằng Mỹ.
Nếu thật sự xảy ra việc này, chắc chắn là một chuyện không ngờ, một chuyện đáng buồn cười.
Có người nói:
- Tôi chắc chắn nhất định là Cục an ninh Nga đứng đằng sau. Nhất định bọn họ có âm mưu giết những người này. Nếu không chỉ dựa vào hơn mười vệ sĩ Trung Quốc tuyệt đối không có khả năng làm được chuyện này. Bọn họ không có thực lực.
Người đứng đầu Cia thở dài:
- Chúng ta hiện nay có tật xấu lớn nhất đó là tự tin quá mức, các anh không tin nhưng đó là sự thật.
Chỉ có điều sự thật này tàn khốc, tất cả người của chúng ta đều bị giết, còn bên đối phương chỉ mất tích một người, còn nữa là chết do bom. Cũng không phải trong khi giao chiến bị thương.
Nhưng kết quả cuối cùng vẫn là vì có Nga đứng phía sau, làm cho trận này chúng ta thất bại thảm hại. Ông ta biết nếu không như vậy tuyệt đối không ai tin lời ông ta nói. Dù sao thì Nga vẫn âm thầm theo dõi chuyện này.
Cia thất bại ở xưởng đóng tàu Hắc Hải tại Uk cũng được truyền đên lãnh đạo Cục an ninh Nga. Họ biết rõ chân tướng cuộc chiến này, bởi vậy lúc trước Cục trưởng đã truyền lệnh ngồi xem hổ đấu nhau. Họ cũng có thể nhân dịp này khảo sát thực lực của Trung Quốc.
Phản ứng của Nga không giống các nước khác, họ kinh ngạc về sức chiến đấu của Trung Quốc.
Nhìn những hình ảnh truyền về từ trận chiến, họ thấy được thân thủ của những người này không tồi, nhìn cách họ lấy súng và tấn công đối phương Nga đã phân tích bọn họ tuyệt đối không phải là vệ sĩ bình thường. Hơn nữa chắc chắn là quân nhân, hoặc là quân nhân đã xuất ngũ. Bởi vì một tổ chức có kỷ luật và ý trí, chắc chắn không phải vệ sĩ bình thường làm được.
Nước Mỹ có cuộc điện đàm với Nga. Bởi vì từ nhiều năm trước, hai nước Nga Mỹ luôn tranh đấu gay gắt vị trí siêu cường.
Sau đó Liên Xô giải thể, nước Nga vẫn là đối tượng uy hiếp quyền bá chủ thế giới của Mỹ.
Nếu không phải là Nga đứng sau lưng thì là ai.
Liên bang Nga lần này mang tiếng xấu, Tuy nhiên, ngoại trường cũng rất mạnh mẽ, cũng đã từng phê phán Cia, song việc này họ đã không thoải mái, cuối cùng vẫn không giải quyết được gì.
Nhưng người ta vẫn nói Cia gặp hạn như vậy là hậu quả họ tự gây nên. Ít nhất thì tàu sân bay mãi mãi không đến Trung Quốc. Họ muốn tàu số 1 mục nát ở Hắc Hải. Đó chính là mục đích của Mỹ.
Quốc hội Mỹ cũng đã phản đối hành động lần này, cho rằng đây chỉ là đống sắt vụn, không cần phải trả giả đắt như vậy. Thật ra, nếu không phải Cia không truyền lệnh khiến Stevie không tiếc giá nào phải trả ngăn tàu sân bay rời bến. Và ông ta cũng không thua thảm hại như thế.
Vì hoàn thành nhiệm cụ anh, anh ta đã được ăn cả ngã về không, anh ta cho rằng chuyện này hoàn toàn có thể thực hiện được. Ngoài ra làm được một cách thần không biết quỷ không hay, không nghĩ đột nhiên xuất hiện những người Trung Quốc.
Bị mất tất cả những đặc công, cuối cùng chính anh ta cũng chạy trối chết.
Lần này tử chiến đến cùng khiến Stevie cảm thấy tuyệt vọng, anh ta biết dù anh ta không chết, Cia cũng sẽ không bỏ qua cho anh ta, anh ta phải chịu trách nhiệm về lần thất bại này.
Lý Hồng tức giận về đến nhà, thấy mẹ đang ngồi phòng khách, cô ném cái túi và nói:
- Mẹ, lần sau đừng làm như thế nữa được không?
Mẹ Lý Hồng bưng chén trà lên chậm rãi uống, người giúp việc thấy không khí căng thẳng vội lui xuống.
Mẹ Lý Hồng đặt chén xuống nói:
- Con tuổi đã không còn trẻ, định như thế đến khi nào nữa?
- Mẹ, có phải tuổi không còn trẻ thì có thể tùy tiện làm mối cho con bất kỳ một người đàn ông nào đâu?
Lý Hồng tức giận lớn tiếng.
Mẹ Lý Hồng sắc lạnh, thấy con gái nổi giận cũng tức giận nói:
- Hạo Thiên là người kém cỏi sao? Cậu ta có điểm nào không xứng với con. Tuy rằng người ta đã ly hôn nhưng con xem lại bản thân mình xem, đâu còn trẻ nữa, cũng sắp tuổi rồi, phụ nữ tuổi thì còn ý nghĩa gì nữa, sinh con ra sao? Chẳng lẽ con không biết điều đó.
- Con mấy chục tuổi không quan trọng, con nhắc lại lần nữa, nếu mẹ cần một người cháu ngoại, ngay lập tức con có thể nhận con nuôi, hoặc là thụ tinh nhân tạo, mẹ sẽ được thỏa ý nguyện ngay. Con cầu xin mẹ từ nay về sau đừng can thiệp vào đời tư của con nữa, con cũng có sự lựa chọn của mình chứ.
Lý Hồng cầm túi định lên tầng, mẹ cô quát lên:
- Đứng lại.
Ngay lập tức Lý Hồng đứng sững lại, mẹ cô đứng lên nhìn chằm chằm vào Lý Hồng nói:
- Được, mẹ không nói nữa, con nói Tống Hạo Thiên không được, vậy con hãy kiếm cho mình một người bạn đời, nếu con không làm được con phải kết hôn với cậu ta.
Lý Hồng nghiêng đầu nói:
- Con lấy làm lạ, họ Tống cho mẹ được cái gì? Trong mắt mẹ anh ta ưu tú vậy sao? Sao mẹ lại ưng anh ta đến như vậy?
Mẹ Lý Hồng nổi giận:
- Có người như vậy nói chuyện cùng mẹ thì sao?
Lý Hồng lắc đầu:
- Con không nghĩ mẹ lại có thể tác hợp cho con và Tống Hạo Thiên. Hắn ta ngoại trừ gia thế thì có được gì đâu? Lần đàm phán này nếu không có Đổng Tiểu Phàm ở đằng sau xuất lực thì họ có thể làm được sao? Mẹ thật sự nghĩ Tống Hạo Thiên có năng lực? Hắn ta chỉ giỏi diễn trò thôi.
- Mẹ mặc kệ, dù sao con phải đưa về một người hơn Hạo Thiên là được, nếu không con phải kết hôn với cậu ta.
Lý Hồng hạ giọng:
- Ai cũng được ngoại trừ Tống Hạo Thiên.
Nói xong Lý Hồng liền bỏ đi.
Mẹ Lý Hồng rất tức giận, cô con gái này thật sự làm người ta phát điên lên được. Nếu sinh con trai chẳng phải tốt hơn sao, có con trai sẽ không phải lo nghĩ đến những chuyện như vậy, sinh ra trong gia đình quyền quý thì lấy đâu chẳng được vợ.
Bà ôm ngực ngồi xuống, tựa vào ghế sô pha một cách khó chịu.
Vừa rồi Lý Hồng nói, ai cũng chấp nhận được trừ Tống Hạo Thiên, có phải cậu ta đã làm gì đắc tội với Lý Hồng? Nếu không vừa rồi Lý Hồng lại tức giận muốn tát cậu ta như vậy? Mẹ Lý Hồng nghĩ thầm hay Tống Hạo Thiên không kiềm chế được đã ức hiếp Lý Hồng, khiến Lý Hồng tức giận như vậy.
Hay là trong lòng Lý Hồng đã có người khác? Không được mình phải gọi điện hỏi xem ở tỉnh Tương Lý Hồng có thân mật với ai không.
Bà gọi điện đến cho Lý Thiên Trụ, Lý Thiên Trụ thấy điện thoại chị dâu gọi tới liền tiếp lời, mẹ Lý Hồng nói bóng gió hỏi xem tình hình Lý Hồng thế nào. Lý Thiên Trụ sao có thể không rõ.
Liền phá lên cười:
- Yên tâm đi chị, với tính cách của Lý Hồng không một nam nhi nào dám tiếp cận cả. Hơn nữa cháu lại là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, người khác trốn còn không kịp.
Nghe như vậy, trong lòng mẹ Lý Hồng càng thiếu tự tin.
Nếu không có bạn trai, hay tâm lý có vấn đề gì?
Nghĩ đến đây mẹ Lý Hồng hoảng sợ, xem ra mình chưa quan tâm đến con gái, chỉ biết giục nào lập gia đình.
Không được, phải đưa nó đến bệnh viện một chuyến.
Lòng thương con của người mẹ thật bao la,dù sao mẹ Lý Hồng cũng là người hiểu biết, bà phân tích vấn đề rất nhanh.
Một cô gái bình thường, nhất là thời đại này chỉ cần , tuổi, thời điểm dậy thì đều rất nhạy cảm, luôn thích tìm cho mình một người bạn trai để trò chuyện, còn Lý Hồng từ lúc bắt đầu lớn cho đến bây giờ lại không như vậy chẳng lẽ….
Mẹ Lý Hồng càng nghĩ càng thấy không hợp lý, càng nghĩ càng đau đầu.
Bà gõ cửa phòng con gái, Lý Hồng đang suy nghĩ về những chuyện xảy ra ngày hôm nay, nhất là lời nói kia của Tống Hạo Thiên. Cô chỉ đang chờ báo cáo kết quả công việc của một người.
Không nghĩ là mẹ, sau khi mở cửa cô quay về ngồi trên giường.
Nhìn thấy bộ dạng con gái bà thấy đau lòng, một khuê nữ xinh đẹp là vậy mà đến từng này tuổi rồi vẫn đủng đỉnh, hỏi sao không đau lòng? Hơn nữa ba Lý Hồng mất đột ngột, bỏ lại hai mẹ con, nghĩ đến việc này bà lại càng buồn hơn.
Phụ nữ bản lĩnh thể hiện sự cứng rắn, mạnh mẽ ở bề ngoài thực ra cũng yếu đuối giống bất kỳ ai.
Bà nhìn con gái nói:
- Hồng nhi, con thấy khó chịu ở đâu?
Thấy mẹ đột nhiên dịu dàng Lý Hồng không hiểu nổi, cô nhìn mẹ cứng rắn nói:
- Lại chuyện gì nữa đây mẹ?
Mẹ Lý Hồng thở dài:
- Có phải tâm lý con làm sao nên không muốn tiếp xúc với đàn ông không?
Lý Hồng lại một lần nữa tức giận:
- Tâm lý làm sao? Mẹ lại nghĩ linh tinh rồi? Mẹ cảm thấy con có thể bị làm sao sao?
Mẹ Lý Hồng nói:
- Vậy con nói cho mẹ biết, có phải trong lòng con đã có người khác? Nếu có con dẫn về đi, bất kể giàu nghèo mẹ đều chấp nhận, chỉ cần là người con chọn mẹ nhất định không can thiệp.
Mẹ Lý Hồng nhượng bộ, ở hoàn cảnh này thường bà chú ý đến chuyện môn đăng hộ đối, hơn nữa bà cũng đặt ra giả thiết, nếu con gái mình đã chọn thì người đó không quá kém, bởi vậy bà chọn cách thỏa hiệp với con gái.
Lý Hồng không thể không phục sự tưởng tượng phong phú của mẹ, không ngờ trong lòng mẹ lại nghĩ tâm lý mình có vấn đề, sau đó lại nghĩ mình chọn một người bạn trai không có thân phận, không địa vị, thấy tâm tư lung tung của mẹ cô cũng cảm thấy áy náy.
Người đến muộn, ai lại không hi vọng người trong nhà thịnh vượng.
Vì thế cô liền an ủi:
- Mẹ đừng nghĩ quá nhiều như vậy, mẹ yên tâm đi, mẹ cứ sống đến tuổi sẽ thấy con có con bồng bà có cháu bế.
Mẹ Lý Hồng im lặng thì điện thoại của Lý Hồng vang lên.
Cô cầm điện thoại là Trương Nhất Phàm gọi tới, Lý Hồng có chút không tự nhiên, mẹ Lý Hồng cũng là người nhạy cảm tinh ý, nhiều năm lăn lộn ở chốn quan trường nên rất tài trong việc nhìn mặt đoán lòng, sự thay đổi trên khuôn mặt Lý Hồng không nhiều nên bà cũng khó suy đoán.
Trương Nhất Phàm gọi điện chắc là để hỏi Lý Hồng về buổi sinh nhật hôm nay thế nào?
Lý Hồng tỏ ra bình thản nói:
- Tôi là Lý Hồng, có chuyện gì vậy?
Vốn Trương Nhất Phàm định trêu đùa mấy câu, nhưng nghe giọng điệu Lý Hồng như vậy liền hiểu ngay, cố ý nói to:
- Ồ, Bí thư Lý, hôm nay nhận được hai thư tố giác, có vấn đề cần cô tới bàn rồi mới có thể quyết định được.
- Tôi biết rồi.
Lý Hồng tắt máy nhưng thần sắc có vẻ không được tự nhiên.
Mẹ cô đứng dậy:
- Con nghỉ sớm đi, mẹ đi đây.
Mẹ vừa đi Lý Hồng liền ra đóng cửa rồi gọi điện thoại lại:
- Có việc gì thế? Em đang nói chuyện với mẹ.
Trương Nhất Phàm mỉm cười:
- Mẹ vợ anh thế nào rồi? Em cho anh gửi lời chào bà?
- Chào cái đầu anh, nếu mẹ em mà nghi ngờ thì cả đời này anh đừng hòng về thủ đô.
Trương Nhất Phàm liền hỏi:
- Khi nào thì em trở về? Sẽ không ở thủ đô nữa có sao đâu.
Lý Hồng im lặng không nói, Trương Nhất Phàm căng thẳng hỏi:
- Lộ mọi việc rồi sao?
Lý Hồng nản lòng nói:
- Không, thật ra là…Thôi không nói nữa, ngày mai em về.
Lúc hai người đang nói chuyện, mẹ Lý Hồng dùng điện thoại gọi vào máy con gái thấy máy bận, bà lắc đầu, cô bé này dám lừa mình, quyên là bà cũng là một phụ nữ à, chỉ chút tài mọn ấy sao có thể qua mắt mình được, mẹ Lý Hồng nghĩ thầm trong lòng, phải biết rõ xem người nói chuyện điện thoại với Lý Hồng là ai?