Ngày hôm sau, chủ tịch tập đoàn Hoa Long Vương Phú Nhân từ nước ngoài trở về, ngay chiều hôm đó triệu tập cuộc họp cổ đông.
Lần này, Vương Phú Nhân chẳng phải mang đến một tin tốt lành gì, mà là muốn tuyên bố với mọi người, kế hoạch dây chuyền sản xuất nước ngoài thất bại, những nước phát triển lợi dụng hàng rào kỹ thuật và cổng cao, trăm phương ngàn kế ngăn chặn sản phẩm cao cấp vào nước đang phát triển.
Lần này, Vương Phú Nhân rất muốn nhập vào, vừa khéo là sản xuất thiết bị và máy móc Y tế cao cấp, còn có cả dây chuyền sản xuất hoàn chỉnh.
Tất cả đều nằm trong dự liệu của Trương Nhất phàm.
Những người ngoại quốc này, không đưa kỹ thuật tân tiến vào nước đang phát triển, do đó, trước thất bại này của Vương Phú Nhân hắn cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Cổ đông của Hoa Long ai nấy ruột gan đều như lửa đốt, đặc biệt là tên súc sinh Lư Khoái Phi, đang đợi tin tức truyền ra ngoài, khi cổ phiếu tăng giá lên, để gã còn kiếm lợi.
Vậy mà, Vương Phú Nhân mang tới cái tin động trời này, làm gã tức như bị thọc gậy. Tối hôm qua còn bảo Yến Yến đi lập tài khoản, đem toàn bộ tài sản mua vào cổ phiếu Hoa Long. Đồng thời cũng lộ tin này cho Cừu Cương. Người này bình thường không chơi cổ phiếu, nhưng nghe lời Lư Khoái Phi nên đã đầu tư luôn một trăm triệu. đồng nghĩa với việc gã đem toàn bộ vốn lưu động ném vào thị trường chứng khoán.
- Hay là chúng ta cứ tung tin giả trước, đến lúc tìm đại một lý do, kéo dài vô thời hạn hạng mục đưa dây chuyền sản xuất tiên tiến nhất của nước ngoài.
Chủ kiến này của Lư Khoái phi được đại bộ phận cổ đông tán thành.
- Đúng, bây giờ đến đất chúng ta cũng lấy rồi, năm trăm mẫu đất, đây cũng là một giải thích hữu lực.
Một vài cổ đông có đồng quan điểm với gã đều đứng lên ủng hộ.
Chỉ cần tung thông tin ra, sẽ nhận được sự quan tâm của đông đảo mọi người trong xã hội. Lúc đó cổ phiếu lên sàn, mọi người đều bận với tiền mặt, mình lấy tiền bỏ chạy, không cần biết ai chết ai sống?
Vương Phú Nhân nét mặt sa sầm xuống, đang định thông báo tan họp thì chủ nhiệm văn phòng tới nói:
- Chủ tịch Hội đồng quản trị, Cục trưởng Lưu của Cục thuế vụ tới tìm!
Việc gì khiến cục trưởng Lưu tự nhiên đích thân đến tìm vậy nhỉ?
Vương Phú Nhân đành phải quơ tay:
- Hôm nay đến đây thôi, tan họp!
Rồi ông ta vội vàng đến phòng khách, Cục trưởng Lưu dẫn theo mấy nhân viên thuế vụ, còn có người của phòng Kiểm toán, vẻ mặt nghiêm nghị rồi ở đó, thấy Vương Phú Nhân tới, cục trưởng Lưu không buồn đứng dậy, mà còn nghiêm mặt nói:
- Tổng giám đốc Vương, thật ngại quá, hôm nay phải làm phiền ngài một chút rồi.
Vương Phú Nhân nhìn thấy nhóm người phía sau ông ta, trong lòng ngầm hiểu không ổn. Người ta làm nghiêm khắc như vậy, chỉ e là không phải việc tốt. Quả nhiên, cục trưởng Lưu nói:
- Hiện nay chúng tôi nghi ngờ về thuế của quý công ty có vấn đề, bây giờ mời nhân viên tài vụ mang sổ sách đến đây.
Ong ong! Đầu Vương Phú Nhân trong phút chốc như căng lên, mình vừa mới trở về, người của kiểm toán đã tới đòi kiểm tra sổ sách. Chẳng lẽ tên Lư Khoái Phi này đã đắc tội với ai ở thành Song Giang?
Nếu không thì với danh tiếng của Hoa Long và giao tình với chính phủ, bọn họ chưa từng đến cửa đòi kiểm ta sổ sách, cho dù có chuyện đi nữa, cũng chỉ giả vờ đi lướt qua mà thôi, xem ra lần này tình thế không phải như trước.
Vương Phú Nhân cũng không gấp gáp, gọi văn thư ra rót trà mời khách, rồi mời cục trưởng Lưu vào văn phòng riêng của mình nói chuyện. Kết quả, cục trưởng vẫn Lưu không nể mặt.
Người ta một mực đòi kiểm tra sổ sách, hơn nữa thái độ rất kiên quyết.
Sổ sách không thể kiểm tra được! Hễ kiểm là ra chuyện, xí nghiệp bây giờ, có ai không trốn thuế lậu thuế ? Nếu nói hoàn toàn không có vấn đề gì, tuân thủ đúng luật pháp, chuyện đó tuyệt đối không có.
Xem ra có người thực sự muốn chơi tập đoàn Hoa Long, Vương Phú Nhân trong lòng bất ổn, ông ta nói:
- Đã như vậy thì các vị ngồi xuống rồi tôi đi sắp xếp nhân viên phối hợp công việc với mọi người.
Ra khỏi phòng khách, ông ta lập tức cho gọi Lư Khoái Phi tới, hỏi gã gần đây có phải là đã đắc tội với ai? Lư khoái Phi lắc đầu lia lịa, làm gì có? Công ty không phải tất cả đều tốt hay sao?
- Tốt cái rắm! Người ta đến công ty kiểm tra rồi kìa.
Lư Khoái phi đập bàn mắng. Ông ta biết Lư Khoái phi về phương diện quản lý rất khá, nhưng đối với phụ nữ thì vô cùng biến thái, chuyên thích đi chinh phục vợ người ta.
Vương Phú Nhân lo lắng gã đã gây ra chuyện gì. Lư khoái Phi lắc đầu lia lịa:
- Không, không có. À, cách đây không lâu, bộ phận kinh doanh có xảy ra chút chuyện.
Vì thế, gã nói ra chuyện giám đốc kinh doanh, dẫn mấy người khách đi em út bị công an bắt được.
Vương Phú Nhân đương nhiên biết rõ giám đốc kinh doanh là người thế nào, ông ta chau mày hỏi:
- Có phải là đã đắc tội người ta?
- Cũng có khả năng, nhưng lúc đó tôi đã giải quyết rồi. Lư Khoái Phi bèn lợi dụng sự kiện chơi gái này, can thiệp với chính phủ, sau đó được sự hợp tác của Chủ tịch thành phố Bộ, lấy về mảnh đất năm trăm mẫu.
- Tôi đã tặng một triệu cho Chủ tịch thành phố Bộ nghĩ tất việc này không có vấn đề.
Việc thế này, Vương Phú Nhân trước đây cũng tính trước rồi, nghe gã báo cáo, nên cũng không để tâm.
- Ngươi đi sắp xếp việc kiểm tra sổ sách trước đi!
Lư Khoái Phi tất nhiên hiểu rõ ý của ông ta, nhưng cũng hỏi lại một câu:
- Mỗi người năm ngàn được chưa?
- Mười ngàn đi, cục trưởng Lưu ba mươi ngàn.
Vương Phú Nhân ra chỉ thị. Lư khoái Phi lập tức đi chuẩn bị phong bì.
Người của cục thuế và cục Kiểm toán tiến hành công tác kiểm tra ở Hoa Long trong một tuần, lập tức có tin báo Hoa Long lâm vào cửa thuế vụ, vì thế ngay ngày hôm sau, cổ phiếu rớt nặng.
Sau khi bắt đầu phiên giao dịch, rớt thẳng xuống đụng sàn.
Vương Phú Nhân sốt ruột, phong tỏa, phong tỏa ngay!
Hai trăm ngàn phiếu nằm kẹt cứng ở dưới sàn, ông ta không muốn cổ dân thất thoát quá nhanh, đành phải lợi dụng thế lực hùng hậu của nhà mình, lấp chỗ hổng này.
Lúc này, Hà Tiêu Tiêu ra tay, từ sáng tới trưa từng ít một mà mua vào. Một hai trăm, bảy tám trăm, nhiều nhất cũng không quá hai ngàn. Khi sàn giao dịch buổi sáng sắp kết thúc, không ngờ đã nuốt vào hơn một trăm ngàn.
Người giao dịch của Hoa Long phát hiện ra bí mật này, báo cáo lại cho Vương Phú Nhân:
- Chủ tịch Vương, phát hiện ra một hiện tượng kỳ lạ, có khách lẻ không ngừng mua vào, đã mua hết hơn một trăm ngàn của chúng ta, chảy vào tài khoản hơn bốn mươi triệu.
Vương Phú Nhân lập tức chạy đến máy tính, sự kiện tập đoàn Hoa Sơn lần trước vẫn còn để lại ký ức mới tinh, do đó không dám sơ suất, sợ bị người xấu âm thầm đâm dao từ sau lưng.
Vì thế, ông ta cho nhân viên giao dịch gỡ bỏ lệnh phong tỏa trên sàn giao dịch, thử xem phản ứng của đối phương thế nào.
Kết quả, ông ta vừa rút đơn, những hộ lẻ và một số tổ chức lần lượt tung đơn đập sàn, cuối bảng lại tăng thêm một trăm mười mấy ngàn phiếu.
Mẹ nó, rốt cuộc là ai ở ném sàn vào lúc này? Ném đá xuống giếng! Vương Phú Nhân tức giận mắng. chỉ là lúc này lại bảo nhân viên giao dịch đóng sàn lại thì đã không kịp nữa rồi.
Các lệnh giao dịch cứ ầm ầm hiện lên trên bảng, dũng mãnh, như nước sông Hoàng Hà, từ lúc phát lệnh đến lúc hoàn thành giao dịch chỉ vỏn vẹn vài phút đồng hồ, mà lệnh giao dịch của tập đoàn Hoa Long đã vượt quá ba trăm ngàn.
Lúc này, Lư khoái Phi bị Cừu Cương mắng xối xả trong điện thoại:
- Anh làm cái gì vậy hả, không phải là một tháng lời gấp ba sao, chơi xấu hả, mới vào đã rớt xuống cuối sàn, mất 10% rồi. một triệu này là thu nhập nữa năm của tôi đấy.
Lư Khoái Phi vẻ mặt đau khổ:
- Thị trường chứng khoán có mạo hiểm, tôi cũng không ngờ lại có tình huống đột biến như hôm nay, cục thuế và kiểm toán cùng bắt tay vào tiến hành kiểm tra sổ sách, nhưng anh yên tâm, đảm bảo hai ngày sau sẽ vực dậy được.
Quan hệ giữa Lư khoái phi và Cưu Cương khá tốt nhưng người ta có thế lực xã hội đen sau lưng, không giống quan chức nhà nước, nên cũng không dám đôi co trước mặt người ta.
- Còn đợi, tiếp tục đợi, một trăm triệu đã biến thành mười triệu rồi, lại đợi tiếp thì đến một xu cũng không còn, không ngờ bị ngươi đeo lồng sắt, không chơi nữa, tôi xuất bán!
Chết chắc, Cừu Cương vốn không biết chơi cổ phiếu, vì thế gã kêu người treo bán hết toàn bộ cổ phiếu trong tay mình lên.
Kết quả, tiếp theo đó các lệnh giao dịch lại càng rầm rộ hơn, tạo nên cơn khủng hoảng xả sàn. Đến Vương Phú Nhân bên ngày cũng không khống chế được.
Mà thời điểm Cừu Cương ném đơn cũng chính là lúc Vương Phú Nhân cho nhân viên giao dịch rút đơn, sự việc thật trùng hợp.
Hà Tiêu Tiêu bên kia, vẫn ung dung tự tại, từ từ mua vào từng ít một.
Người của thuế vụ, vẫn không nhanh không chậm mà kiểm tra sổ sách, thực ra, bọn họ cũng làm ra bộ vậy, chứ cũng không cố tìm ra chỗ chết, huống hồ, Hoa Long đã cho mỗi người một phong bì năm ngàn đồng. bọn họ cũng đang cân nhắc, làm thế nào cho qua một tuần lễ.
Tuy Bí thư Thành ủy đã có giải thích, nhưng là một người kỳ cựu trong quan trường, cục trưởng Lưu trong lòng rất rõ ràng, bí thư Trương có lẽ muốn cảnh cáo Hoa Long, nhưng tuyệt đối không muốn hại chết nó.
Cục trưởng Lưu đã suy xét ý của Bí thư Trương, mới dám nhận tiền của người ta. Nhưng gã nhắc nhở một chút, nói người của Hoa Long bớt phóng túng một chút, đừng khoa trương quá.
Ngày hôm sau, tiếp tục kiểm toán, cổ phiếu tiếp tục rớt, toàn bộ số cổ phiếu trong tay Cừu Cương chỉ trong vòng hai ngày đã tung ra hết rồi. Kết quả, làm những hộ lẻ nổi lên như gió, mọi người đều đập vào chổ chết, giống như sợ hãi chạy chậm vậy, bán tống bán tháo.
May mà Cừu Cương còn chạy nhanh, vẫn chỉ là rớt xuống 15%, gã lại lôi Lư Khoái Phi ra chửi gần chết. đồ chó, hại ông mất trắng hai mươi triệu.
• Lư Khoái Phi kêu khổ cũng không ngớt, cũng may cho Yến Yến, vừa mới đi mở tài khoản, còn chưa vô thị trường, nghe nói cổ phiếu này đại rớt giá, lỗ chết. Sau đó thấy trên sàn chứng khoán những người có trong tay cổ phiếu Hoa Long đều luống cuống tay chân, ai nấy đều treo bán.
- Nghe nói Hoa Long lần này trốn thuế lậu thuế mấy trăm triệu, dự đoán sắp đóng cửa.
- Đúng vậy, nếu không bán chỉ sợ mất cả chì lẫn chài.
- Đồ chó Hoa long, không phải là nói đầu tư mấy trăm triệu sản xuất thiết bị y tế à?
- Không cần phải nói nữa, mau ném đi, sắp thu sàn rồi. Lời đồn nổi lên từ bốn phía.
Vương Phú Nhân lập tức mở hội nghị khẩn cấp, cho cổ đông hai con đường, một là xuất vốn cứu thị trường, hai là rời khỏi hội đồng quản trị.
Hiện tại cổ phiếu Hoa Long đã xuống gần bốn đồng.
Mà giá cổ phiếu bốn đồng chính là vốn cố định của công ty họ. Ở thị trường chứng khoán hải ngoại, một khi cổ phiếu rớt xuống đến giá ban đầu thì rất dễ xảy ra hành vi M A (hành vi thâu tóm, sát nhập và mua lại) hoặc hành vi mua lại cổ phần. Ở nước ta, điểm mấu chốt của việc chuyển nhượng cổ phần Thuộc sở hữu nhà nước chính là không thấp hơn giá trị của tài sản ròng. Chính vì thế mà ý nghĩa thực tế và ý nghĩa tượng trưng của tài sản ròng khác nhau khá lớn, phá giá phát hành chứng tỏ năng lực không đủ, quá yếu kém. Phá giá phát hành là tín hiệu giá cả thị trường không còn nhạy cảm nữa, nhân khí khủng hoảng.
Vương Phú Nhân đã nói, phải liều mạng, cho dù có mắc nợ cũng phải cam đoan giá cổ phiếu của công ty trên 4 đồng.
Sau khi ngừng giao dịch một hôm, tập đoàn Hoa Long bắt đầu tiến hành công tác triệu tập tài chính để cứu vãn thị trường.
Ngày thứ tư, tập đoàn Hoa Long vẫn bắt đầu phiên giao dịch như bình thường. Một số tổ chức nhỏ lẻ đang chăm chú vào tập đoàn Hoa Long. Vương Phú Nhân đang chuẩn bị phát lệnh mua lớn, đột nhiên có một tài khoản bí mật nào đó, chỉ vong vòng 5 phút, đã mua hết toàn bộ lệnh bán trên bảng.
Một số tổ chức nhỏ lẻ nhanh nhạy đã đánh hơi được sự kiện này, đang chuẩn bị rút lui thì đã không còn kịp nữa. Trông thấy một đơn mua vào lớn như vậy, các nhà tổ chức đầu tư bắt đầu tỉnh ngộ, tập đoàn Hoa Long đã ra tay để cứu vãn thị trường rồi.
Chỉ có điều bọn họ không thể ngờ nổi, tài khoản bí mật mua vào đó lại không phải là của tập đoàn Hoa Long. Tiếp sau đó, Hà Tiêu Tiêu lại còn chơi với họ nhiều trò đuổi bắt nữa.
Ngày hôm sau, chủ tịch tập đoàn Hoa Long Vương Phú Nhân từ nước ngoài trở về, ngay chiều hôm đó triệu tập cuộc họp cổ đông.
Lần này, Vương Phú Nhân chẳng phải mang đến một tin tốt lành gì, mà là muốn tuyên bố với mọi người, kế hoạch dây chuyền sản xuất nước ngoài thất bại, những nước phát triển lợi dụng hàng rào kỹ thuật và cổng cao, trăm phương ngàn kế ngăn chặn sản phẩm cao cấp vào nước đang phát triển.
Lần này, Vương Phú Nhân rất muốn nhập vào, vừa khéo là sản xuất thiết bị và máy móc Y tế cao cấp, còn có cả dây chuyền sản xuất hoàn chỉnh.
Tất cả đều nằm trong dự liệu của Trương Nhất phàm.
Những người ngoại quốc này, không đưa kỹ thuật tân tiến vào nước đang phát triển, do đó, trước thất bại này của Vương Phú Nhân hắn cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Cổ đông của Hoa Long ai nấy ruột gan đều như lửa đốt, đặc biệt là tên súc sinh Lư Khoái Phi, đang đợi tin tức truyền ra ngoài, khi cổ phiếu tăng giá lên, để gã còn kiếm lợi.
Vậy mà, Vương Phú Nhân mang tới cái tin động trời này, làm gã tức như bị thọc gậy. Tối hôm qua còn bảo Yến Yến đi lập tài khoản, đem toàn bộ tài sản mua vào cổ phiếu Hoa Long. Đồng thời cũng lộ tin này cho Cừu Cương. Người này bình thường không chơi cổ phiếu, nhưng nghe lời Lư Khoái Phi nên đã đầu tư luôn một trăm triệu. đồng nghĩa với việc gã đem toàn bộ vốn lưu động ném vào thị trường chứng khoán.
- Hay là chúng ta cứ tung tin giả trước, đến lúc tìm đại một lý do, kéo dài vô thời hạn hạng mục đưa dây chuyền sản xuất tiên tiến nhất của nước ngoài.
Chủ kiến này của Lư Khoái phi được đại bộ phận cổ đông tán thành.
- Đúng, bây giờ đến đất chúng ta cũng lấy rồi, năm trăm mẫu đất, đây cũng là một giải thích hữu lực.
Một vài cổ đông có đồng quan điểm với gã đều đứng lên ủng hộ.
Chỉ cần tung thông tin ra, sẽ nhận được sự quan tâm của đông đảo mọi người trong xã hội. Lúc đó cổ phiếu lên sàn, mọi người đều bận với tiền mặt, mình lấy tiền bỏ chạy, không cần biết ai chết ai sống?
Vương Phú Nhân nét mặt sa sầm xuống, đang định thông báo tan họp thì chủ nhiệm văn phòng tới nói:
- Chủ tịch Hội đồng quản trị, Cục trưởng Lưu của Cục thuế vụ tới tìm!
Việc gì khiến cục trưởng Lưu tự nhiên đích thân đến tìm vậy nhỉ?
Vương Phú Nhân đành phải quơ tay:
- Hôm nay đến đây thôi, tan họp!
Rồi ông ta vội vàng đến phòng khách, Cục trưởng Lưu dẫn theo mấy nhân viên thuế vụ, còn có người của phòng Kiểm toán, vẻ mặt nghiêm nghị rồi ở đó, thấy Vương Phú Nhân tới, cục trưởng Lưu không buồn đứng dậy, mà còn nghiêm mặt nói:
- Tổng giám đốc Vương, thật ngại quá, hôm nay phải làm phiền ngài một chút rồi.
Vương Phú Nhân nhìn thấy nhóm người phía sau ông ta, trong lòng ngầm hiểu không ổn. Người ta làm nghiêm khắc như vậy, chỉ e là không phải việc tốt. Quả nhiên, cục trưởng Lưu nói:
- Hiện nay chúng tôi nghi ngờ về thuế của quý công ty có vấn đề, bây giờ mời nhân viên tài vụ mang sổ sách đến đây.
Ong ong! Đầu Vương Phú Nhân trong phút chốc như căng lên, mình vừa mới trở về, người của kiểm toán đã tới đòi kiểm tra sổ sách. Chẳng lẽ tên Lư Khoái Phi này đã đắc tội với ai ở thành Song Giang?
Nếu không thì với danh tiếng của Hoa Long và giao tình với chính phủ, bọn họ chưa từng đến cửa đòi kiểm ta sổ sách, cho dù có chuyện đi nữa, cũng chỉ giả vờ đi lướt qua mà thôi, xem ra lần này tình thế không phải như trước.
Vương Phú Nhân cũng không gấp gáp, gọi văn thư ra rót trà mời khách, rồi mời cục trưởng Lưu vào văn phòng riêng của mình nói chuyện. Kết quả, cục trưởng vẫn Lưu không nể mặt.
Người ta một mực đòi kiểm tra sổ sách, hơn nữa thái độ rất kiên quyết.
Sổ sách không thể kiểm tra được! Hễ kiểm là ra chuyện, xí nghiệp bây giờ, có ai không trốn thuế lậu thuế ? Nếu nói hoàn toàn không có vấn đề gì, tuân thủ đúng luật pháp, chuyện đó tuyệt đối không có.
Xem ra có người thực sự muốn chơi tập đoàn Hoa Long, Vương Phú Nhân trong lòng bất ổn, ông ta nói:
- Đã như vậy thì các vị ngồi xuống rồi tôi đi sắp xếp nhân viên phối hợp công việc với mọi người.
Ra khỏi phòng khách, ông ta lập tức cho gọi Lư Khoái Phi tới, hỏi gã gần đây có phải là đã đắc tội với ai? Lư khoái Phi lắc đầu lia lịa, làm gì có? Công ty không phải tất cả đều tốt hay sao?
- Tốt cái rắm! Người ta đến công ty kiểm tra rồi kìa.
Lư Khoái phi đập bàn mắng. Ông ta biết Lư Khoái phi về phương diện quản lý rất khá, nhưng đối với phụ nữ thì vô cùng biến thái, chuyên thích đi chinh phục vợ người ta.
Vương Phú Nhân lo lắng gã đã gây ra chuyện gì. Lư khoái Phi lắc đầu lia lịa:
- Không, không có. À, cách đây không lâu, bộ phận kinh doanh có xảy ra chút chuyện.
Vì thế, gã nói ra chuyện giám đốc kinh doanh, dẫn mấy người khách đi em út bị công an bắt được.
Vương Phú Nhân đương nhiên biết rõ giám đốc kinh doanh là người thế nào, ông ta chau mày hỏi:
- Có phải là đã đắc tội người ta?
- Cũng có khả năng, nhưng lúc đó tôi đã giải quyết rồi. Lư Khoái Phi bèn lợi dụng sự kiện chơi gái này, can thiệp với chính phủ, sau đó được sự hợp tác của Chủ tịch thành phố Bộ, lấy về mảnh đất năm trăm mẫu.
- Tôi đã tặng một triệu cho Chủ tịch thành phố Bộ nghĩ tất việc này không có vấn đề.
Việc thế này, Vương Phú Nhân trước đây cũng tính trước rồi, nghe gã báo cáo, nên cũng không để tâm.
- Ngươi đi sắp xếp việc kiểm tra sổ sách trước đi!
Lư Khoái Phi tất nhiên hiểu rõ ý của ông ta, nhưng cũng hỏi lại một câu:
- Mỗi người năm ngàn được chưa?
- Mười ngàn đi, cục trưởng Lưu ba mươi ngàn.
Vương Phú Nhân ra chỉ thị. Lư khoái Phi lập tức đi chuẩn bị phong bì.
Người của cục thuế và cục Kiểm toán tiến hành công tác kiểm tra ở Hoa Long trong một tuần, lập tức có tin báo Hoa Long lâm vào cửa thuế vụ, vì thế ngay ngày hôm sau, cổ phiếu rớt nặng.
Sau khi bắt đầu phiên giao dịch, rớt thẳng xuống đụng sàn.
Vương Phú Nhân sốt ruột, phong tỏa, phong tỏa ngay!
Hai trăm ngàn phiếu nằm kẹt cứng ở dưới sàn, ông ta không muốn cổ dân thất thoát quá nhanh, đành phải lợi dụng thế lực hùng hậu của nhà mình, lấp chỗ hổng này.
Lúc này, Hà Tiêu Tiêu ra tay, từ sáng tới trưa từng ít một mà mua vào. Một hai trăm, bảy tám trăm, nhiều nhất cũng không quá hai ngàn. Khi sàn giao dịch buổi sáng sắp kết thúc, không ngờ đã nuốt vào hơn một trăm ngàn.
Người giao dịch của Hoa Long phát hiện ra bí mật này, báo cáo lại cho Vương Phú Nhân:
- Chủ tịch Vương, phát hiện ra một hiện tượng kỳ lạ, có khách lẻ không ngừng mua vào, đã mua hết hơn một trăm ngàn của chúng ta, chảy vào tài khoản hơn bốn mươi triệu.
Vương Phú Nhân lập tức chạy đến máy tính, sự kiện tập đoàn Hoa Sơn lần trước vẫn còn để lại ký ức mới tinh, do đó không dám sơ suất, sợ bị người xấu âm thầm đâm dao từ sau lưng.
Vì thế, ông ta cho nhân viên giao dịch gỡ bỏ lệnh phong tỏa trên sàn giao dịch, thử xem phản ứng của đối phương thế nào.
Kết quả, ông ta vừa rút đơn, những hộ lẻ và một số tổ chức lần lượt tung đơn đập sàn, cuối bảng lại tăng thêm một trăm mười mấy ngàn phiếu.
Mẹ nó, rốt cuộc là ai ở ném sàn vào lúc này? Ném đá xuống giếng! Vương Phú Nhân tức giận mắng. chỉ là lúc này lại bảo nhân viên giao dịch đóng sàn lại thì đã không kịp nữa rồi.
Các lệnh giao dịch cứ ầm ầm hiện lên trên bảng, dũng mãnh, như nước sông Hoàng Hà, từ lúc phát lệnh đến lúc hoàn thành giao dịch chỉ vỏn vẹn vài phút đồng hồ, mà lệnh giao dịch của tập đoàn Hoa Long đã vượt quá ba trăm ngàn.
Lúc này, Lư khoái Phi bị Cừu Cương mắng xối xả trong điện thoại:
- Anh làm cái gì vậy hả, không phải là một tháng lời gấp ba sao, chơi xấu hả, mới vào đã rớt xuống cuối sàn, mất % rồi. một triệu này là thu nhập nữa năm của tôi đấy.
Lư Khoái Phi vẻ mặt đau khổ:
- Thị trường chứng khoán có mạo hiểm, tôi cũng không ngờ lại có tình huống đột biến như hôm nay, cục thuế và kiểm toán cùng bắt tay vào tiến hành kiểm tra sổ sách, nhưng anh yên tâm, đảm bảo hai ngày sau sẽ vực dậy được.
Quan hệ giữa Lư khoái phi và Cưu Cương khá tốt nhưng người ta có thế lực xã hội đen sau lưng, không giống quan chức nhà nước, nên cũng không dám đôi co trước mặt người ta.
- Còn đợi, tiếp tục đợi, một trăm triệu đã biến thành mười triệu rồi, lại đợi tiếp thì đến một xu cũng không còn, không ngờ bị ngươi đeo lồng sắt, không chơi nữa, tôi xuất bán!
Chết chắc, Cừu Cương vốn không biết chơi cổ phiếu, vì thế gã kêu người treo bán hết toàn bộ cổ phiếu trong tay mình lên.
Kết quả, tiếp theo đó các lệnh giao dịch lại càng rầm rộ hơn, tạo nên cơn khủng hoảng xả sàn. Đến Vương Phú Nhân bên ngày cũng không khống chế được.
Mà thời điểm Cừu Cương ném đơn cũng chính là lúc Vương Phú Nhân cho nhân viên giao dịch rút đơn, sự việc thật trùng hợp.
Hà Tiêu Tiêu bên kia, vẫn ung dung tự tại, từ từ mua vào từng ít một.
Người của thuế vụ, vẫn không nhanh không chậm mà kiểm tra sổ sách, thực ra, bọn họ cũng làm ra bộ vậy, chứ cũng không cố tìm ra chỗ chết, huống hồ, Hoa Long đã cho mỗi người một phong bì năm ngàn đồng. bọn họ cũng đang cân nhắc, làm thế nào cho qua một tuần lễ.
Tuy Bí thư Thành ủy đã có giải thích, nhưng là một người kỳ cựu trong quan trường, cục trưởng Lưu trong lòng rất rõ ràng, bí thư Trương có lẽ muốn cảnh cáo Hoa Long, nhưng tuyệt đối không muốn hại chết nó.
Cục trưởng Lưu đã suy xét ý của Bí thư Trương, mới dám nhận tiền của người ta. Nhưng gã nhắc nhở một chút, nói người của Hoa Long bớt phóng túng một chút, đừng khoa trương quá.
Ngày hôm sau, tiếp tục kiểm toán, cổ phiếu tiếp tục rớt, toàn bộ số cổ phiếu trong tay Cừu Cương chỉ trong vòng hai ngày đã tung ra hết rồi. Kết quả, làm những hộ lẻ nổi lên như gió, mọi người đều đập vào chổ chết, giống như sợ hãi chạy chậm vậy, bán tống bán tháo.
May mà Cừu Cương còn chạy nhanh, vẫn chỉ là rớt xuống %, gã lại lôi Lư Khoái Phi ra chửi gần chết. đồ chó, hại ông mất trắng hai mươi triệu.
• Lư Khoái Phi kêu khổ cũng không ngớt, cũng may cho Yến Yến, vừa mới đi mở tài khoản, còn chưa vô thị trường, nghe nói cổ phiếu này đại rớt giá, lỗ chết. Sau đó thấy trên sàn chứng khoán những người có trong tay cổ phiếu Hoa Long đều luống cuống tay chân, ai nấy đều treo bán.
- Nghe nói Hoa Long lần này trốn thuế lậu thuế mấy trăm triệu, dự đoán sắp đóng cửa.
- Đúng vậy, nếu không bán chỉ sợ mất cả chì lẫn chài.
- Đồ chó Hoa long, không phải là nói đầu tư mấy trăm triệu sản xuất thiết bị y tế à?
- Không cần phải nói nữa, mau ném đi, sắp thu sàn rồi. Lời đồn nổi lên từ bốn phía.
Vương Phú Nhân lập tức mở hội nghị khẩn cấp, cho cổ đông hai con đường, một là xuất vốn cứu thị trường, hai là rời khỏi hội đồng quản trị.
Hiện tại cổ phiếu Hoa Long đã xuống gần bốn đồng.
Mà giá cổ phiếu bốn đồng chính là vốn cố định của công ty họ. Ở thị trường chứng khoán hải ngoại, một khi cổ phiếu rớt xuống đến giá ban đầu thì rất dễ xảy ra hành vi M A (hành vi thâu tóm, sát nhập và mua lại) hoặc hành vi mua lại cổ phần. Ở nước ta, điểm mấu chốt của việc chuyển nhượng cổ phần Thuộc sở hữu nhà nước chính là không thấp hơn giá trị của tài sản ròng. Chính vì thế mà ý nghĩa thực tế và ý nghĩa tượng trưng của tài sản ròng khác nhau khá lớn, phá giá phát hành chứng tỏ năng lực không đủ, quá yếu kém. Phá giá phát hành là tín hiệu giá cả thị trường không còn nhạy cảm nữa, nhân khí khủng hoảng.
Vương Phú Nhân đã nói, phải liều mạng, cho dù có mắc nợ cũng phải cam đoan giá cổ phiếu của công ty trên đồng.
Sau khi ngừng giao dịch một hôm, tập đoàn Hoa Long bắt đầu tiến hành công tác triệu tập tài chính để cứu vãn thị trường.
Ngày thứ tư, tập đoàn Hoa Long vẫn bắt đầu phiên giao dịch như bình thường. Một số tổ chức nhỏ lẻ đang chăm chú vào tập đoàn Hoa Long. Vương Phú Nhân đang chuẩn bị phát lệnh mua lớn, đột nhiên có một tài khoản bí mật nào đó, chỉ vong vòng phút, đã mua hết toàn bộ lệnh bán trên bảng.
Một số tổ chức nhỏ lẻ nhanh nhạy đã đánh hơi được sự kiện này, đang chuẩn bị rút lui thì đã không còn kịp nữa. Trông thấy một đơn mua vào lớn như vậy, các nhà tổ chức đầu tư bắt đầu tỉnh ngộ, tập đoàn Hoa Long đã ra tay để cứu vãn thị trường rồi.
Chỉ có điều bọn họ không thể ngờ nổi, tài khoản bí mật mua vào đó lại không phải là của tập đoàn Hoa Long. Tiếp sau đó, Hà Tiêu Tiêu lại còn chơi với họ nhiều trò đuổi bắt nữa.