Sau hơn một tháng bận rộn, công trình đầu tiên của khu quy hoạch mới tiến triển rất thuận lợi, công tác đấu thầu sớm được hoàn thanh. Do đó, Ủy ban Xây dựng nhận được sự khen ngợi của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố.
Nhưng Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng Tằng Chí Hoành chỉ thầm cười khổ. Từ sau khi Tống Vũ Hà, phu nhân Chủ tịch thành phố tới, có rất nhiều chuyện ông ta phải bàn bạc với cô ta. Mặc dù Tống Vũ Hà chỉ là Phó Chủ nhiệm, còn ông ta mới nắm quyền chính, nhưng Tằng Chí Hoành vẫn luôn cảm thấy, nếu ông ta không bàn bạc với côta một chút, buổi tối sẽ ngủ không ngon.
Hoặc trong lòng luôn cảm thấy bất an, cứ lo xem Tống Vũ Hà liệu có nói xấu gì mình trước mặt Chủ tịch thành phố hay không. “Thật áp lực quá đi!”
Đường đường là phu nhân Chủ tịch thành phố, tuổi trẻ xinh đẹp, lại có năng lực làm việc, đây đều là những lời đánh giá Tống Vũ Hà của chính Tằng Chí Hoành.
Nhưng một người như vậy lại là Phó Chủ nhiệm dưới quyền mình, Tằng Chí Hoành lúc nào cũng cảm thấy phập phồng lo sợ. Trong buổi họp hôm nay, Bí thư Trương cứ luôn công khai khen ngợi ông ta, Chủ tịch thành phố Phương không biết vô tình hay cố ý cũng liếc nhìn vài lần, khiến Tằng Chí Hoành càng cảm thấy bất an hơn.
Lui xuống đi thôi, nhưng mà oan uổng quá. Bản thân đã sắp năm mươi rồi, không dễ dàng gì mới lên được tới chức Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng này, nếu cứ rút lui như vậy, nhường đường cho Tống Vũ Hà, thì thật không cam tâm.
Ông ta và Tống Vũ Hà đều thuộc cấp chính cục, nhìn thấy một Tống Vũ Hà trẻ trung, giỏi giang, có khí thế như vậy, trong lòng ông ta lại chột dạ. Tằng Chí Hoành liền đắn đo cân nhắc, “Mình tốt nhất vẫn nên chuyển thôi, nếu không cứ để như thế này, sớm muốn gì cũng bị người ta đẩy xuống.”
Nhường ra và bị đẩy xuống, mặc dù là kết cục như nhau, nhưng những ngày tháng sau này bản thân sẽ sống hai cuộc sống hoàn toàn khác nhau.
Tằng Chí Hoành xách hai chai rượu Ngũ Lương lên, hai cây thuốc lá Trung Hoa, lại thêm một phong bì để tới nhà Trưởng ban Tổ chức Đới Lập Công.
Tằng Chí Hoành vừa bước vào cửa, Đới Lập Công đã biết ngay ý định của ông ta, hiện giờ ở thành phố Song Giang đang có hai thế lực lớn, rất nhiều người trong lòng lung lay bất định. Bí thư Thành ủy Trương Nhất Phàm và Chủ tịch mới của thành phố, Phương Nghĩa Kiệt, cả hai người đều có gia thế vững chắc, đều là những nhân vật thuộc các phe cánh cường quyền có thế lực vô cùng lớn.
Mặc dù cả hai người đều còn rất trẻ, nhưng sau khi Trương Nhất Phàm đến thành phố Song Giang, một loạt những cải tổ và chỉnh đốn khiến mọi người đều nhận ra rằng, vị Bí thư Thành ủy trẻ tuổi này thật không đơn giản.
Còn Phương Nghĩa Kiệt là con trai lớn của Chủ tịch tỉnh, đến nay vẫn chưa có biểu hiện gì nổi bật, nhưng chỉ dựa vào xuất thân hoành tráng, cũng đủ khiến người ta run sợ rồi. Việc hai nhân vật cường thế ấy giáng lâm tới Song Giang, những người này đều hiểu rằng, thành phố Song Giang chung quy cũng sẽ thay trời đổi đất trong tay bọn họ mà thôi.
Phương thức của hai người đó không giống nhau, nhưng lại có chung một mục đích, đó là giành được những chính tích hoành tráng nhất, làm bước đệm cho sự thăng tiến sau này. Vì vậy mà, trong lòng mọi người cũng hiểu rất rõ rằng, nên làm việc thật thà một chút, phối hợp với bọn họ, ít chuốc phiền phức vào người.
Trường hợp của Tằng Chí Hoành, Đới Lập Công cũng đã có suy xét tới, chỉ là hiện giờ vẫn chưa có vị trí phù hợp, mà cũng không thể coi ông ta như Đàm Tân Duy, ném sang cục Lương thực cho ngồi trên cái ghế băng lạnh lẽo được? Tằng Chí Hoành năng lực không phải xuất chúng gì, nhưng lại rất trung thành với lãnh đạo, điểm này thực sự rất quan trọng.
Trong cái giới này, năng lực cố nhiên là quan trọng, nhưng các lãnh đạo cũng hay thường coi trọng vế đằng sau hơn. Tằng Chí Hoành ngồi ở nhà Đới Lập Công một lúc, để lại cả đống quà rồi ra về.
- Yên tâm đi, bên Bí thư Trương, tôi sẽ giúp ông hỏi thăm.
Đới Lập Công tiễn ra tận cửa, chờ tới khi bóng dáng Tằng Chí Hoành mất hút, lão mới quay lại phòng khách.
Vợ lão ta nhấc gói quà lên, mở ra xem.
- Lão Đới, ông xem này?
Một phong bao hai mươi nghìn, Đới Lập Công im lặng không nói gì, nhưng trong lòng lại thầm cân nhắc, “Dạo này ngành nào có vị trí tốt một chút?”
Đới Lập Công cân nhắc hồi lâu, con người Tằng Chí Hoành không giỏi tranh cường đoạt thế, tốt nhất là tìm một đơn vị không đụng chạm tới ai, để ông ta tiêu diêu tự tại. Đới Lập Công liền nghĩ ngay tới Ngô Liên Binh ở cục Điện Lực.
Ngô Liên Binh đã năm mươi ba tuổi, ông ta có một đứa con trai, vẫn luôn muốn lên trên nhưng chưa có cơ hội. Ngô Liên Binh cũng tới tìm Đới Lập Công vài lần, tỏ ý muốn nhờ tổ chức chiếu cố. Lý do là bản thân ông ta đã cống hiến cho Đảng và nhà nước nhiều năm như vậy, tổ chức có phải hay không cũng nên suy nghĩ một chút về tiền đồ của con trai ông ta.
Con trai Ngô Liên Binh gần ba mươi tuổi, nhưng vẫn chỉ là một nhân viên quèn trong ban Tổ chức cán bộ. Đới Lập Công cân nhắc một lúc, rồi gọi điện thoại cho Ngô Liên Binh, mập mờ nhắc nhở vài câu.
Đại khái là, nếu Ngô Liên Binh muốn con trai được lên chức, thì ông ta phải lùi về tuyến hai trước, đừng có ngồi ở cái vị trí cục trưởng thêm nữa.
Ngày hôm sau, Ngô Liên Binh quả nhiên tới ban Tổ chức cán bộ, trình đơn từ chức, chuẩn bị chính thức lùi về tuyến hai. Vì tiền đồ của đứa con trai, ông ta cũng không còn cách nào khác.
Khi bước ra từ ban Tổ chức cán bộ, ông ta vốn muốn lên văn phòng của Bí thư Thành ủy một chuyến, nhưng ngẫm lại vẫn nên thôi đi. Nhỡ chẳng may Đới Lập Công nhìn thấy, sẽ cho rằng mình lại chạy lên chỗ Bí thư Trương nói gì đó không hay ho.
Trương Nhất Phàm đang làm việc, sau khi được Triệu Vĩ thông báo , Đới Lập Công tới gặp Bí thư Thành ủy.
- Bí thư Trương, Cục trưởng cục Điện lực Ngô Liên Binh thấy bản thân tuổi đã cao, mà áp lực công việc lại quá lớn, không thích hợp ngồi ở vị trí này thêm nữa. Đây là đơn từ chức của ông ấy.
- Ồ?
Trương Nhất Phàm nhận lấy đơn từ chức của Ngô Liên Binh, nói thầm một câu:
- Năm mươi ba tuổi, cũng không phải già lắm mà.
Đới Lập Công nghe thấy vậy, trong lòng liền thầm kêu “Không được rồi, nếu Bí thư Trương không đồng ý, thì cái pháp bảo này của mình sẽ không linh nghiệm rồi”. May mà sau đó Trương Nhất Phàm lại thêm vài câu:
- Nhưng nếu ông ấy đã nói sức khỏe không tốt, áp lực quá lớn, thì đồng ý cho ông ấy lùi về tuyến hai đi!
Phù —— Đới Lập Công thở phào nhẹ nhõm, suýt chút nữa thì hỏng hết cả kế hoạch.
- Cục Điện lực đó …..
Đới Lập Công liền lập tức nhắc tới, nếu Trương Nhất Phàm hỏi đến, thì lão ta sẽ nhân cơ hội tiến cử Tằng Chí Hoành. Ai ngờ Trương Nhất Phàm đang bận, hắn tỏ vẻ nghĩ ngợi một chút, rồi nói:
- Ông là Trưởng ban tổ chức, có quyền tiến cử và điều tra cán bộ, cứ lưu ý một chút, chuyện này để mấy hôm nữa hẵng nói.
Bí thư Trương đã nói như vậy rồi, Đới Lập Công cũng không tiện nói tiếp. Bước ra từ phòng làm việc của Bí thư Trương, hai tay lão ta cứ quơ đi quơ lại, rồi đi qua bên văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố.
Hơn tám giờ tối, tại trung tâm tắm hơi trên lầu ba của khách sạn Hải Thiên, Tằng Chí Hoành và Đới Lập Công, hai người nằm trên giường mát xa, vừa mát xa vừa nói chuyện.
- Lão Tằng à! Việc này e là hơi khó, tôi thấy ông vẫn nên tới nhà Bí thư Trương một chuyến, chẳng may hắn ta có hỏi, một mình tôi cũng không tiện ra mặt!
Đới Lập Công đã nghĩ qua điều này, mặc dù lão ta và Chủ tịch Phương đã có thỏa thuận, nhưng trong Hội nghị thường vụ, cũng không chắc có thể nắm được nửa số phiếu. Vả lại, những chuyện thế này, tự mình cũng có thể đề bạt, điều Tằng Chí Hoành tới cục Điện lực, rồi để Tống Vũ Hà lên thay ông ta.
Phương Nghĩa Kiệt là chồng cô ta, dù sao cũng không thể trong Hội nghị thường vụ, khua chiêng gióng trống đề bạt vợ mình được phải không? Hai bọn bọn mới đến được bao lâu chứ? Mà đã đuổi Tằng Chí Hoành đi, những lời này thật chẳng dễ nghe chút nào!
Phương Nghĩa Kiệt cảm thấy vô cùng hài lòng với sự chủ động thể hiện thiện ý của Đới Lập Công ngày hôm này. Dù sao, Trưởng ban Tổ chức cũng là một ủy viên thường vụ rất có tiếng nói, nếu ngay cả ban Tổ chức cán bộ mà Trương Nhất Phàm cũng không kiểm soát được, thì khả năng sau này anh ta cho hắn đi tàu bay giấy càng lớn rồi.
Một Bí thư thành ủy, không thể nắm giữ quyền nhân sự, đây mới là nỗi đau đớn nhất. Nhưng cho dù Phương Nghĩa Kiệt có ủng hộ và tán thành cách làm của Đới Lập Công thế nào đi nữa, cũng không thể rõ ràng như vậy, sẽ bị người ta chê cười mất.
Đáng tiếc là, anh ta không hiểu tâm tư của Đới Lập Công. Đới Lập Công đương nhiên cũng không muốn đắc tội với bên nào, lão ta chỉ muốn đưa đẩy, thuận lợi mọi bề mà thôi.
Buổi tối hẹn Tằng Chí Hoành ra ngoài, hai người ở trong phòng VIP của trung tâm tắm hơi, bàn bạc mọi chuyện ổn thỏa.
Bởi vì nhớ kỹ có việc quan trọng cần làm, hai người cũng không tiếp tục các hoạt động phía sau. Sau khi tắm xong, lập tức ai về nhà nấy.
Tằng Chí Hoành nghiến răng, lại xách hai chai rượu, bốn cây thuốc lá, kèm theo một phong bì mười nghìn, đến gõ cửa nhà Bí thư Trương.
Người ra mở cửa là Thu Phi Tuyết, Tằng Chí Hoành cúi đầu khom lưng, mỉm cười chào:
- Bí thư Trương có nhà không? Tôi là Tằng Chí Hoành ở Ủy ban Xây dựng.
Tằng Chí Hoành tự giới thiệu, Thu Phi Tuyết lập tức gật đầu, đón lấy túi quà trong tay ông ta, rồi dẫn vào phòng khách.
- Bí thư Trương, có ngài Tằng ở Ủy ban Xây dựng tới ạ.
Thu Phi Tuyết cũng không biết ông ta làm chức gì, nên đành gọi là ngài Tằng. Trương Nhất Phàm đang ở trong thư phòng nói chuyện với Đổng Tiểu Phàm, nghe thấy thế liền bước ra:
- Ồ, Cục trưởng Tằng, hôm nay lại rảnh rỗi tới nhà tôi chơi sao?
Khi Trương Nhất Phàm định lấy thuốc lá ra, thì phát hiện trên người không có điếu nào, liền gọi:
- Tiểu Phàm, mang thuốc lá ra nhé!
Đổng Tiểu Phàm liền mang một cây Phù Dung Vương ra, Tằng Chí Hoành chỉ thấy trước mắt bừng sáng, “Cô vợ này của Bí thư Trương đẹp quá. Đúng là tiên nữ! Bí thư Trương thật là tốt phúc. Haiz, đời người được vậy, còn cầu gì nữa?”
Tằng Chí Hoành lập tức di chuyển ánh mắt.
- Đừng khách khí, tôi cũng có, tôi cũng có mà.
Trương Nhất Phàm vẫn mời ông ta hút. Đợi Thu Phi Tuyết rót trà xong, Trương Nhất Phàm liền nói:
- Cục trưởng Tằng, gần đây công tác của Ủy ban Xây dựng làm tốt lắm, có phương pháp lãnh đạo, tiếp tục cố gắng nhé!
Tằng Chí Hoành dở khóc dở cười, “Mình tới xin điều động công tác mà, nghe giọng điệu Bí thư Trương, hình như hắn căn bản không có ý này? Chẳng nhẽ Đới Lập Công chưa nói qua việc này với hắn?”
Từ sau khi Tống Vũ Hà tới, ông ta ngồi trên vị trí này, như ngồi trên thảm gai. Nhất là trong mỗi kỳ họp, ánh mắt không biết là vô tình hay cố ý của Chủ tịch Phương, làm như Tằng Chí Hoành không phải là chiếm vị trí của vợ anh ta, mà là chiếm vợ anh ta vậy, điều này luôn khiến ông ta cảm thấy không thoải mái.
Cho dù Bí thư Trương, có tiếp tục khen, ông ta vẫn phải cố lấy dũng khí, nói ra suy nghĩ của mình. Trương Nhất Phàm khá bất ngờ nói:
- Cục trưởng Tằng, biểu hiện gần đây của anh ở Ủy ban Xây dựng, mọi người đều rõ như ban ngày, tổ chức vẫn hy vọng anh tiếp tục giữ vị trí này, phát huy tối đa hiệu quả làm việc. Công trình ở khu quy hoạch mới vừa bắt đầu kỳ đầu tiên, chặng đường sau này còn dài, sao anh lại bỏ dở giữa chừng chứ? Thái độ như vậy là không được đâu!
Tằng Chí Hoành chỉ có thể cười lấy lòng, cũng không dám nhiều lời.
Thực ra khi ông ta bước vào, Trương Nhất Phàm cũng đã nghĩ tới vấn đề này, tình huống của Tằng Chí Hoành rất khó xử! Bởi vì ông ta đã cản đường của người khác.
- Vấn đề này để tôi suy xét thêm đã.
Trương Nhất Phàm gẩy tàn thuốc, cuối cùng đưa ra một thái độ như vậy.
Ngồi ở nhà Bí thư Trương khoảng nửa tiếng, Tằng Chí Hoành xin phép cáo từ. Trương Nhất Phàm liền bảo ông ta cầm gói quà về, Tằng Chí Hoành sống chết không chịu, Trương Nhất Phàm bèn nói:
- Vậy ông chờ chút.
- Tiểu Phàm, em để túi của Cục trưởng Tằng đâu rồi!
Đổng Tiểu Phàm xách theo một cái túi khác từ trong phòng đi ra, trong túi có hai chai rượu, bốn cây thuốc lá, sau đấy cô lại lấy phong bì từ cái túi kia ra, để vào cái túi của mình rồi đưa cho Tằng Chí Hoành.
- Bí thư Trương, sao làm thế được? Tuyệt đối không thể được, tuyệt đối không thể được.
Tằng Chí Hoành liên tục xua tay, nhưng vẫn bị Trương Nhất Phàm chặn lại nói:
- Đây là quy tắc của tôi, bất kể là ai đến, cũng không thể tay không ra về. Thành ý của anh tôi nhận, còn đây là thành ý của tôi, anh cũng cầm lấy đi!
Tằng Chí Hoành bất đắc dĩ nhận lấy túi quà, lúc bước ra khỏi tòa nhà Thành ủy, trong lòng ông ta vẫn không yên. Bí thư Trương không nhận lễ của ông ta, phong bì cũng bị trả lại nguyên vẹn, thuốc lá và rượu có đổi một chút, cũng xem như đáp lễ.
Nghĩ tới tác phong làm việc hoàn toàn khác nhau giữa hắn và Đới Lập Công, trong lòng Tằng Chí Hoành có chút cảm thán.
Bí thư Trương hoàn toàn không hề lạnh lùng vô tình như tin đồn mà!
Sau hơn một tháng bận rộn, công trình đầu tiên của khu quy hoạch mới tiến triển rất thuận lợi, công tác đấu thầu sớm được hoàn thanh. Do đó, Ủy ban Xây dựng nhận được sự khen ngợi của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố.
Nhưng Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng Tằng Chí Hoành chỉ thầm cười khổ. Từ sau khi Tống Vũ Hà, phu nhân Chủ tịch thành phố tới, có rất nhiều chuyện ông ta phải bàn bạc với cô ta. Mặc dù Tống Vũ Hà chỉ là Phó Chủ nhiệm, còn ông ta mới nắm quyền chính, nhưng Tằng Chí Hoành vẫn luôn cảm thấy, nếu ông ta không bàn bạc với côta một chút, buổi tối sẽ ngủ không ngon.
Hoặc trong lòng luôn cảm thấy bất an, cứ lo xem Tống Vũ Hà liệu có nói xấu gì mình trước mặt Chủ tịch thành phố hay không. “Thật áp lực quá đi!”
Đường đường là phu nhân Chủ tịch thành phố, tuổi trẻ xinh đẹp, lại có năng lực làm việc, đây đều là những lời đánh giá Tống Vũ Hà của chính Tằng Chí Hoành.
Nhưng một người như vậy lại là Phó Chủ nhiệm dưới quyền mình, Tằng Chí Hoành lúc nào cũng cảm thấy phập phồng lo sợ. Trong buổi họp hôm nay, Bí thư Trương cứ luôn công khai khen ngợi ông ta, Chủ tịch thành phố Phương không biết vô tình hay cố ý cũng liếc nhìn vài lần, khiến Tằng Chí Hoành càng cảm thấy bất an hơn.
Lui xuống đi thôi, nhưng mà oan uổng quá. Bản thân đã sắp năm mươi rồi, không dễ dàng gì mới lên được tới chức Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng này, nếu cứ rút lui như vậy, nhường đường cho Tống Vũ Hà, thì thật không cam tâm.
Ông ta và Tống Vũ Hà đều thuộc cấp chính cục, nhìn thấy một Tống Vũ Hà trẻ trung, giỏi giang, có khí thế như vậy, trong lòng ông ta lại chột dạ. Tằng Chí Hoành liền đắn đo cân nhắc, “Mình tốt nhất vẫn nên chuyển thôi, nếu không cứ để như thế này, sớm muốn gì cũng bị người ta đẩy xuống.”
Nhường ra và bị đẩy xuống, mặc dù là kết cục như nhau, nhưng những ngày tháng sau này bản thân sẽ sống hai cuộc sống hoàn toàn khác nhau.
Tằng Chí Hoành xách hai chai rượu Ngũ Lương lên, hai cây thuốc lá Trung Hoa, lại thêm một phong bì để tới nhà Trưởng ban Tổ chức Đới Lập Công.
Tằng Chí Hoành vừa bước vào cửa, Đới Lập Công đã biết ngay ý định của ông ta, hiện giờ ở thành phố Song Giang đang có hai thế lực lớn, rất nhiều người trong lòng lung lay bất định. Bí thư Thành ủy Trương Nhất Phàm và Chủ tịch mới của thành phố, Phương Nghĩa Kiệt, cả hai người đều có gia thế vững chắc, đều là những nhân vật thuộc các phe cánh cường quyền có thế lực vô cùng lớn.
Mặc dù cả hai người đều còn rất trẻ, nhưng sau khi Trương Nhất Phàm đến thành phố Song Giang, một loạt những cải tổ và chỉnh đốn khiến mọi người đều nhận ra rằng, vị Bí thư Thành ủy trẻ tuổi này thật không đơn giản.
Còn Phương Nghĩa Kiệt là con trai lớn của Chủ tịch tỉnh, đến nay vẫn chưa có biểu hiện gì nổi bật, nhưng chỉ dựa vào xuất thân hoành tráng, cũng đủ khiến người ta run sợ rồi. Việc hai nhân vật cường thế ấy giáng lâm tới Song Giang, những người này đều hiểu rằng, thành phố Song Giang chung quy cũng sẽ thay trời đổi đất trong tay bọn họ mà thôi.
Phương thức của hai người đó không giống nhau, nhưng lại có chung một mục đích, đó là giành được những chính tích hoành tráng nhất, làm bước đệm cho sự thăng tiến sau này. Vì vậy mà, trong lòng mọi người cũng hiểu rất rõ rằng, nên làm việc thật thà một chút, phối hợp với bọn họ, ít chuốc phiền phức vào người.
Trường hợp của Tằng Chí Hoành, Đới Lập Công cũng đã có suy xét tới, chỉ là hiện giờ vẫn chưa có vị trí phù hợp, mà cũng không thể coi ông ta như Đàm Tân Duy, ném sang cục Lương thực cho ngồi trên cái ghế băng lạnh lẽo được? Tằng Chí Hoành năng lực không phải xuất chúng gì, nhưng lại rất trung thành với lãnh đạo, điểm này thực sự rất quan trọng.
Trong cái giới này, năng lực cố nhiên là quan trọng, nhưng các lãnh đạo cũng hay thường coi trọng vế đằng sau hơn. Tằng Chí Hoành ngồi ở nhà Đới Lập Công một lúc, để lại cả đống quà rồi ra về.
- Yên tâm đi, bên Bí thư Trương, tôi sẽ giúp ông hỏi thăm.
Đới Lập Công tiễn ra tận cửa, chờ tới khi bóng dáng Tằng Chí Hoành mất hút, lão mới quay lại phòng khách.
Vợ lão ta nhấc gói quà lên, mở ra xem.
- Lão Đới, ông xem này?
Một phong bao hai mươi nghìn, Đới Lập Công im lặng không nói gì, nhưng trong lòng lại thầm cân nhắc, “Dạo này ngành nào có vị trí tốt một chút?”
Đới Lập Công cân nhắc hồi lâu, con người Tằng Chí Hoành không giỏi tranh cường đoạt thế, tốt nhất là tìm một đơn vị không đụng chạm tới ai, để ông ta tiêu diêu tự tại. Đới Lập Công liền nghĩ ngay tới Ngô Liên Binh ở cục Điện Lực.
Ngô Liên Binh đã năm mươi ba tuổi, ông ta có một đứa con trai, vẫn luôn muốn lên trên nhưng chưa có cơ hội. Ngô Liên Binh cũng tới tìm Đới Lập Công vài lần, tỏ ý muốn nhờ tổ chức chiếu cố. Lý do là bản thân ông ta đã cống hiến cho Đảng và nhà nước nhiều năm như vậy, tổ chức có phải hay không cũng nên suy nghĩ một chút về tiền đồ của con trai ông ta.
Con trai Ngô Liên Binh gần ba mươi tuổi, nhưng vẫn chỉ là một nhân viên quèn trong ban Tổ chức cán bộ. Đới Lập Công cân nhắc một lúc, rồi gọi điện thoại cho Ngô Liên Binh, mập mờ nhắc nhở vài câu.
Đại khái là, nếu Ngô Liên Binh muốn con trai được lên chức, thì ông ta phải lùi về tuyến hai trước, đừng có ngồi ở cái vị trí cục trưởng thêm nữa.
Ngày hôm sau, Ngô Liên Binh quả nhiên tới ban Tổ chức cán bộ, trình đơn từ chức, chuẩn bị chính thức lùi về tuyến hai. Vì tiền đồ của đứa con trai, ông ta cũng không còn cách nào khác.
Khi bước ra từ ban Tổ chức cán bộ, ông ta vốn muốn lên văn phòng của Bí thư Thành ủy một chuyến, nhưng ngẫm lại vẫn nên thôi đi. Nhỡ chẳng may Đới Lập Công nhìn thấy, sẽ cho rằng mình lại chạy lên chỗ Bí thư Trương nói gì đó không hay ho.
Trương Nhất Phàm đang làm việc, sau khi được Triệu Vĩ thông báo , Đới Lập Công tới gặp Bí thư Thành ủy.
- Bí thư Trương, Cục trưởng cục Điện lực Ngô Liên Binh thấy bản thân tuổi đã cao, mà áp lực công việc lại quá lớn, không thích hợp ngồi ở vị trí này thêm nữa. Đây là đơn từ chức của ông ấy.
- Ồ?
Trương Nhất Phàm nhận lấy đơn từ chức của Ngô Liên Binh, nói thầm một câu:
- Năm mươi ba tuổi, cũng không phải già lắm mà.
Đới Lập Công nghe thấy vậy, trong lòng liền thầm kêu “Không được rồi, nếu Bí thư Trương không đồng ý, thì cái pháp bảo này của mình sẽ không linh nghiệm rồi”. May mà sau đó Trương Nhất Phàm lại thêm vài câu:
- Nhưng nếu ông ấy đã nói sức khỏe không tốt, áp lực quá lớn, thì đồng ý cho ông ấy lùi về tuyến hai đi!
Phù —— Đới Lập Công thở phào nhẹ nhõm, suýt chút nữa thì hỏng hết cả kế hoạch.
- Cục Điện lực đó …..
Đới Lập Công liền lập tức nhắc tới, nếu Trương Nhất Phàm hỏi đến, thì lão ta sẽ nhân cơ hội tiến cử Tằng Chí Hoành. Ai ngờ Trương Nhất Phàm đang bận, hắn tỏ vẻ nghĩ ngợi một chút, rồi nói:
- Ông là Trưởng ban tổ chức, có quyền tiến cử và điều tra cán bộ, cứ lưu ý một chút, chuyện này để mấy hôm nữa hẵng nói.
Bí thư Trương đã nói như vậy rồi, Đới Lập Công cũng không tiện nói tiếp. Bước ra từ phòng làm việc của Bí thư Trương, hai tay lão ta cứ quơ đi quơ lại, rồi đi qua bên văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố.
Hơn tám giờ tối, tại trung tâm tắm hơi trên lầu ba của khách sạn Hải Thiên, Tằng Chí Hoành và Đới Lập Công, hai người nằm trên giường mát xa, vừa mát xa vừa nói chuyện.
- Lão Tằng à! Việc này e là hơi khó, tôi thấy ông vẫn nên tới nhà Bí thư Trương một chuyến, chẳng may hắn ta có hỏi, một mình tôi cũng không tiện ra mặt!
Đới Lập Công đã nghĩ qua điều này, mặc dù lão ta và Chủ tịch Phương đã có thỏa thuận, nhưng trong Hội nghị thường vụ, cũng không chắc có thể nắm được nửa số phiếu. Vả lại, những chuyện thế này, tự mình cũng có thể đề bạt, điều Tằng Chí Hoành tới cục Điện lực, rồi để Tống Vũ Hà lên thay ông ta.
Phương Nghĩa Kiệt là chồng cô ta, dù sao cũng không thể trong Hội nghị thường vụ, khua chiêng gióng trống đề bạt vợ mình được phải không? Hai bọn bọn mới đến được bao lâu chứ? Mà đã đuổi Tằng Chí Hoành đi, những lời này thật chẳng dễ nghe chút nào!
Phương Nghĩa Kiệt cảm thấy vô cùng hài lòng với sự chủ động thể hiện thiện ý của Đới Lập Công ngày hôm này. Dù sao, Trưởng ban Tổ chức cũng là một ủy viên thường vụ rất có tiếng nói, nếu ngay cả ban Tổ chức cán bộ mà Trương Nhất Phàm cũng không kiểm soát được, thì khả năng sau này anh ta cho hắn đi tàu bay giấy càng lớn rồi.
Một Bí thư thành ủy, không thể nắm giữ quyền nhân sự, đây mới là nỗi đau đớn nhất. Nhưng cho dù Phương Nghĩa Kiệt có ủng hộ và tán thành cách làm của Đới Lập Công thế nào đi nữa, cũng không thể rõ ràng như vậy, sẽ bị người ta chê cười mất.
Đáng tiếc là, anh ta không hiểu tâm tư của Đới Lập Công. Đới Lập Công đương nhiên cũng không muốn đắc tội với bên nào, lão ta chỉ muốn đưa đẩy, thuận lợi mọi bề mà thôi.
Buổi tối hẹn Tằng Chí Hoành ra ngoài, hai người ở trong phòng VIP của trung tâm tắm hơi, bàn bạc mọi chuyện ổn thỏa.
Bởi vì nhớ kỹ có việc quan trọng cần làm, hai người cũng không tiếp tục các hoạt động phía sau. Sau khi tắm xong, lập tức ai về nhà nấy.
Tằng Chí Hoành nghiến răng, lại xách hai chai rượu, bốn cây thuốc lá, kèm theo một phong bì mười nghìn, đến gõ cửa nhà Bí thư Trương.
Người ra mở cửa là Thu Phi Tuyết, Tằng Chí Hoành cúi đầu khom lưng, mỉm cười chào:
- Bí thư Trương có nhà không? Tôi là Tằng Chí Hoành ở Ủy ban Xây dựng.
Tằng Chí Hoành tự giới thiệu, Thu Phi Tuyết lập tức gật đầu, đón lấy túi quà trong tay ông ta, rồi dẫn vào phòng khách.
- Bí thư Trương, có ngài Tằng ở Ủy ban Xây dựng tới ạ.
Thu Phi Tuyết cũng không biết ông ta làm chức gì, nên đành gọi là ngài Tằng. Trương Nhất Phàm đang ở trong thư phòng nói chuyện với Đổng Tiểu Phàm, nghe thấy thế liền bước ra:
- Ồ, Cục trưởng Tằng, hôm nay lại rảnh rỗi tới nhà tôi chơi sao?
Khi Trương Nhất Phàm định lấy thuốc lá ra, thì phát hiện trên người không có điếu nào, liền gọi:
- Tiểu Phàm, mang thuốc lá ra nhé!
Đổng Tiểu Phàm liền mang một cây Phù Dung Vương ra, Tằng Chí Hoành chỉ thấy trước mắt bừng sáng, “Cô vợ này của Bí thư Trương đẹp quá. Đúng là tiên nữ! Bí thư Trương thật là tốt phúc. Haiz, đời người được vậy, còn cầu gì nữa?”
Tằng Chí Hoành lập tức di chuyển ánh mắt.
- Đừng khách khí, tôi cũng có, tôi cũng có mà.
Trương Nhất Phàm vẫn mời ông ta hút. Đợi Thu Phi Tuyết rót trà xong, Trương Nhất Phàm liền nói:
- Cục trưởng Tằng, gần đây công tác của Ủy ban Xây dựng làm tốt lắm, có phương pháp lãnh đạo, tiếp tục cố gắng nhé!
Tằng Chí Hoành dở khóc dở cười, “Mình tới xin điều động công tác mà, nghe giọng điệu Bí thư Trương, hình như hắn căn bản không có ý này? Chẳng nhẽ Đới Lập Công chưa nói qua việc này với hắn?”
Từ sau khi Tống Vũ Hà tới, ông ta ngồi trên vị trí này, như ngồi trên thảm gai. Nhất là trong mỗi kỳ họp, ánh mắt không biết là vô tình hay cố ý của Chủ tịch Phương, làm như Tằng Chí Hoành không phải là chiếm vị trí của vợ anh ta, mà là chiếm vợ anh ta vậy, điều này luôn khiến ông ta cảm thấy không thoải mái.
Cho dù Bí thư Trương, có tiếp tục khen, ông ta vẫn phải cố lấy dũng khí, nói ra suy nghĩ của mình. Trương Nhất Phàm khá bất ngờ nói:
- Cục trưởng Tằng, biểu hiện gần đây của anh ở Ủy ban Xây dựng, mọi người đều rõ như ban ngày, tổ chức vẫn hy vọng anh tiếp tục giữ vị trí này, phát huy tối đa hiệu quả làm việc. Công trình ở khu quy hoạch mới vừa bắt đầu kỳ đầu tiên, chặng đường sau này còn dài, sao anh lại bỏ dở giữa chừng chứ? Thái độ như vậy là không được đâu!
Tằng Chí Hoành chỉ có thể cười lấy lòng, cũng không dám nhiều lời.
Thực ra khi ông ta bước vào, Trương Nhất Phàm cũng đã nghĩ tới vấn đề này, tình huống của Tằng Chí Hoành rất khó xử! Bởi vì ông ta đã cản đường của người khác.
- Vấn đề này để tôi suy xét thêm đã.
Trương Nhất Phàm gẩy tàn thuốc, cuối cùng đưa ra một thái độ như vậy.
Ngồi ở nhà Bí thư Trương khoảng nửa tiếng, Tằng Chí Hoành xin phép cáo từ. Trương Nhất Phàm liền bảo ông ta cầm gói quà về, Tằng Chí Hoành sống chết không chịu, Trương Nhất Phàm bèn nói:
- Vậy ông chờ chút.
- Tiểu Phàm, em để túi của Cục trưởng Tằng đâu rồi!
Đổng Tiểu Phàm xách theo một cái túi khác từ trong phòng đi ra, trong túi có hai chai rượu, bốn cây thuốc lá, sau đấy cô lại lấy phong bì từ cái túi kia ra, để vào cái túi của mình rồi đưa cho Tằng Chí Hoành.
- Bí thư Trương, sao làm thế được? Tuyệt đối không thể được, tuyệt đối không thể được.
Tằng Chí Hoành liên tục xua tay, nhưng vẫn bị Trương Nhất Phàm chặn lại nói:
- Đây là quy tắc của tôi, bất kể là ai đến, cũng không thể tay không ra về. Thành ý của anh tôi nhận, còn đây là thành ý của tôi, anh cũng cầm lấy đi!
Tằng Chí Hoành bất đắc dĩ nhận lấy túi quà, lúc bước ra khỏi tòa nhà Thành ủy, trong lòng ông ta vẫn không yên. Bí thư Trương không nhận lễ của ông ta, phong bì cũng bị trả lại nguyên vẹn, thuốc lá và rượu có đổi một chút, cũng xem như đáp lễ.
Nghĩ tới tác phong làm việc hoàn toàn khác nhau giữa hắn và Đới Lập Công, trong lòng Tằng Chí Hoành có chút cảm thán.
Bí thư Trương hoàn toàn không hề lạnh lùng vô tình như tin đồn mà!