Lý Hồng bước vào. So với Từ Yến, Lý Hồng rõ ràng là hạc giữa bầy gà, xinh đẹp mà lạnh lùng cao ngạo.
Nhìn thấy Lý Hồng, Trương Nhất Phàm không kìm nổi việc lấy cô ta ra so sánh với Tống Vũ Hà. Hai cô gái này đều có vẻ ngoài xinh đẹp lạnh lùng, có lúc trên mặt còn không thể hiện chút biểu cảm nào, Trương Nhất Phàm thực nghi ngờ vẻ mặt này của bọn họ, có phải cố ý làm bộ như vậy không.
Ngày trước, hồi còn đi học, cũng có rất nhiều nữ sinh thích dùng vẻ ngoài xinh đẹp lạnh lùng để ngụy trang cho mình, thực chất trong lòng bọn họ đều rất nhiệt tình. Lúc Trương Nhất Phàm nhìn Lý Hồng, Lý Hồng cũng đang nhìn hắn.
“Ánh mắt ấy, lạnh tựa băng, hình như kiếp trước mình có nợ cô ta mấy trăm đồng chưa trả thì phải. Hoặc là, mình yêu thầm cô ta, khiến cô ta đời này không tìm được chồng, thế nên mới vô duyên vô cớ hận nhau như vậy.”
“Mà cũng chưa từng thấy cô ta cười với người khác bao giờ thì phải? Thật không hiểu trong đầu cô gái này nghĩ cái gì nữa?”
Lý Hồng không đợi Trương Nhất Phàm chào hỏi, đã tự mình ngồi xuống. Triệu Vĩ vào rót trà, Lý Hồng cũng chẳng buồn nhìn anh ta lấy một cái.
Tách trà đặt ở đó, cô ta cứ như sợ có đại dịch AIDS vậy, căn bản không hề chạm qua.
Điều này làm cho Trương Nhất Phàm cảm thấy, Lý Hồng này có chút lạnh lùng đến lạ thường.
Trương Nhất Phàm thản nhiên cười.
- Bí Thư Lý, có việc sao?
Lý Hồng nhìn hắn, ánh mắt vẫn lạnh lùng diễm lệ như vậy.
- Cái chết của Phó Chủ tịch thành phố Diêu, anh định xử lý thế nào?
Giọng nói chuyện, cũng lạnh như băng, khiến Trương Nhất Phàm trong lòng rất không thoải mái. “Mình dù sao cũng là một Bí thư thành ủy, cô chỉ là một chức Phó, có thể nói chuyện với cái thái độ này sao?”
Có lẽ nhận thấy Trương Nhất Phàm không hài lòng, Lý Hồng giương đôi mắt đẹp lên.
- Tôi vẫn nói chuyện như vậy, một người đàn ông như anh cũng chấp nhất sao?
Ý của cô là, cô ta đối với bất kỳ người nào cũng có nói với giọng đó, vốn dĩ là lời xin lỗi giải thích, thế mà từ miệng cô ta nói ra, cũng biến thành khó chịu như vậy. Trương Nhất Phàm nhướng đôi mày rậm.
- Người cũng chết rồi, cứ để ông ta yên nghỉ đi!
Ban nãy hắn đã suy nghĩ vấn đề này rồi, Phó Chủ tịch Diêu cũng đã “oanh liệt” như vậy, nếu mình lại đuổi cùng giết tận ông ta, thì thật có chút quá đáng. Người chết là hết, còn đi truy cứu tiếp thì có ý nghĩa gì chứ.
Mà quan trọng hơn là, hắn không muốn thành phố Song Giang lại bùng phát lên bất kỳ tin tức tiêu cực nào. Một Phó Chủ tịch thành phố đột tử trong phòng bao, tin này nhất định rất không tốt đối với Song Giang.
Không ngờ Lý Hồng nói với vẻ nghiêm túc:
- Không được, đây là vấn đề nguyên tắc, không liên quan đến sống chết. Ít nhất phải phản ánh đúng sự thật với cấp trên. Tôi là Phó Bí thư kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, tôi có quyền phát biểu ý kiến của mình!
- Lý Hồng.
Trương Nhất Phàm ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn thẳng vào cô ta. Ánh mắt Lý Hồng cũng sắc bén như vậy, bốn mắt nhìn nhau, đến chớp mắt cũng không chớp, anh nhìn tôi, thì tôi nhìn lại anh.
- Về cái chết của Phó Chủ tịch Diêu, cô có thể bí mật điều tra, cũng có thể phản ánh đúng sự thật, nhưng không thể công bố với báo giới. Nếu điều tra ra những người có liên quan, căn cứ theo luật pháp nên xử lý thế nào thì xử lý. Nhưng có một điều tôi phải nhắc cô, không được để trên các trang báo ở thành phố Song Giang này xuất hiện bất kỳ tin tiêu cực nào.
Trương Nhất Phàm đã cân nhắc đến ảnh hưởng của thành phố Song Giang đối với cả tỉnh, nên hắn kiên trì giữ vững nguyên tắc của mình.
Lý Hồng cũng nghiêm túc nói:
- Tôi thấy, là một Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, tôi càng phải giữ vững nguyên tắc hơn. Không thể vì một số nguyên nhân, hay một vài vấn đề cá nhân, mà bóp méo sự thật, đó là sự thiếu tôn trọng đối với Đảng và quần chúng nhân dân.
- Đây không phải là bóp méo sự thật, đây là vì đại cục, cô cũng là một thành viên trong bộ máy lãnh đạo của thành phố Song Giang, cô có cảm thấy vinh dự chút nào không? Nếu chuyện này đến tai lãnh đạo, với cô, và cả với sự phát triển của thành phố Song Giang này có gì tốt đẹp chứ?
- Chẳng lẽ cô muốn để cho cả thế giới biết rằng, thành phố Song Giang này có một vị Phó Chủ tịch thành phố uống say như chết, rồi đột tử trong phòng bao, đưa tin như vậy cô có thấy hài lòng không?
Trương Nhất Phàm thấy Lý Hồng vẫn cố chấp như thế, không nén nổi cơn giận.
Tuổi tác hai người đều tương đương nhau, hơn nữa Lý Hồng cũng vì cái tính bướng bỉnh ấy, không nhượng bộ ai bao giờ.
Nguyên tắc, khiến cả hai người ý kiến trái ngược.
Lý Hồng thấy Trương Nhất Phàm tức giận, nhưng mặt vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, như thể không liên quan đến cuộc tranh cãi với cô. Đột nhiên, cô ta nói một câu khiến Trương Nhất Phàm dở khóc dở cười:
- Anh thật thiếu bình tĩnh! Tôi không phải đến tranh cãi với anh, thôi được, chúng ta chuyển sang đề tài tiếp theo.
Thấy dáng vẻ này của Lý Hồng, Trương Nhất Phàm thật sự tức đến không để đâu cho hết, người phụ nữ này hình như trời sinh để khắc chế mình đây mà. Chọc giận mình xong, cô ta lại còn ra cái vẻ chẳng sao cả, không quan tâm. Trương Nhất Phàm thực nghi ngờ động cơ ban nãy của cô ta.
Châm cho mình một điếu thuốc, hắn nhìn Lý Hồng rồi nói:
- Cô còn chuyện gì nữa?
Lý Hồng cũng không dài dòng với hắn, nói thẳng:
- Về việc chọn người đảm nhiệm vị trí Phó Chủ tịch thành phố, anh quyết định thế nào?
Việc đề bạt Phó Chủ tịch thành phố, Thành ủy có thể tiến cử lên Tỉnh ủy, Ủy viên thường vụ tỉnh sẽ nghiên cứu đưa ra kết luận, rồi lại thông qua Hội đồng nhân dân thành phố nghiên cứu xem xét. Một khi Hội đồng xem xét thông qua, người được tiến cử sẽ có thể chính thức trở thành Phó Chủ tịch thành phố.
Điều Lý Hồng muốn hỏi là vấn đề này sao, Trương Nhất Phàm nhìn cô ta.
- Cô có dự tính gì rồi phải không?
Lý Hồng nhìn hắn, mắt không chớp nói:
- Tôi không thân quen lắm với đại đa số cán bộ ở thành phố Song Giang, việc này vẫn nên do anh tự quyết định đi!
Trương Nhất Phàm suýt sặc, Lý Hồng này thật là một kẻ quái lạ. Nếu bản thân không thân quen thì cô tham gia vào làm gì? Trương Nhất Phàm biết rõ ý định của cô ta, cô ta muốn xem xem Trương Nhất Phàm rốt cuộc muốn đề bạt ai đảm nhiệm chức Phó Chủ tịch thành phố này.
Người phụ nữ này thoạt nhìn rất thẳng thắn, nhưng kỳ thực trong lòng cũng ngoắt nghoéo lắm. Trương Nhất Phàm gẩy tàn thuốc nói:
- Việc này phải nghiên cứu thêm đã.
Lý Hồng thấy hắn không chịu nói thật như vậy, liền đứng lên đi thẳng.
Nhìn bóng dáng Lý Hồng rời đi, Trương Nhất Phàm thầm nghĩ, “Người phụ nữ này thật quá lợi hại. Lại thêm một Tống Vũ Hà nữa. Chỉ có điều, cô ta so với Tống Vũ Hà còn xinh đẹp lạnh lùng hơn. Hơn nữa lại vô cùng ngang ngược, là một người phụ nữ rất mạnh mẽ.”
Ba mươi hai tuổi vẫn chưa kết hôn, có phải mắc chứng sợ kết hôn không? Hay là trời sinh lạnh lùng, lãnh cảm?
Lý Hồng đi rồi, Quan Bảo Hoa lại đến, Trương Nhất Phàm biết anh ta đến cũng là vì việc này.
Một Phó Chủ tịch thành phố thôi, có dính dáng đến bao nhiêu người chứ?
E rằng vào giờ phút này, cũng có rất nhiều người đang âm thầm chạy chọt, đi móc nối quan hệ trên tỉnh rồi! Quan Bảo Hoa khá thẳng thắn, anh ta tự biết có nói cũng vô dụng, thôi thì cứ xin Trương Nhất Phàm quyết định vậy.
Trương Nhất Phàm cố tình hỏi anh ta, có thấy ứng cử viên nào phù hợp không?
Quan Bảo Hoa lắc đầu.
- Xin Bí thư Trương cho chỉ thị ạ!
Trương Nhất Phàm giảng một tràng đạo lý, “Trước mắt việc xây dựng một Song Giang mới hiện đại đã bước vào thời kỳ then chốt với tốc độ phát triển chóng mặt. Thành phố Song Giang đang ở vào cục diện mới mở đầu cho thế phát triển nhảy vọt. Nhiệm vụ công tác ở mọi phương diện đều rất nặng nề, như quy hoạch lại thành phố, xây dựng cơ sở hạ tầng, các con đường để tập trung vốn đầu tư vào các dự án xây dựng. Cần gấp một nhóm cán bộ ưu tú tư tưởng chính trị vững vàng, phẩm hạnh tốt đẹp, tác phong nghiêm túc, thông thạo nghiệp vụ, có sức sáng tạo mạnh mẽ cùng tinh thần làm việc hăng hái, để tập trung vào việc xây dựng một Côn Minh mới hiện đại. Bởi vậy, tôi tiến cử đồng chí Từ Yến thử xem.”
Từ Yến ở thành phố Song Giang đã nhiều năm, có thể lăn lộn đến tuổi bốn mươi thì cũng không phải là một nhân vật đơn giản. Đương nhiên, gia thế của cô ta cũng có tác động nhất định. Trương Nhất Phàm không thấy phản cảm với người có gia thế, hơn nữa Từ Yến có thể được việc hay không, điều này hoàn toàn không quan trọng.
Trương Nhất Phàm chủ yếu là muốn dùng cô ta để kiềm chế Ninh Thành Cương. Hơn nữa, lần này sau khi chọn ra người đảm nhiệm chức vụ Phó Chủ tịch thành phố, việc phân công bên phía Ủy ban nhân dân thành phố, việc đến tay Từ Yến có lẽ cũng không nhiều lắm.
Đem mấy việc không quan trọng lắm, cũng chẳng có quyền hành gì lớn lao, sẽ giao hết cho Từ Yến. Cô ta sẽ trở thành một nữ Phó Chủ tịch thành phố bù nhìn, chỉ xuất hiện một chút, ra vẻ một chút mà thôi.
Quan Bảo Hoa dĩ nhiên sẽ không phản đối ý kiến của Trương Nhất Phàm, Từ Yến trở thành cái tên được Thành ủy tiến cử gửi lên Tỉnh ủy. Hơn nữa Từ Yến có sự giúp đỡ của Chủ tịch tỉnh Ân, tin rằng rất nhanh Tỉnh ủy sẽ thông qua đề nghị tiến cử Từ Yến.
So với cái chết của Phó Chủ tịch thành phố Diêu, chẳng có mấy người để ý đến, ngược lại một vài ứng cử viên sáng giá đều chăm chăm nhìn vào chiếc ghế Phó Chủ tịch thành phố còn trống.
Nhất là mấy cán bộ cấp cục nắm vị trí quan trọng, hình như cũng muốn thử ngồi lên chiếc ghế Phó Chủ tịch thành phố xem thế nào. Nhưng Trương Nhất Phàm đã hạ quyết tâm, nhất định phải nâng đỡ Từ Yến. Có lẽ ngoài Từ Yến ra, Ân Hồng Viễn rất khó nghe theo lời của một ai khác.
Lý Hồng bước vào. So với Từ Yến, Lý Hồng rõ ràng là hạc giữa bầy gà, xinh đẹp mà lạnh lùng cao ngạo.
Nhìn thấy Lý Hồng, Trương Nhất Phàm không kìm nổi việc lấy cô ta ra so sánh với Tống Vũ Hà. Hai cô gái này đều có vẻ ngoài xinh đẹp lạnh lùng, có lúc trên mặt còn không thể hiện chút biểu cảm nào, Trương Nhất Phàm thực nghi ngờ vẻ mặt này của bọn họ, có phải cố ý làm bộ như vậy không.
Ngày trước, hồi còn đi học, cũng có rất nhiều nữ sinh thích dùng vẻ ngoài xinh đẹp lạnh lùng để ngụy trang cho mình, thực chất trong lòng bọn họ đều rất nhiệt tình. Lúc Trương Nhất Phàm nhìn Lý Hồng, Lý Hồng cũng đang nhìn hắn.
“Ánh mắt ấy, lạnh tựa băng, hình như kiếp trước mình có nợ cô ta mấy trăm đồng chưa trả thì phải. Hoặc là, mình yêu thầm cô ta, khiến cô ta đời này không tìm được chồng, thế nên mới vô duyên vô cớ hận nhau như vậy.”
“Mà cũng chưa từng thấy cô ta cười với người khác bao giờ thì phải? Thật không hiểu trong đầu cô gái này nghĩ cái gì nữa?”
Lý Hồng không đợi Trương Nhất Phàm chào hỏi, đã tự mình ngồi xuống. Triệu Vĩ vào rót trà, Lý Hồng cũng chẳng buồn nhìn anh ta lấy một cái.
Tách trà đặt ở đó, cô ta cứ như sợ có đại dịch AIDS vậy, căn bản không hề chạm qua.
Điều này làm cho Trương Nhất Phàm cảm thấy, Lý Hồng này có chút lạnh lùng đến lạ thường.
Trương Nhất Phàm thản nhiên cười.
- Bí Thư Lý, có việc sao?
Lý Hồng nhìn hắn, ánh mắt vẫn lạnh lùng diễm lệ như vậy.
- Cái chết của Phó Chủ tịch thành phố Diêu, anh định xử lý thế nào?
Giọng nói chuyện, cũng lạnh như băng, khiến Trương Nhất Phàm trong lòng rất không thoải mái. “Mình dù sao cũng là một Bí thư thành ủy, cô chỉ là một chức Phó, có thể nói chuyện với cái thái độ này sao?”
Có lẽ nhận thấy Trương Nhất Phàm không hài lòng, Lý Hồng giương đôi mắt đẹp lên.
- Tôi vẫn nói chuyện như vậy, một người đàn ông như anh cũng chấp nhất sao?
Ý của cô là, cô ta đối với bất kỳ người nào cũng có nói với giọng đó, vốn dĩ là lời xin lỗi giải thích, thế mà từ miệng cô ta nói ra, cũng biến thành khó chịu như vậy. Trương Nhất Phàm nhướng đôi mày rậm.
- Người cũng chết rồi, cứ để ông ta yên nghỉ đi!
Ban nãy hắn đã suy nghĩ vấn đề này rồi, Phó Chủ tịch Diêu cũng đã “oanh liệt” như vậy, nếu mình lại đuổi cùng giết tận ông ta, thì thật có chút quá đáng. Người chết là hết, còn đi truy cứu tiếp thì có ý nghĩa gì chứ.
Mà quan trọng hơn là, hắn không muốn thành phố Song Giang lại bùng phát lên bất kỳ tin tức tiêu cực nào. Một Phó Chủ tịch thành phố đột tử trong phòng bao, tin này nhất định rất không tốt đối với Song Giang.
Không ngờ Lý Hồng nói với vẻ nghiêm túc:
- Không được, đây là vấn đề nguyên tắc, không liên quan đến sống chết. Ít nhất phải phản ánh đúng sự thật với cấp trên. Tôi là Phó Bí thư kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, tôi có quyền phát biểu ý kiến của mình!
- Lý Hồng.
Trương Nhất Phàm ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn thẳng vào cô ta. Ánh mắt Lý Hồng cũng sắc bén như vậy, bốn mắt nhìn nhau, đến chớp mắt cũng không chớp, anh nhìn tôi, thì tôi nhìn lại anh.
- Về cái chết của Phó Chủ tịch Diêu, cô có thể bí mật điều tra, cũng có thể phản ánh đúng sự thật, nhưng không thể công bố với báo giới. Nếu điều tra ra những người có liên quan, căn cứ theo luật pháp nên xử lý thế nào thì xử lý. Nhưng có một điều tôi phải nhắc cô, không được để trên các trang báo ở thành phố Song Giang này xuất hiện bất kỳ tin tiêu cực nào.
Trương Nhất Phàm đã cân nhắc đến ảnh hưởng của thành phố Song Giang đối với cả tỉnh, nên hắn kiên trì giữ vững nguyên tắc của mình.
Lý Hồng cũng nghiêm túc nói:
- Tôi thấy, là một Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, tôi càng phải giữ vững nguyên tắc hơn. Không thể vì một số nguyên nhân, hay một vài vấn đề cá nhân, mà bóp méo sự thật, đó là sự thiếu tôn trọng đối với Đảng và quần chúng nhân dân.
- Đây không phải là bóp méo sự thật, đây là vì đại cục, cô cũng là một thành viên trong bộ máy lãnh đạo của thành phố Song Giang, cô có cảm thấy vinh dự chút nào không? Nếu chuyện này đến tai lãnh đạo, với cô, và cả với sự phát triển của thành phố Song Giang này có gì tốt đẹp chứ?
- Chẳng lẽ cô muốn để cho cả thế giới biết rằng, thành phố Song Giang này có một vị Phó Chủ tịch thành phố uống say như chết, rồi đột tử trong phòng bao, đưa tin như vậy cô có thấy hài lòng không?
Trương Nhất Phàm thấy Lý Hồng vẫn cố chấp như thế, không nén nổi cơn giận.
Tuổi tác hai người đều tương đương nhau, hơn nữa Lý Hồng cũng vì cái tính bướng bỉnh ấy, không nhượng bộ ai bao giờ.
Nguyên tắc, khiến cả hai người ý kiến trái ngược.
Lý Hồng thấy Trương Nhất Phàm tức giận, nhưng mặt vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, như thể không liên quan đến cuộc tranh cãi với cô. Đột nhiên, cô ta nói một câu khiến Trương Nhất Phàm dở khóc dở cười:
- Anh thật thiếu bình tĩnh! Tôi không phải đến tranh cãi với anh, thôi được, chúng ta chuyển sang đề tài tiếp theo.
Thấy dáng vẻ này của Lý Hồng, Trương Nhất Phàm thật sự tức đến không để đâu cho hết, người phụ nữ này hình như trời sinh để khắc chế mình đây mà. Chọc giận mình xong, cô ta lại còn ra cái vẻ chẳng sao cả, không quan tâm. Trương Nhất Phàm thực nghi ngờ động cơ ban nãy của cô ta.
Châm cho mình một điếu thuốc, hắn nhìn Lý Hồng rồi nói:
- Cô còn chuyện gì nữa?
Lý Hồng cũng không dài dòng với hắn, nói thẳng:
- Về việc chọn người đảm nhiệm vị trí Phó Chủ tịch thành phố, anh quyết định thế nào?
Việc đề bạt Phó Chủ tịch thành phố, Thành ủy có thể tiến cử lên Tỉnh ủy, Ủy viên thường vụ tỉnh sẽ nghiên cứu đưa ra kết luận, rồi lại thông qua Hội đồng nhân dân thành phố nghiên cứu xem xét. Một khi Hội đồng xem xét thông qua, người được tiến cử sẽ có thể chính thức trở thành Phó Chủ tịch thành phố.
Điều Lý Hồng muốn hỏi là vấn đề này sao, Trương Nhất Phàm nhìn cô ta.
- Cô có dự tính gì rồi phải không?
Lý Hồng nhìn hắn, mắt không chớp nói:
- Tôi không thân quen lắm với đại đa số cán bộ ở thành phố Song Giang, việc này vẫn nên do anh tự quyết định đi!
Trương Nhất Phàm suýt sặc, Lý Hồng này thật là một kẻ quái lạ. Nếu bản thân không thân quen thì cô tham gia vào làm gì? Trương Nhất Phàm biết rõ ý định của cô ta, cô ta muốn xem xem Trương Nhất Phàm rốt cuộc muốn đề bạt ai đảm nhiệm chức Phó Chủ tịch thành phố này.
Người phụ nữ này thoạt nhìn rất thẳng thắn, nhưng kỳ thực trong lòng cũng ngoắt nghoéo lắm. Trương Nhất Phàm gẩy tàn thuốc nói:
- Việc này phải nghiên cứu thêm đã.
Lý Hồng thấy hắn không chịu nói thật như vậy, liền đứng lên đi thẳng.
Nhìn bóng dáng Lý Hồng rời đi, Trương Nhất Phàm thầm nghĩ, “Người phụ nữ này thật quá lợi hại. Lại thêm một Tống Vũ Hà nữa. Chỉ có điều, cô ta so với Tống Vũ Hà còn xinh đẹp lạnh lùng hơn. Hơn nữa lại vô cùng ngang ngược, là một người phụ nữ rất mạnh mẽ.”
Ba mươi hai tuổi vẫn chưa kết hôn, có phải mắc chứng sợ kết hôn không? Hay là trời sinh lạnh lùng, lãnh cảm?
Lý Hồng đi rồi, Quan Bảo Hoa lại đến, Trương Nhất Phàm biết anh ta đến cũng là vì việc này.
Một Phó Chủ tịch thành phố thôi, có dính dáng đến bao nhiêu người chứ?
E rằng vào giờ phút này, cũng có rất nhiều người đang âm thầm chạy chọt, đi móc nối quan hệ trên tỉnh rồi! Quan Bảo Hoa khá thẳng thắn, anh ta tự biết có nói cũng vô dụng, thôi thì cứ xin Trương Nhất Phàm quyết định vậy.
Trương Nhất Phàm cố tình hỏi anh ta, có thấy ứng cử viên nào phù hợp không?
Quan Bảo Hoa lắc đầu.
- Xin Bí thư Trương cho chỉ thị ạ!
Trương Nhất Phàm giảng một tràng đạo lý, “Trước mắt việc xây dựng một Song Giang mới hiện đại đã bước vào thời kỳ then chốt với tốc độ phát triển chóng mặt. Thành phố Song Giang đang ở vào cục diện mới mở đầu cho thế phát triển nhảy vọt. Nhiệm vụ công tác ở mọi phương diện đều rất nặng nề, như quy hoạch lại thành phố, xây dựng cơ sở hạ tầng, các con đường để tập trung vốn đầu tư vào các dự án xây dựng. Cần gấp một nhóm cán bộ ưu tú tư tưởng chính trị vững vàng, phẩm hạnh tốt đẹp, tác phong nghiêm túc, thông thạo nghiệp vụ, có sức sáng tạo mạnh mẽ cùng tinh thần làm việc hăng hái, để tập trung vào việc xây dựng một Côn Minh mới hiện đại. Bởi vậy, tôi tiến cử đồng chí Từ Yến thử xem.”
Từ Yến ở thành phố Song Giang đã nhiều năm, có thể lăn lộn đến tuổi bốn mươi thì cũng không phải là một nhân vật đơn giản. Đương nhiên, gia thế của cô ta cũng có tác động nhất định. Trương Nhất Phàm không thấy phản cảm với người có gia thế, hơn nữa Từ Yến có thể được việc hay không, điều này hoàn toàn không quan trọng.
Trương Nhất Phàm chủ yếu là muốn dùng cô ta để kiềm chế Ninh Thành Cương. Hơn nữa, lần này sau khi chọn ra người đảm nhiệm chức vụ Phó Chủ tịch thành phố, việc phân công bên phía Ủy ban nhân dân thành phố, việc đến tay Từ Yến có lẽ cũng không nhiều lắm.
Đem mấy việc không quan trọng lắm, cũng chẳng có quyền hành gì lớn lao, sẽ giao hết cho Từ Yến. Cô ta sẽ trở thành một nữ Phó Chủ tịch thành phố bù nhìn, chỉ xuất hiện một chút, ra vẻ một chút mà thôi.
Quan Bảo Hoa dĩ nhiên sẽ không phản đối ý kiến của Trương Nhất Phàm, Từ Yến trở thành cái tên được Thành ủy tiến cử gửi lên Tỉnh ủy. Hơn nữa Từ Yến có sự giúp đỡ của Chủ tịch tỉnh Ân, tin rằng rất nhanh Tỉnh ủy sẽ thông qua đề nghị tiến cử Từ Yến.
So với cái chết của Phó Chủ tịch thành phố Diêu, chẳng có mấy người để ý đến, ngược lại một vài ứng cử viên sáng giá đều chăm chăm nhìn vào chiếc ghế Phó Chủ tịch thành phố còn trống.
Nhất là mấy cán bộ cấp cục nắm vị trí quan trọng, hình như cũng muốn thử ngồi lên chiếc ghế Phó Chủ tịch thành phố xem thế nào. Nhưng Trương Nhất Phàm đã hạ quyết tâm, nhất định phải nâng đỡ Từ Yến. Có lẽ ngoài Từ Yến ra, Ân Hồng Viễn rất khó nghe theo lời của một ai khác.