Vẻ mặt Trương Nhất Phàm nặng nề trông rất đáng sợ, những kẻ vẫn luôn thì thầm to nhỏ trong hội nghị lúc này cũng không dám ho he gì nữa. Đề nghị dùng vũ lực giải tán của Ô Dật Long bị bác bỏ, mặc dù cho rằng phương án này không phải phương án tốt nhất, nhưng gã cũng không thể trực tiếp đưa ra ý kiến xử lý người có liên quan, đáp ứng yêu cầu cầu của tay tài xế taxi.
Dĩ nhiên, gã cũng biết Trương Nhất Phàm sẽ không chấp nhận phương án dùng vũ lực, nhưng đối mặt với tình hình này, cũng vẫn chỉ có hai phương hướng giải quyết đó thôi.
Hoặc chặt đứt “tay chân”, hoặc “lấy bạo trị bạo”.
Nếu chặt đứt “tay chân”, với một Bí thư như Trương Nhất Phàm mà nói, bất luận là xử lý Đằng Phi hay xử lý lão Trần, thì cũng chẳng khác nào đập vào mặt hắn. “Lấy bạo trị bạo” sẽ chỉ làm cho chuyện này phức tạp hơn thôi.
Vậy nên, đây là một quyết định rất khó khăn. Hội nghị khẩn cấp tối hôm nay, về cơ bản chẳng có tác dụng gì lớn, rất nhiều kẻ chẳng khác nào đám người bàng quan. Bí thư Trương ở Vĩnh Lâm cũng đã động đến một nhóm người, đám người ấy dĩ nhiên càng giống kẻ đi xem kịch.
Ngồi một chỗ chẳng có tác dụng gì, đám tài xế taxi ấy cũng không chịu tự dời đi, chờ đợi lại càng không được, kéo dài thời gian cũng không thể giải quyết vấn đề gì.
Đằng Phi đứng bật dậy. - Bí thư Trương, việc này do tôi mà ra, tôi sẽ xin lỗi họ, nhận lỗi với họ, tôi sẽ nói rõ với bọn họ.
Lão Trần cũng là người có liên quan, nhưng chỉ là một lái xe, nên không có quyền phát biểu ý kiến, nhiều nhất cũng chỉ có thể đứng ở một bên chờ quyết định của cấp trên, nên xử lý thế nào thì chịu xử lý thế ấy. Giờ phút này, ông ta cũng đã nghĩ đến tình huống xấu nhất, có lẽ nếu không xử lý ông ta và Đằng Phi, Bí thư Trương sẽ không thể cho đám tài xế taxi kia một câu trả lời thích đáng.
Nhưng thư ký và lái xe là hai người lãnh đạo tín nhiệm nhất, rốt cuộc, là ai đứng phía sau giật dây, một mẻ lưới tóm gọn hai thân tín của Bí thư Thành ủy? Những người nắm được sự tình thầm sửng sốt, “Lá gan của người này cũng lớn thật đấy.”
“Có thể đối đầu với Bí thư Trương, cũng chỉ có mình Ô Dật Long thôi, chuyện này do gã bày ra sao?”
“Mà cho dù không phải, thì chắc cũng được gã gật đầu đồng ý rồi”, có người thầm nghĩ như vậy.
Lần này Ô Dật Long quả thật bị oan rồi, chính bản thân gã cũng không hiểu sự tình thế nào.
Thấm thoát đã gần chín rưỡi rồi, Trương Nhất Phàm rốt cuộc cũng mở miệng.
- Nếu tất cả mọi người không nghĩ ra cách gì hay thì chúng ta tan họp! Có điều, trước khi giải tán, tôi có vài lời muốn nói. Sự việc ngày hôm nay, quả thật do Đằng Phi và lão Trần gây ra, nhưng tôi cho rằng có thể làm cho một chuyện nhỏ như vậy biến thành một việc mang tính quần chúng, điều đó hẳn không phải là ngẫu nhiên.
Ánh mắt của Trương Nhất Phàm lướt qua cả gian phòng, hắn nhìn đến đâu, chỗ đó liền có người cúi đầu.
“Bình ——”
Trương Nhất Phàm đột nhiên đập bàn đứng dậy. - Âm mưu, đây chắc chắn là một âm mưu, người này rõ ràng đang công khai khiêu khích Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Giỏi lắm! Đã ra tay rồi, vậy tôi sẽ tiếp chiêu thôi! Nhưng, hôm nay tôi nói những lời này ở đây, không phải để bao che khuyết điểm, tôi không phải không hiểu rõ chân tướng. Hôm nay tôi có thể khai trừ Đằng Phi, cũng có thể khai trừ lão Trần, nhưng nhất định có người phải chịu trách nhiệm cho chuyện này! Chịu trách nhiệm xử lý cho Đằng Phi và lão Trần.
- Giờ tôi sẽ tới hiện trường, thông báo cho nhân viên quản lý các hãng xe taix, họ không nghe máy cũng được, không ở Vĩnh Lâm cũng được, nhưng sau khi tôi đến hiện trường rồi, mà bọn họ vẫn không có mặt ở đó, vậy lập tức cách chức. Vậy thôi, những việc khác tôi không nói đến nữa, mọi người tan họp.
Trương Nhất Phàm quay người rời đi, những người có mặt vẫn đang ngồi tại chỗ ngơ ngẩn, rất lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Có người thầm nói, Bí thư Trương thật cứng rắn, cho dù khai trừ Đằng Phi và lão Trần, hắn cũng sẽ không chịu để yên đâu.
Cũng có người giờ phút này mới hiểu được rằng, hóa ra có người đứng phía sau bày ra tất cả những chuyện này. Nhưng mình vẫn thấy bực, chuyện này rõ ràng không nghiêm trọng đến mức buộc phải khai trừ hai người đó. Trước kia không phải cũng đã xảy ra chuyện tương tự hay sao, chuyện năm xưa vẫn như đang hiển hiện trước mắt.
Năm ấy cũng là lái xe của một vị lãnh đạo trong cơ quan chính phủ lái xe sau khi uống rượu, đã đâm phải một chiếc taxi, gây thương tích cho cả người tài xế và hành khách đi xe.
Lúc bấy giờ, tay lái xe này không nói lời nào, đã hung hăng nhảy ra khỏi xe đánh cho người tài xế taxi kia một trận, lại kêu người của đội cảnh sát giao thông bắt giam người tài xế taxi kia hai tháng.
Cuối cùng người tài xế taxi ấy vẫn phải chạy đến nhà người ta cầu xin, nhờ vả hết chỗ này chỗ nọ, mãi cho đến hai tháng sau chuyện này mới được giải quyết. Nhưng so ra thì, hai sự việc đó khác biệt rất lớn.
Theo lý mà nói, cho dù thư ký của Bí thư Trương đâm phải người ta, nói vài ba câu với tay tài xế kia, thì người tài xế ấy cũng sẽ nể mặt, không thể nào làm lớn chuyện như vậy. Có người trong lòng thầm nghĩ: “Có trách thì trách tay cảnh sát giao thông kia kìa, muốn nịnh cũng không biết đường mà nịnh.”
Anh chỉ có thể hòa giải thôi, đâu ra cái kiểu đổ thêm dầu vào lửa như thế?
Ô Dật Long thấy Trương Nhất Phàm tức giận rời đi như vậy, gã liền hít vào một hơi, “Trương Nhất Phàm có ý ám chỉ mình không an phận, lén đâm sau lưng phải không?”
Gần đây quan hệ giữa Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố khá tốt đẹp, Ô Dật Long cũng một lòng một dạ muốn đưa Trương Nhất Phàm lên trên.
Sau một năm tiếp xúc, Ô Dật Long cơ bản đã hiểu rõ, Trương Nhất Phàm là người không dễ bị lật ngã, nếu muốn ngồi vào cái ghế của hắn, thì chỉ có thể đưa hắn lên trên, rồi để trống cái ghế ấy.
Gã quay về phòng làm việc, gọi điện thoại cho Diêu Mộ Tình. - Rốt cuộc chuyện là thế nào? Có phải các cô ngấm ngầm tham gia vào không?
Diêu Mộ Tình nói “Tôi đang ở trên tỉnh, căn bản không biết có chuyện như vậy”.
Ô Dật Long liền cúp điện thoại, nói với Tiểu Cảnh đang đứng ở phía sau: - Đi, đến hiện trường.
Tiểu Cảnh thấy ông chủ tức giận, liền dè dặt nói: - Chuyện này do bọn họ gây ra thì để bọn họ tự đi dọn. Nếu không lại khiến cho một số người được thể đắc ý.
Ô Dật Long nghiêm khắc phê bình Tiểu Cảnh. - Cậu không nghe thấy những lời hắn ta nói trong hội nghị sao? Người ta chẳng phải thằng ngu, chuyện này bất luận ai đứng phía sau thêm dầu vào lửa, cũng phải mau chóng đi thu dọn tàn cục!
Trương Nhất Phàm đang định đến hiện trường, thì Dương Lăng Vân nói: - Bí thư Trương, để tôi đi! Anh cứ ở đây chờ tin đi ạ.
Âu Dương Mạc cũng nói: - Đúng đấy. tôi sẽ đi cùng Trưởng ban thư ký Dương. Còn có Cục trưởng Liễu nữa, anh cứ yên tâm!
Dương Lăng Vân chủ động nói: - Cho tôi một giờ, trong một giờ tôi không giải quyết được, lúc đó anh đến cũng không muộn.
Trương Nhất Phàm gật đầu, nhìn đồng hồ nói: - Thế cũng được.
Hai người giống như tướng quân nhận lệnh xuất chinh, vội vàng chạy ra khỏi phòng làm việc. Đằng Phi cùng lão Trần cúi gằm đầu, dè dặt nói: - Bí thư Trương, hay là chúng tôi cũng đến hiện trường, xin lỗi bọn họ.
Trương Nhất Phàm nói: - Lỗi tất nhiên phải nhận, nhưng chưa phải lúc này.
Đám người ấy còn đang trong cơn giận dữ, Trương Nhất Phàm sợ rằng hai người xuất hiện sẽ chỉ làm tình hình xấu đi mà thôi.
Dương Lăng Vân và Âu Dương Mạc đã đến hiện trường, rất nhiều tài xế, túm năm tụm ba đứng tựa bên cạnh xe hút thuốc, các ngã tư trong khu vực nội thành vẫn bị tắc nghẽn như cũ.
Đoạn đường từ trụ sở Thành ủy đến trụ sở đội cảnh sát giao thông vẫn tương đối thoáng đãng, Âu Dương Mạc đích thân lái một chiếc xe cảnh sát, rú còi inh ỏi suốt cả quãng đường đến trụ sở cảnh sát giao thông.
Liễu Hải đang cố gắng duy trì trật tự, cả đám tài xế taxi ấy vẫn bám dai như đỉa trước cổng trụ sở cảnh sát giao thông.
Thấy có người đến, bọn họ đều đứng dậy, nhao nhao đòi một lời giải thích. Hôm nay không giao người có liên quan ra đây, không công khai xin lỗi, họ nhất quyết không bỏ qua.
Âu Dương Mạc đã hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Bí thư Trương phát biểu trước hội nghị. Nếu những kẻ ấy gây rối có tổ chức, có tính mục đích rõ ràng, với ý đồ nhằm vào Thành ủy, vậy thì đám người này chỉ là đám tòng phạm ngớ ngẩn mà thôi.
Vì vậy anh ta cầm lấy loa quát lớn: - Mọi người yên lặng một chút! Tôi là Âu Dương Mạc, làm việc tại cục Công an thành phố, còn đây là đồng chí Dương Lăng Vân, hiện là Trưởng ban thư ký Thành ủy, thay mặt cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố có vài lời muốn nói với các vị, để chúng ta sẽ tìm phương án giải quyết cho vấn đề này. Sau đây đồng chí Trưởng ban thư ký Dương Lăng Vân sẽ nói chuyện với các vị!
Có người trong đám đông nói: - Không giải quyết cho xong đi, còn nói cái chết tiệt gì chứ!
- Đúng! Chúng tôi yêu cầu người gây chuyện đứng ra nhận lỗi, cán bộ chính quyền cũng giỏi ghê! Đâm vào xe người ta rồi còn đánh người, mấy vị cảnh sát giao thông kia còn không ra gì hơn. Họ dựa vào cái gì mà bắt người bị hại, còn đứa gây chuyện thì vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật. Chúng tôi muốn có công lý, chúng tôi muốn có nhân quyền! Chúng tôi muốn có quyền bình đẳng!
Dương Lăng Vân cầm loa lên. - Mọi người yên lặng, bất luận xảy ra vấn đề gì, cũng sẽ có phương án giải quyết. Hiện giờ Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đang trong quá trình đưa ra kết luận, chúng tôi được cử đến đấy để nói chuyện với mọi người. Vụ việc lớn xảy ra ngày hôm nay đã ảnh hưởng đến giao thông trong toàn thành phố, cũng ảnh hưởng đến cuộc sống thường nhật của tất cả người dân. Các vị làm thế này là không đúng, có vấn đề gì thì có thể đến văn phòng Ủy ban nhân dân, phòng Thông tin đối ngoại, hoặc thông báo cho lãnh đạo cơ quan của các vị, đó mới là cách làm đúng quy cách. Tôi có thể nói với các vị một điều, hành động hiện giờ của các vị hoàn toàn vi phạm pháp luật. Bởi vì nó ảnh hưởng đến mọi người, ảnh hưởng đến cuộc sống của toàn bộ người dân sống trong thành phố này. Khiến cho người khác có đường không thể đi, có cửa không thể ra. Muốn thương lượng bàn bạc, muốn giải quyết vấn đề, các vị cử ra vài người tới nói chuyện với chúng tôi. Nên giải quyết thế nào sẽ giải quyết thế ấy, nên bồi thường thế nào sẽ bồi thường thế ấy. Chính quyền nhất định không nuốt lời với mọi người!
- Mọi người phải tin vào Đảng, tin vào chính phủ, vốn đây là một vụ tai nạn giao thông rất bình thường, chỉ cần các vị bình tĩnh thì chuyện sẽ được giải quyết nhanh chóng. Còn nếu các vị cứ khăng khăng làm theo ý mình, xảy ra vấn đề gì, thì mỗi người trong các vị cũng đều phải chịu trách nhiệm đấy.
- Hai tài xế bị đâm xe, chúng tôi sẽ xin lỗi và tiến hành bồi thường, đương sự cũng sẽ bị xử lý, tôi đến đây xử lý vụ việc này với tư cách là đại diện cho Thành ủy, đại diện cho chính quyền. Vậy thôi, vị nào nên về thì về đi, vị nào có liên quan thì ở lại.
Dương Lăng Vân nói một tràng, đám người này vẫn đứng im không đi, anh ta lại cầm loa lên.
- Thành ủy và Ủy ban nhân nhân dân thành phố đã thể hiện thành ý rồi, chỉ còn xem thái độ và hành động của mọi người thôi. Nếu Thành ủy và Ủy ban nhân dân làm đến mức này mà các vị vẫn không chịu tiếp nhận, vậy thì các vị chính là đang có ý đồ gây rối, làm mất trật tự an ninh xã hội, đó là hành vi vi phạm pháp luật đấy.
Nói tới đây, Âu Dương Mạc ghé vào tai anh ta nói: - Chủ tịch Ô đến rồi!
Ô Dật Long nhận lấy loa, chỉnh lớn âm thanh rồi nói: - Mọi người nghe rõ cả rồi chứ, tôi là Ô Dật Long, Chủ tịch thành phố Vĩnh Lâm! Bây giờ tôi ra lệnh cho mọi người, những người không liên quan lập tức giải tán, người có liên quan thì ở lại, cùng tôi đến Ủy ban nhân dân thành phố làm việc!
Ô Dật Long nhìn vào đồng hồ. - Tôi cho mọi người mười phút, mọi người tự suy xét hậu quả đi!
Ô Dật Long quả nhiên rất ngang ngược, nhiều người ngay khi nhìn thấy gã xuất hiện đã bỏ đi, dần dần, một vài người cũng bắt đầu lùi lại, lên xe và rời đi.
Một người, hai người, ba bốn người, đám người này dần tản ra, chẳng còn lưu lại một mống nào.
Đám người Dương Lăng Vân nhìn thấy vậy, thầm kinh hãi, “Chủ tịch Ô thật uy phong! Mình nói bã cả bọt mép, cũng không bằng ông ta nói một câu”. Lúc này, càng lúc càng có nhiều người rút lui, từng chiếc taxi từ từ rời khỏi chỗ đó.
Chủ tịch hãng taxi vội vội vàng vàng lái xe tới, Ô Dật Long liếc nhìn ông ta rồi nói: - Lúc này mới chạy đến đây xem náo nhiệt sao? Thành sự chẳng thấy, bại sự có thừa! Tôi thấy chức chủ tịch này ông không cần làm nữa đâu. Từ chức ở đây luôn đi!
Bản kiểm điểm của Đằng Phi được báo cáo công khai trong cuộc họp, hơn nữa bản kiểm điểm cũng đã được đăng trên báo, cùng lúc đó, Trương Nhất Phàm cũng kí tên vào bản kiểm điểm, cũng ghi nhớ một lỗi rất nặng của phòng Hành chính.
Dựa theo điều lệ trong quy định của công nhân viên chức, thời hạn chịu phạt là: cảnh cáo: tháng, lỗi nhẹ: tháng, lỗi nặng: tháng, giáng chức, mất chức tháng. Công nhân viên chức đang trong thời gian chịu phạt không được thăng chức hay cấp bậc nào, trong đó, phạm lỗi ngẹ, lỗi nặng, giáng chức, mất chức không được tăng tiền lương theo cấp bậc như bình thường; Bị xử mất chức phải giáng chức theo quy định.
Vì vậy Đằng Phi sau một năm rưỡi này sẽ không được thăng chức, cũng có nghĩa là, trong một năm rưỡi này, anh ta không có bất kì cơ hội thăng tiến nào, cũng không có cơ hội tăng tiền lương.
Đối với một người mới đến thì hình thức xử phạt này không phải là chuyện lớn cả, nhưng đối với một thanh niên tiền đồ đang rộng mở, người thân cận bên Bí thư như Đằng Phi thì quả là một hình thức xử phạt vô cùng nghiêm khắc.
Rất nhiều người nghe xong cách xử phạt này đã lau mồ hôi trán, không ngờ Bí thư Trương lại nghiêm khắc như vậy, cũng xem như lời giải thích với dân chúng và toàn xã hội rồi. Mà lái xe lão Trần cũng chịu phạt cảnh cáo.
Đương nhiên Đằng Phi cũng biết quan hệ của lợi hại ở trong đó, cho tới bây giờ Bí thư Trương ở nơi nào đều không quá hai năm, tới hôm nay ở Vĩnh Lâm đã hơn một năm rồi, trong thời gian một năm rưỡi còn lại, hắn còn ở Vĩnh Lâm hay không thì khó mà đoán chắc được.
Nếu Bí thư Trương bị điều đi, rất có thể Đằng Phi sẽ sống cuộc sống bình thường, vô vị cho đến hết cuộc đời này.
Tiểu Cảnh thầm đắc ý, đây là cái giá Đằng Phi phải trả cho việc đắc tội với mình. Lúc này, khi y nhìn thấy Đằng Phi buồn bả, cảm thấy tên tiểu tử này thật dễ thương. Bị trở thành như vậy, đáng đời lắm!
Tiểu Cảnh cười lạnh lùng , anh cứ ngồi ở cái vị trí thư ký này cả đời đi nhé! Ông đây mới là Thư ký lớn nhất của Vĩnh Lâm, Đằng Phi anh là cái gì chứ?
Bản báo cáo công khai kiểm điểm của Đằng Phi được đưa ra rồi, nửa đoạn trước viết rất sâu sắc, tin rằng chỉ cần là người biết chữ, đều cảm nhận được sự sám hối chân thành của Đằng Phi. vì sai lầm lần này của anh ta vốn dĩ không lớn lắm mà đã xin lỗi toàn dân chúng của khu vực Vĩnh Lâm, dân cư thành phố và cả tái xế.
Nhưng về sau anh ta nói nguyên nhân gây ra tại nạn xe lần này, chủ yếu là do mình quá gấp gáp, vì chuyện về quy tắc ngầm của trường nghệ thuật, mấy ngày liền ăn không ngon, ngủ không yên. Vì đây là lần đầu tiên anh nhận được trọng trách mà lãnh đạo giao cho, mình nhất định dùng hết sức để ứng phó, sẽ hoàn thành một cách xuất sắc.
Tuy trong câu nói cuối cùng của Đằng Phi có ý muốn nói lên suy nghĩ củamình, nhưng anh ta rất thành công thu hút sự chú ý của mọi người vào quy tắc ngầm của trường nghệ thuật.
Một là vì chuyện này khá rắc rối, cuộc tuyển chọn trong trường không ngờ lại có những quy tắc ngầm? họ đều là học sinh ư?
Hai là vì cuộc tuyển chọn lần này của đoàn ca múa thành phố, thời gian đầu là ở thành phố Vĩnh Lâm, quảng cáo rất rầm rộ. Trong mọi con ngõ lớn nhỏ, rốt cuộc đều là giấy quảng cáo của cuộc tuyển chọn, trên truyền hình và báo chí đều luôn đưa tin về cuộc tuyển chọn lần này là quy tụ sắc đẹp, sự tự tin , trăm hoa đua nở một cách tráng lệ.
Hơn nữa rất nhiều người đang mong đợi phải chăng có một Diêu Mộ Tình khác sẽ xuất hiện. Từ sau khi thành phố Vĩnh Lâm ngừng làm việc, Diêu Mộ Tình giống như một thần thoại về loài hoa phù dung sớm nở tối tàn vậy, nhưng cô đã trở thành một thế hệ người đẹp mà rất nhiều người của thành phố Vĩnh Lâm luôn nhớ tới.
Vì vậy, cuộc thi tuyển lần này có thể xuất hiện một đóa hoa mới hay không, mười mấy cô gái tụ tập ở đây có thể một lần nữa tạo ra kì tích hay không, đây cũng là chuyện rất nhiều người lo lắng, chờ mong.
Nguyên nhân thứ ba là, trong lần này rất nhiều hiệu trưởng của các trường nghệ thuật cũng luôn bận rộn phía sau cánh gà chạy tới chạy lui cho con gái mình ở phía sau, mong chờ một ngày con gái mình được thành danh.
Hôm nay đột nhiên vỡ lở ra một quy tắc ngầm, hơn nữa là từ miệng thư ký chuyên trách của Bí thư nói ra. Đằng Phi nói có người tố cáo rằng, trong cuộc tuyển chọn lần này, tồn tại một số thứ ám muội nào đó. Nhựng thứ ám muội này ám chỉ những quy tắc ngầm, mình cũng vì chuyện lần này mà đi, không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, anh ta xin lỗi với toàn dân thành phố và tài xế.
Có người nói, mãi mãi đừng xem nhẹ sức tưởng tượng của quần chúng, sức tưởng tượng của họ rất phong phú. Lời của Đằng Phi, dẫn đến sự suy đoán của rất nhiều người, chuyện có thể kinh động đến thư ký chuyên trách của Bí thư Thành ủy, tuyệt đối không phải chuyện lớn, như vậy nói lên phía sau cuộc tuyển chọn này có gì đó không bình thường.
Nhưng rất nhiều người lại càng muốn biết, rốt cuộc những quy tắc ngầm phía sau này nghiêm trọng đến mức nào. Nếu một học sinh muốn vượt qua những quy tắc này, hoàn thành sự thay đổi và đột phá lần đầu tiên trong cuộc đời mình, cũng đều bị những nguyên tắc cổ hủ này làm cho mệt mỏi, vậy xã hội này của chúng ta còn lại cái gì chứ?
Những người biết nội tình của chuyện này rất nhiều, trong đó cũng có không ítcó phụ huynh của rất nhiều học sinh, đã từng có trong vòng đấu loại, vòng trong, đoàn ca múa, thậm chí là lãnh đạo của trường học đều đã từng ám chỉ tới họ, phải biết điều, hiểu quy tắc.
Lần này chính là có liên quan đến vận mệnh cả đời của con cái mình, có lẽ nếu bỏ lỡ cơ hội này thì sẽ không có lần sau nữa. Vì vậy, rất nhiều người tìm cách tặng tiền, người có tiền thì tự khắc sẽ tặng tiền, người không có tiền thì chỉ có thể tặng người.
Sau lần xin lỗi công khai này của Đằng Phi, có phóng viên hỏi anh ta, đối với việc xảy ra hiện tượng này trong nhà trường, thư ký Đằng anh có cái nhìn như thế nào?
Đằng Phi nói:
- Thật ra, hiện tượng này không chỉ tồn tại trong cuộc tuyển chọn đoàn ca múa nhạc lần này, chỉ là lần này lộ ra ngoài quá nhiều, hơn nữa chúng ta cũng đã nhận được nhiều lời tố cáo về phương diện này, vì vậy, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố sẽ tăng cường giám sát, kiên quyết ngăn chặn làn gió bất chính này, xây dựng một không gian sống và môi trường học tập tốt đẹp hơn.
Từ sau khi Đằng Phi nói ra câu nói này, một số phụ huynh học sinh không dám lên tiếng hoặc là sau khi đã tặng quà, những người tham gia cuộc thi lại vì lý do khác mà bị loại đã ầm ầm chạy đi tố cáo, trách cứ, vạch trần mọi chuyện.
Đằng Phi rốt cuộc cũng học được, anh chơi tôi sẽ có người chơi lại anh.
Đâm vào vết thương của anh, đâm vào chỗ đau của anh.
Chuyện chiếc xe taxi, Bí thư Trương công khai nổi giận với các ủy viên thường vụ, đây là một âm mưu, đánh vào mặt của Thành ủy. Đằng Phi nghe những lời này, anh ta liền hiểu ra. Mới đầu còn cho rằng sau khi mình đụng xe gây nên hậu quả không tốt, không ngờ có người đứng sau âm thầm bày kế, sai khiến, mục đích là muốn dời tầm mắt của anh ta đi.
Khi khiến mình rơi vào vòng xoáy không thể tự cứu này, tự nhiên sẽ bỏ qua việc điều tra chuyện nguyên tắc ngầm của trường nghệ thuật. Đối phương thành công rồi, quả nhiên khiến cho Đằng Phi gần như không thể bao đồng mọi mặt, thậm chí là bị hủy hết trong chuyện đụng xe lần này.
Vì thế, anh ta liền hiểu sâu hơn về câu nói kia của Bí thư Trương, bị người khác đánh thì phải làm sao đánh trả lại được? Nếu các người đã không muốn tôi nói ra chuyện này, vậy tôi cứ phải moi ra, bắt phải nói ra, phải điều tra.
Đây gọi là lấy lí lẽ của người để trị người.
Đằng Phi rất nhanh liền hiểu ra, phía sau tấm màn này thật hung ác, rất có thể đều do Tiểu Cảnh làm. Vì lần trước Tiểu Cảnh có đến tìm mình, nhưngbị mình từ chối yêu cầu của y.
Vì thế, Đằng Phi cũng không dám báo cáo với Bí thư Trương, vì chuyện không có chứng cứ, tất cả chỉ là suy đoán.
Vì vậy, dưới sự ngầm đồng ý của Bí thư Trương, anh ta hung hăng tấn công, tấn công đến khi đối phương chịu không nổi, khi không chịu được nữa, nhất dịnh sẽ tự mình nhảy ra, lộ nguyên hình.
Trong khoảng thời gian này, các cơ quan ban ngành như văn phòng chính quyền thành phố, văn phòng Thành ủy, văn phòng Kỷ luật Ủy ban v.v…, thư tố cáo đến không ngừng, đa số đều liên quan đến chuyện cuộc tuyển chọn ở trường nghệ thuật. Đương nhiên, cũng có lời trách cứ và tố cáo nhắm đến mấy vị lãnh đạo quan trọng của đoàn ca múa nhạc, trưởng đài truyền hình Mễ .
Lãnh đạo nhà trường hoảng sợ, Mễ Đài trưởng hoảng sợ, Tiểu Cảnh cũng hoàng sợ, còn có một số người tham gia vào chuyện này, tất cả đều cảm thấy bất an lo lắng. Bây giờ không cần Đằng Phi đi điều tra nữa, trên mạng, trên báo đều đưa tin, công bố xoay quanh chuyện này
Trên thế giới này luôn không thiếu người dám ăn con cua đầu tiên, những học sinh bị loại hoặc những người từng bị lãnh đạo ám chỉ, nhưng học sinh không bị rung động vì chuyện này cũng được đăng lên trên mạng.
Phản ứng với âm mưu đen tối của cuộc tuyển chọn lần này, có người thậm chí công khai danh tính, nói là vị lãnh đạo nào đó, đã từng ám chỉ mình như thế nào như thế nào, nếu đồng ý, bảo vệ cô ta . Từ nay về sau không lo cơm áo gạo tiền, trở thành một người dân trong thành phố có công ăn việc làm ổn định.
Đương nhiên, những học sinh bị ám chỉ này, tự nhiên đều có sự đoán trước về tài năng thật sự, trường nghệ thuật là một nơi từ trước tới nay không thiếu mỹ nữ, ở đây không chỉ là học sinh của Vĩnh Lâm mà còn có học sinh tuyển về từ các tỉnh khác, bởi vậy ở đây cũng xem như nơi tập hợp người đẹp.
Phàm là nơi có người đẹp, nhất định có cả một bầy sói, bầy sói này cả ngày đều quan sát xung quanh trường học, lại có một thiếu nữ sa đọa, biến họ thành phụ nữ, đồng thời cũng cho họ cái gọi là của cải và hư vinh.
Trương Nhất Phàm không lên tiếng, hắn nghĩ để các người tự mình đánh nhau, ông đây mới đến thu dọn tàn cục.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Vẻ mặt Trương Nhất Phàm nặng nề trông rất đáng sợ, những kẻ vẫn luôn thì thầm to nhỏ trong hội nghị lúc này cũng không dám ho he gì nữa. Đề nghị dùng vũ lực giải tán của Ô Dật Long bị bác bỏ, mặc dù cho rằng phương án này không phải phương án tốt nhất, nhưng gã cũng không thể trực tiếp đưa ra ý kiến xử lý người có liên quan, đáp ứng yêu cầu cầu của tay tài xế taxi.
Dĩ nhiên, gã cũng biết Trương Nhất Phàm sẽ không chấp nhận phương án dùng vũ lực, nhưng đối mặt với tình hình này, cũng vẫn chỉ có hai phương hướng giải quyết đó thôi.
Hoặc chặt đứt “tay chân”, hoặc “lấy bạo trị bạo”.
Nếu chặt đứt “tay chân”, với một Bí thư như Trương Nhất Phàm mà nói, bất luận là xử lý Đằng Phi hay xử lý lão Trần, thì cũng chẳng khác nào đập vào mặt hắn. “Lấy bạo trị bạo” sẽ chỉ làm cho chuyện này phức tạp hơn thôi.
Vậy nên, đây là một quyết định rất khó khăn. Hội nghị khẩn cấp tối hôm nay, về cơ bản chẳng có tác dụng gì lớn, rất nhiều kẻ chẳng khác nào đám người bàng quan. Bí thư Trương ở Vĩnh Lâm cũng đã động đến một nhóm người, đám người ấy dĩ nhiên càng giống kẻ đi xem kịch.
Ngồi một chỗ chẳng có tác dụng gì, đám tài xế taxi ấy cũng không chịu tự dời đi, chờ đợi lại càng không được, kéo dài thời gian cũng không thể giải quyết vấn đề gì.
Đằng Phi đứng bật dậy. - Bí thư Trương, việc này do tôi mà ra, tôi sẽ xin lỗi họ, nhận lỗi với họ, tôi sẽ nói rõ với bọn họ.
Lão Trần cũng là người có liên quan, nhưng chỉ là một lái xe, nên không có quyền phát biểu ý kiến, nhiều nhất cũng chỉ có thể đứng ở một bên chờ quyết định của cấp trên, nên xử lý thế nào thì chịu xử lý thế ấy. Giờ phút này, ông ta cũng đã nghĩ đến tình huống xấu nhất, có lẽ nếu không xử lý ông ta và Đằng Phi, Bí thư Trương sẽ không thể cho đám tài xế taxi kia một câu trả lời thích đáng.
Nhưng thư ký và lái xe là hai người lãnh đạo tín nhiệm nhất, rốt cuộc, là ai đứng phía sau giật dây, một mẻ lưới tóm gọn hai thân tín của Bí thư Thành ủy? Những người nắm được sự tình thầm sửng sốt, “Lá gan của người này cũng lớn thật đấy.”
“Có thể đối đầu với Bí thư Trương, cũng chỉ có mình Ô Dật Long thôi, chuyện này do gã bày ra sao?”
“Mà cho dù không phải, thì chắc cũng được gã gật đầu đồng ý rồi”, có người thầm nghĩ như vậy.
Lần này Ô Dật Long quả thật bị oan rồi, chính bản thân gã cũng không hiểu sự tình thế nào.
Thấm thoát đã gần chín rưỡi rồi, Trương Nhất Phàm rốt cuộc cũng mở miệng.
- Nếu tất cả mọi người không nghĩ ra cách gì hay thì chúng ta tan họp! Có điều, trước khi giải tán, tôi có vài lời muốn nói. Sự việc ngày hôm nay, quả thật do Đằng Phi và lão Trần gây ra, nhưng tôi cho rằng có thể làm cho một chuyện nhỏ như vậy biến thành một việc mang tính quần chúng, điều đó hẳn không phải là ngẫu nhiên.
Ánh mắt của Trương Nhất Phàm lướt qua cả gian phòng, hắn nhìn đến đâu, chỗ đó liền có người cúi đầu.
“Bình ——”
Trương Nhất Phàm đột nhiên đập bàn đứng dậy. - Âm mưu, đây chắc chắn là một âm mưu, người này rõ ràng đang công khai khiêu khích Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Giỏi lắm! Đã ra tay rồi, vậy tôi sẽ tiếp chiêu thôi! Nhưng, hôm nay tôi nói những lời này ở đây, không phải để bao che khuyết điểm, tôi không phải không hiểu rõ chân tướng. Hôm nay tôi có thể khai trừ Đằng Phi, cũng có thể khai trừ lão Trần, nhưng nhất định có người phải chịu trách nhiệm cho chuyện này! Chịu trách nhiệm xử lý cho Đằng Phi và lão Trần.
- Giờ tôi sẽ tới hiện trường, thông báo cho nhân viên quản lý các hãng xe taix, họ không nghe máy cũng được, không ở Vĩnh Lâm cũng được, nhưng sau khi tôi đến hiện trường rồi, mà bọn họ vẫn không có mặt ở đó, vậy lập tức cách chức. Vậy thôi, những việc khác tôi không nói đến nữa, mọi người tan họp.
Trương Nhất Phàm quay người rời đi, những người có mặt vẫn đang ngồi tại chỗ ngơ ngẩn, rất lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Có người thầm nói, Bí thư Trương thật cứng rắn, cho dù khai trừ Đằng Phi và lão Trần, hắn cũng sẽ không chịu để yên đâu.
Cũng có người giờ phút này mới hiểu được rằng, hóa ra có người đứng phía sau bày ra tất cả những chuyện này. Nhưng mình vẫn thấy bực, chuyện này rõ ràng không nghiêm trọng đến mức buộc phải khai trừ hai người đó. Trước kia không phải cũng đã xảy ra chuyện tương tự hay sao, chuyện năm xưa vẫn như đang hiển hiện trước mắt.
Năm ấy cũng là lái xe của một vị lãnh đạo trong cơ quan chính phủ lái xe sau khi uống rượu, đã đâm phải một chiếc taxi, gây thương tích cho cả người tài xế và hành khách đi xe.
Lúc bấy giờ, tay lái xe này không nói lời nào, đã hung hăng nhảy ra khỏi xe đánh cho người tài xế taxi kia một trận, lại kêu người của đội cảnh sát giao thông bắt giam người tài xế taxi kia hai tháng.
Cuối cùng người tài xế taxi ấy vẫn phải chạy đến nhà người ta cầu xin, nhờ vả hết chỗ này chỗ nọ, mãi cho đến hai tháng sau chuyện này mới được giải quyết. Nhưng so ra thì, hai sự việc đó khác biệt rất lớn.
Theo lý mà nói, cho dù thư ký của Bí thư Trương đâm phải người ta, nói vài ba câu với tay tài xế kia, thì người tài xế ấy cũng sẽ nể mặt, không thể nào làm lớn chuyện như vậy. Có người trong lòng thầm nghĩ: “Có trách thì trách tay cảnh sát giao thông kia kìa, muốn nịnh cũng không biết đường mà nịnh.”
Anh chỉ có thể hòa giải thôi, đâu ra cái kiểu đổ thêm dầu vào lửa như thế?
Ô Dật Long thấy Trương Nhất Phàm tức giận rời đi như vậy, gã liền hít vào một hơi, “Trương Nhất Phàm có ý ám chỉ mình không an phận, lén đâm sau lưng phải không?”
Gần đây quan hệ giữa Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố khá tốt đẹp, Ô Dật Long cũng một lòng một dạ muốn đưa Trương Nhất Phàm lên trên.
Sau một năm tiếp xúc, Ô Dật Long cơ bản đã hiểu rõ, Trương Nhất Phàm là người không dễ bị lật ngã, nếu muốn ngồi vào cái ghế của hắn, thì chỉ có thể đưa hắn lên trên, rồi để trống cái ghế ấy.
Gã quay về phòng làm việc, gọi điện thoại cho Diêu Mộ Tình. - Rốt cuộc chuyện là thế nào? Có phải các cô ngấm ngầm tham gia vào không?
Diêu Mộ Tình nói “Tôi đang ở trên tỉnh, căn bản không biết có chuyện như vậy”.
Ô Dật Long liền cúp điện thoại, nói với Tiểu Cảnh đang đứng ở phía sau: - Đi, đến hiện trường.
Tiểu Cảnh thấy ông chủ tức giận, liền dè dặt nói: - Chuyện này do bọn họ gây ra thì để bọn họ tự đi dọn. Nếu không lại khiến cho một số người được thể đắc ý.
Ô Dật Long nghiêm khắc phê bình Tiểu Cảnh. - Cậu không nghe thấy những lời hắn ta nói trong hội nghị sao? Người ta chẳng phải thằng ngu, chuyện này bất luận ai đứng phía sau thêm dầu vào lửa, cũng phải mau chóng đi thu dọn tàn cục!
Trương Nhất Phàm đang định đến hiện trường, thì Dương Lăng Vân nói: - Bí thư Trương, để tôi đi! Anh cứ ở đây chờ tin đi ạ.
Âu Dương Mạc cũng nói: - Đúng đấy. tôi sẽ đi cùng Trưởng ban thư ký Dương. Còn có Cục trưởng Liễu nữa, anh cứ yên tâm!
Dương Lăng Vân chủ động nói: - Cho tôi một giờ, trong một giờ tôi không giải quyết được, lúc đó anh đến cũng không muộn.
Trương Nhất Phàm gật đầu, nhìn đồng hồ nói: - Thế cũng được.
Hai người giống như tướng quân nhận lệnh xuất chinh, vội vàng chạy ra khỏi phòng làm việc. Đằng Phi cùng lão Trần cúi gằm đầu, dè dặt nói: - Bí thư Trương, hay là chúng tôi cũng đến hiện trường, xin lỗi bọn họ.
Trương Nhất Phàm nói: - Lỗi tất nhiên phải nhận, nhưng chưa phải lúc này.
Đám người ấy còn đang trong cơn giận dữ, Trương Nhất Phàm sợ rằng hai người xuất hiện sẽ chỉ làm tình hình xấu đi mà thôi.
Dương Lăng Vân và Âu Dương Mạc đã đến hiện trường, rất nhiều tài xế, túm năm tụm ba đứng tựa bên cạnh xe hút thuốc, các ngã tư trong khu vực nội thành vẫn bị tắc nghẽn như cũ.
Đoạn đường từ trụ sở Thành ủy đến trụ sở đội cảnh sát giao thông vẫn tương đối thoáng đãng, Âu Dương Mạc đích thân lái một chiếc xe cảnh sát, rú còi inh ỏi suốt cả quãng đường đến trụ sở cảnh sát giao thông.
Liễu Hải đang cố gắng duy trì trật tự, cả đám tài xế taxi ấy vẫn bám dai như đỉa trước cổng trụ sở cảnh sát giao thông.
Thấy có người đến, bọn họ đều đứng dậy, nhao nhao đòi một lời giải thích. Hôm nay không giao người có liên quan ra đây, không công khai xin lỗi, họ nhất quyết không bỏ qua.
Âu Dương Mạc đã hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Bí thư Trương phát biểu trước hội nghị. Nếu những kẻ ấy gây rối có tổ chức, có tính mục đích rõ ràng, với ý đồ nhằm vào Thành ủy, vậy thì đám người này chỉ là đám tòng phạm ngớ ngẩn mà thôi.
Vì vậy anh ta cầm lấy loa quát lớn: - Mọi người yên lặng một chút! Tôi là Âu Dương Mạc, làm việc tại cục Công an thành phố, còn đây là đồng chí Dương Lăng Vân, hiện là Trưởng ban thư ký Thành ủy, thay mặt cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố có vài lời muốn nói với các vị, để chúng ta sẽ tìm phương án giải quyết cho vấn đề này. Sau đây đồng chí Trưởng ban thư ký Dương Lăng Vân sẽ nói chuyện với các vị!
Có người trong đám đông nói: - Không giải quyết cho xong đi, còn nói cái chết tiệt gì chứ!
- Đúng! Chúng tôi yêu cầu người gây chuyện đứng ra nhận lỗi, cán bộ chính quyền cũng giỏi ghê! Đâm vào xe người ta rồi còn đánh người, mấy vị cảnh sát giao thông kia còn không ra gì hơn. Họ dựa vào cái gì mà bắt người bị hại, còn đứa gây chuyện thì vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật. Chúng tôi muốn có công lý, chúng tôi muốn có nhân quyền! Chúng tôi muốn có quyền bình đẳng!
Dương Lăng Vân cầm loa lên. - Mọi người yên lặng, bất luận xảy ra vấn đề gì, cũng sẽ có phương án giải quyết. Hiện giờ Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đang trong quá trình đưa ra kết luận, chúng tôi được cử đến đấy để nói chuyện với mọi người. Vụ việc lớn xảy ra ngày hôm nay đã ảnh hưởng đến giao thông trong toàn thành phố, cũng ảnh hưởng đến cuộc sống thường nhật của tất cả người dân. Các vị làm thế này là không đúng, có vấn đề gì thì có thể đến văn phòng Ủy ban nhân dân, phòng Thông tin đối ngoại, hoặc thông báo cho lãnh đạo cơ quan của các vị, đó mới là cách làm đúng quy cách. Tôi có thể nói với các vị một điều, hành động hiện giờ của các vị hoàn toàn vi phạm pháp luật. Bởi vì nó ảnh hưởng đến mọi người, ảnh hưởng đến cuộc sống của toàn bộ người dân sống trong thành phố này. Khiến cho người khác có đường không thể đi, có cửa không thể ra. Muốn thương lượng bàn bạc, muốn giải quyết vấn đề, các vị cử ra vài người tới nói chuyện với chúng tôi. Nên giải quyết thế nào sẽ giải quyết thế ấy, nên bồi thường thế nào sẽ bồi thường thế ấy. Chính quyền nhất định không nuốt lời với mọi người!
- Mọi người phải tin vào Đảng, tin vào chính phủ, vốn đây là một vụ tai nạn giao thông rất bình thường, chỉ cần các vị bình tĩnh thì chuyện sẽ được giải quyết nhanh chóng. Còn nếu các vị cứ khăng khăng làm theo ý mình, xảy ra vấn đề gì, thì mỗi người trong các vị cũng đều phải chịu trách nhiệm đấy.
- Hai tài xế bị đâm xe, chúng tôi sẽ xin lỗi và tiến hành bồi thường, đương sự cũng sẽ bị xử lý, tôi đến đây xử lý vụ việc này với tư cách là đại diện cho Thành ủy, đại diện cho chính quyền. Vậy thôi, vị nào nên về thì về đi, vị nào có liên quan thì ở lại.
Dương Lăng Vân nói một tràng, đám người này vẫn đứng im không đi, anh ta lại cầm loa lên.
- Thành ủy và Ủy ban nhân nhân dân thành phố đã thể hiện thành ý rồi, chỉ còn xem thái độ và hành động của mọi người thôi. Nếu Thành ủy và Ủy ban nhân dân làm đến mức này mà các vị vẫn không chịu tiếp nhận, vậy thì các vị chính là đang có ý đồ gây rối, làm mất trật tự an ninh xã hội, đó là hành vi vi phạm pháp luật đấy.
Nói tới đây, Âu Dương Mạc ghé vào tai anh ta nói: - Chủ tịch Ô đến rồi!
Ô Dật Long nhận lấy loa, chỉnh lớn âm thanh rồi nói: - Mọi người nghe rõ cả rồi chứ, tôi là Ô Dật Long, Chủ tịch thành phố Vĩnh Lâm! Bây giờ tôi ra lệnh cho mọi người, những người không liên quan lập tức giải tán, người có liên quan thì ở lại, cùng tôi đến Ủy ban nhân dân thành phố làm việc!
Ô Dật Long nhìn vào đồng hồ. - Tôi cho mọi người mười phút, mọi người tự suy xét hậu quả đi!
Ô Dật Long quả nhiên rất ngang ngược, nhiều người ngay khi nhìn thấy gã xuất hiện đã bỏ đi, dần dần, một vài người cũng bắt đầu lùi lại, lên xe và rời đi.
Một người, hai người, ba bốn người, đám người này dần tản ra, chẳng còn lưu lại một mống nào.
Đám người Dương Lăng Vân nhìn thấy vậy, thầm kinh hãi, “Chủ tịch Ô thật uy phong! Mình nói bã cả bọt mép, cũng không bằng ông ta nói một câu”. Lúc này, càng lúc càng có nhiều người rút lui, từng chiếc taxi từ từ rời khỏi chỗ đó.
Chủ tịch hãng taxi vội vội vàng vàng lái xe tới, Ô Dật Long liếc nhìn ông ta rồi nói: - Lúc này mới chạy đến đây xem náo nhiệt sao? Thành sự chẳng thấy, bại sự có thừa! Tôi thấy chức chủ tịch này ông không cần làm nữa đâu. Từ chức ở đây luôn đi!