Việc tập đoàn Anh Phi Đặc đặc biệt xuống dốc đã tạo cơ hội cho George thống nhất băng xã hôi đen lớn nhất nước Mỹ Tam K, hiện tại ông ta chính thức trở thành thủ lĩnh cao nhất của đảng Tam K.
Dưới tay có rất nhiều tay chân tinh nhuệ, cùng với những nhân vật sát thủ hạng nhất, trong đó có cặp song sinh sát thủ đứng đầu.
Sau khi thống nhất đảng Tam K, trong lòng George tự nhiên xảy ra một chút biến hóa nhỏ, cảm giác chính mình giống như một vị quân vương cổ đại, một vương giả. Bởi vậy. George càng phát ra vẻ khí phách, nhưng một mặt khác của ông ta lại bắt đầu nhớ đến cháu gái ông ta.
Ema là người thân duy nhất của ông ta, ông ta muốn tích lũy của cải của chính mình giữ cho Ema. George cho rằng, thứ mình có thể để lại cho cô cũng chỉ có những thứ này.
Chờ bản thân qua một trăm tuổi, Ema một mình ở trong thế giới này rất cô đơn, cho nên ông ta phải trước khi rời xa thế giới này tạo ra một vương quốc, đưa Ema đi lên ngai vàng của vương quốc này.
Sau khi George thống nhất xã hội đen, ông ta có được số tài sản lớn, chỉ có điều người đến lúc già, làm việc tự nhiên sẽ cẩn thận hơn. Dựa vào lực lượng của George và Iomega, không đủ để chống lại gia tộc Rockefeller, ông ta đương nhiên sẽ không mạo hiểm ra tay.
George là một người rất điềm tĩnh, mà là loại động vật có chỉ số thông minh rất cao, biết rõ tình huống mình không thể làm được, ông ta tuyệt đối sẽ không cùng Iomega cùng nhau mạo hiểm. Ông ta giống con chó săn hung mãnh nhất, bất cứ lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào mỗi một cơ hội.
Trong mắt tất cả những người Mỹ Iomega là một tập đoàn Trung Quốc, bởi vì thân phận của người thừa kế chuyển biến, làm cho bọn họ bắt đầu sinh ra cảnh giác đối với tài năng mới lộ của công ty này.
Hơn nữa, sự phát triển nhanh chóng của Iomega, trong vòng nửa năm ngắn ngủi đưa giá trị công ty lên thứ hai, đây là loại chuyện khủng bố gì?
Chuyện này dù với các công ty nổi tiếng của Mỹ thì đúng thật giống như trò chơi của trẻ con, khiến họ không thể không cảnh giác.
Bất luận là xí nghiệp, tập đoàn hay gia tộc đều bắt đầu từ nhỏ. Iomega quật khởi, điều làm cho bọn họ cảm thấy kinh ngạc chính là, hai cô gái trẻ tuổi như thế, như thế nào lại có sức hấp dẫn, đánh bại Anh Phi Đặc hùng mạnh tới thảm hại.
Giá trị của Iomega vào năm ngoái mới có gần mười tỷ, mà Anh Phi Đặc ước chừng gấp nó khoảng bốn lần, bởi vậy, sự thành công của Iomega làm cho càng nhiều người trong số bọn họ sinh ra một loại cảnh giác cao độ.
Bọn họ phải cảnh giác với một tập đoàn người Trung Quốc, chậm rãi cắn nuốt từng tập đoàn của Mỹ, có khả năng từng bước thẩm thấu đến toàn bộ Mỹ
Bọn họ muốn tránh việc này xảy ra.
Nếu không nhờ sự nhắc nhở của George, Đổng Tiểu Phàm và Hà Tiêu Tiêu căn bản không có khả năng biết được, chính mình đã được liệt vào danh sách đen của bọn họ. Tập đoàn Iomega, đã bị một số những tập đoàn của Mỹ coi là đối tượng trọng điểm theo dõi. Đổng Tiểu Phàm và Hà Tiêu Tiêu hiểu rõ việc này càng cảm thấy đau đầu đối với lời nói của George về gia tộc Rockefellers.
Rockefeller là một gia tộc hùng mạnh có thể chi phối nền kinh tế Mỹ, nhất cử nhất động của bọn họ cũng ảnh hưởng tới thị trường dầu mỏ quốc tế, cũng tạo ra một thời kỳ lũng đoạn. Tin rằng rất nhiều người đều biết, cũng như nghe nói qua về một gia tộc thần kỳ như vậy.
Nhưng gia tộc Rockefeller lại chỉ là một trong mười đại tập đoàn tài chính của Mỹ. Tên tuổi ngang với nó còn có tập đoàn tài chính Morgan, tập đoàn ngân hàng tài chính thứ nhất Hoa Kỳ, tập đoàn tài chính DuPont, tập đoàn tài chính Melon, tập đoàn tài chính Cleveland, tập đoàn tài chính Chicago, tập đoàn tài chính California, tập đoàn tài chính Texas.
Các đại tập đoàn tài chính chẳng những dựa vào tư bản tài chính và công nghiệp tư bản hùng hậu này, nắm giữ mạch máu kinh tế quốc dân của Mỹ, hơn nữa còn lợi dụng nhà Kim Dung của bọn họ, xí nghiệp gia mau chóng thành kinh tế học gia, tổ chức các loại ủy ban, hiệp hội, nghiệp đoàn và đoàn thể công cộng, nhằm phát triển tài chính trước mắt của Mỹ, vấn đề buôn bán bên ngoài và vấn đề kinh tế, báo cáo phát biểu điều tra hoặc luận văn nghiên cứu, các loại đề nghị ý kiến đề xuất có lợi cho tập đoàn tài chính, với những quyết định của chính quyền xung quanh. Lũng đoạn tài chính thông qua việc tranh cử Tổng Thống và cách bầu lại quốc hội, tranh đoạt các chức vị trong chính phủ và ghế quốc hội, do đố tả hữu chính phủ nội chính ngoại giao trở thành thống trị tập đoàn Mỹ. Bởi vì các đại tập đoàn không ngừng bành trướng lợi ích ở hải ngoại, cho nên chính phủ đối với chính sách ngoại giao đặc biệt quan tâm, trăng phương nghìn kế nghĩ cách thực hiện ảnh hưởng đối với chính phủ.
Những tập đoàn tài chính này có lúc mạnh ai nấy làm, có lúc xen lẫn vào cùng một chỗ, không hề có dấu hiệu nào rõ ràng. Lấy thực lực hiện tại của Iomega, thật khó chống lại bất kỳ một tập đoàn tài chính nào, may mắn người ta chỉ cảnh giác với các cô, loại bản năng cảnh giác cũng không để các cô vào mắt.
Những tập đoàn tài chính khổng lồ này khiến cho người ta sợ hãi, sự tồn tại của nó giống như một người ở trong thế giới vô cunfg hùng mạnh, ở trong mắt bọn họ, thậm chí còn coi thường kẻ địch như Iomega.
Nếu không phải là lão già James Brown chạy đến cầu cứu, những tập đoàn tài chính này căn bản sẽ không phát hiện ra tập đoàn nhỏ như Iomega. Dù sao nó cũng giống như một đứa nhỏ mới trưởng thành, không đủ mười mấy năm lịch sử, mà mười gia tộc đại tập đoàn thường thường đều có trên trăm năm lịch sử.
Trong quan niệm truyền thống không quá ba đời ở Trung Quốc, những gia tộc tập đoàn tài chính quốc gia Âu Mĩ thường thường dài đến mấy trăm năm.
Đổng Tiểu Phàm chính là thấy được lịch sử phát triển của bọn họ, cố ý đem điểm xuất phát của Iomega làm như xuất phát của New York, cô và Hà Tiêu Tiêu cùng dắt nhau đi đến.
Mục tiêu này, ngay cả Trương Nhất Phàm cũng chưa từng biết đến, chỉ có hai người các cô ghi nhớ trong lòng. Thu mua Anh Phi Đặc chính là một trong những kế hoạch đặc biệt. Không nghĩ tới kế hoạch này vừa mới bắt đầu đã gặp phải vấn đề nan giải như vậy.
Loại cảm giác này, khiến hai người cảm thấy giống như đang so chiêu với một đối thủ, vừa mới đánh ngã được đối thủ, không nghĩ tới đột nhiên trong lúc đó, lại dắt ra bối cảnh hùng mạnh sau lưng đối thủ, loại bối cảnh cường đại này, khiến cho hai người vọng như núi nhạc, sâu không lường được, cao không thể lay động.
Hơn nữa nếu không cẩn thận, sẽ bị đối phương có bối cảnh hùng mạnh này hạ gục, bị đuổi giết, tiêu diệt.
Vừa mới quay lại biệt thự của dì Ngô, còn chưa vào đến cửa, liền nhìn thấy một chiếc xe tiến đến. Một chiếc Rolls Royce màu đen.
Ngồi trên xe là một người phụ nữ mặc Tây phục, người phụ nữ này tuổi tác không phải quá lớn, nhỏ hơn một chút so với dì Ngô, khoảng chừng không đến bốn mươi tuổi.
Khi đối phương nhìn thấy ba người quay về, một vệ sĩ liền tiến lên dùng Tiếng Anh hỏi,
- Xin hỏi vị nào là Đổng tiểu thư?
Đổng Tiểu Phàm ngẩng đầu,
- Xin chào! Tôi chính là Đổng Tiểu Phàm.
Vệ sĩ nói, bà chủ muốn gặp cô.
Bà chủ? Đổng Tiểu Phàm giờ phút này, đã nhìn đối phương từ cửa xe, phát hiện đây là một phụ nữ người Hoa rất có khí chất. Hơn nữa người phụ nữ này vừa thấy đã cảm thấy là một loại rất mạnh mẽ, là người phụ nữ rất có khả năng sự nghiệp.
Đối phương mặc bộ đồ Tây trang màu trắng, đeo kính mắt viền vàng, bên cạnh kính mắt còn có hai vòng trang sức kéo dài tới Gáy. Tóc vén cao, thoạt nhìn rất giống nữ tính chuyên nghiệp.
Ba người xuống xe, chào hỏi với đối phương, đối phương đưa tay phải tự giới thiệu nói:
- Chào mọi người, tôi tên là Gillian! Là Hoa Kiều Singapore.
Sau đó cô liền nhìn dì Ngô, trên mặt mang theo một lục hấp dẫn mỉm cười,
-
Bà chính là Ngô phu nhân nổi tiếng gần xa? Là người sáng lập Iomega.
Dì Ngô mỉm cười nói:
- Khiến bà chê cười rồi, có gì mà nổi tiếng gần xa, Iomega cũng chỉ là một công ty nhỏ mà thôi.
Đối phương có chút tán thưởng mà nhìn dì Ngô,
- Bà quá khiêm tốn rồi, ít nhất trong số người Hoa trên toàn cầu, bà không phải thứ nhất thì cũng là thứ hai. Nhất là biểu hiện gần đây của tập đoàn Iomega, có thể nói như là mặt trời giữa ban trưa, chỉ trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, giá trị phiên nhị trở mình, chỉ nói điểm này thôi, chỉ sợ Lý Gia Minh tiên sinh của Hongkong cũng không làm được!
- Chỉ là có tiếng mà không có miếng mà thôi, so sánh Iomega với các đại công ty trên thế giới, quả thực không đáng nhắc tới. Không đáng nhắc tới.
Dì Ngô khiêm tốn nói.
Lúc này, Đổng Tiểu Phàm rất có lễ phép mời cô vào nhà, đến ngồi trong phòng khách.
Khi lên cầu thang, người phụ nữ kia ngẩng đầu ưỡn ngực, khí vũ hiên ngang, đăng đăng đăng thanh âm. Loại thanh âm này, nghe mà làm cho người ta cảm thấy rất phấn chấn.
Đổng Tiểu Phàm ở phía trước dẫn đường, Gillian đi ở giữa, Hà Tiêu Tiêu và dì Ngô đi ở phía sau. Các cô trong lòng đều âm thầm đoán thân phận của Gillian, người phụ nữ này chưa từng nhìn thấy ở phố Wall, cô có thể là ai đây?
Nhìn thấy cô ngồi trong chiếc xe xa hoa, trên xe còn có hai gã vệ sĩ, thoạt nhìn thân phận của cô ta không hề thấp.
Dì Ngô ở New York lăn lộn nhiều năm như vậy, đa số quản lý cấp cao của các đại công ty, trên cơ bản cô đều biết, nhưng cô đối với người phụ nữ tên Gillian này, cảm thấy vô cùng xa lạ, trừ điểm đó ra, cô còn cảm giác được sự thần bí trên người đối phương.
Trương Nhất Phàm quay trở lại xe, cầm lấy món quà của Lý Hồng, đi thẳng đến văn phòng Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật.
Dáng vẻ của Lý Hồng trong phòng làm việc luôn là nghiêm túc như vậy, rất hợp với hình tượng của Ủy ban Kỷ luật, Trương Nhất Phàm bước vào cánh cửa, liền nhìn thấy Lâm Uyên đang bận rộn ở đó.
Trương Nhất Phàm cố ý hỏi:
- Xin hỏi có Bí thư Lý ở đây không?
- Bí thư Lý rất bận ——
Lâm Uyên cũng không ngẩng đầu lên, liền trả lời một câu, đột nhiên, cô nhận ra có chút không bình thường, ngẩng đầu lên nhìn hóa ra là Trương Nhất Phàm, Lâm Uyên liền vui mừng nói:
- Thì ra là anh, Nhất... Chủ tịch tỉnh Trương!
Trương Nhất Phàm mỉm cười, nói:
- Không sao, cô làm việc đi, tôi đến đây nói vài câu với Bí thư Lý.
Lâm Uyên liền nhìn cái hộp trong tay hắn, đoán không ra đó là vật gì, cô liền đi đến:
- Tôi đi thông báo một tiếng.
Gõ cửa phòng Lý Hồng, Trương Nhất Phàm nghe thấy rõ ràng giọng nói của Lý Hồng phát ra:
- Vào đi ——
Lâm Uyên đứng nag cửa nói:
- Chủ tịch tỉnh Trương Trương Nhất Phàm đến rồi ạ.
Lý Hồng sửng sốt, anh ấy đến làm gì?
Nghĩ lại hành vi vào cái đêm thứ sáu của Trương Nhất Phàm, Lý Hồng liền hừ một tiếng trong lòng, vốn dĩ muốn nói là không gặp, lại sợ Lâm Uyên nhận ra điều gì đó, đành phải nghiêm túc nói:
- Để anh ta vào!
Mỗi lần nghĩ đến Trương Nhất Phàm, Lý Hồng luôn lưu luyến trong lòng cảnh hai người ngồi đếm sao dưới ánh trăng, lúc ấy, hai người yên lặng ngồi trên đám cỏ, được Trương Nhất Phàm ôm từ phía sau, hoặc là mình nằm trong lòng anh ấy, là chuyện thật ấm áp làm sao, thật dễ chịu làm sao.
Đây là lúc mà từ trước đến giờ Lý Hồng ao ước nhất, hai người cùng nắm tay nhau đến già. Hoặc là như thần tiên quyến lữ vậy, ngao du giữa thiên hạ, quyến luyến trong núi sông.
Nhưng tất cả, từ sau khi tên Trương Nhất Phàm xâm chiếm lấy cơ thể của mình, Lý Hồng đã không nghĩ như vậy nữa. Cô đột nhiên tỉnh lại, khoảng cách giữa lý tưởng và hiện thực là đó.
Cái kiểu đời sống và tình yêu là tuyệt đối không thể tồn tại, bản thân mình cũng không thể là một tiên nữ thực sự, Trương Nhất Phàm cũng có gia đình của anh ấy, cuộc sống của anh ấy. Vì vậy, sau khi tình yêu cuồng nhiệt qua đi, rất nhanh Lý Hồng đã trở về với hiện thực.
Cô vẫn là trở về là chính mình, làm một Lý Hồng với vẻ lạnh lùng như băng như trước kia, không câu nệ bất cứ chuyện gì.
Khi Trương Nhất Phàm đi vào, Lý Hồng liền nghiêm trang ngồi ở đấy, mắt nhìn kỹ hắn.
Nhìn thấy vẻ nghiêm túc đó trên mặt Lý Hồng, Trương Nhất Phàm cũng không để tâm, thầm nói chắc cô ấy vẫn cố ý giận mình. Thế là hắn ngồi xuống, thuận tay đặt cái hộp lên bàn trà.
Lý Hồng hỏi:
- Cái này là gì?
Trương Nhất Phàm không trực tiếp trả lời cô:
- Anh đến phòng làm việc của Bí thư Lý, cố ý qua đây thăm em.
Trên mặt Lý Hồng lộ ra một chút xấu hổ, vì lúc này đây Lâm Uyên đang bưng trà đi vào, Lý Hồng nghĩ nếu chuyện của hai người bị người khác phát hiện, nhất định cô phải giết chết cái tên đang ghét trước mắt.
Lâm Uyên nhìn ra, Trương Nhất Phàm đến đây thăm Lý Hồng, cái này không sao, trước đây họ từng cùng cộng tác với nhau ở Song Giang, bây giờ hai người cùng thăng chức, trở thành cán bộ trẻ tuổi nhất cấp Tỉnh, có nói thế nào thì hai người cũng là bạn bè.
Vì thế, khi cô lui ra, vẫn đóng cửa lại như cũ.
Có thể là vì Lâm Uyên đặc biệt quan tâm đến quan hệ của Trương Nhất Phàm, cô ở phía bên ngoài phòng làm việc, dỏng tai lên nghe rất cẩn thận.
Do liên quan đến thời gian, Trương Nhất Phàm cũng không thể ngồi ở đây lâu, hắn uống mấy ngụm trà, liền đứng dậy nói:
- Vật này là anh tặng em, nhưng hy vọng em sẽ thích!
Lý Hồng vẫn rất cảnh giác:
- Cái này là gì?
- Là một bức thư họa mà thôi. Không đủ để xem là quà hối lộ.
Trương Nhất Phàm cười cười, đẩy cái hộp về phía Lý Hồng.
Lý Hồng cũng không mở ra ngay, mà nhìn Trương Nhất Phàm:
- Tại sao anh lại tặng quà cho em?
Trương Nhất Phàm hướng vào tường kêu kêu lên:
- Trên tường em sạch quá rồi, tặng bức thư họa này vừa hay có thể dệt hoa thuê gấm. Hơn nữa, quan hệ đồng nghiệp lâu năm của chúng ta, lại có thể cùng nhau thăng chức, chẳng lẽ không nên thường xuyên qua lại hay sao?
Lời này của Trương Nhất Phàm rõ ràng là nói cho Lâm Uyên nghe, hơn nữa Lâm Uyên cũng đang nghĩ như vậy. Thế là, chuyện sau đó cô không nghe nữa, đương nhiên cho rằng qua lại giữa Trương Nhất Phàm và Lý Hồng là bình thường.
Lý Hồng là một người hiểu chuyện, hiểu được ý trong lời nói của Trương Nhất Phàm, cô liền nghiêm mặt:
- Nếu không có chuyện gì, cứ vậy đi, em phải lập tức đi họp.
Trương Nhất Phàm lại khẽ mỉm cười, nói nhỏ:
- Buổi tối cùng đi ăn cơm nhé?
Lý Hồng trừng mắt nhìn hắn một cái, cầm tập đứng dậy:
- Em phải đi họp rồi.
Trương Nhất Phàm gật gật đầu, xoay người bước đi.
Lý Hồng nhìn thấy hắn rời khỏi, lại ngồi xuống.
Lâm Uyên đi vào, nhìn thấy cái hộp trên bàn, đang muốn thu dọn lại một chút, Lý Hồng nói:
- Đợi tôi đi họp, cô treo nó lên.
Lâm Uyên gật đầu, thuận tay mở cái hộp ra.
Lấy ra một bức thư họa thật dài ra xem, lập tức kinh ngạc kêu lên:
- Bí thư Lý, là nét bút của Thủ tướng đó ——
Lý Hồng quay đầu lại nhìn, lập tức liền sững người, đây không phải là lời đề tự đích thân Thủ tướng viết treo trong thư phòng của Trương Nhất Phàm sao?
- Lại bất úy ngô nghiêm, nhi úy ngô liêm; dân bất phục ngô năng, nhi phục ngô công; công tắc dân bất cảm mạn, liêm tắc lại bất cảm khi. Công sinh minh, liêm sinh uy.
Nhìn thấy bảo vật này, Lý Hồng nói thầm trong lòng, cái tên này đúng là rất hiểu mình.
Quả thực, mấy câu này rất phù hợp với thân phận của Lý Hồng, hơn nữa Thủ tướng nói rồi, sau này ông ta sẽ không viết chữ cho ai nữa. Vì vậy, Trương Nhất Phàm liền lấy bức thư học này, mượn hoa hiến Phật, hoàn thành y nguyện của Lý Hồng.
Khi nhìn thấy bức thư họa này, không ngờ trong lòng Lý Hồng lại có chút xúc động. Xem ra Trương Nhất Phàm hiểu được tâm tư của mình, vậy mới cố ý đưa đến đây. Nếu Trương Nhất Phàm tặng mình vào tối hôm kia, chưa chắc Lý Hồng đã chịu nhận.
Nhưng hắn đem đến phòng làm việc, muốn bắt Lý Hồng phải ngượng ngùng không thể trả lại được.
Lý Hồng nhìn nét bút của Thủ tướng, trong đầu liền hiện ra tác phong nghiêm túc của ông, Lý Hồng thầm nói trong lòng:
- Nhất định phải lấy Thủ tướng làm gương, trở thành một Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật xuất sắc.
Lâm Uyên nhìn thấy Lý Hồng mê mẩn, cũng không dám nói chuyện, liền im lặng đứng đợi ở đấy, nghe Lý Hồng lên tiếng.
Lý Hồng tỉnh lại:
- Không cần treo lên nữa, cứ đặt ớ đó trước đi! Đợi tôi về rồi treo lên!
Lý Hồng muốn họp xong, đích thân mình treo bức thư họa này lên.
Nếu như nói khi Thủ tướng vẫn còn đương nhiệm, Lý Hồng treo lên thì sẽ có chút gì đó dựa thế và khoe khoang, nhưng sau khi Thủ tướng nghỉ hưu có treo búc thư họa này lên thì ý nghĩa lại không giống nhau.
Chỉ có thể nói, đây là một sự nỗ lực, lấy chữ để làm gương.
Bởi vì mấy câu nói này chính là nói trúng tâm tư của Lý Hồng, vì vậy một người chưa bao giờ nhận quà cáp như Lý Hồng, mà lại có chút xúc động như vậy. Đặc biệt là nhìn thấy câu đề tặng đích thân Thủ tướng viết, tâm trạng cô lại càng thêm xúc động.
Nhưng mà, Lý Hồng vẫn gọi điện thoại cho Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm hỏi:
- Thích không?
Lý Hồng không trả lởi hắn, chỉ nói hai từ —— Cảm ơn!
Trương Nhất Phàm mỉm cười:
- Thích là tốt rồi! Anh thật sự nhin đau bỏ đi thứ yêu thích, thật ra lúc trước khi anh đến đó chính là xin cho em, bởi vì chỉ có hình tượng của Thủ tướng, sự khắc họa về một đời của Thủ tướng, châm ngôn của Thủ tướng mới thật sự thích hợp với em.
Lời của Trương Nhất Phàm nói thẳng vào lòng Lý Hồng, Lý Hồng nói:
- Em phải họp rồi, tạm biệt!
Gác máy, Lý Hồng liền nghĩ trong lòng, vẫn là Trương Nhất Phàm hiểu mình.
Đương nhiên cũng không phải khách sáo với Trương Nhất Phàm này, ngược lại anh ấy cũng chưa từng khách sáo với mình, Lý Hồng cứ như vậy, đúng tình hợp lý nhận bức thư họa này của Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm về đến phòng làm việc, cho đến buổi chiều khi sắp tan ca mới nhận được điện thoại đích thân Thẩm Hoành Quốc gọi đến.
Thẩm Hoành Quốc nói:
- Cậu qua đây một chút!
Thoạt nghe giọng nói này rất mạnh mẽ, rất uy nghiêm, một chút cũng không sợ hãi.
Khi Trương Nhất Phàm đến đó, Thẩm Hoành Quốc ngồi trên ghế, tay ấn ấn vào trán. Xem ra hôm nay bận bịu cả ngày rồi, đau đầu, mệt quá rồi.
Nhìn thấy Trương Nhất Phàm đi vào, Thẩm Hoành Quốc nói:
- Ngồi!
Trong mắt nhìn Trương Nhất Phàm, rõ ràng Thẩm Hoành Quốc có chút gì đó như không phục, dù sao thì trước đây ông ta cũng nắm công việc chính phủ ở Tỉnh ủy. Bây giờ đột nhiên muốn ông ta kiến thiết kinh tế, lại là một cuộc chiến mới.
Thẩm Hoành Quốc xoa đầu một hồi, lật quyển nhật ký trong tay nói:
- Chúng ta bàn một chút về chuyện phân công bên chính phủ đi! Cậu vẫn là giúp đỡ tôi nắm tình hình kinh tế, phân công quản lý, giao thông, thư tư, buôn bán trong nước, tin tức hóa, chất lượng giám sát, công tác an toàn sản xuất!
Trong các Phó chủ tịch tỉnh, Trương Nhất Phàm là một người có kinh nghiệm ít nhất, hắn hẳn là Phó chủ tịch tỉnh xếp cuối cùng. Nhưng Thẩm Hoành Quốc nghĩ đến ưu điểm của hắn, liền giao cho hắn các mảng về phân công quản lý công nghiệp, giao thông, chất lượng lâm đốc, an toàn sản xuất, đồng thời phối hợp với mình đầu thư thu hút vốn nước ngoài.
Khác với chuyện Lý Thiên Trụ nói, Thẩm Hoành Quốc rất coi trọng thu hút đầu tư này, ông ta đã đích thân nắm trong này việc này. Điều này cũng nói rõ, ông ta vì phát tiển kinh tế của tỉnh Tương mà đã ngầm hạ quyết tâm.
Đồng thời cũng nói rõ ông ta không hy vọng có người giành lấy đầu ngọn gió của ông ta, vì thế, ông ta đã kéo Trương Nhất Phàm đến, phối hợp với công tác của mình. Thật ra, cho dù như thế nào, công lao của Trương Nhất Phàm cũng được, công lao của Thẩm Hoành Quốc cũng được, đều là thành tích được tạo ra trong tay Ủy ban nhân dân của ông ta, chỉ có điều Thẩm Hoành quốc làm như vậy, dường như có chút gì đó đang chứng tỏ bản thân mình.
Hoặc là, ông ta muốn cấp trên biết được rằng sự quyết tâm và lòng tin của ông ta.
Về chuyện phân công, Trương Nhất Phàm đương nhiên không thể đi tranh giành, hắn chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của Thẩm Hoành Quốc. Hơn nữa Thẩm Hoành Quốc cũng phân tích và suy nghĩ từ góc độ của hắn, cảm thấy Trương Nhất Phàm thích hợp với việc quản lý công nghiệp này. Phân công đã định, đến lúc đó chỉ cần tuyên bố một chút trong hội nghị, ra một văn kiện, chuyện này xem như chính thức ra quyết định.